31_37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nàng: “Về Di sơn trước, chờ thời hạn dạy học của ta chấm dứt liền mang nàng về Cửu Nguyên sơn.”
Đã lĩnh hôn thư rồi thì Đào yêu chính là thê tử của Đình Hòa hắn, chờ hắn dạy học xong sẽ mang nàng đi, ‘phu xướng đào tùy’ (*).
Thành ngữ là ‘Phu xướng phụ tùy’, ý chỉ chồng đi đâu vợ theo đó, còn ở đây là đào yêu nên đổi thành ‘Phu xướng đào tùy’.
A Đào không quá để ý mấy thứ đó, nhưng nghe đến ba chữ Cửu Nguyên sơn liền nghĩ đến Thanh Loan phu nhân, nàng không thích bà ấy.
Lập tức nhíu mi.
Đình Hòa hiểu tính nàng, nghĩ đến nàng mặc dù không để ý mọi người nhưng dù sao cũng là một cô nương, ít nhiều sẽ khẩn trương một chút.
Đình Hòa cùng A Đào quay về Di sơn, hoàn thành mấy ngày dạy cuối cùng.
A Đào cũng xin nghỉ mấy ngày, an tâm ở trong nhà gỗ dưỡng thai.
Buổi tối cuối cùng, Di sơn tổ chức một đêm cắm trại, Sơn Trưởng tặng quà cho năm đệ tử đứng đầu, cộng thêm giấy trúng tuyển vào Cửu Tiêu các tu tiên.
Năm đệ tử được vào Cửu Tiêu các theo thứ tự là Dạ Đàm, Hi Quỳ, Thược Dược cùng Ngọc Quản.
Còn một người nữa là Kim Ngân Nam yêu, hắn là trợ giảng của Vô Vi Tiên quân, trước giờ biểu hiện xuất chúng, nhưng hắn cùng Kim Ngân nữ yêu như hình với bóng, tình cảm khăng khít, mà Kim Ngân nữ yêu sức khỏe kém, mặc dù hai tháng nay cố gắng nhiều nhưng không thể nằm trong 5 người đứng đầu được. Đắn đo một phen, Nam yêu quyết định từ bỏ cơ hội, chọn ở lại Di sơn với Nữ yêu, tặng vị trí lại cho Lan Hoa.
Sơn Trưởng mặc dù tiếc nuối nhưng cũng tôn trọng ý kiến của hắn. Mà Lan Hoa y thuật cao siêu, ở Di sơn thường xuyên cứu người, đúng là một nam yêu xuất sắc, liền đồng ý quyết định này.
Đêm nay a Đào cũng đến dự, Thược Dược cầm giấy trúng tuyển trong tay nhưng không vui nổi, cảm thấy vị trí này phải dành cho a Đào mới đúng.
Dưới ánh lửa đêm, khuôn mặt Dạ Đàm càng thêm tuấn lãng, đôi mắt hẹp dài, mi cong vút, môi càng thêm đỏ mọng, dung nhan tuyệt lệ, hắn an ủi Thược Dược:“Được rồi, nàng xem a Đào đi, ngày vui như vậy, nàng cứ trưng vẻ mặt nhăn nhó là thế nào?”
A Đào biết Thược Dược nghĩ gì, cúi đầu nói: “Ta cũng sẽ đi Cửu Tiêu các .”
Thược Dược tròn mắt nhìn.
A Đào cong môi, thật ra nàng muốn đi ra bên ngoài, không đến Cửu Tiêu các cũng không sao, nhưng nếu thượng tiên đã sắp xếp cho nàng thì nàng cũng đi thôi. Chỗ nào có hắn đều thú vị cả.
Thược Dược trước giờ luôn sùng bái A Đào, cảm thấy nàng nói gì cũng đúng, mặc dù vẫn đang kinh ngạc, nhưng nghĩ a Đào đã nói vậy thì nàng chắc chắn làm được. Thược Dược gật đầu thật mạnh: “Ừ, nhất định sẽ được.”
Vừa lúc Hi Quỳ đi ngang qua, nghe thấy A Đào nói vậy liền cười khẩy.
Danh sách vào Cửu Tiêu các đã đưa ra, mà thượng tiên cùng hai vị tiên quân cũng quay về thiên giới, nàng còn cách nào ra ngoài được chứ?
