Chương 92-96: Thế giới VI [Vai ác ngụy bạch liên hoa] (1-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 92]

"An Tình, đây là nghệ sĩ công ty mới ký hợp đồng, mau tới chào hỏi anh ấy một chút".

An Tình hơi sửng sốt, nhìn chuyên viên trang điểm gật đầu, trên mặt bỗng mang theo một tia cười, đứng dậy, đem ánh mắt hướng tới nam nhân đang đứng giữa phòng.

"Xin chào, tôi là An Tình."

"Xin chào, nghe danh tiền bối đã lâu, thật vui khi được quen biết cô." Cố Trạch Thần vô cùng lễ phép bước nhanh tới trước mặt cô, tươi cười nhàn nhạt, vui vẻ bắt tay.

Nam nhân nhìn qua tuổi còn trẻ, ước chừng 20 tuổi, vóc dáng cũng vô cùng cao lớn. Mái tóc ngắn màu sợi đay, đồng tử màu hổ phách, bởi vì khoảng cách gần nên càng thấy rõ làn da trơn nhẵn trắng bóng cùng ngũ quan tinh xảo. Hơi mỉm cười, An Tình thân thiện nắm lấy tay đối phương: "Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Ấm áp theo đầu ngón tay truyền tới lòng bàn tay.

Cố Trạch Thần nhẹ cong khóe môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Mong tiền bối chỉ bảo"

[Đinh! Xác định mục tiêu công lược, độ khó: ****]

Thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn trước mặt chính là mục tiêu công lược lần này của An Tình. Vừa nhìn, đối phương đã xoay người cực kỳ lẽ phép chào hỏi mọi người, khiến các cô gái trong phòng ồn ào sôi nổi một trận.

Lần thứ hai ngồi xuống, chuyên viên trang điểm đã bắt đầu làm việc. Nhìn chính mình trong gương, An Tình chợt nhướng mày.Liệu có ai biết, người có diện mạo đẹp đẽ cùng tính cách ôn nhu là Cố Trạch Thần, bề ngoài luôn tỏ ra hoàn mỹ thực chất bên trong lại tràn ngập tâm cơ đen tối? Vì mục đích của chính mình, hắn không quan tâm bất cứ thứ gì, giở bất kể mọi thủ đoạn, trong lòng cũng không lúc nào không nghĩ cách tính kế người khác.

"Ách xì..." An Tình bỗng nhiên hắt hơi một cái, son môi vừa bôi liền bị lem ra, cô ngẩng mặt hướng nhân viên trang điểm cười hối lỗi.

Sự tình đương nhiên cũng có liên quan đến nam chủ Tô Hoài An. Tô gia mười năm chèn ép công ty Cố gia đến mức phá sản, khiến nhi tử duy nhất của Cố gia-Cố Trạch Thần- gánh trên lưng số nợ khổng lồ, thật vất vả mới có ngày hôm nay.

Trong giới giải trí hiện nay, nam chủ Tô Hoài An đã trở thành đại minh tinh chạm tay là bỏng, dựa vào thế lực gia tộc, sự nghiệp của hắn cũng trở nên vô cùng thuận lợi.

Mà Cố Trạch Thần ẩn nhẫn, vận sức chờ phát động, hắn đang chờ thời cơ, trả thù Tô gia. Nếu không phải vì hắn là đối tượng công lược lần này, chỉ sợ An Tình cũng bị vẻ ôn nhu của Cố Trạch Thần lừa gạt. Cố Trạch Thần, hắn che dấu bản thân quá hoàn mỹ. Tất cả tàn nhẫn cùng đen tối đều bị hắn che đậy, hắn chỉ lộ ra bên ngoài vẻ thong dong cùng ôn nhu ngụy tạo.

Trước mắt bỗng xuất hiện chiếc khăn tay, An Tình sửng sốt ngẩng đầu.

