Chương 107-111: Thế giới VI [Vai ác ngụy bạch liên hoa] (16-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 107]

Cô hơi nhíu mày, dưới chân vừa định rời đi nhưng nghĩ lại vẫn là xoay người, tay mở ra cửa phòng. Cảnh tượng cùng thanh âm nói chuyện cứ như vậy hiện rõ trước mắt.

Cố Trạch Thần vẫn như cũ một thân anh tuấn soái khí. Dù đã cách rất xa nhưng cặp mắt màu hổ phách kia, dưới ánh đèn khúc xạ, phát ra từng tia sáng, nháy mắt khiến người ta trầm luân.

Hắn lúc này đang nghiêng người dựa vào sofa, chân dài bắt chéo, trên đùi đặt một tập kịch bản thật dày, chuyên viên trang điểm đứng phía sau vì hắn tạo kiểu tóc, còn hắn cứ như vậy lười biếng chậm rãi lật từng trang giấy trong tay.

Vừa liếc mắt nhìn người đối diện hắn cô liền kinh hãi!

Trần Lộ!

......

Trần Lộ cùng Cố Trạch Thần tuy trong cốt truyện không có quan hệ trực tiếp, nhưng Trần Lộ chính là người bên cạnh nữ chủ. Cô mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt trơn bóng trắng mịn nho nhỏ, mang theo tươi cười sáng lạn của đối phương.

"Cố tiền bối, nhưng là có báo viết anh cùng chị An từng hẹn hò...."

Trần Lộ vẻ mặt hồn nhiên mỉm cười, hoàn toàn không màng lời nói có thể đắc tội người khác hay không.

Cố Trạch Thần nghe vậy ngón tay cứng đờ, động tác giở kịch bản cũng vì thế dừng lại--

"Là giả."

Hắn trầm mặc thật lâu, đầu cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói.

"Cố tiền bối, nơi này không có người ngoài, không cần lấy lý do ứng phó phóng viên thoái thác tôi".
Cố Trạch Thần ngẩng đầu, hơi hơi nhướng mày, cầm lấy bình nước trên bàn nhấp một ngụm, sau đó lại nheo mắt nhìn cô.

"Quy tắc trong giới giải trí chẳng lẽ Trần tiểu thư còn không rõ ràng?"

Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua đối phương: "Thật thật giả giả cũng không liên quan đến Trần tiểu thư, việc gì cô phải quan tâm?"

Trần Lộ trên mặt một trận tái nhợt, nghe vậy xấu hổ cong cong môi, cười cười nói: "Tôi như nào lại vậy, Cố tiên sinh nói chuyện cũng quá...."

Cố Trạch Thần đảo mắt lạnh lùng nhìn qua, Trần Lộ chợt im bặt.

"Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa". Cố Trạch Thần bỗng dưng đứng lên, kịch bản trên đùi cũng rơi xuống mặt đất. Hắn bỗng khom người cúi xuống nhặt lên, dựng thẳng lưng, nghiêng mặt nhìn Trần Lộ, thần sắc lãnh đạm nhìn cô, không màng đến cô đang xấu hổ.

"Tôi cùng An tiểu thư không có bất kì một qua hệ gì đặc biệt, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp cùng công ty, là bằng hữu, thậm chí...."

Vừa nói Cố Trạch Thần vừa nhướng mày, nhấc môi nói:

"Chúng tôi còn chưa gặp qua vài lần, căn bản là không quen biết"

"Lạch cạch --"

Cố Trạch Thần hơi hơi nhăn mi, không vui nhìn về phía cửa phát ra tạp âm: "Ai--" lời đang nói bỗng nhiên kẹt trong cổ.

Giây tiếp theo, độn tác toàn thân hắn dần trở nên cứng đờ.

Nheo nheo mắt, trong mắt bỗng thấy chua xót, nhìn đến gương mặt quen thuộc kia nhất thời liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.

[Chương 108]

Phòng hóa trang bỗng chốc trở nên vô cùng tĩnh mịch.

Trần Lộ vẻ mặt không biết làm sao, một lúc lâu không thấy ai lên tiếng liền nói: "Chị An..."

Một tiếng hô này khiến An Tình tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn người đàn ông đứng một bên im lặng, hít một hơi thật sâu, khom người nhặt lên túi đồ rơi trên mặt đất. Cũng không nói gì khác, cô bước vào trong phòng, nhìn qua Trần Lộ rồi lại nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Trạch Thần.

