Chương 25: Không thích mặt của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oh Thượng cung dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ra On chạy đến vào đêm khuya thế này.

"Là muốn bái kiến thục nghi nương nương sao?"

Ra On gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện quan trọng."

Oh thượng cung đi vào phòng ngủ của thục nghi nương nương một lát rồi trở ra, lắc đầu nói: "Đã trễ lắm rồi, vẫn nên trở về đi."

"Phải lập tức gặp mới được."

"Không được, thục nghi nương nương sắp ngủ rồi. Hôm nay ngươi cứ về trước đi, ngày mai lại..."

Ngay lúc Oh thượng cung đang dùng vẻ mặt kiên quyết lắc đầu thì cánh cửa sau lưng lại mở ra, thục nghi nương nương xuất hiện.

"Thục nghi nương nương." Oh Thượng cung cuống quít khấu đầu.

Park thục nghi không nhìn Oh Thượng cung, mà chỉ nhìn Ra On: "Có chuyện gì?"

Park thục nghi dùng giọng nói gượng gạo hỏi. Tuy là nhìn Ra On nhưng trong đôi mắt rỗng tuếch ấy không chứa bất cứ thứ gì. Như một ảo ảnh không có linh hồn. Park thục nghi mất đi tình yêu liền từng chút một như đã chết đi. Đôi môi nàng giờ đây tái nhợt tiều tụy, khuôn mặt trước kia như cánh hoa đào giờ dường như đã tàn phai rất nhiều.

Ra On thật cẩn thận mở miệng: "Có thể cho tiểu nhân xem bức thư hồi âm của chúa thượng điện hạ được không ạ?"

"Ngươi nói gì?"

"Tiểu nhân xin phép mạo phạm, có thể cho tiểu nhân xem thư hồi âm của chúa thượng điện hạ được không?"

Đối với câu hỏi mạo muội của Ra On, Park thục nghi chỉ nở nụ cười nhợt nhạt rồi nói: "Ta vứt đi rồi."

Trả lời đơn giản xong, Park thục nghi liền cất bước quay về phòng ngủ.

Ra On kinh hoảng vội gọi Park thục nghi: "Nương nương. Tiểu nhân biết người không hề vứt những bức thư của bệ hạ đi."

Bởi vì trên mặt của Park thục nghi nương nương vẫn còn tràn ngập nhớ thương. Ra On vội vàng dập đầu xuống đất la to: "Là do tiểu nhân đã không biết mỗi lần bệ hạ đều đã có hồi âm cho nương nương."

Park thục nghi liền dừng bước. Nàng chậm rãi xoay người nhìn về phía Ra On: "Ngươi đang nói cái gì?"

"Bệ hạ mỗi lần đều có hồi âm cho thục nghi nương nương."

Nghe xong câu trả lời của Ra On, Park thục nghi run rẩy đôi môi, vội nói: "Bệ hạ lần nào... cũng gửi lại một tờ giấy trắng. Cái đó cũng có thể gọi là hồi âm sao?"

Cùng với giọng nói tràn ngập tuyệt vọng và oán hận là đôi mắt đã muốn chết đi giờ chứa đầy sự phẫn nộ. Nữ nhân khi đã nản lòng có thể thể hiện ra toàn bộ cảm xúc ra ngoài. Phẫn nộ của nàng đã hóa thành tuyệt vọng, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Ra On dùng vẻ mặt thương tiếc nhìn chăm chú vào Park thục nghi vì rốt cục người đã khóc ra được.

Như vậy qua bao lâu?

"Đừng làm phiền ta nữa."

"Nương nương."

"Tựa như ngươi nói, ta đã ôm hi vọng, nhưng mà... Bệ hạ vứt bỏ ta là sự thật, người đã quên ta rồi."

"Không phải như vậy."

"Không phải như vậy thì là gì?"

"Không phải như vậy, không phải như vậy." Ra On nhìn về phía thục nghi nương nương đang liên tục truy vấn, dập đầu nói: "Nương nương, xin tạm thời cho lui mọi người xung quanh."

"... Vì sao?"

Ra On không trả lời, chỉ dập đầu.

Park thục nghi trầm tư một lát rồi nói với Oh thượng cung: "Tạm thời lui ra hết đi."

