Chương 131-135: Thế giới VII [Xin chào, học trưởng] (11-15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 131]

"Bài luận văn các em cuối giờ nộp cho lớp trưởng, còn có đại hội thể thao mùa xuân vào tháng sau hi vọng các em tích cực tham gia".

Lúc sau, học sinh trong lớp sôi nổi tản ra.

Trên biển ghi: Lớp chuyên.

Trong phòng, một nam sinh lười biếng dựa trên ghế, tay cầm bút viết linh tinh, đám bạn học xung quanh lục tục kéo nhau đến nộp bài luận, kê cao thành một chồng trước mặt hắn. Đợi đến khi phòng học đã vắng người, An Tình mới rũ mắt nhìn đồng hồ, bước nhanh đi vào.

"Xin lỗi, mình muốn hỏi một chút". Lúc này, nữ sinh với mái tóc sợi đay từ phía dưới lớp học đi đến trước mặt nam sinh, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Cuối tuần mình có việc bận, không đến có được không?"

Cô gái nhăn mày, trên mặt trắng nõn lộ ra một tia lo lắng, gương mặt tinh xảo càng tăng thêm vẻ xinh đẹp ngọt ngào.

Tần Nguyên Ngăn hơi ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua trên mặt cô gái: "Không biết."

Cô gái nhất thời khó xử, trầm mặc cắn môi.

"Chị có thể tự mình đi hỏi giáo sư." Một tiếng nói bỗng vang lên, đánh gãy cuộc đối thoại của hai người. An Tình mỉm cười buớc đến, nheo mắt, ánh nhìn dừng trên người cô gái. Là Bạch Vận.

Sự xuất hiện ngoài ý muốn của An Tình khiến cô gái sửng sốt. Cô không hiểu liếc mắt nhìn An Tình đáp: "Cám ơn", sau đó liền xoay người rời đi.

"Anh có muốn em giúp một tay không?"

Chồng luận văn trước mặt hắn rất cao, ước chừng cao đến cả thước.

(1 thước (xích) = 33 cm)

"Không cần." Tần Nguyên Ngăn dọn đồ, lưu loát đứng lên. Tầm mắt lạnh nhạt đảo qua An Tình, cũng không nhiều lời nhấc chồng luận văn lên, bước nhanh ra khỏi phòng học.

"Học trưởng, đừng lạnh nhạt như vậy..." Cô chạy đuổi theo hắn.
"Để em giúp anh một tay."

"Không cần."

"Cầm nhiều như vậy nhất định rất mệt"

"..."

"Để em giúp cho, đừng khách khí."

"..."

"Học trưởng... học trưởng, anh đi chậm một chút."

......

Tần Nguyên Ngăn sau khi lên lớp thì lại tới thư viện, có vậy mới luyện thành một thân học bá.

("Học bá" là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Ngược lại "học bá" là "học tra".)

Nhớ tới trước đây thời phổ thông, mấy tên lười nhìn hắn cắm cúi làm bài trên sách, trên mặt liền lộ ra vẻ nghẹn khuất như ăn phải mướp đắng. Quả nhiên, bất kể trải qua bao nhiêu năm, bản tính con người vẫn như cũ không thay đổi.

An Tình nhìn đối phương nghiêm túc tính toán những thứ mà cô hoàn toàn không hiểu, bỗng cảm thấy mọi thứ vô cùng cao thâm khó lường. Bảng thống kê cùng hàm số xếp thành... số liệu? Dựa vào việc không thể gây họa cho rường cột nước nhà, cô ngồi bên cạnh hắn thập phần yên tĩnh.

Thiếu niên nghiêm túc vùi đầu vào số liệu, hoàn toàn không để ý đến sự tình xung quanh, không biết đã qua bao lâu, ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu liền thấy đối phương đang chống cằm, nửa khép mắt giống như vô cùng nhàm chán. Hắn liếc cô một cái, thầm nghĩ: nữ sinh này dạo gần đây dường như vẫn luôn xoay quanh hắn.

Vừa thấy hắn ngẩng đầu, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nói: "Học trưởng viết xong rồi à?"

Nghe vậy, thiếu niên chợt cúi đầu, lần thứ hai cầm bút, dùng hành động thực tế trả lời cô.

