Chương 102-106: Thế giới VI [Vai ác ngụy bạch liên hoa] (11-15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:VMiu08

[Chương 102]

Hai người nắm tay, An Tình khách khí cười cười, "Cám ơn Giang đạo diễn đã dìu dắt."

Giang Tử Hàm xua xua tay cười, "Nào có, lần này đáp ứng điều kiện của cô, kịch bản điện ảnh lần sau liền phiền An tiểu thư vui lòng nhận cho."

Cô khẽ gật đầu cười cười, "Tất nhiên phải vậy rồi."

Đang nói, Giang Tử Hàm bỗng nhiên nheo mắt nhìn cô, "Hay là An tiểu thư cùng Cố tiên sinh..."

Nếu không phải quan hệ thân mật, một minh tinh đang nổi như vậy, chỉ vì một người mới đặt chân vào giới giải trí liền nguyện ý cùng hắn trao đổi?

An Tình hơi hơi sửng sốt, chợt cười khúc khích đánh gãy lời nói của đối phương, phất phất tay, "Tôi cảm thấy, có một số việc vẫn không nên biết thì tốt hơn."

Nghe vậy, Giang Tử Hàm hiểu rõ gật gật đầu, trước khi đi rất có thâm ý hướng An Tình nhìn thoáng qua, cong cong môi mới xoay người.

Một màn này rơi vào trong mắt Cố Trạch Thần đang ngồi trong xe khiến tâm tư hắn rơi vào âm trầm. Bên trong xe yên tĩnh dọa người.

Cố Trạch Thần trên mặt không có vẻ tươi cười, rũ mắt suy nghĩ, một lát sau hắn bỗng cầm lấy di động, bấm số.

"Tút tút tút --"

Một lúc sau hắn nhìn thấy An Tình cách đó không xa đang nhận điện thoại, môi khẽ cong lên. Nói vài câu hàn huyên, hắn chợt dừng lại, hỏi cô:

"Em đang ở nơi nào? Tối nay cùng nhau ăn cơm được không?"

Vừa nói hắn vừa nheo mắt.

"Không cần, em đang có chút chuyện, tối nay không có biện pháp ở cùng anh."

"Được rồi, anh đã biết". Muốn hỏi cô một chút nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.

Cố Trạch Thần lưu loát cúp điện thoại, con ngươi màu hổ phách bỗng nhiễm một tia ý vị thâm trầm. Thật lâu sau, hắn nhợt nhạt hít vào một hơi, nhướng mày nhếch môi cười, ngón tay xoay chìa khóa, điều khiển xe nhanh chóng ra khỏi gara.

An Tình vừa cúp điện thoại liền cảm thấy có chút không hiểu. Cố Trạch Thần bình thường nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không cùng cô liên hệ, hôm nay lại không đầu không đuôi gọi điện tới? Nhưng mà lần trước nhờ đạo diễn lấy lại vai đã bị đổi của Cố Trạch Thần, cô cũng đáp ứng một vài yêu cầu.

......

An Tình từ nhà tắm bước ra, mái tóc ướt sũng khoác trên vai không ngừng chảy xuống sàn. Cố Trạch Thần nhìn cô mỉm cười, kéo cô đến bên cạnh, cầm khăn bắt đầu lau khô tóc cho cô. An Tình bỗng nhiên giơ tay, ồn ào muốn cắt móng.

"A, nữ diễn viên bình thường đều không phải để dài sao?"

Nghe vậy, cô nhướng mày, "Ai nói? Với em mà nói chính là móng tay cũng muốn cắt còn thật ngắn" Nói xong, cô đem tay đưa tới trước mặt hắn.

Cố Trạch Thần hơi hơi sững sờ, lúc sau liền bất đắc dĩ đứng lên.

"Lạch cạch lạch cạch"Sau một lát, cô híp mắt vừa ý nhìn đầu ngón tay sạch sẽ phấn nộn của mình, lại ngẩng đầu nhìn móng tay Cố Trạch Thần.

Ngẫm nghĩ, cô bỗng nhiên cầm lấy tay hắn, kéo lại: "Lại đây, em giúp anh."

Cố Trạch Thần nhìn nhìn cô, lắc đầu, "Không cần."

Cô bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn: "Anh không cần xấu hổ".

Kéo tay hắn đặt ở trên đầu gối, cầm bấm móng tay bắt đầu cắt móng tay hắn.