"... Nhưng mà..."

"Ta bảo là lui ra mà."

Hiện tại tuy đã mất đi sự sủng ái của bệ hạ, nhưng Park thục nghi vẫn là nhị phẩm nương nương uy nghiêm, Oh thượng cung đành khấu đầu thối lui ra ngoài.

"Bảo mọi người thối lui ra sau 100 bước."

"Tuân lệnh."

Tiếng bước chân dần đi xa, những người hầu xung quanh cũng đã đi xa.

Park thục nghi chậm rãi nhìn quanh bốn phía, nhìn Ra On rồi nói: "Ngươi theo ta vào trong đi."

Đi theo nàng vào trong phòng, Ra On vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Park thục nghi và Ra On ngồi cách nhau một cái bàn. Trầm mặc một hồi, Park thục nghi mở miệng: "Nguyên nhân ta chấp nhận nghe ngươi nói là vì ngươi không giống với những nội quan khác."

"Người muốn nói gì?"

"Sự hồn nhiên của ngươi, sự ngu ngốc của ngươi. Ngươi sẽ thực hiện mệnh lệnh của ta chứ?"

"Sao ạ?"

"Cho tới bây giờ, ngươi có biết ta đã gửi đến đại điện bao nhiêu bức thư không?"

"..."

"Hơn 1000 lần rồi, mặc kệ nhìn như thế nào thì cũng là một nữ nhân thất vọng đau khổ chỉ biết làm những chuyện thất vọng đau khổ mà thôi. Vậy nên lúc mới đầu các hoạn quan còn thành thật đưa thư vài lần, sau đó chúng sẽ bắt đầu trêu đùa ta."

"Làm sao người biết được chuyện này?"

Trước câu hỏi của Ra On, thục nghi cười lạnh: "Không cần trực tiếp nhìn thấy, hỏi thăm một chút sẽ biết thôi."

Thục nghi nương nương là một người có khả năng dự cảm rất tốt. Dừng một lát, Park thục nghi lại tiếp tục: "Nhưng mà ngươi không giống với những người bình thường, mỗi lần ngươi đều mang đến những lá thư khác nhau, mặc dù bên trong vẫn chỉ là những tờ giấy trắng giống nhau. Ngươi là người đầu tiên lần nào cũng nghiêm túc thực hiện theo mệnh lệnh của ta. Vậy nên lần này ta mới đồng ý cho lui toàn bộ hạ nhân để nghe ngươi nói."

"Hoảng sợ vạn phần!"

"Nói đi, vì sao muốn cho lui toàn bộ hạ nhân?"

"Trước tiên..." Ra On khẽ liếm môi: "Nương nương, có thể cho tiểu nhân xem thư hồi âm của quân chủ bệ hạ một chút không?"

Nghe xong câu nói của Ra On, Park thục nghi mở ra hộp khảm ngọc trai đặt tại bên gối đầu. Trong đó chứa đầy những phong thư màu đỏ. Thấp giọng thở dài, Park thục nghi lấy một phong thư đưa cho Ra On.

Quả nhiên là giấy trắng. Ra On nhìn chằm chằm vào tờ giấy đến sắp mòn con mắt, đột nhiên nàng dán mặt vào tờ giấy trắng.

Nhìn thấy hành động quái dị của Ra On, thục nghi cau mày: "Ngươi rốt cuộc đang làm gì?"

Ra On nói: "Gia gia của tiểu nhân gia gia từng nói, phàm là vạn vật trên đời này đều sẽ tồn tại bộ dạng, nhan sắc, hương vị độc đáo của riêng nó. Nói cách khác, những vật ở trên đời này đều có những đặc tính riêng biệt."

"Rồi sao nữa?"

"Nhưng mà tờ giấy này của quân chủ điện hạ có chỗ kỳ lạ."

"Chỗ kỳ lạ?"

"Bệ hạ hồi âm bằng giấy trắng, nhưng mà giấy bệ hạ dùng mỗi lần đều có một mùi hương giống như từ một loại quả nào đó có vị chua vậy."

