Chương 136-140: Thế giới VII [Xin chào, học trưởng] (16-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 136]

Bàn tay cầm khăn bỗng cứng ngắc.

Tần Nguyên Ngăn: "...."

Xung quanh sân thể dục âm thanh ồn ào náo nhiệt nhưng vẫn không thể át được tiếng nói của cô.

"Kỳ thật cao quá cũng không tốt đâu hội trưởng à, em nghe nói con trai phát dục sớm sau này thường không được cao ạ!" (chị nghe ai nói =)) 2 người đại học rồi chứ ít gì)

Tần Nguyên Ngăn: "..."

"Anh có kén ăn không vậy? Sao nhìn lại trắng bệch như vậy, chắc là không ăn đủ chất dinh dưỡng chứ gì? Anh phải ăn thật nhiều thịt cá vào mới không còn cái khí sắc này...."

Hắn tựa hồ cảm thấy dây thần kinh nào đó đứt phụt một tiếng...

Tần Nguyên Ngăn hơi rũ mắt trầm mặc, thật lâu sau mới lên tiếng: "Em cũng khát rồi".

"Học trưởng, anh đang quan tâm em sao?" Ngữ điệu của cô vô cùng kích động.

Trong lời nói của cô như có vô số ngựa Troia* đốt cháy phòng tuyến của hắn, không ngừng tàn ác oanh tạc thâm tâm hắn.

*Ngựa Troia (nguyên văn: ngựa gỗ virus): là một loại phần mềm ác tính. Một trong những thứ giăng bẫy của Ngựa Troia là nó tự nhận giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy.

Hắn lẳng lặng đưa chai nước trong tay cho cô, hy vọng có thể lấp kín cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải kia.

"Học trưởng, anh thật tốt!" Cô vui vẻ cầm lấy, hé môi cười nhìn hắn.
Hắn không đáp lời, bên trong không ngừng cảm thấy dây thần kinh nào đó đang hỏng mất.

..................

"Không tồi nha, lại gặp nhau, thật không biết cậu cũng chơi <<Kỳ Tích>>"

"Lại không biết thì ra cậu cũng chơi đấy".

Bên cạnh cũng đồng thời truyền đến một trận cười to.

"Game này đồ họa tinh xảo, phó bản mới ra cũng rất thu hút". Ánh mắt Bạch Vận tỏa sáng, khi nhắc đến game này trên mặt cũng mang theo nhàn nhạt tươi cười.

"Phó bản nào cơ?"

"Đảo Mộng Du đấy. Mấy hôm trước mình cùng đồng đội có đi một lần nhưng lại đụng phải sự tình phiền toái, chỉ vì mấy nay trường học diễn ra đại hội thể thao khiến mình không có cách nào online". Bạch Vận mỉm cười, mang theo vài tia tinh nghịch đùa giỡn cùng đám nam sinh bên cạnh.

Trong lòng vừa động, Tần Nguyên Ngăn chợt nghiêng mắt nhìn.

Bạch Vận đang vẫy vẫy tay, nhìn nam sinh gật đầu: "Cũng không vội, lúc sau chúng ta cùng nhau xem". Nói xong cô liền xoay người rời đi.

Tần Nguyên Ngăn bỗng bị gọi hoàn hồn.

"Nguyên Ngăn, lịch thi đấu còn nốt ngày kia thôi, tiếp tục cố gắng nhé."

Một người bạn vỗ vai hắn. Hắn hơi gật đầu, nhợt nhạt đáp ứng. Chỉ là trong lòng vẫn có chút để ý, hắn lần nữa quay đầu nhìn nơi bóng dáng kia đã biến mất. Thật lâu sau, hắn nâng tay xoa xoa ấn đường. Hắn hẳn là đã suy nghĩ nhiều rồi.

[Chương 137]

Vừa mới đăng nhập trò chơi, trên giao diện liền xuất hiện tin nhắn. Theo bản năng hắn click mở.

Từ Từ San Hô: "Đại hội thể thao đã kết thúc, em đã trở về rồi!"

An Tình một bên nhìn nội dung trên trang chủ, một bên chào hỏi hai người Cười Gian Nam và Trăng Lạnh Không Thuyền.

Cười Giang Nam: "Thế nào?"

"Cái gì?"

