Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này gồm nhiều quốc gia, khung cảnh thiên nhiên cũng rất đa dạng, nhiều sông nhiều hồ, có cả núi non trùng điệp, nếu đi đủ xa, có lẽ hắn còn có thể tận mắt thấy biển cả mênh mông, sa mạc hùng vĩ tràn đầy cát vàng, độ nóng có thể rán trứng.

Các châu huyện cách nhau khá xa, giao thông không thuận tiện có xe lửa xe khách đường dài trong thế giới hiện đại, nên khi muốn đi đâu, con người toàn dùng sức ngựa, hoặc tự dùng chân đi.

Trong đêm tối, một cỗ xe tứ mã chạy trên đường lớn, ngựa đen thần tuấn, yên cương uy vũ lấp lánh ánh trăng, từng cơ thịt đều tỏ rõ lực lượng và sức bật, cỗ xe cũng hoa lệ vô cùng, trên xe treo những chiếc linh đang kim sắc, khi chạy linh đang liên tục phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trong xe, trầm hương nhàn nhạt, dùng mắt thường cũng có thể thấy sương trắng mờ ảo từ lư hương bay ra, Diệp Y chậm rãi thưởng thức hương này, âm hồn, ngoài huyết tinh linh hồn sinh khí của người sống, thì còn có thể 'ăn uống' huân hương, chính vì thế, nếu đốt hương giữa đường vắng ban đêm, sẽ dễ dàng chiêu gọi hồn ma quỷ quái, khi muốn thỉnh thần hay lập pháp đàn liên quan đến ma quỷ, dâng hương cũng là yếu tố cơ bản.

Theo gã kia nói, thì hương này có danh Tam Thanh Thỉnh Thần Hương, là loại hương được thế giới âm ti chào đón nhất, không chỉ hương vị tốt, mà còn có thể làm thoải mái và lớn mạnh vong hồn, có thể coi là cực phẩm hương vừa ngon vừa bổ.

Tưởng như mọi thứ liên quan đến ma quỷ đều đi cùng cái chết và âm khí, nhưng Tam Thanh Thỉnh Thần Hương lại không như vậy, cách chế tạo ra nó cũng không liên quan tới người chết, tuy là hương khí cung phụng người chết, nhưng nó lại do người sống tạo thành, có hẳn một làng nghề chuyên tạo ra hương này, mỗi năm bán ra ba ngàn chiếc.

Hương này không được người sống ưa chuộng, bởi vào mũi họ nó sẽ có mùi thum thủm khó ngửi, nhưng những ai biết hàng thật sự, sẽ biết đây mới đúng là loại hương tốt nhất để dâng cho người chết.

Nam nhân tuấn mỹ ngồi trong xe đối diện với hắn, tay cầm một quả chùy, gõ lên một khánh ngọc, chất liệu ngọc của chùy và khánh rất kì lạ, tựa như bạch ngọc, nhưng lại có quang hoa lưu chuyển bên trong, phát ra ánh sáng ấm áp dìu dịu. Biểu cảm của y cũng vô cùng chuyên chú, chậm rãi từ tốn, gõ, nhưng không có thanh âm.

Vốn không muốn để tâm, y làm trò điên gì kệ y, nhưng kẻ trước mặt mình cứ chuyên chú nghiêm túc gõ khánh, dáng vẻ trang nghiêm như lão tăng nhập định nhìn thấu hồng trần, một lần đã đành, y còn làm nhiều lần, khiến hắn không khỏi khó hiểu, thấy hắn để ý, y mỉm cười, thoát khỏi trạng thái tăng-nhân, "Diệp Y, nghe kĩ nhé."

Y gõ xuống lần nữa, hắn lắng nghe, lần này nghe được những tiếng nói, nghe như tiếng tụng Phật, khiến lòng người sảng khoái.

"Thứ này là một pháp bảo ta lấy được từ Lôi Âm tự, đã được cung phụng trước Phật gần một nghìn năm, là bảo vật trấn tự của ngôi chùa..."

"Là ngươi cố tình trộm, hay họ đắc tội với ngươi trước?" Diệp Y dò hỏi. Y cười, "Là họ gây sự trước, không biết lượng sức đòi trừ diệt ta."

"Ngươi đã làm chuyện gì ở đó?" Diệp Y lặng lẽ hỏi, hiện tại Lôi Âm tự vẫn còn, nên hẳn y đã không huyết tẩy ngôi chùa.

Dù vô cùng cường đại tà lực vô biên, nhưng chân diện của y cũng không được treo lên khắp nơi đều biết, lại còn không cố định ở đâu, lang thang khắp nơi. Bên cạnh đó, thời đại này giao thông bất tiện, tin tức khó lưu thông, nên cũng dễ hiểu khi Lôi Âm tự không biết y là đại ma đầu Phật đà của họ cũng e dè.

