Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 ** Mọi ng bất ngờ vì Mai tôn chủ chịu bỏ cuộc phải ko? Đúng là Mai đại gia rất tàn nhẫn rất ác quỷ, nhưng y vẫn thật ôn nhu với Diệp Y, thấy Diệp Y khóc nhiều như thế đau khổ như thếnên tự nhiên sẽ mềm lòng ^^ (Mai tôn chủ đâu phải là tra thụ đâu a ^^, thật ra y sủng Diệp Y lắm, chỉ là Diệp Y có tiếp nhận y sủng ko thôi ^^)  

Mai tôn giả thức dậy giữa khung cảnh hoang tàn, các oan hồn vô mục đích phiêu đãng bay trong không gian xám xịt, đôi lúc phát ra những tiếng gào thét đau thương.

Đây là đâu?

Hắn nhíu mày, hắn mơ hồ nhớ mình đã uống Mạnh bà thang, đã muốn quên đi thứ gì đó...

Nếu bản thân đã quyết định như vậy, thì hẳn quyết định đó sẽ có lợi cho hắn. Hắn bỏ qua không thèm nghĩ nữa, hắn sẽ tin tưởng vào phán đoán của bản thân.

Mặt đất xám đen tràn đầy âm khí của hầm mộ, không một ngọn cỏ có thể nhú lên. Nam nhân nhìn xung quanh, bỏ qua những cái xác trên đất, bỏ qua cả những thây ma đã chết nhưng vẫn đang di động thân hình rữa nát, ý niệm khẽ động, một bộ áo trắng phủ lên thân người, rồi hắn mở miệng nói mấy câu.

Dưới khế ước đã kí kết, những ác quỷ tận trung với hắn vượt qua không gian, xuyên thấu tới bên cạnh hắn.

"Ta hôn mê bao lâu?" Hắn có chút tò mò vì lí do mình đã nổi điên lên như thế, nhưng vẫn ép tò mò xuống không dò hỏi.

Hắn biết nếu hắn hỏi, chúng quỷ bộc sẽ nói.

Nhưng hắn sẽ không tự rước phiền vào mình, nếu bản thân hắn đã tin quên đi sẽ tốt hơn, thì cứ quên đi đi.

"Bẩm tôn chủ, ngài đã hôn mê 1 năm 11 tháng 23 ngày."

Dưới phát tiết của tôn chủ, Quảng Châu trù phù đã thành tuyệt vực, cả quỷ cũng không tồn tại nổi, thứ duy nhất có thể di động chỉ là các thây ma đã chết bị âm khí thao túng, chỉ còn bản năng không có tư duy riêng.

"Gần 2 năm à?" hắn lẩm bẩm một chút, rồi nhìn qua thấy thiếu hai quỷ, hắn hơi nhíu mày, rồi phất tay lấy quạt ra, trở lại làm bộ dáng quý công tử của thế giới người sống, tươi cười nói, "Chẳng biết họ tính làm gì, thôi lưu lại để sau này bất ngờ cũng tốt, giờ đi du ngoạn tiếp thôi."

***

Mai tôn chủ bỏ đi, Lãnh Hạo nam chính vốn đã luôn theo dõi tình hình nhà Mộ Dung, vừa thấy vậy đã vội vàng lao vào phủ, phí bao sức lực mới kéo được người đã chân bước Quỷ môn về. Chính xác là Diệp Y đã được quỷ soa tới rước, vào tận Âm phủ rồi, nhưng vận khí và bản lĩnh của nhân vật chính đã cải tử hồi sinh cho hắn.

Hắn đa tạ nam chính, cố gắng dưỡng lại thân thể, khi gã điên kia đi rồi, thể trạng của hắn cũng dần tốt lên. Đúng là tâm lý luôn tác động lên sức khỏe, có mặt y ở đây, ngay cả ăn cũng không thể vào miệng, khí lạnh luôn quẩn quanh khiến hắn co ro trong chăn, ngay cả cái hôn của y cũng tràn ngập huyết tinh...

Nụ hôn.... Diệp Y cố gạt nụ hôn đó khỏi đầu. Đó là y lên cơn khùng mới như thế, y chỉ coi hắn là đồ chơi thôi, đâu thể thật lòng, y biến thái như thế, lúc nào cũng cười hì hì rất trông đợi cái chết của hắn.

Hắn nhìn mình trong gương, trong gương là một... lão nhân, trên đầu có mấy mảng da đầu bị mất, trở thành những vết sẹo trơn bóng, ngay cả trên mặt cũng có những nếp nhăn và vết sẹo, da thịt cũng trở nên nhăn nheo héo úa, đã có tóc bạc lốm đốm giữa những sợi tóc đen, râu dài dưới cằm.

Thực ra hắn mới 22 tuổi.

Nhưng ít nhất hắn còn sống.

"Phụ thân, con không sao, xin người đừng lo lắng." hắn rất nghiêm túc nói với phụ thân, phụ thân đã vì hắn mà sầu đến bạc cả tóc.

Nhưng hắn vẫn nhiều tóc bạc hơn phụ thân.

"Ta không lo sao được, con nhìn con xem..." phụ thân run run chỉ tay vào hắn, "Nhìn con như vậy, có ai nghĩ con là con ta không?"

Hắn cười bất đắc dĩ, "Gã kia là bậc đại quỷ, hài nhi giữ được mạng đã tốt lắm rồi." Âm khí xâm nhập, dương khí bị mài mòn, nên trông đợi gì chứ? Đến hai lần bị quỷ ám, quỷ sau tà ma hơn quỷ trước, mong hắn vẫn là thiếu gia công tử nho nhã anh tuấn sao? Đám ma quỷ kia đâu ôn nhu hiền hòa với hắn như thế?

"Hài nhi nhất định sẽ chống gậy phụng hiếu với hai người." hắn cúi đầu chân thành hứa, hắn là con của họ, hắn sẽ làm phận nhi tử, sẽ không để họ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hắn sẽ là người khâm liệm đưa họ đi đến bước cuối cùng.

"Con....Hài nhi số khổ của ta..." Mẫu thân vốn đã rất đau lòng cuối cùng cũng rơi nước mắt, nhào đến ôm hắn mà khóc, cả phụ thân cũng quay đi, không để hắn thấy đau lòng của phụ thân. Dù sao gia quy cổ đại vẫn luôn chú trọng hình tượng nghiêm phụ, phụ thân phải nghiêm khắc có uy thế trước mặt hài tử....

.

Mai tôn giả bước đi giữa Địa ngục nhân gian, thưởng thức cảnh hoang tàn mình đã tạo ra, khi tay vô tình đụng đến bên hông, tay lại chợt sờ sờ hông lần nữa, hắn nhíu mày, lại sờ sờ hông, nhìn xuống thấy đai lưng trống trơn không đeo vật gì. Chúng quỷ thấy hắn dừng lại cũng đều dừng lại, nhìn hắn.

Hắn đứng tại chỗ, nghĩ một hồi rồi lại quay đầu, muốn về vị trí lúc mình tỉnh dậy.

**mina like & cmt cho ta đi ~~ đủ 20like ta post tiếp :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net