Nghe nói 5 danh ngạch này là thượng tiên tốn nhiều công sức mới được phê chuẩn.
Hơn nữa cho dù có thể thuận lợi tiến Cửu Tiêu các, đám tiểu yêu ngoại lai bọn họ cũng chỉ có thể vào ban bình thường, còn những hậu duệ thiên giới huyết thống cao quý thì mới được vào ban trọng điểm, lão sư dạy cũng là tiên quân giỏi nhất Cửu Tiêu các.
Hi Quỳ cảm thấy A Đào này chắc chắn bị đả kích, nên mới nói mấy lời này lấy lại chút mặt mũi.
Hi Quỳ khoanh tay cười nói: “Tốt thôi, vậy bọn ta ở Cửu Tiêu các chờ ngươi.”
Thược Dược cũng nghe ra Hi Quỳ đắc ý, thấy khó chịu vô cùng.
A Đào tới giờ vẫn không để Hi Quỳ vào mắt .
Một lát sau có thiếu niên tuấn tú mặc áo bào vàng đi tới.
Chính là Ngọc Quản.
Ngọc Quản tu vi không cao, nhưng từ khi bị a Đào cự tuyệt hắn liền không ngừng cố gắng, trong hai tháng ngắn ngủi đã tiến bộ rất nhiều, trong môn thực hành biểu hiện xuất sắc, đứng ở vị trí thứ 6. Mà vì a Đào trốn học đánh nhau bị hủy tư cách, nên hắn thay thế vị trí của nàng.
đây vốn là chuyện tốt, nhưng vì hắn nên a Đào không thể vào Cửu Tiêu các, trong lòng Ngọc Quản vô cùng áy náy.
Hắn cũng đi tìm Sơn Trưởng mấy lần, muốn trả vị trí cho a Đào, nhưng Sơn Trưởng nói tính A Đào là vậy, người khác nhường cho nàng nàng lại càng không muốn, khuyên hắn nên quý trọng cơ hội này, đừng để lãng phí.
Ngày mai ra khỏi Di sơn rồi, Ngọc Quản cảm thấy nếu không tìm A Đào nói gì đó thì chẳng còn kịp nữa.
Hắn lấy hết can đảm đi đến trước mặt a Đào, lắp bắp nói:“A Đào cô nương, ta…… Ta có thể nói mấy câu với nàng được không?”
Khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ bừng, còn chưa nói gì đã căng thẳng hết mức.
A Đào liếc hắn một cái, nàng mặc dù sống ở đây lâu nhưng chỉ tiếp xúc với mấy tiểu yêu, đương nhiên thấy Cúc yêu này lạ mặt.
Ngọc Quản căng thẳng nói: “Chỉ… chỉ nói mấy câu thôi.”
Thường ngày A Đào tính tình cao lãnh, không thích tiếp xúc với người xa lạ, nhìn tiểu Cúc yêu này một lát cuối cùng vẫn đi theo hắn ra ngoài.
Phía xa Đình Hòa đang nói chuyện với Sơn Trưởng cùng hai vị Tiên quân, thấy A Đào đi ra ngoài một mình với Ngọc Quản, khuôn mặt chợt cứng đờ.
Ngọc Quản gầy gò nhưng dù sao cũng là nam tử, cao hơn a Đào 1 cái đầu.
Hắn cúi đầu nhìn a Đào bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp vô ngần, y phục cũng chỉnh chu so với trước đây rất nhiều, bớt đi chút hoang dã, lại thêm mấy phần đứng đắn. Nhưng mặc kệ thế nào hắn đều cảm thấy a Đào xinh đẹp nhất.
Liền cúi đầu hỏi nàng:“A Đào cô nương, nàng còn nhớ hơn hai trăm năm trước trên đỉnh Lưu Vân, nàng đã cứu một gốc Ngọc linh quản không?”
Ngọc linh quản là một họ trong Hoa cúc, tương đối quý, ở Di sơn này lại càng hiếm.
A Đào nhìn Ngọc Quản, nghe hắn nói vậy liền đáp: “Ngươi nhận nhầm rồi.”
Nàng luôn là người thấy chết không cứu, suốt sáu trăm năm qua chỉ cứu một gốc cây Thược Dược.