Nghe được lời nói của Ra On, Park thục nghi cầm giấy lên ngửi: "Đúng vậy, đúng như ngươi nói, có mùi của một loại quả, nghe mùi có vẻ rất là chua."

Ra On dùng sức gật đầu: "Gia gia của tiểu nhân là một người biết rất nhiều chuyện thú vị ở trên đời này. Ngày trước khi tiểu nhân còn sống cùng với gia gia, lúc đó gia gia đã kể cho tiểu nhân nghe nhiều chuyện rất thú vị."

"Có liên quan đến mùi hương kỳ lạ này sao?"

"Việc trong những tờ giấy hồi âm của quân chủ bệ hạ có mùi vị chua chua này khiến tiểu nhân nhớ đến chuyện trước kia từng trao đổi thư từ với gia gia."

"Nói vậy là có ý gì?"

"Chẳng bao lâu sau, gia gia dùng cao lương viết lên giấy trắng để nhắn tin với tiểu nhân."

"Gia gia của ngươi xem ra là một người nghịch ngợm nhỉ."

"Không phải như vậy."

"Vậy là sao?"

"Đó là một phong thư bí mật."

"Thư bí mật?" Trên mặt Park thục nghi tràn ngập nghi vấn.

Khoảnh khắc.

Ra On cầm văn kiện hơ trên ngọn nến đang đốt trong phòng, tờ giấy giống như sắp bị ngọn nến thiêu đốt đến nơi, nhìn rất nguy hiểm.

Park thục nghi bị hoảng sợ liền dùng giọng bén nhọn thốt lên: "Ngươi... người này, rốt cuộc là đang làm cái..."

Nhưng lời nàng vẫn còn chưa nói xong thì lại bỏ lửng, vì trên tờ giấy trắng kia đột nhiên lại bắt đầu xuất hiện những con chữ.

"Đây... rốt cuộc... sao lại thế này?"

Giọng của Park thục nghi run rẩy. Nàng dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn từ Ra On rồi lại nhìn tờ giấy. Lập tức nước mắt lưng tròng, nàng vội vã đọc thư hồi âm của bệ hạ.

"Có phải đây chính là phong thư bí mật mà tiểu nhân đã nói không?" Ra On mỉm cười nói.

<Mùa xuân nhưng hoa lại tàn như đầu thu. Đến tối, ngân hà trong suốt chảy xuôi. Quân vương nhưng không thể làm cho nhiều người nương nhờ được gì, hằng năm cũng không thể đi đến nơi mà lòng quân muốn đi.>

Trong tờ giấy trắng ấy là tình cảm nhớ nhung của bậc đế vương. Là sự nhớ nhung mà ngay cả khí thế ẩn chứa hơi thở chết chóc của hoàng hậu nương nương cũng không thể xóa nhòa được.

Nhận được tâm ý này, Park thục nghi liền chảy nước mắt: "Cái này... sao lại có thể như vậy?"

"Vì bệ hạ đã dùng nước hoa hồng pha với dấm chua để viết thư."

"Bệ hạ... Bệ hạ..."

Thì ra bệ hạ không hề quên nàng. Bệ hạ vẫn luôn nhớ đến nàng, vẫn luôn âm thầm ủng hộ cho nàng. Park không kiềm lòng được mà khóc như mưa, nhưng lần này không giống những lần khác, đây là những giọt nước mắt của niềm vui sướng.

Nhìn thấy như thế, Ra On nhẹ nhàng đứng dậy lui ra ngoài.

Đi ra khỏi Tập Phúc Hiên, bên tai nàng vẫn vang lên từng lời nói của Lee Young. Thư sinh Hoa Thảo, à không, thế tử từng nói năm tháng chảy xuôi, tình yêu và ký ức về tình yêu đó rồi cũng sẽ trôi đi theo dòng nước đúng không?

Nhưng người sai rồi. Cho dù năm tháng chảy xuôi, ký ức về tình yêu cũng sẽ không thay đổi. Ký ức là thứ từng giờ từng phút vẫn hiện hữu trong suy nghĩ của con người, là sự khảm sâu vào linh hồn của con người. Ra On ngước lên nhìn trời, chợt nở một nụ cười tươi như hoa.

***

Sáng hôm sau.

