Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt chân lên Phúc Châu, y phát đại nguyện cho toàn thành, sau đó thu thập nguyện ước lại, triệu hồi chúng quỷ phân loại giúp y.

"Tại sao ngươi luôn làm vậy?" Diệp Y thắc mắc hỏi, nhớ lại hồi xưa hắn cũng từng phát nguyện với y, khiến y tới trừ quỷ cho hắn, cuối cùng lại dây dưa không dứt.

"Rảnh rỗi làm chút chuyện tốt thôi." y cười nói, Diệp Y thoáng nhìn xa xa, thấy những con quỷ đang châu đầu vào đống phiếu vàng làm việc y giao.

Có rất nhiều thuộc hạ, nhưng y thích hoạt động một mình, khi có việc thì gọi họ đến, không có việc thì cho họ đi đâu thì đi. Còn bây giờ, y đi đâu cũng mang theo hắn.

.

Lâu lâu mới tụ họp gặp chủ thượng, những ma quỷ làm xong việc nhưng chưa vội về ngay, họ còn bát nháo náo loạn một hồi. Một cô bé mặc hồng y nắm tay chủ thượng, thì thầm bảo có chuyện riêng cần bẩm báo, y nhìn hắn một cái, cười nói hắn nhớ ngoan ở lại đây, nhắc các quỷ quái ở đây để ý (canh giữ) hắn, rồi mới bỏ đi nói chuyện riêng.

Y bỏ lại hắn một mình, với hơn mười con quỷ. Con quỷ nào cũng tơi tả thối nát, Diệp Y nhìn bọn họ, biết bọn họ sẽ không hại hắn, nhưng khi mọi quỷ đều nhìn hắn chằm chằm, thì lá gan đã được rèn luyện của hắn cũng run lên.

Diệp Y cúi đầu, cố gắng thu cho mình nhỏ lại hết mức.

Hắn chợt nghe được một tiếng bịch, phản xạ ngẩng đầu lên, mới thấy đó là tiếng túi mật của một nam quỷ rơi xuống đất, y trông rất bình thường quần áo đầy đủ, chính là giữa bụng y có một lỗ hổng. Từ nơi này, máu thịt lẫn nội tạng đều lộ hết ra ngoài không khí.

Một nam quỷ khác thân hình to lớn vạm vỡ, chỉ là gần một nửa cơ thể y chỉ còn máu thịt bầy nhầy dính lủng lẳng ở trên thân, thỉnh thoảng máu tươi cùng thịt nát lại rơi xuống đất.

Nam quỷ bị rơi túi mật thở dài một tiếng, lại cúi xuống nhặt cầm túi mật đặt lại vào khoang bụng, cho nó nằm chung với nội tạng và các cơ quan khác. Diệp Y nhìn mà da đầu dựng đứng lên.

Rất ít ma quỷ có thân hình hoàn chỉnh như hắn và gã họ Mai. Với chúng quỷ, thân hình càng kì dị càng dọa người thì càng có lợi, coi như đôi lúc họ ảo hóa ngụy trang thành người, thì cũng chỉ để lừa gạt nhân loại vào bẫy, bộ dáng chân chính của họ vẫn là những thi thể hủ thối xấu xí tột độ.

Một nữ quỷ chừng 20 tuổi ngồi xuống cạnh hắn, mùi máu tươi lập tức xộc lên mũi hắn, hắn đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng nàng đã giữ cứng tay hắn, tay nàng lạnh ngắt như một cục đá thiên nhiên.

"Đừng sợ, ta mà làm gì ngươi thì tôn chủ sẽ làm gì ta chứ? Ngươi là bảo bối của tôn chủ, tính ra ngươi cũng là chủ thượng của bọn ta đó." nàng ấy cười nói.

....Từ kinh nghiệm phong phú bấy lâu, Diệp Y đã biết mình không thể tin nụ cười của quỷ. Hắn nhìn nàng, cẩn thận hỏi, sẵn sàng kêu cứu nếu nàng có ý làm gì hắn, "Ngươi muốn nói gì?"

"Là về tôn chủ a. Chuyện giữa hai ngươi đến đâu rồi?"

Diệp Y im lặng một hồi, tiêu hóa thông tin rồi mới nói tiếp, "Ngươi nói rõ hơn đi."

"Thì về tình sự đó a. Tôn chủ đã bày tỏ chưa?"

***

"Đến đây được rồi, có gì ngươi nói đi." hắn dừng lại bảo với cô bé.

Cô nương chừng sáu, bảy tuổi lấm lét nhìn quanh, xác định không có ai rồi mới hắc hắc cười, bật mí bí mật, "Tôn chủ, ta có một lễ vật rất tốt cho ngài đây."

"Ah?"

"Là một cô gái âm thể hoàn chỉnh." cô bé ấy thì thào nói ra tin tức, "Mười sáu tuổi, xinh đẹp lắm a."

Nam nhân thiên dương, nữ tử thiên âm, quỷ hồn chủ âm. Đôi khi trong thế gian sẽ xuất hiện các cô gái có âm thể, bát tự thuần âm, thân thể thuần âm, những cô gái như thế, với nam quỷ sẽ là lô đỉnh cực tốt, với nữ quỷ sẽ là cái vỏ vô cùng phù hợp để các nàng nhập thân. Bởi vậy, nữ nhân có thể chất này luôn bị ma quỷ quấn lấy, từ khi ra đời đã dận dụ quỷ đến, rất ít người lớn được đến tuổi trưởng thành.

