Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao cũng là một đại tướng quân, lúc không vui, trên người tự nhiên sẽ tản ra một cỗ sát khí, làm địch nhân thấy liền sẽ chột dạ, run sợ.

Hắn đã phá lệ đáp ứng yêu cầu tùy hứng của công chúa , một lần, hai lần... Nhưng hắn cũng có giới hạn, mỗi ngày rất nhiều thủ hạ, tướng lĩnh từ biên quan tới truyền tin tức, buộc hắn nhất định phải xem qua, hắn cũng không có thời gian dư thừa đi bồi công chúa vui chơi, chạy nhảy.

"Không thể đáp ứng ta một chút sao ?" Nàng không thuận theo, ôm cánh tay hắn, không vui hỏi.

Tiêu Cùng ẩn nhẫn lại ẩn nhẫn, híp híp mắt, duỗi tay đẩy đối phương, đi nhanh về phía trước.

An Tình sững sờ, chân theo bản năng lùi hai bước, nhìn cánh tay trống không. Lại ngẩng đầu nhìn, Tiêu Cùng đã sớm đi xa.

Cắn cắn cánh môi, nàng bước nhanh về phía trước, tiến lên ôm cánh tay hắn, Tiêu Cùng sững người một chút, bước chân lại không thể không dừng lại.

Hắn lạnh lùng nhìn mắt nàng, duỗi tay đem cánh tay nàng đẩy ra--

An Tình trợn mắt , tức giận nhìn.

Hắn thản nhiên quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

"Ngươi đứng lại!"

"Ta sẽ không bỏ qua ngươi!"

An tình trong lòng âm thầm tán dương kỹ thuật diễn xuất của mình, đây mới là cái gọi là liệt nữ triền lang, nữ truy nam cách tầng sa.

"Ngươi --" An Tình co rụt hai mắt, bả vai bỗng nhiên đau xót, lời nói muốn nói ra bị chặn lại ở trong miệng.

Thanh âm đột nhiên im bặt, mang theo mất tự nhiên biến chuyển.
Tiêu Cùng chính nhướng mi tiếp tục đi, đột nhiên phát hiện không đúng.

Xoay người lại, lọt vào tròng mắt là hình ảnh An Tình ôm bả vai đỏ thấm ngã xuống. Đuôi mắt Tiêu Cùng giật giật, đồng tử co rút lại.

"Chủ tử!"

Ám vệ vội vàng lao ra, Tiêu Cùng nhíu mày bước nhanh về phía trước.

Nhưng lại chậm một bước, khoảng chừng hai mươi người thân hắc y ở trong đêm đen bỗng nhiên xuất hiện, kéo An Tình vội vàng rời đi --

Tiêu Cùng sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng đuổi theo.
......

Tiếng gió lướt qua bên tai, Tiêu Cùng nhíu mày, đám hắc y nhân kia chạy cực nhanh, giống như là đã được huấn luyện qua.

"Buông công chúa ra, các ngươi sẽ được miễn tội chết."

Tiêu Cùng môi mỏng nhàn nhạt phun ra mấy chữ, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh, thong dong đứng đó.

Hắn thân hình cao lớn đứng trong rừng, thần sắc thản nhiên, giơ tay nhấc chân đều không hoảng không loạn, lộ ra thần sắc ưu nhã trời sinh.

Đám hắc y nhân kia cũng không trả lời.

Gió thổi xuyên qua từng kẽ lá, Tiêu Cùng ngửi được nhàn nhạt một mùi hương.

An Tình run run đôi mắt tỉnh lại, chỉ cảm thấy bả vai như bị xé rách , rất đau, ngón tay khẽ xoa xoa, trong bóng đêm, lại nhìn thấy có ám trầm màu sắc.

Máu sao ?

Dưới chân mềm nhũn, vô lực, thoảng trong trong không khí, nàng ngửi được một mùi hương rất kì lạ...

Tiêu Cùng ánh mắt dần mê man, chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên không còn sức lực, sắc mặt biến đổi một chút, hắn lấy tay che lại miệng và mũi.

Là..... mê dược.

Đây không phải là một chuyện ngoài ý muốn.

Địch nhân đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, xem ra là một âm mưu được lên kế hoạch từ trước.

Ý thức dần dần mơ hồ, miễn cưỡng giữ tỉnh táo, giương mắt nhìn đám hắc y nhân, âm trầm.

"Buông công chúa ra!"

......

Cảm giác khát nước dâng lên, Tiêu Cùng theo bản năng há miệng muốn uống nước.Chợt một dòng nứơc mát lạnh dọc theo miệng chảy xuống yết hầu làm hắn thoải mái hẳn lên.

Ý thức dần dần thanh tỉnh, Tiêu Cùng chậm rãi mở mắt.

Một gương mặt trắng nõn, mềm mại đầy lo lắng lọt vào tầm mắt.

Toàn thân nàng ướt nhẹp, chiếc váy hồng nhạt lấm bẩn, tí tách tí tách nhỏ nước, mái tóc bởi vì ẩm ướt mà dính sát vào mặt. Đôi môi tím lại, khuôn mặt nhỏ không chút son phấn hay nữ trang, tái nhợt như tờ giấy, chỉ có một đôi đồng tử trong suốt , sáng người nhìn chằm chằm vào hắn. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, khuôn mặt vốn dĩ đầy lo lắng chớp mắt lại ứ đọng đầy nước mắt, rơi xuống trán Tiêu Cùng.

Cảm giác thật ấm áp.

An tình cố hết sức nâng Tiêu Cùng dậy, ở chỗ bị thương thả chút lá cây. Không biết lấy ra từ đâu một chiếc khăn, lại gần Tiêu Cùng, nhẹ nhàng chà lau.

【 đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10】

"Đói sao?"

Thanh âm mềm nhẹ, làm người phảng phất giống như cách một thế hệ.

Trong đầu có chút mê mang, hắn cố hết sức hồi tưởng lại.

Nam nhân sắc mặt tái nhợt, không còn như ngày xưa đường hoàng cùng khí phách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net