Chương 120-125: Thế giới VII [Xin chào, học trưởng] (1-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 120: phụ lục]

[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành mục tiêu công lược! Giá trị hắc hóa +1000, thỉnh không ngừng cố gắng!]

[Đinh! Chúc mừng người chơi mở khóa cốt truyện mới!]

Âm thanh lạnh băng lần nữa vang lên, An Tình đã nghe không biết bao lần, tất nhiên liền biết cô đã thoát khỏi thế giới cũ. Mở mắt, xung quanh vẫn là một mảnh đen nhánh hoang vu vô tận, nhìn cái gì cũng không tới.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hắc hóa đột phá +5000, vinh hạnh nhận được một đại lễ bao!]

Giá trị hắc hóa...

Cô chợt nhớ ra, dường như cô đã ngây người trong không gian này rất lâu rồi. Đúng vậy, cô đã ngồi ngốc ở chỗ này thật lâu, thật lâu...

Ký ức đứt đoạn khiến đầu chực nổ tung, bỗng nhiên đình chỉ...

Không đúng, rốt cuộc đã bao lâu? Đồng tử đen nhánh nháy mắt sinh ra hoang mang, khủng hoảng.

Cô đã tồn tại trong không gian này bao lâu vậy?

Đại não máy móc vận chuyển, trước nay vẫn xem nhẹ hệ thống, hôm nay nhớ tới liền khiến cô thanh tỉnh.

Tinh tế hồi tưởng lại những ngày này, cô đột nhiên nhận ra, thậm chí còn không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã bị giam trong đây bao lâu...

Cô có chút chết lặng.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, bản thân cô cũng có chút cứng đờ khó nhúc nhích. Lẳng lặng cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng xung quanh đều là bóng tối khiến cô không nhìn rõ bàn tay năm ngón của chính mình.

Trong lòng chợt lạnh.

Lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi, khủng hoảng.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, đại lễ bao sẽ mở ra cửa thế giới mới!]

[Đinh! Chúc mừng người chơi...]
"Chúc mừng?", lời này làm cô vô cớ có cảm giác châm chọc.

Cô cười lạnh cắt đứt lời hệ thống, nhìn một màn đen kịt trước mắt, tức giận nói: "Từ lúc tiến vào không gian này, tôi chưa từng tiếp xúc qua những cái khác"

"Mỗi một nhiệm vụ đều giao tới bắt buộc tôi phải đi"

"Không hề có một lý do cũng không hề nói rốt cuộc tôi đang phải làm cái gì, vì cái gì phải làm những nhiệm vụ đó, chưa bao giờ quan tâm tới mong muốn của tôi..."

"Đã lâu như vậy, đã có ai nói bất kì một nguyên nhân nào với tôi hay chưa?"

Giữa bóng tối, cô đột nhiên kêu lên, thanh âm tràn ngập thê lương.

Không có người trả lời cô.

Thanh âm biến mất, trong bóng tối giờ phút này chỉ còn lại An Tình cô độc cùng tịnh mịch.

[Thỉnh người chơi kiên nhẫn, hệ thống đang trong quá trình truyền tống...]

Yên lặng thật lâu, âm thanh máy móc của hệ thống rốt cuộc cũng vang lên, nhắc nhở cô tiếp tục trò chơi.

"Không có bất kì một mục tiêu nào như vậy, thậm chí tôi còn không rõ rốt cuộc chính mình đang làm cái gì, nếu trò chơi thất bại thì đó là không có thật hay là..."

Mỗi một thế giới đều vô cùng chân thật nhưng một lần rồi một lần lại nhắc nhở cô đó chỉ là giả dối. Đáng sợ hơn chính là cô không thể thoát khỏi không gian lạnh băng này và phải đối mặt với âm thanh máy móc của hệ thống.

Xung quanh cũng chỉ có duy nhất âm thanh.