Không bết từ khi nào, Cố Trạch Thần đã đứng trước mặt cô, nhìn cô mang theo tươi cười, tràn ngập quan tâm: "An tiểu thư đừng ốm."

Hắn quả thật cũng không phải người đơn giản.

"Cảm ơn."

Cô cong môi, tiếp nhận khăn tay từ lòng bàn tay đối phương, nhìn hắn gật đầu.

[Chương 93]

Lần này An Tình là tiểu hoa đán hot nhất nhì trong giới giải trí, ước chừng chạm tay là bỏng, giá trị con người tăng lên nhanh chóng, tất nhiên trở thành đối tượng các nam minh tinh đều vui vẻ muốn hợp tác.

Đời người lúc thăng lúc trầm, cũng có lúc bản thân tùy hứng, nhưng không thể giống thời kỳ mới nổi tiếng: dù cho có ốm cũng không thể ngang ngạnh mang thân thể yếu ớt đi đóng phim.

An Tình phát sốt đến choáng váng cả đầu, gọi điện bảo người đại diện đẩy lùi lịch trình, sau liền ở trong nhà tĩnh dưỡng thân thể.

"Leng keng"

Cô hé mắt, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn chưa tới 7 giờ sáng.

Vì phương tiện công lược, cô chống đỡ dọn từ trong nhà ra ngoài sân, thấy phiền phức cũng không có nói cho mẹ rằng cô đang ốm. Bằng hữu bên cạnh vốn không có, thời điểm này thật không biết là ai tới. Chống đỡ thân thể nặng nề, cô choáng váng đi tới cửa, mở ra --

An Tình ngơ ngác nhìn nam nhân đang tươi cười trước cửa kia.

"Tiền bối, nghe nói cô ốm, tôi tới thăm cô." Nói, Cố Trạch Thần giơ giơ lên đẹp lông mày, thập phần lễ phép thăm hỏi. Tròng mắt màu hổ phách của hắn dưới ánh mặt trời long lanh lóe sáng, một thân tây trang khéo léo khiến hắn trở nên chín chắn, thành thục hơn.

Nuốt nuốt nước miếng, yết hầu ngứa rát cùng đau đớn khiến An Tình đang ngây ngốc tỉnh lại, ngón tay đỡ trán, thở dài: "Tôi..."

"Thôi để sau, mời anh vào nhà." Vừa nói cô vừa nghiêng người để lộ lối vào.

Cố Trạch Thần hơi cong môi, nói cám ơn sau liền nhấc chân bước nhanh vào phòng.

An Tình đưa cho đối phương một ly nước trái cây, hơi hơi ho khan, nhíu mày ngồi trên sofa nhìn hắn, "Anh làm cách nào biết chỗ ở của tôi, tôi sẽ không hỏi. Nhưng anh một mình tới đây, nếu bị phóng viên chụp được sẽ tạo thành scandal không tốt."

Nghe vậy, Cố Trạch Thần lại hơi hơi mỉm cười: "Không sao, tôi rất cẩn thận." Vừa nói liền đem bình giữ nhiệt đang cầm trên tay để xuống mặt bàn.

"Đây là cháo còn nóng, bỏ thêm một chút thịt cùng rau củ, hương vị chắc hẳn rất ngon."
Trong lòng cô bỗng thấy hơi phức tạp, không nhịn được ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương. Tuy cô rất muốn đem việc này thuần túy là ý tốt của hắn, nhưng mà... Chỉ sợ không phải như vậy...

Nếu là Cố Trạch Thần ẩn dấu tâm tư thâm trầm... Chỉ sợ hắn trong lòng cảm thấy, nếu không bị chụp được thì tính là may mắn còn nếu bị chụp, lấy thân phận cô hiện tại là minh tinh có tiếng, bị phóng viên đưa lên trang nhất, hắn có thể dựa hơi mà thu hút sự chú ý.

Cố Trạch Thần vừa mới tiến vào giới giải trí, nhưng thủ đoạn thật sự đa dạng. Nếu không phải cô sớm biết tính cách của hắn...

