Chương 117-119: Thế giới VI [Vai ác ngụy bạch liên hoa] (26-28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 117]

Có lẽ cô đã gây ra đả kích mạnh cho Cố Trạch Thần. Những lời khó nghe như vậy nói thẳng mặt hắn chắc rằng đã khiến hắn không thoải mái. Khoảng thời gian rất lâu sau An Tình cũng không còn gặp lại hắn.

Công ty rốt cuộc cũng cho phép An Tình đóng phim truyền hình. Những tai tiếng huyên náo ngày trước, dựa vào quan hệ của công ty, rốt cuộc cũng bị ép xuống. Tuy vẫn còn người sân si với đề tài này nhưng cũng chỉ giống một trò hề, mới mẻ qua mau, đến cùng chẳng có mấy người phụ họa.

"Đã lâu không thấy".

Tô Hoài An nhìn thấy An Tình chậm rãi bước vào liền đứng lên, thân thiện vươn tay.

Trong nguyên tác, bên ngoài Tô Hoài An cũng tỏ ra là một người không tì vết, nhưng mà ai biết dưới lớp da kia là một trái tim như thế nào?

Cô đã không giống như trước đây là một hoa đán nổi tiếng, Tô Hoài An cũng chỉ đơn giản chào hỏi vài câu liền không có quá nhiều tiếp xúc, thật không giống lúc trước luôn thân thiện bắt chuyện với cô.

"Trần Lộ đến!"- bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi, đánh gãy những âm thanh đang nói chuyện lộn xộn.

Trần Lộ là nữ chính, tất nhiên sẽ mang theo hào quang nữ chính, con đường làm minh tinh của cô ta tất nhiên cũng thuận lợi hơn nhiều so với mọi người, dù cho có gặp khó khăn thì cũng vẫn có quý nhân phù trợ.

"Cảm ơn mọi người" -Trần Lộ ngượng ngùng đứng giữa đám đông vây quanh, cười đáp.

Thời gian này An Tình chịu đựng đủ công kích còn Trần Lộ lại rất nhanh nổi tiếng. Trong giới giải trí, quả thật có rất nhiều người bởi vì một bộ điện ảnh hay phim truyền hình mà một bước lên mây.

Cô nâng mày, trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái.

Xưa nay trong giới đều như vậy, chỉ là sông có khúc, người có lúc mà thôi.

"Mọi người tập trung --"

Nghe tiếng đạo diễn ra lệnh, An Tình buông kịch bản trên tay xuống, bắt đầu nhẩm lại lời thoại.

......

Không biết An Tình hôm nay bị sao, lúc đóng phim vẫn luôn bị mắc lỗi. Đạo diễn liên tục kêu cắt khiến mọi người có chút nôn nóng."Xin lỗi"- Đoạn lời thoại này đặc biệt khó nhớ khiến cô lúc diễn luôn không thể đọc được lưu loát.

Tô Hoài An khẽ cau mày, sâu kín nhìn cô, lúc sau thở dài một hơi.

Thời điểm cô lại tiếp tục mắc sai lầm, đối phương cuối cùng cũng không nhịn được, đứng dậy bước nhanh tới trước mặt cô. Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn vươn tay cầm lấy tờ kịch bản, "xọat xoạt" lật xem.

"Như vậy cũng khó?"- Hắn liếc mắt nhìn An Tình, đem lời thoại của cô nhanh chóng đọc qua một lần.

"Bịch", hắn tùy tiện ném kịch bản tới cạnh cô, nhướng mày không chút kiên nhẫn nói:

"Hy vọng cô làm tốt chuyên môn, đến lời thoại sao cũng không thuộc được?"

"Hôm nay tôi rất bận, diễn xong còn phải đến tổng công ty, không muốn phí thời gian cùng cô diễn đi diễn lại."

Phim trường đang xôn xao nháy mắt liền an tĩnh.

An Tình ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tô Hoài An nhấc tay sửa cổ áo, trên mặt cực kỳ không kiên nhẫn.

"Chị An... Anh ấy cũng không phải cố ý...không cần để ý", Trần Lộ đột nhiên lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

Dường như giữa nam chính và nữ chính luôn có lực hấp dẫn với nhau. Khoảnh khắc Tô Hoài An dừng trên mặt Trần Lộ, khuôn mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, hắn khinh thường liếc mắt nhìn An Tình: "Chưa nói đến bản thân sống phóng túng, ngay đến cả công việc cũng không làm tốt..."

