Chương 37: Cuộc chiến của những đóa hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra On vừa mới tỉnh ngủ, mang vẻ mặt mờ mịt cùng với đầu óc trống rỗng ngồi dậy. Đây là làm sao vậy? Một loại cảm giác xa lạ khiến nàng chậm rãi chuyển động tầm mắt. Nhìn qua tấm màn được thêu tinh xảo, ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu sáng lên những giá sách mang hơi thở cổ kính. Ánh sáng như bươm bướm khe khẽ xuyên qua giá sách, ngưng tụ tại chiếc bàn đọc sách được chạm trổ tinh vi. Ra On nhìn chăm chú vào những vât dụng tinh xảo trân quý được đặt trên chiếc bàn ấy, nàng không khỏi há hốc.

"A..." Đẹp quá, Ra On mở miệng than khẽ. Nhưng ta đang làm gì thế nhỉ? À không, phải nói là ta đang ở đâu đây?

Chớp mắt một cái, đầu óc nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại. Giống như đùng một cái tỉnh luôn cả ngủ, mọi kí ức ngày hôm qua ùa về trong đầu.

Vì sứ thần đến đây nên cả một ngày Ra On đều phải đi sát sau lưng thế tử điện hạ, còn nữa... đột nhiên tấm lưng trần của thế tử xuất hiện trước mắt. Hai má của Ra On lập tức nóng rực.

Ký ức không chỉ dừng lại ở đó. Đêm qua, thế tử điện hạ mời ta ngủ chung. Vì không dám phạm thượng nên đã làm trái mệnh lệnh của hắn, lấy cớ là muốn được ngồi bên cạnh hầu hạ giấc ngủ cho hắn. Chính là ở đằng kia, rõ ràng hôm qua ta ngồi ở cái góc đó, chính là ở dưới cái cửa sổ kia, vì sao hiện tại lại ở đây? Cái chăn hoa lệ cầu kì này là...!!!!

"Nhất định là điên rồi!" Ra On không khỏi hét lên!

Bị chính âm thanh mình hét lên làm giật mình, Ra On che miệng nhìn quanh bốn phía, may mà trong phòng không có ai. Chủ nhân của căn phòng là Lee Young không biết đã đi đâu, những cung nữ thái giám đứng canh ngoài cửa cũng không thấy bóng dáng. Cái nơi mà Ra On vừa mới đánh một giấc ngon lành này, chính là tẩm cung của thế tử điện hạ.

"Ôi." Sao ta lại làm như vậy nhỉ? Ra On không nhịn được mà thở dài một hơi. Rốt cuộc là ngủ từ lúc nào?

Không nhớ nổi nữa. Đầu óc bây giờ giống như bị lửa đốt sạch rồi vậy, không nghĩ được cái gì cả, chỉ còn sót lại trong đầu kí ức về chuyện nàng đã có dược một giấc ngủ vô cùng ấm áp và thoải mái. Vấn đề là giấc ngủ này dễ chịu và ấm áp đến kỳ lạ.

Chắc không phải là tối qua trong lúc mộng mị vô ý thức đã tự mình chui vào trong chăn chứ? Nếu không thì sao ta lại nằm ở đây? Ta ngủ ở chỗ này thì điện hạ Hoa Thảo ngủ ở đâu? Không, quan trọng hơn là lúc ta ngủ liệu có từng nói lung tung làm lộ ra chuyện mình là nữ tử hay không?

"A, đúng là muốn điên mà." Vì không nhớ nổi trong lúc mơ màng mình đã làm ra hành động gì, Ra On ôm đầu không biết làm sao.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Ra On ý thức được có người đang bước vào. Trái tim nàng như rơi xuống vực sâu, nàng lập tức đứng thẳng dậy, gục đầu xuống chào.

"Điện hạ, đêm qua..." Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tuy là muốn trực tiếp hỏi như thế, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được.

"Hong nội quan."

Giọng nói khàn khàn làm Ra On ngẩng đầu lên, người bước vào không phải là Lee Young mà là Choi nội quan. Không biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà khuôn mặt của vị nội quan này cứ như đã già đi 10 tuổi trong một đêm. Nhìn ánh mắt sâu thẳm cộng với vành mắt đen thui đáng sợ của Choi nội quan, Ra On không tự chủ được lùi về sau vài bước.

"Choi nội quan, đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Hong nội quan."

"Vâng, Choi nội quan!"

"Bây giờ ngươi định làm gì?"

"Sao?"

"Đã muộn thế này rồi... sao còn chưa đi làm việc nữa?" Choi nội quan đành nói lảng sang chuyện khác.

Ra On đổ mồ hôi lạnh lắp bắp nói: "Vâng, thực xin lỗi, tiểu nhân cũng không biết thế nào lại biến thành loại tình huống này nữa."

