Chương 201- 205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201

Bà xã? Điều kiện thích hợp.

"Võ thủ lĩnh thích nữ nhân?" Mặt Sở Chích Thiên âm trầm nói.

Võ Chiếu cười nói: "Sở thủ lĩnh, đừng xem thường trực giác của nữ nhân, vị trong lòng anh không phải là nữ nhân đúng chứ." Nói xong cô lấy roi da trong tay nâng lên cằm Tiêu Tử Lăng bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, trêu đùa, "Có phải không a, em trai Tiểu Ngũ của chị."

Cánh tay ôm Tiêu Tử Lăng của Sở Chích Thiên căng chặt, tay kia trực tiếp nắm cổ tay quấy rối đùa giỡn Tiêu Tử Lăng của Võ Chiếu, anh lạnh lùng nói: "Võ thủ lĩnh, đừng nỗ lực khiêu khích lực nhẫn nại của tôi."

Cổ tay Võ Chiếu đột nhiên rung lên, Sở Chích Thiên liền cảm thấy một luồng lực phản chấn mạnh mẽ, đánh văng ngón tay anh ra. Rồi thấy Võ Chiếu như không có việc gì thu hồi tay mình, vuốt vuốt mái tóc đen sẫm sáng đẹp của mình gắt giọng: "Hừ, thế nào Sở thủ lĩnh không biết thương hương tiếc ngọc như thế, nắm tôi rất đau a."

Tiêu Tử Lăng chấn kinh nhìn nữ nhân trước mắt, không ngờ cô chính là nữ đế Nam bộ lừng lẫy nổi danh ở kiếp trước, nhân vật gần như có thể phân trận đối kháng với bá chủ Bắc bộ Sở Chích Thiên, đương nhiên điều này chỉ là ở kỳ đầu kỳ giữa, đến hậu kỳ, trên cơ bản Sở Chích Thiên chính là độc bá thiên hạ, đương nhiên khi đó nữ đế vẫn rất cường đại, chẳng qua Sở Chích Thiên quá yêu nghiệt, không thể so sánh với anh ta.

Cậu hiếu kỳ liếc nhìn Sở Chích Thiên mang ánh mắt ẩn hàm lửa giận, nữ nhân này cũng là hồng nhan tri kỷ trong lời đồn của anh ta a, vì sao hai người lần đầu gặp mặt lại không hữu hảo như thế? Chẳng lẽ cái này gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau? Tiêu Tử Lăng trì độn không phát hiện cậu chính là ngòi nổ cho sự không hữu hảo của hai người.

Tiêu Tử Lăng bắt đầu bổ não hình ảnh thân thiết của hai người bọn họ ở trên giường, nhất thời suy sụp mặt. Ách, thế này quá khiến người tan vỡ rồi, Tiêu Tử Lăng đành phải lắc những hình ảnh không hài hòa trong đầu đó đi. Cậu căn bản không cách nào tưởng tượng được hai người khí phách như nhau lại nguyện ý buông xuống tư thái lấy lòng đối phương ở trên giường?

Thấy nữ nhân trước mắt nhanh chóng thay đổi sắc mặt, Sở Chích Thiên chau mày, anh cảm thấy nữ nhân này khó đối phó. Quả nhiên Võ Chiếu thoáng nhướn mày tất cả đều là sự tự tin, cô nói với Sở Chích Thiên: "Sở thủ lĩnh, anh phải nghiêm túc coi chừng Tiểu Ngũ của anh, đừng để cho tôi có cơ hội, bằng không tôi nhất định sẽ cướp lấy em ấy." Nói xong, Võ Chiếu quay đầu nháy mắt với Tiêu Tử Lăng mấy cái nói, "Tiểu Ngũ, phải nhớ tỷ tỷ nga, vòng tay ôm ấp của tỷ tỷ vĩnh viễn chờ em." Nói xong mặc sức cười, quay đầu mang theo khách vào màn của cô rời đi, lưu lại Sở Chích Thiên âm thầm nuốt máu với Tiêu Tử Lăng kinh ngạc vạn phần.

