Chương 10: Tên đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám hoạn quan đi vào sân của Nội y viện. Trong đó người cầm đầu trông có vẻ vô cùng quen mắt đang trừng Ra On

"Chẳng phải ngươi là nội quan mới tới sao?"

Dùng ánh mắt bất mãn bắn về phía Ra On, không phải ai khác chính là Sung nội quan.

Sung nội quan: "Ở trong này làm gì vậy? Hôm nay ngoại trừ những hoạn quan đang phải trực trong điện, những người khác đều phải đến chỗ tập hợp, không có nghe thấy sao? Mới vào cung có mấy ngày mà đã coi thường mệnh lệnh của thượng cấp sao? Ngươi người này thật muốn bị phạt mới chịu lấy lại tinh thần hả?"

Dưới sự cố tình gây sự của Sung nội quan, Ra On không nói gì. Phải nghe được tin tức thì mới có cái mà nghe theo chứ. Nhưng không thể nói là không có nghe được, dù có kháng nghị đi nữa, liệu có thể chống đỡ qua được Sung nội quan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng gây chuyện với mình sao?

Lúc này một hoạn quan mập mạp đứng ở phía sau Sung nội quan cất giọng nhỏ xíu: "Hắn là hoạn quan ở Tư Thiện đường."

"Vậy thì đã sao hả?" Sung nội quan giận tím mặt rống lên.

"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chính là... muốn nói hoạn quan ở trong Tư Thiện đường chỉ có một mình hắn mà thôi."

Chỉ có một hoạn quan mà thôi, vậy thì người trực trong điện cũng chỉ có một mình hắn còn gì. Cho nên vì sợ Sung nội quan phạm sai lầm mà bẩm báo. Tự nhận bản thân mình là đang suy nghĩ vì thượng cấp, vậy mà lại rước lấy lời mắng mỏ, hoạn quan lại một lần nữa lí nhí: "Chính người phái đi qua còn..."

Người đem Ra On phân đến Tư Thiện đường chính là Sung nội quan. Nhưng lúc này cũng chính Sung nội quan đã quên điều đó.

Lúc này mới nhớ tới hình như mình đã sai rồi, Sung nội quan không được tự nhiên liên tục ho khan: "Ha ha, vậy sao? Chẳng lẽ là ảo giác của ta."

Làm như không hề có chuyện gì xảy ra hết, Sung nội quan chắp tay sau lưng nói tiếp: "Tên đáng lẽ nên canh giữ Tư Thiện đường vì sao lại ở đây?"

Hong Ra On: "Chuyện đó..."

Sung nội quan: "A, quên đi. Xem cái bộ dạng thanh nhàn tùy ý đi khắp mọi nơi này của ngươi, xem ra chắc là vì không có chuyện gì để làm rồi. Vừa hay, chỗ này cũng thiếu người, ngươi cùng đi đi."

Hong Ra On: "Cùng đi, rốt cuộc đi nơi nào vậy?"

Cho dù đi cũng ít nhất phải biết được là nơi nào chứ.

Sung nội quan dùng mệnh lệnh để gạt bỏ sạch sẽ câu hỏi của Ra On: "Muốn ngươi cùng đi chung thì ngươi cứ ngoan ngoãn mà đi là được rồi, ngươi đang nói chen vào ở trước mặt ai vậy hả?"

Vừa mới dứt lời Sung nội quan liền vội vã bước đi. Đám hoạn quan đi phía sau cũng lập tức đuổi theo sát.

Hong Ra On: "Rốt cuộc là đi đâu vậy chứ?"

Nếu biết được lý do thì cũng đâu đến nỗi nghẹn khuất như vậy.

Quay đầu lại nhìn, bóng dáng y nữ Wol Hee không biết từ lúc nào đã biến mất rồi. Ra On bất giác thở dài một hơi. Vốn muốn hỏi rõ ràng Wol Hee vì chuyện khóc lóc kia nên mới lặn lội tới đây. Xem ra cũng chỉ có thể để lần sau quay lại thôi.

Hong Ra On nghĩ: 'Không cần sốt ruột, ít nhất đã biết được thiếu nữ đó là ai rồi không phải sao.'

Nguyên nhân vì sao khóc lần sau hỏi là được mà. Thỏa mãn với thành quả của lần này, Ra On vui vẻ trở lại đuổi theo đám người kia.

Nơi mà đoàn hoạn quan đi tới là phủ đệ của Vĩnh An phủ viện quân, đại nhân Kim Jo Sun. Sung nội quan cầm đầu nhóm hoạn quan tiến vào hậu viện. Lập tức truyền đến âm thanh tranh cãi ầm ĩ cùng tiếng thái rau.

