Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bẵng qua hơn một tuần từ lúc tên kia cầu hoan bất thành, đến một tối, tên đó vui vẻ hỏi, "Diệp Y Diệp Y, hôm nay tâm thái ngươi thế nào? Ta muốn ăn ngươi."

Diệp Y cảm thấy lạnh sống lưng, cẩn thận nói, "Ta cảm thấy hơi mệt."

Y nắm cổ tay hắn, im lặng mấy giây rồi cười dài, "Diệp Y nói dối~" rồi không cho hắn thời gian phản ứng, y đã nhào đến ôm cứng hắn, hôn sâu làm cho hắn muốn nghẹt thở, môi lưỡi dây dưa, nóng bỏng như muốn hòa tan hắn.

"Diệp Y hôm nay chúng ta thân mật sâu hơn đi a. Ta thật sự muốn muốn ngươi lắm."

"...." ta có thể từ chối không?

Y hôn hắn, âu yếm hắn, khiến hắn lại một lần nữa cố gắng chịu đựng, vùng bụng bằng phẳng bị y hết hôn lại cắn, lưu lại từng dấu vết trên da thịt, y còn đảo lưỡi quanh rốn, đâm lưỡi vào trong, khiến hắn run run tê dại.

....Là thân thể hắn quá mẫn cảm hay kĩ thuật của tên này quá tốt???

....Thật xấu hổ khi bị một nam nhân khác đùa bỡn làm hưng phấn.

....Thật nhục nhã khi để kẻ mình chán ghét tùy ý hành hạ mình, thật nhục nhã vì hắn đã phản ứng lại, không thể lãnh tỉnh trước những âu yếm trên da thịt.

Khoái hoạt khi được khẩu giao khiến hắn không kiềm được bắn ra một lần, lúc bị cao trào, hắn thật muốn khóc, nước mắt đã đong trong con ngươi chỉ trực trào ra, hắn thật vô vọng, thật yếu hèn, chỉ là một tính nô của nam nhân.

Y quan sát hắn, nở nụ cười bất đắc dĩ, rồi đột nhiên vồ lấy hắn, hóa thân thành dã thú, hôn như bão táp mưa sa, như hận không được nuốt hắn vào bụng, đầy nhiệt tình và si mê say đắm, mãi khi tách ra, y mới lầm bầm, phả hơi nóng vào lỗ tai hắn, "Ngươi là kẻ duy nhất trên đời được làm vậy với ta đấy."

Làm gì? Gì chứ Diệp Y biết chắc hắn không phải người đàn ông đầu tiên của y. Y đã sống mấy ngàn năm, trước hắn y đã có những tình nhân, chỉ là những tình nhân đó đều chết hết, y cũng không thu nạp linh hồn ai giữ lấy bên cạnh như đã làm với hắn.

"....." y vùi đầu vào hõm vai hắn, rầu rĩ thở dài, rồi sau đó lại trở nên thoải mái dễ dàng, như nói với hắn, cũng như tự nói với bản thân, "Yêu nhau thì không cần để ý, ngươi không lùi thì ta lùi." rồi y bật ra mấy từ sét đánh, "Diệp Y, thượng ta đi."

"...." Diệp Y chết trân trợn mắt nhìn gã này. Mặt gã vẫn cười hì hì, không có chút xấu hổ khi nói ra mấy từ đó, y vừa cười vừa nói, "Ta là ái 'nhân' tốt mà, Diệp Y sợ hãi không muốn bị thượng thì để ta bị thượng."

"...." Diệp Y không cảm thấy chút thông báo nào của Bảo cúc đan, vậy đây không phải vì Bảo cúc đan ảnh hưởng, mà chính là y tự suy nghĩ quyết định sao?

Hắn luôn nghĩ y độc đoán ích kỉ tàn nhẫn xấu xa, nghĩ mình không có chút quyền lợi nào trước mặt y, nghĩ đôi bên chưa từng ngang hàng, hắn chỉ là tính nô búp bê đồ chơi của y.... hóa ra y vẫn có thể nhường nhịn hắn, y là chúa quỷ, nhưng y vẫn có thể đủ sủng ái hắn để nhường hắn lên trên.