Đến khi mặt trời lặn xuống Tây Sơn, Tần Nguyên Ngăn mới buông bút, từ giữa một đống bản vẽ hơi ngẩng đầu, cảm thấy cổ đau nhức, hắn khó chịu hít thật sâu một hơi. Ngẩng đầu nhìn thẳng, trước mặt hắn là cô gái không chút phòng bị ngủ gối lên cánh tay, mái tóc dài hơi loạn vắt một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn mịn màng, hai mắt nhắm chặt, gương mặt khi ngủ có chút ửng hồng. Cô gái bỗng nhiên chép miệng, môi đỏ khẽ hé rồi khép lại.

Đồng tử hơi co rút, Tần Nguyên Ngăn vội di chuyển tầm mắt. Hắn nhéo ngón tay cầm bút, không tự giác tăng thêm hai phần lực đạo. Cô gái tựa hồ quan tâm hắn vô hạn, không rõ từ khi nào, hắn vẫn luôn cảm thấy bên người luôn là một mảnh ồn ào.

[Chương 132]

"Nguyên Ngăn, em gái kia lại tới kìa!" bạn học vui cười nháy mắt với hắn một cái, hắn cũng không hùa theo nói một tiếng.

"Cô em kia thích cậu à?"

Thích hắn? Đồng tử Tần Nguyên Ngăn sâu kín đảo qua trang giấy trên mặt bàn. Ai biết được? Thích hay không thích thì thế nào, tất cả đều không quan hệ đến hắn.

......

Phó bản Mộng Du mới ra, các đại hiệp liền kéo nhau tiến hành làm nhiệm vụ qua ải.

[Cười Giang Nam đề nghị thêm bạn tốt]

Người này chắc là Gì Tây... An Tình cứng họng nhìn thông báo trên màn hình, rốt cuộc vẫn là nhấn vào "Đồng ý"

Cười Giang Nam: "Ha ha ha, chào em gái".

Cười Giang Nam: "Em gái cùng đi làm nhiệm vụ chứ?"

Cười Giang Nam: "Em gái, em gái này..."

Từ Từ San Hô: "..."

Trăng Lạnh Không Thuyền: "Quen là được."

Đại thần sống cũng thực không dễ dàng a~

Cười Giang Nam kéo từ bang hội tới vài vị cao thủ, mọi người sau đó cùng nhau đánh phó bản.

Tuy rằng đại thần chỉ sử dụng acc phụ Trăng Lạnh Không Thuyền nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự cường đại của hắn. Boss phó bản trong tay hắn liền giống như thư sinh yếu đuối, đẩy một cái đã ngã. Hiển nhiên, kết quả là quần chúng xung quanh đem hạt dưa ra cắn, ngồi trên ghế nhỏ nhìn đại thần thao tác hoa lệ. Một đường thẳng tiến.

Trăng Lạnh Không Thuyền cùng một đám người các cô khí thế cường ngạnh vượt qua phó bản. Bình luận trên kênh Thế Giới sôi trào, vô số bang hội ôm hận cắn khăn rơi lệ.

"Trăng Lạnh Không Thuyền là ai?"

Vương Giả Thiên Hạ hiện là đệ nhất bang hội trong game, giờ phút này mặt mũi đã không giữ được. Lãnh Vong Ngạo Thiên vừa nghe bỗng cảm thấy có chút quen thuộc. Lần trước hại bọn hắn không phải tên này sao? Thù cũ chưa trả, thù mới lại tới.

Thật bất hạnh, thời điểm Từ Từ San Hô đánh tiểu quái thăng cấp đột nhiên gặp Chanh Ngây Ngô, một chiêu liền muốn diệt đối phương nhưng thất thủ, ngay lập tức trở lại điểm xuất phát. Tuy kỹ thuật của cô không tính là đứng đầu, nhưng nhìn chung vẫn có thể lấy trứng chọi đá, đương nhiên cô cũng thừa nhận, chuyện này thực sảng khoái!
Cười Giang Nam lừa An Tình gia nhập bang U Minh của hắn. Lời muốn nói nhịn rồi lại nhịn, nhìn thấy bang U Minh cũng xếp hạng 2, cô vẫn là yên lặng chấp nhận.

......

Ở thế giới cường giả muốn nâng độ hảo cảm thật khó, hệ thống hại cô mỗi ngày ân cần chạy lên chạy xuống 7 tầng lầu đến phòng học Tần Nguyên Ngăn, rốt cuộc cũng nhắc nhở độ hảo cảm đã lên tới +40.

