Ba Tháng, Hai Năm, Ba Năm, Một Năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mà thôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ngày hôm qua điện thoại của Donghyuck không vô tình kêu lên và mấy người công nhân cứ thế giẫm lên bức tường gỗ để tiếp tục làm công việc san lấp mặt bằng, Darren biết và Lee Minhyung cũng rõ hơn ai hết. Đã cảnh cáo Kim Jisoo một lần rằng đừng đem Donghyuck vào cuộc đuổi hình bắt bóng đó, cuối cùng kết quả là gì? Là một họa sĩ Lee Donghyuck với mười ngón tay không lành lặn đang được ghép da trong phòng phẫu thuật chưa biết thất bại hay thành công.

"M, cậu ở bên cạnh Donghyuck bốn năm và tôi cũng vậy. Không cần nhắc tôi những điều đó, cậu tưởng tôi không biết Donghyuck như thế nào sao? Bốn năm của cậu, à không, chính xác chỉ là hai năm, đã cách hiện tại thêm một lần bốn năm nữa rồi. Đến tình yêu cũng thay đổi, sao cậu có thể chắc chắn rằng thói quen của Donghyuck sẽ không thay đổi? Tôi tự biết cách chăm sóc Donghyuck, còn với cậu chỉ có một từ thôi. Cút. Donghyuck không cần cậu nữa, Donghyuck có tôi và có mọi người. Nếu được thì chỉ xin cậu một điều, mang cả cô gái thiên thần kia đi với cậu."

May là Minhyung không nói một câu bênh vực nào cho Kim Jisoo, nếu không có lẽ Darren sẽ trực tiếp làm cho Minhyung phải vào phòng cấp cứu. Minhyung gượng đứng dậy rồi chầm chậm quay đầu. Đèn ở trên bảng cấp cứu vẫn đang còn sáng, hai ô kính bằng bàn tay trên cánh cửa nặng nề nhòe nhoẹt không thấy rõ bên trong. Muốn nhắc thêm cho Darren biết rằng phải chú ý đóng chặt cửa sổ phòng bệnh nếu không Donghyuck sẽ suy nghĩ lung tung đến mấy chuyện ma quỷ, nhưng có lẽ nhắc cũng đã thừa. Anh đi một mình trên hành lang vắng, xuyên qua những căn phòng đầy máy móc rồi đến một phòng xét nghiệm, phòng chụp X-quang, phòng siêu âm, không có một ai ở đó.

Tưởng là kết thúc đã được định từ một đêm mưa bốn năm về trước nhưng không, ngày hôm nay mới thực sự là dấu chấm hết ở phía Donghyuck. Minhyung không còn gì cả, đến việc hận cậu vì từ chối lời cầu hôn rồi rời đi khi anh nghèo khó và tổn thương đầy mình cũng đã không còn. Nếu như còn hận, có lẽ trong lòng Minhyung sẽ bớt trống rỗng hơn bây giờ một chút.

---

Minhyung thức suốt một đêm dài. Anh cúi đầu vờ nhắm mắt để tránh phải nói chuyện với mẹ của Jisoo nhưng hoàn toàn không chợp mắt. Bụng đau âm ỉ mà tim cũng như đang bị cào xé, Minhyung vòng tay ôm lấy cánh tay mình. Chừng năm giờ sáng, có một tiếng hét thất thanh vang lên ở căn phòng cuối dãy, cả tiếng đồ đạc đập phá ầm ĩ. Bác sĩ cùng vài người bảo vệ chạy rầm rập trên hành lang, Minhyung thấy chân mình đông cứng. Donghyuck đã tỉnh rồi, chắc chắn đã nhận ra tay mình bị quấn băng kín mít. Sau khi ở phòng phẫu thuật về mà không nhận được một lời chính xác nào về tình trạng của Donghyuck, Minhyung cùng quẫn suy nghĩ rồi cuối cùng gọi điện cho Im Youngmin. Youngmin đang đi công tác xa, anh bảo rằng sẽ tìm hiểu thông tin rồi gọi lại. Ba mươi phút nặng nề hơn cả thế kỉ cuối cùng cũng kết thúc, Youngmin nói rằng Donghyuck chắc chắn sẽ phẫu thuật thành công.

"Bức tường đỡ đi phần nhiều trọng lượng của mảnh gỗ, lưng của Donghyuck sau khi chống đã chuyển thành bị đè lên. Hai bàn tay thì chỉ bị chấn thương phần mềm, hỏng móng tay và phải ghép da nhưng không ảnh hưởng đến xương."

Trả lời câu hỏi của Minhyung rằng Donghyuck có vẽ được hay không, Youngmin khẳng định nếu như không có biến chứng gì thì chỉ cần vài tháng nghỉ ngơi là cậu sẽ trở lại bình thường như trước. Làm sao có thể bình thường được, Minhyung biết. Mở mắt dậy và thấy hai tay mình quấn băng trắng toát, Donghyuck hẳn sẽ sốc đến mức quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.

Xin lỗi em, lại làm em tổn thương rồi.