[Như vậy, cô đã biết chính mình là ai?]- hệ thống bỗng nhiên nói chuyện.

An Tình nghe vậy, từ giữa tâm tình tràn ngập thê lương cùng tức giận chợt căng thẳng, có chút sững sờ ngẩng đầu. Cô dừng một nhịp, hỏi hệ thống: "Tôi là ai?"

"Là ai đã khiến tôi không thể trở về hiện thực?", cô châm chọc nói, "Tôi có gia đình, bạn bè, người quen, tôi cũng có cuộc sống nhẹ nhàng tự tại giống như bất kì người bình thường nào..."

[Cô đã nhớ ra cái gì?]

[Chương 121]

"Không lẽ tôi phải quên cuộc sống của chính mình? Không lẽ tôi cũng phải quên cả tên cùng ký ức của chính mình? Tôi vẫn còn nhớ ngày đó công ty đã tổ chức đi du lịch. Khó có dịp nghỉ ngơi nhàn nhã, tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ. Một ngày trước khi xuất phát tôi còn cùng bạn bè nói chuyện thật lâu. Khi ngồi trên máy bay chưa đến hai ngày liền...."

Thanh âm đang nói đột nhiên dừng lại. Không đúng... Không phải như thế...

[Đinh! Thỉnh người chơi kiên nhẫn, hệ thống đang trong quá trình truyền tống...]

Hô hấp dồn dập, An Tình chợt trừng lớn mắt.

Ngày đó cùng đồng nghiệp ăn cơm xong liền cùng đi đến.... Rốt cuộc cô đã đi đến đâu? Đi siêu thị sao?

Không đúng... Cô hình như không cùng đồng nghiệp đi ăn mà là đi một mình, sau đó mới đi mua thật nhiều đồ, sau đó....

A! Cũng không đúng. Rõ ràng trưa hôm đó cô đã cùng gia đình đến nhà hàng ăn cơm, sau đó lại đi....

Trí nhớ trở nên hỗn loạn. Cô thật sự không thể rõ rốt cuộc việc gì đã diễn ra trong kì du lịch công ty hay cả những ngày trước kì nghỉ đó.

Khí lạnh như thủy triều nháy mắt bao phủ lấy cô. Trái tim đập "thình thịch" liên hồi. Cô ngơ ngác ngồi trên mặt đất lạnh băng.

"Từ từ".

Toàn thân cô như đang ngâm dưới ao trong mùa đông khắc nghiệt. Khí lạnh không ngừng thấm vào da thịt, tràn vào xương cốt khiến cả người cô lạnh đến phát run.

Tại sao lâu như vậy cô mới nhận ra? Những ký ức trước kia dường như cô đã dần quên mất. Hệ thống vốn là thứ chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của cô. Nhưng một ngày cô lại xuất hiện trong không gian này của hệ thống, cái gì cũng không biết đã bị truyền tống vào trò chơi, giống như lời nói của hệ thống, cô buộc phải kiếm đủ giá trị hắc hóa mới có thể trở về thế giới thực. Nhưng cũng không ai nói cho cô biết, cô còn phải ở chỗ này ngốc bao lâu nữa, và rốt cuộc giới hạn cao nhất của giá trị hắc hóa là bao nhiêu.

Cô mơ hồ nhớ lại, dường như cô vốn chỉ là một nhân viên công chức bình thường, nhưng tại sao cô vẫn không thể nhớ được ký ức những ngày trước đó. Bây giờ, điều duy nhất cô có thể nhớ được chính là thời điểm tiến vào hệ thống, ngoài ra không có thể nhìn ra bất kì một dấu hiệu nào khác.

"Tôi muốn hỏi, chờ một chút, tôi..."

[Đinh! Thỉnh người chơi kiên nhẫn, hệ thống đang trong quá trình truyền tống...]

......

