Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dường như ngươi biết ta, nhưng ta lại không nhớ ngươi." hắn tươi cười nhấp một ngụm canh, chân thành nói, "Thật có lỗi."

"...."

"Có phải ta từng làm điều gì rất tệ với ngươi không?" hắn vỗ vỗ cục chăn có một người đang trùm lên run lẩy bẩy, tất nhiên hắn có thể xé nát cái chăn này đi, nhưng hắn vẫn mặc cho y được trốn trong đó, nghĩ nếu có chút cảm giác an toàn, người này sẽ bình tĩnh hơn.

Nhưng xem chừng y không bình tĩnh được bao nhiêu, biểu tình của y khi thấy hắn mang hoảng sợ tột cùng, mặt tái mét môi run run, như thể hắn không phải một con quỷ anh tuấn ngọc thụ lâm phong, mà là một con quái thú đáng sợ nhất trong các ma quỷ đáng sợ.

Mai tôn giả tự thấy, nếu có xếp hạng sắc đẹp cho ma quỷ, thì hắn sẽ là thiên hạ đệ nhất soái quỷ, thậm chí hắn còn tuấn mỹ hơn vô số người sống đấy.

Nhưng gã này vẫn cứ sợ chết khiếp.

Nên hắn đoán mình đã gây ra chuyện gì đó, để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp cho y.

"...." hắn nhìn nhìn cục chăn, nghĩ mình có nên siết tay quanh nó, trực tiếp bóp cho y ngộp thở mà chết không.

Nhưng y vẫn chưa nói y thích chết kiểu gì.

Nếu để hắn chọn, ừm, hắn vuốt cằm suy nghĩ, cái chết nào êm ái nhất nhỉ....

Nghĩ một hồi, hắn lại vỗ vỗ chăn, cảm thấy khiếp sợ của người kia qua chăn truyền vào tay hắn, "Ta có loại thuốc uống vào đảm bảo chết ngay lập tức, không chút đau đớn, ngươi muốn dùng thử không?"

Dù đang bị vây ở tình trạng cực độ kinh hoàng, nghe câu này, trong đầu Diệp Y lại chợt lóe lên câu nói đùa trong thế giới cũ: 'Mọi loài nấm đều ăn được, chỉ là có một số loại chỉ ăn được một lần trong đời.'

Hắn chợt muốn bật cười, cười thê thảm, cười thật bi ai.

Cuộc sống của hắn đang rất tốt, nhưng gã này lại là địa ngục của hắn. Y là ma quỷ, y không có lương tri nhân từ, y không dùng bạo lực đánh đập thô thiển, mà y dày vò tra tấn tâm trí hắn, như thể quyết tâm bức hắn phát điên.

Tệ nhất là: cách trốn tránh sau cùng của con người là cái chết, lại không hữu hiệu với y. Chết đi, chính là đang nhào vào vòng tay y.

Nếu một người đến chết cũng không thể, sẽ là bi ai thống khổ thế nào?

Sao y lại quay lại nơi này, hắn rốt cuộc đã đắc tội gì với y, hắn đã làm gì mà y nhất quyết không buông tha cho hắn?

"Tên ngươi là... Diệp Y đúng không?" Mai tôn giả moi móc một góc trong tâm trí, nhớ về cái tên của công tử nhà tri phủ, "Diệp Y, ta biết hẳn ngươi không cam lòng chết trẻ như thế, nhưng ngươi nhìn ngươi xem." hắn chỉ chỉ, "Thân xác khô héo thế này rồi, vứt quách nó đi thì hơn."

Thật ra Mai tôn giả có thể chữa trị thân thể này, nhưng đương nhiên hắn sẽ không chữa trị cho người hắn muốn y chết.

"Diệp Y." hắn hạ giọng dụ dỗ, "Chết với ta đi, sau khi chết đi, ngươi sẽ đạt được vinh quang hơn cả khi ngươi sống." hắn là vạn quỷ chí tôn, Diệp Y sẽ chỉ đứng sau hắn thôi, nếu Diệp Y thích, hắn có thể hiệu triệu ma quỷ, xây dựng xưng vương trên một vương quốc chỉ để ma quỷ trú ngụ, nếu Diệp Y thích, hắn thậm chí có thể diệt thế, biến cả thế giới chỉ còn lại ma quỷ...

Khỏi nói đến châu báu bảo vật, Diệp Y muốn gì hắn cũng sẽ làm hết sức để đáp ứng, để Diệp Y vui vẻ, nhưng Diệp Y cũng phải chết đi đã.