Cười Giang Nam: "Sao em còn chưa biết? Chính là đại hôi thể thao ở trường em nghe nói cùng Trăng Lạnh--"

"A a a!" Từ Từ San Hô liên tiếp phát ra một tràng dài ngữ khí, nháy mắt đánh gãy câu nói của Gì Tây.

Trăng Lạnh Không Thuyền:...

"Hai anh xem tin tức chính thức trên trang chủ chưa?"

Cười Giang Nam:?

Trăng Lạnh Không Thuyền: "Trang chủ?"

Từ Từ San Hô gửi tới một chuỗi icon trái tim, lại nói: "Đúng vậy."

Một trận yên lặng bao phủ.

Lúc sau, Cười Giang Nam: "Kỳ Tích cuồng hoan tiết -- phía nhà phát hành chính thức mở cuộc thi PK cho cặp đôi..."

Từ Từ San Hô: "Chính là cái này, các anh xem --"

"Cuộc chiến PK theo cấp bậc, người chơi sở hữu tổ đội (ghi chú: 2 người) cùng nhau tham gia các giả thiết được kiểm soát bởi công ty phát hành game. Không giới hạn khu vực... Sắp ra mắt trong tháng tới..."

"Mau xem khen thưởng ấy!"
Cười Giang Nam: "Khen thưởng cho cặp đôi thắng giải là trang phục đôi (bản hạn chế)... Thú cưỡi đôi (bản hạn chế)... Vũ khí đôi (bản hạn chế)...", kéo xem tin tức, Gì Tây vẻ mặt đen xì. ( ° △ °|||)

Đồ đôi bản hạn chế không xuất bản nữa....

Rõ ràng lúc trước trên trang chủ chỉ nói không nhất thiết là vợ chồng nhưng rõ ràng cái này là bản dành riêng cho họ mà....

Dụng tâm thực tà ác.

Như vậy, nam nam cũng có thể...

Nghĩ nghĩ, trên mặt hắn liền lộ ra một tia tươi cười đáng khinh.

[lặng lẽ nói] Cười Giang Nam: "Tiểu Tần..."

[lặng lẽ nói] Trăng Lạnh Không Thuyền: "Tôi không hứng thú với cậu."

Lúc Tần Nguyên Ngăn nhận được tin nhắn riêng của Gì Tây, hắn không ngần ngại cắt đứt.

[lặng lẽ nói] Cười Giang Nam: "..." Thật tuyệt tình.

Từ Từ San Hô: "Em muốn tham gia!"

An Tình bỗng phát ra một tin thu hút sự chú ý của hai người.

Cười Giang Nam: "Muốn tham gia, em phải tìm được bạn đồng hành."

Thấy vậy, An Tình cong cong khóe môi, ngón tay "bùm bùm" gõ trên bàn phím-

"Em không có bạn trong game"

Cười Giang Nam: "..."

Trăng Lạnh Không Thuyền: "..."

[Chương 138]

Trăng Lạnh Không Thuyền lời ít ý nhiều truyền đạt rằng trận PK này không gây bất cứ hứng thú gì với hắn, còn Cười Giang Nam lại tỏ vẻ có thể cùng cô.

Từ Từ San Hô: "Vậy được rồi".

Bàn tính của An Tình ngoài ý muốn thất bại.

Tham gia báo danh PK, ban đầu chính là phải hoàn thành nhiệm vụ NPC đưa ra, đại khái chính là hai người tiến hành hoàn thành nhiệm vụ trên một bản đồ nào đó, dưới sự giám sát của quản lý game. Lúc sau, phía công ty game sẽ phái người tới để chứng minh hai người có thực sự yêu nhau bằng cách đưa tới cho hai người một đối thủ...

Từ Từ San Hô: "..."

Tuy nói Gì Tây thao tác cũng không kém nhưng ý của An Tình thực sụ không phải vậy, nhưng mà....

Trongg khi đối phương vô cùng hứng thú thảo luận làm cách nào để qua cửa, cô thật ngượng ngùng mở miệng giội nước lã.

......

"Thật sự không muốn tham gia hả?" Gì Tây hỏi.

"Tôi thấy San Hô có ý với cậu đấy, cậu nói không tham gia em ấy có vẻ mất mát."

Tần Nguyên Ngăn trong khoảng thời gian này không thể online, hắn từ giữa một đống giấy tờ ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn đối phương, im lặng một lúc sau mới hỏi.

"Nhiệm vụ công ty tìm hiểu bản đồ mới thế nào rồi?"

