Chương 151- 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151

Lời đồn? Không phải dễ nghe như thế (thượng)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiêu Tử Lăng vừa đến bên kia, liền dẫn tới ánh mắt hiếu kỳ hâm mộ của mấy người. Hiếu kỳ cậu là ai, hâm mộ lại là bởi vì một thân trang phục chỉnh tề sạch sẽ của cậu.

Bốn nữ một nam này không khác biệt bao nhiêu đều là tuổi tác trên dưới hai mươi, trong đó có hai cô gái mặc tương đối chỉnh tề, âu phục màu tím, ngực treo bảng tên vừa nhìn đã biết đến từ tổ hậu cần, bất quá so sánh với bộ trang phục nhẹ nhàng khoan khoái gọn gàng sạch sẽ của Tiêu Tử Lăng thì có vẻ có chút phong trần mệt mỏi. Ba người còn lại một thân trang phục vận động, trang phục vận động của hai cô gái giống nhau như đúc, phỏng đoán là cùng một chiến đội. Chẳng qua tuy rằng trang phục vận động của bọn họ cũng tương đối sạch sẽ, nhưng có thể do mặc thời gian lâu rồi nên có vẻ hơi cũ.

Tiêu Tử Lăng thập phần thản nhiên, loại ánh mắt này cậu đã quen, bất kể cậu mặc y phục của tổ công kiên, hay là triển lộ gương mặt thực ra ngoài, đều sẽ có ánh mắt như vậy đi theo, vì vậy cậu gật đầu cười nói: "Các vị khỏe a!"

Mấy người dường như không ngờ đến cậu sẽ chủ động chào hỏi, trong tưởng tượng của bọn họ, mặc gọn gàng sáng lệ tất có chút ngạo khí, luôn không dễ ở chung.

Biểu hiện thân thiết của Tiêu Tử Lăng để cho những người đó thả xuống tâm phòng bị, vị nam sinh duy nhất lại càng vui mừng, cậu ta hô: "Chào cậu, đến chỗ tôi đi." Cuối cùng cũng có thêm nam sinh, cậu không cần xấu hổ như trước nữa, phải biết rằng bên cạnh đều là con gái.

"Cảm tạ." Tiêu Tử Lăng đi qua, dưới sự chỉ đạo của nam sinh bắt đầu lấy qua một thùng trống bắt đầu thi thuật rót nước.

Tiêu Tử Lăng tuyệt không như các cô gái sau khi biến thành một thủy cầu rồi mới thả vào trong thùng, mà là ngón tay đặt lên miệng thùng, liền thấy một dòng nước liên miên không ngừng rót vào trong thùng. Nam sinh bên cạnh thấy Tiêu Tử Lăng đứng ở kia, một tay đặt trên miệng thùng rồi thì không động nữa, nhịn không được hiếu kỳ nhìn thoáng qua. Phát hiện tình hình này thì vô cùng kinh ngạc, nhịn không được kinh hô: "A, hóa ra có thể làm như vậy, cậu làm thế nào thế? Như vậy thì dùng ít sức hơn nhiều a."

Tiếng kinh hô của nam sinh để cho bốn cô gái còn lại đều nhìn qua. Phát hiện tình hình này thì hết sức hiếu kỳ, nhao nhao lên hỏi thăm. Trải qua giao lưu, mọi người cũng quen nhau dần, biết đôi bên đến từ nơi nào.

Nam sinh kia kêu Đồng Tân Bảo, mới 19 tuổi, đến từ chiến đội Hy Vọng, tất cả mọi người gọi cậu ta Tiểu Bảo, đương nhiên xưng hô này khiến cho mấy người đều cười nhạo một phen, cậu ta cũng không có biện pháp, ai biểu tên này là do cha mẹ cậu đặt chứ. Cha mẹ cậu sau khi mạt thế giáng lâm không tránh được một kiếp, điều này làm cho cậu càng thêm quý trọng hết thảy những gì cha mẹ lưu lại, bao gồm cả cái tên trước đây cậu vẫn luôn oán giận.

