Chương 10: Khảo nghiệm của Mộc linh châu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng 1, "Băng chi lao", nhiệt độ ở nơi này vô cùng thấp xung quanh băng luỹ cao vài mét giống như một nhà lao bằng băng. Đối với dị năng giả hệ Băng thì nơi này xem như bảo địa tu luyện vì tại đây có thể nhanh chóng nâng cao dị năng nhanh chóng. Tất nhiên Âu Nhược Khiết cũng đã nhận ra được điều đó nên mặc kệ tất cả tìm một góc hàn khí đậm đặc nhắm mắt minh tưởng. Đường Quân Khanh dùng tinh thần lực tra xét hồi lâu cũng không thấy gì ngoài một mảnh băng tuyết bao phủ. Mèo nhỏ vì lạnh mà co thành một đoàn nhỏ rúc sâu vào trong lòng cậu. (t/g: không có ý nghĩ viết nhân - thú đâu nha m.n chỉ là trùng hợp thôi)
"Tử Vân, làm sao để xông qua tầng này ngươi biết không?"
"Chủ nhân, Linh Lung tháp tuy lợi hại nhưng chỉ là một linh bảo cho dù đã sinh ra khí linh cũng không thể so cùng Tử Hà thần điện. Tuy rằng không biết vì cái gì mà Thanh Long nhất tộc tiểu cô nương kia tại sao lại xuất hiện ở đây hơn nữa theo như lời của tiểu cô nương đó thì Mộc linh châu hẳn là được giấu trong toà tháp này. Điều này thật khó hiểu."
"Khó hiểu? Là sao?"
"Chủ nhân, Mộc linh châu là thánh linh châu, là thánh khí. Linh Lung tháp lại chỉ là một siêu phẩm linh bảo ngay cả cấp bậc thần khí còn chưa đến sao có thể áp chế được năng lượng bên trong Mộc linh châu. Lại nói thánh khí có linh tính của chính nó, nó sẽ không bao giờ tự hạ thấp mình ẩn nấp trong một linh bảo. Đây chính là chỗ ta không hiểu được."
"Như vậy thì có nghĩa đây là một cái bẫy sao."
"Cũng không đúng a. Nếu không có Mộc linh châu thì tại sao Thanh Long nhất tộc lại xuất hiện?" Tử Vân vô cùng nghi hoặc nhưng hiện tại không ai có thể giúp nó giải thích vấn đề này.
"Bỏ đi. Hiện giờ thoát khỏi đây trước mới là việc cần làm. Vấn đề khác để tính sau"
"Chủ nhân, bên trong Tử Hà thần điện lão chủ nhân có để lại một gốc Liệt Diễm thảo, ngài chỉ cần mang theo nó bên người thì sẽ không cần sợ khí lạnh nơi này như vậy sẽ có thêm thời gian tìm kiếm cửa vào tầng 2"
"Còn lên tầng 2 làm gì? Đây rõ ràng là một cái bẫy a"
"Chủ nhân, một khi đã vào Linh Lung tháp thì trong vòng 90 ngày sẽ ra không được, hoặc là ngài ở lại nơi này chờ 90 ngày hoặc là tiến lên tầng tiếp theo"
"Ồ thì ra là vậy. Xem ra không đi tiếp không được a. Ở lại đây chờ còn không bằng đi tiếp"
"Chủ nhân, cẩn thận . . ."

Tử Vân chưa nói hết câu Đường Quân Khanh đã cảm giác được một đạo công kích hướng về phía cậu mà tới. Cậu không hề chần chừ nghiêng người tránh né. Cậu một tay ngưng tụ dị năng hệ Thuỷ thành một chiếc roi nước nhưng còn chưa kịp làm gì thì nó đã bị đông cứng thành băng. Đường Quân Khanh vẻ mặt rất ư là . . . Cậu đúng là ngốc mà sao có thể quên bản thân đang ở một nơi toàn băng tuyết. Tại nơi một giọt nước cũng bị đóng băng vậy mà cậu còn ngưng tụ ra roi nước. Đường Quân Khanh tự sỉ vả mình ngu ngốc sau đó một lần nữa ngưng tụ dị năng chỉ là lần này không phải là roi nước mà là hình một thanh kiếm. Thanh kiếm tạo ra từ nước ngay lập tức bị đông lại thành kiếm băng. Kiếm băng vừa ngưng tụ xong cậu liền vung kiếm chém về phía mà đạo công kích kia vừa phát ra.