Nghe vậy Gì Tây hơi sửng sốt, sau đó liền cong môi cười giảo hoạt: "Vụ này không phải giao cho cậu à".

Tần Nguyên Ngăn ném bút trong tay xuống, chậm rãi đứng lên: "Tôi chỉ phụ trách khai thác số liệu chú không phụ trách quản lý."

"Đừng tuyệt tình như thế mà aaa!" Đằng sau bỗng truyền đến một tiếng rú thảm thiết.

Tần Nguyên Ngăn sớm đã bước ra khỏi phòng, hắn cầm lấy di động, chậm rãi nhíu mày. Trong đầu lại quanh quẩn lời nói của Gì Tây. Sự tình ngày hội thể thao lần trước cũng rõ ràng trước mắt, cho nên...

Còn cả nữ sinh kia....

Thật lâu sau, hắn bất đắc dĩ thở dài. Là hắn đã suy nghĩ nhiều, loại sự tình vô căn cứ này làm sao có khả năng? Hay là nói, vì hắn đã tiếp xúc nhiều với game nên hắn cũng trở nên ảo như vậy?

......

"Học trưởng, ngành chúng ta đạt giải nhất trong trận bóng rổ trước, chúc mừng cậu".

Bạch Vận một bên ôm một rương đồ nặng bên trong chứa phần thưởng, một bên chúc mừng.

"Đúng rồi, lần trước nghe nói cậu cũng chơi game võng du?"

"Vâng, sao ạ?"

"Lần trước thời gian cấp bách chưa kịp hỏi, Bạch mỹ nữ có thời gian cùng nhau lập tổ đội?"

Bạch Vận không nhịn được mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Tuy nói Bạch vận cũng không đến mức hoa hậu giảng đường nhưng cũng xinh xắn không kém mỹ nữ. Suối tóc nâu cuộn sóng lọn lớn, dáng người quyến rũ, làn da trắng nõn, chỉ nhẹ mỉm cười cũng đủ thu hút ánh nhìn nam sinh. Hơn nữa, tính cách cũng rất tốt, thường xuyên giúp đỡ cán bộ trong lớp làm một số việc, đối với phiền toái của bạn học cũng rất vui lòng giang tay, che đậy rất tốt, bên ngoài cũng được coi như tình nhân trong mộng của không ít người.

Tần Nguyên Ngăn ở bên khép máy tính.

"Học trưởng, chúc mừng cậu." Bạch Vận đặt xuống bàn một hộp Chocolate.

Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy cô hé môi nhìn hắn cười ngọt ngào.

"Đây là phần thưởng, học trưởng tiếp tục cố lên, cả sự tình luận văn lần trước cũng cảm ơn cậu nhé."

Hắn chợt nhớ tới đại hội thể thao lần trước hình như cô cùng người khác có nói đang chơi <<Kỳ Tích>>...
Hơi hơi bất động, hắn nhớ lại khoảng thời gian trước, trong game nữ tử áo hồng bỗng dưng lao tới che trước người hắn, không ngừng tàn sát lung tung, trong lòng bỗng chợt động. Mắt thấy nữ sinh xoay người rời đi, Tần Nguyên Ngăn trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn nhàn nhạt lên tiếng: "Bạn học Bạch."

Một lát, hắn chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt hướng nữ sinh đầu qua đi --

"Cậu cũng chơi <<Kỳ Tích>> sao?"

......

"Trời ạ, anh Trăng Lạnh hóa ra lại là khoa công nghệ, muốn gặp mặt không? Em cũng khoa công nghệ này!"

Tần Nguyên Ngăn động tác cứng đờ. Đã lâu không online, lúc nhìn tin nhắn của Từ Từ San Hô hắn liền có chút sững sờ.

Muốn gặp mặt?

Đột nhiên hắn nhớ lại sự tình lần trước ở phòng học. Hắn nhíu mày, tầm mắt sâu kín đảo qua hình ảnh trên màn hình. Cô gái đó hình như tên là... Bạch Vận?

Dung nhan nữ sinh đó hắn không nhớ rõ lắm. Yên lặng nhìn đám tin nhắn không ngừng ùn ùn kéo đến, hắn không đáp lại.

Nhưng bên cạnh lại cố tình đáp ứng, tin nhắn liên tiếp không ngừng truyền đến hắn--

"Quá được, anh cũng tính là khoa công nghệ đấy, khi nào gặp?"