Ngón tay Cố Trạch Thần thật sự rất đẹp, tay không chỉ trắng nõn mà còn thon dài giống như bàn tay của người nghệ sĩ dương cầm.

"Anh từng đàn qua dương cầm sao?"

Cô kéo ngón tay hắn, tỉ mỉ cắt móng tay có chút dài, trong không khí an tĩnh vang lên từng tiếng "lạch cạch"

Hắn hơi hoảng hốt nhìn cô. Bởi vì cô đang cúi đầu, mái tóc đen dài chảy chảy qua một bên, lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn. Lỗ tai trắng mịn cũng chợt lộ ra, khoảng cách gần cũng có thể nhìn rõ những lỗ nho nhỏ do bấm lỗ tai mà ra.

Cô cúi đầu, hai tròng mắt nửa khép, gò má được ánh đèn chiếu rọi, bóng mi run run in trên sống mũi, hình ảnh ấy khiến lòng hắn vô cớ thấy an bình.

Âm thanh móng tay giòn gãy không ngừng vang lên, hai người gần nhau cũng không ai nói chuyện.

Cô lôi kéo bàn tay to rộng của hắn, từng chút tỉ mỉ cẩn thận gọt sửa móng tay. Còn Cố Trạch Thần cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.

Cô nâng bàn tay hắn lên, vừa lòng nhận xét: "Tốt rồi"

Cố Trạch Thần nhìn, ánh mắt có chút mê ly, bỗng nhiên, hắn nâng tay kia, ngón tay ở trên má cô chọc chọc, xúc cảm quả nhiên thật mềm mại.

An Tình ngẩn ra, nghiêng mặt nhìn hắn, "Anh làm gì vậy?"

Ngẩn người, hắn chợt hoàn hồn, trên mặt cũng mang theo xấu hổ, cong cong khóe môi, cười nhìn cô.

Cô nhướng mày, nheo lại đôi mắt. Ngay lúc hắn phát hiện ra hành động không ổn, tay cô đã kịp nắm lấy tay hắn. Tiếng cười nhợt nhạt cùng vẻ mặt tươi cười của cô thẳng tắp rơi vào đáy mắt hắn.

Bỗng dưng Cố Trạch Thần lại nhớ đến một màn hôm nay kia, trong lòng chợt âm trầm, nhưng rất nhanh hắn liền cười trở lại. Hắn không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ như bây giờ thuận theo là được.

Nếu có một ngày đó tới....

Vừa nghĩ, ánh mắt hắn liền tối đen lại.

Giương cao khóe môi, Cố Trạch Thần nở nụ cười, nhấc cánh tay ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô ngã vào trong ngực hắn.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm+60]

[Chương 103]

"Anh có nhận bộ phim truyền hình này không?"

Hai ngày sau, An Tình nhìn Cố Trạch Thần tới chung cư, bỗng nhiên nhớ ra, liền từ túi xách lấy ra một tập kịch bản thật dày.

"Kịch bản cổ trang lần này cũng không tồi, đạo diễn cũng rất có danh tiếng"

Cố Trạch Thần tiếp nhận kịch bản, khẽ lật xem, mắt cười nhìn cô: "Cám ơn em"

"Tuy rằng không phải nam chính, nhưng nhân vật này cũng xuất hiện xuyên suốt bộ phim"

Cố Trạch Thần cong cong mắt, cười nhìn đối phương, gật gật đầu, nghiêng thân khẽ hôn má cô: "Ừ, cảm ơn em."

An Tình hé môi cười cười, cầm tay hắn.

Cố Trạch Thần gần đây nhận không ít kịch bản, hơn nữa cũng luôn là An Tình giúp hắn, tuy rằng đều là vai nam phụ nhưng cũng may tần suất xuất hiện nhiều, không ít người đã dần biết đến nam diễn viên mới là hắn. Giới giải trí phất lên mau, xuống dốc cũng mau, đây chính là cách sinh tồn nơi đó.

Vị đạo diễn mới Giang Tử Hàm trong tay có các bản điện ảnh chế tác nổi tiếng cũng bắt đầu sản xuất phim.

Cố Trạch Thần cũng may mắn được tham diễn. Tuy không phải diễn viên chính nhưng khi tham gia bộ điện ảnh được đánh giá cao này cũng khiến hoạt động của hắn trở nên tươi sáng rất nhiều.

"Xin hỏi, năm nay cậu sẽ có kế hoạch gì?"

