Chương 34: Có biết hiện tại đang nói câu rất nguy hiểm không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết từ bao giờ mà đêm đã khuya. Cho dù là vậy, yến hội vẫn còn đang tiếp tục. Nhóm sứ thần cùng những vị quan nghênh đón sứ thần đều uống say khướt, lớn tiếng cười nói.

Nhưng là nhờ có sự cố gắng của nhóm hoạn quan, các vị quan liêu và sứ thần mới được thoải mái hưởng lạc như vậy. Nhóm hoạn quan liên tục quan sát hội trường yến hội, nhìn xem có việc gì cần làm không. Không chỉ là thức ăn trên bàn tiệc, mà còn phải đoán trước xem sứ thần cần gì để lập tức hầu hạ.

Ra On nhìn bóng dáng của bọn họ, nghĩ tới những lời trước đây nàng đã từng nghe qua. Hoạn quan là những người dậy sớm bắt đầu ngày mới và ngủ muộn nhất kết thúc một ngày ở trong cung. Cũng như câu nói ấy, mọi chuyện ở trong cung đều cần có sự cố gắng của hoạn quan và cung nữ.

"Hoạn quan... thật sự không đơn giản."

Đó chính là chức trách của nội thị, là người bị người khác nói rằng không phải là nam nhân, là đối tượng bị cười nhạo. Nhưng ở trong cung thì lại không thể thiếu bọn họ.

"Không, hoạn quan thật sự rất vĩ đại."

Đột nhiên có giọng nói truyền đến, Ra On hoảng sợ, xoay người.

"Là Chang nội quan." Thật kinh ngạc, đến đây từ lúc nào vậy?

Chang nội quan không biết đến đây từ lúc nào đã đứng bên cạnh Ra On: "Lúc nãy ta đã đứng bên cạnh ngươi, không biết sao?"

"Không biết."

Hắn xuất hiện như thế nào vậy, không hề có chút tiếng động nào. Chang nội quan có thể ở trong Đông Cung Điện 5 năm không ai phát hiện, hôm nay nàng đã được cảm nhận triệt để rồi.

"Lần đầu tiên phụ trách hoạt động lớn như vậy... khó khăn lắm đúng không?"

"Không, có thể khiến thế tử cảm thấy thoải mái, đương nhiên không thấy mệt rồi." Còn có lễ tào tham nghị giúp đỡ ta nữa mà.

"Chờ một chút." Chang nội quan nhìn quanh bốn phía.

Tựa như ngắm phong cảnh vậy, hắn chỉ nhìn một chút. Nhưng thực tế là đang khái quát không khí tình hình trên yến hội, trông cứ như một thợ săn đang nhìn toàn cảnh để bố trí bẫy vậy.

Một lát sau, Chang nội quan lộ ra vẻ mặt vừa lòng, gật đầu: "Không sao rồi đúng không?"

"Cái gì?" Cái gì không sao?

"Hình như tạm thời không có ai gây phiền toái cho thế tử."

Nghe Chang nội quan nói xong, Ra On liền phóng tầm mắt nhìn khắp yến hội. Uống rượu, nói thật là một hành động tiêu tiền như nước, nhưng ít nhất vì để đạt được mục đích bang giao giữa triều Thanh và Joseon mà phải cố gắng. Trong đoàn sứ thần có một nữ nhân đang vụng trộm liếc nhìn Lee Young.

"Không, tin lời ta đi, hôm nay không còn có ai đến làm phiền thế tử nữa đâu."

"Làm sao biết vậy?"

"Hướng đi đó."

"Hướng đi?"

Hướng đi gì chứ, rốt cuộc nhìn thấy gì vậy. Không, so với chuyện đó, quan trọng hơn là vì cái gì mà lại tin tưởng như vậy chứ?

Chang nội quan vuốt cằm: "Không biết phải biểu đạt thế nào, chỉ là biết như thế thôi."

"Cứ như vậy mà biết sao? Làm sao mà được như vậy?" Nghe xong lời nói như cao tăng đắc đạo ấy, Ra On không thể không tiếp tục hỏi.

"Ừ, nếu muốn tả thử thì giống như cách hiểu biết về thời tiết mùa xuân vậy, cứ nhìn vào hình dạng và hướng trôi của đám mây. Sẽ biết khi nào thì mưa rơi, khi nào thì trời trong, chẳng phải thật sự có người đoán được thời tiết sao?"