Tiêu Tử Lăng lần đầu tiên thấy nữ nhân thay đổi thất thường, khí phách như vậy, hành vi tùy tiện lớn mật, diễn xuất không phân cao thấp với nam nhân, nhưng sẽ không khiến người khác thấy phiền chán. Tiêu Tử Lăng cảm thán không hổ là nữ đế, ban nãy ngầm đao quang kiếm ảnh với lão đại nhà mình, vậy mà không rơi xuống hạ phong, trong lòng khó nén kính nể, trong lúc nhất thời ánh mắt chuyển động theo thân ảnh của nữ đế.

Sở Chích Thiên thấy biểu hiện dị dạng của Tiêu Tử Lăng, trong lòng căng thẳng, anh cảm thấy thứ tâm ái của mình sắp bị người cướp đi, nhất thời tức giận xoay đầu Tiêu Tử Lăng quay lại, trên mặt tràn ngập uy hiếp nói: "Tiểu Lăng, cậu phải nhớ kỹ hiện tại cậu là người của tôi, không cho phép hồng hạnh xuất tường." Anh thập phần bất mãn đối với việc Tiêu Tử Lăng quên điều này lại đi truy đuổi thân ảnh của người khác.

Ách, có phải từ hình dung của lão đại có vấn đề rồi hay không? Tiêu Tử Lăng ngạc nhiên.

"Hơn nữa, nữ nhân đó không thích hợp với cậu." Sở Chích Thiên phát hiện bản thân có chút nói không chọn lời, nhanh chóng bù đắp.

Ách, cậu cũng không cảm thấy nữ đế thích hợp với cậu a! Tiêu Tử Lăng câm nín.

"Vừa thấy đã biết là nữ nhân tâm địa rắn rết, sinh hoạt cá nhân thối nát, loại nữ nhân phóng đãng đó thế nào có thể xứng với cậu." Sở Chích Thiên âm trầm nói.

Ách, lời lão đại nhà mình nói thật là ác độc nha, người đó chính là hồng nhan tri kỷ tương lai của anh ta a, hy vọng về sau lão đại nhà mình không nên hối hận vì nói những lời này. Tiêu Tử Lăng 囧.

"Hơn nữa vừa thấy đã biết là người bá đạo không nói lý, Tiểu Lăng cậu tuyệt đối không kiềm hãm được cô ta." Ở trong miệng Sở Chích Thiên, nữ đế thực sự là không đáng một đồng tiền a.

Ách, cậu có kém cỏi như thế sao? Tiêu Tử Lăng bĩu môi nói: "Như vậy dạng nữ nhân nào mới thích hợp làm bà xã của em?"

Sở Chích Thiên nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: "Phải có thực lực cường đại, không chỉ có thể bảo hộ được bản thân còn phải bảo vệ được Tiểu Lăng cậu." Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Sở Chích Thiên cau mày, anh phát hiện nữ đế thế mà phù hợp mấy điểm đó, ngực anh nhất thời nghèn nghẹn.

"Lý trí càng phải độc lập, như vậy mới có thể chiếu cố Tiểu Lăng cậu tốt hơn." Trong lòng Sở Chích Thiên trào máu, vì cái răng nữ đế cũng phù hợp điểm này?

"Then chốt còn phải nói một không hai, đúng lúc giải quyết hết thảy chuyện phiền lòng, không thể khiến cho cậu quan tâm." Sở Chích Thiên hận không thể tự vả miệng, mấy cái này không phải là bản nhân nữ đế sao.

Rốt cục đã được Sở Chích Thiên tìm được một yêu cầu nữ đế không phù hợp: "Then chốt nhất là nhất định phải chuyên nhất, trung trinh như một đối với cậu." Cuối cùng cũng gạt bỏ nữ đế đáng hận ra được, tâm tình Sở Chích Thiên vui sướng, rất hài lòng đối với lý do này.