Đối mặt với ánh đèn flash chói mắt, Cố Trạch Thần vẫn bình tĩnh nhìn về hướn các phón viên cong môi mỉm cười: "Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực trong công việc mà thôi."

Không sai, yêu cầu của hắn chính là đỉnh cao trong làng giải trí. Vì vậy, hắn đã làm mọi thứ, một chút ít cơ hội hắn cũng không bỏ qua, bất kể phải trả cái giá gì. Ở phim trường, hắn cũng không giống người khác có bối cảnh lớn, mọi người đều chú ý đến diễn viên chính nhưng thấy hắn cũng có người chào hỏi.

Đạo diễn cũng ngẫu nhiên sẽ chỉ điểm hắn một phen. Cảm giác được coi trọng thực tốt, hắn vô cùng thích cảm giác này.Rất nhanh liền có một đạo diễn phim truyền hình mời Cố Trạch Thần làm nam chính. Hắn lúc đầu không mấy tiếng tăm, rốt cuộc cũng có ngày dần dần phất lên.

......

"Đây là cái gì"

Người đại diện đem quyển tạp chí ném trước mặt An Tình, mặt mày tràn ngập tức giận.

"Từ khi nào cô cùng Giang Tử Hàm có quan hệ?"

Cúi mắt nhìn tuần san tạp chí bát quái, An Tình không nhịn được nhíu mày, duỗi tay lật vài tờ.

Sau một lúc lâu, cô lạnh lùng nâng môi: "Tôi cùng đạo diễn Gian chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi."

"Chỉ như vậy?"

Người đại diện nhướng mày, nói: "Nếu không bị người chụp được thì không sao, nhưng cô đã bị chụp rồi! Như vậy không chỉ là vấn đề ăn một bữa cơm không thôi!"

"Cô vì sao tìm hắn tôi không hỏi, nhưng tại sao không mang thêm một người, xảy ra tình huống này liền nói cùng bằng hữu liên hoan?"

"Nên nhớ bây giờ cô đang là minh tinh nổi tiếng, không thể tự do gặp gỡ bằng hữu như vậy!"

Lúc này, truyền thông cùng thông tin mạng, còn có trên TV, đâu đâu cũng là thông tin về vị tân đạo diễn Giang Tử Hàm cũng nữ minh tinh An Tình.

Suy đoán gì cũng có, có người nói hai người đang hẹn hò, cũng có người nói hai người đang chơi quy tắc ngầm...Thậm chí còn đem lời đồn lung tung ra bôi nhọ An Tình.

[Chương 104]

An Tình đã từng có thời giống như hiện tại, trở thành chủ đề bị mọi người bàn tán sau bữa cơm. Lúc này nhắc tới, không hề nói An Tình đang là tiểu hoa đán nổi tiếng mà là chuyện quan hệ bí mật với vị đạo diễn Giang.

Rất nhiều kịch bản đã tới tay An Tình cũng bởi vậy đều gác lại, quyền phát ngôn cũng bị đánh mất, lời đồn đãi bên ngoài thập phần khó nghe. Bất luận công ty dùng biện pháp gì để áp chế thì mỗi ngày tin tức lại như cũ xuất hiện trên đầu đề.

Thật ra có một số người nhân thời kỳ mẫn cảm như vậy tìm đến phỏng vấn An Tình nhưng liếc mắc cũng nhìn ra đối phương đang mang mục đích xấu.

Người đại diện cũng không có khả năng tự hạ thấp bản thân giúp đỡ nghệ sĩ an bài họp báo.

Bên ngoài sóng gió không ngừng, An Tình chỉ có thể ở trong nhà tránh đi đầu sóng ngọn gió, các hoạt động cũng thi nhau dừng lại.

......

"Bây giờ đang là thời kỳ mẫn cảm, cậu cũng nên chú ý một chút."

Cố Trạch Thần nghe vậy ngẩn người. "Cậu cùng An tiểu thư quan hệ cũng không tệ, vào thời điểm này cũng đừng để bị cuốn vào." Vừa nói, người đại diện vừa chỉ tay vào tin tức giải trí trên TV. Cố Trạch Thần dạo gần đây thật vất vả mới có một chút danh tiếng, nếu bị liên lụy, chính là mất nhiều hơn được.