Ngọc Quản ngẩn người, chắc chắn mình không nhận sai, lại nghĩ đến tính cách a Đào, cảm thấy chắc nàng đã quên rồi.
Nhưng không quan trọng, chỉ cần hắn nhớ rõ là được.
Hắn ngượng ngùng cười với A Đào, đây là lần đầu tiên đứng nói chuyện riêng với nàng đấy. Hắn lẳng lặng ngửi hương đào trong veo từ người nàng, mùi hương này hắn tuyệt đối không nhận sai. Xấu hổ cười: “Có lẽ lâu lắm rồi, nàng đã quên.”
Mặc dù có chút tiếc nuối, nàng đã quên, nhưng đây không phải chuyện không thể. Với nàng thì nó chính là chuyện nhỏ. Nhưng đối với hắn…
Hắn chợt nhớ đến chuyện bị bắt vào U Tư cục.
Hắn luôn nhát gan, ai bắt nạt cũng không hé răng nửa lời, chỉ có lần đó thấy một đám nam yêu lét lút nói về a Đào, lời nói vô cùng hạ lưu thô tục, hắn liền không nhịn được bước ra. Cuối cùng hắn bị đánh vô cùng thảm, nhưng nam yêu kia vẫn còn nói tiếp, hắn liền cắn răng bò dậy đấm cho nam yêu kia một đấm, không ngờ phía sau nam yêu kia là một tảng đá lớn, tên đó chết tại chỗ.
Hắn bị giam trong U Tư cục, đám nam yêu còn lại cũng bị nhốt theo. U Tư cục ở Di sơn xưa nay hỗn loạn, hắn ở trong đó bị một đám nam yêu thay nhau ức hiếp cũng không ai quản. Nhưng đến giờ hắn cũng chưa bao giờ hối hận, do dù được trở lại quá khứ, nghe thấy đám nam yêu nói xấu a Đào, hắn cũng sẽ làm vậy.
Hắn hấp hấp môi, rồi sau đó khẩn trương nắm ống tay áo, mồ hôi ròng ròng nói với A Đào:“A Đào cô nương, thật ra, thật ra ta……”
Bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh.
Gió thổi cỏ lay, mặt nước gợn sóng.
Phía xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, từ từ đến gần họ.
Thấy rõ người tới, Ngọc Quản vội vàng hành lễ:“Thượng, thượng tiên.”
Đình Hòa nhìn Ngọc Quản, thản nhiên nói:“Nơi này hẻo lánh, ban đêm không an toàn, mau trở về đi.”
Ngọc Quản há miệng, muốn đáp là còn có chuyện cần nói với A Đào cô nương, nhưng ban nãy đã lấy hết dũng khí, giờ bảo hắn nói hắn cũng không mở miệng được, đành ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Tiệc tối chấm dứt, A Đào theo Đình Hòa về nhà gỗ nhỏ.
Đình Hòa rửa mặt cho nàng xong liền ở thu dọn đồ đạc, nói với nàng:“Nàng nhìn xem có quên gì không?”
Nàng sống ở Di sơn sáu trăm năm nhưng cũng chẳng có đồ gì, tiểu cô nương khác đi xa nhà đều mang theo bao lớn bao nhỏ, chỉ có nàng đi tay không. Mấy bộ quần áo cất vào trong ngọc hồ lô, còn những cái khác hắn xem qua một lượt, không có gì mang đi được.
A Đào để chân trần ngồi trên giường ăn dưa hấu thượng tiên mới gọt. Bên cạnh có mấy cây tăm nhỏ nhưng nàng lại quen bốc bằng tay. Nàng lắc đầu nói:“Không có.”
Đình Hòa ngẩng đầu, thấy nàng không có vẻ khẩn trương lo lắng gì hết, khẽ cười.
Sau đó cầm khăn ướt đi qua lau tay cho nàng, nói: “Ừm, trễ rồi đừng ăn nữa.” Mặc dù có thai nên ăn nhiều một chút, nhưng dưa hấu này ăn nhiều cũng không tốt, dễ bị tiêu chảy.
Đình Hòa là tiên cổ hủ, xưa nay luôn ăn đúng giờ, từ khi gặp a Đào đành sửa lại thói quen. Nhưng có những nguyên tắc cần phải giữ.