Mặc kệ Chang nội quan nói thế nào, Ra On vẫn không hiểu gì cả.

"Còn có cách để biết được thời tiết biến đổi thất thường sao?"

"Có, giống như tất cả những tiên sinh xem bói một cách thần kỳ vậy, cũng có người có thể đoán được thời tiết ngày mai." Chang nội quan cười, cong thắt lưng nói tiếp: "Không phải dùng mắt hay là đầu óc, mà là dùng thân thể đấy."

"A!" Ra On thốt lên. Những người già dùng thân thể để đoán trước thời tiết chắc chắn là có chứng đau nhức cơ thể. Nói cách khác, tuy là không có căn cứ chính xác, nhưng vẫn có thể dùng bản năng để biết được.

"Được, vậy thì cứ tin ở ta, nghỉ ngơi chút đi."

"Nhưng mà..."

"Nếu thật sự bất an như thế, thì chỉ nghỉ ngơi trong lúc thế tử và Mộc thái giám nói chuyện với nhau thôi được rồi."

Ra On nhìn Lee Young, Mộc thái giám đang trò chuyện cùng Lee Young lúc này chính là người dẫn đầu đoàn sứ thần. Nhìn qua có vẻ hai người sẽ nói chuyện rất lâu.

"Vốn dĩ những lúc thế này, mọi người đều tranh thủ hễ rảnh ra là nghỉ ngơi. Nếu không thì không thể kiên trì tiếp được đâu, yến hội cũng đâu phải chỉ có hôm nay. Vì đoàn sứ thần, ngày mai vẫn sẽ có yến hội, ngày kia còn có yến hội Trung thu nữa đấy, rồi sau đó còn có yến hội thả đèn nữa. Ngày đầu tiên không cần miễn cưỡng như thế. Chỗ kia kìa, đằng sau bình phong ấy, là nơi khá khuất tầm mắt, có thể tranh thủ nghỉ ngơi được."

"Vậy ta đi một lát rồi về."

"Đến lúc thế tử điện hạ nói chuyện với Mộc thái giám xong thì sẽ báo cho Hong nội quan ngay."

"Cảm ơn!"

Ra On cúi đầu trước Chang nội quan tỏ vẻ cảm tạ, sau đó vội vàng chạy vòng ra sau bình phong. Thật ra, vừa rồi Ra On cứ luôn nhủ thầm trong lòng là nếu tìm được chỗ nào đó để ngồi nghỉ một lát thì tốt rồi.

Nghĩ đến khó khăn lắm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Ra On tràn đầy cảm xúc. Nhưng mà... nơi tốt đẹp thích hợp để nghỉ ngơi mà Chang nội quan đã chỉ đã sớm có người khác chiếm chỗ rồi.

"Tham kiến tham nghị đại nhân."

Lễ tào tham nghị Kim Yoon Sung nhìn thấy Ra On liền nở nụ cười: "Xem ra Hong nội quan cũng là đến đây để nghỉ ngơi."

"Vâng."

"Ngồi bên này đi."

"A, không cần đâu."

"Không phải đã đứng sau lưng điện hạ cả một ngày rồi sao, còn không ngồi xuống nghỉ ngơi nữa ngày mai sẽ không đi đứng bình thường được đâu, nghỉ một lát đi."

"Ta không sao cả." Làm sao có hoạn quan nào dám sóng vai ngồi cùng một chỗ với lễ tào tham nghị chứ.

Yoon Sung nhẹ nhàng rút chiếc ghế dựa bên cạnh mình ra kéo ngang bằng một nửa với chiếc ghế hắn đang ngồi: "Làm như vậy, ta sẽ che cho ngươi, sẽ không bị người khác nhìn thấy."

"Ta thật sự không sao."

Yoon Sung nhìn nàng rồi mỉm cười, một nụ cười thật chói mắt. Giống như hắn có thể hiểu hết những suy nghĩ ở trong lòng Ra On vậy: "Không cần như vậy, ngồi xuống đi."

"Ta làm sao có thể cùng ngồi song song với tham nghị đại nhân chứ?"

"Đừng lo lắng, ta cùng Hong nội quan có việc cần bàn với nhau, nên ta đã mời ngươi vào đây ngồi một lúc để tiện bàn việc."