Trên mặt treo nụ cười điềm nhiên, cô đưa túi đồ trong tay cho đối phương: "Đã lâu không gặp, Cố tiên sinh".

Giọng nói này nện thẳng vào trong lòng Cố Trạch Thần khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Lâu không gặp, giọng nói cùng nụ cười quen thuộc rơi vào đáy mắt, Cố Trạch Thần luôn hoàn mỹ tới cực hạn như cũ vẫn là gợi lên khóe môi.

Nhìn cô càng ngày càng gần nhưng hắn vẫn không khỏi dần dần nắm chặt tay, tim cũng đập càng ngày càng nhanh.

Miễn cưỡng nở nụ cười, hắn chợt tránh ánh mắt của cô: "Đã lâu không thấy"

An Tình hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười nhìn hắn.

Yên tĩnh một lúc sau, cô đặt túi đồ trên mặt bàn, xoay người liếc mắt nhìn đối phương: "Làm người có đôi khi không thể quá phận".

Nói xong, cô lạnh lùng cười, cũng không liếc mắt nhìn hắn, bước nhanh rời khỏi phòng hóa trang.
Sắc mặt Cố Trạch Thần vô cùng khó coi, khóe mắt giật giật, nhấc chân muốn đuổi theo bóng dáng cô. Bỗng nhớ đến điều gì, hắn dừng lại, lời muốn nói cũng kẹt lại trong yết hầu.

"Tiền bối...?"

Cố Trạch Thần đầu óc loạn thành đoàn, đứng yên tại chỗ, suy nghĩ không ngừng quanh quẩn nhớ lại một màn An Tình rời đi kia.

......

Tuy đã ít nhiều đoán trước Cố Trạch Thần cố tình lạnh nhạt cô nhưng có thể mặt không đổi sắc cùng người khác nói ra cũng coi như kỹ năng diễn suất thượng thừa. Vậy kế tiếp cô nên làm cái gì đây?

An Tình nheo mắt, cúi đầu, nhìn chăm chú vào di động cầm trên tay.

"Hôm nay kết thúc ở đây, mọi người mau trở về nghỉ ngơi thôi".

Cố Trạch Thần khẽ mỉm cười từ biệt nhân viên công tác trong đoàn phim, mọi người trong đoàn vội vã trở về nhà, cũng nhanh chóng đóng cửa phim trường.

Tiếng chuông di động bỗng vang lên, ngón tay khẽ xoa ấn đường, hắn mỏi mệt dựa vào sofa, tùy ý ấn nghe. Giây tiếp theo, mắt hắn mở to, hơi nhíu mày.

"An Tình?"

Yên tĩnh trong phòng bị thanh âm nói chuyện đánh gãy, hắn chợt nghiêm túc, cũng từ trên sofa ngồi thẳng dậy.

[Chương 109]

Cúp điện thoại, Cố Trạch Thần thở một hơi dài, nằm ngửa trên giường mềm mại, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

Thật không biết làm cách nào để hình dung. Sự tình về Giang Tử Hàm cùng An Tình hắn không thừa tinh lực cùng tâm tư để suy nghĩ, thật thật giả giả, ngay cả bình thường cũng luôn như thế chứ đừng nói đến giới giải trí. Hắn quả thật không có dư sức lực đi chứng thực.

Lịch sinh hoạt của hắn luôn rất bận, vội vàng đến không có thời gian đi thắc mắc. Cuối tuần ở khách sạn Hoàng Gia có cuộc hẹn, hắn cần phải chuẩn bị thật tốt, đạo diễn nổi tiếng cùng chế tác nổi tiếng, người mới như hắn đều có thể từ giữa bắt được nhân vật không tồi.

Người hướng chỗ cao đi, nước hướng nơi thấp chảy.

Nếu đối phương đã nói điều kiện không tồi, như vậy hắn tự nhiên sẽ không lưu luyến cái cũ.

......

Cố Trạch Thần làm việc khéo đưa đẩy, EQ rất cao, từ trước tới nay hắn đều rõ ràng việc gì nên làm, việc gì không nên làm.

Đối mặt với nhà sản xuất cùng đạo diễn quốc tế nổi danh, hắn xảo ngôn thiện biện, thật không thể tức giận hay chê bai điều gì.

