Chương 32: Nhưng mà... có một điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng xinh đẹp chiếu rọi trên vai Ra On.

"Ánh trăng hôm nay... quả là đẹp."

Đi vào bên trong Tư Thiện Đường, đột nhiên Ra On dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Có thể là đêm cuối cùng nàng còn ở trong cung này. Không, là lần cuối cùng còn sống mà được nhìn bầu trời chăng? Bước chân nàng hiện vô cùng nặng nề.

"Làm sao có thể... lấy thân nữ nhân để trở thành hoạn quan?"

Giọng nói của vị quan văn ấy vẫn vang vọng trong đầu. Lúc ấy tuy là muốn quả quyết phủ định là người này nói chuyện kỳ cục, nhưng lại nhận được ánh mắt không tin của đối phương.

Câu hỏi của nam nhân không lẽ là bán tín bán nghi Ra On là nữ nhân mới hỏi sao? Không, rõ ràng là đã xác định được nàng là nữ nhi, duy chỉ tò mò vì sao một nữ nhi lại đi làm hoạn quan nên mới hỏi mà thôi. Nụ cười của nam nhân tràn ngập cảm giác "ta biết cả rồi".

Mặc kệ nói thế nào cũng đều thấy là nàng đã bị phát hiện. Làm sao bây giờ? Còn nữa, nam nhân kia vì sao lại biết được ta là nữ nhân? Không, chuyện quan trọng bây giờ không phải là chuyện này. Đã bị hỏi như vậy rồi, chuyện xảy ra tiếp theo sẽ như thế nào không ai biết được cả. Cho dù ngay bây giờ có bị nội thị thuộc bộ giám sát nội thị lôi đi cũng không có gì là lạ.

"Mẫu thân... Dan Hee."

Cũng phiền não chuyện có nên đào tẩu hay không. Nhưng nếu bản thân mình đào tẩu rồi, có khi họ sẽ đến tìm mẫu thân và Dan Hee hỏi tội. Như vậy Ra On càng không chịu được.

Đi vào gian phòng, Ra On dùng ánh mắt thê thảm nhìn từng góc của gian phòng. Lấy tay sờ vào đệm chăn dưới mặt đất, Ra On lập tức ngồi lên. Phải nói tạm biệt với sự ấm áp này sao?

"Có ở trên đó không?"

Bóng dáng của Byung Yeon trên xà ngang đập vào tầm mắt của Ra On.

Đúng vậy, lần này rời khỏi Tư Thiện Đường, người mà nàng nhớ đến đầu tiên chắc chắn là Kim huynh. Làm sao nói lời từ biệt với Kim huynh đây?

Đột nhiên những chuyện từ lần đầu tiên bước chân vào Tư Thiện Đường cho tới bây giờ đều lần lượt xuất hiện trong đầu nàng như lồng đèn kéo quân.

Lần đầu tiên gặp mặt, hiểu lầm Byung Yeon là ma. Còn có đêm mười lăm cùng nhau uống rượu trên lầu các. Vì Ra On mà Byung Yeon đã đến nhà Phó viện quân để bắt gà rừng. Từng chuyện, từng chuyện cứ thế hiện lên trong đầu Ra On.

"Kim huynh." Mặc kệ nói thế nào, hình như ta đã bị phát hiện rồi, bây giờ ta nên làm gì đây Kim huynh?

Ra On tuy gọi Kim huynh như vậy nhưng Byung Yeon vẫn không nhúc nhích. Ra On lại cất tiếng.

"Kim huynh, nhưng mà..." Vốn muốn thẳng thắn nói chuyện xin nhờ Byung Yeon giúp đỡ, nhưng lại băn khoăn không biết Kim huynh có hiểu cho không. Hiện tại nàng thật sự không có dũng khí nói ra sự thật.

"...Không có gì." Kết quả ấp a ấp úng một hồi, Ra On ngậm miệng.

