Chương 16: "Đường tắt" trong hoàng cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

"Ủa? Kim huynh! Kim huynh!" Tỉnh lại sau cơn ngủ mơ, Ra On dùng giọng nói kinh ngạc lớn tiếng gọi Byung Yeon. Byung Yeon cúi xuống nhìn về hướng âm thanh lớn tiếng đó, ánh mắt của Ra On như đang tỏa ra hào quang: "Kim huynh, đây là do Kim huynh làm sao?" Ra On đang nói đến những chú thích được ghi trong sách.

"Chỉ vì loại chuyện thế này mà đánh thức người đang ngủ ngon sao?"

"Sao lại chuyện nhỏ được chứ, là một chuyện cực kì lớn đấy." Ra On vươn hai ngón tay cái về phía Byung Yeon, tỏ vẻ 'huynh là lợi hại nhất'.

"Cái tên khiến người ta chán ghét." Vẻ mặt Byung Yeon ngượng ngùng rồi xoay mặt đi.

"Kim huynh."

". . . ."

"Kim huynh."

"Ừ? Làm sao vậy?"

"Ta thật sự rất thích Kim huynh."

Co người lại, bả vai Byung Yeon đột nhiên có hơi run rẩy.

"Ta thật sự rất thích Kim huynh!" Ra On la lên rồi rời khỏi Tư Thiện đường.

"Tên đáng ghét chuyện xấu gì cũng làm." Cảm thấy không chịu nổi, Byung Yeon quay đầu lại nhìn về phía Ra On rồi lầm bầm.

Trong phút chốc.

"A?" Trong miệng Ra On lại thốt ra một tiếng kinh ngạc.

"Lần này lại làm sao vậy?"

"Oa! Kim huynh nở nụ cười."

Ta nở nụ cười sao? Làm sao có thể? Nghe được lời nói của Ra On xong, nụ cười trên mặt của Byung Yeon trong nháy mắt liền biến mất.

"Kim huynh, cười một chút đi, một người tuấn tú như vậy vì sao lại không hay cười?"

"Đừng nói những lời tán dương lung tung nữa."

"Thật là đáng tiếc."

"Cái gì?"

"Ta rất ít khi được thấy Kim huynh mỉm cười, nên đã cố gắng khích lệ huynh. Bình thường nói như vậy thì mọi người sẽ mỉm cười, nhưng xem ra lần này không thành công rồi."

"Không có chuyện đó đâu."

Đối với thái độ lạnh nhạt của Byung Yeon, Ra On giơ ngón trỏ lên, nói một cách chân thành: "Ông nội của ta từng nói, con người cũng không phải vì cảm thấy hạnh phúc mới cười, mà là vì cười mới có thể thấy hạnh phúc, theo ta thấy..."

"..."

"Nếu Kim huynh có thể hạnh phúc thì tốt rồi."

"... Ta là một người không có tư cách như vậy." Byung Yeon thấp giọng nói.

"Sao lại nói như vậy? Hạnh phúc còn cần phải có tư cách sao?"

Tuy đã nói ra lời kháng nghị nhưng khi nhìn bóng lưng của Byung Yeon, Ra On lại không biết phải nói tiếp gì nữa.

"Kim huynh." Bả vai rộng lớn của Byung Yeon hôm nay thoạt nhìn phá lệ cô đơn. Trong nháy mắt gió lại thổi đến, mang một hương vị tiêu điều khiến người ta lại càng sinh ra cảm giác ảo não.

***

"Hong nội quan, buổi sáng tốt lành."

Trong học đường của các nội thị triệu tập, có một nội thị vẻ mặt sáng sủa đang chạy tới, miệng đang lải nhải không ngớt.

"Buổi sáng tốt lành, Do nội quan."

"Đã chuẩn bị tốt cho kì thi Kinh thi chưa?"

Đối với câu nói của Do Ki, Ra On liền đưa ra cuốn sách học của mình.

Do Ki nhìn thấy những chú thích chi chít trong sách liền cảm thán: "Ai ui, lợi hại quá."