"Keng" âm thanh va chạm vang lên.
Chỉ thấy trước mắt cậu một con gấu trắng to lớn đang vung trảo đỡ lấy băng kiếm. Đường Quân Khanh cũng bị tình hình xung quanh doạ cho giật mình kinh sợ. Những người khác cũng gặp phải tình cảnh như cậu. Khắp nơi đều bị bao vây bởi nào là sói, gấu các loài động vật hoang dã mà to lớn vô cùng.
"Chủ nhân, mau dùng Liệt Diễm thảo. Những con băng thú này sự nhất chính là nhiệt. Liệt Diễm thảo chính là thảo dược sinh trưởng trong dung nham dùng khắc chế mấy con băng thú này là tốt nhất" Tử Vân 'meo, meo' 2 tiếng dùng tinh thần cùng Đường Quân Khanh trao đổi.
"Tử Vân, thử dùng tinh thần lực của ngươi tìm lối đi thông lên tầng 2 xem có được không?"
"Dạ, chủ nhân"
Đường Quân Khanh cũng không đem Liệt Diễm thảo lấy ra mà dựa vào sức của chính mình đối phó với đám băng thú này. Cũng không phải cậu không muốn dùng Liệt Diễm thảo mà thứ này công dụng quá mức thần kỳ tốt nhất không nên để lộ ra ngoài. Thời thế loạn lạc, lòng người thay đổi không ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Hiện tại cậu chưa đủ mạnh nên chỉ có thể làm việc điệu thấp một chút mà thôi. Những người xung quanh cậu cũng lần lượt thi triển dị năng. Tại thế giới băng tuyết này có lợi nhất là Băng, Hoả, Lôi 3 loại dị năng. Rất nhanh có người phát hiện ra điểm này. Đẩy lùi một nhóm băng thú, lão đại dẫn đầu nhóm người căn cứ Hy Vọng lớn tiếng đề nghị.
"Mọi người, tôi là người của căn cứ Hy Vọng - La Hạo, tôi đề nghị mọi người cùng nhau hợp tác đối phó những quái thú này. Không biết các vị có ý kiến gì không?"
Lời đề nghị này vừa đưa ra liền được rất nhiều người hưởng ứng. Ngay lập tức có không ít người từ một số căn cứ khác cũng gia nhập trừ căn cứ Hạ Thành do Ngô Dịch cầm đầu, nhóm người Đường Nghị, Nguỵ Tử Minh, căn cứ Phong Vân do An Nhiên - cô gái mặc sườn xám màu đỏ lúc trước - dẫn đầu, căn cứ Hồng Vũ do Trần Tâm đứng đầu. Ba căn cứ Hạ Thành, Phong Vân cùng Hồng Vũ được xem là 3 căn cứ đứng đầu thực lực tự nhiên không kém. Nhóm người Nguỵ Tử Minh tốt xấu gì cũng có nam nữ chủ toạ trấn hiển nhiên không có vấn đề gì lớn. Còn nhóm của Đường Nghị toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, là thiên kiêu trong thiên kiêu còn phải hợp tác với người khác sao. Chỉ riêng một mình Đường Nghị dựa vào Hoả hệ dị năng cũng đủ đối phó với những con quái thú băng này. Đối lập với mấy nhóm người chính là Đường Quân Khanh một người một mèo đứng riêng một góc. Mặc dù chỉ có một mình nhưng đối phó này đó quái thú lại khá nhẹ nhàng khiến người phải nhìn bằng con mắt khác.
"Ca, kia không phải là Đường Quân Khanh sao? Sao tên con hoang đó cũng ở đây?" thiếu niên đứng bên cạnh Đường Nghị khi nhìn thấy Đường Quân Khanh gương mặt baby hơi trầm xuống nói một cách rất khó chịu.