Tư Thiện Đường trở nên trầm mặc, tựa như không khí bị ngưng tụ lại, không thể ra ngoài.

Đối với không khí khác mọi ngày thế này, Byung Yeon đành cúi xuống nhìn Ra On: "Có chuyện gì sao?"

"Không, không có chuyện gì cả."

Sự im lặng nặng nề lại tiếp tục ngăn cách hai người.

Byung Yeon dùng vẻ mặt kinh ngạc nghiêng đầu suy nghĩ. Tên này không phải bình thường cho dù không ai hỏi cũng có thể lẩm bẩm lầu bầu nói không ngừng sao?

"Sức khỏe đã khá lên nhiều chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi. Cũng nhờ ngày hôm qua Kim huynh đã chăm sóc cho, đỡ hơn nhiều rồi. Còn có thuốc quý do điện hạ Hoa Thảo cho nữa, hiện tại đã tỉnh táo hơn rất nhiều."

"Thế tử điện hạ..." Ánh mắt Byung Yeon trở nên thâm thúy.

Lại trầm mặc. Đây là sự trầm mặc kéo dài nhất từ khi Ra On ở cùng Byung Yeon.

Như vậy qua bao lâu?

Đột nhiên, Ra On nhìn Byung Yeon rồi thấp giọng nói: "Kim huynh. Ta thấy Kim huynh là người rất tốt."

"Lần này ta cũng đâu có viết hộ chú thích lên sách của ngươi đâu, sao ngươi đột nhiên lại nói vậy?"

"Huynh có viết chú thích hộ cũng chưa chắc sẽ nói là huynh tốt. Nhưng mà ta là thật lòng cảm thấy con người của Kim huynh rất là tốt."

Tựa như ca ca, cũng lại giống như phụ thân vậy, thật sự quá tốt.

"Có lẽ Kim huynh không tin. Ta xin lặp lại lần nữa, cho dù huynh có thể không tin bất cứ chuyện gì khác đi nữa, cũng xin huynh hãy tin sự thật là ta rất thích Kim huynh."

Nếu biểu lộ thân phận mình là nữ nhi, Byung Yeon chắc chắn sẽ có cảm giác bị phản bội. Cũng không phải vì muốn lừa gạt nên mới lừa gạt, chỉ là không thể không nói dối thôi. Vừa nghĩ đến chuyện Byung Yeon và Lee Young sẽ cho nàng là kẻ lừa đảo, nàng liền thấy đau lòng. Nàng thật sự rất muốn được chân thật với họ giống như những gì họ đã đối đãi với nàng.

"Đừng nói những lời vô dụng nữa, ngủ đi." Từ xà ngang truyền đến giọng nói dạy dỗ quen thuộc.

Nếu là bình thường, nàng sẽ chu miệng lên cãi lại. Mỗi ngày đột nhiên bị mắng như vậy nhưng nàng vẫn thấy rất vui.

"Được rồi, ngủ thôi."

Nàng nuốt tiếng khóc xuống, cổ họng nàng đau rát, chóp mũi thì ê ẩm. Sợ nước mắt sẽ chảy ra, Ra On lập tức chui vào trong chăn. Nghĩ đêm nay có thể là đêm cuối cùng trong Tư Thiện Đường, có lẽ nàng sẽ không ngủ được.

Nhưng cơ thể hình như không biết được hoàn cảnh của chủ nhân, vừa đặt thân vào đệm thì hoàn toàn thả lỏng, cứ thế tiến vào mộng đẹp. Dưới tình huống như vậy mà còn có thể ngủ được, cái thể loại ngu ngốc này làm sao mà sửa đây?

Cứ thế xoay người một cái, cứ thế truyền đến tiếng hít thở đều đều. Không biết có phải vì viên thuốc thế tử điện hạ đưa cho không mà Ra On lập tức ngủ say như chết.

Byung Yeon nằm trên xà ngang "phốc" một tiếng nhảy xuống dưới. Đi đến bên gối Ra On rồi đưa tay lên trán nàng.

