Chương 46- 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Nguy cơ, Thanh Tâm Thuật tầng thứ hai!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Năng lượng của tinh hạch cấp ba đương nhiên không phải tinh hạch cấp 0 có khả năng so sánh. Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy một luồng năng lượng hùng hậu từ lòng bàn tay trực tiếp nhảy vào gân mạch bản thân, bắt đầu dậy sóng như thủy triều trong cơ thể mình.

Luồng lực lượng này thực sự bá đạo, Tiêu Tử Lăng cảm thấy kinh mạch bản thân có chút đau mơ hồ, nếu không phải đã sớm làm đủ chuẩn bị trước, thì lần này, chỉ sợ sẽ làm cậu bị thương.

Năng lượng thuộc về tinh hạch tiến vào trong cơ thể liền tự động chia đều thành hai luồng, trực tiếp đi hai nơi, một nơi là mắt phải, một nơi là hai chân.

Mà năng lượng ẩn chứa ở mắt phải vốn đã no đủ, hiện tại luồng năng lượng hùng hậu này xông vào, nhất thời khiến lá chắn vốn bao lấy đột nhiên rung động. Tiêu Tử Lăng cẩn cẩn thận thận dùng tinh thần lực ngăn chặn luồng lực lượng bạo động đó, bắt đầu hướng dẫn lực lượng tìm kiếm cửa đột phá.

Lúc này, một chuyện không tưởng được xảy ra. Luồng lực lượng còn lại tuần hoàn một chút ở nơi hai chân, không giảm thiểu bao nhiêu đã trực tiếp giết về phía mắt phải.

Chúng tới quá nhanh, quá bất ngờ, khiến Tiêu Tử Lăng trở tay không kịp. Nó trực tiếp nhảy vào lực lượng vốn đã được khống chế, phá tan sự ràng buộc của tinh thần, hết thảy đều chen vào mắt phải Tiêu Tử Lăng, thoáng cái nổ tung.

Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy mắt phải đau đớn một trận, trong đầu phát sinh một tiếng nổ oanh, trước mắt tối sầm, liền mất đi tri giác.

Thế nhưng, thân thể Tiêu Tử Lăng vẫn bảo trì vận chuyển Thanh Tâm Thuật, mà bởi vì sự bùng nổ của lực lượng tinh hạch cấp ba, năng lượng mạnh mẽ bất ngờ dẫn tới phản ứng kịch liệt của Thanh Tâm Thuật. Là chủ nhân bản địa, Thanh Tâm Thuật dường như không cam lòng bị luồng năng lượng ngoại lai kia ăn mòn đại bản doanh. Vì vậy, nó vốn ôn hòa hấp thu năng lượng trong không khí, đột nhiên trở nên điên cuồng.

Chỉ thấy năng lượng xung quanh như vòng xoáy tuôn vào thân thể Tiêu Tử Lăng, mà Tiêu Tử Lăng thì như một lỗ thủng không cách nào bổ khuyết, điên cuồng hấp thu những lực lượng đó. Nhưng luồng năng lượng bá đạo này lại khiến kinh mạch tuyệt không rộng lắm của Tiêu Tử Lăng lần nữa thừa nhận áp lực cực lớn. Tuy rằng cậu mất đi ý thức, nhưng đau đớn phải thừa nhận đều hiện trên mặt cậu.

Nếu có người có Linh Nhãn giống Tiêu Tử Lăng, thì có thể thấy được kinh mạch trong thân thể Tiêu Tử Lăng bị xé rách, sau đó lại được chữa trị, không thể nghi ngờ công năng chữa trị của Thanh Tâm Thuật rất mạnh mẽ. Kinh mạch đang mở rộng từng chút từng chút, vốn là dòng suối nhỏ từ từ biến thành sông rộng mênh mông, một số gân mạch nhỏ mảnh như lông cũng được đả thông nối tiếp. Đến sau cùng gân mạch toàn thân Tiêu Tử Lăng đều được đả thông toàn bộ, cả người như một lỗ đen, điên cuồng tham lam cắn nuốt năng lượng quanh thân. . .