Tiêu Tử Lăng thì càng nghe đầu mi lại nhăn càng chặt, thiếu chút nữa đã muốn lật bàn nổi sung, những yêu cầu lão đại nhà mình nói tới cùng là lấy bà xã hay là tìm ông xã? Thế nào đều ngược ngạo vậy? Chẳng lẽ mình giống một tên mặt trắng ẻo lả? Về sau phải do bà xã nuôi? Ăn bám chờ chết, để cho bà xã đối phó toàn bộ vấn đề?

Sở Chích Thiên đột nhiên phát hiện như vậy vẫn khó bảo đảm, vì vậy thêm một điều nữa: "Đương nhiên, còn phải để cho tôi nhìn qua, chỉ có khi tôi hài lòng, mới được." Ngăn cách toàn bộ hết thảy người xấu dạy hư đàn em nhà mình, Sở Chích Thiên kiên định nghĩ.

Tiêu Tử Lăng vừa nghe lời này, nhất thời héo, xong, dựa theo loại yêu cầu khác người này của lão đại, kiếp này cậu đừng hòng tìm được bà xã.

Tiêu Tử Lăng cảm thấy bản thân có thể phải độc thân cả đời nên tâm tình rất suy sụp. Tâm tình của cậu bị Sở Chích Thiên nhìn thấu, trong lòng dâng lên một luồng lửa không tên. Hừ, một phen ý tốt của mình mà tên nhóc này còn không cảm kích? Không phải là do anh sợ cậu bị những nữ nhân xấu kia lừa sao? Nỗi khổ tâm này tới cùng là vì ai? Trong lòng Sở Chích Thiên khó chịu đầu mi thoáng nhếch lạnh lẽo nói: "Chẳng lẽ Tiểu Lăng cho rằng đại ca tôi nói không đúng?"

(Ách, Sở lão đại, anh quên Tiêu Tử Lăng không phải một đứa bé không có năng lực phán đoán, loại dục vọng độc chiếm này rõ ràng chính là không bình thường a không bình thường. . .)

Cảm nhận được sự tức giận của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng đành phải vứt sự bất mãn trong lòng ra sau đầu, cậu cảm thấy mình rất bi ai, rõ ràng một câu mình cũng chưa hề nói, đều là lão đại nhà mình tự lẩm bẩm, thế nhưng tâm tình lão đại nhà mình không tốt, mình phải cáng đáng hết thảy sai lầm. . . Ừ, còn phải vuốt vuốt lông cho lão đại nhà mình, miễn cho chọc xù lông chính cậu cũng không có trái cây nào ngon ăn.

Tiêu Tử Lăng trong sự bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy lên nụ cười trái lương tâm dỗ dành lão đại đang trong xù lông trước mắt: "Sở ca, anh nói rất đúng, em tin tưởng sự phán đoán của anh." Trong lòng rơi lệ đầy mặt, vĩnh biệt, bà xã tương lai của tôi. . .

Sự chân thành tha thiết trong mắt Tiêu Tử Lăng từng chút xối đi tâm tình phiền muộn của Sở Chích Thiên, anh sung sướng ôm Tiêu Tử Lăng vào trong ngực.

Tiêu Tử Lăng lần nữa rơi lệ! Đại ca, tôi đều đã dỗ dành anh như thế rồi, sao anh còn ôm chặt như vậy? Eo nhỏ nhà mình đều sắp bị anh thắt đứt rồi, quả nhiên lão đại là không thể chọc xù lông.

Mà bên kia, Võ Chiếu đi tới trong góc nào đó, sờ cổ tay bị Sở Chích Thiên túm ban nãy, lúc này, cổ tay cô xuất hiện một chút đau đớn, một vòng bầm xanh hiện ra. Ban nãy lực đạo của Sở Chích Thiên gần như muốn thắt đứt cổ tay cô, xem ra anh ta thực sự đã bị cô chọc giận.

Thanh niên tuấn mỹ bên cạnh phát hiện dị trạng của Võ Chiếu, cậu ta lo lắng hỏi: "Võ tôn, chị không sao chứ."

Võ Chiếu nhàn nhạt nói: "Trần Song, xem ra chúng ta đã tìm được đồng bọn hợp tác."