Ra On vẫn như ngày thường, trước khi trời sáng, nàng liền đi về hướng khu học tập của các nội thị.

Là vì đã giải quyết được chuyện của thục nghi nương nương sao? Nàng cảm thấy bước chân hôm nay của nàng thật nhẹ nhàng. Nhưng mà... đang đi đường thì Ra On quay đầu lại nhìn ra sau. Nhưng lại không nhìn thấy cái gì cả.

"Rõ ràng có người đi theo sau ta, là ảo giác của ta sao?"

Mới rồi nàng cảm nhận được tầm mắt rất kỳ lạ. Nhưng khi xoay người lại thì không thấy có ai khả nghi cả.

"Kỳ lạ quá." Ra On lắc đầu lẩm bẩm rồi lại tiếp tục đi đến giáo trường.

"Hong nội quan, mới đến à?"

Có vài người đang vẫy tay chào Ra On. Không biết bắt đầu từ lúc nào, những nội thị bị gắn mác "không thông" dần tụ tập lại và họ cũng bắt đầu thân thiết với Ra On hơn.

Thân thể mập mạp của Do Ki đến gần Ra On, cúi đầu xuống nhìn Ra On rồi nói: "Này, Hong nội quan, hôm nay có chuyện gì vui sao?"

"Không có." Ra On lắc đầu.

"Vậy sao? Rõ là trông ngươi đang rất vui mà, cái kiểu khoan khoái như trút được gánh nặng gì ấy, cứ tưởng ngươi có chuyện tốt gì chứ."

"Trông ta có vẻ như vậy thật ư?"

Tâm tình Ra On vui vẻ giống như đang bay vậy. Là vì đã giải quyết được chuyện của thục nghi nương nương, vốn trước nay vẫn như cái đinh trong lòng Ra On.

Không, nếu nghiêm khắc mà nói, không có giải quyết được chuyện gì cả. Thục nghi nương nương vẫn mất ăn mất ngủ chờ đợi cơ hội được gặp mặt chúa thượng điện hạ. Nhưng ít nhất đã xác minh được rằng nàng chờ đợi hoàng thượng là không hề uổng phí.

Mặc kệ nói như thế nào, nàng cũng đã có thể giúp hoàng thượng và thục nghi sau bao nhiêu lâu mới có cơ hội được trao đổi thư qua lại thật sự, như vậy sau này nói không chừng sẽ tìm được cơ hội gặp mặt. Chỉ cần nghĩ đến đó là Ra On không kiềm lòng được mà mỉm cười.

Ra On ngồi ở hành lang của sương phòng, Do Ki ngồi bên cạnh nàng. Vào lúc nàng mỉm cười vì nghĩ đến chuyện của thục nghi nương nương, bên tai nàng liền truyền đến giọng nói của Do Ki.

"Nhưng mà, Hong nội quan, ngươi có nghe được tin đồn gì chưa?"

"Tin đồn?"

"Mấy ngày gần đây trong cung loạn dữ lắm."

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Ai nha, sao ngươi không nắm bắt tin tức trong cung gì hết vậy." Do Ki nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật đấy. Ta là đặc biệt nói cho ngươi biết, đến chỗ khác thì ta tuyệt đối không nói đâu."

Do Ki lấy ngón trỏ đặt lên môi, dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh đây là chuyện bí mật. Nhưng mà trong số những chuyện Do Ki từng nói cho nàng biết, chẳng có chuyện gì là bí mật cả.

"Chuyện gì vậy? Sao lại thần bí thế?"

"Nghe nói có hai người có địa vị cực kỳ cao ở trong cung này đang khó chịu."

"Hai người có địa vị cực kỳ cao ở trong cung này, rốt cuộc là ai?"

Ra On vừa hỏi, Do Ki liền lộ ra vẻ do dự. Nhưng không được bao lâu, hắn lại mở miệng.

"Cái này tuyệt đối là bí mật đấy."

Cho dù nói như vậy, nhưng chỉ sợ là cả cái học viện này không ai không biết chuyện này đi. Nhưng Ra On không thể hiện điều đó ra, nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Không cần lo lắng."

"Như vậy, ta liền tin tưởng Hong nội quan, nói cho ngươi nghe. Trên thực tế... một trong hai người chính là thế tử."