"Học trưởng, nhìn em vất vả như vậy, anh không thể tỏ ra ôn hòa một chút ư?"

"Thang máy bên kia"

An Tình: "..."

Thời gian thấm thoát trôi qua, danh sách đại hội thể thao mùa xuân đã bắt đầu. Hiển nhiên, cái này không nằm trong mục đích của An Tình cho nên một hạng mục cô cũng không tới báo danh.

"Một mục cũng không điền? Vậy cậu làm cách nào cống hiến vì tập thể?" Lớp trưởng không vui đẩy kính, chỉ vào bảng phân công, sau đó đẩy tờ giấy tới trước mặt cô.

Người tình nguyện đăng kí tham gia!

An Tình: "..."

......

Như thường lệ An Tình đăng nhập trò chơi. Vốn muốn cùng Tần Nguyên Ngăn bồi đắp cảm tình nhưng... cuối cùng trở thành cùng Cười Giang Nam hàn huyên. Một lúc sau vẫn không thấy Trăng Lạnh Không Thuyền, nhắn tin cũng không có ai đáp.

Trong lòng nghi hoặc, cô nhắn.

Từ Từ San Hô: "Trăng Lạnh Không Thuyền đâu rồi ạ?"

Cười Giang Nam: "Em gái, anh thật đau lòng, em chỉ quan tâm hắn."

Từ Từ San Hô: "..."

Sau một lúc lâu, An Tình mới thấy đối phương truyền đến tin tức.

"À, Trăng Lạnh nói hắn đang bị bao vây"

Từ Từ San Hô: "!"

[Chương 133]

"Tọa độ!"

Cười Giang Nam sau một lúc lâu mới ôn tồn báo tọa độ, lại nói: "Kỳ thật em gái này...Em đừng vội, từ từ đã!"

Hắn còn chưa gõ xong, thân ảnh Từ Từ San Hô đã sớm biến mất.

......

Bị bao vây? Lấy kỹ thuật của Trăng Lạnh Không Thuyền lúc này hẳn đã sớm đến, trừ phi hắn thật sự gặp phải ca khó giải quyết.

Sâu trong rừng rậm, tầng tầng lớp lớp cây cao che lấp. An Tình khẽ nhíu mày, di chuyển điểm nhìn của Từ Từ San Hô, chiếu theo tọa độ của Cười Giang Nam đã báo mà đi sâu vào trong rừng. Ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời. Trang phục quen thuộc, bóng dáng quen thuộc. Vẫn là bộ bạch y phiêu diêu, thản nhiên đứng giữa đám người, hắn hơi ngửa đầu, hai tay buông lỏng. Mặc dù chỉ là chuỗi số liệu nhưng khí chất thanh lãnh hiên ngang của hắn thì không thể che lấp.

Chỉ thấy xung quanh Trăng Lạnh Không Thuyền đứng tầm hơn ba mươi người, mỗi người hoặc là cầm kiếm, cầm đao hoặc là giương cung đã tra tên, bao quanh hắn thành ba tầng chật như nêm cối.

Trong lòng An Tình bỗng cả kinh. Sao lại đông như vậy?

Khó trách...

Lấy cung tên ra, cô nhanh chóng xông vào đám người--

Từ Từ San Hô: "Các người thật quá đáng, ỷ đông hiếp yếu!"

"Vút" --

Từ trên không bay ra một mũi tên thẳng tắp đâm vào đám người trước mặt, còn cô nhanh chóng vọt tới che trước người Trăng Lạnh Không Thuyền--

Từ Từ San Hô: "Em tới cứu anh!" Cô khí phách nói.

Tay gõ phím của Tần Nguyên Ngăn chợt đình chỉ, lông mi khẽ run rẩy, hắn nhìn bóng trắng chợt lóe trên màn hình, không biết từ khi nào, chống đỡ trước người Trăng Lạnh Không Thuyền đã là một cô gái.

Từ Từ San Hô: "Các người thật quá đáng......"

Từ Từ San Hô: "Muốn giết anh ấy phải bước qua xác tôi!"

Thật lâu sau, Tần Nguyên Ngăn nhướng mày, khẽ rủ mắt, ngón tay gõ nhịp trên bàn phím.

"Sao cô ở đây?"

Đánh tới đánh lui, đúng lúc Từ Từ San Hô đã hạ gục được người thứ ba, hắn bỗng nhiên gửi tin nhắn.

"Em tới cứu anh".