"Hạ sốt nhiều rồi."

Thật là may mắn, để cho muội ấy đang bệnh thế này phải ra ngoài làm việc, thật sự là lo lắng vô cùng. Nhưng sao khuôn mặt của muội ấy lại tràn ngập lo lắng thế nhỉ?

Lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ra On, Byung Yeon đứng lên. Nhưng ngay lúc Byung Yeon chuẩn bị đứng lên thì...

"Mẫu thân."

Bàn tay trắng noãn của Ra On tóm lấy tay của Byung Yeon. Tuy thoạt nhìn như đã tỉnh giấc, nhưng không phải vậy. Có vẻ như Ra On đang nằm mơ, nàng dùng sức nắm chặt lấy tay Byung Yeon. Tựa như đang cầm lấy cọng rơm cứu mạng, nàng quyết không thể buông tay, miệng thì thào nói mê.

"Mẫu thân... con nên làm sao bây giờ? Con... muốn về nhà. Mẫu thân... Mẫu thân. Con bây giờ rất muốn gặp... muốn được sống cùng mẫu thân và Dan Hee... sống cùng nhau..."

Byung Yeon vốn đang muốn rút tay lại, lúc này đành đặt mông ngồi lại xuống đất: "Xem ra tối nay cũng phải ngủ ngồi rồi."

Ánh trăng theo khe cửa sổ cong vẹo chiếu rọi khuôn mặt của Ra On. Byung Yeon cứ thế nhìn khuôn mặt Ra On hồi lâu rồi chuyển tầm mắt nhìn bầu trời đêm, miệng lẩm bẩm câu cố hữu: "...Tên đáng ghét."

Qua bao lâu?

"Thật kỳ lạ."

Mở to mắt ra, Ra On liên tục nhìn quanh bốn phía. Bởi vì những âm thanh theo xa xa truyền đến nên nàng tỉnh lại, cứ thế nhìn bầu trời xanh qua khung cửa sổ.

Cái gì vậy? Thì ra không có chuyện gì xảy ra cả. Còn tưởng rằng sẽ có người bắt mình đi ngay lúc khuya khoắt luôn chứ, nhưng không có gì cảy ra cả. Chẳng lẽ người kia không đi báo với phủ nội thị sao? Tuy là không thể xác định được tình hình phát triển thế nào, nhưng trước mắt có thể thấy được không có chuyện gì xảy ra cả, với lại...

"Muộn mất rồi!"

Ra On lập tức bật dậy như lò xo từ chỗ nằm rồi cuống quít chuẩn bị để chạy đến Đông Cung Điện. Hôm qua nàng đã nhận được mệnh lệnh kể từ hôm nay nàng sẽ không phải đến khu học viện mà sẽ đến Đông Cung Điện hầu hạ thế tử điện hạ chuẩn bị tiếp đón đoàn sứ thần nhà Thanh.

May mắn là vì bận chuẩn bị yến hội tiếp đón đoàn sứ thần nên cũng không ai để ý đến việc Ra On đến muộn.

Vừa đến Đông Cung Điện, thái tử đã đến Trung Hi Đường nghe giảng kinh rồi. Bộ dạng khi đứng trước các quan viên và các nội thị khác không hề giống với khi đứng trước mặt Ra O. Lee Young lúc ở Tư Thiện Đường mặc dù có chút khô khan, nhưng là người bằng hữu rất thân cận. Còn hiện tại nhìn Lee Young vô cùng uy nghiêm, khiến người khác có cảm giác không dám đến gần. Trước khí thế sắc bén của Lee Young, những người khác còn không dám ngẩng đầu lên.

Choi nội quan đang đứng canh giữ ngoài Trung Hi Đường vừa nhìn thấy Ra On liền nói: "Hiện còn đang giảng kinh, không thể tìm thái tử điện hạ, ngươi tạm lui trước đi, chút nữa hẵng quay lại."

