Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người nghèo mong có chút tiền lo cưới vợ cho con, một hiếu tử cầu mong mẫu thân khỏi bệnh, hắn rất nhẹ nhàng giải quyết, khi nghe họ vui mừng cảm tạ 'Phật tổ từ bi', hắn khẽ mỉm cười.

Phật tổ ư? Phật tổ còn lo niệm kinh, có mấy khi nhìn xuống nhân gian.

Một thương nhân muốn trù ếm địch thủ, hắn rất vui vẻ giúp y, nhưng sau đó sẽ thế nào không phải chuyện của hắn.

Đến phủ của tri phủ đại nhân, hắn nhìn hai bức tượng đá trấn trạch, thầm lắc đầu, tượng là hảo tượng, chất liệu hình dạng đều tốt, nhưng linh tính trong chúng đều hỏng rồi, không thể trấn tà vật nữa, hiện tại chúng chỉ có tác dụng làm cảnh thôi.

Thiếu chủ ở đây muốn trừ tà, các tăng lữ nhà sư đạo sĩ cứ thế nối đuôi nhau đến. Hắn ngồi trong phòng, hứng thú nhìn những kẻ đó giở thủ đoạn trừ tà, hươ kiếm gỗ đào, rồi dùng mễ thước, có kẻ còn mang cả gà trống cẩu huyết.... thấy thiếu gia đại nhân bị phun một thân cẩu huyết, hắn phụt ra cười.

Thế gian đa dạng có đủ dạng người, kẻ có linh lực thực sự liệu có mấy ai. Ít nhất trong những kẻ ngồi đây, không một ai nhận ra hắn đã đến, dù hắn thật ra không hề dùng thủ đoạn cố tình giấu mình, chỉ là tự nhiên bước đi ngồi xuống thôi.

Đêm đến, hắn nhìn nữ quỷ hiện thân, trước khi nàng ta kịp làm gì thêm, hắn đã đặt tay lên trán nàng ta.

"Nhân quỷ khác đường, tiểu quỷ, không nhìn thấy ta không quản, nhưng kẻ này đã phát nguyện với ta." hắn cười nói với ánh mắt trợn trừng của nữ quỷ, "Giờ ngươi ngoan ngoãn chui ra hay để ta lôi ngươi đi ra?" hắn rất nhẹ nhàng đưa ra hai phương án.

Nữ quỷ định phản kháng, nàng cũng đã từng moi tim uống máu mấy đạo sĩ, không còn là tiểu quỷ non nớt mới chết âm khí không đủ, nhưng con ngươi nàng đột nhiên trợn tròn, toàn thân nàng run lên bần bật, khiếp đảm của nàng lúc này còn lớn hơn Diệp Y khi bị dọa ma.

"Thế nào?" nam tử rất thân thiết hỏi. Nàng không thể dậy lên ý nghĩ chống cự, sợ hãi chui ra ngoài, sau đó lập tức quỳ xuống trước nam tử kia, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Nam tử này... là thứ gì?

Một thứ gì đó đen tối và nguy hiểm lẩn khuất trong y, đáng sợ đến cả ma quỷ cũng khiếp sợ.

"Ta không quan tâm tại sao ngươi nhắm vào người này." hắn rất tử tế đắp chăn cho thiếu gia đã bị hành hạ đến gầy trơ xương, người đầy thương tích, ý thức cũng đã nhỏ đến như không tồn tại, "Nhưng ngươi không được quay lại đây nữa." vừa trừ xong quỷ đã quay lại thì thật mất mặt hắn.

"Vâng.... Vâng...." Nàng lắp bắp đáp ứng, chậm rãi lùi đi.

***

Diệp Y không hiểu tại sao như vậy, hắn bất tỉnh một đêm, sáng dậy thấy quỷ đã biến mất. Chẳng lẽ con quỷ đột nhiên đại phát thiện tâm?

Không biết lí do, nhưng hắn thật tâm vui mừng vì điều này, hắn biết nếu cứ để thế thì sau mấy ngày nữa, hắn sẽ thật sự chết đi.

Quỷ rời đi rồi, hắn ốm nặng mấy ngày, lay lắt tưởng như sắp xuống báo danh với Diêm vương gia, sau đó nhờ vô số bổ dược của phụ thân mới dần tỉnh táo bình phục lại.

Người hắn vẫn đầy vết sẹo, mặt bị móng tay cào rách da để lại mấy vết thật sâu, ngay cả trên đầu cũng bị mất đi cả mảng lớn da đầu, khỏi nói đến vấn đề tóc... hắn không cần soi gương cũng biết mình chắc chắn không còn là quý công tử nho nhã ngày trước.

Nhưng thôi, còn sống là tốt rồi, nếu thành soái quỷ thì cũng có đẹp cho ai xem đâu, còn may là con quỷ đó chưa móc mắt hắn ra đấy.

À, mà khoan đã, bây giờ con quỷ bị đuổi rồi, vậy nam chính sẽ trừ gì đây???

....Thôi kệ, lúc nam chính đến hắn sẽ đến nghĩa địa cầu quỷ nhập thân, cho y được thể hiện bản lĩnh.

Một hôm, hắn đang nằm mơ màng ngủ trưa thì đột nhiên bị gọi dậy, hắn nghe tiếng một nam nhân cười khẽ nói, "Vẫn biết quấy rầy người ngủ trưa là không đúng, nhưng ngươi vẫn nên dậy đi."

Biết là không đúng, sao còn quấy rầy? Diệp Y không vui mở mắt ra, thấy một nam nhân đang cười hì hì ngồi cạnh giường hắn.

Nam nhân này nhìn như hơn hai mươi tuổi, người mặc bạch y, đầu đội thúc quan, giọng thanh lượng dễ nghe, gương mặt tuấn mỹ, đặc biệt là đôi mắt rất sáng, như chứa cả bầu trời sao.

"Ngươi là ai?" Diệp Y cảnh giác hỏi, y rõ ràng không phải người trong phủ, chẳng lẽ là sát thủ?

"Ta a? Ta là ân nhân của ngươi đấy." y cười hì hì nói.

"Ân nhân?" Diệp Y nghĩ nghĩ, "Là ngươi trừ quỷ cho ta?" Y không tiếng động chui vào trong phòng hắn như vậy, hẳn cũng có chút bản lãnh, gần đây ấn tượng nhất với hắn chỉ là việc con quỷ đột nhiên biến mất thôi.

"Chính xác. Ngươi tính trả ơn ta thế nào?"

Hắn ngẫm một hồi rồi nói, "Phòng thu chi ở tầng 1 bên mạn trái của phủ, ta sẽ viết biên lai cho ngươi."

"Ta cần tiền của ngươi làm gì?" Y cười dài một tiếng, "Tiểu hài tử a, ta chỉ đến để nhắc ngươi: đừng lại gần nước."

"Vậy còn đi tắm?"

"Đi tắm cũng không được. Nhịn tắm đi, bằng không thủy quỷ bắt ngươi đấy." Y cười nói thêm một câu, sờ sờ đầu hắn rồi cứ thế thân hình mờ dần biến mất, hắn sờ chỗ y vừa ngồi, không cảm thấy hơi nóng....

Nhưng y hiện thân ban ngày, lại còn cười nói tự nhiên như thế, hẳn không phải quỷ đâu.

"Mà khoan, ngươi chưa nói thời hạn a???" Diệp Y kêu lên, không ai đáp lại, nhưng hắn mơ hồ nghe được tiếng cười sâu kín từ xa của gã kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net