Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là cái gì?"

An Tình kinh nhìn hình ảnh giống mình như đúc trong màn hình không gian, kinh ngạc hỏi.

【 người chơi rời khỏi trò chơi, để không làm ảnh hưởng đến thế giới song song, nguyên chủ sẽ trở lại thay người chơi hoàn thành nốt cốt truyện 】

Nhìn lên màn hình thấy hình ảnh nữ tử giống cô như đúc mỉm cười, đột nhiên cảm thấy trong lòng một hồi quỷ dị.

Tuy rằng... Đây cũng là một bản thể khác của cô...

......

Từ sau khi xảy ra truyện, An Dương công chúa chưa từng một lần bước chân ra khỏi cung.

"Công chúa, người không thể đi ra ngoài!"

An Tình nhíu nhíu mày, từ trên giường đứng lên: "Thân thê ̉ ta đã khỏe, tại sao ta không thể đi ra ngoài?"

Tiểu cung nữ gấp đến mức muốn khóc.

"An Dương, mẫu hậu làm vậy cũng là vì lo lắng cho ngươi."

Cửa điện bị đẩy ra, mang theo một làn gió trong trẻo, nhìn theo mọi người thấy một nữ tử mặc bạch y mang theo cung nhân tiến vào.

"Tẩu tẩu."

Bạch Chỉ thân mật tiến đến bên cạnh nàng an ủi.

Vừa nghe Bạch Chỉ nói chuyện, nàng vừa thất thần, sau khi tiễn Bạch Chỉ ra khỏi cửa điện, nàng lại thất thần... Nàng đã ngốc lăng ở đây hai ngày rồi.

Rũ mắt nhìn tiểu cung nữ mát xa chân một cái, trong lòng cung nữ liền linh hoạt lên.

"Công chúa, nô tì nghe cung nhân nói, Tiêu đại nhân sau khi dưỡng thương khỏe lên một chút liền vào cung diện thánh."

Nghe vậy, mắt nàng sáng ngời, tâm tình liền tốt lên.

Nhưng mà tâm tình chưa tốt được lâu liền trùng xuống.

Nguyên bản là chờ Tiêu Cùng tới gặp nàng, nhưng ai biết người còn chưa thấy, đối phương đã lập tức hồi phủ.

"Buồn cười!" An Dương Công Chúa liền quăng ly trà trong tay.

Nói cái gì mà ... sẽ cưới nàng!

Miệng đầy lời nói dối!

Vì thế , vào ngày hôm sau, giữa thanh thiên bạch nhật, Tiêu Tướng Quân uy phong lẫm liệt bị một đám cung nhân dàn thành một hàng chặn lại trước cửa cung.

"Ai từng nói là sẽ cưới ta!"

"Ngươi thật không giữ lời, không quân tử!"

An Dương công chúa khi biết Tiêu Cùng tiến cung đã nhịn không được chân trước chân sau chạy đến, đáng lẽ phải nói những lời nhớ nhung cuối cùng khi lời nói nói ra ngoài cửa miệng lại thành những lời chỉ trích!

Cung nhân đứng xung quanh sợ đến nỗi không dám thở, chỉ hận tại sao lỗ tai mình lại không không thể nghe thấy cái gì, tất cả quỳ rạp trên mặt đất , ngay cả đầu một chút cũng không dám ngẩng lên.

Không thấy vẻ mặt Tiêu Tướng Quân sao, so với đáy nồi càng đen hơn.

Tiêu Cùng mặc một thân hắc bào, khí tức sắc bén, lạnh lùng , hắn khoanh tay đứng đó, nhìn khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ của An Tình, trong lòng khẽ gợn sóng. An Tình nhìn thấy Tiêu Cùng nhìn mình, phát giác bản thân đã phát tiết một hồi, trong lòng xấu hổ, xoay người bỏ chạy.

Khóe mắt hắn giật giật.

Quanh đó cung nhân cũng không dám thở, đáy lòng âm thầm khóc... Công Chúa, rốt cuộc người bảo chúng nô tài đi chặn Tiêu Tướng Quân làm gì a...

Không khí thập phần xấu hổ.

Thật lâu sau, Tiêu tướng quân cuối cùng cũng mở miệng, "Công chúa của các ngươi khỏi bệnh rồi?"

"Hồi tướng quân, cũng chưa hoàn toàn khỏe hẳn ."

Nghe vậy, hắn gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Đám cung nhân quỳ ở đó thật lâu... đến cuối cùng vẫn không hiểu, rốt cuộc tướng quân đại nhân và công chúa điện hạ nhà mình đang chơi trò gì .

......

Từ nay về sau, nàng và Tiêu Cùng nước lửa bất dung!

An Tình tức giận ghé vào thành giường, bên cạnh, một chậu hoa chịu khổ dưới tay nàng, giờ phút này lá hoa trên cành trụi lụi không sót lại gì.

"Tắt đèn."

Đêm thật dài.

Một trận gió lạnh thổi vào, cửa sổ khe khẽ rung động.

An Tình thật vất vả mơ mơ màng màng sắp đi được vào giấc ngủ, lại bị một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới làm cho nàng liền thanh tỉnh.