[Thế giới] [Ta đây thật soái]: A! Có phải tôi mù rồi không? ID Đêm Trăng Không Sao vừa mới đi qua trước mặt tôi kìa!

[Thế giới] [Mạnh Bà tới cho ta chén canh]: Cậu không cần la, tôi đây cũng thấy được.[Thế giới] [Yêu không hối tiếc]: Cái gì? Đêm Trăng Không Sao? Đại thần cư nhiên online! Tôi muốn đi gặp đại thần, mau mau báo tọa độ! Tôi muốn đi cưa ngã đại thần!

[Thế giới] [Sư thái, từ lão nạp đi]: Thật là một nữ nhân điên cuồng.

Lại nói, Đêm Trăng Không Sao chính là kỳ tích trong <<Kỳ Tích>>.

<<Kỳ Tích>> là một trong những game online hot nhất trên thị trường hiện nay. Trò chơi này được tích hợp nhiều yếu tố, chẳng những thiết kế vô cùng đẹp mắt mà tuyến nhân vật cũng đặc biệt nhiều, có tới 16 loại nhân vật có thể tùy ý lựa chọn, hiệu ứng ánh sáng cùng âm thanh lúc đánh nhau chấn động, xuất sắc, vì vậy rất nhanh chóng đã trở thành lựa chọn hàng đầu cho những game thủ trẻ tuổi.

Còn Đêm Trăng Không Sao chính là đệ nhất cao thủ của <<Kỳ Tích>>. Đã biết bao nhiêu người khiêu chiến nhưng đều thành vong hồn chất dưới chân người này.

Nhưng vì sao lại là dưới chân?

Truyền thuyết kể rằng, người đến quyết đấu với hắn chưa đến mấy giây, đại thần kiếm cũng không rời vỏ liền có thể một chân đưa người tới Tây Thiên. Như vậy Đêm Trăng Không Sao chính là sự tồn tại tuyệt đối không thể phạm phải.

Nhưng không biết tại sao, hắn tạo nên một đợt sóng lớn rồi đột nhiên biến mất. Bởi vì đã lâu không chơi, bảng xếp hạng PK liền rớt xuống hạng 2 nhưng hắn vẫn như cũ được xưng tụng là đệ nhất cao thủ của game <<Kỳ Tích>>.

Giờ phút này hắn bỗng nhiên xuất hiện, nháy mắt liền khiến kênh Thế Giới bùng nổ.

[Thế giới] [Yêu không hối tiếc]: Lão trọc đầu, ngươi nói ai?

[Thế giới] [Bình chân như vại]: Aaaaaaa! Tôi cũng vừa thấy đại thần! Thật là hưng phấn! (hò hét)

[Thế giới] [Sư thái, từ lão nạp đi]: Nói cô đấy! Ai, nữ nhân hiện tại... không biết thói đời ngày sau... (thở dài)

[Thế giới] [Trăng non cong cong]: Tôi cũng muốn thấy đại thần!

[Thế giới] [Yêu không hối tiếc]: Nima, ta đang thuần phục cha con! Con lừa trọc không phục thì tìm ta đấu!

[Thế giới] [Một sợi hoàng hôn]: Báo tọa độ đi aaa!!! Cầu tọa độ đại thần!!! Ta ra giá vạn lượng hoàng kim!

[Thế giới] [Kỹ nữ ta là nhân tài]:.....

Kênh Thế Giới nháy mắt bị spam, câu chữ kích động không ngừng hiện lên khiến người hoa cả mắt, tất cả đều đặt tiêu điểm vào vị đại thần biến mất đã lâu kia.

[Chương 122]

Lạch cạch lạch cạch.

Trong nhà yên tĩnh không ngừng vang lên âm thanh gõ bàn phím. Một tiếng chuông dễ nghe bỗng vang lên, thiếu niên khẽ nhíu mày, cầm máy, nghiêng nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, một bên tiếp tục gõ bàn phím, một bên nhạt nhòa ứng đối.