"Ta giết mấy người, ừm, đó cũng đều là kẻ xấu đáng chết nha," y ngẫm nghĩ rồi nhẩn nha nói, cứ như thể có lí do bào chữa thì hành vi giết người của y sẽ dễ chấp nhận hơn, vẻ mặt của y cũng chẳng có gì là hối lỗi, "Lúc đó ta vẫn chưa thành đạo như bây giờ, mới trải qua năm lần thiên kiếp, thấy ta yếu nên bọn chúng mới khi dễ ta." câu cuối y ủy khuất kêu.

Diệp Y tràn đầy đồng cảm với số phận của kẻ yếu, vì chính hắn cũng là một kẻ yếu, luôn bị cường giả thao túng điều khiển vận mệnh.

Nhưng gã này.... Diệp Y nhìn chỗ nào cũng không cảm thấy y là kẻ yếu, đừng nói lúc đó y đã trải qua năm lần thiên kiếp, coi như y vừa mới chết, còn là quỷ sơ sinh mới hình thành, thì hắn vẫn tin chữ 'kẻ-yếu' không bao giờ ứng dụng được lên y.

"....." Diệp Y nhìn chằm chằm ngọc khánh, rồi vươn tay ra, y đưa cho hắn ngọc chùy, để hắn gõ thử.

Một cảm giác thanh linh lan tỏa vào trong thân, như có vạn âm Phật xướng siêu độ chúng sinh, y cười nói, "Ngươi không có tội nghiệt oan sát dính lên thân, nên mới có thể cảm thấy Phật âm dễ nghe dễ chịu, nếu nghe nhiều có lẽ ngươi còn bị Phật siêu độ ấy. Còn nếu là những ma quỷ khác, thì chúng sẽ thống khổ lăn lộn đấy a."

....Diệp Y nghe vậy, cảm thấy lòng thanh thản hơn một chút. Tuy đã là quỷ, nhưng hắn vẫn giữ được đạo đức lương tri, Phật cũng chấp nhận hắn.

"Ta không để ngươi vào nhà chùa đâu, cũng không ai được siêu độ ngươi." y giành lấy ngọc chùy của hắn, cười toét miệng, "Thế gian còn tồn tại dài lâu lắm, ngươi phải luôn bầu bạn ta a."

Y cười lên, trong mắt lại có u lãnh quang mang, sâm nhiên khiến người khiếp sợ, ở cạnh y lâu, lại là quỷ thân, nên Diệp Y đã phần nào thích nghi được với âm khí của y.

Dẫu vậy, y vẫn khiến hắn không thoải mái. Coi như đã quen thuộc với một con quái vật cỡ nào, thì con quái vật đó cũng không thành thỏ được. "Diệp Y a, lát nữa ngồi ngoan trong này nhé, không cần lo lắng cho ta." Ai lo lắng cho ngươi? "Ta hứa sẽ giải quyết nhanh."

Nói xong, y lơ đãng gõ ngọc khánh thêm một cái, từ bên ngoài chợt vang lên giọng nói trầm ấm đầy từ bi, "Mai thí chủ, ngài đã là chí tôn của vạn quỷ, tu luyện đến đăng phong tạo cực, cần gì chấp nhặt với chúng sinh vô tội?"

"Là Lôi Âm tự." Y cười nói, không chút ngạc nhiên, "Chắc định đến giảng Phật pháp cho ta, luôn tiện đòi lại trấn tự chi bảo. Đám trọc này luôn muốn đòi lại nó. Diệp Y a, ngươi bảo ta có nên trả lại không?"

Diệp Y im lặng rồi trung thực đáp, "Ngươi không cần nó, người ta lại cần, vậy ngươi có thể rộng lượng một chút, coi như bố thí cho họ." Ngươi đã lấy ngọc khánh này ra nghịch, chứng tỏ ngươi cũng đã suy nghĩ cân nhắc chuyện này rồi, còn ta sẽ nói lên ý kiến của ta, ngươi nghe hay không thì tùy.

Đương nhiên, Diệp Y đã học khôn một chút, hắn không nói thẳng ra là "Đồ ngươi cướp được, chủ nhân tới tận nơi đòi mà ngươi còn không trả?", mà thay vào đó, hắn nói theo kiểu khác, luôn tiện khen ngợi y bảo y rất vĩ đại, vậy nên không cần so đo với đám tiểu tốt...

"Được rồi, coi như bố thí cho đám tặc ngốc ấy." Y cười lên, rồi vén màn xe nhảy ra ngoài.

Diệp Y hơi thở phào, có vẻ y sẽ nghe lời hắn. Chỉ mong các tăng nhân của Lôi Âm tự đừng gây thêm chuyện gì, chọc lên sát ý của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net