Chậm rãi mở hai tròng mắt, nàng định gọi cung nữ đóng cửa, ai ngờ,vừa ngẩng đầu lên liền thấy trước mắt một thân ảnh to lớn đứng đó dọa nàng suýt nữa hét lên.

Có người!

Thế nhưng có người dám đi lại như thế ở hoàng cung!

Trong lòng cả kinh, bất chấp mọi thứ, nàng bật dậy , muốn hét lên để cung nhân nghe được --

"Ô......"

Gương mặt chợt lạnh, một bàn tay lạnh băng bàn tay nhẹ nhàng che môi nàng lại.

Trầm thấp âm thanh vang lên trên đỉnh đầu nàng.

"Là ta."

Nàng sửng sốt, nhất thời quên mất giãy giụa.

Trừng lớn đôi mắt, ở trong không trung tối đen, lẳng lặng nhìn hắn.

Thật lâu sau, người nọ buông bàn tay ra khỏi mặt nàng.

"Ngươi, tại sao ngươi... lại ở đây?" Nàng ngốc lăng nhìn hắn, miệng lẩm bẩm.

Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực hắn truyền ra, sau một lúc lâu, đối phương bỗng nhiên duỗi tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng.

An Tình liếc mắt nhìn hắn, nhưng trong bóng đêm, nàng nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

Nghĩ ngợi một lúc, nàng hừ hừ nói: "Không phải là ngươi không chịu tới gặp ta sao, hiện tại lại tới đây làm cái gì ? " Nói rồi, nàng đem tay mình từ bàn tay đối phương rút ra.

Tiêu Cùng nắm chặt lấy bàn tay nàng, không cho nàng rút ra.

Một tiếng thở dài tràn ra từ môi hắn.

Hắn có chút bất đắc dĩ cười cười , "Lần trước, việc ra cung khiến Hoàng Thượng giận dữ, đặc biệt là việc ngươi bị thương, Hoàng Hậu cũng rất tức giận, làm sao có thể cho phép ta tới gặp ngươi?"

Hốc mắt nàng ửng đỏ, nàng giương mắt nhìn nhìn hắn, rồi lại cúi đầu.

Thật lâu sau, mới lắp bắp: "Kia... Ngươi ... không phải là .... không nghĩ đến ta?" Thanh âm nàng nói rất nhỏ.

Tóm lại, việc Tiêu Cùng không tới thăm nàng làm nàng thực sự rất không thoải mái, bởi vì nàng rất thích hắn, thật vất vả mới đợi được hắn đáp ứng cưới nàng nên có chút lo được lo mất.

Nàng rũ đầu, trong lòng khó chịu .

Thấy vậy, Tiêu Cùng thở dài một hơi...

Hơi lạnh thổi vào trong nội thất, mang theo hơi thở lạnh lẽo, quen thuộc thổi qua......

Thật lâu sau, môi chợt lạnh, An Tình trừng lớn hai con mắt...

Nhàn nhạt mùi huân hương ở chóp mũi nhàn nhạt bay vào tâm trí nàng, trái tim nàng...

Hắn hôn nàng thật sâu.

Cánh môi dán sát vào nhau, răng lưỡi hòa quyện, mang theo một chút cường thế, hắn đưa lưỡi luồn vào ngừng ngóc ngách trong khoang miệng của nàng.

Triền miên, nồng nhiệt...

Không biết đến khi nào, lúc ý thức trong lòng hai người dần thanh tỉnh, nàng đã bị hắn ôm vào trong lòng ngực, mà cánh tay hắn hữu lực chặt chẽ khóa lại vòng eo tinh tế của nàng.

An Tình thở dốc, ánh mắt mềm thành một bãi xuân thủy, cả người dựa vào bả vai hắn.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, hòa quyện bóng hình hai người làm một .

Hắn hôn một cái vào mặt của nàng "Ngoan, chờ ta tới cưới ngươi."

Trầm mặc một lát, nàng cuối cùng an tĩnh dựa vào bả vai hắn, dịu dàng gật đầu.

-------------->>>>>>>>
Ad có điều muốn nói... Vì là tự edit nên mình mất rất nhiều thời gian và sức lực. Bình quân mỗi chap như thế này là mình phải mất khoảng 3 -> 4 tiếng đồng hồ để từ ngữ mượt hêt mức có thể. Vì vậy nếu bạn nào đã đọc bản edit của mình thì nhớ ấn vào sao và comment ở dưới để mình có thêm động lực nha... Truyện trên bảng xếp hạng dựa vào tỉ lệ sao/ số lần đọc, nên rất dễ bị tụt thứ tự, vậy nên đừng đọc chùa bạn nhé...

Và một điều nữa là...
Mình rất xin lỗi vì thời gian qua rất lâu chưa ra chap mới nhưng vì dạo này bận ôn nhiều bài ktra nên rất khó để đủ thời gian để edit, bây giờ mình edit bù, cảm ơn các bạn đọc đã nhiệt tình ủng hộ trong thời gian qua nhé, * Cúi đầu* Cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net