Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cờ đụng mặt một nhóm đạo sĩ, nhóm đạo sĩ trẻ tuổi chắc là vừa xuống núi chưa hiểu sự đời, nhận ra người thường không nhìn thấy họ (lúc đó y và hắn đang ẩn thân, người thường không thấy được, nhưng người có mắt âm dương sẽ thấy họ), y biết họ là quỷ, nên đã rút kiếm gỗ hăng hái đầy chính nghĩa tự xưng tên, nói y thông cảm cho bọn họ, nhưng nhân quỷ khác đường, quỷ không được trên dương gian, nói bọn họ hãy để y siêu độ về Địa phủ, bằng không y sẽ đánh cho họ cút về đó.

Lúc ấy, đại BOSS của hắn nghe mấy lời nực cười ấy, rồi cười đến vô cùng hiền lành.

Hắn lập tức nắm cứng tay y, ngăn không cho y giết mấy hài tử kia, vội vàng thì thầm với y, "Ngươi không cần chấp nhặt với họ."

"Chúng khiêu khích trước mà Diệp Y." y cười lên, "Yên tâm, ta sẽ không tra tấn linh hồn chúng, chỉ lấy mạng chúng làm trừng phạt thôi."

Y nói đủ to, vậy nên mấy thiếu niên kia đã nghe được, thiếu niên háo thắng mặt đỏ bừng, gằn giọng kêu, "Hóa ra ngươi là ác quỷ, mọi người, ta lên trước, các ngươi yểm trợ sau."

.....Sao lại có kẻ không biết lượng sức như thế cơ chứ? Diệp Y thầm mắng, nhưng vẫn không thể đứng yên nhìn y giết người vô tội.

Hắn chưa kịp ngăn cản thì thiếu niên đã xông lên, chính khí tràn đầy khí vũ hiên ngang, y một tay bị hắn nắm, tay kia đưa lên, ngón cái vạch một đường trên cổ bản thân, môi vẫn tươi cười ôn hòa như thánh nhân.

Soạt!!! thiếu niên xông tới khựng lại, một vết rạch đỏ thắm hiện trên cổ y, sau đó y ngã xuống, đầu rụng khỏi thân, vết cắt sắc gọn, máu tung tóe bắn cả lên áo hắn, một phần bắn lên mặt y.

Hắn không ngăn được y, lại trơ mắt nhìn một người chết trước mặt mình.

Mấy thiếu niên còn lại mặt đầy khiếp sợ, coi như họ ngu xuẩn thì hẳn cũng đã thấy thủ đoạn giết người lợi hại của y, hắn thấy rõ họ muốn bỏ chạy nhưng chân lại bị đông cứng tại chỗ, một thiếu niên đã sợ đến tè ra quần.

"Để ta trừ tà cho các ngươi a." y cười nói, chân bước lên một bước, Diệp Y vội vàng níu y lại, thì thầm cầu xin y, "Đừng giết nữa, cầu ngươi."

Y dừng lại, quay đầu nhìn hắn, hắn cố gắng trưng ra bản mặt đáng thương hết mức có thể nhìn y.

Đừng giết người nữa. Họ đều vô tội.

Y ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói, "Được rồi, nhưng ngươi phải chăm sóc cho..." y kéo tay hắn, để tay hắn chạm vào vị trí giữa chân y, mơ hồ cảm thấy bộ vị tư mật ấy, nếu còn đỏ mặt được, hắn đã lập tức đỏ mặt rồi, hắn đã ngầm hiểu ý của y, "... chăm sóc cho chỗ này. Ba lần."

"...." Diệp Y nhìn những thiếu niên vô tội trẻ tuổi, chỉ cần hắn bán tôn nghiêm phục vụ y thì sẽ cứu được mạng họ.

Cứu người là quan trọng, cứ coi nó là xúc xích, hắn cúi đầu, nói nhỏ, "Dùng tay."

"Dùng miệng." y yêu cầu. Hắn ngước đầu lên trợn mắt nhìn y, y cười nói với hắn, "Ngươi có thể không đồng ý." xong lại muốn bước đi, tới chỗ mấy thiếu niên đang bị khống chế đông cứng tại chỗ, hắn lại vội níu y lại.

"...." hắn đấu tranh với chính mình, rít qua kẽ răng, "Được." Ta sẽ coi nó là kem que.

"Thành giao." y cười lên.

***

Đã bị ép hứa ba lần dùng miệng hầu hạ nam nhân, tối đó Diệp Y căng thẳng lo sợ, sợ bị y ép thực hiện lời hứa.

