Chương 112-116: Thế giới VI [Vai ác ngụy bạch liên hoa] (21-25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 112]

Hai người bước nhanh tới mái hiên phía trước mặt.

Thực ra cũng không phải vậy.

Cố Trạch Thần đi rất nhanh, hắn lôi kéo cánh tay An Tình, khiến An Tình không thể không cố hết sức đuổi kịp bước chân của hắn.

Nhưng chính là ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Đường dài nhưng rất nhanh cũng đến.

Thời điểm Cố Trạch Thần dừng bước, trong đầu hắn vẫn là một mảnh rối như tơ vò. Hắn thật không rõ vì sao chính mình lại xúc động như vậy. Nhớ lại một màn kia, hắn hơi chua xót cười, ngón tay khẽ vò mái tóc chỉnh tề.

"Đủ rồi." Trầm mặc thật lâu sau, An Tình dừng bước, rốt cuộc mở miệng.

Hắn bỗng nhiên hoảng hốt, quay đầu nhìn cô.

Đã lâu không thấy, cô so với trước kia gầy đi rất nhiều, mái tóc đen nhánh có chút hỗn độn xõa bên vai, khuôn mặt gầy gầy thoạt nhìn có chút trắng bệch.

An Tình nhíu chặt mày, ánh mắt dừng ở tay hắn đang nắm cổ tay cô.

Ngây ngốc một lát, hắn rũ rũ mắt nhưng vẫn không buông lỏng tay.

Nghĩ nghĩ, thật lâu sau, cô ngước mắt nhìn quanh bốn phía, xác định nơi này không có nhiều người đi qua mới tiếp tục nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."

Thật xa lạ.

Từ khi nào hai người bọn họ bắt đầu trở nên xa lạ như vậy?

Cố Trạch Thần hít thật sâu một hơi, đem ánh mắt dừng trên mặt cô: "Em không sao chứ?"Lời nói của hắn truyền vào trong tai bỗng khiến cô cảm thấy có chút nực cười. Yên lặng một lúc lâu sau, cô cong môi cười cười: "Còn tốt, những ngày qua đều là như vậy".

Nhíu mày, Cố Trạch Thần trầm mặc, bỗng nhiên không biết như thế nào mở miệng.

Không gian giữa hai người trầm mặc ngưng đọng, càng khiến con người xấu hổ.

"Xin lỗi." Im lặng hồi lâu, Cố Trạch Thần nhấc môi nỉ non.

Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, còn hắn lại đang cúi đầu. Ánh đèn tối tăm khiến cô không thể nhìn rõ ràng biểu tình trên mặt hắn.

"Em cùng Giang Tử Hàm..."

An Tình đạm mạc cười, đánh gãy lời hắn nói: "Nếu anh muốn hỏi, vậy em thừa nhận, quả thật em cùng hắn đã lén gặp măt."

Cố Trạch Thần cứng họng, chợt ngẩng đầu, thấy cô đang cong khóe môi, trong lòng bỗng nổi lên nhàn nhạt chua xót.

Hít thật sâu, ngón tay xoa xoa ấn đường, thân thể uể oải, hắn mệt mỏi dựa vào vách tường lạnh băng.

"Vì anh?" Thật lâu sau, hắn vẫn không nhịn được hỏi.

An Tình rũ mắt lát sau lại nâng lên, con ngươi thanh triệt* nhìn hắn: "ừ"

(*thanh triệt: không chứa tia tạp niệm)

"Anh không cần nghĩ nhiều, đây chính là ý em tự quyết định, em..."

Cố Trạch Thần lại giống như nghe được một câu chuyện hài, thân mình hơi gập xuống, khoanh hai tay, tiếng cười trong miệng cũng không ngừng phát ra.

[Chương 113]

An Tình hơi hơi sửng sốt, chợt trầm mặc.

Thật lâu sau, Cố Trạch Thần ngẩng đầu: "Thật ngốc."

Hắn cười, đồng tử màu hổ phách lóe sáng nhưng ý cười lại chưa chạm tới đáy mắt, nhăn mi, từng bước đến gần cô --

Mặt bỗng cảm thấy một trận lạnh băng, cô hơi hoảng hốt. Ngón tay hắn đang xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thật lâu sau, cô bỗng nhiên cong môi cười, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngốc sao?"

Tươi cười châm chọc rơi vào đáy mắt khiến hắn bỗng thất thần.