"Ta không muốn chết." Diệp Y khô khan nói, giọng nói nhỏ bé mơ hồ truyền từ trong chăn ra, hắn nhíu mày không vui, tay gác lên cục chăn, "Việc này thì không được, đổi yêu cầu khác đi."

"Ngươi... có thể đợi đến lúc ta hết tuổi thọ không?" Hết tuổi thọ ta cũng sẽ được rời khỏi thế giới này, ta sẽ mặc cho ngươi ganh đua với hệ thống bí ẩn của ta.

"Không được." hắn lắc lắc đầu, "Ngươi sống được đến bảy mươi tuổi, sống quá lâu, ta không muốn đợi đến năm mươi năm nữa."

"Diệp Y a, ta rất có kiên nhẫn, nhưng ta lại không có kiên nhẫn với ngươi đâu. Ta muốn ngươi sớm đến bên ta càng nhanh càng tốt." hắn chân thành nói, hắn thật không kiếm được kiên nhẫn để tách khỏi người này, để chờ đợi y tự nhiên chết đi.

Hiện tại họ vẫn đang trong hai thế giới khác nhau, hắn có thể đi lại dưới ánh mặt trời, nhưng hắn vẫn không phải người sống, Diệp Y có thể là một lão nhân sắp xuống lỗ, nhưng y vẫn chưa phải người chết.

Hắn không thể sống lại, nhưng Diệp Y có thể chết đi.

Nên y hãy mau chết đi đi, hắn rất chờ mong giây phút y chân chính thuộc về hắn.

.

Diệp Y bây giờ lại bắt đầu vừa ăn vừa nôn, liên tục sốt cao cả sức đi cũng không có, đều là hắn lau người cho Diệp Y, nếu Diệp Y yếu ớt đến mức thất khống tiểu tiện hay cả đại tiện ra giường, hắn cũng sẽ dọn dẹp, dù thật ra hắn cũng không bận tâm đến mấy thứ cơ thể người sống sẽ thải ra ngoài, dọn dẹp chúng chỉ vì nghĩ đến cảm nhận của Diệp Y thôi, hắn biết Diệp Y vẫn còn tư tưởng của người phàm, là sẽ để ý ghê tởm mấy thứ đó.

Hắn là chúa tể của người chết, thường xuyên ngủ ngoài nghĩa địa, mấy thứ ấy chẳng là gì khi so sánh với vô vàn những cái thây thối rữa lở loét.

Hơn nữa, đây là Diệp Y, nên hắn tự nguyện dọn dẹp.

Ngay cả Diệp Y bây giờ gầy gò như thế, lão nhân xấu xí như thế, nhưng trong mắt hắn, Diệp Y vẫn thật đáng yêu. Hắn là quỷ, quan điểm đánh giá cảm nhận sự vật đương nhiên khác với người thường.

Hắn biết hắn đang hủy hoại Diệp Y, Diệp Y đang chết dần.

Nhưng hắn rất cao hứng vì Diệp Y đang chết dần.

"Ngươi làm ơn đi đi." Diệp Y gần như vừa khóc vừa nói, bi thương tuyệt vọng lộ rõ trong giọng y, biểu tình đau thương đến độ cả hắn cũng thoáng thấy mềm lòng.

Nhưng trên cả mềm lòng là khó chịu.

Hắn cười nhạt, âu yếm ôm lấy y, cọ má vào má y, cảm thấy thân nhiệt y ấm áp dưới da hắn.

Vẫn còn thân nhiệt của người sống.

"Ta không đi đâu, ta nhất định phải có ngươi a."


**Lại lặp lại cách cũ, ám chết Diệp Y.

Thật ra theo quan điểm của ta, Mai tôn giả không đóng kịch giả bộ mình là người bình thường với Diệp Y, không phải nhằm dọa sợ Diệp Y, mà vì y muốn Diệp Y hiểu về y, hiểu trọn vẹn, biết y chân chính là ai là thứ gì. Giả bộ chỉ có thể giả bộ một thời gian, cái Mai tôn giả muốn không phải 1 khoảng thời gian, mà là vĩnh hằng, và Mai tôn giả tự biết không ai có thể đóng kịch mãi đến vĩnh hằng, coi như y đóng kịch khiến Diệp Y yêu mình, thì đó cũng chỉ là khiến Diệp Y yêu một giả tượng thôi (ít nhất quan điểm của Mai tôn giả là như thế.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net