Chương 61- 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Tư liệu, không bị đổi mới!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có lẽ là chuyện mà Sở Chích Thiên hứa hẹn quá có lực mê hoặc, Tiêu Tử Lăng bắt đầu ghét bỏ Sở Chích Thiên vẽ sơ đồ xưởng quân công quá chậm, sau khi nhịn lần thứ bốn mươi, rốt cục không chịu nổi nữa, một phen lấy qua giấy bút trong tay Sở Chích Thiên, trực tiếp tựa lên mặt đất xi măng thoạt nhìn còn tương đối sạch sẽ nào đó, lần lượt phục chế toàn bộ phân bố đồ mà Linh Nhãn biểu hiện.

Trong mắt Sở Chích Thiên ẩn giấu ý cười, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Tiêu Tử Lăng, ở phía sau lưng lặng lẽ làm một thủ thế thắng lợi. Ừm! Ở cùng tên nhóc này, chung quy sẽ nổi tính trẻ con, muốn làm chút chuyện xấu. . . Được rồi, ban nãy khi mình vẽ bản đồ, hình như. . . đích xác. . . cố ý chậm một chút.

Rất nhanh, Tiêu Tử Lăng đã vẽ xong bản đồ, cậu bò dậy, vỗ bụi trên người sạch sẽ, sau đó cười đưa bản đồ cho Sở Chích Thiên: "Sở ca, sơ đồ mặt bằng chỉnh thể của toàn bộ xưởng quân công đã chuẩn bị xong, hiện tại có phải hay không. . ."

Sở Chích Thiên như cười như không, một tay nắm bản vẽ lắc lắc: "Nhớ người nào đó từng nói qua, sau khi mở Linh Nhãn vẽ bản đồ rất trắc trở. . ."

Tiêu Tử Lăng sửng sốt, sơ suất rồi, bản thân để sớm đi căn cứ dưới đất, vậy mà đã quên chuyện này. Trước đây cậu là vì muốn chỉnh Sở Chích Thiên, mới nói dối như vậy.

Mắt to tròn trượt trượt chuyển một chút, Tiêu Tử Lăng một tay gãi ót của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ngại ngùng nói: "Lần trước phải làm phiền Sở ca vẽ bản đồ, trở lại đã cảm thấy bản thân rất vô dụng nha, vì vậy vẫn luôn luyện tập mở Linh Nhãn học vẽ bản đồ, hiện tại cuối cùng cũng có chút hiệu quả, vốn còn muốn luyện tốt mới cho Sở ca anh một kinh hỉ đây. . ."

Biểu cảm của Tiêu Tử Lăng là hồn nhiên, khẩn thiết, ở trong mắt người khác chính là một đứa trẻ thuần phác sống sờ sờ, cái loại ngượng ngùng sau khi chưa làm tốt một việc đã bị phát hiện đó đập thẳng vào mặt, khiến người ta không khỏi cảm thán, đây thực sự là một đứa trẻ tốt chân thành a.

Khóe miệng Sở Chích Thiên nhịn không được co giật hai cái, câm nín. Còn kinh hỉ nữa chứ, tên nhóc này chỉ biết giả vô tội nhất, quả nhiên da mặt dày đến mức tận cùng chính là một loại cường đại.

Tiêu Tử Lăng tiếp tục cười ngu, làm bộ bản thân nhìn không thấy sự khinh bỉ trong mắt Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên lắc lắc đầu, trực tiếp cốc đầu cậu một cái làm nghiêm phạt, nói: "Tên nhóc nhà cậu, chỉ biết lười biếng chơi xấu."

Tiêu Tử Lăng vuốt đầu, vẻ mặt đau khổ, một bộ biểu cảm 'anh đã sớm biết cần gì phải vạch trần em', khiến Sở Chích Thiên phì cười không thôi.

Lần nữa vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cười mắng: "Đừng làm bộ nữa, đi theo tôi!"