Hai cô gái tổ hậu cần một người kêu là Tô Phỉ 20 tuổi, là người xinh đẹp nhất, vẻ ngoài thanh lệ khiến người ta nhìn thì liền có một loại cảm giác tươi mát. Ấn tượng của tất cả mọi người đối với cô đều rất tốt. Một người khác kêu Bùi Nhã Thư 22 tuổi, cô tóc ngắn thập phần hoạt bát, tính cách thập phần tùy tiện, nói chuyện phải nói là không có gì kiêng kỵ. Bất quá cũng bởi vì sự tồn tại của cô, để cho sự ngăn cách nhỏ vốn còn có một chút của mấy người liền biến mất không còn.

Hai cô gái khác thì đến từ chiến đội Tự Cường, một người kêu là Dương Liễu 21 tuổi, tính cách tương đối xấu hổ không thích nói chuyện, bình thường chỉ ừm ừm nhỏ giọng đáp lại, một người khác kêu Ôn Tuyết Lâm 22 tuổi. Ngược lại thực sự không nói nhiều, bất quá cô nói một câu, là có thể đánh trúng điểm yếu, hoặc là khiến người ta hiểu ra.

Tiêu Tử Lăng nói cho các cô tên của mình, bất quá đến từ nơi nào lại không nói tỉ mỉ. Những người thanh niên này đã trải qua sự cọ rửa của những ngày mạt thế, biết có vài thứ không thể nghiên cứu quá sâu, vì vậy cũng không có người truy hỏi.

Mấy người cứ như vậy làm côngviệc thả nước một hồi, Bùi Nhã Thư cảm thấy ngồi không thực sự buồn chán, vì vậy cô đề nghị với Tô Phỉ bên người: "Tô Phỉ, bạn tám một chút chuyện bên tổ chiến đấu của anh họ bạn đi, bằng không bọn mình sẽ chán chết mất."

Tô Phỉ vứt một ánh mắt khinh bỉ cực bự qua: "Nhã Thư, bạn thế nào buôn dưa lê như thế a."

Bùi Nhã Thư dùng bờ vai đẩy Tô Phỉ cười nói: "Buồn chán a, bạn nói mau đi, tin tức chỗ tổ chiến đấu linh thông nhất mà."

Tô Phỉ thấy mấy người xung quanh đều hiếu kỳ đầy mặt, đành phải mở miệng nói: "Được rồi, mình sẽ nói một chút, mấy bạn cũng tùy tiện nghe một chút thôi."

Bùi Nhã Thư hì hì cười nói: "Biết ngay bạn có hàng mà, nhanh nhanh nói đi, bằng không chịu qua thời gian này thế nào a."

Lần này ngay cả Tiêu Tử Lăng cũng gật đầu đồng ý, một giờ làm loại chuyện nhàm chán này, không điều hoà một chút đích xác rất khó chịu qua được, huống hồ cậu cũng rất có hứng thú, dù sao cậu ở tổ công kiên vẫn luôn theo lão đại, trải qua sinh hoạt gần như ngăn cách với nhân thế, rất nhiều chuyện đều là xem văn kiện mới biết được, nhưng trên văn kiện chỉ có vài câu báo cáo khô khan, nào có sinh động như các cô nói.

"Kỳ thực chỗ tổ chiến đấu không có tin tức gì lý thú, đều là mấy chuyện máu chảy đầm đìa, bất quá ở Hoài Thành, anh họ mình ngược lại có nói với mình một chuyện thú vị, là về Sở lão đại."

Mấy người vừa nghe liền hăng hái, phải biết rằng Sở Chích Thiên là thần tượng của những người thanh niên bọn họ, vì vậy tất cả mọi người cùng soàn soạt nhìn về phía Tô Phỉ, ngay cả Tiêu Tử Lăng cũng bắt đầu buôn dưa lê, mở to hai mắt tròn trơn trơn hiếu kỳ nhìn Tô Phỉ.

Tô Phỉ cười nói: "Tất cả mấy bạn đều biết chuyện Sở lão đại có con riêng chứ?"