"Vậy hả?"

"Nhưng mà... Luận ngữ thì học thế nào?"

"A? Nội dung của cuộc thi giảng kinh lần này, không phải chỉ có những câu nói của Khổng Tử tiên sinh sao?"

"Là ai đã nói cho ngươi biết đề mục này?"

"Ma nội quan..." Nói xong Ra On liền nhìn về phía Ma nội quan.

"Tiểu tử này!" Do Ki nhìn theo tầm mắt của Ra On thì nhìn thấy Ma nội quan cũng đang nhìn lại hai người.

"Sao vậy?" Ra On ngơ ngác.

"Chẳng phải ta từng nói rồi sao? Ta đã bảo là những nội thị không có chỗ dựa, không có lực lượng của riêng mình như chúng ta phải cảnh giác với Ma Jong Ja mà. Tình huống lừa gạt vui đùa với các nội thị mới vào cung như thế này rất thường xảy ra."

"Vậy là có ý gì? Cuộc thi giảng kinh lần này, không phải sẽ ra đề mục theo cuốn "Luận ngữ" à?"

"Ngoài "Luận ngữ" ra còn có "Tứ thư" nữa."

Ra On dùng ánh mắt căm tức tóe lửa nhìn Ma Jong Ja.

Cảm giác được tầm mắt của Ra On, Ma Jong Ja đi tới: "Ngươi cũng dám trừng mắt nhìn ta?"

"Ma nội quan, lần trước chẳng phải nội quan đã nói vậy sao? Người đã nói cuộc thi giảng kinh lần này sẽ ra đề mục dựa theo cuốn "Luận ngữ" mà."

"Ta nói như vậy khi nào? Ta đúng là từng bảo ngươi nên xem "Luận ngữ", nhưng không có nói là đề thi sẽ ra đúng theo như vậy." Ma Jong Ja nói ra những lời vô sỉ cùng vẻ mặt thản nhiên tự đắc rồi biến mất ở góc sân.

Lần thi này với Ra On mà nói là một kì thi có ý nghĩa phi phàm. Đối với những người khác mà nói chỉ là một kì thi như hình thức mà thôi, nhưng với nàng mà nói, đây là con đường duy nhất trên thế giới này để nàng có thể gặp lại người nhà. Nhưng bởi vì trò đùa ác của Ma Jong Ja mà đã mất đi cơ hội quý giá này.

"Ma nội quan sẽ không thấy có lỗi đâu." Ra On dùng giọng điệu uất ức nói với Do Ki.

"Cũng không phải vì ghét ngươi đâu."

"Cái gì? Nếu không phải do ghét bỏ, vì sao lại tìm cách chỉnh người khác như thế?"

"Chuyện này, đại khái cẩu Jong Ja vốn chính là người như vậy."

Do Ki nói xong, Ra On trầm mặc. Con người khi mới sinh ra, không có kiểu "vốn là người như vậy". Con người sinh ra sẽ phát triển theo phương hướng tốt hoặc là phương hướng không tốt, nhưng nói thế nào thì trở thành "một người như vậy" chắc chắn phải có lý do nào đó. Ma nội quan có lẽ cũng vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, Ma nội quan cũng không thể làm như thế được.

Đều tại Ma Jong Ja kia, khiến những cố gắng cho tới bây giờ đều đổ sông đổ biển. Còn có những chú thích Kim huynh đã vất vả viết cho nữa. Điều này khiến Ra On thấy uất ức hơn cả. Ra On cắn chặt răng, lệ nóng doanh tròng, là vì bản thân thấy khó chịu quá sao? Một giọt lệ rốt cục cũng chảy xuống từ khóe mắt của nàng.

***

"Kim huynh!" Sau khi học xong, vừa vào Tư Thiện đường, Ra On liền theo bản năng tìm Byung Yeon.

Nhưng xà ngang lại rỗng tuếch. Gần đây Tư Thiện đường luôn trống trơn.

