Chương 97-101: Thế giới VI [Vai ác ngụy bạch liên hoa] (6-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: VMiu08

[Chương 97]

"Lạnh quá..."

Cố Trạch Thần bị lạnh lẽo đánh thức. Hắn nhấc môi nỉ non, chỉ cảm thấy toàn thân như bị trói, chìm sâu dưới đáy biển, tay chân lạnh băng gần như cứng đờ, đầu đau đớn nặng nề như đeo chì.

Hắn chậm rãi mở hai mắt, ánh sáng nhu hòa trong phòng liền rơi vào đáy mắt.

Mùi hương nhàn nhạt cùng bức màn in hoa lam nhạt trước mắt khiến hắn có chút ngây người.

"Anh đã tỉnh?"

Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, theo tiếng nói nghiêng đầu nhìn tới --

An Tình một tay chống cằm, nhướng mày, môi đỏ khẽ cong, ghé vào bên giường nhìn hắn chằm chằm. Khoảng cách rất gần khiến từng lỗ chân lông trên mặt rất nhỏ đều có thể nhìn thấy.

Hắn hơi hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn bốn phía, chợt thở dài, ngón tay xoa xoa trán.

"Xin lỗi."

"Anh hôm qua bỗng nhiên té xỉu" Cô nheo lại đôi mắt.

Khó được Cố công tử thất thố một ngày, hắn mỗi ngày đều giả dạng như vậy thật vất vả. Cơ hội như vậy, cô như thế nào không thể tận tình cười nhạo hắn một chút?

Đối với hắn mà nói, loại sai lầm này cũng có thể không nhắc tới, nhưng cố tình cô lại không dễ dàng buông tha hắn.

"Em nhớ rõ đã từng nói với anh..."

Cô nhìn hắn, lại nói: "Nên uống ít rượu?", trong giọng nói đã lộ ra một hai phần tức giận.

"Lúc ấy anh đã đồng ý với em thế nào?"

"A?" Âm cuối bỗng chốc tăng lên khiến hắn trong lòng bỗng cảm thấy lộp bộp một chút.

Miễn cưỡng cười cười, hắn khó xử nói: "Anh đã cố gắng..."

Cô nhìn chằm chằm hắn, vẫn nheo mắt, toàn thân trên dưới toát ra cỗ nguy hiểm, không có một chút ý tứ muốn tha hắn.

Cố Trạch Thần sửng sốt, nghiêng mặt nhìn cô, sau liền nhắm chặt mắt.

Sau một lúc lâu, mắt liền trừng lớn, bộ dáng tỏ vẻ đáng thương hướng An Tình nói: "Thực lạnh..."

An Tình vừa quay đầu liền thấy hắn vòng tay ôm lấy thân thể đang co lại của mình, hơi giống tiểu động vật bị vứt bỏ.

[Chương 98]

Hơi hơi hoảng hốt, bỗng nhiên, cô nhướng mày nhìn hắn ra vẻ giống như đang xem kịch vui.

Hắn cũng không buông tay, bướng bỉnh nhìn cô.

Cong cong môi, nhìn hắn một lúc, An Tình bỗng nhiên duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn. Giây tiếp theo cô đã nắm một góc chăn, nhấc lên, thân mình vừa chui vào liền giống như bánh xe lăn tới bên cạnh hắn.

Duỗi tay chặt chẽ ôm lấy hắn, gắt gao dựa vào hắn giống như một cái bánh tròn, chiếc chăn mềm mại bao lấy thân hình hai người, mang theo hương vị cùng mùi thơm nhè nhẹ được phơi dưới ánh mặt trời.

Giống như đang nấu cơm, cô là gạo trắng nõn, còn hắn là nguyên liệu trung gian dùng để nấu ăn. Cả quá trình bị cô liền mạch lưu loát đem quấn vào bên cạnh.

Cố Trạch Thần ngơ ngẩn. Cô chăm chú nhìn vào mắt hắn, gợi lên khóe môi, khẽ nheo mắt.

Bởi vì khoảng cách quá gần, hắn có thể thấy rõ hình ảnh hắn phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của đối phương, ngay cả âm thanh hít thở nhợt nhạt cũng nghe rõ ràng.

"Ấm chưa?"