Thanh niên tuấn mỹ kêu Trần Song kia nghi hoặc hỏi: "Võ tôn, không thấy chị tiếp xúc nói chuyện với người nào, thế nào nhanh như vậy đã tìm được đồng bọn hợp tác."

"Không phải tôi mới vừa đối thoại với người ta sao?" Roi da trong tay phải gõ gõ lòng bàn tay trái, không ngờ lần hội nghị này thu hoạch được lớn như vậy, đã để cho cô tìm được nam nhân vừa ý, cũng tìm được đối tượng có thể hợp tác.

"Căn cứ Lăng Thiên kia? Thế nhưng căn cứ đó rất nhỏ yếu, kết minh căn bản không có chỗ nào tốt đối với chúng ta." Trần Song cảm thấy đối phương còn chưa đủ tư cách.

"Căn cứ Lăng Thiên, nhỏ yếu sao? Bất quá Sở Chích Thiên kia, là một đồng bọn có thể tin cậy." Ý cười của Võ Chiếu càng đậm.

"Sao lại nói vậy?" Trần Song khó hiểu hỏi.

"Bởi vì, anh ta không phải một người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, ít nhất anh ta sẽ không đơn giản từ bỏ người trong lòng anh ta." Võ Chiếu nhìn thấu những thủ lĩnh căn cứ kia, vì lợi ích cái gì cũng có thể bán đứng, đồng bọn cô muốn tìm tuyệt đối không phải người như thế.

"Hơn nữa. . ." Võ Chiếu đưa cổ tay đặt ở trước mặt Trần Song, một vòng màu xanh kia dưới sự phụ trợ của màu da trắng nõn có vẻ càng thêm nổi bật, ý cười của cô càng sâu, "Có thể lưu lại vết thương trên tay tôi, cậu cho rằng một người thức tỉnh chỉ cấp ba có thể làm được? Sở Chích Thiên, bao gồm cả căn cứ Lăng Thiên của anh ta, đều ẩn tàng rất sâu a!"

Ánh mắt Trần Song co rụt, cậu ta đột nhiên phản ứng lại, thủ lĩnh căn cứ nhà mình đã cấp năm, muốn lưu lại vết tích ở trên người cô, cấp bậc thấp hơn cô tuyệt đối không làm được, cậu ta đột nhiên nhoẻn miệng cười, quyét sạch bộ dáng khúm núm vốn dĩ, gật đầu nói: "Võ tôn, chị nói không sai, xem ra chúng ta đã tìm được đồng bọn cường lực."

"Ừ, vì vậy phải phiền Trần Song cậu nghiêm túc suy nghĩ, chúng ta hẳn nên kết minh với bọn họ thế nào, cậu chính là quân sư của căn cứ chúng ta a." Võ Chiếu tín nhiệm nói.

Trần Song lại cười nói: "Nguyện cống hiến sức lực cho Võ tôn."

Hai người rất nhanh đã tìm cớ rời khỏi nơi đây, trở lại trù tính như thế nào để thành công kết minh với căn cứ Lăng Thiên.

Mà lúc này, Viên thiếu tướng với Vương Thiếu Phong một đường chào hỏi mọi người đã đi qua, đi tới trước mặt Sở Chích Thiên, nói tiếng chào hỏi với anh.

Sở Chích Thiên như cười như không nói: "Viên thiếu tướng, lần tụ hội này anh chưa hề nói cho tôi biết còn có hoạt động này a."

Viên thiếu tướng chả thấy quan trọng cười nói: "Tôi chỉ cung cấp chỗ, nếu cậu chơi ngán rồi. . ." Viên thiếu tướng liếc nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, ý có điều chỉ, "Muốn đổi khẩu vị, cũng có thể gia nhập, nếu như anh không có hứng thú cũng không sao, dù sao sau cùng đều là anh tình tôi nguyện, cũng không ép buộc người."

"Không ngờ anh lệ thuộc vào cao tầng quân đội thế mà cũng có thể làm ra chuyện như vậy, thực khiến cho tôi mở rộng tầm mắt a." Sở Chích Thiên nói lời mang trào phúng.