Tần Nguyên Ngăn ngẩn người, trên màn hình là bóng dáng cô gái chưa đợi hắn trả lời đã điên cuồng công kích đám người xung quanh hắn. Bộ hồng y phấp phới phiêu động trong gió, ba ngàn tóc đen như mực bồng bềnh trong không trung, tuy chỉ là một chuỗi thông số nhưng dưới hiệu ứng ánh sáng cùng âm thanh trong game lại mang vẻ sống động chân thực. <<Kỳ tích>> chính xác là game online nổi tiếng với giao diện đồ họa vô cùng hoàn mỹ như vậy.
Dáng người hồng y nữ tử linh hoạt né tránh, tấn công, xuyên qua đám người. Còn Trăng Lạnh Không Thuyền một thân bạch y cứ đứng im phía sau cô. Cô giống như gà mẹ bảo vệ con khỏi bầy diều hâu, một bên che hắn, một bên không chút lưu tình xuống tay với những người xung quanh kia.

Hắn trầm mặc nhìn màn hình, hồi lâu sau, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ cong, đáy mắt là một tia đạm mạc tươi cười.

Trăng Lạnh Không Thuyền: Kỳ thật...

Từ Từ San Hô: Tạm thời đừng nói chuyện, em không rảnh gõ chữ.

Trăng Lạnh Không Thuyền:...

Từ Từ San Hô: Anh mau lo nửa bên kia đi!

Đảo mắt, đám người trên màn hình đã bị cô diệt gần một nửa. "Tít tít tít"-tin nhắn từ danh sách bạn tốt của hắn gần như đã nổ tung rồi.

An Tình đánh đến luống cuống tay chân, trong tâm lại nghĩ đám người này đông như vậy hóa ra kỹ thuật cũng chẳng ra gì. Thật là ngoài ý muốn đánh dễ dàng như vậy. =))

Thật lâu sau, Tần Nguyên Ngăn bị tin nhắn từ đám bạn oanh tạc, cuối cùng vẫn phải nhắn riêng cho Từ Từ San Hô: "Bình tĩnh một chút, đây đều là bạn của tôi".

Nội dung thật khiến người khác phun máu!

Ngón tay vừa ấn đến mục tin nhắn, An Tình đã trừng lớn hai mắt, thiếu chút là đem chuột trong tay ném văng ra--

Lúc này, tin tức từ Cười Giang Nam cũng tới: "Em gái, kẻ địch đã sớm bị diệt rồi mà."

Từ Từ San Hô: %¥@%&p/#^***......

Lệ rơi đầy mặt, sao mấy người không nói sớm chứ!!!

Đối với vấn đề này, Gì Tây tỏ vẻ thực vô tội, ai bảo em cứ chạy như điên, anh cản cũng không được a~ Nói thế nào thì em cũng đánh thuận tay như vậy mà!

Phải rồi! Đêm Trăng Không Sao thân là đại thần, dù chỉ mở acc phụ cũng không thể nào rơi đến kết cục chật vật như vậy được, lấy kỹ thuật của hắn, không ngược người ta đến chết mới là lạ, làm gì có chuyện ở đó bị đám người vây đánh?

Cô gái áo hồng lúc này đã ngơ ngác đứng tại chỗ.

Tin nhắn từ đồng đội Trăng Lạnh Không Thuyền không ngừng truyền đến:

Đồng đội A bị giết: "A? Thế nào lại đột nhiên lao đến một cô gái?"

Đồng đội B bị giết: "Lão đại, đây là tình huống gì đấy?"

Đồng đội C bị giết: *vẻ mặt bị bức của người qua đường*

Đồng đội D bị giết: "F***, sao tôi đã quay lại điểm hồi sinh vậy? Còn phải đi tìm cậu?"

[Chương 134]

Tần Nguyên Ngăn ngồi trước màn hình máy tính chợt giơ tay che mặt, khóe miệng không thể ức chế giương cao.

An Tình thổ huyết trong lòng, ngón tay run rẩy gõ mấy chữ trên bàn phím.

Thật lâu sau, vị Trăng Lạnh Không Thuyền này gây họa lại làm như không có việc gì nói với cô: "Ừ, thao tác không tệ, kỹ thuật vẫn cần rèn luyện".

Táchhh - An Tình phảng phất như nghe thấy âm thanh trái tim mình đang vỡ vụn.

Từ Từ San Hô:...