Không biết vì sao, khi đi về nhìn lên xà ngang không có ai lại khiến nàng thấy trống rỗng. Có lẽ vì dù nhà có nhỏ thế nào, người trong này có ít ra sao thì với Ra On cũng cảm thấy nơi này là nhà của nàng.

Mỗi khi đi ngủ đều sợ Byung Yeon phát hiện sự thật của nàng. Nhưng giờ không thấy Byung Yeon, nàng lại có cảm giác Tư Thiện đường rộng lớn này càng thêm to lớn và trống rỗng. Cho dù như vậy, đến buổi sáng, bất luận thế nào cũng đều sẽ thấy người ở trên xà ngang kia, hôm nay chắc chắn cũng sẽ trở về.

"Được rồi, hôm nay nhất định phải chờ được Kim huynh về, rồi cùng huynh ấy mắng Ma Jong Ja cho thỏa." Ra On cả mặt tiếc nuối than thở nói.

Đột nhiên nhớ tới liền oán giận không còn thời gian nữa. Bởi vì Ma Jong Ja mà những cố gắng của nàng đã sụp đổ. Ôm mộng giành được thứ hạng cao cũng phí công vô ích.

Vừa nhớ đến ý tưởng đó, nàng bất tri bất giác nắm chặt tay đấm.

Thế là Ra On liền quay lại góc của gian phòng, nơi nàng vẫn thường học tập.

Tinh thần tràn đầy chuyện gì cũng thành. Dựa vào một tia sáng mỏng manh, Ra On bắt đầu từng bước từng bước cứ thế học thuộc những gì ở trong sách.

Cứ như vậy qua một khoảng thời gian.

Sắp đến nửa đêm.

Ra On hạ quyết tâm, nhất định phải gặp được người nhà, trong tay vẫn cầm sách như trước.

Khi đó...

"Chậc chậc chậc " Thình lình sau lưng truyền đến tiếng tặc lưỡi.

"Là Kim huynh, Kim huynh đã trở lại." Tâm tình Ra On sung sướng lập tức quay đầu qua.

Nhưng mà... "Là... Là ai?" Vốn là vị trí Byung Yeon thường đứng, nhưng giờ lại có một vị tiên sinh đứng ở đó.

Bóng dáng vị tiên sinh này nhìn rất quen, Ra On khẽ đảo mắt. Ai nhỉ? Rõ ràng đây là người mình quen mà. Ai nhỉ?

Đột nhiên đôi mắt Ra On mở to ra.

"Đây không phải quý nhân sao?" Ra On như lò xo vậy, bật một cái nhảy dựng từ chỗ ngồi.

Người này chính là tiền phó sứ phủ nội thị Park Do Young. Chính là kẻ lừa đảo bảo với Ra On là phần văn kiện đó không quan trọng, liền lừa Ra On kí tên vào, khiến nàng bị đưa đến nơi này. Thật sự là oan gia ngõ hẹp.

"Quý nhân thế nào lại tới đây? Không, đến đúng lúc lắm, vừa hay ta có nhiều chuyện muốn hỏi ông lắm." Cắn chặt khớp hàm, Ra On dùng sức xắn tay áo.

Park Do Young vừa tặc lưỡi với Ra On, vừa quét tầm mắt nhìn khắp Tư Thiện đường: "Đã không phải nơi mình muốn đi, cho dù đi thì có thể làm được gì?"

"Cái gì?"

"Không, không có gì." Vừa nói vừa móc ra một phong thư từ trong ngực. "Không thông, không thông, không thông, vẫn là không thông."

Đùng, khép lại thư xong, Park Do Young lại cất nó đi, rồi dùng sắc mặt không vừa mắt nói: "Như vậy không hợp với mặt mũi của ta."

"Cái gì?"

"Đi theo ta, ta dạy cho ngươi một chuyện đặc biệt."

"Cái gì?"

"Ngươi, trừ bỏ câu "cái gì", còn biết nói cái gì khác nữa không?"

"Cái gì?"