Viên thiếu tướng nhún nhún vai cười nói: "Quân nhân chúng tôi cũng là người a, hơn nữa vì nhanh chóng tiến cấp, quân đội làm rất nhiều thí nghiệm, quá trình đó rất biến thái, có thể bình yên sống sót, khó tránh khỏi tâm lý sẽ vặn vẹo. Tôi xem như đã tốt rồi, chỉ có chút hứng thú đối với vợ người, hơn nữa khống chế được bản thân, chuyện anh tình tôi nguyện, vì vậy bên trên cũng buông trôi bỏ mặc."

Sở Chích Thiên giương lông mi nói: "Viên thiếu tướng, tiết lộ bí mật của quân đội các anh, không có vấn đề gì chứ?"

Viên thiếu tướng xua tay nói: "Không sao, bí mật đó đã không còn là bí mật nữa, rất nhanh sẽ công khai đối ngoại, tôi chỉ nói cho cậu sớm một bước mà thôi."

Viên thiếu tướng nói xong lại nhìn về phía Tiêu Tử Lăng trong lòng Sở Chích Thiên, đề nghị: "Sở thủ lĩnh thực sự không có hứng thú đổi sao? Chỗ tôi có không ít hàng tốt đấy."

Sở Chích Thiên cự tuyệt: "Tôi chỉ có hứng thú đối với người trong lòng tôi, cảm ơn ý tốt của Viên thiếu tướng."

------------------------------------------------------------------------------------

Chương 202

Giám thị? Người thức tỉnh hệ tinh thần.

Đang trong lúc nói chuyện, một số thủ lĩnh ở đây đã tiến hành giao dịch thành công, sau đó hăng hái bừng bừng dắt nữ nhân bọn họ mới trao đổi được đến gian phòng đã sớm được chuẩn bị để phát tiết.

Sở Chích Thiên nhìn những người xé rách hết thảy ngụy trang, không kiêng nể gì tiến hành giao dịch da thịt trước mắt, đầu mi nhịn không được hơi nhăn lại, mạt thế chẳng qua mới chỉ hơn nửa năm, thế mà phần lớn người đã không cách nào khống chế được dục vọng, sa đọa đến mức này.

"Sở lão đệ, cậu nhìn xem, những người này chính là người lúc đầu khinh bỉ cậu." (do trước đây không biết tuổi tác đôi bên nên để Viên thiếu tướng gọi Sở ca là anh, giờ chuyển cậu) Viên thiếu tướng nhếch miệng, trào phúng nói, "Bọn chúng làm lại càng không thể chấp nhận hơn so với cậu, thế nhưng ở bên ngoài, lại còn muốn giả làm chính nhân quân tử, thực sự là khiến người ta cảm thấy buồn nôn a." Viên thiếu tướng rất khinh bỉ những thủ lĩnh đó, khi phát hiện bên cạnh đều là đồng loại, bọn chúng sẽ rất tự nhiên xé rách da người trên thân, lộ ra diện mạo chân thực.

"Viên thiếu tướng, anh làm một tụ hội như thế, chỉ sợ anh cũng là một thành viên trong đó đi." Sở Chích Thiên không cho rằng tên Viên thiếu tướng này tốt hơn được chỗ nào, dù sao đây là tụ hội tư nhân của hắn.

"Đương nhiên, tôi thích vợ người ta, mà tôi cũng sẽ không che giấu điều đó." Viên thiếu tướng tự ngạo nói, hắn sẽ không giả mù sa mưa giả làm một chính nhân quân tử như những người đó, hắn chính là người như thế, làm thẳng thẳng thắn thắn, "Hơn nữa tôi cũng không ép buộc người ta, có phải Sở lão đệ cũng như vậy hay không?" Viên thiếu tướng như cười như không liếc nhìn Tiêu Tử Lăng trong lòng Sở Chích Thiên bởi vì loại tràng diện này mà vẻ mặt khiếp đảm.