Quỷ dị trầm mặc hồi lâu, Từ Từ San Hô mới lên tiếng: "Sắp tới có thể em sẽ không online".

Trăng Lạnh Không Thuyền:...

Ngẫm nghĩ, cô nhắn tiếp: "Em tuyệt không có ý khác đâu! 8/4 này trường tụi em tổ chức đại hội thể thao, em muốn đi cổ vũ".

Cô đơn giản thông báo một tiếng sau đó offline, bỗng có cảm giác ngày hôm nay online chả có lợi gì.

Gì Tây cùng Trăng Lạnh Không Thuyền tụ họp. Hai người bắt đầu đi làm nhiệm vụ, được nửa đường, Gì Tây bỗng thắc mắc: "Sao có cảm giác mình đã bỏ lỡ việc gì nhỉ?"

Trăng Lạnh Không Thuyền không thèm để ý đến hắn.

Im lặng một lát, cửa phòng bỗng bị đối phương đập "thùng thùng" rung động.

Tiếng kêu sợ hãi của Gì tây quanh quẩn trong phòng: "Khoan đã, đại hội thể thao vào 8/4? Không phải trường cậu cũng tổ chức sao?"

"Chẳng lẽ hai người chung trường?" Gì Tây hò hét.

Ngón tay Tần Nguyên Ngăn hơi dừng lại sau đó mặt không đổi sắc cúi đầu chuyên tâm gõ bàn phím.

"Cậu không hiếu kỳ à? Tôi đây muốn đi xem!!!" Gì Tây xông tới ôm bả vai đối phương, cười tủm tỉm nói.

Tần Nguyên Ngăn hơi trầm ngâm, liếc mắt nhìn tên bạn đang kích động: "Không sợ à?"

"Sợ cái gì?"

Hắn nhếch miệng, cặp đồng tử đen nhánh sâu kín đảo qua trên mặt Gì Tây, nhàn nhạt lên tiếng: "NHÂN YÊU" (nam chơi acc nữ).

Gì Tây bỗng buồn nôn, há miệng thở dốc, oán hận trừng mắt nhìn Tần Nguyên Ngăn sau đó tuyệt vọng ngậm miệng. Hắn tỏ vẻ sẽ không bao giờ cùng người này nói chuyện.

Nửa nâng mắt, ngón tay thon dài chống cằm, tầm mắt Tần Nguyên Ngăn khẽ đảo qua tin tức của Từ Từ San Hô: "Đại hội thể thao sao?"

Nhắm mắt, ngón tay hắn như có như không gõ nhịp trên mặt bàn.

......Đại hội thể thao bắt đầu trong khí thế hừng hực của sinh viên, sân thể dục biển người tấp nập, An Tình làm tình nguyện viên bất đắc dĩ cũng bận rộn xoay quanh như chong chóng.

"Pằng--"

Nghe thấy tiếng súng vang lên, mọi người từ vạch xuất phát nhổm người dậy chạy như bay, xung quanh khán đài là âm thanh hò hét đinh tai nhức óc.

An Tình đã dọn xong một thùng nước khoáng liền chậm rãi đi dọc theo lan can khán đài, mắt cũng không ngừng nhìn khắp xung quanh. Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, nhướng mày mỉm cười. Cô xoay người đem thùng nước để trên mặt đất, từ trong đó lấy ra vài chai, chạy nhanh về phía tây sân thể dục.

Một nam sinh cầm khăn lông xoa mồ hôi trên cổ, trên miệng không ngừng than: "Nóng quá". Vừa quay đầu, cậu liền kinh ngạc khi thấy Tần Nguyên Ngăn vẫn trấn định như thường: "Cậu không nóng à?", càng kinh ngạc hơn khi thấy làn da đối phương trắng nõn tỏa sáng dưới ánh mặt trời cũng không có lấy một giọt mồ hôi. Tần Nguyên Ngăn nhàn nhạt nhìn thoáng qua cậu ta, im lặng không nói.

"Học trưởng cố lên!"

Nam sinh đứng cạnh hắn tủm tỉm cười trêu: "Em gái này đúng thật là vô cùng nhiệt tình đấy".