Tất cả mọi người gật đầu, Đồng Tân Bảo lại càng thốt ra: "Đó sớm đã là chuyện xưa tám trăm năm rồi, chẳng lẽ còn có biến hóa gì mới hay sao?"

Tô Phỉ gật đầu nói: "Không sai, mấy bạn có biết momy của đứa trẻ là ai không?"

Lần này toàn bộ hứng thú của mọi người bị nhấc lên, chuyện này là một bí mật, căn bản không có người biết, ngay cả Tiêu Tử Lăng cũng hưng phấn đầy mặt sáp qua, cậu phải nghe một chút lời đồn tới cùng đã truyền thành dạng gì rồi.

"Chúng ta không phải đã thu thập qua một lần vật tư ở Hoài Thành sao? Anh họ mình có đi, thật vất vả mới đối phó được tang thi cấp bốn nơi đó, không ngờ tới chiến đội Hoài Thành muốn xen một chân, chia sẻ thành quả của chúng ta."

"Quá không biết xấu hổ." Mấy cô gái nhao nhao giận dữ phỉ nhổ. Đồng Tân Bảo tiếc nuối đầy mặt nói: "Đáng tiếc lần đó em không có đi, nghe nói Sở lão đại vừa ra đã chấn nhiếp được tất cả người Hoài Thành, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau cùng xám xịt mà đi, khẳng định lúc đó Sở lão đại rất khí phách uy vũ."

Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, nếu như không có đoạn lời nói sau cùng của La Hinh Nhi, lão đại nhà mình lên sân khấu tuyệt đối thuộc về cấp bậc miểu sát, bất quá sau đó sao. . . Được rồi, không nghĩ nữa, bằng không lại nhớ tới mấy chuyện xấu hổ mà mình đã làm.

"Ừ, đương nhiên, Sở lão đại của chúng ta là ai a, tuyệt đối là người mạnh nhất, nghe nói ngay cả người thức tỉnh bên quân đội cũng không bằng Sở lão đại của chúng ta." Mấy cô gái đều tán thưởng đầy mặt, mắt bốc lên tim hồng, nhao nhao bị Sở Chích Thiên uy vũ vô cùng, khí phách vô song huyễn tưởng trong lòng thuyết phục.

"Đích xác, Sở lão đại đi ra quả nhiên để cho những người Hoài Thành đó biết khó mà lui, bất quá lại có một nữ nhân đi ra lên án Sở lão đại của chúng ta, nói Sở lão đại. . ." Tô Phỉ nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có người chú ý nơi đây, lúc này mới tiếp tục nhỏ giọng nói: "Cô ta lên án lão đại chúng ta là một tên biến thái luyến đồng, dụ dỗ một cô bé 12 tuổi bỏ trốn cùng anh ta, còn để cho cô bé 13 tuổi đã sinh đứa trẻ, cũng chính là người con riêng trong truyền thuyết của chúng ta."

Lời nói của Tô Phỉ khiến cho mọi người kinh hô, càng làm cho Tiêu Tử Lăng mồ hôi lạnh đầy đầu, không ngờ đến lời nói dối của cậu vậy mà đã bị truyền lưu ra, cậu bắt đầu thấp thỏm, nếu như bị lão đại nhà mình biết việc này, có phải cậu lại phải bê kệch nữa hay không?

"Sẽ không, Sở lão đại chính trực như thế, thế nào có thể làm chuyện như vậy." Vẻ mặt Đồng Tân Bảo không tin, cậu không thể tiếp nhận thần tượng của cậu là người như vậy.

Bùi Nhã Thư không ủng hộ, vứt cho cậu ta một ánh mắt khinh bỉ bự nói: "Lão đại cũng là người, có sự yêu thích của mình cũng rất bình thường, chỉ cần anh ta không làm chuyện thương thiên hại lý gì, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì, cậu không nghe thấy sao, bọn họ chính là bỏ trốn đó, anh tình em nguyện lãng mạn bao nhiêu a."

Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này, đầu đầy mồ hôi, Bùi Nhã Thư này thực sự là dũng mãnh, năng lực tiếp thu thế mà mạnh như vậy.

Tô Phỉ nghe xong lời nói của Bùi Nhã Thư, vậy mà gật đầu phụ họa nói: "Không sai, chẳng lẽ các bạn không cảm thấy vào thời điểm đó mới chân chính thể hiện được như thế nào là tình yêu sao? Chỉ cần yêu, không quan tâm tuổi tác, giới tính, thân phận cùng vẻ ngoài. Hơn nữa Sở lão đại rất có khí phách, anh ta quả quyết thừa nhận ở trước mặt mọi người, nam nhân chịu trách nhiệm như thế nơi nào tìm được, mình thực hâm mộ cô gái kia a."

Tiêu Tử Lăng ở một bên lặng lẽ lau mồ hôi, nói đến lúc đó hình như lão đại nhà mình không có thừa nhận đi, anh ta chỉ là khinh thường giải thích làm sáng tỏ mà thôi, vì sao đến trong miệng mấy cô gái này liền biến thành biểu hiện của quả quyết thừa nhận chịu trách nhiệm?

Hai cô gái còn lại nghe xong lời nói của Tô Phỉ quả quyết gật đầu, biểu thị Sở lão đại chính là đại biểu kiệt xuất của ông xã tốt lý tưởng trong cảm nhận của các cô, về sau các cô cũng phải tìm nam nhân chịu trách nhiệm như Sở lão đại.

Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng cảm thấy có chút khó tin, đến tột cùng đầu của mấy cô gái này mọc thế nào vậy, không ngờ tới năng lực tiếp thu mạnh như thế, vốn là một chuyện cực kỳ dung tục biến thái, ở trong mắt mấy cô gái vậy mà có thể thăng hoa đến tình yêu cùng trách nhiệm. . .

Đồng Tân Bảo cũng không cách nào lý giải, cậu ta cùng với Tiêu Tử Lăng hai mặt nhìn nhau, ngược lại có chút không dám nói tiếp nữa, sợ một cái không đúng, bị những nữ nhân này phỉ nhổ.

Lúc này Ôn Tuyết Lâm của chiến đội Tự Cường lại đột nhiên mở miệng nói: "Tin tức này coi như là lâu rồi, mấy bạn biết mấy ngày gần đây truyền lưu ra tin tức đường nhỏ mới nhất nào không?"

Bùi Nhã Thư đột nhiên cười gian lên: "Bạn nói chuyện đó a, mình cũng nghe nói."

Tô Phỉ nghi hoặc đầy mặt hỏi: "Tới cùng là tin tức gì, thế nào mình không biết?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 152

Lời đồn? Không phải dễ nghe như thế (hạ)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bùi Nhã Thư thấy lực chú ý của mọi người đều đã tập trung, lúc này mới nói: "Lần này lời đồn mới nhất là Sở lão đại của chúng ta là một BL."

BL? Từ này đại biểu ý gì? Tiêu Tử Lăng nghi hoặc.

Tô Phỉ thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng hoang mang liền giải thích: "Chính là nam nam luyến."

Tiêu Tử Lăng bị kinh hách mạnh ho khan lên, cảm thấy hỏng việc rồi.

Bùi Nhã Thư mới mặc kệ tiếng ho khan của Tiêu Tử Lăng, cô nói tiếp: "Tổ công kiên có một thiếu niên khuôn mặt đáng yêu, chính là người trong lòng của Sở lão đại chúng ta, cậu ta thời khắc không rời bên người Sở lão đại, nghe nói Sở lão đại rời cậu ta không được."

Tô Phỉ nghi hoặc: "Vậy tới cùng đồn đãi nào có thể tin hơn a?"

Bùi Nhã Thư nói: "Mình đã đi tìm hiểu qua, tổ công kiên đích xác có thiếu niên như vậy, nghe nói bộ dáng chỉ có 14, 15, chẳng lẽ lão đại nhà chúng ta thực sự thích trẻ em?"