"Vậy thì một nội quan được đại nhân triệu kiến bàn việc sao có thể ngồi ngang hàng với đại nhân được, thật sự rất vô lễ."

Đến con chim sẻ bay ngang qua cũng không tin được lời dối của Yoon Sung.

"Có ta ở đây sẽ không sao, ta sẽ chất vấn ngược lại những người dám nghi ngờ ngươi."

Đối với thái độ tự tin tràn đầy này, Ra On không khỏi gật đầu. Đúng vậy, sự tồn tại của lễ tào tham nghị Kim Yoon Sung lớn hơn Ra On tưởng nhiều.

Không biết có phải vì đã từng du học ở triều Thanh thời gian rất lâu hay không, Yoon Sung rất thân thiết với nhóm sứ thần lần này đến Joseon. Nhóm sứ thần triều Thanh từ vấn đề nhỏ cho đến vấn đề lớn đều sẽ nghe Yoon Sung giải thích rồi mới quyết định, có sự tin cậy rất lớn dành cho hắn.

Không chỉ có nhóm sứ thần triều Thanh, nagy cả quan lại ở Joseon cũng giống như đoàn sứ thần vậy, đều sẽ đi tìm Yoon Sung trước. Không kiêu ngạo không nịnh hót, đối đãi với người dưới cũng rất khiêm nhường tôn trọng, những người quen biết hắn đều phải giơ một ngón tay cái lên tận tình khen ngợi.

Cả một ngày Yoon Sung đều bận rộn đến không kịp thở, nhưng mà chính vì sự hối hả ngược xuôi này mà sự tồn tại của hắn trong triều đình có ý nghĩa rất lớn. Hiện tại, người có thể nắm được điểm không tốt của hắn chắc chỉ có một người.

"Đúng vậy, có một người."

Điện hạ Hoa Thảo. Nếu là điện hạ, thì kiểu gì cũng sẽ có ý kiến với địa vị và tính cách của lễ tào tham nghị.

"Người đến chỗ bình phong này không nhiều đâu. Cứ yên tâm mà nghỉ ngơi một lát đi."

Nghe thấy Yoon Sung lần nữa khuyên bảo, Ra On chần chờ một lát rồi đi về phía ghế dựa. Nàng thật sự rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, một lát thôi cũng được.

Ra On dùng ánh mắt "từ giờ trở đi chúng ta là đồng bọn" nhìn Yoon Sung. Dường như đọc được thông điệp trong đôi mắt của Ra On, Yoon Sung mỉm cười ôn hòa rồi gật đầu. Trước nụ cười có khả năng làm cho người ta buông bỏ cảnh giác đó, Ra On cũng cười theo.

"Vậy ta xin phép ngồi một lát nhé."

"Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ làm bình phong canh chừng cho Hong nội quan."

"Không, sao lại có thể để tham nghị đại nhân chịu phiền phức như thế được."

"Sao lại nói câu nghe buồn lòng như vậy, chúng ta là người ngoài sao?"

"Cái gì?" Không phải người ngoài thì là gì?

Yoon Sung hạ giọng, khe khẽ nói nhỏ: "Không phải chúng ta cùng sở hữu một bí mật sao?"

Vị quý tộc này, không phải đã nói là đừng có tùy tiện nhắc đến chữ "bí mật" rồi sao. Ra On phản xạ có điều kiện nhìn nhìn xung quanh.

"Đừng lo lắng, xung quanh không có ai." Yoon Sung tươi cười thân thiện.

Thái độ thân thiết hữu hảo tựa như tri kỷ mười năm vậy, tự nhiên đến cực hạn, ít nhiều cũng khiến cho ngày hôm nay của Ra On trở nên thoải mái hơn.

Cái kiểu thân thiết khiến người ta không đề phòng này nhất định là năng lực mà điện hạ Hoa Thảo cần. Vừa nhớ tới Lee Young liền nhớ tới cái kiểu vẻ mặt khô khan lãnh đạm đó, hoàn toàn khác xa Yoon Sung. Nếu Lee Young là mùa đông gió tuyết gào thét, thì Yoon Sung chính là hoa nở khi xuân về.