Quay đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói chang là bóng dáng thiếu nữ yểu điệu, trên người mặc áo sơ mi trắng thuần cùng váy ngắn, mái tóc dài buộc cao khẽ lắc lư theo từng động tác vẫy vẫy tay. Cô cong môi, đáy mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười xinh đẹp. Chỉ một lát sau, cô đã vòng qua đám người chạy tới trước mặt hắn. Làn da trắng nõn như ngọc khẽ ửng hồng, mồ hôi hai bên thái dương vẫn không ngừng chảy dọc. Cổ họng bỗng khô khốc, Tần Nguyên Ngăn rũ mắt, còn chưa kịp nói, một cánh tay đã xuất hiện trong tầm mắt.

"Học trưởng, nước của anh."

Hắn di chuyển tầm mắt, cuối cùng dừng trên gương mặt của cô.

"Này Nguyên Ngăn, cậu muốn uống nước à? Đang tính hỏi cậu...A?"

Một nam sinh đang cầm chai nước muốn đưa qua đúng lúc lại nhìn thấy An Tình, lời muốn nói liền nuốt trở vào.

Thời tiết nắng nóng khó chịu, lại thêm việc chạy cự li 1500m dưới cái nắng như vậy xác thật khiến thân thể vô cùng mệt, việc bổ sung nước là điều vô cùng cấp bách.

"Học trưởng chắc nóng lắm nhỉ..." An Tình cười tủm tỉm nhìn hắn.

Nhìn ánh mắt của cô, không biết tại sao trong lòng Tần Nguyên Ngăn lại khẽ động.

Cô trêu hắn: "Anh có muốn hay không này~", vừa nói vừa dương cao chai nước trong tay.

Chai nước trong suốt lấp lánh lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, đặc biệt chói mắt. Hầu kiết khẽ nhúc nhích. Hắn lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau vươn tay--

"Đã có". Hắn lưu loát xoay người, vòng qua người An Tình, lập tức đi đến bên cạnh nam sinh đang dọn vệ sinh.

An Tình: "..."

Hắn ngay lập tức mở nắp, ngửa cổ dốc ngược chai nước. Yết hầu nam tính giao động nuốt xuống dòng nước. Uống xong, hắn nghiêng mặt nhìn cô.

Trong lòng An Tình ba chấm, vặn chai nước bị người nào đó ghét bỏ, kề bên miệng hung hăng uống một ngụm lớn.

[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +60.]

[Chương 135]

An Tình cụp mắt, chăm chú nhìn lịch thi đấu trong tay. Sau chạy cự li 1500m, Tần Nguyên Ngăn vẫn còn một trận bóng rổ nữa. Trận đấu này ngày thứ 3 mới bắt đầu.

Nếu hỏi loại vận động nào có thể khiến nam sinh sôi nổi nhất thì chắc chắn đó chính là bóng rổ, chỉ cần nghe những tràng hò hét chói tai xung quanh liền biết. Thân ảnh linh hoạt của các chàng trai chơi bóng rổ không ngừng di chuyển, ngẫu nhiên liếc mắt cũng có thể thấy được từng giọt mồ hôi đang chảy dọc, vô cùng nam tính khiến các thiếu nữ đứng ngồi không yên, không ngừng la hét cổ vũ.

An Tình băng qua đám người, một đường "vượt năm ải chém sáu tướng"*, không ngừng chen lấn mới đến được bên cạnh người thiếu niên khi kết thúc trận đấu.

*Chiến tích của Quan Vân Trường trong phần truyện "Hồi trống Cổ Thành": đại ý là dùng hết mưu trí, sức lực, trải qua bao trắc trở mới thành công.

"Học trưởng, anh khát không?"

Từ phía sau không ngừng xô đẩy khiến thân mình An Tình lung lay đến chóng mặt: "Học trưởng nhất định đang rất nóng!"

Cô đưa khăn lau cho đối phương. Thiếu niên ngoái đầu nhìn cô một cái nhưng không nói gì, vươn tay nhận nước cùng khăn, một bên ngẩng đầu uống, một bên chậm rãi lau mồ hôi. Dòng nước đi vào cuống họng, hầu kết hắn khẽ nhấp nhô. Những giọt nước trào ra men theo cổ trượt xuống xương quai xanh rồi biến mất trong áo.

An Tình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mình đứng đến ngang vai hắn.

"Học trưởng, anh thật cao!"

Hắn lặng im không đáp.

"Học trưởng làm thế nào để cao như vậy?" Cô tò mò nhìn hắn.

"Trước kia em thích uống sữa bò vì giúp tăng trưởng chiều cao, còn có uống sữa đậu nành và ăn đu đủ để tăng kích thước vòng ngực. Anh cũng uống sữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net