Ra On cáo lui rồi bắt đầu đi về phía hậu viện của Trung Hi Đường. Phái sau hậu viện của Trung Hi Đường chính là khu vườn bí mật mà Chang nội quan từng nói với Ra On. Nhưng khi Ra On đến đó thì khu vườn ấy đã bị người khác chiếm đóng.

"Do nội quan! A, Lee nội quan, Ha nội quan, chào mọi người."

Ba gã nội thị "Không thông" bao gồm cả Do Ki đang ngồi thành một hàng ở đằng kia.

"Hong nội quan đến sao?"

Do Ki ngồi ở bên trong, Sung Yeol ngồi bên phải hắn đang đứng lên tiếp đón Ra On. Ngồi ngoài cùng là Ha nội quan cũng đang đứng lên, nhưng mà có chuyện gì vậy? Do Ki ngồi co chân ôm mặt vào đầu gối, không hề nhúc nhích.

"Do nội quan, có chuyện gì sao?"

Bình thường thì Do Ki mà nhìn thấy Ra On chắc chắn sẽ ào ào chạy tới rồi nói liến thoắng kia mà.

"Chuyện đó..." Sung Yeol ngồi bên cạnh trưng ra vẻ mặt khó xử, vặn vẹo ngón tay.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ra On lắc lắc bả vai của Do Ki rồi hỏi.

Lát sau, khi Do Ki ngẩng đầu lên, Ra On không khỏi kinh ngạc mà hô lên: "A! Do nội quan."

Khuôn mặt mập mạp của Do Ki tràn ngập nước mắt. Không chỉ có như thế, khuôn mặt vốn đã mập mạp giờ lại còn sưng to đến mức có cảm giác như một trái bóng sắp nổ vậy.

"Huynh làm sao vậy?"

"A. Hong nội quan."

"Do nội quan, đừng khóc, nói xem đã có chuyện gì đi nào."

"Chuyện đó... cẩu Jong Ja... ừ... ta... hức hức. Thái Bình Quán, a, nhưng mà, cẩu Jong Ja tên đó, hức hức, Sung nội quan..."

Do Ki vừa khóc vừa nói khiến người ta không nghe hiểu được cái gì hết.

"Huynh rốt cuộc đang nói gì vậy?" Ra On buồn bực nhìn về phía Sung Yeol.

Sung Yeol dùng vẻ mặt đau đầu nói với Ra On: "Đêm qua, sứ thần nhà Thanh đã đến Thái Bình Quán."

"Sau đó thì sao?"

"Nhưng số lượng người trong đoàn sứ thần lần này nhiều hơn lần trước, vậy nên số lượng hoạn quan cần có để hầu hạ đoàn sứ thần cũng phải tăng lên. Hiện tại lệnh tuyển thêm số lượng nội thị đưa đến Thái Bình Quán đã được ban ra."

"Thì chỉ là phái hoạn quan đến Thái Bình Quán hầu hạ thôi mà, có gì đặc biệt chứ?"

"Là do Hong nội quan không biết thôi, lúc đoàn sứ thần đến Thái Bình Quán, được hầu hạ ở đó là cơ hội tuyệt hảo ai cũng muốn có. Được tiếp xúc với các đại quan thì con đường sau này của mình cũng sẽ rộng rãi thoáng đãng hơn nhiều. Ngoài ra còn có thể quen biết với các thương nhân mà đoàn sứ thần nhà Thanh dẫn đến đây nữa. Thương nhân Joseon đều muốn đến Thái Bình Quán để lập mối quan hệ với thương nhân nhà Thanh nên thường họ sẽ tặng quà cáp hoặc tiền bạc cho hoạn quan làm ở Thái Bình Quán để xin cơ hội gửi thư cho các thương nhân nhà Thanh. Tóm lại, nội thị nào cũng muốn đến Thái Bình Quán làm việc hết."

"À, ra là thế, nhưng chuyện này lại liên quan gì đến Do nội quan?"