Tuy âm thanh tức giận rất nhỏ nhưng lại rơi vào tai An Tình không sót một chữ.

Sắc mặt lập tức cô cứng đờ còn mọi người xung quanh thì sôi nổi bàn tán.

"Xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi buổi quay đã kết thúc chưa?"

[Chương 118]

Người đàn ông hơi nghiêng đầu tựa vào cánh cửa, ánh mắt hơi lóe sáng, khuôn mặt đẹp như tạc dưới ánh đèn càng thêm tinh xảo, khóe miệng còn đem theo nụ cười nhạt. Sự xuất hiện ngoài ý muốn của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng ngây ngẩn.

"Là Cố tiên sinh!"- một phóng viên chợt kinh hỉ kêu lên. (kinh ngạc+ vui mừng).

Lời nói cùng cử chỉ Cố Trạch Thần vẫn luôn hoàn mỹ như vậy. Hắn hơi nheo mắt, ánh mắt quét một vòng quanh phim trường, cuối cùng dừng lại ở bóng hình quen thuộc. Lại nói, Cố Trạch Thần dạo gần đây tuyệt đối là ngôi sao sáng chói trong làng điện ảnh, là nghệ sĩ được giới truyền thông săn đón nhất, người muốn phỏng vấn hắn cũng nhiều không thể kể xiết.

Sau khi hết ngạc nhiên, mọi người sôi nổi giương máy ảnh vây kín xung quanh hắn, không khí xấu hổ nháy mắt tan biến, phim trường lại là một mảnh ồn ào.

An Tình sửng sốt, bỗng nhiên kinh ngạc đứng lên. Không ngờ Cố Trạch Thừa chỉ đơn giản đáp vài câu với cánh phóng viên, lúc sau nhanh chóng liền xuyên qua đám người, đi tới chính giữa phim trường--

"Tiền bối, xin cùng tôi nói chuyện một lúc".

Hắn mỉm cười, cúi đầu chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói.

Phim trường ngay tức khắc im lặng như tờ. Cánh phóng viên trừng lớn mắt, vểnh tai, mắt nhìn đăm đăm vào thân hình Cố Trạch Thừa, trong lòng lại đang hừng hực nghe ngóng chuyện bát quái.

Thân thể An Tình bỗng nhiên cứng đờ không biết làm sao, nhìn hắn im lặng.

"Có việc gì sao?"

Cảm nhận được những ánh mắt tò mò nóng bỏng xung quanh, cô miễn cưỡng cười hỏi.

Ánh mắt Cố Trạch Thần lóe sáng, hoàn toàn không sốt ruột muốn nói điều gì chỉ duy trì mỉm cười ấm áp nhìn cô. Ngoài ý muốn, An Tình lại chỉ im lặng.

Phim trường vốn trầm mặc bỗng nhiên xôn xao, mọi người châu đầu nhìn vào bên trong.

"Loạt xoạt"

Tô Hoài An bỗng nhiên đem kịch bản trong tay ném xuống mặt đất, nhíu mày cười lạnh.

"Ở đây còn phải quay tiếp, những người không phận sự miễn vào!"

Nghe vậy, Cố Trạch Thần nheo mắt, nghiêng đầu quay lại. Hắn đột nhiên nhướng mày, ưu nhã từng bước không nhanh không chậm tiến tới bên cạnh Tô Hoài An, con mắt cũng nhìn chằm chằm hắn (THA), sau đó quay ra nói với đạo diễn.

"Đạo diễn, thực xin lỗi đã quấy rầy các ông nhưng tôi có việc quan trọng muốn nói với An tiểu thư", trong giọng nói tràn ngập tia thành khẩn.

Cánh phóng viên lập tức liền xôn xao.

Tô Hoài An đen mặt, hắn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Cậu muốn làm gì?", "Đạo diễn, để hắn ra ngoài --"
"Tô tiên sinh, chúng ta đều là đồng nghiệp, cần gì nói những lời khó nghe như vậy?"

Bộ dáng có chút bất đắc dĩ, Cố Trạch Thần một bên nhún vai, một bên đem ánh mắt như nhìn trẻ con gấy rối hướng tới Tô Hoài An.

Tô Hoài An bên cạnh lạnh lùng trừng hắn. Xưa nay, đối thủ cạnh tranh luôn không thể hòa hợp, bất kì bộ chế tác điện ảnh nổi tiếng nào cũng là mục tiêu của mọi diễn viên. Không ít nhà chế tác vốn dĩ đã tìm đến hắn thương lượng, lại vì dạo gần đây Cố Trạch Thừa quá thu hút liền quay người tới tìm đối phương.