Tô Phỉ vừa nghe cảm thấy rất quen, thiếu niên tình cờ gặp được vào lần bị đánh cướp trước kia hiện lên trong lòng, cô nhất thời kêu lên: "Có lẽ mình biết thiếu niên đó là ai?"

Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người kích động lên, Tiêu Tử Lăng cảm thấy trời sắp sụp rồi, vì sao lúc này sẽ xuất hiện lời đồn như vậy? Phải biết rằng có sự hiểu lầm này chỉ có Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ là Giang Khinh Ngữ xuất chiêu? Cô ta muốn dùng lời đồn để ly gián quan hệ của cậu với Sở Chích Thiên? Để cho Sở Chích Thiên lo ngại mà xa lánh mình?

Lúc này Tô Phỉ nói: "Nhã Thư, bạn chắc hẳn biết mình tới nơi này thế nào chứ."

Bùi Nhã Thư gật đầu nói: "Ừ, Tô Phỉ rất may mắn, vậy mà chạm mặt được Sở lão đại cải trang vi hành."

A? Lời này vừa ra, mấy người khác kích động. Phải biết rằng bọn họ chưa từng thấy qua chân dung thật của Sở Chích Thiên, tuy rằng Sở Chích Thiên ở trong đoàn xe, thế nhưng anh ta cơ bản luôn ở trong xe của mình, sẽ không đi ra. Hai vị phó đội có việc cũng là chủ động đến trên xe anh ta thương lượng, khiến cho những fan khát vọng được nhìn thấy một lần thôi như bọn họ vô cùng thất vọng.

"Chẳng lẽ, thiếu niên đó cũng có mặt?" Bùi Nhã Thư đột nhiên lĩnh ngộ được cả kinh kêu lên. Một tiếng này dẫn tới mọi người làm chuyện khác xung quanh hồ nghi nhìn qua. Bùi Nhã Thư thè lưỡi, lần nữa nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là Sở lão đại lặng lẽ mang theo thiếu niên đó đi ra ngoài yêu đương vụng trộm?"

Tô Phỉ cười nói: "Có phải yêu đương vụng trộm hay không mình không biết. Bất quá lần mà bọn mình chạm mặt đó, Sở lão đại đích xác dẫn theo một thiếu niên, bất quá anh ta còn dẫn theo một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là phiên bản sống sờ sờ của Sở lão đại."

"Kỳ quái? Thế này tính là quan hệ gì? Mang nam tiểu tam với đứa con nhà mình đi du lịch? Chẳng lẽ không sợ nữ nhân của mình ăn giấm?" Tất cả mọi người không giải thích được.

Tiêu Tử Lăng nghe xong lời này, trong lòng chột dạ một trận, cậu kéo cao khăn quàng cổ, chỉ sợ bị Tô Phỉ kia nhận ra. Cậu cũng không biết ứng đối những nữ sinh buôn dưa lê đáng sợ này thế nào.

Khóe miệng Tô Phỉ lộ ra một nụ cười bí hiểm nói: "Chẳng lẽ mấy bạn không biết liên hệ hai lời đồn lại mà nghĩ sao?"

Tất cả mọi người khó hiểu, Tiêu Tử Lăng càng thêm sương mù đầy đầu, không biết hai lời đồn hoàn toàn chả liên quan gì nhau đó còn có thể liên hệ lại được thế nào.

"Cô gái sinh đứa trẻ trong truyền thuyết kia chỉ có 13 tuổi đúng không, vậy hiện tại nhiều nhất là 17, 18 tuổi." Tô Phỉ thấy tất cả đều là vẻ mặt mê mang, nhất thời than nhẹ lên. Một loại cảm giác siêu nhiên mọi người đều say độc ta tỉnh theo đó mà sinh, "Thiếu niên kia trên dưới 15 tuổi?"

Mấy người nhao nhao gật đầu, Tô Phỉ tiếp tục nói: "Lần mà mình chuẩn bị đi căn cứ Huy Hoàng của Hoài Thành đó, ở trên đường gặp bọn họ, hơn nữa nữ nhân lên án Sở lão đại chính là đến từ căn cứ Huy Hoàng. . ."