Tiêu Tử Lăng vừa nghe, lập tức lon ton đuổi theo, cậu biết hiện tại là muốn đi đến căn cứ dưới đất thần bí. Quả nhiên, Sở Chích Thiên chuyển mấy vòng, đi qua vài tòa nhà lầu, rốt cục ở trước cửa một kho hàng rất không thu hút, ngừng lại.

"Tiểu Lăng, cậu nhìn xem bên trong có tang thi tồn tại hay không?" Sở Chích Thiên quay đầu bàn giao, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng mở ra Linh Nhãn, phát hiện trong kho hàng có hai con tang thi mặc quần áo lao động của nhà xưởng đang lai vãng qua lại ở bên trong: "Sở ca, có hai con tang thi."

"Vị trí!"

"Một con ở chỗ bốn mét phía trên bên phải cửa chính, còn một con ở trong góc bên trái trên cùng." Tiêu Tử Lăng rất nhanh báo ra cự ly thực tế.

Sở Chích Thiên nắm được phân bố của tang thi bên trong, lúc này mới tiến lên cuồng ấn một trận trên nút ấn cửa kho hàng, chợt nghe thấy "Tách" một tiếng, khóa bên trong thoáng cái buông lỏng ra.

"May mắn, thiết bị phát điện của căn cứ vẫn còn hoạt động." Sở Chích Thiên lặng lẽ nói, ngữ khí mang theo may mắn, không cần bạo lực phá cửa thì sẽ không gây chú ý, điều này rất có chỗ tốt đối với hành động của bọn họ, Sở Chích Thiên còn chưa hy vọng căn cứ bí mật này hiện tại đã bị phát hiện.

Sở Chích Thiên tỏ ý Tiêu Tử Lăng trốn ở một bên, bản thân thì bật mở cửa kho hàng ra, trực tiếp xông vào. Tiêu Tử Lăng còn tưởng rằng sẽ phát ra tiếng vang, không ngờ sau khi Sở Chích Thiên đi vào vậy mà lặng yên không tiếng động. Dưới trạng thái Linh Nhãn, cậu thấy sau khi Sở Chích Thiên đi vào liền trực tiếp sử dụng kỹ năng không gian Cấm Không, trực tiếp giam cầm hai con tang thi lại, sau đó vung tay lên, đầu tang thi trực tiếp bị hư hóa, hai con tang thi không đầu lúc này mới chậm rãi ngã xuống, trong nháy mắt nện xuống đất, Sở Chích Thiên thoáng dùng chân nâng nâng, để hai con tang thi lặng yên không tiếng động rơi xuống đất.

Sở Chích Thiên nhỏ giọng kêu Tiêu Tử Lăng đi vào, Tiêu Tử Lăng lập tức theo vào.

Sở Chích Thiên đi đến một góc kho hàng, anh bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đồ án trên mặt đất, rốt cục ở gần sát góc ước chừng trên dưới 2 mét, mới ngừng lại.

Khi anh vạch sàn nhà lộ ra một tay cầm, Tiêu Tử Lăng biết đây là chìa khoá mở ra căn cứ dưới đất. Quả nhiên Sở Chích Thiên chuyển xoay tròn tay cầm về phía trái, ở góc ngược lại, xuất hiện một lỗ động nhỏ trên dưới một mét vuông.

Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười, xem ra trình tự mở cửa viết trên tư liệu còn chưa bị thay đổi, phải biết rằng loại căn cứ này, mỗi mười ngày, sẽ đổi một loại phương thức ra vào, may mắn lúc đó khi thu được tư liệu thì mạt thế đã giáng lâm, căn cứ này còn chưa kịp đổi mới.

Hai người đi đến cửa động thoáng nhìn, phát hiện có một cầu thang vuông góc trực tiếp đi xuống, bởi vì vấn đề ánh sáng, không thấy được động này sâu bao nhiêu.

Sở Chích Thiên không chần chừ, trực tiếp từ cửa động đạp cầu thang vuông góc đi xuống.