Hắn nghiêng mặt nhìn lại đúng lúc TV đang thảo luận về vấn đề của An Tình cùng Giang Tử Hàm. Khẽ cười, Cố Trạch Thần gật gật đầu, "Yên tâm, tôi có chừng mực."

Hắn cầm di động đang rung liên hồi, cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, híp híp mắt, chợt đưa tay tắt máy.

......

An Tình một mình nhàm chán ở nhà, TV cũng không hề xem vì biết vừa mở ra sẽ là thôn tin che trời lấp đất về mình, liền nhàm chán cầm di động xem tin tức.

Nhưng mà hiển nhiên, bất kể kênh truyền thông giải trí nào cũng không buông tha tin tức bát quái về cô, trang nào cũn đều có hình của cô.

Bất đắc dĩ nhún vai, An Tình tùy tiện ném di động sang một bên.

Nhưng chỉ một lát, cô chợt nhớ tới một điều.
Vươn tay chụp tới, đem di động cầm trên tay:

"Tút tút tút..."

Lúc này là thời kỳ mẫn cảm nhưng thật ra cô lại muốn biết thái độ của Cố Trạch Thần đối với cô thế nào. Điện thoại nhưng cũng không kết nối được, bên tai vang lên giọng nói nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

An Tình nhướng mày, nheo mắt.

Thẳng đến đêm khuya, An Tình lần nữa gọi cho Cố Trạch Thần, lúc này đối phương mới chịu bắt máy.

Đơn giản hàn huyên vài câu, cô chợt hỏi: "Anh sẽ không nghĩ em cùng Giang Tử Hàm có quan hệ chứ?"

"Sẽ không."

Cố Trạch Thần một tay cởi áo sơmi, một tay cầm di động trả lời, nghe được cô hỏi vấn đề này thanh âm không nhịn được hơi dừng một chút, trong đầu bỗng hiện lên một màn ngày trước. Bất quá chỉ một lát, hắn cuối cùng vẫn ôn nhu an ủi cô.

"Trong khoảng thời gian này không thể luôn liên lạc, anh cũng không thể đi qua chỗ em".

Hắn nói, chậm rãi hướng phòng khách đi đến, lấy từ tủ lạnh chai nước, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp di động, một tay vặn nắp chai, nhấc đến bên môi uống hai ngụm.

"Em biết rồi".

"Ừ... Qua mấy ngày rồi sẽ tốt, sóng gió đi qua liền không có việc gì"

Đóng cửa tủ lạnh, Cố Trạch Thần cũng cúp điện thoại.

Phòng khách tối đen không bật đèn, hắn tùy tiện đặt di động trên bàn ăn, gieo mình xuống sofa. Lại uống hai ngụm nước, hắn liền đem cái chai đặt trên bàn trà. Thân thể ngửa ra sau, hắn nhấc cánh tay, đem bàn tay úp vào mặt, thở ra một hơi dài. Sau một lúc, hắn liền đem tầm mắt nhìn về phía tạp chí mới ra đang nằm trên sofa, duỗi tay một chút, tạp chí đã nằm trên tay hắn.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, bởi vì mắt đã nhìn quen trong bóng tối, Cố Trạch Thần mơ hồ có thể thấy được mấy hình ảnh trong đó. Nhưng hình ảnh người trên trang bài kia lại quá quen thuộc với hắn. Ngón tay xoa nhẹ lên bức ảnh, trầm mặc hồi lâu, lúc sau hắn liền ném tạp chí sang một bên, đứng dậy bước về phía phòng ngủ.

[Chương 105]

Công ty cho rằng hiện tại thanh danh An Tình không được tốt lắm, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Cô vì thế cũng không còn đi tới công ty.

Theo lý một khi ngã xuống thì lại đứng lên, nhưng nếu nháo ra tin tức diễn viên biến mất trong thời gian dài lại lần nữa xuất hiện trước công chúng thì cũng thật xấu hổ. Giới giải trí thay đổi quá nhanh, lần tiếp theo cô xuất hiện trên màn ảnh, không biết còn có bao nhiêu người có thể nhớ rõ cô.

Mà trong khoảng thời gian này, Cố Trạch Thần cũng không chủ động liên hệ với cô.

Từ khi cô xảy ra chuyện, hắn cũng không còn lui tới chung cư, thật ra có hơi giống như hương vị trà lạnh.

"Ừ, không sao, công việc vẫn ổn".

Thanh âm quen thuộc bên đầu dây vang lên, mang theo nhàn nhạt mệt mỏi.