Vừa thầm ước gì trong trái tim thế tử điện hạ có thể cho sự ấm áp len lỏi vào một chút vừa đặt mông ngồi xuống, Ra On liền cảm thấy cảm giác mệt mỏi giảm bớt. A, bây giờ mới có cảm giác sống lại.

Chợt nghe giọng nói của Yoon Sung vang bên tai: "Nhưng mà thế tử điện hạ hình như bây giờ vẫn chưa thể nhận biết được khuôn mặt của nữ nhân nhỉ."

Nghe được Yoon Sung nói một câu hờ hững như vậy, Ra On sợ tới mức lập tức đứng lên: "Đại nhân biết sao?"

"Đương nhiên biết."

Cái gì vậy? Chẳng lẽ chuyện thế tử điện hạ không thể phân biệt khuôn mặt nữ nhân lại là một bí mật công khai nữa ở trong cung sao? Thật sự ở trong cung không có bí mật à?

"Sao ngươi lại đứng dậy?" Yoon Sung mỉm cười, đồng thời gõ nhẹ lên ghế ý bảo Ra On ngồi đi. "Chút khuyết điểm ấy của vương thế tử điện hạ cũng không có nhiều người biết, ta cũng là bởi vì từ bé đã có giao tình với vương thế tử điện hạ nên mới ngẫu nhiên biết được. Có lẽ những người biết chuyện này, bao gồm Hong nội quan và ta thì tổng cộng là có 5 người."

"Vậy sao?"

Không biết tại sao tâm tình nàng lại tốt lên! Tính luôn cả người nhà thì cũng chỉ có 5 người biết được bí mật của Lee Young, mà chính mình là một trong số đó. Biết được chuyện này đột nhiên Ra On có một cảm giác rất mãn nguyện.

"Điện hạ lúc nhỏ như thế nào vậy? Vị kia chắc là ngay từ nhỏ đã lạnh lùng giống như bây giờ nhỉ?"

"Làm sao có thể chứ! Điện hạ cũng không khác gì những đứa trẻ khác cả. Trước đây cũng sẽ ầm ỹ cười to, gặp chuyện buồn cũng sẽ hu hu khóc lớn."

"Làm sao có thể!" Điện hạ Hoa Thảo cũng sẽ ầm ỹ cười to và khóc lớn? Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi.

"Là thật đấy! Có một lần xảy ra một chuyện thế này, thế tử điện hạ cùng với bệ hạ, còn có ta nữa, cả ba chúng ta từng lén chạy ra khỏi cung, làm đủ loại chuyện mạo hiểm, còn tranh cãi ầm ỹ nữa, kết giao được bạn mới cho đến khi hết thời gian phải về... Nhưng trên đường về lại bị phát hiện!"

"Sau đó thì sao?"

"Đương nhiên là ta và thế tử bị đánh. Sau đó có một lần điện hạ đột nhiên biến mất, cung điện bị lật tung cả lên. Từ đó về sau bên người vương thế tử điện hạ luôn có ít nhất một võ sĩ không rời nửa bước, tuy trên danh nghĩa là vì bảo hộ vương thế tử, nhưng thực ra là một loại giám sát để đề phòng tai họa, sợ thế tử lại không nói không rằng biến mất."

"Chẳng lẽ hiện tại cũng còn bị giám sát như thế sao?"

"Không biết nữa. Bên người tuy vẫn có vẻ như bị chú ý chặt chẽ thì phải. Nói mới nhớ, vẫn luôn nhìn thấy bên cạnh điện hạ có một vị thái giám đứng tuổi mà."

Ngay lúc đó.

"Choi nội quan!" Giọng nói của Lee Young vượt qua bình phong truyền về từ phía Đông Cung Điện.

Yoon Sung bật cười: "Ừ là vị đó đó, phong thái nói chuyện của thế tử y chang vậy nè."

Ra On kích động chạy ra khỏi tấm bình phong.

Đập vào mắt là hình dạng Lee Young đang ngồi trên đài, Mộc thái giám vốn lúc nãy đang nói chuyện với thế tử giờ đã không thấy đâu. Đã nói là nếu họ nói chuyện xong thì sẽ đi tìm ta, cái vị Chang nội quan tự tin tràn đầy đó rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Không tìm thấy được Chang nội quan, Ra On chạy ra đứng sau lưng Lee Young. Nhưng nàng cũng không quay đầu nhìn xung quanh mà chỉ tập trung nhìn Choi nội quan, người mà hiện tại Lee Young đang nói chuyện.