"Do Ki đã báo danh đăng ký làm hoạn quan ở Thái Bình Quán. Nhưng rồi hắn lại nhận được lệnh đến Đông Cung Điện để giúp đỡ. Trong lúc họp, ngoại trừ Hong nội quan phải hầu hạ thế tử ra, những nội thị không thông khác đều rỗi việc. Hơn nữa thông báo đã nói lần tuyển chọn hoạn quan đến Thái Bình Quán này sẽ chọn theo thành tích trong cuộc thi ở bộ lễ, vốn Do Ki tưởng là lần này có thể được đến Thái Bình Quán rồi."

"Không đi được ư? Vì sao?"

"Bởi vì Ma Jong Ja can thiệp, để cho những người khác được đi."

"Dùng cách gì để can thiệp?"

"Ma Jong Ja đổi tên bài thi của Do Ki rồi trình lên bộ lễ."

"Sao lại có kiểu biện pháp như thế được?"

"Ma Jong Ja nói do bản thân hắn lầm lẫn."

"Nếu đã là lầm lẫn thì lập tức sửa lại đi."

"Cho nên Do Ki đã đi tìm Sung nội quan, nhưng vẫn vô ích."

"Sao vậy?"

"Văn kiện đã trình lên lễ tào rồi, Sung nội quan nói nếu bây giờ chạy đến bộ lễ nói với lễ tào là đã có sai lầm từ bộ nội thị từ bộ nội thị sẽ bị mất mặt. Hơn nữa lễ tào cũng sẽ phiền toái. Thế là bảo lần sau sẽ chọn Do Ki. Hơn nữa, vì sai lầm của mình mà Ma nội quan đã bị Sung nội quan đánh, mặt Ma nội quan đỏ lừ cả lên."

"Như vậy, mặt của Do Ki... chẳng lẽ không phải vì khóc mới sưng mà là bị Ma nội quan đánh trả thù sao?" Tựa như chính mình mới là người bị đánh, Ra On tức giận nắm chặt tay lại.

"Hu hu hu." Tiếng khóc của Do Ki càng thêm lớn.

Nhìn Do Ki, Ra On lớn tiếng nói: "Đừng khóc nữa."

"Hu hu..."

"Huynh bị đánh, mất đi hồn nên mới khóc sao?"

"Chứ ta còn biết làm gì nữa?" Chà lau mũi của mình, Do Ki hỏi.

"Phải tìm cách sửa lại cho đúng chứ. Mặc kệ thế gian này hiểm ác thế nào, thứ vốn thuộc về mình thì làm gì có lí nào để cho bị cưới đi trắng trợn thế được!"

"Nói thì nói như vậy..."

"Có cách để sửa chữa sai lầm của Ma nội quan sao? Chẳng lẽ đi nói với thượng thiện đại nhân?"

"Thượng thiện đại nhân gần đây không ra khỏi đại điện. Hơn nữa thượng thiện đại nhân sẽ vì một nội quan bé nhỏ mà ra mặt sao?"

"Vậy không còn cách nào khác nữa à?"

"Có một cách."

"Cách gì?"

"Trực tiếp đi tìm lễ tào, lễ tào sẽ có cách chỉnh sửa sai lầm."

Nghe Do Ki nói xong, Ra On gật đầu: "Vậy cứ làm thế đi."

"Cái gì?"

"Gia gia ta từng nói, nghèo khó không thể ti bỉ, khiêm tốn cũng không thể ti tiện, gấp khúc thì không thể cắt."

"Đó là có ý gì?" Do Ki chớp đôi mắt nhỏ, ngây người.

"Một câu thôi, đi tìm lễ tào."

"Tìm lễ tào?" Nghe thấy câu kỳ cục này, Sung Yeol và Ha nội quan đều nhảy bật lên.

"Chứ không lẽ định cứ thế bỏ cuộc sao? Chúng ta không nên tìm cách giành lại thứ thuộc về chúng ta à?" Ra On nắm chặt tay hô.