***

"Sao tiên sinh có thể đối xử với ta như vậy?" Vừa đi theo Park Do Young rời khỏi Tư Thiện đường, Ra On liền túm áo hỏi.

"Ta làm sao?"

"Nói cái gì mà văn thư không quan trọng? Không phải đã nói là chuyện nhắm mắt một cái là có thể làm được sao? Trở thành nội thị mà là chuyện nhỏ sao? Trở thành nội thị mà là chuyện chỉ cần nhắm mắt một cái là xong sao? Bị người ta chém cho một đao mà là chuyện nhỏ ư?"

"Ai nha, gần đây lỗ tai của ta nghe không được tốt lắm."

Park Do Young lấy tay chọc vào lỗ tai mình, Ra On liền trừng mắt nhìn ông ấy.

"Chắc lần này không gạt ta nữa chứ?"

"Cái gì?"

"Chỉ cần ta trả sạch nợ là có thể xuất cung, đúng không? Ông hãy hứa với ta ngay ở đây đi, 3 năm sau, khi ta đã xong số nợ ấy, ta có thể xuất cung không từ mà biệt."

Park Do Young cân nhắc một chút, rồi gật đầu: "Được. Ta đồng ý tiến hành một ước định với ngươi, nhưng mà..." Park Do Young vẫy vẫy tay tỏ ý bảo Ra On ngồi xuống: "Ngươi cũng phải hứa một điều."

"Cái gì?"

"Làm công việc của một nội thị cho tốt."

"Ta đang rất cố gắng mà làm đây."

"Cố gắng không thôi chưa đủ, phải làm thật tốt, bởi vì ngươi là do ta tiến cử, chứ không phải người khác, nhưng ngươi thế này là sao hả? Thái độ bất chính, ánh mắt không đúng, tư thế đi đường không đúng, tố chất cơ bản cũng không ổn, ngươi làm như vậy, mặt mũi của ta còn biết để đi đâu đây? Làm thế nào vậy hả? Khi những người khác đang học đi đường, chúng ta đã phải hình thành tư thế đi đường của người hầu như một thói quen! Khi những người khác vừa mới bắt đầu học chữ thì chúng ta đã phải học cho giỏi những thư tịch cơ bản để họ không thể cạnh tranh với chúng ta! Nếu không cố gắng hơn người thì làm sao có thể thắng họ được chứ? Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở trong cung, thì phải phát huy được sự linh hoạt ứng biến với khó khăn của ngươi."

"Ứng biến khó khăn một cách linh hoạt?"

"Ờ... trước tiên bắt đầu bằng việc cầm cái này." Park Do Young lấy từ trong ngực ra một quyển sách.

"Đây là cái gì?"

"Là các đề mục cuộc thi trong suốt 30 năm của phủ nội thị được lưu truyền cho đến nay, là vật phẩm trân quý được chúng ta gọi là gia phả."

"Gia phả sao?"

Đúng vậy, chỉ cần có cái này, cuộc thi liền trở nên rất đơn giản! Chỉ có như vậy mới có thể học được tinh túy của sách sử. Còn về chân lý nằm sâu trong sách sử ư? Chúng ta cần biết về cái đó làm gì?"

"Ặc?"

"Những chân lý như thế thì để cho nhóm học giả ở Tập Hiền điện hiểu đi, chúng ta chỉ cần biết đủ để hiểu được những lời của người cầm đầu vương tộc là quân chủ điện hạ nói ra là đủ rồi."

"Là như vậy sao?"

"Đương nhiên, nếu luận học vấn, ở trong triều đình này có rất nhiều người, có thể nói là ngư long hỗn tạp. Trách nhiệm của chúng ta là cố gắng chăm sóc cho phương diện tinh thần và vật chất của hoàng thất, vì anh ninh và bình an của vương thất."

"Cho dù như vậy cũng không được."

"Lại làm sao nữa?"

"Đây rõ ràng là cách đi đường tắt mà."