Khẽ thở dài một cái, bàn tay đỡ trán, An Tình chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng phát đau.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, hương vị nam nhân cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt ở ngay chóp mũi, ngón tay hơi lạnh sờ lên trán cô.

"Rất khó chịu sao?"

Vừa nâng mắt, An Tình liền thấy ánh mắt lo lắng của Cố Trạch Thần, trên trán cũng truyền đến sự ấm áp từ ngón tay hắn.

Cô hơi sửng sốt, động tác bỗng trở nên có chút cứng đờ.

Cố Trạch Thần nhìn theo tầm mắt cô cũng ngẩn người, chợt bỏ tay xuống:

"Xin lỗi."

Thấy đối phương lùi thân thể, cô mới thở phào.

"Cô mau nghỉ ngơi, tôi liền không quấy rầy." Cố Trạch Thần cũng không nhiều lời, đứng lên, cong môi nhìn cô, "Nhớ uống thuốc."

Lưu lại một câu dặn dò, hắn cười rời đi.

Cô dựa vào trên sofa thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn bình giữ nhiệt cũng không nhịn được nhướng mày.

[Chương 94]

"Thân thể thế nào rồi?"

An Tình ho khụ khụ, yết hầu kho khốc khó chịu như là như giấy ráp: "Xin lỗi..."

Cúp điện thoại, cô khép lại mắt, thở ra một hơi dài.

Sốt cao 3 ngày, thân nhiệt chưa từng giảm xuống, cô cũng không nghĩ tới sẽ đi bệnh viện. Người đại diện nói sẽ tới nhà chăm sóc cô nhưng cô lại thấy phiền phức. Ngẫm nghĩ, hơi híp lại mắt, cô vẫn cảm thấy Cố Trạch Thần sẽ còn đến.

Quả đúng như cô suy đoán, vị phản diện này giống như uống nhầm thuốc, đối với cô vô hạn ôn nhu cùng cẩn thận. Đúng thật là không thể hiểu được.

Lúc ban đầu, Cố Trạch Thần đúng giờ gọi điện thăm hỏi, dặn dò cô uống thuốc. Tuy An Tình không quan tâm hắn làm cách nào biết được số di động của cô, nhưng thời gian dài như vậy, lần đầu tiên cô không đoán ra được tâm tư của vị phản diện này. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Mỗi lần cô từ chối ý tốt của hắn, hắn liền ôn nhu cười, hoặc là dùng ngữ điệu không chút nào để ý vui đùa cho qua, sau đó... vẫn là hành động giống như trước lo lắng cho cô.

......

Ngoài cửa vẫn như cũ là Cố Trạch Thần một thân soái khí anh tuấn.

"Người ốm cần nghỉ ngơi nhiều, cô tại sao không nghe lời?"

Hắn cực kỳ tự nhiên đỡ cánh tay của cô, đẩy cô vào phòng ngủ, giống như hai người vô cùng thân mật.

An Tình nhướng mày, dường như sự tình phát triển không đúng.

Bên cạnh, Cố Trạch Thần đang dém góc chăn cho cô, trên mặt mang theo ôn nhu tươi cười, "Ngoan ngoãn ngủ chút đi." Vừa nói, lòng bàn tay ấm áp liền phủ lên mắt cô.

Sửng sốt một lát, An Tình lại thở dài, nói: "Cảm ơn."

Cô nâng cánh tay, ngón tay lạnh băng kéo cổ tay hắn xuống, nheo mắt nhìn hắn.

"Anh hẳn là nên giải thích giúp tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Tiền bối bình thường bận rộn như vậy, khó được liền nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút."

"Tôi cảm thấy, anh..." Lời nói đột nhiên im bặt.

Trên môi bị ngón tay hơi lạnh che lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Trạch Thần đang nghiêng đầu nhìn mình.

Cô lại ngẩn người.

