Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diệp Y, ta giúp ngươi chết nhé?" y rất chân thành nói khi vỗ lưng hắn, giúp hắn dễ nôn hơn, "Ta hứa sẽ rất nhẹ nhàng êm ái, ngươi chưa nhận ra thì đã chết rồi."

"...Không cần." Diệp Y yếu ớt nói.

"Ngươi cứ cố chấp làm gì chứ, con người ai chẳng phải chết." y than thở, "Đáng ra từ đầu ngươi cứ nhịn ăn là được, giờ có phải đã được chôn rồi không?"

Xe ngựa lọc xọc lăn trên đường lớn, họ đang trên đường đến chùa Tây sơn nổi tiếng linh thiêng, nghe nói chùa Bắc Đình còn linh thiêng hơn, nhưng nó ở quá xa, Diệp Y sợ chưa đến đó mình đã chết giữa đường.

Y bế hắn lên, đi dưới ánh mặt trời, hắn cảm thấy ánh nắng chiếu bỏng rát trên chỗ da bị lộ khỏi lớp chăn, yên lặng rơi lệ.

Hắn còn có thể sống bao lâu?

Biết hắn đi đến chùa, gã kia không có chút nao núng, cười tươi nói y cũng lâu rồi chưa gặp Phật tổ. Thấy y như vậy, lòng hắn càng trầm xuống.

Một con quỷ không sợ cả Phật tổ...

"Ngươi nhẹ quá đó." y nhận xét, rồi cười nói, "Nhẹ thêm một tí là đến được trọng lượng của người chết rồi. Coi như ngươi muốn sống thì cơ năng cơ thể cũng không thể hoạt động được nữa đâu nha."

"....Ta sẽ cố ăn." Diệp Y nói khẽ, nhưng những lời này thật sự vô lực.

Gã này rất trông đợi hắn chết.

Nhưng hắn không muốn chết. Hắn còn phải sống đến 70 tuổi, còn phải về nhà.

Vào trong chùa, đi qua các tượng La hán, đến trước Phật tổ, hắn cố gắng quỳ gối giữ tư thế thẳng băng, yên lặng cầu nguyện. Các tiểu sa di đều khiếp đảm lén lút chỉ trỏ hắn, hắn thầm biết bộ dạng mình bây giờ cứ y như bộ xương biết đi.

Hắn cố gắng ăn cơm, cố gắng uống thuốc, cố gắng hoạt động, gã kia không ngăn cản, nhưng luôn nhìn nỗ lực muốn sống của hắn như đang nhìn một thằng hề nhảy nhót.

Y không ngăn cản, chỉ đơn giản ở cạnh hắn.

Nhưng hắn biết, nếu không đuổi được y đi, thì thế gian không có thuốc bổ không có ý chí muốn sống nào cứu được hắn.

"Phật tổ không đáp lại ngươi đâu." Y cười nói, "Phật tổ sẽ không đối đầu với ta vì một con người vô giá trị."

"...."

"Diệp Y, mau chết đi." y thì thầm đầy dụ dỗ, "Còn sống ngươi chỉ là một kẻ vô giá trị, khi chết đi rồi ta sẽ trân trọng ngươi."

***

Lãnh Hạo đào tung các sử sách lên, sư tôn khi biết hắn đụng phải Mai tôn chủ liền chảy mồ hôi lạnh, bắt hắn thề đừng đụng vào vụ này nữa, nhưng hắn không chịu thề, nên bị đuổi khỏi sư môn, bởi sư môn sợ Mai tôn chủ sẽ nổi giận truy cứu cả sư môn vì hắn.

Hắn đau lòng, nhưng hắn vẫn không thể mặc kệ cho một người vô tội chết đi.

Hắn là ngu xuẩn, nhưng hắn không thể thấy chết không cứu.

Nguồn gốc của y ở đâu? hắn như phát điên đọc tìm các tài liệu, chỉ cần tìm được gốc gác, tìm ra thi thể, sẽ có hi vọng. Không hi vọng diệt được y, dù sao con quỷ đó đã sống bao năm đạo hạnh cao thâm như vậy, diệt được y là không thể, hắn chỉ muốn đuổi được y đi thôi, để y đừng ám người vô tội nữa.

Nhân quỷ khác đường. Coi như y không làm gì, nhưng chỉ cần y đi theo, dương khí của người đó cũng sẽ bị mài mòn.

***

"Tại sao.... ngươi muốn ta chết...." hắn khó khăn nói. Không đơn giản vì giữ thể diện, phải không?