Hắn cũng không có vẻ a dua nịnh hót, càng không tỏ vẻ xa cách lãnh đạm.

Một hồi trao đổi, đối phương dường như đối với hắn cũng thật vừa lòng.

"Mọi người đã nghe qua công ty Lập Minh chưa?"- Một đạo diễn bỗng truyền tin bát quái.

"Chuyện là thế nào?"

"Thời gian trước có tìm tôi chụp quảng cáo, nhờ bằng hữu xem qua, lúc sau hắn liền nói công ty này kinh doanh trái pháp luật, đã có người tố cáo lên tòa án...."

Mấy người đạo diễn nhỏ giọng đàm tiếu.

"Tôi đi vệ sinh chút".

Nói đã đủ, không khí trong phòng cũng hòa hoãn xuống.

Cố Trạch Thần đứng dậy đi ra ngoài, vừa bước tới cửa thân hình bỗng cứng ngắc, tâm tình nặng nề hồi lâu mới chuyển biến tốt đẹp. Đã nhiều ngày vội công tác, hắn thật ra có chút mệt mỏi. Ngẫm nghĩ, ngón tay vuốt ve ấn đường, khó có dịp tâm tình tốt, khóe môi cũng vì thế mà khẽ nhếch lên. Vừa rửa tay, hắn vừa ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Ánh đèn phòng vệ sinh nhu hòa, trong gương phản chiếu ánh sáng lóe lên từ đôi mắt hổ phách của người đàn ông, lông mi vừa dày vừa cong dài, làn da trắng nõn trơn bóng khiến người ta không thể rời mắt. Người trong gương khẽ cong khóe môi tạo thành vòng cung đẹp mắt, trong mắt cũng đã nhiễm hai phân ý cười. Đôi mắt hơi nheo lại, giống như là ánh trăng sáng tỏ trong bầu trời đêm, lộ ra tia sáng nhu hòa cực điểm, môi mỏng mê người ửng hồng, vừa nghiêm túc lại không mất phần ưu nhã, cũng khiến hắn thoạt nhìn vô cùng cao quý. Khuôn mặt này cỡ nào hoàn mỹ, ôn nhu tươi cười, dung mạo quyến rũ, tất cả đều khiến phụ nữ trầm luân điêu đứng.
Nhưng giây tiếp theo, ý cười chợt tắt, trên gương nơi nào còn có hình ảnh gương mặt ôn nhu vừa rồi, chỉ còn lại đôi đồng tử thâm trầm lóe sáng, khẽ nhíu mi.

Ngón tay ẩm ướt, hắn lơ đãng chỉnh mái tóc màu sợi đay, nâng mặt nháy mắt, liếc qua người trong gương. Đột nhiên hắn khẽ nhếch miệng, môi mỏng tràn ra tia cười nhạo lạnh lùng. Hắn vươn ngón tay ẩm ướt chạm nhẹ vào hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng phác hoạ gương mặt người trong gương. Hai tròng mắt hắn bỗng mê man, phảng phất như nhìn không thấy đáy.

Hắn như vậy mọi người đều thích.

Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt quen thuộc, hô hấp nháy mắt cứng lại. Trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh cô mỉm cười xinh đẹp.

"Không được uống rượu..." Cô nhíu mày, tức giận nhìn hắn.

Không...

Hắn thở hồn hển.

Trước mặt người khác, hắn luôn ngụy trang thành một người hoàn mỹ, rộng rãi, ấm áp ôn nhu như ánh mặt trời. Nhắc tới Cố Trạch Thừa, ấn tượng của mọi người đều là một thiếu niên ôn nhu xinh đẹp.

Vụ tai nạn mười năm trước đã cướp đi những người hắn yêu nhất. Mất tất cả, tính mạng của gia đình hắn, cha mẹ hắn, người hắn yêu thương nhất. Nay đây mai đó, cuộc đời hắn sớm đã rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hắn chỉ còn biết tham sống sợ chết, giống như lũ chuột bị người đuổi đánh, cũng sống tới ngày hôm nay. Như vậy còn tốt.

Hắn không thể để người khác biết con người thực sự của hắn, chỉ cần biết đến một mặt hoàn mỹ của hắn như vậy là được, những âm u, dơ bẩn, hắn sẽ hoàn toàn che dấu.

Hít vào một hơi thật sâu.