A Đào thấy Đình Hòa bê đĩa dưa đi cũng không nói gì nữa, ngáp một cái rồi ngủ.
Đình Hòa nhìn nàng, cũng lên giường ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Hôm nay Di sơn náo nhiệt hơn bình thường, sáng sớm đã chiêng trống vang trời, Vô Vi Tiên quân cùng Đan Đề Tiên quân tạm biệt Sơn Trưởng trước, dẫn 5 đệ tử giỏi nhất về Cửu Tiêu các.
Mà Đình Hòa thượng tiên ở lại xử lí chút việc, đi trễ hơn một chút.
Hai vị Tiên quân cùng năm đệ tử đi rồi, Đình Hòa thượng tiên liền dẫn A Đào đi gặp Sơn Trưởng
Sơn Trưởng thấy Di sơn tiểu yêu rốt cuộc có thể đi ra ngoài, đương nhiên vui mừng, nhưng trong lòng nghĩ đến a Đào vẫn thấy tiếc nuối, lại thấy thượng tiên dẫn a Đào đến đây, chợt thấy kinh ngạc.
Có lẽ thượng tiên quý trọng người tài, mặc dù cảm động nhưng vẫn không nhịn được nói: “Di sơn chúng ta có quy định, tiểu yêu Di sơn không thể ra ngoài, phải đời đời kiếp kiếp ở lại đây, thượng tiên mặc dù là Cửu Trọng Thiên thượng tôn giả, nhưng cũng không thể dẫn con bé đi được.”
Đình Hòa đương nhiên biết.
Hắn ôn hòa nói với Sơn Trưởng: “Tiểu yêu khác đương nhiên không dẫn đi được…”
Sơn Trưởng sửng sốt, lại nhịn thượng tiên.
Thấy thượng tiên mỉm cười nói:“Nhưng người nhà thì có thể.”


Chương 37 Mẹ chồng nàng dâu
Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Lúc đầu nghĩ tạm thời chưa cần công khai, nhưng a Đào ở Di sơn không có thân thích, mấy năm nay đều nhờ Sơn Trưởng quan tâm, nên với Đình Hòa thì Sơn Trưởng chính là nhà mẹ đẻ của a Đào.
Cô đào một thân một mình gả đến Cửu Nguyên sơn, nếu sau này gặp phải ấm ức thì cũng có người nhà để dựa dẫm. Mặc dù hắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nhưng chung sống với nhau đôi khi sẽ có cãi cọ, đó là điều không tránh khỏi.
Hắn nói với Sơn Trưởng: “Sơn Trưởng yên tâm, Đình Hòa sẽ chăm sóc a Đào thật tốt.”
Lúc này Đình Hòa ở trước mặt Sơn Trưởng không phải là thượng tiên cao quý, hắn muốn Sơn Trưởng yên tâm giao a Đào cho hắn. Sơn Trưởng sửng sốt hồi lâu, vô cùng khiếp sợ.
Sau lại nhìn a Đào đứng cạnh thượng tiên, cảm thấy hai người đúng là xứng đôi vừa lứa.
Hắn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lão lệ tung hoành (*) nói với Đình Hòa:“A Đào được thượng tiên ưu ái, đúng là có phúc. Nhưng con bé… nó đã quen sống tự do ở Di sơn, giờ theo thượng tiên về cũng cần có thời gian thích ứng, mong thượng tiên thông cảm, đừng ghét bỏ nó.”
(*)Lão lệ tung hoành: Khóc, nước mắt tung bay
Yêu nhau dễ gần nhau khó, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy yêu, chờ khi tỉnh táo lại sẽ luôn thấy khuyết điểm của đối phương.
Sơn Trưởng chưa từng đi ra khỏi Di sơn, nhưng ba tháng nay gặp thượng tiên cùng tiên quân, còn cả Hồng Châu thần nữ cao quý, cũng biết được tiên nhân thiên giới đều tao nhã quý phái.
A Đào ở Di sơn nổi bật, nhưng đến thiên giới sợ cũng chẳng bằng ai.
Hơn nữa với thân phận của nàng, sợ là các tiên nhân cũng coi thường. Gả vào tiên gia hào môn, bên ngoài hào nhoáng bên trong chua xót, ít ai chịu được.
Đình Hòa gật gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không ghét bỏ nàng.
