Chương 202: Thế giới IX [Trúc mã có điểm kỳ quái] (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: dieudieutieucuu

Hôm nay Diệp Hàm lên lầu rất sớm, An Tình liền ngoan ngoãn ôm sách vở đi lên tầng theo.

Ai ngờ, vừa mới mở cửa ra, cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh --

Ngao....

Thật muốn tìm một lỗ nào đó mà chui xuống...

Vội vàng cúi đầu, ngón tay An Tình hờ hững che lại khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, xuyên qua những khe hở giữa các ngón tay mơ hồ nhìn thấy nửa cơ thể lõa lồ rắn chắc của người nào đó...

Trên cổ đối phương treo một cái khăn lông, nước từ tóc nhỏ giọt rơi xuống khăn lông, nửa người dưới chỉ xuyên một cái quần lót...

Diệp Hàm đang lau tóc, nhìn thấy An Tình xông vào liền ngây ngẩn cả người.

Khụ khụ......

Không phải cô cố ý muốn nhìn đâu....

Tuy rằng có chút không đạo đức, nhưng cuối cùng cô cũng đem ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá thân thể Diệp Hàm...

Dáng người Diệp cầm thú thực tốt a...

【 Đinh, chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +5, tổng độ hảo cảm 30】

Lúc này âm thanh hệ thống bỗng vang lên, An Tình bỗng chốc có chút không hiểu...

Sao độ hảo cảm của Diệp Hàm lại bỗng nhiên tăng lên thế này...

"An An, lại đây nào."

Không biết khi nào, Diệp Hàm đã mặc xong quần áo, vẫy vẫy tay đối với An Tình.

An Tình nuốt nuốt nước miếng, ôm sách vở chậm rì rì dịch qua.

.................

"Cầm lấy."

Học bổ túc xong, An Tình đang muốn trở về phòng thì lại bị Diệp Hàm giữ chặt, đưa cho một cái túi.

An Tình vừa muốn hỏi đây là cái gì, nhìn ánh mắt sâu thẳm của đối phương liền tức khắc im miệng.

"Cảm ơn ca ca."

Còn chưa kịp phản ứng, liền nghe Diệp Hàm âm thanh trầm trầm có chút khác thường nói: "Chỉ cho em mặc ở nhà."

An Tình khó hiểu cầm túi đồ trở về phòng. Tò mò mở túi đồ ra, cô liền nghẹn họng...

Ngón tay có chút phát run......

Ngọa tào...... Diệp Hàm cư nhiên đưa cô quần áo lót...

Đúng là đồ cầm thú!

Giờ phút này, Diệp Hàm đột nhiên hắt xì một cái, đôi mắt đen kịt sâu thẳm.

Nhớ tới hôm trước học bù, thân thể phát dục tốt trắng nõn nửa kín nửa hở, gương mặt thuần khiết kia của cô...

Quả nhiên là trưởng thành rồi...

Nhíu mày, Diệp Hàm cảm thấy có chút không vui...

...........

"Chào chị, em tên Khương Hảo..."

Một cô gái mười một, mười hai tuổi, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc một thân váy liền, khuôn mặt trắng nõn trẻ con mang theo một nụ cười trong sáng, rực rỡ, cầm một túi trái cây đứng ở trước cổng lớn nhà Diệp Hàm.

Cầm thú đúng là cầm thú, đối với mấy cô bé nhỏ tuổi như thế này, trong nguyên tác Diệp Hàm vẫn có thể hạ thủ được.

"Vào đi..."

Mẹ Khương Hảo và mẹ Diệp Hàm là bạn thân, do cha mẹ Khương Hảo đi công tác vài ngày cho nên cô mới đến đây ở tạm vài ngày.

Bên ngoài Diệp Hàm trông giống một người anh trai tốt, hòa ái dễ gần, nhưng căn bản, bên trong hắn chính là một tên cầm thú, luôn có những ý tưởng đáng khinh.

"Diệp ca ca, mẹ bảo em tới nơi này ở tạm vài ngày..."

Khương Hảo dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh, thanh âm cũng thực ngọt, vừa nhìn liền biết là một cô bé dịu dàng, ngoan ngoãn.

Ánh mắt Diệp Hàm nhu hòa, khóe môi cười cười, gật đầu "Chào em."

Hắn đương nhiên sẽ hoan nghênh Khương Hảo. Bởi vì hắn mắc bệnh luyến đồng!

Giờ phút này, An Tình chỉ cảm thấy toan thân Diệp Hàm, từ trên xuống dưới đều tỏa ra trạng thái sung sướng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net