Khẽ nheo mắt, hắn hạ tay sửa góc áo, khẽ cong môi nở nụ cười tự tin hoàn mỹ, xoay người bước ra toilet, một bên hơi cúi đầu đóng cúc tay áo.

"Tiểu thư, tôi bắt đầu hoài nghi đây là cô sắp đặt".

"Phải chăng chính cô đăng các bài báo này, thật sự muốn trở thành nữ minh tinh hạng 3 sao?"

"Tôi biết cô chính là nữ nhân mặt ngoài thì thanh thuần xinh đẹp, bên trong lại không biết có bao nhiêu dơ bẩn, phải không?" Âm cuối ngả ngớn rơi vào trong tai chỉ khiến người khác cảm thấy một trận ác hàn.

Cố Trạch Thần hơi nhíu mày, sắc mặt nhiễm một tia tức giận, chợt bước nhanh rời đi nơi này. Nhưng đôi khi chỉ có thể nói, càng tránh lại càng gặp. Hắn không muốn tham dự vào tranh cãi của người khác, nhưng cố tình bọn họ lại tự tiện xông tới. Mặc kệ là ân oán gì, đáng lẽ phải nên lén lút xử lý, không thể tùy tiện ở nơi công chúng xảy ra xung đột, thật sự sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.

"Tiểu thư, hi vọng cô nghĩ kỹ làm thế nào để bồi thường tôi, lần này tôi đã tổn thất rất nhiều."

Âm thanh tranh cãi cách buồng vệ sinh khá gần, có lẽ ở ngay phòng bên cạnh.

Ánh đèn toilet cũng không quá sáng cho nên tầm mắt có chút tối. Mặc dù có người từ bên cạnh đi ra nhưng cũng nhìn thấy không rõ ràng.

Thanh âm tranh cãi có chút đè nén, chỉ cần không ai đi tới liền không thể nghe thấy.

[Chương 110]

Cố Trạch Thần tất nhiên không phải dạng người tốt gì, nhưng hắn không thể biết trước loại sự tình này tránh cũng không kịp. Nếu biết được, hắn tuyệt đối sẽ không tới bên toilet này.

Khách sạn Hoàng Gia- khách sạn cao cấp 5 sao. Người tới không phải phú cũng quý, gia thế tất nhiên đều vô cùng khủng. Hắn cũng từng là người giàu có liền biết xã hội thượng lưu ân oán tình thù. Hắn cũng rõ ràng, đó chính là thế giới xấu xa đến cực điểm. Nghe nhiều thêm một giây, đối với hắn lại càng cảm thấy phiền toái.

"Tôi không hiểu ý tứ của ông, hy vọng lý trí của ông thanh tỉnh một chút. Hơn nữa, không được vũ nhục tôi, hãy chú ý lời nói và cử chỉ của ông!"

Sắc mặt cứng đờ, Cố Trạch Thần bước chân liền dừng lại.

"Vũ nhục?"

"Cô hẳn rõ ràng tôi nói đúng hay sai, bức ảnh chụp này hiện ra khiến dư luận xôn xao, tôi không cần biết cô thế nào nhưng tôi tuyệt không để bị cô hủy hoại."

"Giang tiên sinh, lời này thật là buồn cười, ông tình tôi nguyện, lần trước nếu không phải chính ông đưa điều kiện nếu không làm ông vừa lòng, ông nào sẽ đáp ứng?""Là một minh tinh, khá khen lại không ngu ngốc, nhưng cho dù cô có kích tôi, cũng không có khả năng giúp cô cái gì! A, nhưng mà lại làm cho tôi thấy rõ bộ mặt thật của cô, thật khiến người khác buồn nôn!"

Sắc mặt trắng nhợt, Cố Trạch Thần chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, môi mỏng mấp máy, khóe mắt bắt đầu giật không ngừng. Giống như có người bóp cổ khiến hắn thở không được, trái tim đập thình thịch điên cuồng, tay chân lạnh băng cứng ngắc. Hầu kết khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu, hắn hơi quay đầu bước đi, nhưng từng lời nói lại không ngừng nện ở trong lòng.

"An tiểu thư, cô hãy tự mình hiểu lấy, cô cùng Cố Trạch Thừa làm ra loại sự tình này, cho rằng mắt tôi mù sao?"

Nghe vậy, An Tình bỗng nhiên trợn mắt, ánh nhìn sắc bén hướng tới người đàn ông trước mặt.

