Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: DĐLQĐ

Cong môi, nụ cười trên mặt Tô Minh lúc nào cũng ưu nhã như thế. Mái tóc đen ngắn ngủn mềm mại hơi lộn xộn, càng khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn tăng thêm phần dã tính. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt kia.

“Tôi không hiểu các người đang nói gì.”

“Tô Minh, cầu xin anh, đừng bức tôi!”

Sắc mặt Bành Bối Bối tái nhợt, hai mắt khóc tới sưng đỏ. Mẹ Phương đã không đồng ý cô cùng Phương Du ở bên nhau, sao Tô Minh cũng muốn bức cô tới đường cùng?

“Tô Minh, anh đừng quá phận, Phương gia cũng không phải quả hồng mềm mặc anh nắn bóp. Cẩn thận có một ngày, anh sẽ bị những kẻ anh từng coi thường cùng nhau lật đổ đấy!”

Ánh mắt càng thêm u lãnh (âm u + băng lãnh), nụ cười trên mặt Tô Minh vẫn chưa từng thay đổi. Hắn luôn hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ không có một chút sơ hở, giống như tuyết liên trên núi cao, xinh đẹp lại khó cầu, lạnh lẽo như vậy, xa xôi như thế, khiến cho người ta chỉ dám ngước nhìn ước ao, lại không dám có một tia bất kính.

“Ông xã, không phải chúng ta đã hẹn trước cùng nhau đi ăn tối sao?”

Một giọng nói ngọt ngào nũng nịu vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của ba người, cũng khiến cho Bành Bối Bối và Phương Du đồng thời sửng sốt. An Tình mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, mái tóc mềm mại gợn sóng nhẹ nhàng tung bay trong gió. Trên mặt cô gái là nụ cười rạng rỡ, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cực kì xinh đẹp.

Vừa nhìn thấy Tô Minh, cô gái giống như rất vui vẻ, nhanh chóng nhào tới, giống như chú chim nhỏ nép vào ngực hắn, vừa xinh đẹp quyến rũ lại không mất vẻ hoạt bát đáng yêu. An Tình ôm người nào đó cả người cứng ngắc, trên mặt cũng dại ra, cười vô cùng ngọt ngào, còn nhón chân hôn lên má hắn một cái. Không khí trong nháy mắt ngưng đọng.

Ngoại trừ An Tình, cả ba người còn lại đều ngây ngốc. Một lúc sau, người lên tiếng đầu tiên không ngờ lại là Phương Du: “An Tình, sao cô lại ở đây?”

Nói xong, anh ta nhíu mày: “Mấy hôm nay công ty không liên lạc được với cô, cô rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Tô Minh mãi mới hồi phục tinh thần từ trong “kinh hỉ” An Tình mang đến, đột nhiên bên hông lại bị cô nhéo mạnh một cái, đau đến mức cả người hắn run lên mãnh liệt. An Tình ngay lập tức nhận được một ánh mắt sắc bén.

“Chúng ta đi ăn đồ Tây sao?”

Một tiếng “ông xã” kia, An Tình không có can đảm gọi lần thứ hai, chỉ có thể ôm chặt cánh tay hắn, nụ cười trên mặt càng xán lạn.

“An Tình!”

Phương Du có chút không vui, anh ta biết rõ thư kí có ý tứ với mình, nhưng mà anh ta tự nhận mình là người công tư phân minh, dù sao đã cùng làm việc với nhau mấy năm, anh ta cũng không nghĩ đến sẽ đuổi việc cô. Hai mắt Bành Bối Bối sáng quắc nhìn chằm chằm An Tình, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. An Tình dựa sát vào người Tô Minh, tư thế vô cùng thân mật. Chỉ có cô mới biết, đây chắc chắn là hành động tìm chết! Nhưng mà, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô nhất định phải làm. Tin tưởng rằng trước mặt hai người này, Tô Minh nhất định sẽ thỏa hiệp, phối hợp với động tác của cô. Qủa nhiên, bên hông đột nhiên có thêm một cánh tay, nụ cười trên mặt An Tình càng thêm ngọt ngào. Tô Minh ôm eo nhỏ mềm mại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ánh mắt lại nhìn về phía Bành Bối Bối.

“Bành tiểu thư, chắc cô đã hiểu nhầm chuyện gì rồi, tôi và Tô Minh đã ở bên nhau từ lâu. Mấy ngày hôm nay anh ấy đều ở bên cạnh tôi, sao có thể có thời gian chèn ép Phương thị?”

Vẻ mặt An Tình cực kì vô tội, lên tiếng bao che cho Tô đại boss. Tô Minh ý vị thâm trường nhìn cô một cái, cánh tay đang ôm eo cô lại siết chặt thêm một chút. Sắc mặt Bành Bối Bối tái nhợt, cả người lung lay sắp ngã, Phương Du vội vàng đưa tay ra đỡ cô ta.

“Cô muốn làm gì?”

Tô Minh nghiêng đầu, môi mỏng dán sát bên tai cô thì thầm, cả người đều tản ra áp suất thấp. Hắn ghét nhất là kẻ thích tự mình chủ trương, đặc biệt là nữ nhân!

An Tình làm bộ như nghe không hiểu câu hỏi của hắn: “Chúng ta mau đi thôi.”

“Bành tiểu thư, chúng tôi đi trước.”

Hành động thân mật của hai người hoàn toàn lọt vào trong mắt Bành Bối Bối, trong lòng cô ta cũng không biết đây là cảm giác gì.

“An tiểu thư, cô bị đuổi việc!”

Trong nháy mắt xoay người, An Tình nghe được câu nói của Phương Du.

Cô hơi nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Không sao cả, chỉ cần có thể gả cho anh ấy, tôi nguyện ý từ bỏ tất cả!”

Tô Minh ngây người, bị An Tình kéo tay rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net