"Điều này đại biểu cái gì?" Bùi Nhã Thư khó hiểu nói.

Tô Phỉ dùng ánh mắt sao không nỗ lực gì hết thế nhìn về phía cô, xem thường nói: "Điều này đại biểu cô gái 13 tuổi sinh con mà nữ nhân kia lên án có thể chính là thiếu niên đó! Bạn quá không có năng lực suy đoán."

"Chậm đã, chậm đã, đầu mình có chút choáng, để cho mình tận lực chỉnh lý lại manh mối. . ." Bùi Nhã Thư bị Tô Phỉ lượn vòng vòng hôn mê.

Tiêu Tử Lăng càng hôn mê. Đó là ai a, Sherlock Holmes? Vừa suy đoán vậy mà đã đoán được bảy tám phần, xem ra lời nói dối của cậu sắp bị chọc thủng rồi.

"Thế nhưng thiếu niên thế nào có thể sinh con? Chẳng lẽ là giả? Bất quá chuyện đó Sở lão đại đã thừa nhận rồi, còn có con riêng làm chứng minh nữa?" Bùi Nhã Thư cuối cùng cũng hiểu rõ Tô Phỉ muốn nói cái gì.

Ôn Tuyết Lâm đột nhiên ngắt lời nói: "Nữ giả nam trang."

Tô Phỉ rốt cục lộ ra ánh mắt tìm được tri âm ném về phía Ôn Tuyết Lâm, hưng phấn nói: "Không sai, thiếu niên đó có thể chính là cô gái 13 tuổi sinh con riêng kia. Phải biết rằng con gái giả trang nam sinh, đều sẽ có vẻ ít đi vài tuổi."

Bùi Nhã Thư rốt cục lĩnh ngộ được: "A, thì ra là thế, như vậy hai lời đồn có thể hợp lại với nhau mà xem, hóa ra hướng chỉ của hai lời đồn đều là cùng một người. Chậc chậc, Sở lão đại giấu người trong lòng của anh ta thực chặt a. Đúng rồi, Tô Phỉ, bạn nhìn thấy dung nhan thật của cô gái đó chưa?"

Tô Phỉ gật gật đầu: "Rất đáng yêu, thoạt nhìn nhiều nhất chỉ 15, 16 tuổi, có thể bởi vì đáng yêu nhìn qua nhỏ hơn một chút so với tuổi tác thực tế. Hơn nữa lúc đó, có một tên ngu không mọc mắt muốn cướp cô bé ấy đi, bị Sở lão đại phẫn nộ trực tiếp diệt, là kiểu bẻ xương rải tro đó."

"Oa, Sở lão đại quá đẹp trai." Các cô gái liên tiếp phát tiếng kinh hô.

Những thanh âm kinh thán này khiến cho toàn thân Tiêu Tử Lăng đổ mồ hôi, cậu không biết vì sao lời đồn ba hai cái đã bị mấy cô gái này lý giải thành kết quả này, cậu phân không rõ là kinh, thẹn, ngộp, hay là nóng, hiện tại cậu căn bản ở lại không được nữa, phải biết rằng các cô tám là chính cậu a, quả nhiên lời đồn không phải dễ nghe như thế, Tiêu Tử Lăng phiền muộn.

"Bất quá mấy bạn cũng đừng xem thường bà xã với đứa con của Sở Chích Thiên, nghe anh họ Luật nói, bọn họ đều là cường giả cấp ba đó." Lời nói của Tô Phỉ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, một nhà yêu nghiệt quả nhiên đều là yêu nghiệt.

Mấy cô gái tiếp tục tám sự nghiệp buôn dưa lê của các cô, rất nhanh đã phác họa ra một cố sự tình yêu cẩu huyết giữa Sở lão đại với cô vợ nhỏ của anh ta, thậm chí đến về sau, hai người Bùi Nhã Thư Tô Phỉ gần như không còn gì có thể tám bắt đầu suy nghĩ trên trời dưới đất, vậy mà tám tới tính khả năng nam nam sinh con, nguyên nhân là các cô đều là hủ nữ. . .