"Lúc trước cô vì Cố Trạch Thần nhờ tôi an bài cũng đâu bày ra loại sắc mặt này!"

Đồng tử chợt phóng đại, Cố Trạch Thần nghiêng mặt cứng đờ, không thể tin nhìn hai thân ảnh trong góc âm u kia, dần dần siết chặt tay.

[Chương 111]

Ngữ khí Giang Tử Hàm lạnh lùng cùng ngang ngạnh, ánh mắt gian sảo hỗn loạn mang vài phần trào phúng, hắn hơi hơi cong môi, nhìn An Tình như đang xem vai hề nhảy nhót.

Rũ mắt, cô cũng không lập tức phản bác lời nói của hắn.

Yên lặng một lát, khẽ nheo mắt, An Tình bỗng nhiên cong môi nở nụ cười, lãnh đạm nhìn Giang Tử Hàm: "Giang đạo diễn, thứ cho tôi bất lực."

"Gần đây tôi cũng thật đau đầu, phim truyền hình cùng phát ngôn toàn bộ đều bị cấm, căn bản là không cách nào làm việc. Mặc dù ông tới tìm tôi, cũng không bất kì cái gì có thể dùng." Cô nhún vai, lạnh lùng cười.

Ngày đó cùng Giang Tử Hàm gặp mặt, không biết làm sao bị chụp trộm, cuối cùng khiến dư luận nháo đến xôn xao. Hai người đều không có chỗ nào tốt.

Phim điện ảnh cùng quảng cáo dường như bị gỡ một nửa. Nói về tai tiếng, Giang Tử Hàm thanh danh lan truyền cũng không tốt lắm. Dùng quy tắc ngầm, loại chuyện này dừng ở trên bất kì người đạo diễn mới nào đều sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa được.

Hôm nay Giang Tử Hàm nổi giận đùng đùng tới tìm cô, khiến cô không thể ngờ hắn lại là loại người như vậy. Thời điểm lúc trước tới tìm hắn vì Cố Trạch Thần, hắn còn rất sảng khoái đáp ứng.

Sắc mặt Giang Tử Hàm vô cùng khó coi, hắn nhìn An Tình, bỗng nhiên nheo mắt nói: "An tiểu thư, chỉ sợ cô còn không biết."

Hắn cong môi cười, một tay đút túi quần, đắc ý nhướng mày.

"Cô đối với tên họ Cố cũng coi như chân tình, nhưng cô thật sự hiểu hắn?"

"An tiểu thư, tại sao thời điểm cô nghèo túng lại không thấy Cố Trạch Thần tới an ủi cô?"

"Hiện tại hắn xuân phong đắc ý*, người mới mà lại thăng tiến nhanh như vậy, không có người hỗ trợ liệu có thể sao?"

*Xuân phong đắc ý: con đường thuận lợi, thăng quan tiến chức.

Tiếng cười tràn ngập châm chọc của đối phương bay tới tai An Tình, không khỏi làm cô nheo mắt.

Giang Tử Hàm bỗng nhấc chân đi về phía cô.

Một bước... Hai bước...

Cô hơi sửng sốt, chợt nhíu chặt mày, trong mắt lộ vẻ không vui cùng chán ghét.

Khóe miệng hắn như cũ tràn ngập tươi cười châm chọc, càng hướng cô ép tới.

--

Không ngừng lui về phía sau. Nháy mắt, cô bỗng cảm thấy phía sau lưng lạnh băng, vách tường cứng rắn ngăn lại khiến cô không thể lùi thêm được nữa.

Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt âm trầm khiến người căm ghét liền choán ngay trước mắt. Một tiếng châm biếm từ miệng hắn tràn ra, gương mặt chán ghét khiến thân thể cô run lên.

"An tiểu thư, Cố Trạch Thần cùng con gái chủ tịch một công ty đang bên nhau, cô hẳn là không biết nhỉ?" Tiếng cười tà ác của Giang Tử Hàm quanh quẩn bên tai An Tình.

Hắn ghé sát vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Có người tận mắt nhìn thấy, nói không chừng bọn họ... đã sớm..."

Hô hấp cứng lại, lòng bàn tay dần siết chặt, trái tim cô như nhảy dựng lên.

Trước mắt bỗng thoáng qua một thân ảnh, chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy một tiếng hét thảm. "Thình thịch" một tiếng thật mạnh.