Dùng miệng, cứ tưởng tượng mình dùng miệng làm chuyện đó với nhục bổng của nam nhân khác, Diệp Y lại cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vô cùng. Coi như là với nữ nhân, thì hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ dùng miệng liếm vị trí đó của bạn gái, bởi, ừm, nghe nói bạn gái sẽ rất thích, nhưng đó vốn là vị trí đi vệ sinh mà.

Tuy cả hắn và y đều đã là quỷ, không ai trong họ cần bài tiết đại tiện tiểu tiện nữa, nhưng bộ vị ấy vẫn.... thật sự không thể được.

Nhưng hắn đã bị buộc phải hứa rồi.

Diệp Y căng thẳng chờ đợi, nhưng tối đó, y lại như kì tích không nhắc gì đến chuyện đó, chỉ ôm hắn nằm trên giường.

Tối hôm sau, họ đi trong màn đêm, dạo bước dưới ánh trăng, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích.

Mấy ngày sau đó, y đều không nhắc tới chuyện ấy, Diệp Y thầm bất an, cứ như một phạm nhân đang sợ hãi không biết lúc nào mình sẽ đột nhiên bị lôi ra pháp trường, hắn muốn biết y định lúc nào làm chuyện đó, nhưng đồng thời hắn cũng không ngốc đến độ dò hỏi nhắc nhở y, lòng cầu mong y hãy quên khuấy chuyện ấy đi.

Một đêm, y ôm hắn ngủ, hắn dụi đầu trong lòng y, tìm một tư thế nằm thoải mái hơn, tai nghe tiếng tim y đập mạnh.

Nhịp tim? Hắn chớp mắt, y có nhịp tim?

Hắn sờ sờ tay y, cảm thấy.... làm thế nào mà bây giờ y còn ấm áp hơn cả hắn? Hắn vẫn lờ mờ biết thân nhiệt của y vẫn chưa cao bằng người sống, nhưng đã là ấm hơn xác chết lạnh giá là hắn.

Hắn nhìn khuôn mặt y, thấy mắt y đã khép lại, lông mi y thật dài, cong lên một độ cong tuyệt mỹ, "Sao ngươi có tiếng tim đập?"

Hắn biết y vẫn chưa ngủ, ma quỷ không ngủ ban đêm, coi như hắn cố gắng ép mình bấy lâu để tập thành thói quen, thì cả đêm cũng chỉ cạn miên được một canh giờ.

Y mở mắt ra, ánh sao lấp lánh trong mắt y, xinh đẹp khiến hắn ngẩn ngơ.

Gã này quá câu nhân quyến rũ, trong lúc lơ đãng cũng bộc lộ phong thái vô song, hấp dẫn khiến người khác không nỡ dời tầm mắt. Nhất là khi y cười lên, dù biết bản chất của y tồi tệ cỡ nào, Diệp Y cũng phải thầm khen 'quả là quá đẹp'.

"Gì vậy, Diệp Y?"

"Ngươi có nhịp tim...."

"À." y cười ôn hòa, vùi đầu hắn vào sát ngực y hơn, "Cảm nhận được sao, Diệp Y, trái tim ta đập mạnh vì ngươi đấy."

...Hình như đây không phải câu trả lời đúng chủ đề, nhưng với một lời tỏ tình dịu dàng say đắm như vậy, Diệp Y vẫn hơi dao động.

Có lẽ hắn vẫn còn quá ngây ngô yếu đuối, dễ bị người ngoài dùng miệng lưỡi lừa gạt bán đi, Diệp Y âm thầm phỉ báng mình, thân là nam nhân, không thể vì mấy câu ngọt ngào mà bị dụ mất được.

Hơn nữa.... Diệp Y lầm bầm, "Nói dối, ngươi tự khống chế được nhịp tim của ngươi." Mà trong lồng ngực này chẳng biết có trái tim không, hay ngươi chỉ đơn thuần tạo ra nhịp đập?

Dù sao, y đã là quỷ, thân thể y do chính y chế tạo nên.

Hắn có thân thể, nhưng theo lời y nói, thì thân thể hắn vẫn chưa hoàn chỉnh, nên hắn không có thân nhiệt, cũng không nhịp tim, càng không có dục vọng, ngay cả các biểu lộ như xấu hổ.... thân thể này cũng không biểu lộ ra được.

Hắn thích kĩ năng mặt-lạnh này. Nó che giấu da mặt mỏng của hắn, giúp hắn giữ được chút tôn nghiêm.

Y bất đắc dĩ cười, "Đúng là ta khống chế được, nhưng ta đã điều chỉnh nhịp tim đồng điệu với tâm trạng ta."

"...."

"Khi ôm ngươi, ta xúc động thật đấy, Diệp Y."