Thùng thùng thùng thùng thùng thùng. Cùng với những tiếng thái rau nghe ra vô cùng có tiết tấu kia là những giọng nói liên tục vang lên từ phòng bếp."Này, chạy nhanh đi nhóm lửa đi."

"Mau chạy đi lấy nguyên liệu cho ta."

Nhóm đầu bếp liên tục truyền đạt mệnh lệnh khiến đám nam tử vốn đang đứng sau lưng họ trở nên bận rộn hẳn lên. Đây chính là nơi nóng nực với nồi niêu dầu muối được vung khắp nơi vì để chuẩn bị cho yến hội. Hơn hai mươi người đang chen chúc ở nơi nấu ăn nhưng lại có bộ dạng như đang ở chiến trường vậy.

Đứng tại một góc của nơi nóng muốn điên người này, Sung nội quan dùng biểu tình nghiêm túc mở miệng nói: "Hôm nay là yến hội sinh nhật của phu nhân trong phủ. Cho nên bắt đầu từ bây giờ các ngươi sẽ ở trong này giúp đỡ nhóm đầu bếp chuẩn bị ẩm thực. Song nội quan cùng Huh nội quan đi giúp đầu bếp Han, còn có Kim nội quan ngươi liền đi giúp đầu bếp chính đi, còn có năm người các ngươi đi sương phòng chăm sóc cẩn thận cho Phủ viện quân đại nhân. Biết chưa?"

"Tuân mệnh."

Nhóm hoạn quan từng người nhanh nhẹn làm việc theo lệnh.

Nhìn qua nhìn lại thấy chỉ còn mỗi bản thân mình còn đang đứng yên ở chỗ này, Ra On giơ tay lên hỏi: "Tiểu nhân nên làm gì ạ?"

Sung nội quan dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Ra On rồi hất cằm nói: "Ngươi thì đi theo ta."

Hong Ra On: "Đi vào trong đó sao?"

"Ta đã đặc biệt chuẩn bị một việc cho ngươi." Sau khi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, Sung nội quan bắt đầu cất bước.

A, cái gì vậy? Cái kiểu cười đó, thấy có hơi bất an rồi nha.

Qua một đoạn thời gian.

Sung nội quan vẫn luôn đi ở phía trước đột nhiên dừng lại trước một cánh cửa gỗ nhỏ. Nhìn vẻ mặt giống như đang tính toán chuyện gì đó, Sung nội quan lại quay mặt nhìn về phía Ra On cười mỉa.

"Nơi này chính là nơi ngươi sẽ làm việc trong hôm nay." Sung nội quan vừa nói vừa mở rộng cửa gỗ.

"A. . . !" Ra On kinh ngạc cảm thán.

Xuất hiện ở trước mắt chính là cảnh tượng mấy trăm con gia cầm không rõ rốt cuộc là con gì đang chạy ào từ trong núi đến ăn thức ăn dành cho gia súc.

Hong Ra On: "Những con này là con gì vậy?"

Sung nội quan: "Nhìn mà không biết à? Không phải là gà sao?"

Hong Ra On: "Nhưng mấy con này nhìn giống như biết bay mà."

Rõ ràng không giống gà gà, mấy con có bộ dạng giống như gà này đang bay qua bay lại giữa các cành cây. Tuy là không giống kiểu bay phần phật như loài chim thông thường, mà chỉ là liều mạng đập cánh bay từng đoạn ngắn cộng với nhảy qua lại giữa đám cây mà thôi.

Mà cũng đâu chỉ có vậy đâu. Cái dáng chạy cũng không từ từ ì ạch như gà mà giống như đang chạy bang bang ở trên đường vậy.

Sung nội quan: "Là chim trĩ, khác với gà bình thường nuôi ở trong chuồng, chúng được nuôi thả ở trên núi. Bởi vì là loài hoang dã luôn chạy trong rừng, nên vị thịt dai dai chắc thịt lúc nấu thành canh thật sự gà đừng mơ có thể so sánh được."

Hong Ra On: "Vậy sao? Vậy ta phải ở trong này làm gì?"

Sung nội quan: "Ngươi đi bắt đi."

Hong Ra On: "A?"

Sung nội quan: "Món mà hôm nay muốn chuẩn bị cho các vị khách tham gia yến hội sinh nhật là canh gà rừng, cho nên nhiệm vụ của ngươi là chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."

Nói cách khác là phải bắt mấy con chim trĩ gà rừng này lại.

"Cần bao nhiêu con?" Ra On dùng vẻ mặt bất an hỏi.