"Lời ngươi nói tuy là không sai, nhưng mà..." Trước ý chí kiên định của Ra On, Sung Yeol ủ rũ bàn đường lùi.

Ngay lúc ấy.

"Hong nội quan nói đúng lắm." Do Ki nước mắt đầy mặt, đột nhiên đứng lên nói. Cố hết sức trợn to đôi mắt chỉ mảnh như một đường kẻ kia, hắn nhìn quanh bốn phía rồi nói: "Chúng ta đi tìm lễ tào kể rõ tình hình của chúng ta đi."

"Đúng vậy, nếu chúng ta không tự mình nói không ai chịu nghe chuyện của chúng ta đâu."

Ra On rất bội phục dũng khí của Do Ki.

"Nếu mọi người đều đã đứng ra như vậy, ta cũng sẽ tham dự."

Sung Yeol nói xong, Ha nội quan cũng tiếp: "Được, chúng ta cùng đi đi."

Năm tên nội thị "không thông" tâm đầu ý hợp trăm miệng một lời.

Nhưng mà...

"Sao không đi đi?"

"Hong nội quan, sao còn chưa đi?"

"Ta muốn đi theo Do nội quan."

"Cái này, ta cũng vậy nghĩ như vậy ."

"Vậy như nhau rồi."

"Ta cũng vậy, muốn đi cùng với Do nội quan."

"Ha ha, loại chuyện này không cần khiêm tốn đâu. Được rồi mà, đừng như vậy, Do nội quan lên trước đi."

"Không, không, đại nghĩa ở phía trước, nào có chuyện loại tiểu nhân như ta có thể xung phong được chứ? Kỳ lắm, không được đâu. Chuyện này do ngươi đề nghị, đương nhiên phải do ngươi xung phong đi trước rồi. Vậy nên không cần khiêm tốn, đi thẳng về phía trước đi, bọn ta sẽ ở phía sau ủng hộ cho ngươi."

Cũng giống như thời điểm nhóm nội thị trăm miệng một lời vậy, lần này là vì chuyện ai sẽ là người đi tìm lễ tào đại nhân mà nhường nhịn lẫn nhau, cảnh tượng vô cùng ấm áp. Cái loại nhường nhịn qua lại này kéo dài một lúc lâu.

Như vậy qua bao lâu?

"Không cần như vậy đâu, chỉ cần chọn ra một người trong số chúng ta đi tìm lễ tào là được mà."

"Chọn một người?"

Ra On hỏi xong, Do Ki không biết đã từ đâu lôi ra mấy tờ phiếu đã được chuẩn bị xong.

"Hong nội quan, đến chọn đi."

Tạm thời do dự một chút, Ra On đi tới phía trước, nhìn những nội thị "Không thông" còn lại rồi nói: "Được, để ta chọn, mặc kệ lai ai được chọn thì cũng không được nuốt lời, phảo đi tìm lễ tào nhé." Chẹp, chắc ta sẽ không rút trúng đâu ha.

"Hong nội quan, chúc mừng ngươi."

Sau lưng truyền đến giọng chúc mừng của Do Ki. Đây là chuyện đáng để chúc mừng sao? Kết quả Ra On là người phải đi tìm lễ tào đại nhân.

Đứng trước thư khố của lễ tào, Ra On lập tức cúi đầu. Nghe nói lễ tào tham nghị* phụ trách nhóm hoạn quan đến làm việc ở Thái Bình Quán đang ở đây.

"Hong nội quan, ta sẽ nhớ kỹ ơn đức này của Hong nội quan."

Cái chuyện kiểu này không cần ghi nhớ sâu sắc cũng được.

"Được rồi, Hong nội quan, cố lên."

Được rồi, ta đi mà, không cần đẩy mạnh như vậy đâu. Do Ki mở cửa thư khố, dùng sức đẩy lưng Ra On vào. Ra On vừa đi vào trong, cửa lập tức đóng lại.