Đồng tử chợt phóng đại, thân thể cô bỗng run lên, lần nữa cúi đầu nhìn xuống, Giang Tử Hàm đã đang nằm dưới đất ôm bụng.

"Cút".
Thanh âm quen thuộc truyền vào trong màng nhĩ khiến trái tim cô bỗng nhiên thắt chặt.

Cố Trạch Thần gắt gao nhìn người đàn ông trên mặt đất, trên mặt mơ hồ tức giận, nhăn mày nhíu mắt khiến toàn thân hắn toát ra hơi thở nguy hiểm.

Cong môi châm chọc, hắn từ trên cao nhìn xuống thân ảnh vô cùng chật vật của người đàn ông, cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập khinh thường. Một lát, hắn liền nghiêng mặt nhìn lại An Tình.

Trái tim đập lợi hại, An Tình chỉ thấy miệng khô lưỡi tê. Còn chưa kịp phản ứng, Cố Trạch Thần đã bước đến, trên mặt còn nồng đậm tức giận, duỗi tay giữ chặt cổ tay cô.

"Đứng lại!"

Phía sau bỗng truyền đến một tiếng kêu cuồng loạn tức giận. Giang Tử Hàm cắn răng, tay chống vách tường chậm rãi đứng lên.

Bước chân chợt dừng lại, An Tình hơi sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.

Cố Trạch Thần mặt không biểu tình chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt âm lãnh đảo qua người Giang Tử Hàm, tràn ngập chán ghét cùng rét lạnh.

"An Tình, tiện nhân này quả nhiên cùng..."

Một đạo thân ảnh tức giận xông tới, trong nháy mắt, Giang Tử Hàm đã kinh hô kêu đau, bị người túm cổ áo nhấc lên, đè sát vào tường. Bàn tay không ngừng siết chặt khiến mặt hắn nháy mắt đổ bừng.

"Khụ khụ..."

Cố Trạch Thần âm trầm nhìn Giang Tử Hàm, hai tròng mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, ngón tay thon dài trắng nõn không ngừng siết chặt cổ hắn (GTH).

"Nói thêm câu nữa, hử?"

Lực đạo bỗng nhiên tăng lớn.

"Khụ khụ khụ..."

Giang Tử Hàm ho khan kịch liệt. Nhìn vào đôi mắt sâu kín của Cố Trạch Thần, trong lòng hắn bỗng cả kinh.

Cố Trạch Thần hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên tạo thành vòng cung nhợt nhạt, tròng mắt màu hổ phách mang theo nồng đậm mỉa mai. Không nhanh không chậm, hắn ưu nhã nhìn Giang Tử Hàm giãy giụa, giống như đùa bỡn tên này là một việc rất thú vị, nhưng cỗ hơi thở nguy hiểm lại không ngừng cuồn cuộn từ quanh thân hắn phát ra.

Kinh hãi cùng hoảng sợ không ngừng xâm nhập vào đại não, sống lưng truyền đến từng trận lạnh lẽo, miệng Giang Tử Hàm dần dần há to, cảm giác giống như bị chìm dưới biển sâu, liều mạng thở dốc.

Đây, đây vẫn là Cố Trạch Thần sao?

Bên ngoài dần truyền đến thanh âm ồn ào, Cố Trạch Thần nheo mắt, nghiêng người nhìn Giang Tử Hàm.

Giang Tử Hàm cố sức kéo bàn tay đang bóp cổ mình ra, bộ dáng thập phần chật vật.

Đột nhiên cười lạnh một tiếng, Cố Trạch Thần đột nhiên buông lỏng, ngón tay nhấc lên sửa cổ áo.

Giang Tử Hàm há miệng thở dốc, thân mình từ trên vách tường chậm rãi trượt xuống.

Cố Trạch Thần nhướng mày, trong mắt một mảnh chán ghét, xoay người tránh ra.

"Cố Trạch Thần! Mày không sợ tao sẽ đem sự tình của bọn mày...?"

Nghe vậy, dưới chân hơi dừng lại, đồng tử màu hổ phách dưới ánh đèn phát ra tia âm u lạnh lẽo, hắn rũ mắt, mặt không đổi sắc nói: "Tùy ông".

Đầu cũng không ngoảnh lại, hắn nhanh chóng cầm cổ tay An Tình kéo đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net