Sung nội quan: "Cũng không có bao nhiêu. . ."

Hong Ra On: "Một con sao?"

Sung nội quan: "Không phải."

Hong Ra On: "Vậy là mười con?"

Sung nội quan: "Ít nhất cũng phải đủ cho cả trăm vị khách hôm nay đến tham gia yến hội chứ."

Hong Ra On: "Chắc không phải là một trăm con chứ?"

Sung nội quan: "Tại sao lại không, không thừa không thiếu bắt 100 con đi."

Giống như không có chuyện gì kinh khủng lắm xảy ra, sau khi nói xong, Sung nội quan lấy từ trong người ra một con dao mổ gà bằng cỡ một bàn tay ném cho Ra On.

Ra On ngơ ngẩn chụp lấy con dao rồi dùng vẻ mặt như sợ mình nghe nhầm hỏi lại: "Thật sự phải bắt 100 con sao?"

Sung nội quan: "Ừ."

Hong Ra On: "Chỉ một mình ta đi bắt sao?"

Sung nội quan: "Đúng vậy, chẳng lẽ nơi này còn có người khác sao?" Sung nội quan nhún vai rồi lại đột nhiên cười lạnh khiến người ta thấy nhột sống lưng: "A đúng rồi, cần hai canh giờ để nấu nướng, cho nên trong vòng một canh giờ ngươi phải chuẩn bị xong nguyên liệu mới được."

Hong Ra On: "Nhưng mà. . ."

Sung nội quan: "Này! Lớn mật! Ở trước mặt ai mà dám gằn từng tiếng xen mồm mãi vậy? Bảo ngươi làm thì ngươi cứ ngoan ngoãn mà làm đi, vì là đi cửa sau nên không coi ai ra gì sao? Thầm nghĩ bản thân sẽ được đãi ngộ làm những chuyện đơn giản nhẹ nhàng sao? Chậc chậc, ta hiện tại phải trị ngươi cho tử tế để sửa cái thói quen này mới được, chút nữa ta sẽ quay lại đây kiểm tra. Nếu dám vi phạm mệnh lệnh của ta, ta sẽ dùng trượng hình đánh ngươi mười gậy."

Nói xong trên khuôn mặt của Sung nội quan lập tức cười một cách đắc ý dạt dào. Vốn đã nhìn không thuận mắt tên tiểu tử này rồi, vừa hay nhân chuyện này phải làm cho hắn đau khổ mới được. Dám làm càn với ta như vậy, để ta xem xem ngươi rốt cuộc có thể kiên trì tới khi nào.

Vì phòng ngừa sau này ở trong cung không bao giờ xuất hiện một kẻ giống như hắn, nhất định phải lấy hắn ra thị uy lấy một dọa trăm mới được. Tưởng tượng thấy một lúc lâu sau, bộ dạng của hắn sẽ vì sợ mất mạng mà đau khổ cầu xin, nụ cười trên mặt Sung nội quan lại càng tươi tắn hơn.

Vào lúc đang dùng vẻ mặt nếu người khác nhìn thấy sẽ thấy bỉ ổi đến phiền chán để liếc Ra On rồi chậm rì rì quay lại hướng cửa gỗ thì...

"Ôi xem kìa, là ai vậy? Đây không phải là Sung nội quan sao?" Theo phía sau cửa gỗ truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng. Sau đó lập tức xuất hiện một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh dương nhạt, đầu đội đấu lạp* màu đen chắn đường đi của Sung nội quan.

"Ha ha ha, đây không phải Tư hiến* đại nhân sao?" Sung nội quan vừa mới rồi còn cau mày mà giờ đã lập tức nở nụ cười dối trá nịnh nọt.

Tư hiến đại nhân: "Sung nội quan đến nơi đây là có việc gì phải làm sao?"

Sung nội quan: "Truyền mệnh lệnh bắt chim trĩ cho hạ nhân mà thôi."

Tư hiến đại nhân: "Vậy sao? Nhưng mà, đám gà đó dựa vào thân thủ người bình thường thì không thể thu phục được đâu."

"Cho nên, tiểu nhân mới cố ý dẫn đứa nhỏ này từ trong cung theo ra đây." Sung nội quan trợn mắt nói dối.

Tư hiến đại nhân: "Vậy sao? Nhìn không ra đấy nhé."

Nam tử rướn cổ qua người Sung nội quan vì muốn nhìn thử Ra On đang đứng sau lưng hắn.

Sung nội quan: "Là một đứa nhỏ rất quyết đoán mạnh mẽ, Tư hiến đại nhân không cần lo lắng."