Đã vậy, Sơn Trưởng lại dặn dò a Đào mấy câu, nàng lập tức sẽ đi Cửu Nguyên sơn thế nhưng lại chẳng biết cách làm thê tử, có một số chuyện ông không dạy bảo được, nàng không có mẫu thân, đành phải từ từ ngộ ra thôi.
Dặn A Đào mấy câu, phần lớn đều khuyên nàng đừng bướng bỉnh, lo phụng dưỡng phụ mẫu thượng tiên. Nàng hiếu thuận với phụ mẫu, thì hai người họ đương nhiên cũng tốt với nàng.
Sau lại lấy ba thỏi vàng dành dụm suốt mấy trăm năm đưa cho nàng.
Ông nói với A Đào:“Mặc dù Cửu Nguyên sơn không thiếu bạc, nhưng con cứ đi tay không như thế cũng không tốt. Chỗ này cứ coi như của hồi môn, con nhớ cất kỹ để phòng thân.”
A Đào nói:“Không cần.”
Khuôn mặt nàng lạnh lùng bình thản như thường ngày. Chỉ có Sơn Trưởng biết, mấy chuyện xã giao này nàng vẫn như tờ giấy trắng đơn thuần.
Ông không để ý A Đào từ chối, nhét vàng vào tay a Đào, sau đó dùng bàn tay chai sạn vỗ nhẹ tay nàng, kiên nhẫn nói:“Cầm đi, coi như là tâm ý Sơn Trưởng.”
Sau đó cười nói: “Đi đi, mau đi theo thượng tiên, có thể ra khỏi Di sơn là chuyện vui lắm rồi.”
A Đào cúi đầu nhìn thỏi vàng trong tay. Nàng luôn ngang bướng, mà Sơn Trưởng cũng cố chấp như vậy, đành yên lặng nhận vàng. Nàng ngẩng đầu nhìn Sơn Trưởng, hỏi: “Sơn Trưởng muốn đi không? Nếu muốn, con có thể…” Nàng có thể nghĩ cách .
Nàng chưa bao giờ chủ động giúp người khác, bây giờ lại muốn giúp Sơn Trưởng. Sơn Trưởng nghe xong liền hiểu ý, cười cười lắc đầu nói:“Ta già rồi, đi ra ngoài làm gì chứ? Hơn nữa bọn nhỏ Di sơn bị tam giới bỏ mặc, nếu ta đi rồi ai chăm sóc bọn nó đây?”
Ông nhìn a Đào, nói: “Đương nhiên Sơn Trưởng cũng thích phong cảnh bên ngoài, con thay ta ngắm kỹ một chút, nếu có cơ hội về thì nhớ kể cho ta nghe.”
Nàng là cô đào ít nói, làm sao kể cho ông nghe được?
Hơn nữa Sơn Trưởng cảm thấy nàng không về vẫn tốt hơn. Không quay về, có nghĩa là ở thiên giới rất tốt.
A Đào khẽ ừ một tiếng, sau đó đi ra ngoài cùng Sơn Trưởng.
Thấy Đình Hòa đứng trong viện, áo bào trắng phiêu phiêu, giống như ngày đầu tiên tới Di sơn vậy. Hắn mang tiên huy (*), yên lặng đứng đó cũng tỏa khí chất thanh tao. Thấy a Đào, Đình Hòa giơ tay ra nói với nàng: “Đi thôi.”
(*) Tiên huy: Vầng sáng bao quanh người
A Đào đi qua nắm lấy tay hắn. Thượng tiên từ biệt Sơn Trưởng, dẫn a Đào ra khỏi Di sơn.
Sơn Trưởng khoanh tay đứng dưới gốc đại thụ ngàn năm.
Đại thụ tuổi già sức yếu, tóc ông cũng lấm tấm hoa râm, trông càng già yếu hơn nữa. Ngẩng đầu nhìn trời Di sơn, mây mù lượn lờ, tiên huy dần khuất xa, chớp mắt không thấy bóng dáng nữa.
Mặt trời ló dạng, Sơn Trưởng híp mắt, đôi mắt hơi ướt. Ông giơ bàn tay chai sạn xoa khóe mắt, nhìn lên trời cao cười cười: “Đi ra ngoài là tốt rồi, gắng sống thật tốt, Sơn Trưởng sẽ nhớ các con.”