Ý thức hắn có chút mơ hồ, vừa nghe liền mơ màng đáp: "ừ"

Lồng ngực nơi cô dán sát liền trở nên ấm áp, toàn thân vốn dĩ lạnh băng trong chốc lát liền trở nên thoải mái ấm áp, có chút hơi toát mồ hôi.

"A --" giây tiếp theo, hắn bị đau liền trừng mắt nhìn cô.

An Tình híp mắt, nhìn sắc mặt có chút vặn vẹo của hắn, nhướng mày, "Ai bảo anh không nghe lời?" Môi từ khóe miệng hắn rời đi, còn có chút chưa hết giận hừ hừ.

Hắn lại ngơ ngác nhìn cô.

"Nhìn cái gì?" Âm thanh không hề dễ chịu.

"Em thiếu chút nữa là gọi xe cứu thương tới, nhưng nếu có người biết chúng ta ở chung sẽ nói gì?"

"Cố Trạch Thần, vì sao lại ở trong nhà An Tình?"

Ngữ khí chất vấn của cô khiến tim hắn đập lỡ một nhịp.

"Em có bạn làm bác sĩ nên đã gọi cô ấy tới kiểm tra giúp anh, nhưng mà cô ấy cũng đã biết việc của chúng ta, liền yêu cầu hối lộ mới có thể giữ kín bí mật với người ngài."Nói xong, cô hầm hừ nhìn hắn, "Làm sao bây giờ?"

Cố Trạch Thần hơi hơi cong môi, nhìn cô, "Cảm ơn em."

Cô híp híp mắt, cười ha hả lộ ra hàm răng trắng bóng, "Anh cho rằng cứ che dấu như vậy mọi chuyện liền qua?"

Hắn sắc mặt cứng đờ, xấu hổ cười cười.

"Nếu ngay từ đầu anh nghe lời em?"

"Nếu anh uống ít rượu đi..."

"Nếu..."

"An Tình."

"Cái gì?" Cô tức giận nói.

Không muốn nói gì, giây tiếp theo, môi hắn mang theo chút lạnh băng liền dán lên môi cô, ngăn chặn miệng cô đang thao thao bất tuyệt.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm +20, tổng độ hảo cảm +40]

Cố Trạch Thần chỉ cảm thấy toàn thân hơi hơi tê dại, trái tim đột nhiên mềm mại, phảng phất như từng vòng gợn sóng chậm rãi tràn tới, ấm áp lan tràn tới toàn thân, chạy thẳng vào đáy lòng.

Thân thể hơi hơi cứng đờ, suy nghĩ một lát, cô liền thuận theo nhắm hai mắt lại.

"Kỳ thật... Em còn chưa đánh răng..." Thật lâu sau, cô nói nhỏ, mặt bỗng dưng ửng đỏ.

Cố Trạch Thần: "..."

"A... anh hình như cũng vậy...."

Hai người nhìn mặt nhau, mũi chạm mũi, bỗng nhiên cười ra tiếng, không khí xấu hổ liền tan biến như mây khói.

[Chương 99]

"Trạch Thần, cậu tới đây một chút."

Người đại diện hướng Cố Trạch Thần vẫy vẫy tay.

Cố Trạch Thần bước nhanh tới, đối phương liền đưa hắn một quyển kịch bản, trên mặt mang theo tia hưng phấn, "Đạo diễn lần trước đổi cậu, lần này vẫn quyết định dùng cậu."

Sửng sốt qua đi, hai mắt màu hổ phách của Cố Trạch Thần chợt nhiễm một tia vui sướng, hắn cong môi cười cười.

Người đại diện tâm tình không tệ vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Tiếp tục nỗ lực."

Đang cười nói, mọi người trong phim trường lại bị một trận ồn ào hấp dẫn sự chú ý.

"Nhường đường một chút, Tô tiên sinh tới, làm ơn tránh ra."

Cố Trạch Thần hơi sửng sốt, một lát liền nhăn chặt lông mày.

Chỉ thấy một nam nhân ngũ quan tinh xảo sải từng bước dài bước nhanh tới, thân hình cao lớn, trên mặt lại không có nửa điểm tươi cười, đi bên cạnh là một vài người bảo vệ.

"Hoài An, mau tới đây --" đạo diễn vừa nhìn thấy Tô Hoài An liền hướng hắn mỉm cười vẫy vẫy tay.