Cô nhấc tay, nhẹ nhàng kéo ngón tay hắn ra xa, nói: "Em làm bất kì điều gì đều là quyết định của riêng em. Gặp Giang Tử Hàm, bị truyền tai tiếng, tất cả những điều đã làm, em từ trước tới nay chưa từng hối hận."

"Tất cả đều là em cam tâm tình nguyện, như thế nào lại tính là ngốc?"

Trái tim như đập thùng thùng trong lồng ngực. Cố Trạch Thần hơi nhăn mi, ngón tay nhẹ vỗ trán, trong miệng truyền đến từng trận khô nóng. Hắn cực lực duy trì mỉm cười, cũng duy trì hình tượng hoàn mỹ của hắn trước mặt cô.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +80]

Cô cong môi, liếc mắt, mỉm cười nhìn hắn: "Em làm như vậy là ngốc sao?"

Trái tim hắn nháy mắt ngừng đập, tươi cười bên môi cũng ngưng kết, hắn ngưng mắt cúi đầu.

Rời đi có lẽ đã lâu, di động bắt đầu không ngừng kêu vang, An Tình không nhịn được nhíu mày.

"Em chỉ muốn hỏi anh một việc. Thời điểm chúng ta ở bên nhau, anh có phải hay không đi hẹn hò với cô gái khác?"

Hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt mang theo kinh ngạc nhìn cô.

Nhấp môi cười, An Tình nhướng mày: "Phải không?"
......

Cố Trạch Thần gục đầu xuống, sau một lúc, hắn nỉ non nói: "Không có."

An Tình đứng bên cạnh hắn, trầm mặc một lúc lâu sau nói: "Hy vọng anh giải quyết mọi chuyện cho tốt".

Nhàn nhạt nói, cô bất đắc dĩ cười, xoay người tránh đi, một bên tiếp điện thoại.

An Tình vẫn luôn như vậy... Không nhanh không chậm... Thong thả ung dung......

"A, công ty nào?"

Cô cũng không phải loại phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa, đã biết trong tình cảm hai người hắn sắm vai nhân vật nào, cô cũng không cùng hắn nháo. (ý là đã biết anh bắt cá, chị cũng không thèm đôi co)

"Lập Minh sao? Chưa từng nghe tới công ty nào như vậy..."

Tựa như đã trải qua bao năm tháng, lắng đọng, cô lại giống như cơn gió ôn nhu mang đến cảm giác thoải mái trước sau như một.

"Trong khoảng thời gian này không có việc gì, bằng không tôi sẽ qua xem--"

Cố Trạch Thần đột nhiên nhíu mày.

"Lạch cạnh" một tiếng, điện thoại cứ như vậy rơi xuống mặt đất. Cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh, An Tình sửng sốt, cả người cũng không nhịn được bước lùi về phía sau.

Hắn khí thế bức người, trong mắt là tia nghiêm túc: "Không được".

Cô kinh ngạc nhìn hắn.

"Công ty này không được".

Tuy là vô tình biết được sau khi cuộc nói chuyện kết thúc nhưng lời nói của mấy người đạo diễn hắn vẫn nhớ rõ.

[Chương 114]

Công ty này trên pháp luật có vấn đề". Ngữ điệu mang theo phần sốt ruột, hắn nhíu mày nghiêm túc nhìn cô.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn. Trầm mặc thật lâu, cô nhướng mày cười cười, cũng không giật mình giống như dự kiến của hắn. Sau đó, dưới tầm mắt hắn, cô không chút hoang mang khom người nhặt di động trên mặt đất. Dựng thẳng lưng, cô lẳng lặng nhìn hắn.

"Cám ơn anh đã quan tâm."

"Nhưng mà em vẫn còn muốn đi gặp."

"Tình cảnh của em hiện tại, tin tưởng anh so với em còn rõ ràng hơn".

Một ngày từ thiên đường ngã xuống địa ngục, không có người nào thấu hiểu hơn loại mùi vì này như Cố Trạch Thừa.

Cô châm chọc cười cười, lòng bàn tay nắm chặt di động, dịch chuyển ánh mắt, xoay người, bước nhanh rời đi --

Đúng vậy.

Cố Trạch Thần siết chặt ngón tay.

Cô sớm đã không còn là nữ minh tinh nổi tiếng như trước kia, hiện tại tai tiếng vây quanh, quá khứ cũng bị mọi người bới móc, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Phim điện ảnh, truyền hình, quảng cáo đều bị hủy... quả thật đã không còn là người có thể tự lựa chọn.