Một lúc lâu sau, buông ngón tay, Cố Trạch Thần nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi khô nứt của An Tình, nheo nheo mắt, rồi sau đó cười, "Không có việc gì, tiền bối có thể dựa vào tôi."Trong nhà một mảnh yên tĩnh, không khí duy trì trầm mặc.

Thật lâu sau, cô thở dài, nhắm mắt lại. Trong phòng phát ra từng tiếng thở nhàn nhạt.

Nhìn nữ nhân đang ngủ. Sau một lúc lâu, Cố Trạch Thần chậm rãi đứng lên, khóe miệng dần nhếch lên. Bỗng nhiên, khóe miệng dần hạ xuống, ý cười nhất thời từ trên mặt hắn biến mất.

Giờ phút này trong mắt hắn nào có nửa phần ôn nhu, tầm mắt giống như lưỡi đao sắc bén đảo qua trên người An Tình.

Vị An tiểu thư đang nổi tiếng này, dường như không khó ở chung giống tưởng tượng của hắn. Nghĩ, hắn nheo lại đôi mắt.

Như vậy...

Hẳn là có thể lợi dụng cô nàng một chút.

......

An Tình bị một trận mùi hương đánh thức, vừa ngủ dậy liền thấy bụng đói kêu vang, thời điểm đang phát ngốc, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra --

"Đã đỡ sao? Ăn một chút gì đi." Cố Trạch Thần ngó vào, nhìn cô mỉm cười.

Bưng một chén cháo còn nóng hôi hổi, ánh mắt cô lại chưa từng rời khỏi thân ảnh trong phòng bếp kia. Rũ mắt, cô lẳng lặng nhìn chén cháo đến xuất thần.

Đang mải suy nghĩ, Cố Trạch Thần liền cẩn thận đưa cho cô cái muỗng, sau đó liền bưng tới một đĩa rau ngâm, "Đừng suy nghĩ nữa, mau ăn đi"

An Tình không thể không thừa nhận, sau khi ăn cháo, thân thể của cô cảm thấy thoái mái hơn rất nhiều. Cố Trạch Thần sau đó liền thuần thục đem bàn ăn cùng phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ.

Một lúc sau, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô: "Xin lỗi, chưa xin phép cô đã tự tiện dùng phòng bếp làm chút đồ... Nhưng mà, tôi có chút lo lắng cho cô...", nói xong, tay hắn ấm áp liền bao lấy tay cô.

Ngây ngốc một lúc, An Tình bỗng nhiên nâng môi cười, "Anh đang nói cái gì vậy."

Cô dường như đã rõ ràng chủ ý của hắn. Cong cong khóe môi, nghiêng đầu đánh giá đối phương.

Nâng cánh tay, trước ánh mắt ngạc nhiên của Cố Trạch Thần, cô bỗng nắm lấy cà vạt hắn, thủ đoạn một xả --

Mặt cô cứ như vậy chặt chẽ chiếm cứ tầm mắt hắn. Cách xa nhau không quá phận hào chi li.

An Tình bỗng nhiên đem mặt để sát vào hắn.

Cố Trạch Thần ngẩn người. Tầm mắt mơ hồ chỉ có thể thấy cánh môi hồng nhuận đang càng ngày càng gần hắn. Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, ừng ực nuốt nước miếng, thân thể hắn nhất thời cứng đờ.

[Chương 95]

Hô hấp ấm nóng nhàn nhạt phả vào bên má hắn, An Tình chợt dừng động tác, nghiêm túc nhìn hắn.

"Đừng gọi tiền bối, hãy gọi tôi là An Tình." Cô hé môi cười, đôi mắt mị hoặc cong cong thành mảnh trăng non. Chợt buông lỏng cà vạt hắn ra.

"Khả năng nấu ăn của anh không tồi, lần sau hãy nhớ lại nấu cho tôi."