Ông xoay người chậm chạp đi ra hậu viện, chuẩn bị hái ít rau dưa nấu cơm cho đám tiểu yêu.
Cửu Nguyên sơn là quý tộc thiên giới, mà Đông Cực đế quân cưới Thanh Loan phu nhân của phượng hoàng bộ tộc, Cửu Nguyên sơn lại càng thêm cao quý. Cả tòa Cửu Nguyên sơn mây trắng lượn lờ.
Bước vào Cửu Nguyên sơn liền thấy năm bước một lầu, mười bước một các; Hành lang uốn lượn như dải lụa, mái hiên cong vút. Trên hành lang còn có tiên tì áo xanh theo thứ tự hành lễ, người người khuôn mặt thanh tú, cử chỉ đoan trang.
A Đào theo Đình Hòa đi vào, cả đoạn đường thấy biết bao hoa thơm cỏ lạ khoe sắc muôn màu không sao đếm xuể, lại có suối chảy róc rách không ngừng, dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Có một số tiên tì cấp bậc cao hơn đến hành lễ, thấy Đình Hòa liền hô lên ‘thiếu chủ’, sau đó nhìn về phía a Đào.
Đình Hòa liền nhắc nhở tiên tì, nói:“Đây là thiếu phu nhân.”
Tiên tì sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cung kính chào thiếu phu nhân.
Đình Hòa cùng A Đào đi vào, Đông Cực đế quân đã ngồi ở trong điện, dẫn a Đào hành lễ xong, Đông Cực đế quân mới nhìn Đình Hòa nói:“Ta đã nhận thư của con rồi, đúng là chuyện vui.”
Nói xong nhìn về phía A Đào.
Thấy Đào yêu Di sơn này mặc dù xuất thân thấp kém nhưng đúng là xinh đẹp vô ngần, cũng là cô bé thông minh, chẳng trách nhi tử thích nàng.
Nếu đã lĩnh hôn thư thì chính là người một nhà, liền mỉm cười nói: “Con không cần phải câu nệ, đã là thê tử Đình Hòa thì Cửu Nguyên sơn cũng là nhà con. Đi đường mệt rồi, ngồi xuống uống ngụm trà đi.”
Đông Cực đế quân bên ngoài uy nghiêm nhưng đối người nhà lại rất từ ái, hơn nữa a Đào là một cô nương, nghĩ nên quan tâm một chút, đừng để nàng phải chịu ủy khuất.
A Đào nhìn thoáng qua thượng tiên. Đình Hòa liền bảo nàng ngồi xuống.
Một lát sau Thanh Loan phu nhân biết tin liền vội vàng đi đến.
Vừa vào liền thấy con trai cùng Đào kia ngồi cạnh nhau, càng thêm tức giận: “Đúng là hoang đường, sao lại mang dã đào này vào nhà?”
Thanh Loan phu nhân tính tình như vậy, bà trước đây không thích a Đào, đương nhiên giờ nhìn thấy a Đào lại càng không thích
Cứ tưởng rằng thời gian dạy học của Đình Hòa chấm dứt thì cắt đứt liên hệ với cô đào này, chỉ là đoạn sương sớm tình duyên mà thôi, không ngờ đào này lại bước vào cửa!
A Đào nghe Thanh Loan phu nhân nói vậy sắc mặt không hờn giận, nàng xưa nay không phải là người nhẫn nhịn.
Đình Hòa lén nhéo tay nàng, bảo nàng đừng đối nghịch với mẫu thân.
Chỉ lấy cuốn hộ tịch cùng hôn thư ra, nói với Thanh Loan phu nhân:“Con và a Đào đã thành thân.”
Nghe vậy, Thanh Loan phu nhân suýt nữa ngất xỉu.
Cầm lấy cuốn hộ tịch Đình Hòa đưa, thấy Cửu Nguyên sơn một nhà ba người nay lại thêm thành viên mới, liền cáu lên: “Ta không đồng ý, Đào này tuyệt đối không thể vào cửa!”
Cầm chặt cuốn hộ tịch muốn xé.
Đông Cực đế quân bước lại khuyên nhủ: “Trước mặt bọn nhỏ đừng nói như vậy.”