"Lâm, tốt xấu gì cậu ta cũng là con trai của tiểu cô. Sau này đừng ăn nói tuỳ tiện" giọng nói lạnh lùng của Đường Nghị mang theo phần nghiêm khắc vang lên.
"Ca, . . ."
Thiếu niên vốn còn muốn nói gì đó nhưng bị Đường Nghị trừng mắt liền im miệng khó chịu lui về phía sau. Nhóm người phía sau Đường Nghị cũng chẳng mấy vui vẻ gì nhìn Đường Quân Khanh nhưng ngại mặt mũi Đường Nghị nên đều làm như không thấy. Đường Quân Khanh nhìn Đường Nghị một chút lại thấy hắn nhìn về phía mình một cái rồi quay đi. Đường Quân Khanh thực muốn hét vào mặt hắn rằng cậu không phải nguyên chủ nên làm ơn đừng bày ra vẻ có ai nợ mình vài trăm vạn đó nữa. Cậu bĩu môi cũng quả quyết quay đầu nhìn hướng khác.
Cô gái mặc sườn xám tên An Nhiên nhìn bên Đường Nghị lại nhìn qua cậu như có suy nghĩ. Tất nhiên nhóm người Nguỵ Tử Minh cũng vậy. Bọn họ biết Đường Nghị nhưng còn Đường Quân Khanh là người Đường gia thì bọn họ không hề biết. Đường Nghị dẫu sao cũng là thiếu chủ Đường gia người khác biết hắn là chuyện vô cùng bình thường. Về phần Đường Quân Khanh chỉ là một người "ăn nhờ ở đậu" tại Đường gia ít người biết đến không có gì đáng để ngạc nhiên. Đang lúc mọi người mỗi người một ý nghĩ cân nhắc lợi hại thì An Nhiên lại dẫn theo 9 người phía mình đi về phía Đường Quân Khanh.
"Khanh thiếu, đã lâu không gặp" An Nhiên chủ động chào hỏi trước.
"An tiểu thư, đã lâu không gặp" cậu thản nhiên đáp lại.
Nguyên chủ cùng An Nhiên quen biết từ lúc còn đi học hơn nữa nguyên chủ còn giúp An Nhiên chặn không ít "hoa đào" nên quan hệ cũng khá tốt. Tuy nhiên, sau khi Đường Nghị chính thức trở thành Đường gia thiếu chủ nguyên chủ rời đi Đường gia nên cũng ít liên hệ cùng người trong nhà cũng như bạn bè lúc trước. Nếu không phải 3 tháng phải về Đường gia trình diện một lần có khả năng không ai còn nhớ tới còn một người như vậy còn tồn tại. Chuyện của nguyên chủ cùng An Nhiên, Đường Nghị khá mơ hồ nhưng trong kí ức của nguyên chủ rõ ràng trước lúc quyết định rời Đường gia thì nguyên chủ cùng An Nhiên hình như từng có vài lần tranh chấp. Lúc trước gặp An Nhiên trong thông đạo cánh cửa thứ 4 hai bên đều nhận ra đối phương nhưng hiển nhiên không ai nguyện ý chào hỏi. An Nhiên thì là do trong lòng có khúc mắc còn Đường Quân Khanh cậu vốn không phải nguyên chủ nên cũng không muốn dính vào rắc rối này.
"Khanh thiếu, cậu đi một mình hay là hợp tác cùng Phong Vân đi"
"An Nhiên, chị dù nói thế nào cũng là nữ chủ nhân tương lai của Đường gia, là vị hôn thê của anh tôi thế nhưng lại đi hợp tác cùng cậu ta mà bỏ qua anh tôi" thiếu niên khi trước bị Đường Nghị giáo huấn lửa giận bừng bừng chất vấn.
"Đường Lâm, anh trai cậu còn chưa dám chất vấn tôi cậu có tư cách gì hỏi đến?" An Nhiên rất không vui nhìn thiếu niên.
"Chị . . . Nữ nhân lẳng lơ, câu tam đáp tứ . . ." thiếu niên Đường Lâm mắng.