Sở Chích Thiên đang tu luyện trong phòng đột nhiên cảm thấy năng lượng xung quanh bạo động kịch liệt, đột ngột mở mắt ra, một đạo hàn quang chợt lóe mà qua.

Lúc này ngoài cửa phòng ồn ào tiếng người, dường như mọi người bị luồng năng lượng bạo động bất ngờ này làm cho lòng người hoảng sợ, Sở Chích Thiên đi ra khỏi cửa phòng, liền thấy được Trần Cảnh Văn, Đổng Hạo Triết đều chạy qua.

"Sở ca, xảy ra chuyện gì? Năng lượng mấy nghìn mét xung quanh chúng ta đều đang bạo động." Đổng Hạo Triết thấy Sở Chích Thiên đi ra, lập tức tiến lên hỏi thăm.

Sở Chích Thiên không trả lời, mà trực tiếp đi xuống lầu, hai người Trần Cảnh Văn, Đổng Hạo Triết nhìn nhau một cái, hành động theo Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên đi ra biệt thự, đứng trong đình viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Một luồng năng lượng có thể thấy được đang tập trung về nơi đây, chỉ cần là người thức tỉnh đều có thể cảm nhận được sự khủng bố của luồng lực lượng đó.

"Làm sao đây, Sở ca?" Đối mặt một màn quỷ dị này, Trần Cảnh Văn trí tuệ cũng không bình tĩnh.

Sở Chích Thiên khoát tay áo, tỏ ý trước tiên không nên nói, anh trực tiếp ngồi trên mặt cỏ, bắt đầu thử hấp thu năng lượng xung quanh, lại phát hiện hiệu quả tốt hơn gấp mười so với bình thường.

Đột ngột đứng lên, quay người lại nói với Trần Cảnh Văn và Đổng Hạo Triết: "Tuy rằng chưa rõ nguyên nhân gì, nhưng là cơ hội tốt để tu luyện, Cảnh Văn, cậu lập tức thông báo cho hết thảy đội viên thức tỉnh trở lại tu luyện. . . Nhân viên không phải người thức tỉnh thì cảnh giới toàn diện, có khác thường lập tức báo cáo."

"Vâng!" Trần Cảnh Văn lập tức hành động, đuổi hết thảy đội viên ra điều tra luồng năng lượng bạo động này trở về tu luyện. Tiếp theo phân phó tiểu đội cảnh giới do người sống sót bình thường cấu thành phụ trách. Anh trực tiếp ngồi trên sô pha đại sảnh tu luyện, để có thể dễ dàng xử lý trước tiên khi có tình huống dị thường.

"Có thể có nguy hiểm hay không!" Đổng Hạo Triết nhìn luồng năng lượng trong trời đêm kia, lo lắng hỏi một câu.

"Tôi đã thử một chút, năng lượng nồng đậm nhưng tuyệt không táo bạo, hẳn là sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Tuy rằng không biết chỗ chúng ta vì sao sẽ xuất hiện loại tình huống này, nhưng không hề nghi ngờ đây là cơ hội của chúng ta." Tốc độ hiệu quả tu luyện gấp mười, tuyệt đối là chuyện không dám nghĩ, tựa như trên trời rớt xuống cái bánh, hiện tại Sở Chích Thiên cũng phải hoài nghi mình thực sự là con cưng của trời? (Bởi vì Tiêu Tử Lăng luôn đố kị, mỗi ngày nhắc tới câu này với anh, Sở Chích Thiên muốn quên cũng khó).

"Được, vậy tôi trở về tu luyện. Tôi đã dừng ở cấp hai rất lâu, có lẽ lần này là cơ hội của tôi. . ." Đổng Hạo Triết có chút mừng rỡ, dù sao đã sớm đến đỉnh cấp hai, thế nhưng vẫn không có cơ hội đột phá, có lẽ lần này có thể được đền bù mong muốn.