Cố Trạch Thần lấy lại tinh thần. Hắn nhắm mắt, lẫn nữa gợi lên khóe môi.

"Được."

An Tình nhướng mày, nhìn hắn ý cười tràn đầy mặt, bỗng nhiên nheo lại đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách, đôi tay áp lên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thấy gương mặt hắn vặn vẹo, cô cười ra tiếng, trong lòng mới cảm thấy thoải mái chút. Muốn dùng mỹ nam kế câu dẫn cô, thủ đoạn vẫn còn có chút non nớt! Hắn thật sự cho rằng cô sẽ bởi vì loại thủ đoạn ấu trĩ này mà thích hắn sao?

Cố Trạch Thần, người này sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào có thể bò lên, bất cứ điều gì có thể lợi dụng, hẳn hắn đang muốn mượn tay cô để nâng địa vị bản thân. Quả không hổ danh là boss phản diện. An Tình cong cong khóe môi.

Nếu hắn đã hi vọng cô thích hắn, chưa chắc cô không thể, huống hồ, việc này cùng mục đích của cô cũng tương đối phù hợp.

......

Cố Trạch Thần tận tâm tận lực, hắn đem biểu hiện hoàn mỹ phát huy đến cực hạn. Kỹ thuật diễn xuất bậc nhất, ngày thường luôn biểu lộ tình cảm "ái mộ" đối với An Tình, nếu không phải do ánh mắt hắn, như vậy cô rất dễ bị hắn lừa gạt.

Tuy rằng An Tình biết hắn không thích mình, chỉ muốn lợi dụng, nhưng quả thật không thể không thừa nhận, đối phương là nam nhân rất có mị lực. Khéo léo chăm sóc, làm đồ ăn ngon, thường xuyên gọi điện thoại hỏi han ân cần, tướng mạo đẹp đẽ, tất cả yếu tố hội tụ khiến hắn dễ dàng nắm được tình cảm của người phụ nữ.

An Tình là minh tinh nổi tiếng, nhiều năm cũng không có scandal tai tiếng hay tính cách có vấn đề. Cố Trạch Thần chịu phí tâm tư chiếu cố cô, cô cũng chưa chắc không thể "Thích" hắn. Hai người nhanh chóng trở nên thân mật, vừa xác lập quan hệ, lúc sau liền lén lút kết giao.

Hắn thường xuyên lén lui tới chung cư An Tình ở, hai người hiện tại cũng đang ở chung công ty. Gạt cấp trên, giữa hoa đán nổi tiếng An Tình cùng ngôi sao mới Cố Trạch Thần có một tầng quan hệ mờ ám mà người khác không biết. Vì "Thích" đối phương, cô cũng một mực tỏ ra chiếu cố hắn.

Ví dụ như thông cáo, họp báo, An Tình đều sẽ mang Cố Trạch Thần cùng đi, mượn cơ hội sẽ đưa hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hắn ăn không ít ngon ngọt, dần dần ở trong giới đã có chút tiếng tăm.

Những phóng viên bát quái cũng nhân cơ hội truy vấn rằng hắn cùng An Tình có phải hay không có quan hệ đặc thù, lại đều bị hắn mỉm cười cho qua.

Người bên ngoài nhìn, quan hệ hai người cũng khó mà nhận biết.

......

Như mọi lần, Cố Trạch Thần mỗi tuần cố định sẽ đến chung cư An Tình một chuyến.

"Tới đây --" tiếng chuông cửa vang lên.

An Tình liền bước nhanh chạy tới, vừa mới đẩy cửa ra liền thấy một thân ảnh màu đen cao lớn hướng cô ngã vào--

Trên vai đột nhiên bị đè nặng, cô hơi hơi dừng động tác.

Tay sờ trán hắn, cô bỗng nhiên thở dài, hỏi: "Uống nhiều hay ít?"

Làm nghệ sĩ, bồi người chế tác hay cùng người khác dự tiệc xã giao là việc không hề thiếu, bị chuốc say cũng thường xuyên sảy ra.