Cố Trạch Thần híp mắt, ánh mắt cũng chưa từng dời đi thân ảnh Tô Hoài An, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng, ngón tay dần siết chặt.

Tô Hoài An.

Nhất thời, hồi ức giống như thủy triều mãnh liệt tràn về.

Mấp máy môi, thở hổn hển, Cố Trạch Thần nhắm chặt mắt, dằn xuống tâm tình.

Như vậy không được. Hắn đã sớm không còn là trẻ con vô tri vô giác năm đó, dù có tức giận cũng không thể dễ dàng biểu lộ. Hắn chợt gợi lên khóe miệng, con ngươi con cong, trên mặt lại treo lên tươi cười ôn nhu.

Ẩn nhẫn đã nhiều năm, không thể để tia xúc động nhất thời phá bỏ mọi thứ, hắn quyết không thể mềm lòng từ bỏ.

"Đạo diễn." Lại là âm thanh quen thuộc vang lên.

Hắn quay dầu nhìn lại, trong phút chốc rơi vào ngây ngẩn.

An Tình một thân váy dài phiêu dật, từng bước đi vào từ cửa, chậm rãi tiến tới bên cạnh đạo diễn. Vài người trợ lý đem cô bao quanh nên dường như cô còn chưa phát hiện sự tồn tại của hắn.

Hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

"An Tình, cô đã đến rồi, tôi đang muốn tra đổi với cô về bộ phim lần trước."

Cố Trạch Thần cùng An Tình thân mật lâu như vậy, tới nay trừ bỏ nơi chung cư đó nhưng thật ra đây là lần đầu tiên ở trong công việc nhìn thấy cô. Ánh mắt lưu lại trên người cô, thấy cô mang theo tươi cười nhàn nhạt, chậm rãi đến bên cạnh Tô Hoài An, không nhịn được nheo lại đôi mắt."An tiểu thư, xin chào." Tô Hoài An thận thiện hướng An Tình bắt tay.

Cô hơi hơi mỉm cười: "Xin chào Tô tiên sinh, đã lâu không có cơ hội hợp tác với anh."

"Tôi cũng thực chờ mong cùng An tiểu thư hợp tác lần hai."

Hai người nói cười sôi nổi hòa hợp. Cố Trạch Thần nhìn một màn trước mắt, nội tâm bỗng nổi lên một cỗ tức giận, vừa mới đi về phía trước lại chợt dừng lại.

Hắn chợt nhếch miệng, châm chọc cười. Thời điểm này đi làm loại sự tình ấy thì có ý nghĩa gì đây? ( chắc định đánh ghen =]]])

Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên thở ra một hơi dài, ngón tay xoa xoa trán, lại tiếp tục thở dài. Hắn thật là hồ đồ.

Kết giao với An Tình chỉ là kế sách tạm thời, cũng không phải việc gì đặc biệt, hắn không cần nghiêm túc như vậy. Thời gian ở chung này quả thật đã khiến hắn buông lỏng. Nghĩ vậy, sắc mặt của hắn chợt khôi phục bình thường.

An Tình cùng Tô Hoài An hàn huyên vài câu, khóe mắt lại sớm đã ngắm đến một người ở góc nào đó trong phim trường. Xử lý xong xuôi mọi chuyện, cô liền dặn dò vài vị trợ lý lên xe trước chờ cô.

"Cố tiên sinh."

Cố Trạch Thần đang nghĩ ngợi tới cái gì, trên vai đột nhiên bị chụp tới.

Quay đầu liền nhìn thấy An Tình vẻ mặt mang tươi cười, híp mắt nhìn hắn.

"Làm tốt công tác, em đi trước." Nói xong, cô tạo dáng gọi điện thoại, nhìn hắn cười, sau liền xoay người bước đi.

Cố Trạch Thần hơi hơi ngơ ngẩn, suy nghĩ cuồn cuộn cũng bị đánh gãy.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên gương mặt tươi cười của cô, sau một lúc lâu, hắn thở phào.

"Xin hỏi, ngài có phải là Cố tiên sinh?"

Cố Trạch Thần nghe tiếng nhìn lại liền thấy nữ nhân một thân váy đen đang nhướng mày nhìn hắn.

Hắn hơi hơi nhíu mày. Nữ nhân hướng hắn cong môi mỉm cười, bỗng nhiên rút ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt hắn.

Cố Trạch Thần ngạc nhiên nhìn cô.