Y hôn vành tai hắn, "Ngươi thượng ta, đó là giới hạn cuối cùng của ta. Ngươi đừng mong trốn tránh nữa."

Cõi lòng Diệp Y đột nhiên lạnh giá, hắn thượng y, hay y thượng hắn, có khác gì nhau sao?

Sau cùng vẫn là cưỡng bức, chỉ khác là hắn có thể chịu đựng cái trước hơn cái sau.

***

Diệp Y cố tình không chuẩn bị đầy đủ, đâm thẳng vào trong y, nhưng cúc huyệt nhỏ hẹp vẫn thần kì không chảy chút máu, dường như y cũng không thấy đau, khi hắn thao vào trong, y còn ân lên một tiếng đầy khoái hoạt.

Y không che dấu tận tình biểu lộ hưng phấn khoái hoạt của cơ thể, khác hẳn với hắn, trong y thật nóng thật co giãn mềm mại, nộn nhục mấp máy gắt gao cắn chặt đè ép côn thịt khiến hắn thiếu chút nữa phóng tinh, nhưng hắn vẫn cứng rắn nhịn xuống, mồ hôi ứa ra, sắc mặt càng triều hồng.

Hắn muốn mình ra dáng nam nhân mạnh mẽ một chút, ít nhất cũng không thể mới cắm vào đã bắn ra.

"Diệp Y ngươi thật xinh đẹp." y khen hắn, bị khen khiến hắn càng đen mặt, là hắn đang thao y, nhưng thực tế hắn có quyền lợi gì chứ.

Hắn tức tối đâm vào trong thật mạnh, trừu sáp mang theo tất cả ấm ức và tức giận với y, mỗi lần đều như giã cọc thẳng vào sâu trong, như muốn tra tấn nhục huyệt mềm mại.

Nhưng rõ ràng vẫn là y cưỡng bức hắn.

.

"Đây là tôn chủ phu quân của các ngươi."

Đám ma quỷ tròn mắt nhìn, "Tôn chủ, ngài nói sai một chữ sao?"

"Ta không nói sai chữ nào hết." Y cười nói, "Tôn chủ nhà các ngươi bị gả đi rồi, chẳng lẽ các ngươi sẽ vì ta bị gả đi mà chán ghét ta sao?"

Họ bản năng lắc đầu, coi như tôn chủ nhà bọn họ bị người thượng, thì ngài ấy vẫn sẽ đáng sợ như thường.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào nam quỷ đang yên lặng ngồi cạnh tôn chủ, y cúi đầu nên không ai thấy được vẻ mặt y.

Không ngờ tôn chủ bọn họ sủng ái y đến mức cho y đè mình, không ngờ ngài ấy có thể dung túng y đến như thế.

.

Phụ mẫu bị bệnh qua đời cùng lúc, hắn về nhà cũ, quy củ dập đầu trước linh cữu, âm thầm đi theo đoàn người đưa tang, tiễn hai người họ đến bước cuối cùng.

Khi đoàn người đưa tang đã tản đi, hắn đứng trước mộ, nhìn cái tên của phụ mẫu được khắc trên bia. Hắn và họ quen biết không lâu, họ chỉ là phụ mẫu của cơ thể hắn đã chuyển kiếp đến, nhưng vì tình yêu thương họ đã dành cho hắn, nên hắn cam nguyện gọi họ một tiếng 'phụ thân'/'mẫu thân'.

"Ta có thể giữ lại linh hồn họ. Sau đó giúp hai người trở thành như ngươi." Mai Biến Thái đứng sau hắn, nhẹ nhàng nói.

Lúc hắn dập đầu tỏ hiếu ý trước linh cữu, gã này cũng dập đầu cùng, cũng mặt dày gọi phụ mẫu, thậm chí còn nói lời cảm ơn với phụ mẫu vì hai người đã sinh ra hắn, để hắn được tồn tại trên thế gian này, cảm ơn họ vì đã nuôi dưỡng hắn, chăm sóc hắn đến ngày y gặp được hắn...

Đáng ra y nên cảm ơn hệ thống mới đúng, nếu không vì hệ thống, thì hắn đã không xui xẻo đến mức gặp phải y.