"Đủ. Lâm, lui về" Đường Nghị quát một tiếng sau nhìn về phái An Nhiên "An tiểu thư, Lâm tính tình còn trẻ con không hiểu chuyện mong An tiểu thư không cần quá để ý"
"A . . ."/"An An"
An Nhiên vốn đang định trào phúng một phen thì chợt bị tiếng gọi "An An" này ngăn lại. Cô quay đầu nhìn người vừa gọi mình. Đường Quân Khanh vẻ mặt thản nhiên nhìn cô hơi lắc đầu. Mặc dù cậu không biết rõ lắm ngọn ngành sự tình nhưng trước mặt đợt băng thú thứ 2 sắp tới không phải lúc để tranh cãi. Cậu hơi nhíu đầu mày nhìn mấy nhóm người khác đang đứng xem kịch vui sau đó quay sang An Nhiên nói nhỏ.
"Đây không phải nơi nói chuyện. Chờ khi ra khỏi nơi này hãy nói. Trước mắt cần đối phó đám quái này tìm cách lên tầng 2 quan trọng hơn"
An Nhiên nghe xong lúc này mới trấn tĩnh trở lại hơi gật đầu đáp "Hảo" một tiếng. Đúng lúc này, Tử Vân rúc trong ngực Đường Quân Khanh hơi cử động thò đầu ra ngoài 'meo' nhỏ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân.
"Chủ nhân, thông đạo tiến vào tầng thứ 2 ở hướng Bắc cách nơi này gần 2 dặm nhưng xung quanh nó có rất nhiều băng thú thủ hộ. Muốn lên tầng 2 nhất định phải từ đó đi lên"
—————
[Thường thức: giải thích 1 chút về đơn vị đo lường.
1 lý/1 dặm = 15 dẫn = 500m
1 dẫn = 10 trượng = 33,33m
1 trượng = 2 bộ = 3,33m
1 bộ = 5 xích = 1,66m
Còn nữa nhưng cũng không dùng đến nên xin dừng ở đây thôi.]
—————
"Có băng thú thủ hộ a. Thật phiền phức" Đường Quân Khanh trong lòng rầu rĩ.
"Chủ nhân, đám băng thú thủ hộ ở đó nhiều gấp 4 lần nhóm vừa tấn công lúc trước. Hơn nữa dường như trong đó có một con đã sinh ra trí tuệ" Tử Vân mơ hồ nói.
"Sinh ra trí tuệ. Ý của ngươi là nhưng sinh vật này còn có cả thủ lĩnh nữa hả?" Đường Quân Khanh há hốc mồm không thể tin được.
"Chủ nhân, tuy đám băng thú này là sinh vật không có linh hồn do băng tuyết tạo thành nhưng trải qua mấy ngàn, mấy vạn năm tuế nguyệt hấp thụ linh khí từ Linh Lung tháp sinh ra linh trí rất bình thường. Chỉ là trường hợp như vậy rất hi hữu tỉ lệ vô cùng thấp mà thôi." Tử Vân tranh thủ phổ cập chút kiến thức cơ bản cho chủ nhân của nó.
Làm một linh thú sủng vật có trách nhiệm tất nhiên là không thể để cho chủ nhân của mình ngay cả thường thức cơ bản đều mù mờ không biết nên nó vẫn luôn thông qua truyền âm giảng giải rất nhiều thứ mà Đường Quân Khanh không biết. Tất nhiên phạm trù kiến thức của nó chỉ giới hạn trong phạm vi Thương Khung đại lục mà thôi. Về phần Địa Cầu thì nó chính là gà mờ. Vừa truyền âm trao đổi cùng Tử Vân, Đường Quân Khanh đồng thời cùng An Nhiên và Ngô Dịch của căn cứ Hạ Thành nói chuyện hợp tác. Đương nhiên, nhóm Nguỵ Tử Minh, Đường Nghị, căn cứ Hồng Vũ cũng liên thủ thành một nhóm tạo thành thế chân vạc cùng với nhóm căn cứ Hy Vọng và nhóm của Đường Quân Khanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net