Sở Chích Thiên chậm rãi vỗ lưng Tiêu Tử Lăng, tỏ ý cậu không nên kinh hoảng rồi mới đáp: "Tôi chỉ nhìn kết quả, mà tôi tin tưởng kết quả sẽ như tôi dự liệu."

"Ha ha, Sở lão đệ rất có tự tin a, xem ra tiểu mỹ nhân trong lòng cậu đã bị cậu chinh phục rồi." Viên thiếu tướng tiếc nuối nói.

"Viên thiếu tướng có vài thứ là không thể mơ ước." Ánh mắt Sở Chích Thiên ngầm có ý cảnh cáo.

"Tôi giống cậu, chỉ nhìn kết quả." Viên thiếu tướng nói lời mang hai ý nghĩa.

"Có chỗ nào tương đối yên lặng không? Tiểu Ngũ nhà tôi không quá thích ứng loại tràng diện này." Sở Chích Thiên nhíu mày nói.

"Có, hai người đi theo tôi." Viên thiếu tướng cũng không ép buộc, trực tiếp dẫn bọn họ tới một nhã gian, mà trên màn hình lớn của gian phòng đang chiếu A V nóng bỏng.

Đầu mi Sở Chích Thiên thoáng nhếch, hỏi Viên thiếu tướng thế này là ý gì.

"Sở lão đệ, tận tình hưởng dụng đi, tôi sẽ không quấy rầy. Yên tâm, bên trong không có thiết bị giám thị." Viên thiếu tướng cười mang theo nữ nhân đêm nay của hắn rời khỏi nơi đây.

Gian phòng này chính là nơi cung cấp hoan ái, phỏng đoán những người kia giao dịch xong sẽ trực tiếp giải quyết dục vọng ngay tại loại địa phương này, nếu như có hứng thú còn có thể trình diễn tràng diện N P ngay trong một phòng.

Đóng cửa lại, Sở Chích Thiên suy tư Viên thiếu tướng an bài như thế tới cùng có dụng ý gì, chợt nghe đến Tiêu Tử Lăng trong lòng nói nhỏ: "Không phát hiện dị thường."

Sở Chích Thiên vừa định trả lời, đột nhiên biến sắc, trực tiếp nâng đầu Tiêu Tử Lăng lên nhiệt liệt hôn lên đôi môi của Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng chấn kinh mở to hai mắt, không biết vì sao Sở Chích Thiên biểu hiện như vậy.

Sở Chích Thiên dùng ánh mắt tỏ ý cậu đóng Linh Nhãn. Tiêu Tử Lăng biết khẳng định có vấn đề, vì vậy nhanh chóng huỷ bỏ, lúc này, Sở Chích Thiên dời khỏi môi cậu, bắt đầu hôn gương mặt vành tai cậu, trong tiếng thở dốc nói ba chữ như có như không: "Hệ tinh thần!"

Tiêu Tử Lăng hiểu rõ, sợ rằng hiện tại người thức tỉnh hệ tinh thần đang nhìn trộm bọn cậu, vì không bị hoài nghi, cậu chỉ có thể toàn lực phối hợp Sở Chích Thiên, vì vậy tay cậu quấn lên cổ Sở Chích Thiên. Sự hưởng ứng của Tiêu Tử Lăng, khiến cho thân thể Sở Chích Thiên đột ngột chấn động, sau đó chính là thế tiến công mãnh liệt hơn.

Trong gian mật thất nào đó xa xa, một nam nhân thành thục nào đó mặc quân trang đại tướng khoảng chừng hơn ba mươi tuổi kinh ngạc mở mắt ra, ông già bên cạnh hỏi: "Thế nào vậy? Tiểu Vu."

Ông già này chính là thủ lĩnh của căn cứ Kinh Vân Lý Kim Long, mà nam nhân thành thục bên cạnh kia kêu Vu Thiếu Hoa.

"Tinh thần lực của cháu thế mà bị người phản chấn không thấy được tình hình trong nhã gian kia." Vu Thiếu Hoa đại tướng cau mày nói, không ngờ tinh thần điều tra im hơi lặng tiếng của hắn thế mà bị phá.