Sở Chích Thiên gật gật đầu, hai người mỗi người về lại gian phòng của mình, lập tức bắt đầu tu luyện của bọn họ.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Tử Lăng bị sự đau đớn của thân thể đánh thức, khôi phục thần trí. Thế nhưng, cậu lại phát hiện nguy cơ đệ nhất trong nhân sinh của cậu đã tới.

Lúc này, năng lượng trong thân thể đã đạt tới một điểm giới hạn, nhưng Thanh Tâm Thuật vẫn còn tham lam hấp thu năng lượng bên ngoài. Nếu như mặc cho luồng lực lượng này tăng lớn, chắc chắn qua không bao lâu sẽ banh xác mà chết. Lòng cậu nóng như lửa đốt muốn đình chỉ sự vận chuyển của Thanh Tâm Thuật, nhưng lúc này Thanh Tâm Thuật đã không còn nghe sai sử của cậu nữa.

"Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây? Không được! Ta phải sống sót, bằng không ta hao tổn tâm cơ để làm gì? Vô sỉ bán manh làm chi? Ta không phục, ta muốn sống, ta tuyệt đối không thể chết." Nội tâm Tiêu Tử Lăng cổ động cho chính mình, cậu biết chỉ cần thoáng nhụt chí thì thực sự sẽ xong.

Nếu năng lượng trong cơ thể tăng vọt, như vậy nhất định phải tiêu hao hết những năng lượng đó, Tiêu Tử Lăng nỗ lực rút ra năng lượng no trướng trong đan điền, vận chuyển tới các nơi toàn thân, hy vọng có thể tìm ra nơi thu nạp những năng lượng này.

Tiêu Tử Lăng rất nhanh phát hiện hai mắt của cậu có thể hấp thu năng lượng, không có bất cứ chần chừ nào, trực tiếp dẫn năng lượng xông vào trong cơ thể tới hai mắt, tuy rằng hai mắt đều có thể hấp thu, nhưng mắt phải hấp thu nhanh hơn cũng nhiều hơn.

Chẳng qua không bao lâu mắt trái đã hút đầy, Tiêu Tử Lăng lo lắng, cậu biết mắt phải hẳn cũng gần hấp thu đầy, nhất định phải tiếp tục tìm nơi khác có thể tiêu hao năng lượng.

Thế nhưng Tiêu Tử Lăng trong vội vàng làm sao có thể tìm được điểm thu nạp mới chứ, lúc này mắt phải hấp thu từ từ giảm bớt, có thể thấy được đã sắp hoàn tất. Giữa lúc tuyệt vọng, đột nhiên nhớ tới trong tổng chương Thanh Tâm Thuật từng viết năng lượng của Thanh Tâm Thuật có thể tán vào thân thể để luyện hóa thân hình bản thân. Chẳng qua loại phương pháp này tiêu hao quá nhiều năng lượng, cái được không bù đắp đủ cái mất, vì vậy tu luyện Thanh Tâm Thuật từ trước đến nay đều từ bỏ điểm này. Dù sao tu luyện Thanh Tâm Thuật đã rất chậm, còn phải lãng phí nhiều năng lượng như vậy để luyện hóa thân thể. . . Trên cơ bản chỉ có đứa ngốc mới làm.

Tiêu Tử Lăng mừng rỡ, nhanh chóng trực tiếp tán năng lượng bành trướng vào thân hình của bản thân. Lần này, Tiêu Tử Lăng bị khổ, cậu cảm thấy như vạn kiến cắn thân, vạn đao lăng trì, cơ bắp toàn thân đau đớn run rẩy kịch liệt. Sự thống khổ khắc khoải này thiếu chút nữa khiến cho cậu bị sốc, chẳng qua không biết vì sao lại vẫn thanh tỉnh.

Kỳ thực người tu luyện Thanh Tâm Thuật không tu luyện nội thể cũng bởi vì sự thống khổ này không phải thứ mà con người có thể chịu. Luyện hóa thân thể không phải ngày một ngày hai là có thể thành công, có lẽ một lần còn có thể nhịn, nhưng vô số lần. . . Tin tưởng dù là người sắt đá cũng chịu không nổi.