Choi nội quan liền lắc đầu: "Hong nội quan, ngươi... làm sao bây giờ... làm sao bây giờ..."

Thế rồi Choi nội quan không nói thêm gì cả.

"Ít nhiều nhờ có Hong nội quan mà điện hạ bình tâm trở lại, chúng ta hẳn nên cảm tạ hắn."

Lời nói của Park Do Young cứ quanh quẩn bên tai Choi nội quan. Choi nội quan một lần nữa mở miệng: "Mà thôi, ngươi hôm nay hẳn là rất mệt nhọc rồi."

"A?" Mệt nhọc? Bởi vì ngủ nhiều quá nên váng đầu sao? Chứ mệt chỗ nào?

"Ngươi nghỉ ngơi một lúc đi, chuyện của ngươi còn cần phải trải qua một khoảng thời gian cân nhắc mới có thể quyết định."

"Nhưng mà..." Sao tự nhiên lại bảo ta nghỉ ngơi, sao cứ thấy bất an thế này? Không lẽ vì ngủ trong tẩm cung của thế tử điện hạ nên chuẩn bị bị trục xuất khỏi cung ư?

Choi nội quan nhìn chăm chú vào đôi mắt đang mở to của Ra On, thở dài một hơi. Ngủ cùng thế tử điện hạ một đêm, nếu số tốt thì sẽ được sắc phong địa vị tương ứng, nhưng lần này đối tượng lại là nam tử, à không, là một thái giám. Nếu việc này bị người đời biết, không thể tránh khỏi bị họ thóa mạ, nhưng cũng không thể lập tức giải quyết được.

Đây cũng không phải là chuyện một mình hắn có thể quyết định, hẳn là còn phải nói chuyện lại với đại nhân Park Do Young nữa. Choi nội quan nói: "Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt cả, nên ngươi nghỉ ngơi đi, buổi tối lại đến."

"Vâng." Ra On mang vẻ mặt bất an đi ra ngoài. Làm sao bây giờ? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Choi nội quan... xem ra ta đã làm gì thế tử điện hạ rồi.

Gió thu nhẹ nhàng khoan khoái khẽ phất dưới chân, Ra On bước đi giữa tiếng xào xạc của những chiếc lá thu trên mặt đất. Mặc dù khung cảnh rất yên bình, nhưng lòng nàng không cách nào an ổn.

Rốt cuộc vì sao lại ngủ nhỉ?

Hơn nữa còn to gan đến mức ngủ ở tẩm điện của thế tử điện hạ. Thật sự không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chắc không phải mình đã đạp thế tử xuống giường chứ? Mà điện hạ Hoa Thảo mất tích càng làm nàng thấy tình hình căng thẳng, cộng thêm vẻ mặt đăm chiêu khổ sở của Choi nội quan nữa chứ.

Từ nay về sau ta biết làm sao bây giờ? Chắc không phải thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn gì chứ? Tuy đã nói cả hai là bạn, nhưng giữa ta và điện hạ Hoa Thảo còn có sự khác biệt về thân phận giữa thế tử điện hạ và thái giám. Thái giám lại dám chiếm giường của thế tử, dù điện hạ Hoa Thảo có coi ta là bạn đi nữa thì chắc cũng không chấp nhận nổi.

Ngay tại khi Ra On đang hoang mang lo sợ bước đi, có một đám thái giám vội vã đi ngang qua nàng. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bước chân của đám người đó hối hả như vậy, chắc hẳn là việc rất gấp cần xử lý.

Ra On dừng bước, nhìn chăm chú vào đám thái giám kia một lúc, sau đó lại đi tiếp. Nhưng rồi lại có thêm một đám cung nữ cũng vội vã đi lướt qua người Ra On rồi đi cùng hướng với những thái giám kia.

Có chuyện gì sao? Ngẩng đầu nhìn bốn phía, có đến vài ba nhóm cung nữ thái giám đang bước đi rất vội vã. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Vừa đúng lúc đó.

"Hong nội quan."

Nghe thấy có người gọi tên mình, Ra On quay đầu ra sau nhìn. Người đang vẫy tay gọi nàng kia chính là Do Ki.

"A, Do nội quan."

"Ngươi cũng đi đến nơi đó sao?"

"Gì cơ?"

"Thì là nơi đó ấy."

"Huynh đang nói gì thế?" Ra On mang vẻ mặt mờ mị nhìn Do nội quan.

Do Ki nói: "Chậc chậc, Hong nội quan, chẳng lẽ ngươi chưa nghe tin đồn sao?"

"Tin đồn? Tin đồn gì cơ?"

Do Ki nhìn chung quanh một chút rồi thấp giọng nói: "Chiến tranh nổ ra rồi."