Lạch cạch lạch cạch.

Ngón tay gõ mạnh một cái, đối thủ trên màn hình rốt cuộc cũng ngã xuống.

Thở ra một hơi dài, Tần Nguyên Ngăn mệt mỏi đặt di động trên mặt bàn, nhấc tay tháo kính, ngón tay khẽ xoa ấn đường. Mày kiếm của hắn nhíu chặt, ngũ quan thanh tú, con ngươi đen ánh lên dưới ánh sáng của máy tính. Hắn khẽ mím môi, trên mặt mang theo tia mỏi mệt nhưng vẫn không che được phong thái tuấn tú xinh đẹp của con người hắn.

Lúc này, tầm mắt hắn đang dừng lại nhân vật cuối cùng còn đang đứng trong trò chơi, trên đầu mang ID Đêm Trăng Không Sao. Người nọ mặc một bộ giáp đen, trong tay xách theo một thanh kiếm dài cực lớn, tóc dài theo gió lay động. Hắn uy phong lẫm liệt đứng giữa đường, bao quanh là cây xanh um tùm, toàn thân toát ra khí phách của một trang nam tử.

Trong mắt Tần Nguyên Ngăn hiện lên một tia không vui. Hắn vừa mới đăng nhập để làm nhiệm vụ, chẳng biết từ đâu nhảy ra một đám người vây đến tấn công.

Là hắn sơ sót, đã lâu không chơi thế nhưng không nghĩ tới sẽ có một đoàn người theo đuôi. Hắn xoay khớp cổ tay, hơi hơi mím môi, khẽ nheo đôi mắt nhìn tới tổ đội mười người đang nằm ngay đơ trên màn hình.

[Đêm Trăng Không Sao, chúng tôi sẽ còn quay lại!]

Hắn cúi đầu, đôi mắt vì mỏi mệt mà chua xót, vừa nhìn thấy câu nói kia liền nhướng mày.

[Đêm Trăng Không Sao]: Được, tôi chờ.

Cong môi, hắn nhanh chóng gõ xuống câu nói đủ để đem người chết muốn đội mồ sống dậy. Muốn khiêu khích đại thần Đêm Trăng Không Sao lần thứ hai ư? Không có cửa đâu. Tổ đội nhỏ này làm không ít việc mờ ám, kết quả vẫn là bị hắn diệt sạch.

Nhìn vào màn hình máy tính thời gian dài khiến Tần Nguyên Ngăn có chút không khoẻ. Hắn vươn vai ngáp một cái. Thôi, offline vậy. Tay vừa mới cầm chuột, di chuyển nhân vật quay người lại bỗng liền thấy một bạch y nữ tử tóc dài phiêu diêu đứng ngay phía sau. ID Từ Từ San Hô.

Hắn hơi sửng sốt, chợt nhướng mày. Cô gái chỉ nhìn chăm chăm vào hắn không nói một lời. Xác định không quen người này, hắn cũng không để ý nữa, nhanh chóng móc ra truyền tống trận, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, cô gái nhắn cho hắn một tin: [Anh là Đêm Trăng Không Sao?]

Nhíu mày suy nghĩ, Tần Nguyên Ngăn lưu loát gõ xuống một câu.

[Đêm Trăng Không Sao]: Có việc gì?
Tiếp theo trong nháy mắt, trên người Đêm Trăng Không Sao đã phát ra một trận ánh sáng, trên tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm lớn, xoay người tạo dáng chuẩn bị tấn công.

[Đêm Trăng Không Sao]: Muốn PK?

Từ lúc mới đăng nhập đến giờ không ngừng xảy ra loại tình huống này, không phải đơn phương độc mã đến cũng là một tốp người đến truy sát hắn. Trừ lý do đó hắn thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

Từ Từ San Hô lui về phía sau một bước: [Đại... đại thần, anh đang làm gì thế?]