"Vì ta muốn giữ ngươi bên cạnh." Y ngẫm nghĩ rồi than thở, "Tính ra ngươi là thuộc hạ làm ta tốn công nhất đấy, ngươi đã làm ta đổi ý liên tục, ban đầu ta không định giết ngươi, nhưng rồi lại nghĩ ngươi thú vị như vậy để ngươi vào luân hồi thật tiếc, dứt khoát bỏ đói ngươi đi, mau chết mau theo ta, rồi... cứ thế dùng dằng đến bây giờ."

"Sao.... ngươi lại muốn ta tự nguyện..." hắn cảm giác được y muốn hắn tự nguyện. Y không hạ thủ, khi muốn hạ thủ cũng luôn trưng cầu đồng ý của hắn, vì hắn không đồng ý nên y mới để mặc cho hắn chết dần chết mòn. Từ đầu tới cuối, không một lần đơn giản nhanh gọn là chặt đầu hắn đi.

"Ta cũng chẳng biết." Y suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp, "Thật sự là không biết được. Chắc ta đang nổi nhân từ hiếm hoi, tôn trọng ý kiến của thuộc hạ tương lai?"

"....."

.

Phụ mẫu hắn quỳ xuống khóc cầu y buông tha cho hắn, nhưng y không động lòng, cười nói cái chết là sự khởi đầu mới, sau này họ chết đi y cũng sẽ đón họ cho họ cùng bầu bạn với hắn.

Hắn người đắp kín chăn, im lặng nhìn sự giá lạnh vô tình đằng sau cái mặt nạ tươi cười rất con-người của y.

Đang mùa hè, nhưng hắn vẫn luôn đắp kín chăn, bởi hắn rất lạnh. Không ai dám lại gần hắn, bởi cạnh hắn luôn có con quỷ kia, những người mang đồ ăn cũng sẽ chỉ gõ cửa rồi đặt đồ ăn ngoài thềm, để y đi ra lấy.

Hắn đang chết dần.

Y bầu bạn bên hắn đợi hắn chết đi, sau đó sẽ mang linh hồn hắn để làm gì thì hắn không thể biết được. Y nói y sẽ trân trọng, thậm chí là thích hắn, nhưng liệu có thể tin lời một ác ma bạo ngược tàn nhẫn không có nhân tính?

Hắn co ro trong chăn, để mặc cho y ôm lấy hắn, cảm thấy y vuốt tóc hắn, chạm lên chỗ da mỏng che hộp sọ, nghe tiếng y khẽ cười, nhẹ nói, "Ngươi sắp chết rồi, Diệp Y." giọng y tràn đầy hứng khởi hân hoan.

Bởi y là một con quỷ, là một kẻ thuộc thế giới người chết, dù y rất cường đại không sợ Phật tổ, có thể đi dưới ánh mặt trời, thì tâm tính y, linh hồn y, vẫn thuộc về hắc ám âm u.

Nếu buộc phải chết, hắn thà đầu nhập luân hồi còn hơn đi theo y. Nhưng sợ rằng y sẽ không cho hắn cơ hội đó.

Hắn sẽ mãi mãi không có tự do.

Nước mắt lặng lẽ chảy ra.

"Lại khóc rồi, dễ khóc vậy sao, Diệp Y?" Y nhíu mày, rồi môi nhẹ đặt bên tai hắn, dịu dàng nói, "Không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, đau khổ phiền não thế giới này sẽ không với được tới ngươi...."

Nhưng hắn muốn mình là người, muốn mình vẫn chỉ là một tiểu nhân vật biết đói biết nóng biết lạnh, muốn tận hưởng ngày đông có tuyết ngày hạ nắng lên, muốn ưu tư nghĩ cách kiếm tiền tự nuôi sống mình, muốn có bằng hữu thân nhân, hắn muốn những thứ mà một vong hồn sẽ không thể có được.

Tay hắn hơi siết lại, co quắp nắm lấy áo y, im lặng khóc, khẩn cầu vô thanh.


**Bạn tôn chủ thực ra rất ôn nhu, rất trân trọng Diệp Y, rất muốn có Diệp Y nên mới cố chấp muốn Diệp Y chết, để Diệp Y cũng thành quỷ như mình. Nhưng rất hiển nhiên, chẳng người bình thường nào muốn chết cả, hơn nữa bạn tôn chủ đã bộc lộ đủ bản chất tăm tối biến thái trong bạn ấy với Diệp Y, khiến Diệp Y khiếp hãi bạn ý vô cùng, không phải mức độ si tình cùng chết bên nhau 'ngươi đã chết thì ta chết theo ngươi', mà là mức độ 'vì ngươi chết rồi nên ta càng phải cố sống, nếu lỡ thành quỷ thì ta cũng không muốn thành quỷ của ngươi'.

Vậy nên, để đoạt tâm Diệp Y, bạn tôn chủ còn phải cố gắng lắm đây ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net