Những lời này khiến Tiêu Tử Lăng nghe mà phải nói là hãi hùng khiếp vía, run rẩy không thôi. Cuối cùng một giờ cũng trôi qua, Tiêu Tử Lăng nói tạm biệt với các cô tựa như trốn chạy.

Tiêu Tử Lăng đi ra khỏi phòng, không khí lãnh liệt bên ngoài thoáng cái thổi đi sự khô nóng của cậu, ánh mắt cậu từ hồn nhiên hiếu kỳ ngây thơ vốn dĩ thoáng cái trở nên băng lãnh.

Lời đồn đãi mới nhất này, xem ra không đơn giản, cậu nhất định phải cẩn thận.

Sắc mặt Đổng Hạo Triết lạnh lùng nghiêm nghị leo lên xe Trần Cảnh Văn. Thấy anh đang phân phó nhân viên công tác, vì vậy dựa vào một bên kiên trì chờ. Trần Cảnh Văn thấy Đổng Hạo Triết tới, liền đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh an bài xong hết thảy mọi chuyện.

Khi nhân viên công tác cuối cùng xuống xe, thì nghe thấy Đổng Hạo Triết phân phó: "Giúp tôi đóng cửa lại, thuận tiện nói cho đội viên thường trực, tôi với Trần phó đội có chuyện quan trọng cần nói. Xin miễn hết thảy quấy rầy."

Người nọ nhanh chóng đóng lại cửa phòng, nói rõ tình hình với đội viên trực ban bên ngoài, rất nhanh xe của Trần Cảnh Văn đã bị nhân viên trực ban của tổ chiến đấu phong tỏa, bất kỳ ai cũng không cho phép tới gần một bước.

Vẻ mặt Trần Cảnh Văn vốn ấm áp thoáng cái lạnh xuống, anh nhíu nhíu mày nói: "Hạo Triết, xảy ra chuyện gì?"

"Cảnh Văn, lời đồn mới nhất truyền lưu bên ngoài cậu có biết không?" Ánh mắt Đổng Hạo Triết thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm Trần Cảnh Văn, sắc bén đến mức khiến cho Trần Cảnh Văn có chút bất mãn.

"Tớ bề bộn nhiều việc, không quan tâm những lời đồn đó." Trần Cảnh Văn chả quan tâm cầm tư liệu trong tay bắt đầu lật xem, không để ý tới Đổng Hạo Triết bức bách nhìn chăm chú người ta kia nữa.

"Pạch" một tiếng, Đổng Hạo Triết trực tiếp lấy đi tư liệu trong tay Trần Cảnh Văn vứt lên bàn trà, anh lạnh lùng thốt: "Cảnh Văn. Lời này cậu gạt được người khác, nhưng không gạt được tớ, lời đồn mới đó không có sự trợ giúp của cậu, tuyệt đối sẽ không thành công, tớ muốn hỏi cậu, tới cùng cậu muốn làm gì?"

"Tớ làm gì? Tớ có thể làm gì?" Trần Cảnh Văn có chút bị làm tức giận chuyển đầu đi, không muốn nói chuyện với người chất vấn mình kia.

"Tới cùng Tiêu Tử Lăng đắc tội cậu chỗ nào, cậu cứ không chịu buông tha cho cậu ấy?" Đổng Hạo Triết tức giận nhìn người trước mắt, rốt cục làm rõ chuyện mà trong lòng hai bên bọn họ đều biết rõ.

"Tôi làm gì khiến cho cậu cảm thấy tôi không chịu buông tha cho cậu ta?" Trần Cảnh Văn bốc lửa nhìn Đổng Hạo Triết. Tức giận vì Đổng Hạo Triết vô duyên vô cớ khởi binh vấn tội như vậy.

Thấy Trần Cảnh Văn trong cơn giận dữ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net