Cố Trạch Thần ban ngày cơ bản đều đem di động tắt đi. An Tình cũng rõ ràng, nên chỉ đến lúc khuya mới liên hệ với hắn. Cô nhíu nhíu mày, đem điện thoại dịch sang bên tai kia: "Có phải hay không rất mệt?"

Cố Trạch Thần bỗng mở to hai mắt, con ngươi màu hổ phách trong đêm có chút tỏa sáng: "Một chút".

Nghe đối phương thao thao bất tuyệt cũng thật khiến hắn có chút buồn cười, tại sao trước kia hắn không nhận ra An Tình lại là người nói nhiều như vậy.

Có lẽ nguyên nhân là do ở nhà phát ngốc quá lâu rồi. Vừa nghĩ, Cố Trạch Thần không nhịn được nheo mắt.

"Vậy anh nghỉ sớm đi, em không quấy rầy nữa".

Quả nhiên quan hệ dựa trên lợi ích thập phần yếu ớt.

Cố Trạch Thần quá lý trí.

Cúp điện thoại, An Tình bất đắc dĩ nhướng mày.
Đoạn quan hệ này còn có thể duy trì bao lâu?

Chỉ ngắn ngủi có một tháng, giao thiệp của hai người liền ít đến đáng thương. Sự tình biến hóa quá nhanh khiến cô cảm giác đoạn thời gian trước từng ở chung cư nói chuyện, hôn môi, nấu ăn,... những hành động thân mật ấy dường như chưa từng xảy ra.

Đối phương bình thường đều tắt máy hoặc đường dây bận, có thể bắt máy thì Cố Trạch Thần hắn cũng chỉ nói vài câu đơn giản, hoặc là hắn rất bận hoặc là hắn rất mệt, thực sự không thể đi gặp cô.

"Chị An An có muốn ra ngoài ăn cơm không".

Cô trợ lý nhỏ tuổi mới đến quan hệ cùng cô vẫn luôn không tồi, lúc này cũng không sợ tự rước lấy họa mời cô đi ăn.

"Được".

Cô ở trong nhà nhàm chán đến mốc meo, thật lâu cũng chưa bước ra cửa.

Hai người tìm một nhà hàng hẻo lánh cách trung tâm thành phố khá xa, chọn một gian ghế gồi đằng sau, cũng gọi lên không ít thức ăn cùng rượu. Tiểu trợ lý tựa hồ đối với lời đồn đãi bên ngoài rất để ý, nghiêm trọng biểu đạt bất mãn. An Tình một bên vừa nghe vừa cười. Thật lâu không có cùng người khác nói nhiều như vậy, thật ra lại có chút cảm khái.

"Em hôm nay còn có công tác, không cần bồi chị, mau trở về đi".

An Tình thấy tiểu trợ lý uống rượu mặt đã đỏ ửng, vội vàng cầm chén rượu trong tay cô, đưa cô ấy một cốc nước lọc, sau đó liền gọi người phục vụ tính hóa đơn.

"Đi thôi."

Cô cùng trợ lý trước sau đi đến cửa nhà hàng. Ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, dưới chân bỗng cứng lại, cô hơi sửng sốt, chợt nhíu mày.

"Chị An An, mau đi thôi".

Bị thanh âm nói chuyện đánh gãy, An Tình vội vàng quay đầu lại cười, cũng không nghĩ thêm. Dường như là ảo giác của cô, tuy chỉ mới liếc mắt, cô bỗng cảm giác người ở nhà hàng vừa rồi, hình như là... Cố trạch Thần.

[Chương 106]

"Cố tiên sinh, tôi rất thích vai diễn điện ảnh của anh".

Cô gái thoạt nhìn chỉ trên dưới hai mươi tuổi, một đầu tóc đen dài xõa bên vai, xinh đẹp điềm tĩnh.

Có công ty quản lý nhìn trúng Cố trạch Thần, trước sau liền tới lôi kéo hắn. Công ty này xác thực có tài lực hùng hậu, so với việc hắn cứ ngây ngốc ở công ty hiện tại, ước chừng gia nhập công ty mới có lợi hơn.

"Cô chủ của chúng tôi rất thích ngài, nếu ngài chịu ký hợp đồng, cuối tuần ở khách sạn Hoàng gia có đợt thử vai, đạo diễn sản xuất cũng tới, chúng tôi sẽ vì cậu mà lấy nhân vật nam số 3, này xem như quà ra mắt."