Hô hấp cứng lại, Cố Trạch Thần chợt ngẩng đầu nhìn cô, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh tươi cười xoay người bước đi của cô, dần dần biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Đầu lưỡi hắn phiếm chua xót, có cảm giác nói không nên lời.

Kì lạ...

Nếu đã như vậy, vì sao trước đây cô lại làm thế?
Hắn cong khóe môi, nhẹ giọng cười, cúi người chậm rãi ngồi xuống đất. Hắn chưa từng bảo cô đi gặp Giang Tử Hàm. Chuyện đến nước này cùng hắn có quan hệ gì? Hắn từng nói qua sao? Hắn căn bản không mở miệng muốn cô giúp hắn chuyện này.

Là cô tự mình đa tình!

Ngay từ đầu, hắn đã không nghiêm túc trong quan hệ hai người. Ngay từ đầu, hắn cũng không thích cô.

Nhưng...

Cố Trạch Thần suy sụp ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu, thân thể dựa vào vách tường lạnh băng, sắc mặt tái nhợt khiến hắn giờ phút này trông vô cùng tiều tụy. Trong đầu cũng không ngừng nhớ lại gương mặt An Tình lúc rời đi.

Trái tim đột nhiên co rút đau đớn, Cố Trạch Thần mím môi, hít sâu thở ra, bàn tay đặt trên lồng ngực trái, khẽ nắm chặt khiến chiếc áo vốn chỉn chu liền lộn xộn nhăn nhúm. Một tay còn lại bóp trán, hắn vùi đầu suy nghĩ lúc sau liền hơi ngẩng đầu. Nhắm chặt hai mắt, hắn sâu kín thở dài.

Nhất định là thời gian này hắn đã quá mệt mỏi.

......

Quay trở lại phòng khách sạn, các đạo diễn cũng đã đem hợp đồng ấn định xong. Cố Trạch Thần ngồi một chỗ trầm mặc, lẳng lặng nhìn bọn họ nói chuyện.

Tàn tiệc, nhà làm phim tiến đến vỗ vai Cố trạch Thừa cũng tiện khen ngợi hắn vài câu. Cố Trạch Thần tươi cười miễn cưỡng, gật gật đầu, nhấc chân theo mấy người ra khỏi phòng.

"Đạo diễn, ông có biết công ty Lập Minh không?" Sau một lúc im lặng, hắn rốt cuộc cũng hỏi.

"Lập Minh? Có chuyện gì sao?"

Hắn khẽ cười nói: "Công ty này mấy hôm trước có mời tôi quay quảng cáo, lúc nãy có nghe các ông đề cập đến liền có chút tò mò".

"Thật sao? Vậy cậu nhớ để ý vào. Cái công ty này có vấn đề, bị tố cáo đến nay chưa có chứng cứ tẩy trắng đâu."

Nghe đối phương nói, sắc mặt Cố Trạch Thừa u ám, tâm tình cũng theo đó mà trầm xuống.

[Chương 115]

Trong lòng An Tình cũng rõ công ty này có điều uẩn khúc nhưng cô vẫn quyết định đến xem. Mục đích cũng chẳng phải vì phát triển sự nghiệp bản thân, nói trắng ra đó là vì Cố Trạch Thần. Nếu Cố Trạch Thần thật sự có quan tâm tới cô, hắn nhất định sẽ tới tìm cô.

An Tình nghỉ ngơi thời gian dài, cuối cùng công ty cũng liên hệ với cô. Nhưng cô cũng chỉ được gọi tới công ty, còn phim truyền hình, điện ảnh thì vẫn còn tạm hoãn với lý do tránh sự chú ý của truyền thông.

Đã lâu không dậy sớm, An Tình nhanh chóng sửa soạn, một bên nghe điện thoại một bên tùy ý nhai bánh mì trên bàn ăn, lại uống thêm nửa ly sữa bò.

"Được--" mở cửa, vừa ngẩng đầu, cô liền giật mình đứng yên tại chỗ.

"Chị An... chị An?"

Âm thanh từ điện thoại không ngừng phát ra. Lấy lại tinh thần, An Tình đáp vài tiếng rồi cúp điện thoại.