"Không phải." Park Do Young dùng vẻ mặt quả quyết lắc đầu. "Không phải. Đúng vậy, tuyệt đối không phải."

Ra On dùng vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ vào gia phả: "Vậy thì, đây là cái gì?"

"Đây là linh hoạt ứng biến."

Nghe được câu trả lời hờ hững của tiên sinh kia, vẻ mặt Ra On cứng ngắc .

"Thôi được rồi, cứ cho là đi đường tắt đi..." Nếu tên này biết được càng nhiều về những dạng thi cử sẽ xuất hiện, không chừng hắn còn nhảy dựng hơn. Cùng với những kẻ ngây thơ thế này cứ khẳng định lời hắn nói đi cho xong. Park Do Young chép miệng cảm thán.

Ra On tỏ vẻ khổ sở, Park Do Young thấy mà bực mình.

"Trong cuộc thi lần này tiểu nhân muốn đạt Trạng Nguyên."

"Trạng Nguyên?"

"Đúng vậy, ta nghe nói nội thị mà trong cuộc thi giảng kinh lần này có thể đạt được Trạng Nguyên thì sẽ cho người đó một thông phù để xuất cung, có thể xuất cung trong một ngày. Đây là lệ thường của bộ nội thị. Tại vì ông nên đã mấy tháng rồi ta không được thấy mẫu thân và muội muội. Nghe nói bệnh tình của muội muội đang không được ổn. Cho nên, mặc kệ thế nào, ta nhất định phải xuất cung. Ta mặc kệ bằng cách gì, ta cũng phải thi được Trạng Nguyên, ông nói những hoạn quan khác cũng đều có loại gia phả này, vậy với ta nó cũng là thứ vô dụng. Nếu giống với người khác, thì ta tuyệt đối có thể tự mình cố gắng hơn so với họ." Ý Ra On muốn biểu đạt đại khái là vậy.

"Ồ, là ý này sao? Ha ha ha." Park Do Young đột nhiên cười ha hả. Cười một hồi, đột nhiên ngừng lại rồi nghiêng người về phía Ra On: "Nghe cho kĩ đây, vật này không hề giống với những cái của những người khác. Nó có thể thu hẹp lại phạm vi những đề mục có thể sẽ ra để ngươi có thể ôn tập."

"Vậy là, cái gia phả này đã tập hợp lại những đề mục có khả năng sẽ ra. Hơn nữa, vào lúc người khác đang học 5 câu thì ta chỉ cần học 1 câu là có thể sẽ có câu đó trong kì thi sao? Tức là nói, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, khả năng thi được Trạng Nguyên sẽ tăng lên rất nhiều đúng không?"

"Đúng vậy."

Vẻ mặt như nụ hoa nở rộ. Trên mặt nở nụ cười tươi như hoa: "Cảm ơn."

"Tốt."

"Trong cuộc thi lần này, nhất định phải thi được Trạng Nguyên."

"Đúng vậy, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể xuất cung, ta cũng có thể giữ được mặt mũi."

"Nói không thôi thì có ích gì? Ha ha ha ha."

"Ha ha ha."

Hai người nhìn nhau, cùng cười xòa.

***

Đem gia phả đưa cho Ra On xong, Park Do Young liền đi đến tiểu điện các gần với Tồn Thừa điện. Ngồi xuống tiểu viện trong điện các, nhìn phía xa xa có một vị tiên sinh đang bước tới phía hắn. Là lão bằng hữu của hắn, tiền thượng thiện Han Sang Ki.

"Sẽ đến sao?"

Park Do Young gật đầu.

"Gia phả này."

Han Sang Ki đứng lên, đem hai tay đặt vào trong tay áo.

"Đứa nhỏ kia thật sự có thể làm được sao?"

"Đúng vậy, ngoại trừ trông cậy vào hắn ra còn có cách khác sao?"

"Cho dù có gia phả, trong lần giảng kinh lần này cũng phải dốc toàn lực mới được."

"Tốt." Đối với câu nói của Han Sang Ki, Park Do Young gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net