Tuy rằng Tiêu Tử Lăng dùng hết toàn lực tiêu hao năng lượng, nhưng dù sao thân thể cũng là lần đầu tiên tiếp thu luyện hóa, làm sao tiêu hao được nhiều năng lượng như vậy, năng lượng trong cơ thể Tiêu Tử Lăng vẫn đang từ từ gia tăng.

Lúc này, mắt phải đình chỉ hấp thu. Tiêu Tử Lăng không còn đường lui căn bản không dám để năng lượng dừng lại ở đan điền. Không quan tâm vẫn dẫn năng lượng vào hai mắt. Cậu đang cược, cược hai mắt của cậu có khả năng đánh vỡ được lá chắn, lần nữa đột phá hay không.

Đương nhiên, Tiêu Tử Lăng đã làm chuẩn bị xấu nhất, có lẽ lần đánh cược này sẽ khiến cậu mù triệt để, nhưng vì sống sót. . .

Chợt nghe thấy hai tiếng bành bành, hai mắt đã no đủ năng lượng rốt cục lần nữa nổ tung. . . Đau đớn mới đánh tới thì tiếp theo là một trận mát rượi. Tiêu Tử Lăng mừng rơn, đánh cược của cậu đã thành công, hai mắt lần nữa đột phá, lúc này còn có thể tiếp tục hấp thu năng lượng.

Có nhà giàu là hai mắt hấp thu, Tiêu Tử Lăng lần nữa giảm bớt được áp lực năng lượng trong cơ thể. Bất quá đây chỉ là uống rượu độc giải khát, tiêu hao với hấp thu vẫn không ở trên cùng một trình độ, không bao lâu sau Tiêu Tử Lăng vẫn gặp phải khốn cảnh tương đồng.

Thân thể đã đau đến chết lặng, Tiêu Tử Lăng không biết đã hấp thu năng lượng đến mức độ nào, cậu chỉ biết năng lượng mà thân thể toả ra đang từ từ đề cao. . . Sau cùng cậu hoàn toàn lâm vào mê man, không còn ý thức nữa.

Tiêu Tử Lăng vào trạng thái nửa hôn mê không biết, do sự ra sức liều mạng của cậu, thân hình trải qua sự tẩy rửa của luyện hóa năng lượng, một số dơ bẩn có thể thấy được đang từ các nơi trong thân thể chảy ra ngoài, miễng cưỡng đề cao tố chất thân thể tương đối phế tài lên một cấp. Thanh Tâm Thuật vốn vẫn luôn bị vây ở tầng thứ nhất bởi vì tố chất thân thể đạt được yêu cầu, thành công đột phá đến tầng thứ hai, linh khí vốn no đủ trong đan điền đột nhiên bị áp súc đi gấp trăm lần, vì vậy năng lượng tăng vọt trong cơ thể rốt cục có nơi về, nhao nhao tuôn vào đan điền trống rỗng.

Chương 47

Tiến hóa, năng lực nghịch thiên của mắt phải.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thanh Tâm Thuật kỳ thực thuộc về tiên thuật rất bá đạo, sự chủ động xuất kích lúc này đây, đã cuốn sạch linh khí ở mấy km xung quanh, hấp thu toàn bộ vào trong không gian trăm mét của Tiêu Tử Lăng.

Kỳ thực, cho dù Thanh Tâm Thuật của Tiêu Tử Lăng đã đột phá được tầng thứ hai, luyện thể thế nào cũng ăn không hết được toàn bộ linh khí đó, sau cùng cho dù không bạo thể mà chết cũng phải rơi vào kết cục kinh mạch đứt hết tàn phế suốt đời. Bất quá may mắn Sở Chích Thiên đúng lúc phát hiện linh khí nồng đậm là thời cơ tốt tu luyện, kêu hết thảy đội viên đều gia nhập, trợ giúp Tiêu Tử Lăng tiêu hao lượng lớn linh khí mới giúp cậu tránh được quan ải sinh tử này.