"Mời ngài trước nhìn xem."

Nhướng mày, hắn vươn tay nhận lấy.

Thật lâu sau, hắn lần nữa ngẩng đầu, nheo đôi mắt nhìn cô, "Cô muốn làm cái gì?"

[Chương 100]

An Tình vốn dĩ cho rằng hôm qua Cố Trạch Thần đã tới chung cư thì hôm nay sẽ không tới. Nhưng mà cô hiển nhiên đã đoán sai người nào đó quá tích cực.

Chuông cửa ngoài ý muốn lần nữa lại vang lên --

"A, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn?"

Cô kinh ngạc, nghĩ nghĩ lại nói cự tuyệt: "Nếu như bị chụp thì sao?"

Khó có dịp Cố Trạch Thần tâm tình thật tốt vì đối phương rất ít khi biểu lộ, dù hắn không nói nhưng cô vẫn cảm thấy hắn đang vui vẻ.

"Làm sao vậy?"

Nghĩ nghĩ, không nhịn được cong khóe môi, cô hỏi.

Cố Trạch Thần gợi lên khóe môi, lộ ra một nụ cười, vừa định nói lại dừng lại, nhìn An Tình lắc đầu, "Không có gì."

Là một người mới, vốn dĩ cơ hội cũng không nhiều lắm, bản điện ảnh lần trước cũng bị đổi đi liền đánh mất một cơ hội tốt, người đại diện của hắn cũng thực tiếc hận...

Nhưng cũng may đạo diễn lại đổi ý, bản điện ảnh lần này tuy chỉ đóng vai nhân vật phụ không quan trọng nhưng đối với hắn, đây cũng là một cơ hội khó có được. Vừa nghĩ, hắn lại hỏi cô: "Em có muốn vật gì không?"

Lúc trước mới gia nhập làng điện ảnh, trong tay quả thực không có mấy nhưng hiện tại cũng được coi là khá tốt.

An Tình khép tạp chí, đi tới bên cạnh hắn, nhướng mày hỏi: "Anh có việc gì à?"

Cố Trạch Thần không có nói, vẫn như cũ cười: "Không có gì, chỉ là tâm tình anh đang tốt."

Khẽ cong môi, An Tình lựa chọn không tiếp tục hỏi: "Tùy anh thôi". Nói xong liền nhấc môi cười.

Hai người ăn qua loa bữa tối, An Tình tùy tiện thay quần áo vào phòng tắm, ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, nhìn đến Cố Trạch Thần đang không nháy mắt chăm chú nhìn cô.

Mím môi, bỗng cảm thấy thú vị, cô nghiêng đầu hỏi: "Anh muốn tắm chung sao?"

Hắn nghe vậy sửng sốt, thân thể tức khắc cứng đờ, tim đập dường như lỡ một nhịp.
Đối phương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng dài, cổ áo mở hai nút trên cùng lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh mê người, hai chân trần thon dài lộ trong không khí.

Hầu kết nhịn không được giật giật, hắn bỗng nhiên cảm miệng đắng lưỡi khô, mặt cũng bắt đầu nóng lên.

An Tình cười ra tiếng, nhướng mày, "Đùa thôi, anh nghĩ thật sao?"

Đang nói cô lại nghĩ tới chuyện gì. Bước nhanh tới phòng khách, từ trong túi xách lấy ra một chồng kịch bản thật dày, đưa hắn.

"Kịch bản này cho anh".

"Đạo diễn bảo em đề cử một người, em liền nghĩ tới anh".

"Kịch bản này cũng không phải bản chế tác gì lớn, nhưng cũng là một bộ phim có danh tiếng tốt."

Cố Trạch Thần tiếp nhận kịch bản, tay cũng không ngừng lật xem, gợi lên khóe môi, trong mắt nhiễm hai phần ý cười nhìn cô, "Cảm ơn em."

An Tình cười cười, "Không có gì."

Âm thầm đánh giá đối phương, mím môi cười, cũng không xen vào lúc hắn đang suy nghĩ.

Nói xong, cô lưu loát xoay người vào phòng tắm.

Cố Trạch Thần đứng tại chỗ phát ngốc, thật lâu sau bỗng nhiên thở hắt ra, ngón tay xoa xoa trán.

Một lát, hắn lần nữa ngồi xuống, đem kịch bản mở ra, tinh tế nhìn một lần.