Bà Kim nghe tiếng ồn thì tò mò đứng dậy mở cửa ra. Âm thanh không còn bị hãm lại, xộc vào tai anh rõ ràng không sót bất cứ điều gì. Donghyuck không nói ra điểu gì cụ thể, âm thanh khàn khàn cứ lên đến cao trào là nghẽn lại. Darren gào trả Donghyuck cố gắng làm cậu bình tĩnh, chắc hẳn điều đó có hiệu quả bởi vì vài phút sau im lặng đã được trả lại nguyên vẹn như chưa có gì xảy ra. Im lặng làm Minhyung càng bức bối hơn, muốn chạy đến bên nhưng lại không thể đến, chuyến tàu chở Lee Donghyuck anh đã trễ mất rồi.

---

Trở ra từ phòng bệnh của Jisoo, Minhyung gọi xe về nhà. Anh trở về căn nhà ở con đường phía Tây thành phố, rẻ quạt vẫn đang còn màu xanh dù trời đã vào thu một nửa. Cả hai căn nhà phủ đầy bụi cũ, Minhyung bước vào văn phòng rồi đi lên căn gác của mình.

Minhyung không mở rèm ra, cũng không bật đèn. Anh tắm rất lâu, thay vào một chiếc áo mỏng rồi đi lên sân thượng. Xương rồng rất lâu không có người chăm sóc vẫn kiên cường sống sót, thậm chí có cây đã phát triển đến mức làm nứt cả chậu chứa cây. Minhyung tưới cho vài cây xương rồng dù biết điều đó là không cần thiết, sau đó trở lại trên chiếc giường sắt. Thay cho chiếu nệm là một chiếc phản gỗ, Minhyung nằm ngửa trên đó còn có thể nghe được mùi gỗ ẩm sau mưa.

Mùa mưa không biết từ khi nào lại tràn tới mà Minhyung chưa kịp nhận ra. Bác sĩ đi rồi, Jisoo khẩn khoản hỏi Minhyung rằng liệu có phải anh không tin cô nên mới lặng im dịu dàng như thế. Minhyung vẫn kiên trì nói rằng cô nên nghỉ ngơi thật tốt rồi mới rời đi.

Minhyung không tin, không tin một chút nào.

Không phải anh nghĩ rằng Jisoo ghen với Donghyuck rồi trong lúc mất bình tĩnh đã làm ra điều dại dột ảnh hưởng đến cả bản thân cô. Trong trí nhớ của Minhyung, Kim Jisoo là một cô gái nhẫn nại hiền lương, anh không ngại khẳng định với bố điều đó khi ông trả lời anh rằng Jisoo "có vẻ là người tốt". Có thể Jisoo nghĩ rằng cô đã bước tới đường cùng nên mới liều mình mở ra một con đường mới dù là bằng cách tiêu cực, nhưng chỉ trước khi vụ nổ xảy ra. Khi người ta đứng trên ranh giới sống chết, tất cả mọi việc còn lại nằm ở bản năng muốn sống, pháp luật còn có thể tha thứ cho những người phạm tội khi mất năng lực kiểm soát hành vi.

Minhyung tin vào bản chất lương thiện tạm thời bị che lấp bởi lòng ích kỉ sinh ra từ tình yêu của Jisoo, anh tin cô từ trong sâu thẳm không phải là người xấu. Nhưng Minhyung không tin lời Jisoo nói vì khi bắt đầu câu chuyện, Jisoo kể rằng Donghyuck không muốn tìm Minhyung mà tìm đến cô để trả giấy tờ nhà đất. Jisoo bắt đầu nói dối ngay từ đó. Bốn năm hay lâu hơn nữa, có thể là từ ngày đầu tiên chạm môi vào, Minhyung chưa bao giờ quên đi một mùi vị vô cùng thân thuộc. Anh chắc chắn hơn cả chắc chắn, cốc cà phê còn ấm đặt trên bàn làm việc lúc đó là do Donghyuck pha cho mình.

Con người ta không thể chỉ sống bằng tình yêu nhưng lại có thể chết vì tình yêu. Có thể hạnh phúc vì nó, đau đớn vì nó. Có thể bất an lo lắng, có thể nhân danh tình yêu mà làm những chuyện điên rồ. Minhyung đáng ra phải tức giận Jisoo, vậy mà đến cuối cùng anh thấy mình không được quyền tức giận. Cả thế giới có thể trách Jisoo nông nổi, nhưng Minhyung thì không. Anh nợ cô một lời xin lỗi. Jisoo chọn cách tiêu cực vì cô muốn có anh. Lỗi lầm lớn nhất không nằm ở Jisoo mà nằm ở chính anh, Minhyung mới là kẻ ích kỉ khi không dứt khoát giữa hai bên, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Lại nhớ đến Darren, người đàn ông tự tin kiêu hãnh giống Minhyung của nhiều năm về trước. Anh ở bên Donghyuck không do dự, không có bất kì gánh nặng nào, cũng có thể cho cậu một đôi cánh tự do. Có thể con đường tốt nhất dành cho cả bốn người là như Darren nói, Darren mang Donghyuck đi khỏi mọi khổ đau anh gây ra, anh lại giữ Jisoo bên mình để bù đắp cho những tổn thương cô phải chịu. Còn hạnh phúc của Minhyung? Cây thanh long ngày xưa đã chết, căn nhà đối diện không còn sáng đèn, hạnh phúc của anh đã biến mất từ lâu. Minhyung biết nơi cất giữ nhưng hết lần này đến lần khác không đủ dũng cảm để tìm lại, đành phải thả trôi để cánh chim đó về với mây trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net