"Choi nội quan, cứ như vậy về tẩm cung trước đi."

"Người nói hiện tại sao?" Khóe mắt Choi nội quan toát ra sự kinh ngạc. Sao lại bảo mình đi trước nhỉ? Chẳng lẽ thế tử còn có chuyện riêng gì cần làm sao?

"Thời gian nhóm sứ thần ở lại Triều Tiên cũng không ngắn. Những chuyện còn chưa nói để sau hẵng nói tiếp. Hôm nay cứ tận hưởng vui chơi đi, muốn gặp ta thì có thể đến tẩm cung."

"Tuân mệnh." Nói rồi Choi nội quan cáo lui.

Lee Young cũng đứng lên khỏi ghế. Đi được vài bước, đột nhiên Lee Young dừng lại, xoay người nhìn Ra On nói: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"..."

"Hong Ra On, ngươi ở đó làm gì vậy?"

"Dạ?" Nghe Lee Young nói xong, Ra On cố hết sức thay đổi vị trí, nhích lại gần Lee Young một chút.

"Trong lúc tổ chức yến hội, ngươi không thể rời ra nửa bước, ngươi đã quên rồi sao?" Nói xong Lee Young liền sải từng bước lớn đi về phía Trọng Hi Đường.

Ra On vẻ mặt mang sự xấu hổ nhìn theo tấm lưng của hắn, sau đó xoay người lại, nhìn Yoon Sung vẫn đang đứng ở chỗ bình phong, cúi đầu nói: "Như vậy ta xin phép đi trước."

Thấy được cái gật đầu của Yoon Sung, Ra On liền chạy bước nhỏ đuổi theo Lee Young. Lee Young đã cách một quãng xa, bước chân lại dài nên ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt. Ra On vội vã cố gắng bắt kịp bước chân hắn.

Nhưng lại nghe phía sau có tiếng bước chân vội vã không ngừng không kém cạnh gì nàng.

"Hong nội quan, Hong nội quan."

Là Yoon Sung.

"Tham nghị đại nhân." Có chuyện gì mà gấp như vậy?

"Ngươi quên cầm cái này đi rồi!"

"Cái này..."

Yoon Sung thở hồng hộc chạy tới, từ ông tay áo lấy một bọc mứt hoa quả đưa cho Ra On. Chính là cái loại mứt hoa quả chỉ có vương tộc và khách của vương thất mới được ăn.

"Sao lại cho ta cái này?"

"Lúc nãy thấy Hong nội quan hình như rất thích ăn nên ta đã đi lấy thêm."

"Ta không dám nhận, đại nhân chăm sóc chu đáo quá rồi."

"Ta cũng đã lấy đưa đến đây rồi, ngươi chỉ cần cầm lấy ăn là được."

Ngay lúc Yoon Sung đang nửa cưỡng chế nhét mớ mứt hoa quả vào tay Ra On thì...

"Cách xa đứa nhỏ ấy ra một chút!"

Nghe được giọng nói truyền đến từ trong bóng đêm, Yoon Sung và Ra On đều đồng thời chuyển tầm mắt nhìn về hướng đó.

Trong chốc lát.

Trong bóng đêm dày đặc, một người nam nhân như xé màn đêm, tiêu sái chậm rãi bước đến. Người nam nhân ấy có hàn khí quanh người như băng tuyết mùa đông, Lee Young tiến về phía hai người. Hắn dùng sức hất cái tay Yoon Sung đang nắm lấy tay Ra On ra, đồng thời kéo Ra On về phía lồng ngực của mình.

Không cam lòng tụt lại phía sau, Yoon Sung tiến lên dựa vào bên cạnh Ra On nói: "Thần có thứ quan trọng cần đưa cho Hong nội quan."

"Thứ mà đứa nhỏ này cần, ta đưa là được."

"Chỉ là chút đồ vụn vặt thôi."

"Nếu là thứ vụn vặt thì lại càng không cần đến ngươi."

Hai người cứ như mặc kệ Ra On, cứ thế đấu mắt với nhau. Trên đỉnh đầu họ, ánh trăng màu trắng ngà đang chiếu sáng, còn dưới này, không khí ngày càng căng thẳng hơn.