Mười sáu tuổi, xuân sắc vừa chín, đúng là món ngon. Vừa phát hiện nàng ta, nàng đã lập tức bắt cóc nhốt lại, khẩn trương bẩm báo dâng đồ tốt cho tôn chủ. Trước kia cũng vậy, trong chúng quỷ bọn họ, nếu phát hiện ra nữ nhân âm thể hay có bảo vật gì, đều báo lên tôn chủ nha! Tư giấu là có tội đấy.

Mai tôn chủ nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, "Tiểu Hoa Hoa, sao ngươi phải kéo ta ra xa rồi mới nói?"

"Vì tôn chủ phu nhân ở đấy a." nàng vểnh mũi lên trời, tự hào nói, thấy nàng thông minh không, nàng sẽ không bô bô dâng nữ nhân cho tôn chủ trước mặt tôn chủ phu nhân đâu.

"Đã biết đến thế rồi mà còn muốn dâng nữ nhân cho ta?" hắn vừa cười vừa hỏi lại nàng.

Không phủ nhận cách gọi 'tôn chủ phu nhân'.

"A." nàng ngẩn người kêu a một tiếng, rồi vội vàng chữa cháy, "Tôn chủ, chẳng lẽ ngài chỉ cần một tôn chủ phu nhân sao, đàn ông phải năm thê bảy thiếp chứ, coi như không rước về thì ngài vẫn có thể lén lút bên ngoài mà, không cho phu nhân biết là được nha, yên tâm ta sẽ giúp ngài che dấu." Thuộc hạ tốt là phải giúp mọi chuyện, từ việc tư đến việc công, hơn nữa chủ của nàng là tôn chủ, chứ đâu phải là tôn chủ phu nhân!

Tôn chủ của nàng cười nhạt, "Ngươi nghĩ Diệp Y có ăn nằm với ai khác không?"

Nàng bản năng lắc lắc đầu. Có ngài ở đây, dù là quỷ hay người cũng đâu dám thân mật với tôn chủ phu nhân, coi như tôn chủ phu nhân cởi sạch cầu hoan cũng chẳng ai dám làm gì ngài ấy đâu.

Tôn chủ nói tiếp, "Diệp Y sẽ không, vậy thì tại sao ta lại ăn nằm với kẻ khác?"

....Nàng chẳng hiểu được logic của tôn chủ, nhưng cũng lờ mờ đoán là: tôn chủ có ý định vĩnh thế một quỷ.

Tôn chủ lấy quạt ra chậm rãi phẩy phẩy, thâm sâu nói, "Thuở niên thiếu còn hoang đàng phong lưu, nhưng nếu đã có vợ thì phải nghiêm túc chân thành, dù y có biết hay không thì cũng không thể lén lút phản bội sau lưng y được."

"Ngài thật chung tình, tôn chủ phu nhân thật là có phúc." nàng tán thán, tôn chủ đúng là hảo phu quân, thật vĩ đại nga.

Lưu ý: xã hội này theo chế độ nam quyền, hoàng đế có tam cung lục viện, nhà giàu cũng có năm thê bảy thiếp, chỉ nhà nghèo mới là một vợ một chồng, đơn giản vì người chồng không đủ sức nuôi nhiều hơn cưới được nhiều vợ hơn. Với vị thế của Mai tôn chủ, việc y tuyên bố chung thủy với một người không khác gì sự kì quái khi hoàng đế một nước không lập hậu cung phi tần, toàn hậu cung chỉ có mỗi một mình hoàng hậu.

"Bao giờ tổ chức lễ cưới ạ?" nàng vui vẻ kêu. Tôn chủ của nàng vừa đi về vừa thong thả trả lời, "Lễ cưới chỉ là hình thức, ái tình của ta không cần ai chứng nhận, nhưng nếu Diệp Y muốn được một lần mặc đồ cưới.... thì ta sẽ tổ chức cho y."

"Ngài nhất định phải tổ chức nga, cũng phải lưu ý mấy ngày lễ nữa, như ngày sinh thần của phu nhân, ngày chết của phu nhân, ngày hai ngài gặp nhau lần đầu, ngày hôn nhau lần đầu, ngày lên giường lần đầu.... tất tất cả những ngày đó ấy." nàng đếm ngón tay một hơi chỉ ra ba chục ngày lễ hắn phải lưu ý.

Hắn thầm cười, Diệp Y là nam nhân, không để ý nhiều đến thế đâu.

Nhưng....Diệp Y thích đọc tiểu thuyết như vậy, biết đâu y cũng thầm để ý? Nếu hắn cứ bỏ qua không nhắc gì cũng không tặng lễ cho y, liệu y có thầm ấm ức mắng hắn là đồ vô tâm máu lạnh không?

Xét từ việc Diệp Y đã từng khóc nhiều sướt mướt đến thế nào, thì hẳn tâm tư Diệp Y sẽ rất mẫn cảm...

Gần đây Diệp Y đã ít khóc hơn rồi, là vì y đã ít đau khổ hơn, hay đơn giản là đau khổ bị hành hạ thành chết lặng? Mai tôn chủ nghĩ, thầm mong lí do là vế trước.

"Mà về cô nương âm thể kia..." tôn chủ của nàng nhẩn nha nói, "Bỏ qua cũng thật đáng tiếc. Cho nên..." ngài ấy cười nhạt, "Ngươi cứ nói cho chúng quỷ bạn bè biết xem, nếu ai có hứng thú thì ngươi trao đổi với y, còn nếu không ai hứng thú, thì ngươi cứ đi đến phòng đấu giá dưới đất." ngài ấy dạy nàng một câu, "Có thứ tốt thì ưu tiên người quen, người quen không cần thì đem bán cho người ngoài, dù sao thì ngươi cũng sẽ có lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net