"Họ là con người, con người nên theo vòng luân hồi." Hắn lẳng lặng nói. Sống đến hơn 80 tuổi, con cháu thành đạt hiếu thảo phụng dưỡng, chết đi yên bình trong giấc ngủ, cuộc sống của họ đã không còn gì tiếc nuối.

Mà, như hắn ư? Để họ cũng như hắn, bị y giam lỏng?

"Diệp Y, biểu tình của ngươi cứ như sắp khóc ấy."

"Ta không sao." Diệp Y lạnh nhạt nói, rồi hạ giọng có chút khẩn cầu với y, "Để ta một mình một lát, được không?"

Y nhìn hắn, rồi khẽ đáp, "Không được."

"...." Diệp Y cảm thấy tuyệt vọng trào dâng trong lòng, thấy chưa? Y yêu hắn, nhưng tình yêu y dành cho hắn cũng chỉ như vậy thôi, thậm chí cả quyền lợi được ở một mình hắn cũng không có được.

Họ chết rồi, căn nhà duy nhất hắn có trên nhân thế cũng đã đi theo họ. Mộ Dung gia bây giờ chỉ còn những anh em cháu chắt hắn không quen biết, hắn với Mộ Dung gia cũng chỉ là một bức ảnh và mấy lời miêu tả phụ mẫu từng kể.

Hắn đã là người chết. Nhưng hắn vẫn sống giữa thế gian.

"...." y tiến tới gần hắn, kéo hắn lại để đầu hắn dựa vào vai y, giọng y thoảng bên tai hắn, mang theo chân ái và quan tâm sâu đậm, "Diệp Y, không cần đuổi ta đi. Muốn khóc, thì hãy khóc với ta."

Diệp Y dựa đầu vào vai y, đầu thoáng lóe lên vẻ mặt kiên quyết đầy ra lệnh của ca ca khi nói: hắn muốn khóc thì khóc với ca ca, đừng bao giờ chôn dấu đau khổ trong lòng, cũng đừng tìm một chỗ yên lặng khóc. Nếu đau lòng bị tổn thương thì phải bộc lộ ra, không thể một mình gặm nhấm nỗi đau, mấy lời 'nam nhi không được khóc' kia vứt vào sọt rác đi.

Nếu kẻ nào dám chê cười hắn kiểu như 'là con trai mà mít ướt', thì cứ kể với ca ca, để ca ca khiến cả đời nó phải khóc.

Có lẽ, ca ca và gã này cũng có vài điểm chung. Hắn hoàn toàn tin, nếu có ai chế nhạo khiến hắn không vui, nếu hắn vừa khóc vừa bảo bị ai bắt nạt với gã này, thì gã này sẽ ôn nhu an ủi hắn, sau đó cười lạnh làm cho tên kia chết rồi cũng không được yên.

Đêm đến, y muốn cởi áo hắn. Hắn đẩy y ra, nhìn sâu vào y, nói, "Ta phải giữ hiếu 3 năm."

"Đến 3 năm..." y dài giọng không vui, nhưng khi thấy biểu cảm của hắn lại lập tức đổi giọng, "Được rồi, ba năm chứ gì, ta đợi được."

"....." Diệp Y thầm thở dài trong lòng, nhưng cũng cảm thấy được an ủi, ít nhất lần này y đã nghe lời hắn, không vì dục vọng bản thân mà ép buộc hắn phải tuân theo.

Nhưng sao y lại đổi ý khi nhìn mặt hắn? Chẳng lẽ ban nãy nét mặt của hắn bày tỏ sự tuyệt vọng lắm à?

Y ngồi yên một hồi, được một lúc lại lân la tới gần, ngó vào quyển sách hắn đang đọc, "Diệp Y đọc gì vậy?"

Hắn im lặng lật trang bìa, để y thấy tên sách.

Y nhìn qua vai hắn, cùng đọc sách với hắn một lúc, dù hắn không tin y có thể đọc hiểu được, vì lúc y ngó vào đọc cùng hắn đã đọc đến trang 120 rồi.