Thật lâu sau, hắn dựa vào sofa, thở ra một hơi dài. Nghiêng đầu nhìn kịch bản trong tay, sau một lúc lâu liền nhẹ cong khóe môi.

......

"Cảm ơn ngài, Giang đạo diễn."

Kịch bản lần trước Cố Trạch Thần bị đổi đi là dành cho người mới tốt nghiệp từ Học viện Điện Ảnh nổi danh. Hắn là học trò của đạo diễn quốc tế nổi tiếng, tuy không phải con trai của gia đình giàu có nhưng không ngờ lại có một cơ hội tốt đến như vậy.

[Chương 101]

Đó cũng chính là bộ chế tác lần này.

"Không thành vấn đề, ngài cứ chọn thời gian, tôi sẽ tới tìm."

An Tình ngâm thân mình trong bồn tắm, vô số bọt trắng nổi lên trong bồn, trong mắt cô mang theo hơi nước, trên mặt lại mang theo tươi cười.

"Nào có, tôi cùng Cố Trạch Thần dù sao cũng chung công ty, cũng không phải giống như ngài tưởng."

"Cảm ơn ngài đáp ứng yêu cầu đổi thành Cố Trạch Thần, kịch bản điện ảnh lần sau của ngài tôi nhất định sẽ đích thân tham dự."

Cúp điện thoại, An Tình thở ra một hơi dài, đầu hơi hơi dựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần. Sau một lúc lâu, cô đột nhiên mở mắt, đặt di động sang một bên. Nửa rũ con ngươi, cô một bên suy tư, một bên lấy tay phẩy phẩy bọt tắm, thật sâu hít vào một hơi.

Phí không ít tâm tư, trằn trọc quay vòng tìm kịch bản cho Cố Trạch Thần, rồi lại tốn công liên hệ với đạo diễn. Nhưng mà, cô có thể cảm nhận đối phương rõ ràng vui vẻ khi nhận được phần kịch bản này.

Lúc trước Cố Trạch Thần vì cái gì tiếp cận cô, cô trong lòng cũng rõ ràng. Vì công lược hắn, cô cũng tương kế tựu kế thuận theo tiếp nhận hắn.

Nếu Cố Trạch Thần có thể thấy dược dụng ý của cô thì thật tốt, nếu không...

Ngẫm nghĩ, An Tình thỏ dài, lại bỗng nhiên nâng môi cười.

......
Phòng ăn nội thất xa hoa, tinh xảo, bên trong vang lên tiếng nhạc thư giãn yên bình.

"Cố tiên sinh, hy vọng anh có thể suy xét lời tôi nói." Miệng nhấp cà phê, người phụ nữ nhìn hắn nhướng mày cười.

Cố Trạch Thần nghe vậy ngẩng đầu, nhìn nhìn đối phương, hơi hơi gật đầu, "Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ."

Người phụ nữ một thân trang phục đen tuyền, hướng hắn nói: "Kỳ thật, cô chủ của chúng tôi đặc biệt thích anh..."

Vừa nói, ánh mắt ái muội vừa ở trên người hắn đảo qua.

"Nếu Cố tiên sinh có thời gian, không bằng hẹn trước một chút gặp mặt?"

Hơi hơi dừng động tác, chợt, Cố Trạch Thần híp híp mắt nhìn chằm chằm đối phương, một lát, rồi lại rũ mắt, lần nữa khi nhấc lên đã là mang lên hai phân ý cười.

"Có thể cùng quý tiểu thư quen biết, đây là vinh hạnh của tôi."

Hai người dùng cơm, lúc sau liền sóng vai đi ra khỏi phòng ăn, Cố Trạch Thần nói: "Chờ một lát, tôi đi lấy xe."

Nói xong, Cố Trạch Thần lấy chìa khóa, bước nhanh hướng bãi đỗ xe đi tới.

Vừa mới kéo cửa xe, nghiêng mặt lướt qua, hắn chợt nhíu mày, động tác trên tay cũng dừng lại. Cách đó không xa là bóng dáng một người phụ nữ thân hình cân đối, mặc váy dài nhạt màu, trên mặt mang theo tươi cười nhợt nhạt, đang nghiêng sườn mặt cùng người đàn ông bên cạnh nói gì đó, khoảng cách hai người cũng khá gần nên nhìn có chút thân mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net