Im lặng một lát, cô hơi cong môi, nhướn mày nhìn người đàn ông trước mặt. Nghĩ đến điều gì cô lại hé môi cười, mặc cho ánh nhìn của đối phương không ngừng càn quét tới.

"Có chuyện gì?"

Không đợi cô phản ứng, đối phương đã nhanh chân bước đến trước mặt.

Nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng bóng tối. An Tình sửng sốt, theo bản năng lùi lại phía sau. Cô nhướng mày, nheo mắt nhìn đối phương: "Anh định làm gì?"

Cố trạch Thần không trả lời cô, quanh thân tản mát cỗ hơi thở nguy hiểm, hướng thân mình về phía trước, từng bước từng bước đem cô bức tới góc tường. Hắn nâng cánh tay, một tay chống vào tường đem cô vây lại.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

Hai người mắt đối mắt.

Thật lâu sau, cô liền tránh đi ánh mắt của hắn, liếc nhìn cánh tay đang giam cô, nhàn nhạt cười: "Anh có ý gì?"

Thanh âm lạnh lùng vang lên khiến trái tim Cố Trạch Thừa căng thẳng.

"Anh đã điều tra, em không thể kí hợp đồng với công ty Lập Minh".

Cô lần nữa ngước mắt nhìn đối phương, im lặng một lát rồi nói: "Đúng không, em nghĩ rằng đã chưa nói rõ ràng."

"Cố tiên sinh, chúng ta đã kết thúc."

"Nếu đã kết thúc, anh lấy tư cách gì quản em?" Cô lạnh lùng liếc nhìn hắn, nâng tay đẩy tay hắn, đi vòng qua.

"Em còn có việc, hy vọng anh có thể buông tha được rồi".

Trái tim Cố Trạch Thần bỗng nhiên thắt chặt, sắc mặt tái nhợt dọa người, hắn chợt xoay người, nhấc chân bước nhanh đuổi theo cô.

"Em không muốn cùng anh chơi trò tình ái." Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nói.

"Em thật sự rất thất vọng về anh".
Hô hấp Cố Trạch Thần đột nhiên cứng lại, trước ngực ẩn ẩn đau, đáy mắt in bóng hình tươi cười chua xót của cô, thật khiến hắn không đành lòng nhìn thẳng. Hắn cũng không dám thừa nhận.

"Rầm--" cửa phòng bị đóng thật mạnh, Cố Trạch Thần có chút mê man một mình đứng giữa hành lang vắng.

Thật lạnh.

Rõ ràng lúc này không phải mùa đông nhưng hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét buốt, hàm răng cũng không nhịn được va lập cập, còn có chút khó thở.

Cố Trạch Thần gắt gao siết chặt tay, trong đầu không ngừng nhớ tới khoảng thời gian trước kia ở cùng an Tình.

Hắn từ trước tới giờ đều không tin cái gọi là tình yêu bởi vì nó quá trầm trọng, nhưng bây giờ hắn phải làm sao?

......

Đến đêm, người đại diện đưa An Tình tới dưới nhà, dặn dò cô trong khoảng thời gian này nên chú ý hành động. Cô gật đầu đáp ứng, bước xuống xe, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút lạnh lẽo. Nhấc tay ra hứng, rất nhanh, từng giọt nước mưa ướt át rơi xuống bàn tay cô.

Trời đang mưa.

Bất chấp mọi thứ, cô ôm ba lô lên che đầu, nhanh chóng nhấc chân chạy tới cửa nhà--

Cố Trạch Thần?

Cô hơi thở dốc, kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn còn đứng trước cửa.

Không biết hắn đã đứng chỗ này bao lâu. Giờ phút này hắn một đầu tóc ướt nhẹp, áo sơ mi cũng ướt sũng dán vào da thịt. sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, môi cũng tím tái run rẩy.

An Tình nhìn hắn cúi mắt, một lời cũng không nói.

Một lát, cô móc chìa khóa, bước qua không để ý tới hắn, mở cửa rồi lập tức đóng cửa cái "rầm".

Một mình đứng giữa hành lang, Cố Trạch Thần đến dựa lưng vào vách tường, hai tròng mắt vô thần nửa khép, mái tóc màu đay ướt rượt dính trên má, thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Hắn dường như không cảm giác được nước từ gò má rơi xuống đất, chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa đang khép chặt, ánh mắt dần dần ảm đạm.

......