Đương nhiên tiểu đội Sở Chích Thiên cũng nắm được cơ hội này, thực lực của đội viên gần như đều được đề thăng. Tiểu đội thoáng cái thêm được ba người thức tỉnh cấp hai, lần lượt là Chân Nhất Long, Lục Vân Đào, và Tần Thượng Phong. Đới Hồng Phi vốn đã cấp hai, lần này cũng nhảy lên rất nhiều tới đỉnh cấp hai.

Đổng Hạo Triết rất may mắn, lá chắn cấp hai vẫn luôn không đột phá được lần này thuận lợi bị chọc thủng, thành công tấn cấp cấp ba, trở thành một vị cường giả cấp ba khác của tiểu đội.

Về phần Trần Cảnh Văn. . . Thực lực của anh vĩnh viễn là mê đề, phỏng đoán chỉ có chính anh mới biết rõ tới cùng đã tới đẳng cấp nào, bất quá trong lòng mọi người hiểu rõ anh tuyệt đối sẽ không thấp hơn cấp hai, thứ như khí thế thực sự rất huyền diệu.

Đương nhiên, được lợi nhất vẫn là Sở Chích Thiên, phải biết rằng tu luyện dị năng song hệ tốn thời gian nhiều gấp mấy lần so với dị năng đơn hệ. Tuy Sở Chích Thiên được trời ưu ái, tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với người thức tỉnh bình thường, nhưng sự hạn chế của song hệ vẫn khiến anh không có cách nào nhanh chóng đề thăng thực lực, vượt qua nhiều so với mọi người.

Mà lần này. . . Thực lực Sở Chích Thiên vốn là cấp ba sơ cấp thoáng cái đã nhảy tới cấp ba đỉnh cấp, đặc biệt là hệ lôi điện, Sở Chích Thiên mơ hồ cảm thấy được khả năng đột phá. Phát hiện này khiến cho tâm tình vốn vẫn luôn trầm trọng quấn quýt của Sở Chích Thiên hơi giảm bớt được một chút, đương nhiên chưa tiến vào cấp bốn. . . Cái gì cũng là mây bay!

Không hề nghi ngờ, khi Tiêu Tử Lăng vì năng lượng bạo liệt của tinh hạch cấp ba mà khiến cho Thanh Tâm Thuật bạo động, hấp thu lượng lớn linh khí tạo thành nguy cơ cho bản thân, tiểu đội Sở Chích Thiên lại nhờ cậu mà chiếm được tiện nghi lớn bằng trời. Bất quá bên này được lợi bên kia cũng không kém, nếu không phải sự hấp thu tiêu hao của toàn thể đội viên, Tiêu Tử Lăng cũng không có khả năng bình an vượt qua được lần nguy cơ này, vì vậy cũng không cách nào nói ai đã chiếm tiện nghi ai.

Không biết qua bao lâu, thần trí trong sự lắc lư của Tiêu Tử Lăng từ từ thanh minh, đột ngột giật mình một cái, nhanh chóng kiểm tra năng lượng trong thân thể.

Lại phát hiện Thanh Tâm Thuật vẫn đang vận chuyển đâu vào đấy, hấp thu linh khí xung quanh. Tiêu Tử Lăng kinh ngạc phát hiện, kinh mạch trong cơ thể từ dòng suối nhỏ ban đầu đã mở rộng thành sông lớn đường rộng, đồng thời kinh mạch càng có lực đàn hồi và sức sống hơn so với trước đây. Điều này khiến cho tốc độ Thanh Tâm Thuật hấp thu linh khí nhanh hơn không ít. Lượng mà vốn một giờ mới hấp thu được hiện tại chỉ cần mười phút đã có thể làm xong, không thể nghi ngờ gia tăng rất lớn tốc độ tu luyện của cậu. Mà năng lượng vốn bạo động xung quanh cũng chuyển hướng ôn hòa, khiến cho đan điền thong dong hấp thu năng lượng, chậm rãi điền đầy chỗ trống.