Không khí trong phim trường đột nhiên lâm vào khẩn trương.

"Cố tiên sinh, có chuyện gì chờ tôi quay xong hãng nói --", An Tình thở dài, không thể không đứng dậy đánh gãy tình trạng này.

Cố Trạch Thần nghe vậy chỉ nhướng mày, hơi nghiêng mặt, ánh mắt sâu kín chăm chú nhìn cô, đáp: "không được"

An Tình sửng sốt nhìn hắn. Một lát sau, cô gật đầu, nhấc tay khẽ xoa ấn đường, lại tránh ánh mắt hắn, trong đầu truyền đến từng đợt đau đớn: "Hy vọng anh không gây khó dễ cho tôi."

Hắn bỗng nhiên nheo mắt, đi tới bên cạnh cô, vừa muốn nói liền bị tiếng cười trào phúng của Tô Hoài An cắt ngang.

"An tiểu thư thật là kín miệng, thời gian quý giá như vậy nhưng lại khiến cả đoàn phim chờ cô, hay là có bí mật kinh thiên động địa nào không muốn cho mọi người biết?", giọng nói cũng là mười phần châm chọc.

Cánh phóng viên cũng nhao nhao muốn biết, nghểnh đầu nhìn vào bên trong nhìn mấy người. Lần này, Cố Trạch Thừa lại chẳng thèm để ý công kích của đối phương, cũng không đáp lại. hắn đột nhiên xoay người, trên mặt mang theo tươi cười nhìn An Tình chăm chú. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhanh chóng cúi người--

"Mọi người cứ đưa tin đúng sự việc hôm nay, Cố tiên sinh quả nhiên giống trong lời đồn--"

Trong phim trường bỗng vang lên một trận tiếng kêu kinh hãi. Tô Hoài An im bặt, nhíu mày nhín đám phóng viên bỗng nhiên ùa đến, ánh sáng cùng âm thanh đèn flash liên tục vang lên. Hắn hơi sửng sốt quay đầu nhìn lại, nháy mắt liền kinh ngạc há hốc miệng.

......

Cánh môi chợt bị lấp kín, hương vị quen thuộc điên cuồng xông vào khoang mũi, eo nhỏ cũng bị một cánh tay gắt gao ôm chặt.

Trước mắt trời đất bỗng quay cuồng, cả người An Tình đã bị ôm vào một lồng ngực rắn chắc.

"Anh điên rồi..."

Cô nghiêng mặt né tránh cánh môi đang tiến gần, bàn tay đẩy ngực hắn.

"A--", chưa kịp đề phòng, đối phương bỗng nổi tính đùa dai, tại bên eo cô nhéo một cái.

Chân cô lập tức mềm nhũn, nhắm mắt hé môi, cả người lần nữa rơi vào vòng ôm chặt chẽ của hắn. Nụ hôn của hắn tràn đầy tính xâm lược, môi mỏng mạnh mẽ đè ép, không ngừng đem cô cuốn vào. Đôi môi hắn mềm mại mang theo hương vị quen thuộc. Môi lưỡi quấn quýt không khỏi khiến Cố Trạch Thần than nhẹ. Cánh môi ấm áp dán sát.

Lông mi khẽ run, sau một lúc lâu, hắn mới buông đôi môi hồng nhuận của cô, rồi lại cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô.

[Chương 119 - Kết thúc]

Quả như dự đoán chứng kiến bộ dáng trợn mắt của cô, trong lòng hắn cũng không nhịn được ngứa ngáy.

"Anh có biết mình đang làm cái gì không?", cô nhỏ giọng, nhíu mày trừng hắn.

Hắn khẽ cong môi, tròng mắt hổ phách dưới ánh đèn flash không ngừng phát ra tia sáng lạ thường, mỉm cười nhìn cô: "Anh cảm thấy lúc này so với bất cứ lúc nào đều rõ ràng hơn". Còn cô chỉ biết sửng sốt nhìn hắn.

"Cố tiên sinh, xin hỏi cậu cùng An tiểu thư có quan hệ thế nào?"

"Xin hỏi có phải cậu đang cùng An tiểu thư hẹn hò không?"

"Xin hỏi..."

"Yên lặng, tôi đang chuẩn bị nói." Liếc mắt nhìn đám phóng viên, Cố Trạch Thần hơi nhấc môi, sau đó sủng nịnh nhéo nhéo má An Tình. Khoảng khắc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn liền xoay người, giọng nói mang theo tâm tình vui sướng. Dưới ánh đèn flash không ngừng lóe lên, hắn vòng tay ôm eo cô, kéo vào trong lồng ngực, khẽ cúi đầu nhìn cô không giữ được thăng bằng mà bổ nhào vào hắn.