Trong phòng, An Tình đã chuẩn bị xong nước ấm. Đang cầm lấy khăn lông, cô chợt nghĩ, đi đến cạnh cửa ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Cố Trạch Thần vẫn chưa rời đi. Hắn đang ôm lấy thân mình ngồi xổm giữa hành lang, hơi cúi đầu, sợi tóc ướt rối dính hai bên thái dương.

"Ai đế --" đang nói, hắn đột nhiên che miệng.

"Bịch", hành lang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng va chạm kim loại.

Cố Trạch Thần sửng sốt, có chút thất thần chậm rãi ngước mắt, ngay lập tức thấy đôi mắt cô đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, mái tóc ướt sũng xõa hai bên vai.

[Chương 116]

Hắn nhất thời sửng sốt nhìn cô, một câu cũng không nên lời.

Không khí yên tĩnh căng thẳng tựa như đang ngưng đọng.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tầm mắt An Tình lạnh nhạt đảo qua hắn, nhíu mày.

"Đi vào", thanh âm nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu hắn.

......

"Đây là thuốc cảm".

Nhìn người đàn ông bước ra từ phòng tắm, cô bưng nước ấm cùng thuốc đặt trên bàn rồi nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Em không đủ kiên nhẫn, hy vọng ngày mai anh tự giác một chút, em đi ngủ".

Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống.

Cố Trạch Thần có chút hoảng hốt nhìn bóng dáng cô xoay người, há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.

Phòng khách im ắng, giờ phút này chỉ còn mình hắn sững sờ ngơ ngác đứng đó.

Cố Trạch Thần suy sụp gục đầu xuống, trái tim không nhịn được co rút đau đớn, gắt gao nắm chặt tay sau đó cũng buông ra.

Sáng hôm sau, Anh Tình thức dậy, ngáp một cái, nghiêng người bước xuống giường. Vừa bước ra khỏi phòng cô liền ngửi thấy được một mùi hương quyen thuộc.

"Buổi sáng tốt lành."

Cô cứng người, kinh ngạc nhìn Cố trạch Thần đang mỉm cười. Lúc này hắn đã sớm ăn mặc chỉnh tề, thật không giống với bộ dạng chật vật hôm qua.

Hắn nhanh chóng đem cháo còn nóng đặt trên bàn ăn, sau đó lấy muỗng, đường trắng cùng ruốc. xong xuôi, hắn ngẩng đầu nhìn cô cười: "Em đi đánh răng rửa mặt trước đi".
Một lát sau cô ngồi vào bàn, một bên im lặng nhìn hắn.

Cố Trạch Thần lại nhìn cô: "Anh biết em thích ăn ngọt, đường trắng cùng ruốc là món em thích nhất." Vừa nói hắn vừa đẩy các món tới trước mặt cô. Sau đó, hắn bỗng nhiên xoay người, nhìn vào trong tủ lạnh: "Anh nhớ lần trước mua không ít đồ đặt trong đây, sao bây giờ lại đi đâu hết?"

"Thôi để sau." -Trong thanh âm mang nhàn nhạt bất đắc dĩ, hắn chợt xoay người nhìn cô.

"Không có đồ gì, em có muốn ăn món gì khác không? Anh bây giờ sẽ làm hoặc là..."

"Lạch cạch", cô buông cái muỗng trong tay xuống.

Cố Trạch Thần ngẩn ra, lông mi run nhè nhẹ.

Tầm mắt đảo qua cái bàn, im lặng một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Em nghĩ là hôm qua đã nói rõ ràng."

Hô hấp Cố Trạch Thần cứng lại, hắn cụp mắt.

"Đủ rồi, chúng ta chia tay đi."

"Vì anh, cũng là vì em, chia tay sẽ tốt cho cả hai."

"Ngắn ngủi mấy tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ, chúng ta trời sinh không hợp... đến với nhau..."

Cố Trạch Thần nghe tiếng cô có nhàn nhạt châm chọc, trong lòng đột nhiên đau xót.

Nhìn thoáng qua cháo trên bàn, cô lãnh đạm nói: "Cám ơn vì bữa sáng, em đã no".

Nói xong, cô lưu loát đứng dậy, cũng không nhìn hắn một cái, xoay người trở về phòng ngủ.

Cố Trạch Thần ngơ ngác đứng ở tại chỗ, một lúc sau hắn bỗng mỉm cười, tay lại không nhịn được xoa mắt, đầu lưỡi chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net