"Thế giới lớn như vậy, có thể gặp gỡ nhau trong game này cũng tính là một loại duyên phận a."

"Đúng rồi, anh quên hỏi, em ở phòng học nào, chúng ta cùng nhau gặp một lần, tốt xấu gì cũng chơi cùng nhau lâu như vậy."

Tần Nguyên Ngăn hơi nhíu mày, không thể tưởng tượng nữ sinh tên Bạch Vận lại có một tính cách nhiệt tình như vậy. Vô cùng rõ ràng, trong dung lượng não bộ của Tần Nguyên Ngăn, tên các bạn học không phải loại chuyện trong phạm trù ghi nhớ của hắn, điểm chú ý của hắn mỗi ngày rất đơn giản.

Giáo sư nói cái gì...

Giáo sư hôm nay bố trí tác nghiệp gì...

Giáo sư dặn cái gì vào hôm sau...

Từ Từ San Hô: "Trăng Lạnh? Trăng Lạnh? Anh có ở đây không?"

Nói thật lâu bên kia vẫn không có đáp lại, An Tình bỗng có chút sốt ruột.

Từ Từ San Hô: "Trăng Lạnh, đừng nói anh đang trốn em!"

[lặng lẽ nói] Từ Từ San Hô: "Trăng Lạnh, anh không phải bị câm chứ."

Tần nguyên ngăn: "..."

[lặng lẽ nói] Từ Từ San Hô: "Khụ khụ, được rồi, anh không nói thì em đi hỏi Giang Nam"

Tần Nguyên Ngăn cứng nhắc, khóe miệng co rút. Thật lâu sau hắn động ngón tay.

[lặng lẽ nói] Trăng Lạnh Không Thuyền: "Chuyên ngành Công nghệ thông tin, tầng 7, phòng 70."

An Tình nhìn đối phương cuối cùng cũng nhắn tin tới bỗng không nhịn được mỉm cười. Rõ ràng đối phương không quá hứng thú với vấn đề gặp mặt này. Nhưng mà mấy ngày nay cô bận rộn, sự tình có vẻ đang đi sai hướng vì vậy cô cần phải dùng dao sắc chặt đay rối.

[lặng lẽ nói] Từ Từ San Hô: "Ngày kia em sẽ đến tìm anh, anh nhất định phải chờ em đó."

Tần Nguyên Ngăn ngước mắt nhìn lướt qua tin nhắn, cũng không đáp lại. Trầm mặc thật lâu hắn rốt cuộc di chuột, offline.

......

Trang điểm đơn giản, An Tình mau chóng đến phòng học, trong lòng đang mong gặp Tần Nguyên Ngăn nên có chút khẩn trương. Lưng hơi dựa vào vách tường lạnh băng, cô khép hờ mắt.

[Chương 139]

Tiếng chuông tan học vang lên, dòng người lũ lượt tràn ra. Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện ồn ào nháy mắt phá vỡ không khí hành lang vắng lạnh trước đó.

Lúc này có phải thời cơ tốt không? Nói không chừng, sự tình đã lệch lạc đi rất nhiều.

Một lát sau, hành lang chen chúc dần yên tĩnh lại.

An Tình thở phào, ngẩng đầu, chậm rãi rảo bước vào phòng học. Phòng học rộng như vậy lúc này chỉ còn lác đác vài người. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Ánh mắt chợt sáng ngời khi bắt gặp thân ảnh cao lớn, cô bước nhanh đi qua. Cô hơi cong môi: "Học trưởng".

Vì sao cô lại đưa ra chủ ý muốn gặp Tần Nguyên Ngăn, ngược dòng phải nhắc đến cuộc trò chuyện với Gì Tây hai ngày trước trong game. Ngày đó cô bị tin nhắn của Cười Giang Nam oanh tạc.

"Phốc--", ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống xuýt chút nữa đã bị phun ra.

Từ Từ San Hô: "Anh nói cái gì?"

"Không cần ngượng ngùng, anh biết hai người đã gặp mặt".

Hai người điều khiển nhân vật hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường quay trở về, Cười Giang Nam lại làm như lơ đãng nói.

Từ Từ San Hô: "..."

Cô cùng Tần Nguyên Ngăn quả thực đã từng gặp mặt nhưng đối phương chắc hẳn chưa biết cô là Từ Từ San Hô. Tần Nguyên Ngăn người này lãnh đạm, tuyệt đối sẽ không chủ động làm quen với cô.

