Chương 4: Dị Biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuổi theo dấu vết con tang thi hệ Băng, Đường Quân Khanh rất nhanh phát hiện nó đang tiến về chỗ tiểu đội. Bất an trong lòng dâng lên, dưới chân liên tục tăng tốc tránh đi đàn tang thi chạy về chỗ tiểu đội. Vừa về tới nơi đã bị hai thuộc hạ của Ngụy Tử Minh bắt gặp. Đường Quân Khanh cũng bất chấp hô lớn.
"Tang thi đến"
Mọi người đang nghỉ ngơi bị tiếng rống này của cậu làm cho giật mình. Cả nhóm vội vàng lên tinh thần phi ra khỏi lều trại. Ngụy Tử Minh tới đầu tiên hai mắt nheo lại nguy hiểm nhìn cậu. Khẳng định Đường Quân Khanh là từ bên ngoài trở về sắc mặt anh ta càng thêm âm trầm.
"Cậu vừa đi đâu về?" giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
"Tôi đi đâu về không phải vấn đề mà vấn đề là đàn tang thi đang tới đây hộc . . . hộc . . ." cậu thở dốc nói.
"Hừ. Tạm thời bỏ qua cho cậu. Chờ xong mọi việc hi vọng cậu cho tôi một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không . . ." Ngụy Tử Minh trầm giọng uy hiếp.
"Ngụy ca/Lão đại, tình huống ra sao?" từ xa một nhóm người chạy tới vội vàng hỏi.
"Mọi người chuẩn bị chiến đấu giống như kế hoạch đã bàn. Tất cả đều cẩn thận"
"Rõ" mọi người đồng thanh.
Cả tiểu đội đề cao tinh thần, không khí vô cùng căng thẳng. Đường Quân Khanh nhân cơ hội mọi người không chú ý tựa vào cửa xe nghỉ tạm. Rất nhanh đàn tang thi kéo tới. Toàn bộ mọi người dưới khẩu lệnh của Ngụy Tử Minh lao vào chém giết điên cuồng. Đường Quân Khanh một bên cũng chiến đấu một bên chú ý nữ chính. Cô ta tuy rằng hiện tại không có dị năng (vì giấu dị năng không gian) nhưng kiếp trước cô ta là sát thủ hàng đầu thế giới nên mấy con tang thi này chẳng là gì với cô.
Bởi vì số lượng hai bên chênh lệch nên trận khổ chiến này càng đánh càng kéo dài. Ngụy Tử Minh cùng nữ chính hai người luôn đi sát nhau khó có được lúc nữ chính ngừng lại lấy sức. Chính vào lúc này một con tang thi vọt tới muốn đánh về phía Ngụy Tử Minh. Đường Quân Khanh đồng tử co rút nhìn cảnh này tim đập thình thịch liên hồi. Nó chính là con tang thi hệ Băng mà cậu cảm nhận được nhưng cậu không ngờ nó lại là tang thi cấp 2 trung giai đỉnh.
Tất cả mọi người nhìn thấy hiểm cảnh này đều không kìm được lo lắng cùng sợ hãi. Mấy thuộc hạ của Ngụy Tử Minh không tiếc chạy tới muốn vì hắn đỡ một đòn công kích này chỉ tiếc khoảng cách quá xa.

"Lão đại/Ngụy ca/Tử Minh" mọi người đồng thanh hét lớn.
Mọi người nín thở theo dõi trong lòng không ngừng cầu nguyện Ngụy Tử Minh không xảy ra chuyện gì. Đường Quân Khanh biết rõ anh ta sẽ không có chuyện gì mà người có chuyện là nữ chính kìa. Quả nhiên, trong lúc mạng sống anh ta mành chỉ treo chuông đột nhiên nữ chính vùng dậy đẩy ngã Ngụy Tử Minh sang một bên. Cô ta tay trái đẩy Ngụy Tử Minh, tay phải vung kiếm chém về phía con tang thi kia.
"Tiểu Khiết" Ngụy Tử Minh bị đẩy ngã hét lớn.
Những người xung quanh chết lặng nhìn móng vuốt của con tang thi xuyên qua bả vai nữ chính cùng lúc lưỡi kiếm của cô ta xuyên qua đầu con tang thi. Đường Quân Khanh cảm giác hô hấp có chút khó khăn nhìn cảnh này. Cậu ở gần đó nhất vội vàng phi tới đem con tang thi đá ra đỡ lấy nữ chính. Mặc dù không thích nữ chính nhưng hiện tại không thể không cứu cô ta. Đường Quân Khanh dùng dị năng tạo ra Thủy cầu rửa sạch vết thương cho nữ chính. Ngụy Tử Minh bật dậy phi tới đẩy cậu ra ôm lấy nữ chính. Những người khác nhìn những con tang thi còn lại trở lên điên cuồng lao vào chém giết.
