Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tình dù cho là không thuộc về thế giới này, giờ phút này nàng cũng ra một thân mồ hôi lạnh, miệng vết thương ở bả vai đần dần đau lên.

Chớp mắt, ánh đao kiếm mắt chợt lóe, Tiêu Cùng đã cùng với đám hắc y nhân giao chiến quyết liệt.

An Tình chỉ cảm thấy miệng vết thương ở bả vai càng ngày càng đau rát, từng giọt mồ hôi từ trên trán theo sườn mặt dần rơi xuống.

Lúc này, Tiêu Cùng cũng cảm thấy không thể trụ nổi được nữa, dược hiệu quá lớn, hắn cố gắng chống đỡ, chỉ là miễn cưỡng ngăn cản công kích, dần dần bị mất hết sức lực.

Da đầu bỗng nhiên đau xót, An Tình bị một tên hắc y nhân túm lấy mái tóc dài.

Chỉ là nàng cũng không phải là công chúa yếu đuối An Dương, không phải thiên chi kiều nữ được an nhàn từ nhỏ, thân thể mềm mại, yếu đuối, khi gặp nguy hiểm, theo bản năng liền công kích lại, cầm một đốn củi còn tàn đỏ từ dưới đất lên, đánh vào tên hắc y nhân.

Một tiếng kêu rên vang lên, bị đau, tên hắc y nhân đó buông lỏng bàn tay cầm mái tóc nàng, mái tóc liền được xõa tung ra.

Còn chưa kịp thở dốc, vừa ngẩng đầu, nàng liền thấy Tiêu Cùng bị một tên hắc y nhân đá một cước vào bụng, liền phun ra một búng máu đỏ tươi.

"Tướng quân!"

Nàng sợ hãi thất thanh kêu lên, giờ phút này , ở phía sau lưng Tiêu Cùng, một ánh đao sáng chói chợt lóe, chỉ nhìn một hắc y nhân cầm một trường đao , lao tới đâm vào hắn --

Chỉ một tia thoáng do dự, An Tình liền lao ra, cả người chắn ở sau lưng Tiêu Cùng.

Chiếc kiếm lạnh băng đâm vào bụng nhỏ của nàng, "Phụt" một tiếng, máu tươi nhất thời liền nhiễm cả tà áo, đỏ thẫm, chói mắt .

An Tình chỉ cảm thấy cơn đau nhức ập đến khiến nàng có cảm giác trời đất quay cuồng, dưới chân mềm nhũn, trước mắt tất cả sự vật đều mơ hồ, cả người không chịu khống chế, ngã xuống--

"An Tình!"

Tiêu Cùng thét một tiếng, hốc mắt sưng đỏ.

Sắc trời u ám, sương mù nặng nề, không có một tia sáng sủa, ù ù tiếng sấm vang lớn.

Bắt đầu có những giọt nước mưa tạt vào khuôn mặt và thân thể của nàng.

Cơ thể đau đớn khiến nàng không thể cử động nổi, thần chí đều mơ hồ, mưa khiến miệng vết thương càng ngày càng lớn, dần lộ ra xương trắng lạnh lẽo.

Trước mắt sự vật hiện ra dần dần mơ hồ, ý thức cũng dần lung lay, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, ánh mắt Tiêu Cùng điên cuồng chém giết đám hắc y nhân, sát khí dày đặc, máu nhuộm đỏ một mảnh trời và đầy thi thể hắc y trên mặt đất tạo nên một khủng cảnh điên cuồng.

Hai chân Tiêu Cùng quỳ xuống đất, hắn đem nàng ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của nàng , trái tim như bị bóp nát, đau đớn...

Ngón tay thon dài run rẩy che lại miệng vết thương ở bụng nhỏ của nàng.

Môi run rẩy, hắn lẩm bẩm: "An Tình..." Ánh mắt vô hồn tựa như một mảnh tro tàn.

Trái tim, như là bị xé rách, đau, so với khi bị địch đâm một đao trên chiến trường còn đau đớn gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!

Nước mưa rửa trôi bùn đất trên người nàng, khiến vết thương đỏ tươi càng hiện ra rõ hơn.

Khóe miệng nàng dịu dàng nâng lên một nụ cười nhạt, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn,"Ta sẽ không... Chết."

Máu nàng không ngừng từ bụng chảy ra.

Màu máu đỏ tươi chói mắt, hắn tưởng bỗng nhiên nhớ lại ngày sinh thần hôm đó gặp được nàng.

Ngày đó, cả thân nàng mặc một bộ hồng y đứng ở chính giữa lễ đài , ngửa mặt, cười với hắn, đẹp, thanh tao thoát tục tựa như tiên nữ giáng trần.

Trái tim kịch liệt nhảy lên, hai tròng mắt hắn phiếm hồng, gắt gao ôm lấy cơ thể nhỏ bé nhuốm màu đỏ của nàng vào lồng ngực , cánh môi dán bên tai nàng lẩm bẩm nói những lời tựa như cầu xin.

"Tướng quân, ta muốn gả cho ngươi!"

"Tướng quân, ngươi có thể cưới ta không ?"

Từng lời nói trước đây của nàng từ từ ùa đến, khiến hắn đau không thở nổi.

Không biết là nước mưa hay là nước mắt, dọc theo từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt hắn chảy xuống.

Thì ra... Hắn cũng.... cũng không muốn muốn mất đi nàng.

An Tình cố sức mở mắt, nước mưa lạnh băng như đánh vào má nàng, trượt theo từng đường nét trên khuôn mặt, từ từ chảy xuống, lạnh buốt, đau rát.

"Tướng quân... Ta có thể gả cho ngươi được không..." Nàng nói.

Không trung mịt mù, mưa giông kéo đến.

Bàn tay nắm chặt, năm ngón giao vào nhau.

Năm tháng trôi đi, phồn hoa biến mất, lưu lại, là một đời tương tư.

Gắt gao ôm lấy nàng, chạm khẽ vào trán nàng, hắn ôn nhu cười:

"An Dương, đừng chết......"

"Cố gắng một chút, ta cưới ngươi, được không ?"

【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10】

【Đinh!Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ công lược!】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net