Tiêu Tử Lăng theo Sở Chích Thiên đi xuống, leo ở trong một vùng tối đen khoảng chừng thời gian ba bốn phút, rốt cục cảm giác thấy bản thân đã đạp lên trên mặt đất.

Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nói: "Không ngờ sâu như vậy, chắc hẳn có bốn năm mươi mét đi."

Sở Chích Thiên lắc đầu: "Chính xác mà nói hẳn là chiều sâu sáu mươi mét."

Tiêu Tử Lăng bởi vì mở ra Linh Nhãn, tuy rằng tối đen một mảnh, lại vẫn có thể nhìn ra được đường nét vị trí đại khái của địa phương hiện tại. Bất quá cậu vẫn tương đối lo lắng: "Sở ca, không có ánh sáng chúng ta đi vào thế nào?"

"Có biện pháp!" Sở Chích Thiên cũng không che giấu, anh trực tiếp sờ soạng trên vách tường.

"Sở ca tìm cái gì? Linh Nhãn của em hiện tại có thể nhìn ra được đường nét, có lẽ có thể giúp được một chút." Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ.

"Vậy quá tốt rồi, cậu giúp tôi xem xem trên vách tường có một cái đèn tường hay không." Sở Chích Thiên vừa nghe, nhanh chóng phân phó, lần này mình không cần bò loạn sờ loạn như thằn lằn nữa rồi.

"Sở ca lui về phía sau một bước, trực tiếp đưa tay, đúng, chính là ở đó." Dưới sự gợi ý của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên thoáng cái đã tìm được đèn tường, anh cầm đèn tường, đột nhiên dùng sức kéo xuống.

Vốn luồng lực mạnh này khẳng định sẽ trực tiếp kéo đèn tường rơi xuống, không ngờ đèn tường chỉ miễn cưỡng bị kéo xuống một bậc, vốn độ cao một tay, biến thành độ cao nửa tay. Mà theo việc này, đột nhiên thông đạo thoáng cái sáng đèn lên. Mà cánh cửa bọn họ xuống, đột nhiên khép lại.

Hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng bị ngọn đèn lóe sáng làm cho hoa mắt, vô ý thức nhắm mắt lại, lại lập tức tỉnh ngộ lại, nhắm mắt ở địa phương không biết đó là cách làm ngu xuẩn nhất.

Hai người nhất thời mở to hai mắt, lúc này, một thông đạo dài chừng mấy chục mét hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hai người. Trên trần, hết thảy đèn đều sáng, thấy trong thông đạo đã tích một tầng bụi dày dày, đã biết căn cứ này quả nhiên không còn người sống sót nào.

Sắc mặt Sở Chích Thiên trở nên nghiêm túc, anh thấp giọng nói câu cẩn thận, rồi một mình đi vào thông đạo, lưu lại từmg vết chân rõ ràng.

Tiêu Tử Lăng cũng không dám chạy loạn, cậu cẩn thận giẫm lên vết chân của Sở Chích Thiên đi theo phía sau Sở Chích Thiên.

Lúc này hai người tới đầu cùng cửa thông đạo, nghênh đón vẫn là một cánh cửa lớn bằng sắt đóng chặt. Tiêu Tử Lăng vô ý thức dùng Linh Nhãn kiểm tra hoàn cảnh bên trong, sau đó quay đầu nhìn phía Sở Chích Thiên nói: "Bên trong vẫn là hai con tang thi, địa hình là một gian phòng gần mười mét vuông."

Sở Chích Thiên chờ đợi chính là điều này, anh gật gật đầu, lần nữa ấn loạn một trận trên nút ấn mật mã phía trên khóa cửa, cửa đột nhiên tự động mở ra.

Hai con tang thi bên trong nghe thấy động tĩnh bên này, nhất tề quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ rống giận về phía Sở Chích Thiên.