"Reng --"

Trong nhà yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nhạc chuông. Tần Nguyên Ngăn liếc mắt đến di động đang không ngừng rung, vươn một tay cầm lấy, tay còn lại vẫn tiếp tục thao tác.

"Ha ha ha, tôi đến rồi!" Trong điện thoại đang truyền đến một tiếng hét chói tai.

"Ha ha ha --"

Bên tai truyền đến một trận ù ù, Tần Nguyên Ngăn nhíu mày, nhanh chóng tắt máy. Thế giới sau đó nháy mắt liền thanh tĩnh. Suy nghĩ một lúc, hắn lại cúi đầu ấn tắt nguồn, di động tức khắc truyền đến tiếng chuông du dương, màn hình sau đó cũng tối đen. Thở phào một hơi, hắn buông di động, lần nữa điều khiển nhân vật giương kiếm.

Từ Từ San Hô tiếp tục lui bước về sau: [Đại thần, làm ơn nghe tôi nói!]

Tần Nguyên Ngăn vẫn như cũ không màng đến, tay tiếp tục gõ phím.

"Thìch thịch"

"Mở cửa! Còn dám tắt máy của tôi!" Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt.

Giữa tiếng ồn ào, nhân vật Đêm Trăng Không Sao không chút hoang mang giơ lên trường kiếm bay tới chỗ Từ Từ San Hô.

Cô gái không thể nhanh chóng lùi về sau vì vậy không ngừng nói: [Đại thần, kỳ thật tôi...]

Lưỡi kiếm sắc bén lấy tốc độ cực nhanh đánh tới chỗ cô.

[Đinh! Xác định đối tượng công lược. Độ khó: 4 sao]

[Chương 123]

An Tình trước sau như một chỉ biết trốn tránh nhưng cô không thể nào di chuyển nhanh vật Từ Từ San Hô tránh né công kích, sống lưng vì thế không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Hệ thống không trả lời trực tiếp vấn đề của cô mà cưỡng bách đem cô truyền tống tới thế giới này. Nó đang cố giấu cô điều gì? Vẫn luôn nghĩ mình biết tất cả, nhưng...

Cô vì sao lại như vậy, vì sao vẫn không thể nhớ được ký ức của chính mình?

Ngày đó lên máy bay, lúc sau cô cùng đồng nghiệp đã đến đảo du lịch, nhưng sau đó? Sau đó xảy ra chuyện gì?

Vì sao cô vẫn không nhớ được, vì sao ký ức lại hoàn toàn bến mất...?

Đạo ảnh chợt lóe, Từ Từ San Hô không kịp phản ứng, kiếm của đối phương đã hạ lên đỉnh đầu.

Không được...
Bỗng nhiên quay đầu, cô chợt nhận ra mọi chuyện đều nằm trong kiểm soát của hệ thống, chỉ có khoảnh khắc ấy là cô thoát ra khỏi quỹ đạo. Cô cắn chặt răng suy nghĩ, thật không thể mãi mơ hồ như vậy. Sau nhiệm vụ này, cô nhất định sẽ cùng hệ thống tra hỏi rõ ràng!

......

Đại thần thì mãi là đại thần, đối phương khiến cô lần đầu tiên chứng kiến cái gọi là thần tốc, đánh nhanh thắng nhanh! Chỉ nháy mắt mà nhân vật trên màn hình đã đầy máu ngã xuống. An Tình lệ rơi đầy mặt, nâng tay che trước ngực nhìn nhân vật Từ Từ San Hô đang nằm ngay đơ trên đất.

Đối với game online, thao tác máy tính của An Tình tuyệt đối không phải là kém, nhưng dù vậy vẫn bị người ngược thảm, loai kỹ thuật này của cô chỉ sợ trong mắt Đêm Trăng Không Sao thật nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Đối tượng lần này công lược chính là nhân vật phản diện Tần Nguyên Ngăn- chủ nhân của ID Đêm Trăng Không Sao- một người trời sinh tài cao.