"...." y đọc một lúc, rồi nói nhỏ, "Diệp Y, giữ hiếu thì có thể hôn không?"

"...." Diệp Y không muốn hôn hôn gì với y hết, nhưng lại nghĩ y đã nhượng bộ, hắn cũng không thể cứng rắn quá mức chọc y đổi ý, nếu là hôn thì vẫn tiếp nhận được. "Có thể."

Hắn mới bật ra hai chữ ấy, y đã lập tức hôn hắn, vẫn là hôn mang mê luyến, quấn quít giao hòa trao đổi nước bọt, luôn làm hắn thiếu dưỡng khí đến muốn thở gấp mặt đỏ lên.

Nụ hôn chấm dứt, y khẽ nói mang mong đợi vô cùng, "Giữ hiếu thì có thể dùng tay không?"

"Không." Không cần nghĩ, hắn nói ngay, lập tức thêm vào, "Cả miệng cũng không."

Y thất vọng cố vớt vát, "Vậy cả âu yếm da thịt một chút cũng không?"

Trong đầu Diệp Y lập tức lóe lên xúc cảm khi tên này âu yếm mơn trớn da thịt hắn, cảm giác khi y mút thịt nhỏ trên ngực, khiến nó sưng lên mang đến tê dại cảm....

Gã này rất thích âu yếm khiêu khích thân thể hắn, khiến hắn phải nổi lên dục vọng, rên rỉ với y. Tuy đến cuối cùng luôn là hắn đâm vào cúc huyệt thao lộng y, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình mới là kẻ bị đùa bỡn xâm phạm.

"Không được. Từ mặt trở xuống đều là vùng cấm." hắn lạnh nhạt nói.

Y nhìn chằm chằm hắn, hắn gần như có thể đọc được suy nghĩ của y, y đang cân nhắc xem có nên mặc kệ ý hắn, cứ thế đè hắn xuống không.

Diệp Y nín thở chờ đợi y, thầm sợ y sẽ lại một lần chỉ theo ý y, rồi lại có chút chút mong đợi y tôn trọng hắn.

Nghĩ một hồi, rồi y thở dài bất đắc dĩ, "Được rồi, 3 năm liền chỉ hôn thôi vậy." lại thở dài não nề lần nữa, "3 năm không được ăn mỹ vị côn thịt, những ngày tháng này nên sống làm sao?"

"...." Ngươi có thể đừng nói những lời xấu hổ như vậy ra được không? Ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta thì biết, mỹ vị côn thịt gì chứ hả?

Sống với kẻ mặt dày, mình phải mặt dày hơn.

Nhưng Diệp Y không mặt dày lên được, nhiều lúc khi ân ái, hắn muốn nói mấy lời xấu xa hạ nhục tên này, tỉ như 'Tao hóa ngươi mút ta giỏi quá...', 'Côn thịt ăn ngon không...'; nhưng cuối cùng nói không ra miệng được, cảm giác nói ra mình sẽ còn xấu hổ hơn cả y.

Toàn là tên điên này nói mấy lời xấu hổ, kiểu như, "Diệp Y chảy nước rồi.", "Ta làm bảo bối nhi thích không?"....

Diệp Y không ngạc nhiên khi y kêu than bảo mình sẽ đói khát, ngay từ đêm đầu họ hoan ái đến nay, thì từ đó y gần như tối nào cũng cầu hoan với hắn, có lúc còn dâm dục giữa ban ngày, luôn khiến hắn mệt chết đi được, có lần thật mất mặt bất tỉnh, khiến hắn chỉ cầu nguyện mong y có nhiều chuyện quan trọng hơn để làm, đừng bám riết đòi ăn côn thịt của hắn nữa, thậm chí hắn còn chẳng cần dùng đến Bảo cúc đan, y chẳng lần nào đề cập tới việc thượng lại hắn, có lúc còn hăng hái đến độ đè hắn xuống chính y ngồi lên.

Bất quá, khi nghe y không vui vì sẽ ba năm không được uy bên dưới, hắn vẫn bản năng biểu lộ vẻ mặt "....", hắn biết ngoài hắn ra thì luôn là y thao người, chẳng lẽ thật ra y có tiềm chất nằm dưới, bây giờ bị hắn thao nên khơi gợi tiềm chất ấy ra?