Một hồi yên lặng.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Em cảm thấy, người mà Trăng Lạnh gặp có khi không phải em..."
Mấy ngày không gặp Tần Nguyên Ngăn không ngờ sự tình đã chuyển hóa đến mức này.

Cười Giang Nam: "..."

Khi biết được tin tức này, An Tình có chút khó tiêu. Rốt cuộc là ai đến cạy góc tường của cô? Cô vốn dĩ không hề sốt ruột, nhưng chuyện đến nước này khiến cô không thể cứ đi tìm Tần Nguyên Ngăn nói chuyện phiếm được nữa, phải khiến hắn ở hiện thực thấy được tình cảm của cô.

......

Người trong phòng rốt cuộc cũng đi gần hết. Phòng học rộng lớn chỉ còn một bóng dáng đang lẳng lặng ngồi ở hàng ghế phía trước. Hắn hơi cúi đầu như đang nghĩ điều gì đó. Nói đúng ra Tần Nguyên Ngăn luôn là một người lạnh lùng, không thích giao tiếp càng không thích mở miệng nói chuyện, từ nhỏ đã như vậy. Hắn cũng không phải một người hiếu học, chỉ là trời sinh điều kiện của hắn rất tốt, hắn luôn có thể dễ như trở bàn tay nắm được cái mình muốn. Thi đua tốt, học tập tốt, cái danh người đứng đầu cũng dễ như lấy từ trong túi ra, chưa bao giờ hắn phải trải qua hai chữ "Thất bại". Cuộc sống cứ yên bình không chút gợn sóng, không chút mãnh liệt nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác gì bất ổn. Sở dĩ chọn chương trình chuyên nghiệp về máy tính vì hắn cảm thấy thứ này có chút thú vị. Hắn không thích giao tiếp nhiều với người khác ở ngoài hiện thực, cũng không muốn gặp mặt với những người trong game.

Gia tộc Gì Tây làm kinh doanh.

Phó bản đảo Mộng Du là tác phẩm tốn nhiều công sức của Tần Nguyên Ngăn, từ lên ý tưởng, theo sát số liệu, thống kê,... đều là một tay hắn làm. Nhưng đến ngày đó, trong trò chơi đột nhiên nhảy ra một cô gái. Tuy ấn tượng với cô không quá khắc sâu nhưng đến cùng vẫn là có chút ký ức. Trong hiện thực, hắn luôn tỏ ra lãnh đạm, đã nhiều năm như vậy bên cạnh cũng chỉ có Gì Tây là người bạn duy nhất. Ngày thi đấu bóng rổ hôm đó ngẫu nhiên nghe nói khiến hắn chú ý. Hắn chưa từng nghĩ bọn họ sẽ gặp nhau ở ngoài đời thực.

Cô gái với mái tóc nâu dài, diện mạo thanh tú trắng nõn. Hắn không nhớ kỹ về cô, chỉ đơn giản dựa vào suy đoán, hắn mơ hồ có ấn tượng nhưng vẫn không thể xác định.

"Cô cũng chơi <<Kỳ tích>>?", trong lòng chần chừ, hắn cuối cùng vẫn mở miệng.

"Đúng vậy, phó bản mới ra khá thú vị". Nữ sinh kêu Bạch Vận ngày đó đã trả lời hắn như thế.

Trong lòng hắn có chút hoài nghi cùng suy đoán, phải chăng Từ Từ San Hô chính là cô ấy...

"Học trưởng."

Một tiếng gọi nhẹ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, chợt nghiêng đầu, hình ảnh nữ sinh mang theo tươi cười nhàn nhạt cứ như vậy liền in sâu vào đáy mắt.

[Chương 140]

Bầu không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.

"Học trưởng?" An Tình lại gọi một tiếng.

Tần Nguyên Ngăn cứ như vậy nâng mắt nhìn cô lạnh nhạt, trên mặt không có một biểu tình dư thừa nào, nhưng ánh nhìn dường như lại lộ ra một tia ngoài ý muốn.

Yên lặng thật lâu sau.

Hắn bỗng nhiên thở phào, ngón tay thon dài khẽ nhéo ấn đường. Hắn quay đầu, tiếp tục cắm cúi viết gì đó.

An Tình: "..."