Từ sau khi cửa mà bọn họ xuống được khép lại, hành động của Sở Chích Thiên liền lớn mật hơn rất nhiều. Lúc này tang thi rống giận cũng không khiến cho anh nhanh chóng đi lên giải quyết, tuyệt nhiên bất đồng với hành động cấm tiếng vang lúc mới bắt đầu.

Chương 62

Vũ khí, cho khẩu súng đã đủ ưu đãi rồi!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quả nhiên, lần này thủ đoạn Sở Chích Thiên giải quyết tang thi không phải là dị năng không gian im hơi lặng tiếng nữa, mà là hệ lôi điện động tĩnh khá lớn.

Chỉ thấy hai đạo điện quang trực tiếp lao đến hai con tang thi kia, nhất thời tro tàn khói bay, tang thi biến thành than ngã xuống đất, nện lên mặt đất, đầu tang thi vừa rơi xuống liền vỡ vụn, hai viên tinh hạch nhỏ lăn ra từ đó.

Tiêu Tử Lăng đi vào, phòng này có chút giống phòng nghỉ, chính giữa đặt một bộ sô pha, trước sô pha là bàn trà, tường đối diện treo TV tinh thể lỏng siêu lớn, trừ những cái này ra thì không còn đồ vật khác, vừa nhìn đã thấy hết.

Tuy rằng thoạt nhìn gian phòng này thuộc về kiểu phong bế, nhưng Tiêu Tử Lăng biết khẳng định có cửa ngầm ẩn giấu.

Sở Chích Thiên đang hồi ức phần tư liệu kia, nhớ chốt mở cửa ngầm kia ở trên bàn trà, bất quá lại không có nói tỉ mỉ mở ra thế nào. Sở Chích Thiên nghiêm túc nghiên cứu bàn trà trước mặt, làm sao cũng không nhìn ra được có chỗ nào đặc biệt, bàn trà này bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

"Tiểu Lăng, cậu nhìn xem bàn trà này có chỗ nào không đúng." Sở Chích Thiên không quên dị năng của Tiêu Tử Lăng, nhanh chóng kêu cậu nhìn xem, thời gian đối với hai người bọn họ mà nói tuyệt không đủ, cũng không thể lãng phí ở chỗ này.

Tiêu Tử Lăng trực tiếp mở ra Linh Nhãn, nhưng không phát hiện gì dị thường, bất quá nếu Sở Chích Thiên kêu xem bàn trà, vậy khẳng định trên bàn trà có vấn đề.

Có lẽ chuyên chú nhìn chăm chú một điểm nào đó trên bàn trà qua ba giây đồng hồ, đột nhiên mắt phải có tin tức xuất hiện.

Giám Định: bàn trà (cải tạo) Phân Tích: đây là một cái bàn trà từng được cải tạo qua, dường như dành cho nó sứ mệnh mới, có lẽ hẳn nên thử xem tìm ra bí mật của nó.

Tiêu Tử Lăng lần nữa câm nín, hung hăng khinh bỉ đoạn Phân Tích sau khi Giám Định kia, lại là một chuỗi lời vô ích, chẳng lẽ không thể nói cải tạo ở bộ vị nào sao? Lúc nào mới có thể đắc lực được một chút chứ, không nên cô phụ hai chữ lớn Phân Tích kia a.

Bất quá nếu đã Giám Định ra được cải tạo, như vậy then chốt của cửa ngầm khẳng định ở trên người nó. Tiêu Tử Lăng xác định tác dụng của bàn trà, dưới Linh Nhãn, cậu lại càng dụng tâm, thận trọng kiểm tra mỗi một đường cong biểu hiện, rốt cục bên góc trên bên phải, phát hiện một số sự khác biệt.

Đường cong nơi đó hình như hơi thô hơn một chút, không giống bộ vị khác, phẩm chất đường cong tương đồng.

Tiêu Tử Lăng nhỏ giọng nhắc nhở: "Sở ca, chỗ góc trên bên phải dưới Linh Nhãn, đường cong biểu hiện ra hình như thô hơn."