Hắn nghĩ nghĩ, rồi thật lòng nói, "Ngươi có thể dùng đạo cụ, cũng có thể tìm quỷ hay người nào đó thượng ngươi." Tốt nhất là tìm ai đó làm ngươi sướng đến độ thay thế luôn được ta.

Dù biết nếu bị y chán ghét thì kết cục của hắn sẽ rất không tốt, nhưng hắn vẫn không muốn ở cùng y.

Nếu y tìm được tình nhân khác, thì hắn sẽ vui lòng chắp tay nhường chỗ cho kẻ đó, chỉ mong y niệm tình xưa cho hắn chết thống khoái không thống khổ.

Y không vui nhìn hắn, "Ngươi tưởng ta là tao hóa không có côn thịt không sống được sao? Ta chỉ như vậy với ngươi thôi! Kẻ khác đụng được vào ta sao?"

"...."

Y tức tối hôn hắn, hung hăng cắn môi khiến hắn thoáng kêu đau, rồi y như hối lỗi liếm lên vết đau của hắn, "Ta thích hoan ái với ngươi vì ta yêu ngươi, vì ta muốn thân thiết không có chút khoảng cách nào với ngươi, muốn thấy những biểu lộ đáng yêu câu dẫn của ngươi khi động tình, nên ngươi đừng bao giờ lại nói như vậy nữa!"

"...."

"Diệp Y a, ta là tao hóa, nhưng chỉ là tao hóa của ngươi thôi!"

***

Ngày tháng qua đi, thời gian tiếp tục trôi không dừng lại, các triều đại đổi thay, nhưng nhà Mộ Dung dưới bảo hộ của ma quỷ vẫn luôn là thế gia đại tộc. Y còn hỏi hắn có muốn nhà Mộ Dung thành hoàng tộc không, nhưng hắn đã từ chối.

Hắn không muốn gia tộc của mình bị ngai vàng ấy làm cho điên cuồng, không cần họ Mộ Dung trở nên tàn nhẫn chém giết lẫn nhau vì quyền lực.

Họ sống yên bình như hiện tại, là đủ rồi.

Bây giờ y đã biết tôn trọng hắn hơn, tuy nhiều lúc vẫn vô lý áp chế bức hắn nghe lời, nhưng so với thuở ban đầu khi hắn bị y giết chết, thì như hiện tại đã là tiến bộ cực lớn rồi.

"Diệp Y, bao giờ ngươi mới yêu ta vậy?" Y chờ mong hỏi hắn.

"Không bao giờ." hắn lạnh lùng đáp.

Y cười lên, "Diệp Y ngươi còn trẻ tuổi quá, ngươi không hiểu thời gian của quỷ dài đến cỡ nào đâu!"

"Diệp Y, lòng người dễ dàng thay đổi, lúc này ngươi ghét ta như vậy, nhưng đến trăm năm sau, ngươi có còn ghét ta được không, nếu trăm năm vẫn còn ghét, vậy thì hai trăm năm sau, ba trăm năm sau thì sao?"

"Nếu theo logic của ngươi, thì lúc này ngươi yêu ta, sau này chưa chắc ngươi vẫn sẽ yêu ta." Rất có thể ta sẽ chỉ là một ái nhân tạm thời đi qua đời ngươi, sau này ngươi sẽ bỏ ta yêu những kẻ khác, rồi lại bỏ những kẻ khác đấy đi để yêu những kẻ khác nữa.

"Không đâu Diệp Y, khả năng đó sẽ không xảy ra."

"Tại sao?"

"Bởi ta, là một kẻ chung thủy với tình yêu, còn ngươi, ngươi không phải người có thể vĩnh cửu ghét người khác."

"...."

"Ngươi quá thiện lương, những cảm xúc tiêu cực ấy không thể mãi hằn sâu ám ảnh ngươi được." y cười nói, "Điển hình như bây giờ, so với ngày đầu khi ta mới giết chết ngươi, thì căm thù của ngươi với ta lúc này đã phai nhạt đi rồi, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net