Không chỉ là đại thần trong thế giới game, bên ngoài, sự tồn tại của Tần Nguyên Ngăn cũng được nhắc đến giống như một truyền thuyết, so thành tích thì luôn nổi trội, so bộ dáng thì tinh xảo xinh đẹp, hơn nữa nghe nói hắn còn là một vị phú nhị đại (con nhà giàu) vì có người từng trông thấy hắn lên xe Volvo xa hoa từ trường rời đi. Đến sau này, hắn còn cùng nữ chủ Bạch Vân diễn phiên bản lọ lem cùng hoàng tử thời hiện đại. Hai người từ trong game quen biết đến hiện thực, sau đó hai người nói ra thân phận cho nhau, cứ như vậy, một vị đại ác lại diễn một hồi tình ái trăm ngàn sủng với cô gái tên Bạch Vân kia.

Nhưng cố tình, nam chủ Từ trạch cùng Bạch Vân lại là thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau sâu đậm. Tần Nguyên Ngăn bị từ chối, sau liền hóa đen. Song, chỉ số thông minh của nhân vật phản diện như hắn khi dùng để đối phó với tình địch lại trở nên thấp đến đáng thương.

[Chương 124]

Phá hoại tình cảm nguyên chủ, tạo ra phiền toái cho Từ Trạch, thủ đoạn tàn nhẫn, không chút nương tay, mỗi lần đều đem nam nữ chính ngược đến chết đi sống lại. Còn cô phải ngăn trước khi Tần Nguyên Ngăn quen biết nữ chủ, bắt lấy vị boss phản diện này.

Nhưng không ngoài dự kiến, nhân vật của cô vẫn nằm ngay đơ chưa thể nhúc nhích. Từng giây từng phút trôi qua... Thời gian phảng phất như dừng trôi.

An Tình chợt sửng sốt, không hiểu vì sao nhân vật Đêm Trăng Không Sao trên màn hình cũng dừng công kích.

Ba phút trôi qua...

[Từ Từ San Hô]: Đại thần?

Năm phút nữa trôi qua...

[Từ Từ San Hô]: Đại thần, còn ở đó không?

Kì lạ là nhân vật của hắn vẫn đứng không nhúc nhích.

Sao thế này? An Tình có chút mơ hồ. Không lý do tấn công cô, rồi cũng không biết tại sao lại bất động đứng đó. Vị boss lần này dường như có chút... Độc đáo?

Một lát sau, An Tình tình di chuyển nhân vật Từ Từ San Hô lui vài bước về phía sau, lấy ra cung tên ngắm bắn.

"Tạch --"

Chỉ số máu của Đêm Trăng Không Sao giảm 5%. Hắn không hề tránh. An Tình có chút buồn bực, di chuyển Từ Từ San Hô tiến lên, một bên uống thêm dược bổ sung máu. Nhưng dược còn chưa uống được một nửa, Đêm Trăng Không Sao đánh tới.

Cô cuống quýt gõ tinh nhắn.

[Từ Từ San Hô]: Đại thần, anh làm sao vậy?

Trăm triệu lần không nghĩ tới, chưa kịp phản ứng thì anh sáng đã lóe trên đỉnh đầu Từ Từ San Hô, Đêm Trăng Không Sao trực tiếp xách kiếm bay nhanh tới "Xoát" hướng nhân vật của cô bổ tới --Mấy giây qua đi...

Tần Nguyên Ngăn nhìn qua người nào đó nằm ngay đơ nhưng đỉnh đầu lại phát ra câu thoại: "Đại thần, tôi chỉ là tới xem mà thôi..."

......

Hắn hơi sửng sốt, giãn khuôn mày đang nhíu chặt, nhợt nhạt thở phào, nhấc tay ra khỏi bàn phím, một tay xoa bóp cổ tay đau mỏi.