"Nơi nào?"

"Nơi đây." Tiêu Tử Lăng chỉ chỉ chỗ Linh Nhãn biểu hiện.

Sở Chích Thiên nghiêm túc gõ gõ nơi đó, lại gõ một lần ở xung quanh nó, lúc này mới mở miệng nói: "Đích xác, thanh âm có chút rỗng, thoạt nhìn bên trong là rỗng ruột."

Sở Chích Thiên cẩn thận cứ ấn ấn gõ gõ như thế trên đường tuyến đó, không biết đụng phải cái gì, đột nhiên mặt bàn đó lui vào bên trong, lộ ra một màn hình.

Màn hình còn có điện, nó rõ ràng viết: Đưa vào mật mã và vân tay.

Sở Chích Thiên tỏ ý Tiêu Tử Lăng thu thập lại hết tay của tang thi trên mặt đất, có lẽ vân tay còn phải dựa vào chúng nó.

Mật mã Sở Chích Thiên đã biết, sau khi trực tiếp đưa vào, cầm bốn cái tay đặt từng cái ở trên màn hình, rốt cục ở cái tay thứ ba, đã đạt được nhận định thông hành.

Nhận định này vừa ra, bức tường vốn treo TV đột nhiên xoay chuyển nguyên cả mặt tường, lộ ra một thông đạo chỉ có thể cho một người thông hành.

Sở Chích Thiên đầu tàu gương mẫu, đi vào đầu tiên, Tiêu Tử Lăng theo sát sau đó, vừa vào thông đạo, liền phát hiện bên trong cái gì cũng không có, phỏng đoán khi bệnh độc đột kích, thông đạo này không hề có người đi qua.

Đi không bao xa, phát hiện lại là đường cùng. Vẫn là Sở Chích Thiên, không hề chần chừ lần nữa tìm ra chốt mở.

Cánh cửa ngầm này mở ra, liền tiến vào căn cứ quân sự chân chính, không cần Sở Chích Thiên nhắc nhở, Tiêu Tử Lăng đã báo cáo kết quả cậu thấy: "Sở ca, bên ngoài là một không gian rất lớn, không ít tang thi, phỏng đoán phải có hai mươi mấy con."

"Đã biết, cậu bảo vệ tốt bản thân, tang thi do tôi giải quyết." Sở Chích Thiên trước khi hành động phân phó một câu.

Cửa ngầm được mở ra, Sở Chích Thiên liền xông ra, chợt nghe thấy một trận tiếng sấm điện quang, Tiêu Tử Lăng dưới trạng thái Linh Nhãn, thấy rất rõ, Sở Chích Thiên vừa đi ra đã khai hỏa toàn bộ mã lực, toàn thân mang theo điện quang, tang thi chỉ cần tiếp cận đến trên dưới một mét, sẽ gặp phải điện quang công kích. Rất nhanh tang thi bên ngoài đã bị giải quyết không còn, lúc này Tiêu Tử Lăng mới đi ra.

Đây là một tràng cảnh rất kỳ lạ, cây trụ cao vót tráng kiện dường như chống lên một mảng trời, bên trên vậy mà còn có một mặt trời nhân tạo treo cao, tản ra quang mang chói mắt, vô số thông đạo đi thông những kiến trúc khác nhau. Nếu từ trên không nhìn xuống phía dưới, sẽ phát hiện đây chỗ nào là một căn cứ, quả thực có thể được xưng là một tòa thành thị loại nhỏ. Máy phát điện nơi đây vẫn còn hoạt động, nó hỗ trợ điện lực tiêu hao mà căn cứ này cần thiết, tỷ như đèn điện của thông đạo, tỷ như mặt trời nhân tạo chói mắt hiện tại kia. Mà mục đích lần này Sở Chích Thiên đến chính là muốn có được cái đó.

"Tiểu Lăng, nhanh chóng tra tìm kho vũ khí với kho hàng, còn có chỗ máy phát điện." Sở Chích Thiên trực tiếp báo cho biết mục tiêu của anh.