Cố Trạch Thần đã uống đến mơ mơ màng màng, An Tình nhìn bốn phía ngoài cửa, không thấy người khả nghi mới yên tâm để hắn dựa vào mình, đỡ hắn vào trong phòng.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mũi, An Tình ho khụ khụ, nhíu mày, đem hắn thoải mái nằm trên giường. Tháo cà vạt cùng áo sơ mi của hắn, sau liền đem canh giải rượu tới đút hắn uống.

Nhìn dung nhan ngủ say cùng ửng đỏ, hắn rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên nha. Nhưng nói đến tâm kế cùng thủ đoạn, mọi người quả thật bị hắn lừa xoay vòng vòng.Không nhịn được lắc đầu cười cười, cô bước nhanh vào phòng tắm.

"Anh đã tỉnh?"

Vừa lúc An Tình bước ra liền thấy Cố Trạch Thần đang ngồi trên giường, vẻ mặt mê mang nhìn xung quanh phòng.

Cô một bên bước nhanh ra từ phòng tắm, một bên xoa xoa tóc.

"Đau đầu sao?"

Cô đứng ở mép giường hỏi.

Thấy hắn vẫn mê mang như cũ, cô cúi xuống nhìn hắn, mái tóc ướt sũng khoát trên vai vẫn đang nhỏ nước tong tong.

Cảm thấy trên mặt bỗng ướt, Cố Trạch Thần không nhịn được giơ tay lên lau, nheo lại đôi mắt. Tay cô búng tleen trán hắn một cái, giục: "Mau đi tắm đi."

Che lại trán, hắn nhìn bóng dáng cô phía xa kia, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Mái tóc cô phiêu động, khẽ nheo mắt hưởng thụ sức nóng ấm áp từ máy sấy tóc, cũng có chút ủ rũ.

Vừa nghiêng mặt, đã thấy tóc Cố Trạch Thần vẫn còn ướt sũng, nâng môi, đứng dậy cầm máy sấy tới bên cạnh hắn.

Thanh âm ong ong lại lần nữa vang bên tai.

"Ngồi xuống."

Cố Trạch Thần ngẩn người, liền cảm giác được cỗ gió ấm áp dễ chịu thổi tới. Hắn thuận theo ngồi ở trên ghế.

An Tình đứng sau lưng hắn, ngón tay luồn qua tóc hắn, thấy hắn đã đang nửa khép mắt. Sau một lúc lâu, cô nói: "Được rồi."

Cố Trạch Thần thở ra một hơi dài, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, "Cảm ơn em, thật dễ chịu."

Cô không lên tiếng, bỗng nhiên liền cong lưng, đôi tay vòng ôm cổ hắn, thân mình nửa dán sát vào lưng hắn, đầu khẽ tựa vào bờ vai của hắn, hỏi: "Vây sao?"

Hành động thân mật này khiến hắn hơi sửng sốt, chợt mim cười, cầm tay cô: "Vẫn tốt."

"Hôm nay uống nhiều hay ít?"

"À... Vẫn còn tốt..."

"Tại sao lại không thông minh lên, họ bảo anh uống, anh thật sự uống, còn uống nhiều như vậy?"

Nghe vậy hắn bật cười, cảm thấy trong giọng cô nói có điểm nhàn nhạt không vui, nhẹ giọng trả lời, "Không có uống nhiều như vậy."

Cô lại không nói một lời. Cố Trạch Thần xoay người muốn cùng cô nói chuyện nhưng bỗng nhiên cảm thấy gương mặt hơi ấm áp, An Tình đã nhanh chóng hạ xuống bên má hắn một nụ hôn.

"Lần sau không cần uống nhiều như vậy."

Hắn hơi hơi sửng sốt, rũ mắt, sau lại nâng lên, gật gật đầu.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20]

Khẽ cong môi: "Được."