Nói xong tỏ ý mời Tư hiến đại nhân đang có hứng thú với Ra On này đây ra khỏi cửa gỗ.

Tư hiến đại nhân: "Còn nữa Sung nội quan, có nhìn thấy đám người gần đây hay đến nhà ta giúp đỡ không? Cứ tiếp tục như vậy thì người hầu của đại phi điện sẽ trở thành người hầu của Phủ viện quân đấy, nếu truyền ra ngoài thì sẽ không tốt lắm đâu."

Sung nội quan: "Người không cần nói khó nghe như vậy. Phủ viện quân chẳng lẽ là người bình thường nào khác sao?"

Tư hiến đại nhân: "Không phải, Sung nội quan chẳng lẽ là thân thích của nhà ta sao?"

Sung nội quan: "Ai u, Tư hiến đại nhân thật biết nói đùa. Ha ha, là tình huống gì Tư hiến đại nhân cũng rõ ràng không phải sao? Tiểu nhân chính là coi Phủ viện quân thành người còn quan trọng hơn so với người trong nhà luôn đó. Tiểu nhân, không phải vì ôm tâm tư giả mù sa mưa a dua nịnh hót mà phục vụ Phụ viện quân, chuyện ấy hy vọng người có thể hiểu được." Từ miệng của Sung nội quan không ngừng tuôn trào hoa ngôn xảo ngữ.

Tư hiến đại nhân: "Tâm ý đó làm sao ta có thể không biết được. Nhưng mà..."

Hai người cứ ngươi một câu ta một câu dần dần đi xa.

Hong Ra On: "Công phu nịnh hót đúng thật là càng ngày càng phong phú mà."

Vốn đang hóng hớt nhìn theo bóng lưng của Sung nội quan phía xa xa, chỉ chốc lát sau bả vai Ra On lập tức rủ xuống than thở: "Một trăm con chim trĩ."

Nhìn tới đám chim trĩ đang chạy khắp nơi kia, chỉ có thể thở dài ngao ngán, xem ra hôm nay không thể tránh được bị phạt đòn roi rồi.

Định cứ vậy mà chạy trốn sao?

Vốn đang do dự, Ra On lập tức lắc đầu lấy tay vỗ lên ngực rồi vén tay áo lên. Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải làm hết khả năng mới được. Đây chính là cách sống từ trước đến nay của Ra On, cũng là cách duy nhất trong giờ phút này.

***

"Rượu trong chén vàng là huyết gà, món ngon trên bàn ngọc là đầu gà, khi giọt nến rơi xuống chính là nước mắt của gà, tiếng ca cao vút cất lên như tiếng gà gáy."

Cách tường phong thanh truyền đến tiếng nhạc sung sướng. Theo tiếng nhạc càng ngày càng cao, tiếng thở dài của Ra On cũng càng lúc càng lớn.

Không biết từ khi nào thời gian đã trôi qua nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ này vì để bắt chim trĩ mà Ra On đã liều mạng một phen. Nhưng Ra On chỉ bắt được một con mà thôi. Cũng không phải là vì cái gì, nhưng thật sự Ra On không làm được. Độ linh mẫn của chim trĩ thật sự vượt quá tưởng tượng.

Quan trọng hơn nữa là trang bị mà Ra On cầm thật sự quá đơn sơ. Vốn bình thường muốn bắt chim trĩ, sẽ có một nhóm người lợi dụng võng cùng với cạm bẫy mới có thể miễn cưỡng cố gắng bắt được. Mà giờ đây Ra On chỉ có một mình, tay chỉ cầm một thanh đoản đao, lại không chỉ phải bắt một con mà là 100 con chim trĩ. Vốn ngay từ đầu đây chỉ là chuyện nhảm nhí, không có khả năng làm được.

Hong Ra On: "Thực không xong mà."

Cứ tiếp tục thế này đừng nói là 100 con, muốn bắt 10 con cũng là vấn đề.

Thời gian vô tình trôi qua.

Hong Ra On: "Gà ơi, gà à, làm sao mới có thể bắt được huynh đệ tỷ muội của ngươi đây?"

Đôi mắt Ra On nhìn chằm chằm con gà duy nhất mình bắt được thật lòng hỏi han. Nhưng gà giống như muốn tỏ vẻ không thể vì để bản thân bình an mà bán đứng bà con dòng họ, chỉ khép hờ mắt rồi kêu "cúc cu" mà thôi.

Hong Ra On: "Quên đi, vẫn là cố hết sức mà làm thôi."

Ra On một lần nữa đứng lên. Đều đã tới tình thế này rồi, chỉ có thể ngươi chết ta sống thôi. Ra On vén tay áo lên, ghé vào trong bụi cỏ.