Nháy mắt, Ra On kìm lòng không đậu giật mình một cái. Gần đây cứ nghe đến chữ "thế tử" là lòng nàng liền như lửa đốt.

"Thế tử làm sao vậy?"

"Không biết nữa, nghe nói hình như có chuyện gì đó phiền lòng. Dạo gần đây còn khó tính và soi mói hơn cả trước kia."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy, sợ trong triều lại sắp có phong ba, các đại thần ở trong triều cũng nơm nớp lo sợ vì thái tử cứ khó chịu mãi. Vậy nên bây giờ cũng là lúc ngươi nên cẩn thận đấy."

Xin lỗi muộn mất rồi. Vì không biết người đó là thế tử, còn xưng bằng hữu xa lạ với người đó. Còn hôn môi với hắn, không chỉ vậy, còn nói hươu nói vượn với thế tử điện hạ. Ngẫm lại những chuyện hoang đường mà mình đã làm, dùng mười ngón tay cũng đếm không hết.

"Ta điên mất rồi, là muốn đi tìm cái chết mà." Ra On tự nhủ xong liền lấy tay liên tục gõ lên đầu mình. Đây là thói quen mới có gần đây của nàng.

Do Ki kinh ngạc dí khuôn mặt mập mạp sát lại: "Ngươi, làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Xấu hổ cười, Ra On tiếp tục hỏi: "Vậy còn người thứ hai?"

"Người thứ hai chính là..."

Ngay lúc Do Ki chuẩn bị nói đến người thứ hai thì...

"Ai, bên kia, các ngươi qua đây đi."

Vì nghe thấy tiếng nói ở sau lưng, Ra On và Do Ki đồng thời xoay người. Rồi giống như đã dặn trước với nhau, vẻ mặt của hai người đều trở nên khó coi như nhau.

"Là Ma nội quan."

"Là cẩu Jong Ja."

"Đám tiểu tử các ngươi mới sáng sớm đã tụ tập cái gì ở đây vậy hả?"

Phát hiện Ra On và Do Ki, Ma Jong Ja tựa như thợ săn phát hiện ra con mồi vậy, hắn chậm rãi đi tới. Tầm mắt hắn nhìn về phía hai người rõ ràng đang muốn truyền đạt sự không hài lòng. Dùng ánh mắt soi mói nhìn Ra On và Do Ki, Ma Jong Ja khẽ nhướng mày.

"Y phục ngươi mặc là thế nào vậy?"

Tìm tới tìm lui cũng tìm không thấy chuyện gì để chê trách, Ma Jong Ja đột nhiên lấy y phục trên người Ra On để gây chuyện.

Liếc mắt một cái, Do Ki xen mồm: "Y phục Hong nội quan có gì sai lầm sao?"

Đối với câu hỏi của Do Ki, Ma Jong Ja nói hươu nói vượn: "Đai buộc sai rồi. Cổ áo cũng sai."

"Chuyện đó không liên quan đến Hong nội quan, là do..."

"Ầm ỹ chết đi được. Sao lại nói nhiều thế chứ? Ta nói thế nào thì chính là thế ấy."

Ma Jong Ja vừa uy hiếp, Do Ki liền như con rùa rụt đầu.

Mặc kệ ánh mắt căm tức của Do Ki, Ma Jong Ja lấy ngón tay dí lên cái trán của Ra On: "Nghe nói ngươi lại muốn làm người đưa thư cho thục nghi nương nương rồi."

"Đúng vậy."

"Vì sao? Ngươi tưởng làm việc đó sẽ được nhàn hạ sao?"

"Không phải như vậy."

"Không phải như vậy thì là gì? Mặc kệ nói như thế nào, đều sẽ chỉ nhận được thư hồi âm là giấy trắng thôi mà. Vậy mà ngươi cứ muốn làm công việc đó, ngươi nghĩ cuộc sống trong cung dễ dàng như vậy sao?"

Rất muốn nói thư hồi âm của chúa thượng điện hạ không phải giấy trắng, nhưng Ra On vẫn nhịn xuống, nàng ngậm chặt miệng.