[Chương 96]

"Xin hỏi với cương vị tiền bối, cô có lời gì muốn nói với người mới lần này?"

Trước mặt phóng viên, An Tình hơi cong môi mỉm cười, thong thả trả lời theo lời kịch đã được soạn trước.

"Cảm ơn cô đã phối hợp."

An Tình lắc đầu đứng lên, trợ lý cầm một lọ nước ấm bước nhanh chạy tới, "Chị An, chị vừa mới bệnh khỏi, mau uống miếng nước."

Nói một tiếng cám ơn lúc sau cô mới nhận lấy, đột nhiên lại nghĩ tới, làm như lơ đãng hỏi: "Người mới của công ty là người như thế nào vậy?"

Trước mắt người ngoài, qua hệ giữa cô cùng Cố Trạch Thần vẫn đang là bí mật.

"Chị An An đang nói tới Cố Trạch Thần sao?"

Sau tiếng thét chói tai, hai mắt em gái trợ lý trợ giống như đã biến thành hoa đào, si mê lên tiếng, trong miệng cũng không ngừng lải nhải: "Anh ta vô cùng đẹp trai nha".

An Tình hơi hơi bật cười.

"Nhưng mà nghe nói ngày trước, có chế tác điện ảnh vốn là muốn tìm anh ta thử vai, thậm chí hợp đồng cũng đã nhắc đến..."

Đột nhiên âm thanh tiểu trợ lý chậm lại, tiến đến bên tai An Tình, nhỏ giọng nói: "...nhưng cuối cùng lại bị... đổi đi"

An Tình hơi sửng sốt, nhướng mày nhìn trợ lý.

Cô trợ lý chớp mắt: "Em... Em cũng không biết thật hay giả, chỉ là nghe nói vậy..."

Hơi nheo mắt, An Tình nuốt xuống một ngụm nước liền đưa bình cho đối phương, ngón tay điểm nhẹ lên trán cô ấy: "Không cần nghe bát quái!"......

"Anh dạo này tâm tình thế nào?" An Tình nghiêng đầu nhìn thân ảnh của Cố Trạch Thần, hỏi.

Ùng ục ùng ục, âm thanh nồi cháo đang sôi không ngừng quanh quẩn bên trong phòng bếp yên tĩnh.

Cố Trạch Thần nghe vậy ngón tay hơi dừng lại, quay đầu xem cô, nhẹ cười: "Không có gì."

Tuy một số việc rất muốn nhờ cô giúp hắn, nhưng mà hiện tại vẫn chưa đến thời điểm, quan hệ của hai người còn chưa thân mật đến mức đó. Nếu hắn đã mở miệng, chỉ sợ lộ ra chân tướng khiến cô hoài nghi. Hắn cũng không cảm thấy cô nghe qua sẽ đồng ý giúp hắn. Chờ thêm một đoạn thời gian, hắn cần kiên nhẫn một chút, không phải đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy sao, cũng không phải nhất thiết chọn thời điểm này.

Đầu ẩn ẩn đau đớn cùng nặng nề, Cố Trạch Thần nhíu mày cảm thấy không khỏe, nhắm chặt mắt, một lát liền nhanh chóng mở ra.

Thân thể cô hơi dựa vào cửa, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đối phương thật không biết rằng cô đã sớm nhìn thấu hắn.

Kia nọi tâm đen tối cùng tâm cơ thâm trầm, cô so với bất kì kẻ nào đều rõ mục đích của hắn.

"Em dạ dày không tốt nên ăn nhiều cháo ấm một chút." Hắn như cũ ôn nhu cười, đem bát đưa cho cô.

Nhắm mắt, cô nhàn nhạt đồng ý.

Trước mắt bỗng truyền đến một trận choáng váng, Cố Trạch Thần thở hổn hển, đôi tay chống vào trên bàn ăn. Một đôi tay xoa trắn hắn còn hắn gắt gao nhíu chặt chân mày.

"Anh sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net