"Đã lâu không thấy, người anh em vẫn xuống tay tàn nhẫn với con gái người ta như vậy!" Hắn chưa kịp nghỉ ngơi, một bàn tay đã vỗ lên vai hắn.

Đối phương cười lớn, Tần Nguyên Ngăn ở bên cạnh nhíu mày, kéo bàn tay đối phương, ngón tay chỉ tới trước mặt: "Phòng cậu bên kia".

"Haha, tiểu Tần vẫn lạnh lùng tuyệt tình như thế!"- người thiếu niên dường như không bỏ vào tai lời nói của Tần Nguyên Ngăn, vẫn đứng sau lưng hắn thao thao bất tuyệt, vẻ mặt còn tươi cười sáng lạn.

"Đã sớm nói đại gia cậu quá rêu rao, còn muốn có người thêm bạn tốt sao, hahaha..."

Tần Nguyên Ngăn như cũ không biểu cảm, hoàn toàn không có vẻ mặt hưng phấn khi gặp bạn tốt.

"Ai?" Gì Tây đột nhiên nhíu mày, chỉ chỉ máy tính: "Có người muốn thêm cậu làm bạn tốt kìa."

Tầm mắt dừng trên khung thoại hiện lên từ đỉnh đầu ID Đêm Trăng Không Sao.

[Từ Từ San Hô đề nghị thêm bạn tốt]

Tần Nguyên Ngăn nhíu mày, di chuyển chuột đến khung cự tuyệt...

"Hắc hắc, đây không phải là cô gái vừa nãy sao?", vừa nói, Gì Tây nhanh chóng đẩy Tần Nguyên Ngăn ra, ngón tay gõ phím bùm bùm.

[Chương 125]

[Đinh! Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn]

Đang muốn thoát trò chơi, trên đỉnh đầu Từ San Hô bỗng nhiên hiện ra khung thoại. Ngón tay chợt dừng lại, An Tình ngẩn người. Cứ thuận lợi như vậy?

Nhờ vào lợi thế bản thân có hệ thống, cô liền biết sắc áo của Đêm Trăng Không Sao, nhưng đề nghị thêm bạn chỉ là thử, lấy tính cách của Tần Nguyên Ngăn chưa chắc hắn đã đồng ý.

Nhưng mà sao lại thế này?

......

Non nước hữu tình, phong cảnh tú lệ, quả không hổ là khu nhà dạy học trăm năm danh tiếng. Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh sôi nổi bắt đầu thu dọn sách trên mặt bàn.

"Học trưởng?"

Nghe tiếng gọi, bước chân Tần Nguyên Ngăn chợt dừng lại, mày cũng không nhịn được nhíu lại. Ngẩng đầu lên, hắn chỉ thấy nữ sinh một thân váy dài trang nhã đang đứng giữa đám người huyên náo, hé môi nhìn hắn mỉm cười. Mái tóc dày rậm như rong biển, từng lọn xoăn nhẹ, gương mặt trắng nõn hơi hơi ửng hồng, lúc này cô đang cong môi, ánh mắt trong suốt nhìn hắn.

Theo ánh nhìn của hắn, cô nâng quyển sách trong tay, hỏi: "Em có thể hỏi anh một số vấn đề không?"

Trong dữ liệu trò chơi, Tần Nguyên Ngăn là người không thích tiếp xúc với người khác, hồi cấp ba cũng không dễ nói chuyện, lên đại học càng không có quan hệ tốt với người nào. Gì Tây là một trường hợp đặc biệt, người này tính cách thật kỳ quái, đã dính vào liền đẩy không ra.

Cô đã làm mọi cách nhưng Tần Nguyên Ngăn cũng không thêm cô vào tổ đội, nếu muốn trò chuyện với hắn cũng chỉ có thể đến trường học. Cô đã suy nghĩ một số biện pháp, chỉ cảm thấy có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net