Nhưng mà, Ma Jong Ja càng thêm lớn giọng: "Thế nào? Gãi đúng chỗ ngứa, không còn lời nào để nói sao?"

Ngón tay gõ trên trán Ra On càng lúc càng dùng sức hơn. Ra On cảm nhận được từng trận đau đớn. Kìm lòng không đậu nhíu mày, Ma Jong Ja không buông tha thời cơ này, khơi mào thị phi: "Làm sao vậy? Sao? Có cái gì không ổn à?"

"Không có, không có."

"Phải không? Nhưng mà ánh mắt của ngươi hình như không phải như thế đâu nhỉ."

Ma Jong Ja căm tức nhìn Ra On, ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên đáng sợ. Con mồi đang ở ngay trước mặt hắn. Kẻ mạnh lấn át kẻ yếu, kẻ yếu thì không còn cách nào khác cả, nhất định sẽ bị kẻ mạnh giẫm đạp. Ma Jong Ja nhìn chằm chằm Ra On tự nhủ hắn nên xử lý Ra On như thế nào. Dường như suy nghĩ thấy điều gì thú vị, trên mặt Ma Jong Ja nở nụ cười đáng khinh.

Ngay tại lúc ấy.

Chát. Âm thanh giống như hai viên thạch anh đập vào nhau vậy, đầu Ma Jong Ja lập tức nghiêng qua một bên. Một bóng dáng không biết từ nơi nào xuất hiện không chút lưu tình đánh lên cái ót của Ma Jong Ja.

Ma jong Ja bị đả kích bất ngờ, lập tức quay đầu lại gầm rú như một con thú: "Là ai? Là tên nào mà dám..."

Một khuôn mặt trắng nõn vô ngần lập tức xuất hiện trước mắt hắn: "Là ta."

"A." Ma Jong Ja thở gấp. Vốn là ánh mắt như muốn đục lỗ trên người cái kẻ đã đánh vào ót hắn, giờ đây đã chuyển thành một bộ dạng dịu ngoan như thỏ con.

"Công chúa, công chúa điện hạ." Dường như sắp đem cái mũi của mình cắm luôn xuống mặt đất, Ma Jong Ja kinh hoảng dập đầu: "Công chúa điện hạ giá lâm sao?"

Myung Eun công chúa dùng vẻ mặt cao ngạo nhìn hắn.

Phe phẩy cái đuôi, Ma Jong Ja dùng giọng nói như muỗi kêu nhẹ giọng nói: "A, nhưng mà, vì sao lại làm vậy với tiểu nhân..."

Công chúa điện hạ vì sao tới nơi này? Không, so với chuyện đó, vì sao đột nhiên đánh ót của mình chứ, cái này mới là nghi vấn lớn nhất. Mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì với công chúa vậy?

"Ngươi! Ngươi!" Công chúa Myung Eun nhanh chóng đánh giá Ma Jong Ja từ trên xuống dưới.

Một lát sau, cuối cùng cũng tìm ra cái cớ thích hợp, công chúa mở miệng: "Ngươi, ta không thích mặt của ngươi!"

"Cái gì?" Không thích mặt? Mặt của ta làm sao? Vì sao?

Mặc kệ Ma Jong Ja với biểu tình mờ mịt, công chúa Myung Eun như một trận gió hùng hùng hổ hổ tiến vào học viện cho nội quan. Nháy mắt, cả học viện rơi vào tình trạng căng thẳng.

Ma Jong Ja như bị đả kích, vẫn giống tượng đá, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nhìn thấy tình cảnh đó, Do Ki nói khẽ bên tai Ra On: "Người thứ hai chính là công chúa điện hạ, nghe nói tâm tình công chúa gần đây cũng vô cùng không tốt." Nói xong Do Ki lắc đầu: "Nhưng mà, sao công chúa điện hạ lại đến đây nhỉ? Bình thường đến những nơi gần chỗ này công chúa cũng đâu có đến."

Ra On dùng vẻ mặt gượng gạo lẩm bẩm: "Đúng đấy, công chúa điện hạ đến chỗ này làm gì?"

Chắc không phải là đến vì ta chứ? A... lúc mẫu thân nói trốn đi, đáng lẽ ta nên đồng ý mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net