"Đối phương phát giác? Cũng là hệ tinh thần?" Vẻ mặt ông già ngưng trọng nói.

"Không giống, bằng không không có khả năng chỉ phản chấn tinh thần lực của cháu, một kích đó rất có thể sẽ khiến cho cháu bị thương." Vu Thiếu Hoa phủ quyết, "Cháu kiểm tra lại một chút."

Ông già sầu lo nói: "Có thể có nguy hiểm không?"

Vu Thiếu Hoa cười nói: "Ban nãy cháu không phòng bị, lần này cháu có chuẩn bị, muốn công kích cháu trên phương diện hệ tinh thần, cháu nghĩ trên thế giới này còn chưa có xuất hiện." Là cường giả hệ tinh thần cấp năm, hắn rất có tự tin đối với bản thân.

Ông già gật đầu, ông rất tin tưởng Vu Thiếu Hoa, mà Vu Thiếu Hoa cũng là thủ lĩnh căn cứ đời tiếp theo được ông trọng lực bồi dưỡng, vẫn luôn được ông giấu trong tối, chính vì sợ bị thế lực đối địch phát hiện, ám hại trước khi Vu Thiếu Hoa chưa trưởng thành, mà Viên Tuấn (Viên thiếu tướng) lại là tấm mộc ông đẩy ở phía trước. Cũng nhờ biểu hiện đắc lực của Viên Tuấn, hấp dẫn qua hết tầm mắt của mọi người, mà Vu Thiếu Hoa thì khỏe mạnh trưởng thành, chính thức tiến vào cánh cửa mà hệ tinh thần khó đột phá nhất, cấp năm.

Bên kia Sở Chích Thiên đã đẩy Tiêu Tử Lăng lên trên sô pha, cả người bao trùm lấy cậu, thân thể hai người không thấy bất kỳ khe hở nào, mà Sở Chích Thiên bá đạo phủ kín hết thảy kinh hô cùng chống cự của Tiêu Tử Lăng, cái lưỡi linh hoạt cậy ra hàm răng của cậu, xâm nhập vào bên trong.

Nụ hôn của Sở Chích Thiên kịch liệt, hung ác, chính như tính cách của anh, bá đạo không cho phép phản kháng. Dường như muốn đem hơi thở của anh chiếm cứ nơi đây, tuyên cáo lãnh địa của anh, tuy rằng lúc đầu Tiêu Tử Lăng giãy dụa một chút nho nhỏ, nhưng vẫn bị Sở Chích Thiên kéo vào trong vòng xoáy tình dục.

Nhiệt độ cơ thể của hai người đều đang tăng cao, một tay Sở Chích Thiên duỗi vào trong từ dưới váy, mà cánh tay gian xảo còn lại, sớm đã kéo xuống khóa kéo dưới sườn của Tiêu Tử Lăng, lúc này đang lặng yên sờ đến trước ngực Tiêu Tử Lăng.

Lúc này đây, động tác của Sở Chích Thiên bạo ngược, không hề ôn nhu săn sóc giống như lần ở Tử Phủ, ngón tay anh mới sờ đến tiểu anh đào trước ngực Tiêu Tử Lăng, liền trực tiếp dùng sức ngắt.

Liền thấy toàn thân Tiêu Tử Lăng run lên, miệng thống khổ rên rỉ nói: "Sở ca, không nên, đau quá." Cảm giác đau đớn truyền đến từ nơi đó, có thể xác định nhất định tiểu anh đào của mình đã bị thương sưng đỏ.

Tiêu Tử Lăng đã từng chịu qua nhiều lần trọng thương sắp tử vong, nhịn qua đau đớn kịch liệt như cạo xương khoét tim, vẫn có thể mang nụ cười mặt không đổi sắc, thế nhưng loại đau đớn gai ngứa rất nhỏ hiện tại lại khiến cho cậu nhịn không được nước mắt lưng tròng, trán lộ ra vẻ ủy khuất.

Trong lòng Sở Chích Thiên đau xót, phải biết rằng anh cũng không muốn thô lỗ như vậy, cũng muốn để cho người dưới thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net