Không chỉ có thế, Tiêu Tử Lăng cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, tinh lực tràn đầy. Thoạt nhìn tố chất thân thể cũng đã đạt được đề thăng toàn diện.

Không biết mắt phải của mình thế nào rồi, Tiêu Tử Lăng sau mừng rỡ có chút lo lắng. Cậu cẩn thận mở mắt ra, phát hiện đường nhìn khôi phục phạm vi trước đây không chật hẹp nữa.

Hưng phấn giơ cao hai tay lên, Tiêu Tử Lăng hô to một tiếng "Ya"! Tuy rằng không vừa mắt ánh mắt trơn trơn ướt ướt của bản thân, nhưng vẫn không nỡ để mù a.

Luồng hưng phấn này thoáng qua, Tiêu Tử Lăng mới nhớ đến hai mắt của mình hình như đều đã đột phá giới hạn, hẳn đã đề thăng năng lực, cậu hăng hái dạt dào mở Linh Nhãn, lại phát hiện năng lực của Linh Nhãn đã xảy ra sự biến hóa che trời lấp đất.

Năng lực vốn có của Linh Nhãn mắt trái được bảo trì, nhưng thêm một năng lực mới là Khóa Định, cũng chính là có thể khóa định mục tiêu nào đó ở cự ly xa. Khi Linh Nhãn ghi chép lại mục tiêu đó, cho dù mục tiêu có biến mất, chỉ cần lần nữa xuất hiện trong phạm vi của Linh Nhãn, sẽ được nhắc nhở trước tiên.

Khi trong đầu tự động hiện lên năng lực Linh Nhãn tiến cấp, Tiêu Tử Lăng mê mang. Này xem như là năng lực của hệ liệt nào thế, sao quái dị như vậy. Hơn nữa thoạt nhìn hình như không phải quá thực dụng, bất quá Tiêu Tử Lăng không có thất vọng, với cậu mà nói không mù thì vạn sự đều OK.

Mắt phải lần này lại thoáng cái thêm hai năng lực, ngoài biểu hiện nhược điểm với Phá Manh vốn có, còn thêm hai nội dung Giám Định và Phân Tích. Tiêu Tử Lăng thích thú nhìn thoáng qua TV tinh thể lỏng trong phòng, liền phát hiện trong đầu hiện lên dòng chữ như sau: "Giám Định: TV tinh thể lỏng loại SXLL2300, sản xuất vào năm Rồng 20.03.2012. Sản xuất tại XXX số XX khu XX thành phố XXX.

Phân Tích: mạch điện tổng thể số XX bên trong có bụi, dẫn phát hiện tượng dẫn truyền cực kỳ nhỏ, dự tính bốn năm sau sẽ hư hao linh kiện. Kiến nghị thanh lý đúng lúc."

Quả nhiên có một chỗ có chút điểm tròn màu tím mơ hồ có thể thấy được. Rõ ràng Phân Tích là dùng để phối hợp với biểu hiện nhược điểm, sự biểu hiện mơ hồ không rõ trước đây, hiện tại đã có căn cứ lý luận vững chắc.

Tiêu Tử Lăng bị tin tức trong đầu làm cho chấn kinh há to miệng. Nghịch thiên a nghịch thiên, kỹ năng này thực sự quá nghịch thiên. Như vậy mình không cần phải suy nghĩ mù quáng nữa, có Phân Tích thì hoàn toàn có thể biết được đến tột cùng đối phương có thể đối kháng được hay không. Không thể nghi ngờ lại có thêm một phần bảo đảm đối với sự an toàn của bản thân. (Tiêu Tử Lăng, vì sao hết thảy kỹ năng đều bị cậu liên tưởng đến sự bảo đảm an toàn chứ? Đây rõ ràng là một lợi khí, đều đã trực tiếp nói cho cậu nhược điểm là cái gì rồi đó!)