"Tôi cùng An Tình đã hẹn hò được một thời gian, vì vậy, những lời đồn cùng chửi bới trên mạng đều là vô căn cứ, không cần nhắc lại gây tổn thương cô ấy", vừa nói hắn vừa chăm chú nhìn cô, tươi cười càng thêm sủng nịnh.

Trước mặt người ngoài cô sẽ tỏ ra điềm tĩnh lạnh nhạt, trước mắt người quen lại vô cùng làm càn, luôn thích chu môi cùng tươi cười ôn nhu nhìn hắn. Lúc cô ăn thì trên miệng lúc nào cũng dính chút bơ cùng mứt trái cây. Cô cũng sẽ làm nũng ghé vào bên đùi hắn, ôm hắn, cũng rất ôn nhu một bên xoa tóc hắn một bên nỉ non vào tai hắn.

Làm cách nào hắn có thể ngăn được đối với cô nhớ mãi không quên?

Hắn có mục tiêu cũng gánh trên lưng mối thù của bản thân, nhưng vào khoảnh khắc thấy cô, trái tim vẫn không nhịn được rung động.

Hắn trốn tránh, tách khỏi cô một thời gian sau đó, thậm chí không dám nghĩ tới cô một phút giây nào, bởi vì hắn biết, hắn sẽ mềm lòng, rồi hắn lại dặn lòng đó chỉ là một trò chơi.

Nhưng...

An Tình chỉ cảm thấy phía trước một trận ánh sáng chói mắt, nhịn không được giơ tay che mắt. Cố Trạch Thần cúi mắt, mỉm cười nhìn hành động thất thố của cô.

"An Tình là bạn gái tôi."

Anh vẫn luôn cho rằng tình yêu chỉ là những câu chuyện cổ tích, nhưng bản thân anh lại quên mất, ở trong tình yêu, mỗi người đều có khắc tinh của riêng mình!

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +100]
......

Chỉ vài giờ đồng hồ sau, giới giải trí bùng nổ. Tin tức không ngừng oanh tạc trên khắp các mặt báo lớn nhỏ.

"Minh tinh nổi tiếng Cố Trạch Thần cùng hoa đán An Tình bí mật hẹn hò, tin tức vào buổi chiều hôm nay đã được hai người tiết lộ..."- người đại diện tay không ngừng run rẩy, cúi đầu đọc tờ báo trên tay.

Người đang ngồi tức giận đứng dậy, "bịch" một tiếng- hất tay liền xô ngã đống tạp chí bát quái xuống đất.

"Ngay lập tức liên hệ với Cố Trạch Thần cho tôi! Mau lên!"

......

An Tình buồn bực thở hắt ra, cô giơ tay xốc một góc màn nhìn ra phía ngoài, quả nhiên liền thấy không ít phóng viên cầm máy ảnh đang ngồi xổm dưới bãi đất trống.

Trên vai chợt nặng, thanh âm dịu dàng phát ra từ đỉnh đầu: "Đang nhìn gì vậy?"

Mang theo mùi hương quen thuộc, hắn tựa đầu lên vai cô, cánh tay vòng qua gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.

"Em còn chưa đồng ý hẹn hò cùng anh đâu."

Cố Trạch Thần mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng hôn một chút bên má cô, nâng ngón tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, hai mắt lim dim, bộ dáng lười biếng có chút giống như một chú mèo nhỏ.

Cô bị người nào đó cưỡng chế tắt máy tính nên tạm thời chưa nắm được thông tin sự việc -"Anh định cứ trốn tránh như vậy à?"

Cô nhướng mày, nghiêng mặt liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được chất vấn. Hắn chỉ cười cũng không trả lời cô.

"Chắc hẳn người đại diện đã tìm anh muốn phát điên rồi, hay là anh gọi lại đi?"

Cố Trạch Thần nhíu chặt mày, đôi tay đặt trên vai cô, đem cô xoay lại nhìn đối mặt với hắn. Hắn chậm rãi nhắm mắt, hơi cúi xuống--

An Tình nâng ngón tay đặt lên môi hắn: "Em nói còn chưa có tha thứ--"

Thanh âm đột nhiên im bặt. Cố Trạch Thừa kéo tay cô nắm trong tay, bá đạo hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net