"Được, Sở ca, anh chờ một chút." Tuy rằng Tiêu Tử Lăng một hơi đáp ứng, nhưng trong lòng lại đang nôn máng, hóa ra mục đích ngay từ đầu của Sở Chích Thiên chính là nơi đây, lại giảo hoạt khiến cậu cho rằng chỉ là vì kiểm tra địa hình bên trên, nhớ lại bản thân không không chịu thua kém chủ động mắc câu, vì vào căn cứ dưới đất, còn chủ động vẽ bản đồ. . . Thực ngốc cùng cực.

Không nói trong lòng Tiêu Tử Lăng phiền muộn như thế nào, việc trên tay lại làm không sai, rất nhanh, kho hàng hậu cần cùng với trang bị vũ khí của căn cứ đã được tìm được, về phần động cơ cũng tìm được mấy địa điểm hư hư thực thực, chỉ chờ hai người bọn họ tự mình đi xác nhận một chút.

Sở Chích Thiên nghe xong địa phương Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng biểu hiện, đầu tiên đi nhà kho trang bị vũ khí xem xem, tuy rằng lương thực rất quan trọng, nhưng đối với Sở Chích Thiên mà nói cũng không phải nhất định cần, 90% những thứ chứa trong không gian của anh đều là lương thực, trái lại vũ khí lại rất ít, thi triều lần này chỉ dựa vào người thức tỉnh chiến đấu, sợ rằng không cách nào ngăn chặn được tang thi tựa như thủy triều, chỉ có 'toàn dân đều binh', những người không phải người thức tỉnh kia mới có cơ hội sống sót.

Mà điều Sở Chích Thiên có thể làm, chính là tìm kiếm cho những người thường đó vũ khí có thể sống sót, mà vũ khí có thể để cho người thường giết chết tang thi ở giai đoạn hiện tại, chỉ có súng ống đạn dược.

Hai người một bên thanh lý tang thi một bên nhanh chóng tới gần kho vũ khí, rất nhanh đã đến nơi, bên ngoài kho vũ khí có tang thi canh chừng, tuyệt không mang đến phiền phức nào cho bọn họ, chỉ cần không phải tang thi trên cấp ba, bất kỳ tang thi nào đến, Sở Chích Thiên đều không có áp lực.

Chủng loại vũ khí rất phong phú, chỉ cần súng ống, thì có gần mười loại, còn có các loại đạn dược như pháo sáng, đạn khói vân vân, số lượng cũng không ít, trong vẻ mặt khao khát, cuồng chảy nước miếng của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên vứt toàn bộ những thứ khiến mỗi một nam nhân đều nóng mắt đó vào không gian của bản thân.

Tiêu Tử Lăng nhụt chí, đã từng có một đống súng ống đạn dược ở ngay trước mặt cậu, đáng tiếc cậu hổng có cơ hội chấm mút. . .

Đột nhiên trong tay được nhét vào một món đồ, một thanh Desert Eagle mới tinh cứ như thế xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện nhàn nhạt của Sở Chích Thiên: "Thu lấy, đừng làm mất."

Nâng súng, Tiêu Tử Lăng chỉ biết cười ngu, cậu bị kinh hỉ này bao phủ, cả người ở vào trạng thái dại ra.

Khóe miệng Sở Chích Thiên mang ý cười, nhẹ nhàng búng cái trán của Tiêu Tử Lăng: "Đừng ngốc nữa, mau đi theo." Nói xong anh trực tiếp đi phương hướng kho hàng, bọn họ không thể biến mất quá lâu, bằng không sẽ khiến người khác chú ý.

Tiêu Tử Lăng bị búng tỉnh, cậu than khóc đuổi theo.

"Sở ca, vì sao không cho em đạn?" Tiêu Tử Lăng kháng nghị.

"Trong súng có đạn." Sở Chích Thiên không thừa nhận điểm ấy.