Trong bầu không khí đó, gương mặt trắng trẻo của Ra On cứ thế đứng giữa hai người. Rốt cuộc vì sao họ lại như vậy?

Không biết qua bao lâu.

Trong không khí căng thẳng như sắp sửa bùng nổ đó, Lee Young lên tiếng trước: "Lễ tào tham nghị ở đây làm gì?"

"Hình như Hong nội quan cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì, thần tìm chút thức ăn cho hắn ăn đỡ đói."

"Hoạn quan của ta chịu đói thì sao có thể để lễ tào tham nghị nhọc lòng lo lắng được?"

"Mặc kệ là hoạn quan, hay là lễ tào tham nghị, không phải đều là những người làm việc vì Joseon sao, cho nên giúp đỡ nhau một chút thì thần thấy không phải là chuyện gì kỳ lạ cả."

"Xen vào việc của người khác!"

"Sao cơ?"

"Đứa nhỏ này là người của ta, người của ta do ta phụ trách, cho nên không cần tham nghị lo lắng."

Nghe thấy Lee Young kiên quyết nói vậy, trên mặt Yoon Sung hiện ra một nụ cười buồn bã: "Vẫn lạnh nhạt với thần như vậy!"

"Nếu đã xong chuyện rồi thì lui ra đi!"

"... Như vậy thần xin cáo lui." Dừng một lát, Yoon Sung dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm Ra On rồi sau đó thối lui.

Bóng dáng Yoon Sung vừa biến mất, Ra On liền dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lee Young: "Vì sao lại lạnh lùng với đại nhân ấy như vậy? Lễ tào tham nghị không phải họ hàng với người sao? Dù thế nào cũng phải nể mặt nhau một chút chứ!"

"Cho nên mới càng đối xử với hắn như thế!"

"Câu này là có ý gì?"

"Ngươi không cần phải biết chuyện đó đâu."

"Tuy không biết hai người có ẩn tình gì, nhưng cũng đâu cần dùng ánh mắt lạnh băng đến như vậy."

"Cho dù là người thể hiện ý tốt với ngươi cũng chưa chắc đã là người tốt đâu, cung đình là nơi nguy hiểm hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng."

"Câu này hình như có hàm ý gì đó thì phải."

"Không có hàm ý đặc biệt gì cả, chính là..."

"Chính là làm sao?"

"Ở trong cung không tồn tại những thứ như là hữu duyên, tình thâm hay là hảo ý."

"Nói vậy ý tốt mà điện hạ Hoa Thảo dành cho ta cũng là có ý đồ nào khác sao?"

Ra On buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, sau đó nhanh chóng lấy tay bịt miệng, may là Lee Young không quá để ý.

"Ý đồ... có lẽ đúng là ta có ý đồ!" Đột nhiên Lee Young có vẻ tâm trạng đã khá lên, mỉm cười, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ra On rồi dợm bước: "Vậy thì đi thôi!"

"Thế này là muốn đi đâu vậy?"

"Không phải đã nói rồi sao? Không được phép rời ta nửa bước."

"Cái gì?"

"Hiện tại ngươi cách ta những ba bước đấy, còn không mau bước hai bước rưỡi lại đây à?"

"Khoan đã, chờ một lát."

Ra On dừng chân khiến Lee Young dừng theo.

"Chuyện bảo phải ở bên cạnh không rời nửa bước hầu hạ điện hạ, chắc là không phải bao gồm luôn buổi tối cũng phải hầu hạ bên người chứ?"

"Chẳng lẽ buổi tối thì sẽ không có sứ thần đến tìm ta sao?"

"Ơ vậy ta ngủ ở đâu?"

"Đương nhiên... là trên giường của ta rồi, còn ngủ ở đâu nữa!"

"Cho nên bây giờ ý là bảo ta đến phòng ngủ của điện hạ Hoa Thảo sao?"

"Đúng vậy."

Người có biết hiện tại người đang nói một câu rất nguy hiểm không?

Nhưng Lee Young không hề biết suy nghĩ trong lòng Ra On, hắn tiếp tục kéo tay lôi nàng đi: "Nhanh đi ngủ đi, chứ nếu tiếp tục đứng tần ngần như vậy thì tối nay khỏi ngủ mất."

Ra On bị Lee Young lôi xềnh xệch, không còn cách nào, chỉ có thể đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net