Trong mắt Đông Cực đế quân thì Đào này đã là con dâu Cửu Nguyên sơn, sau này sớm chiều ở chung, mẹ chồng nàng dâu không thể lúc nào cũng căng thẳng như vậy được.
Ông cầm lấy cuốn hộ tịch trong tay Thanh Loan phu nhân, cất kỹ, lại khuyên: “Ban đầu không phải bà cứ mong Đình Hòa thành thân sinh con à? Bây giờ nàng dâu đã cưới, tôn nhi của bà cũng có rồi, bà nói vậy không phải làm đau lòng tôn nhi à?”
Đông Cực đế quân nhận được thư Đình Hòa, biết hắn lén lĩnh hôn thư, cũng hiểu chuyện này làm quá qua loa, mẫu thân hắn có thành kiến với a Đào, tuyệt đối không chấp nhận. Nhưng vừa nghe a Đào đã có thai 2 tháng, liền cảm thấy có cách thay đổi.
Dù sao có bà nào không thích cháu mình chứ?
Thanh Loan phu nhân cưng 9 đứa cháu nhỏ nhà Dung Lâm như vậy, nếu có cháu ruột chẳng phải cưng đến tận trời à? Từ đó quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng có thể cải thiện được.
Thanh Loan phu nhân vừa nghe, mở to hai mắt.
Đình Hòa hơi đỏ mặt, nhưng dù sao cũng là chuyện vui, liền nói với mẫu thân: “A Đào đã có thai, mong mẫu thân nhận nàng. Mẫu thân còn chưa hiểu gì về nàng ấy, sau này sẽ biết nàng ấy có nhiều ưu điểm thế nào.”
Thanh Loan phu nhân nhất thời không nói nên lời.
Đông Cực đế quân kéo bà đi vào thương lượng, nói: “Ta thấy a Đào kia cũng được, mặc dù không hiền lành như a Liên, nhưng trên đời làm gì có nàng dâu nào giống nhau như đúc? Hơn nữa thê tử của Đình Hòa quan trọng là nó phải thích, bà nói có đúng không?”
Thanh Loan phu nhân từng nghĩ, là đời này bà không bao giờ chấp nhận yêu diễm tiện đào kia, nhưng khi nghe tin nàng ta có thai, trong lòng lại có chút dao động.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến hành vi bên ngoài của nàng ta liền không chấp nhận nổi, tức giận nói: “Lấy vợ phải lấy người hiền, Đình Hòa mấy ngàn năm học uổng phí, bị Đào yêu này mê hoặc!”
Đông Cực đế quân lại nói:“Tại bà có thành kiến quá nặng với con bé.”
Một Đào yêu nho nhỏ, từ bé không ai quản giáo, có thể lớn lên như vậy đã tốt lắm rồi. Ông nói tiếp: “Con bé ngàn dặm xa xôi mang bụng bầu theo Đình Hòa đến đây, bà lại nói nó như vậy, nó cũng buồn lòng chứ. Suy bụng ta ra bụng người thử xem, bà là trưởng bối, không thể rộng lượng một chút sao?”
Thanh Loan phu nhân liếc ông một cái:“Ý ông là tôi lòng dạ hẹp hòi?”
Ông dám nói phải ư? Đông Cực đế quân vội trấn an bà, ông thành thân với Thanh Loan phu nhân cả trăm ngàn năm, tính cách bà thế nào ông đều nắm rõ như lòng bàn tay, bà là người mạnh miệng mềm lòng, cứ khuyên nhiều hơn là được, ông nói tiếp: “Đình Hòa đã lĩnh hôn thư rồi, nếu bà cứ ngăn cấm, bắt Đình Hòa cùng kia tiểu Đào yêu kia ly hôn, bà muốn Đình Hòa thành người bỏ vợ à?”
Thanh Loan phu nhân thích con dâu hiền lành, tư tưởng đương nhiên cũng bảo thủ, làm sao chấp nhận con trai vĩ đại của mình mang tiếng xấu như vậy.
Nhưng nghĩ đến Đào yêu kia, lại thấy không cam lòng.
Lại nghe Đông Cực đế quân nói:“Vả lại con cũng đã có rồi, không lâu nữa là sinh, bà muốn trơ mắt nhìn tôn nhi lưu lạc bên ngoài, bị người ta ức hiếp sao?”
Câu này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hvvsyd