"Mới có mấy viên mà thôi, vừa bắn liền hổng còn, chẳng lẽ súng này để cho em làm món đồ chơi chơi sao?" Tiêu Tử Lăng đương nhiên rõ ràng trong súng có đạn, nhưng mấy viên đạn này không chịu nổi dùng a.

"Trẻ vị thành niên không có tư cách yêu cầu nhiều đạn như vậy, nếu khi cần thiết tôi sẽ cho cậu. . . Hiện tại, tôi bảo quản." Thái độ của Sở Chích Thiên rất kiên quyết, trẻ vị thành niên được cho một khẩu súng đã đủ ưu đãi rồi, muốn nhiều đạn? Ừ, trưởng thành trước đã rồi lại nói, bây giờ vẫn nên do người làm đại ca anh đây bảo tồn trước.

Tiêu Tử Lăng tại chỗ câm nín, trong lòng âm thầm nôn máng, ai chưa thành niên a, tuổi tác tâm lý của cậu đã hơn 34 tuổi rồi đó, cho dù tuổi tác đời này cũng lớn hơn Sở Chích Thiên một tuổi, mợ nó đều là bọn Sở Chích Thiên tự ý quyết định. . . chết cũng không thừa nhận tuổi tác thực tế của cậu. Tiêu Tử Lăng hối hận a, trước đây khi mang theo sự chân thành đến chỗ Sở Chích Thiên tìm nơi nương tựa, làm sao lại quên mang tấm thẻ chứng minh nhân dân đến để chứng minh bản thân một chút chứ.

Trong sự ảo não của Tiêu Tử Lăng, hai người tới chỗ kho hàng hậu cần. Kho hàng của căn cứ dưới đất tuyệt không nhỏ, hơn nữa không chỉ có một cái, đặc biệt là một gian kho lạnh vẫn còn đang trong hoạt động, trực tiếp khiến cho Tiêu Tử Lăng thất thố. . . Cậu thiếu chút nữa cứ như thế bổ nhào qua, bị Sở Chích Thiên mắt sắc một phen túm lại.

Chương 63

Roi nước, năng lực mới của Tiêu Tử Lăng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kho lạnh vận chuyển bình thường đại biểu điều gì? Nguyên liệu nấu ăn tươi mới! Đối với Tiêu Tử Lăng gần đây vẫn luôn ăn thực phẩm đồ hộp ăn đến mức sắp nôn mà nói, sự tồn tại của kho lạnh đại biểu chính là một loại hạnh phúc. Vì vậy, mới vội rống rống tiến lên, xem nhẹ nguy cơ xung quanh.

May là Sở Chích Thiên đúng lúc túm Tiêu Tử Lăng lại, anh thấp giọng nhắc nhở: "Linh Nhãn!"

Tiêu Tử Lăng thất thố chẳng qua trong nháy mắt, kỳ thực khi Sở Chích Thiên túm cậu lại, cậu đã lĩnh ngộ lại được nơi này có nguy hiểm.

Linh Nhãn được tiến hành cùng lúc khi Sở Chích Thiên nhắc nhở, tang thi vốn ẩn nấp bên kho lạnh, từng con hiện ra trong thế giới màu đỏ của Tiêu Tử Lăng.

Thấy một màn như vậy, Tiêu Tử Lăng không ngừng tỏa ra một thân mồ hôi lạnh: "Thật nhiều tang thi ẩn nấp, nhất định có tang thi cấp cao!"

"Không sai, bằng không những tang thi đó sẽ không ẩn nấp đi, cũng không biết tang thi cấp cao trốn ở một bên kia đến tột cùng là cấp mấy." Sở Chích Thiên vừa đến nơi đây, dị năng không gian đã nói cho anh nơi này có tang thi ẩn nấp, anh hiện tại chỉ hy vọng không nên vượt qua cấp ba, bằng không anh cùng với Tiêu Tử Lăng chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net