Về phần Giám Định. . . Tiêu Tử Lăng thật đúng là không để kỹ năng này trong lòng, chẳng qua chỉ là biết được một chút tin tức của thứ đồ nào đó mà thôi, không có gì to tát. Lúc này Tiêu Tử Lăng còn chưa ý thức được đó mới là đại sát khí nghịch thiên chân chính. Đương nhiên không bao lâu về sau, Tiêu Tử Lăng đã hiểu rõ chỗ đáng sợ nhất của sự tiến hóa mắt phải chính là cái này.

Tiêu Tử Lăng tỉnh táo lại từ trong tâm tình hưng phấn, cậu khôi phục lý trí liền cảm thấy thân thể mình có chút không thoải mái, cúi đầu thoáng nhìn, oa phắc, trên dưới toàn thân vậy mà bị bao bởi một tầng dơ bẩn dày dày, mùi tanh hôi gay mũi thiếu chút nữa trực tiếp xông cho cậu choáng váng. Nhanh chóng nhảy vào phòng tắm hung hăng tắm rửa một phen, khôi phục bản thân thành bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái vốn có.

Lúc này, bên ngoài, nhóm đội viên tiểu đội cũng lần lượt đi ra, bọn họ đang trong sự hưng phấn cực độ, bởi vì tất cả mọi người đã đạt được chỗ tốt, thời gian lần tu luyện này rất dài, hai buổi tối cộng thêm một buổi sáng, thực lực của mọi người đều được đề cao rất nhiều.

Chỉ có một người trốn ở một bên sinh hờn dỗi, miễn cưỡng vui cười.

Ngô Khánh Vân sau khi thấy có người đi ra mới đi ra, liên tục hai đêm một ngày không ăn cơm khiến hắn đói đến hốt hoảng, thiếu chút nữa cầm cự không nổi. May mắn, sau cùng vẫn đợi được người khác ra trước.

Người thức tỉnh trong khoảng thời gian tu luyện thì không có cảm giác đói. Ngô Khánh Vân ngoại lệ, hệ thống trò chơi mà hắn mang theo khiến cho hắn mất đi năng lực thức tỉnh, nói cách khác hắn không có thức tỉnh thì không cách nào tu luyện. Hắn chỉ có thể dựa vào giết tang thi thu hoạch giá trị kinh nghiệm để thăng cấp. Vì vậy lần tu luyện tập thể này của tiểu đội, chỉ có một mình hắn ở trong phòng cố chống chọi qua đoạn thời gian chịu đói thống khổ đó. Hắn không dám ra khỏi cửa, hắn sợ khiến người ta hoài nghi, đặc biệt là Trần Cảnh Văn vẫn luôn ngồi ở đại sảnh tu luyện.

Khi nghe thấy có người đi ra, miễn bàn hắn đã có bao nhiêu cao hứng. Vốn tưởng rằng rốt cục đã có thể ăn cơm lại phát hiện mọi người vây thành một cục phấn khích giao lưu thành quả tu luyện, căn bản không muốn ăn cái gì. Phát hiện này khiến cho hắn vừa lo lắng vừa buồn bực, trên mặt còn phải nhất mực duy trì nụ cười hưng phấn, hắn cảm thấy bản thân bi ai vô cùng.

Một bàn tay mạnh mẽ hữu lực vỗ lên vai Ngô Khánh Vân, Ngô Khánh Vân phiền muộn đầy bụng bị kinh hách nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn hóa ra là Đới Hồng Phi. Chỉ thấy anh toét miệng rộng vẻ mặt hưng phấn thì biết lần này anh thu được không ít lợi ích.

Ngô Khánh Vân hữu khí vô lực nói: "Xem ra Đới đại ca thu hoạch không ít a."

"Bình thường bình thường, hiện tại vừa vặn đến cấp hai đỉnh cấp, chỉ chờ cơ hội thử đột phá vào cấp ba." Đới Hồng Phi cũng không giấu diếm, cười ha ha trả lời.

Trong lòng Ngô Khánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net