Bởi vì bắt chim trĩ mà đã chạy lung tung khắp nơi trong vùng núi hoang dã này nên bản thân trở nên xấu xí dẩn thỉu không chịu nổi. Khuôn mặt, còn có mu bàn tay vì bị nhành cây cắt qua mà có vô số vết thương. Nhưng giờ không rảnh rỗi mà để ý đến chúng.

Vì muốn bắt được nhiều con gà hơn, Ra On ngồi cuộn mình lại chờ đợi cơ hội.

Cứ như vậy qua một lúc.

Trước mắt Ra On xuất hiện một con gà đã thả lỏng cảnh giác. Trong nháy mắt, Ra On nín thở suy nghĩ: 'Đến gần thêm chút nữa, chút nữa thôi.'

Cứ như vậy kiên nhẫn chờ đợi, khoảng cách chỗ Ra On nấp cùng với con gà kia càng lúc càng gần. Ra On điều chỉnh lại sức chiến đấu lần cuối cùng sau đó hít sâu một hơi. Bây giờ chính là lúc nên thực hiện chiêu một quyền chết ngay do gia gia dạy rồi.

Hong Ra On: 'Một'.

Cúc cu cúc cu.

Hong Ra On: 'Hai'.

Cúc cu cúc cu.

Hong Ra On: 'Ba'.

Trong lòng âm thầm đếm, đồng thời hai tay Ra On cũng vươn ra phía trước, xông về hướng con gà.

Nhưng... kết quả thất bại.

Đôi tay vẫn đang hướng về chỗ hư không, Ra On ngã người ra đằng sau nằm thành hướng chữ "Đại". (là chữ này: 大)

Đùng!

"A. . ."

Ra On nằm dài trên mặt đất mệt mỏi không nhúc nhích nổi, không phải, nói đúng hơn là không muốn động đậy.

"Không bao giờ làm nữa, giết ta cũng không làm."

Cam chịu hoàn toàn từ bỏ.

"Muốn dùng trượng hình thì dùng đi, muốn đánh 10 gậy thì đánh đi. Ta mặc kệ, mặc kệ. Chẳng lẽ còn có thể đánh chết hay sao?"

Ra On một bên la to hào khí ngất trời, nhưng sau đó lại tức xìu xuống: "Chết thì đúng là không chết được, nhưng chắc là đau lắm đây."

Vào những lúc như thế chắc chỉ có thể dùng đến chiêu cầu thần khấn Phật mà thôi. Ra On lấy hai tay che lấy hai mắt nhỏ giọng nói: "A, nếu có ai bắt hộ ta 100 con gà rừng này, bảo ta đem linh hồn bán cho hắn ta cũng đồng ý."

Đúng lúc này. "Thật vậy không?"

Nghe được giọng nói bất ngờ, Ra On từ từ bỏ tay xuống.

"Nếu bắt hết được mấy con gà này thì ngươi sẽ thật sự bán linh hồn cho ta sao?"

...Giọng nói này! Chắc không phải là... ông trời nghe được nguyện vọng bức thiết của ta nên quyết định hạ phàm chứ?

Nhưng dưới ánh mặt trời lóng lánh lại xuất hiện một gương mặt.

Hong Ra On: "Kim huynh!"

Kim Byung Yeon: "Vậy bây giờ linh hồn của ngươi thuộc về ta rồi hả?"

Dùng giọng nói lạnh nhạt đặc trưng của bản thân nói xong, Byung Yeon ném xuống cái túi đen vốn đang vác trên vai.

Trong bao vải màu đen có gì đó đang động đậy!

Không sai, chính là cái đám chim trĩ lúc nãy còn làm cho Ra On hổn hển chạy loạn khắp nơi mà vẫn không bắt được.

"Kim huynh." Giống như lò xo, Ra On bật dậy ôm lấy hai tay Byung Yeon. Mới vừa rồi còn héo rũ, giờ trên mặt Ra On lập tức tươi cười như hoa nở.

Nháy mắt, Byung Yeon có cảm giác như đôi mắt của mình đã bị ánh sáng mặt trời mùa hè chói chăng chiếu thẳng vào mắt, vậy nên hắn nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Cứ như vậy qua một lúc.

Trong lúc nhất thời, Byung Yeon bị Ra On cầm lấy tay mà ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ rất lâu. Không biết tai sao hắn thấy có nhu cầu bức thiết phải bỏ tay tên đó ra. Sau đó hắn xoay người, đồng thời trong miệng cũng thốt ra một câu không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen của hắn: "Tên đáng ghét."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net