"Nói dối." hắn lầm bầm, không ý thức giọng mình như đang làm nũng, "Còn thân nhiệt thì sao? Ngươi đang.... dần giống con người?"

"Vẫn chưa ổn định lắm, nhưng kiểu như vậy." y cười nói, nhìn bàn tay mình, "Ngươi không thích ôm một khối băng, đúng không?"

"...." Là vì hắn sao? Vì y muốn hắn thoải mái dễ chịu sao?

***

"Diệp Y, thực hiện lời hứa đi." Một tối, y đột nhiên nói vậy.

Diệp Y nhìn y, ngần ngại, rồi cậy vào kĩ năng mặt-lạnh, cộng thêm việc gần đây hắn đã tiến bộ khá nhiều, có thể sử dụng chút ít khả năng của quỷ, nên hắn hít vào một hơi, sau đó mở mắt ra, cúi xuống, dù đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, nhưng tay vẫn run lên khi cởi thắt lưng người kia.

Thật là xấu hổ quá đi.

Nhưng mặt hắn vẫn không biểu lộ gì.

Tay hắn cũng không có cảm giác gì, hắn chỉ dựa vào mắt nhìn để biết tay mình đã cởi đến đâu. Thấy vật thể tội lỗi này lộ ra, hắn nhắm mắt lần nữa, tập trung năng lượng, rồi mở mắt, thấy trước mặt là một que kem màu nâu, đúng loại kem sô cô la hắn thích, rồi hắn quyết tâm nhắm mắt lại, há miệng ngậm lấy.

Vẫn thật lớn a, hắn mơ hồ cảm thấy nó chảy ra nước, hình như cũng đã phồng lớn hơn, kem đáng ra không lớn được, mà phải nhỏ đi mới đúng, nhưng hắn mặc kệ. Là kem socola nhưng hắn lại không cảm thấy được vị socola, hắn cũng mặc kệ nó, cứ coi nước chảy ra là nước lọc mà nuốt lấy.

Là quỷ không cần có mặt mũi.

Đã tự thôi miên mình thành loại kem mình thích, nhưng lí trí vẫn biết mình đang làm gì, cứ tưởng tượng mình đang ngậm vật này, trong mắt y hắn đang thế nào, hắn lại cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.

"Diệp Y, ngươi ăn gian." y nhìn hắn, thở nhẹ, nói ra.

Hắn vẫn nhắm mắt, chuyên tâm phục vụ, liếm lấy nó, chú tâm cọ lưỡi lên quy đầu, thân là nam nhân hắn biết nếu bị cọ chỗ này sẽ rất thích, hắn muốn nó mau bắn.

"Ngươi ăn gian." y lầm bầm, "Tự cắt hết các cảm giác cơ thể, khứu giác vị giác thị giác ngươi hủy đi hết, lại còn tự thôi miên thành thức ăn, như vậy nhục bổng của ta có khác gì một que gỗ...."

Khác chứ, ta vẫn biết ta đang làm chuyện xấu hổ đến đâu mà. Hơn nữa que kem của ngươi còn biết lớn lên chảy nước a.

Mãi như cả một canh giờ, y mới bắn ra. hắn thầm ngạc nhiên vì kéo dài lực cực tốt của y. Y kéo quần lên, không hài lòng nhìn hắn, than thở, "Nếu ngươi mở mắt nhìn ta, chắc chắn ta sẽ bắn sớm hơn."

Diệp Y ngẩn người, ngẩn người một hồi lâu, rồi lập tức biến hóa ra nước sạch để súc miệng rửa mặt, công khai tỏ rõ mình không thích trước mặt y.

"Lần sau không cho làm thế nữa." y lạnh nhạt nói, rồi kéo hắn lại gần, hôn lên môi hắn, hôn kịch liệt cuồng nhiệt, ngay khi y hôn lên, năng lực cắt đứt giác quan cơ thể của hắn lập tức biến mất, khiến hắn cảm thấy được thân nhiệt nóng bỏng của y, thấy cuồng nhiệt sâu đậm y có với hắn, thấy đôi mắt y tràn đầy dục vọng mang tính xâm lược muốn cuốn hắn vào trong, như đói khát mà hôn hắn, mút lấy lưỡi hắn....

Y rời ra, nhưng họ vẫn kề sát nhau, hắn cảm thấy hơi thở nóng bỏng của y trên da. Nếu còn là người, hẳn hắn đã đỏ mặt, hơi thở cũng rối loạn.

"Đó mới là âu yếm." y cười lên, lặp lại, "Tuyệt đối không được làm vậy nữa, ngươi phải nghiêm túc nhận rõ điều đang làm, là ngươi dùng miệng âu yếm ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net