Cô xải bước đến trước mặt hắn, khẽ nheo mắt, cong môi...

"Xoàn xoạt --"

Nhấc tay, toàn bộ giấy trên bàn đều bị cô gạt xuống.

Tần nguyên ngăn: "..."

Giấy trăng bay lả tả đầy đất.

Ngón tay hắn chợt cứng đờ. Hắn ngồi thẳng lưng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu đem ánh nhìn dừng trên mặt cô.

"Học trưởng không nhớ em?". Cô mỉm cười.

Hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn cô không nói, sau đó dịch chuyển tầm mắt, như có như không nhìn sang chỗ khác. Hắn thật ra cũng có chút ký ức, bon họ gặp nhau cũng không phải một lần.

Cô khom người, bàn tay chống trên mặt bàn, híp mắt nhìn hắn.

"Mọi người đều đã đi hết. Hiện tại trong phòng chỉ còn hai người chúng ta. Em đến tìm Trăng Lạnh Không Thuyền, còn học trưởng chờ ai?"

"Hả".

Trong phòng học rộng lớn chỉ còn lại yên tĩnh.

Lông mi khẽ run rẩy, hô hắp hắn chợt cứng lại, đồng tử cũng không nhịn được co rút.

......

"Trăng Lạnh không Thuyền cùng Từ Từ san Hô, còn có Cười Giang Nam".
An Tình rũ mắt, xòe bàn tay đếm ngón tay.

"À còn tầng 7 phòng 70".

Theo mỗi chữ cô nói, trái tim Tần Nguyên Ngăn liền đập nhanh hơn hai nhịp.

"Học trưởng, Trăng Lạnh Không Thuyền là anh sao?"

Thật lâu không nghe thấy đối phương có động tĩnh, An Tình theo bản năng cúi đầu nhìn hắn.

Tần Nguyên Ngăn đang cúi đầu, rũ mắt, không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

"Học trưởng, em là Từ Từ San Hô..."

Cô gằn từng chữ một, theo đó, đồng tử hắn cũng co lại từng chút một.

Hắn chợt đứng lên, tầm mắt dừng trên mặt cô. Cô đang cong môi cười, ánh nắng chiếu qua cửa kính trong suốt, vương trên mái tóc tạo thành từng mảng sáng loang lổ. Hình ảnh yên bình ấy khiến hắn không thôi bị ám ảnh. Trong lòng bỗng có chút hoảng hốt.

Sửng sốt một lát, hắn nhìn cô gật đầu: "Xin chào".

Hắn bước ra khỏi chỗ, cúi người nhặt những trang giấy vương trên mặt đất, sau đó đứng lên cầm theo sách vở, liếc qua cô cất bước rời đi.

"Anh đi đâu vậy?"

Bước chân Tần Nguyên Ngăn chợt dừng lại. Nháy mắt cô đã đứng chắn trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn.

Tần Nguyên Ngăn cúi đầu, đối mắt với ánh nhìn sáng quắc của cô, nhất thời liền không biết phải đáp lại thế nào. Trong lòng chợt có cảm giác phức tạp, hắn nhắm chặt hai mắt.

"Biết anh là Trăng Lạnh Không Thuyền, em... đặc biệt vui vẻ. Hóa ra học trưởng cũng chơi <<Kỳ Tích>> a~ Phải chăng đây chính là duyên phận?"

"Anh Cười Giang Nam đâu? Có phải anh ấy cũng giống chúng ta là sinh viên đại học?"

Vừa nói cô vừa lúc lắc đầu: "Aiz, thật muốn gặp anh ấy một lần. Ngày đấy trên sân thể dục nghe được có người cũng chơi <<Kỳ Tích>>, em cũng không nghĩ trò chơi này lại được hoan nghênh như vậy."

Suy nghĩ trong đầu có chút loạn, đại não Tần Nguyên Ngăn bỗng có chút bãi công. Thanh âm cô gái không ngừng lảnh lót bên tai, khiến hắn không thể không nhớ lại khoảng thời gian trước.

Cho nên ngày đó trên sân bóng rổ còn có bạn học Bạch đều là hắn... nhận sai?

Trong lòng không rõ là cảm giác gì, mọi thứ cứ hỗn tạp, lẫn lộn xoay quanh...

Tần Nguyên Ngăn nhìn cô gái trước mặt đang mỉm cười, một câu cũng không nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net