Ngồi đối diện hắn là con gái của chủ tịch công ty, lúc nói chuyện vẫn mang theo điểm hưng phấn cùng ngượng ngùng, vừa nhìn liền biết có tình cảm đặc thù với hắn.

Hắn hơi mỉm cười, trân mang mang theo tia ôn nhu: "Cảm ơn". Thời điểm như vậy, hắn tự nhiên phải biết như thế nào để tranh thủ cùng lợi dụng.

Cố Trạch Thần nhất thời mỉm cười khiến cô gái đối diện hơi đỏ mặt xấu hổ.

Hắn híp híp mắt, cong khóe môi, chợt rót một ly rượu vang đưa tới trước mặt cô gái.

"Không cần khách khí". Trên mặt cũng nhất mực ôn nhu.

Hai người hòa hợp dùng cơm, nói qua nói lại liền nhận ra cũng có khá nhiều điểm chung.

"Cám ơn anh, anh Cố, hôm nay em thật vuit vẻ".

Cố Trạch Thần một thân phong độ cùng hiểu biết lúc kết thúc cuộc trò chuyện còn quay lại, hướng cô gái điềm đạm cười: "Không có gì, mau trở về thôi, sự tình cô nói tôi sẽ suy xét đến."

Cô gái đứng bên cạnh Cố Trạch Thần nhanh chóng nhìn hắn một cái, hơi hơi ngượng ngùng hỏi: "Vậy lần sau liệu có thể mời anh tới không"

Nghe vậy, Cố Trạch Thần hơi xuất thần, giây tiếp theo, đôi mắt màu hổ phách đã nhiễm tia cười: "Nếu cô nguyện ý mời".

......

"Lâm đạo diễn, đã lâu không thấy."
An Tình phí chút tâm tư mua không ít đồ ăn vặt đến phim trường. Đại bộ phận là bánh trái hoa quả, một ít điểm tâm cùng đồ ăn vặt, đều là theo khẩu vị của Cố Trạch Thần.

Liên hệ với trợ lý vài câu, An Tình liền xách đồ từ nhà đến.

Sự tình lần trước ở nhà hàng rốt cuộc cũng khiến cô để ý, chính cô cũng không rõ đó có phải Cố Trạch Thần không, tuy hắn thực không đơn giản, nhưng cũng không phải là người không có phong độ như vậy.

Nhân vật boss phản diện có thể đem mình che dấu thật hoàn mỹ, tất nhiên cũng sẽ đem tác phong sinh hoạt đóng bế thật cẩn thận.

An Tình khoảng thời gian này đang trốn tránh, truyền thông bốn phía vẫn còn đưa tin tức về cô, chưa từng có ai nghĩ tới cô sẽ không hề che dấu xuất hiện ở phim trường như vậy?

Người phụ nữ một thân áo gió cùng giày thể thao đơn giản, mũ lưỡi trai cùng cặp kính đen che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Mọi người sôi nổi liền đồng loạt ngừng tay, nhìn cô im lặng. Mà cô giống như không nhận ra, vẫn như cũ xách theo túi đồ đột ngột đi đến, đem túi đặt trên một cái ghế.

Sửng sốt một lát, mọi người lúc này mới đi tới vây xung quanh, có chút xấu hổ nói chuyện. hàn huyên một lúc, An Tình nhướng mày nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Cố tiên sinh không có ở đây sao".

"Tiếu Cố á?"

"Tiếu Cố hắn đang trong phòng hóa trang xem kịch bản."

An Tình cong môi cười, xách túi đồ lên, nói: "Nghe công ty chúng ta đang có người mới thực lực, đã lâu không đến, tôi cũng lâu chưa thấy hắn, nghe nói dạo gần đây hắn khá tốt?"

"Chị An dù không ở cũng vẫn biết thật nhiều..." Mọi người trêu ghẹo nói.

An Tình một bên vẫy tay, một bên cầm túi đồ hướng phòng hóa trang đi đến. Đến cạnh cửa, cô bỗng nghe thấy âm thanh đang nói chuyện, vừa muốn duỗi tay đẩy cửa liền dừng lại.

"Cố tiên sinh, anh... cùng chị An thật sự không có quan hệ đặc biệt?"

"Cô nghĩ quá nhiều".

Dù rất lâu chưa gặp nhưng âm thanh này An Tình vẫn rất quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net