Thanh lí hết những con tang thi còn lại, cả tiểu đội không ngừng nghỉ lái xe với tốc độ nhanh nhất tìm một nơi an toàn khác. Một trong những thuộc hạ của Ngụy Tử Minh phụ trách giá sát Đường Quân Khanh. Cậu ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ trong đầu không ngừng nhớ lại xem nữ chính làm sao mà kích phát Băng hệ dị năng.
"Vương Nam, phiền anh nói với Ngụy thiếu là tôi có cách cứu Âu Nhược Khiết"
"Cậu nói cái gì? Cậu biết cách cứu Tiểu Khiết?" Ngụy Tử Minh xuất hiện vừa lúc nghe thấy.
"Đúng vậy. Tôi nghĩ cách này là cách duy nhất nhưng tỉ lệ là 50/50. Anh muốn thử sao?"
"Mau nói, là cách gì?" Ngụy Tử Minh túm cổ áo cậu kéo lên, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn.
"Buông ra" Đường Quân Khanh lạnh mặt nói "Tôi có thể nói nhưng có điều kiện"
"Mày nói gì hả?" một trong các đội viên đi tới quát lên.
"Tiểu Quân, cậu . . ." Lưu Á trợn mắt nhìn cậu.
"Sao? Cảm thấy tôi thừa nước đục thả câu?" cậu lướt qua nhóm người vẻ mặt càng lạnh.
"Hừ" mấy người không nói gì mà chỉ hừ lạnh.
"Hửm? Bất mãn? Sao lúc trước tôi vì cứu cô ta suýt chết không có ai bất mãn?" cậu thản nhiên hỏi.
"Là mày tự nguyện cứu chẳng ai ép" một tên hùng hổ đáp.
"Câm miệng" Ngụy Tử Minh quát "Đường Quân Khanh, cậu nói đi điều kiện gì?"
"Tôi cũng chẳng phải kẻ tham lam gì. Chỉ có hai điều kiện, một là chuyện đêm nay tôi ra ngoài không được truy xét nữa. Anh có thể yên tâm là đàn tang thi tới tấn công chẳng phải do tôi gây ra"
"Tốt"
"Điều thứ 2 là chờ tới thành phố B tôi sẽ rời đi . . . nhưng tất cả những người trong tiểu đội không được truy sát hay làm một vài hành động mờ ám gì đó. Nếu không tôi không ngại đồng quy vu tận đâu"
"Được, tôi đáp ứng. Bây giờ cậu nói đi. Làm sao để cứu Tiểu Khiết?" Ngụy Tử Minh dứt khoát gật đầu.
"Âu Nhược Khiết ý chí vô cùng kiên cường nếu muốn sống sót cách duy nhất là thức tỉnh dị năng, thoát thai hoán cốt"
"Làm sao có thể thức tỉnh được dị năng? Đây là chuyện không thể nào"
"Đúng vậy, nhưng với Âu Nhược Khiết thì rất dễ" cậu vừa nói vừa nhìn về phía Ngụy Tử Minh một cách thâm thúy.
"Làm thế nào?" anh ta trầm giọng hỏi.
"Dùng tinh hạch của con tang thi vừa nãy, rút lấy lam dịch trong tinh hạch tiêm cho cô ta. Tôi nói rồi khả năng 50/50 hoặc thức tỉnh dị năng hoặc là vĩnh viễn đóng băng. Tự anh xem rồi làm. Còn nữa, tôi đề nghị anh tìm dị năng giả hệ Quang hoặc hệ Trị liệu tới giúp cô ta duy trì sinh mệnh thì càng tốt hơn"
Nói xong cậu thản nhiên đứng dậy bỏ ra ngoài leo lên xe ngồi nghỉ ngơi. Thực tế, một tháng qua cậu đối với nữ chính có cách nhìn khác nhưng cũng chẳng thể làm tăng hảo cảm của cậu với cô ta. Chính bản thân cậu cũng có chút khó hiểu về điều này. Đường Quân Khanh phiền muộn xoa tóc thở dài ngồi nhắm mắt minh tưởng. Một tháng này tinh thần lực của cậu ngày càng vững chắc, dị năng hệ Thủy cũng nâng lên cấp 3 sơ giai đỉnh, dị năng hệ Độc dừng lại cở cấp 2 sơ giai không gian cũng chất đầy vật tư các kiểu. Tất nhiên Đường Quân Khanh cậu chưa ngốc tới mức cái gì cũng báo ra hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net