Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trùng hợp đến nỗi trái ngang, cô nhân tình này lại ở cùng nhà hàng với họ.

Cũng chẳng phải trùng hợp gì, rõ ràng cô ta đợi Cảnh Hàm. An Nhiên đưa tay gọi phục vụ, món ăn này tự dưng cô cảm thấy nhạt nhẽo hẳn.

Trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh vừa rồi. Tại sao cô lại có cảm giác không hề tốt với cả hai người này?

Triệu Cảnh Hàm mắt đã lạnh đi vài phần, từ đầu đến cuối không nói câu nào?

Dưỡng Ân không phải dạng phụ nữ thấp kém, ngó sắc mặt Cảnh Hàm không tốt, cô ta liền mềm mỏng cười chào với An Nhiên.

" Xin chào, tôi họ Dưỡng, là người quen của Triệu Tổng"

An Nhiên bắt tay với cô ta, trực giác cho cô thấy người phụ nữ này không đàng hoàng, càng không tốt đẹp gì.

Nhìn sau ánh mắt An Nhiên nhìn mình, cô ta lại càng ngạc nhiên vô cùng, nếu cô ta nhớ không lầm, người con gái này bị ngốc bẩm sinh.

Nhưng nhìn mà xem, mắt cong mày liễu, môi hồng dưa đỏ, chỉ cười một cái cũng đủ làm người khác ngây ngất.

Trang phục lại càng chỉnh chu hơn, phối hợp vô cùng thanh nhã, mang lại cả một sự thay đổi lớn trong mắt cô ta.

Thảo nào Cảnh Hàm lại có hứng ngồi cùng cô, xinh đẹp lên không ít, lại còn hết ngốc nữa. Diện mạo này đúng là khiến người ta có vài phần đố kỵ.

An Nhiên trực tiếp hủy bỏ những món sau cùng, đánh dấu ba sao cho nhà hàng này, sau đó nhìn hai người đối diện.

" Không biết Cô Dưỡng đây liệu có phải hồng nhan của Triệu Tổng?"

Cảnh Hàm định lên tiếng thì Dưỡng Ân đã bày bộ dáng thẹn thùng thiếu nữ, liếc mắt đưa tình cùng anh.

" Cô Kỳ hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là...bạn bè bình thường"

An Nhiên cười một cái, ấn tượng về Cảnh Hàm chẳng tốt chút nào, cả người phụ nữ này lại càng khiến cô khó chịu.

An Nhiên đưa mắt đảo quanh người Dưỡng Ân, dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay cô ta.

____________________

" Cảnh Hàm, anh trả cho An Nhiên đi, của An Nhiên mà."

Cô níu tay dành lại chiếc nhẫn cưới, Cảnh Hàm không thương tiếc vung một tát xuống má trắng nõn.

An Nhiên bị đánh đến say sẩm mặt mày, cố vùng người dậy, chiếc nhẫn đó là nhẫn cưới của cô và anh. Thứ duy nhất đối với còn ý nghĩa trong hôn nhân này.

Anh đưa chân một cái thật mạnh vào người cô, sau đó cầm chiếc nhẫn trên tay ngắm nghía.

" Thứ đẹp đẽ thế này lại lọt vào tay đồ dơ bẩn như cô thật uổng phí. Còn dám dành lại?"

Anh "hừ" một tiếng, sau đó để ý đến góc váy bị rách hôm qua, cặp đùi trắng nõn phô ra toàn bộ.

Anh khom người đưa mắt nhìn An Nhiên, trong đáy mắt cô là sự hoảng loạn pha lẫn sợ sệt, cô lùi người vào góc tường.

" Cảnh Hàm, em xin lỗi...đừng đánh mà, anh đừng đánh em."

Khóe môi anh nhếch lên một cái, ánh mắt đầy vẻ ác ý, nhìn cô thích thú như nhìn một món đồ chơi lại bị nhàu nát.

Anh điên cuồng kéo cô lên ghế bành, tay lấy những món đồ chơi dung tục trong ngăn kéo, căn phòng này từ lúc cưới đã giống như nơi tra tấn nạn nhân, mọi thứ kinh tởm nhất cái gì nơi này cũng có.

Thứ đồ chơi gai góc kia lắc ngang dọc, thân nó đầy gai cứng thô ráp, nhếch môi một cái liền thô bạo đâm thứ đó vào bên trong cô.

Một tiếng thét đau đớn vang lên, xông lên từng mạch não, đôi mắt đẫm nước vô cùng chật vật, tay Cảnh Hàm vẫn thô bạo di chuyển thứ đồ chơi kia, cái thô ráp của nó khiến cô đau đớn từng hồi.

An Nhiên không hé môi lời nào, vì kẻ ngốc cũng biết dù van xin anh thế nào cũng vô dụng.

Cảnh Hàm ấn mạnh thứ đồ chơi còn ngoe nguẩy đó vào sâu bên trong, đáy mắt nhìn vệt máu trên cửa mình cô. Thoáng chốc lại bỏ qua suy nghĩ trong đầu, anh nắm tóc cô kéo lại.

" Thế nào? Muốn đàn ông rồi phải không? Dâm tiện!!"

Anh xoay người bước ra khỏi cửa, tiện tay nhấn điện thoại gọi ai đó.

Thứ đồ chơi lắc mạnh kia còn sâu bên trong thân thể, An Nhiên cố gắng nhích người lại gần giường, kéo theo sự đau đớn lẫn một vệt máu dài.

Bụng cô đau dữ dội, đau đến nỗi thân xác rã rời.

Cô ôm con gấu nằm dưới đất, vừa ôm vừa run rẩy, cô nghe thấy tiếng bước chân, ngày một gần...rất nhiều người.

________

Tiếng ly vỡ khiến cô giật mình khỏi hồi ức đau đớn, mắt còn dán chặt vào chiếc nhẫn trên tay Dưỡng Ân, nhưng thân thể cô bắt đầu run lên bần bật.

Rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì thế này?

Cảnh Hàm để ý thấy sự mất tập trung của cô, quả nhiên không lành chút nào.

An Nhiên cười một cách gượng gạo, sau đó viện cớ rời khỏi nhà hàng.

Cô sợ đến mức mặc dù đã đi khỏi đó rồi nhưng tay chân vẫn còn run rẩy, cảm giác rùng mình ập tới một phen.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net