Ra On nhìn những giá sách cực lớn xung quanh, thở dài một hơi. Trong hơi thở có thể ngửi được mùi vị nồng đậm của giấy mực. Ra On bắt đầu từ từ thăm dò trong những giá sách xếp hàng dài ấy.

"Có ai ở đó không?'

Ra On rón ra rón rén đi từng bước như mèo tới một cái bàn ở sâu đằng sau những dãy giá sách. Trên bàn xếp loạn xạ rất nhiều sách và giấy bút các loại.

"Không có ai ở đây sao?"

Lễ tào tham nghị rõ ràng ở đây mà. Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy một bóng người, đến một con kiến còn không thấy nữa là.

"Không có ai sao? Rõ ràng chỗ này có người mà, không nghe thấy sao?" Ra On cố gắng lớn tiếng hơn nữa.

"Ai vậy?" Từ dưới cái bàn xếp đầy sách loạn xà ngầu kia, một nam tử đứng dậy.

"Ôi!" Làm ta sợ muốn chết. Ra On bị dọa sợ ngồi bệt xuống đất nói.

"Ai nha, xem ra ta đã làm ngươi sợ rồi." Nam tử phủi phủi đống bụi dính trên quần áo rồi dùng giọng điệu xin lỗi nói.

Đương nhiên, ai mà ngờ được dưới gầm bàn có người chứ. Ra On cố hết sức trấn tĩnh bản thân lại rồi nhìn thật kĩ vị nam tử kia. Vừa đúng lúc vị kia cũng đang nhìn lại Ra On.

Trong chốc lát.

"Ôi!" Từ miệng Ra On phát ra tiếng thét chói tai.

Vị nam tử đang mỉm cười trước mặt nàng kia, không phải ai khác, chính là vị quan văn đã từng gặp trong tẩm cung của công chúa Myung Eun. Người nam nhân biết được thân phận nữ nhi của Ra On.

"A, thì ra là ngươi." Nam nhân tiếp tục mỉm cười.

"Vì sao... đại nhân lại ở đây?"

"Lễ tào tham nghị ở trong thư khố là chuyện rất đáng kinh ngạc sao?" Yoon Sung cảm thấy rất kỳ lạ khi Ra On hỏi vậy nên chỉ ngồi ngây người trên đống sách.

"Đúng vậy, lễ tào tham nghị ở trong thư ký đương nhiên là chuyện không có gì phải kinh ngạc... chờ một chút, đại nhân vừa nói gì? Ai?"

"Lễ tào tham nghị."

Yoon Sung nở nụ cười, thật sự là nụ cười khiến người ta có cảm giác mãnh liệt muốn cười theo. Nhưng mà thật sự Ra On không thể cười nổi.

"A." Vì để ngăn cản bản thân phát ra tiếng quát tháo, Ra On lấy tay chặn kín miệng mình.

Người kia là lễ tào tham nghị? Nói là muốn giải quyết vấn đề của Do Ki, nhưng hiện tại tình thế của nàng không khác gì tự đưa đầu vào tròng.

Đột nhiên nàng thấy hối hận vô cùng. Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Gặp phải vấn đề khó khăn, nàng theo thói quen nghĩ đến những lời dạy của gia gia. Nhưng mà lần này nàng chẳng nghĩ ra được lời khuyên nào hữu ích cả.

Có nên trốn đi không?

Lén quan sát vẻ mặt chăm chú nhìn vào mấy trang sách của Yoon Sung, Ra On bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau. Bước xong bước đầu tiên, bước tiếp bước thứ hai có vẻ khá nguy hiểm, nhưng vẫn thành công. Ngay khi Ra On nhẹ nở nụ cười, chuẩn bị bước thứ ba thì...

"Ngươi tới có chuyện gì sao?"

"Cái gì?" Không tự chủ được dừng bước, Ra On

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net