Ra On bị bất thình lình một câu ngây dại: "A? Chiến tranh?"

Chiến tranh không phải là sự kiện có quan hệ đến an nguy quốc gia ư? Nhưng trên mặt Do Ki lại ngập tràn sự hưng phấn thế kia?

"Nào, nhanh lên, đi xem chiến tranh."

"Chiến tranh nổ ra thì không phải chúng ta nên nhập ngũ sao?"

"Không phải chiến tranh đó đâu, chiến tranh lần này... nói thế nào nhỉ? Là cuộc chiến của những đóa hoa."

"Cuộc chiến của những đóa hoa?"

Ra On nghe không hiểu rốt cuộc hắn đang nói cái gì. Chiến tranh là chiến tranh, hoa là hoa. Đằng này lại là cuộc chiến của những đóa hoa, chẳng lẽ hoa cúc đánh với mẫu đơn sao?

"Ai nha, thời gian đã qua lâu như vậy rồi sao? Mau lên, đi nhanh thôi."

"Nhưng phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã chứ."

"Đừng hỏi nữa, đến đó rồi sẽ biết."

Do Ki vội vã cất bước, Ra On cũng nhanh chóng bước theo sau, trong lòng đầy sự hiếu kì.

Ra On đi theo hắn đến hậu viện của Vinh Hoa Đường. Vừa mới tới gần Vinh Hoa Đường thì cảnh tượng hai hàng người đối đầu nhau đã tiến vào trong mắt.

Lấy Vinh Hoa Đường làm vị trí trung tâm, người đứng bên phải là công chúa Myung Eun, bên trái chính là công chúa Tiêu Dương lần này đồng hành đoàn sứ thần từ nhà Thanh đến. Hai vị công chúa đứng cách nhau chừng ba bốn bước. Hai người cứ thế nhìn đối phương, không khí giữa họ vô cùng nghiêm trọng, rõ ràng là đã có chuyện gì đó không bình thường xảy ra giữa họ.

"Ố ồ, hình như sắp bắt đầu rồi." Do Ki hứng trí bừng bừng nói.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà sắc mặt hai người đó kém vậy?"

"Không phải ta mới nói rồi sao? Là chiến tranh đấy."

"Chẳng lẽ chiến tranh mà huynh nói là..."

Đáp lại câu hỏi của Ra On, Do Ki gật đầu: "Chính là chiến tranh của hai vị công chúa này."

Khi đó Ra On mới hiểu vì sao Do Ki lại nói là cuộc chiến của các đóa hoa, công chúa Myung Eun và công chúa Tiêu Dương đều là hai vị mỹ nhân hiếm có khó tìm.

"Nhưng vì sao lại xuất hiện tình huống hiện tại?"

Một bên là công chúa Joseon, một bên là công chúa triều Thanh. Nếu nói đến mục đích quan hệ ngoại giao cho hai người thì hai người này thiếu điều thành tỷ muội tri kỉ với nhau mới đúng. Giờ không thành tri kỉ thì cũng thôi đi, hai người này cũng không có hiềm khích gì mà lại đến nỗi nhìn nhau như kẻ thù thế này chứ?

"Cái này là vì..." Do Ki bắt đầu nhỏ giọng kể chuyện.

Chuyện này là do đám nhiều chuyện trong cung gây ra. Đám người trong cung đã lấy công chúa Tiêu Dương và công chúa Myung Eun lên bàn cân so sánh xem giữa người được xưng tụng là mỹ nhân bậc nhất Joseon và mỹ nhân đệ nhất triều Thanh thì rốt cuộc ai đẹp hơn. Thậm chí còn tổ chức cá độ nữa.

Sau khi lời đồn lan truyền thì cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, rồi lan truyền kiểu gì cuối cùng biến thành hai vị công chúa có ý muốn cạnh tranh lẫn nhau. Lúc đầu cả hai vị công chúa cũng không để ý lắm. Nhưng qua một thời gian rồi cộng thêm lời đồn cứ lớn dần, thế là họ cũng xem nhau như đối thủ cạnh tranh vậy.

Chiến tranh bắt đầu nổ ra từ buổi tối hôm nọ hai người vô tình gặp nhau.

Hôm đó công chúa Tiêu Dương cố ý tiếp cận Lee Young bất thành, bị hắn lạnh nhạt khiến nàng rất tức giận nên nàng bỏ đi. Vừa vặn lúc đó công chúa Myung Eun cũng đang đi tản bộ. Myung Eun là vì Ra On nên tâm trạng cũng không mấy tốt.

Ngay trong lần đầu gặp mặt, hai người đã có cảm giác muốn cạnh tranh mãnh liệt với người còn lại. Cả hai đều tự kiểm tra lại y phục trên người mình rồi sau đó nở một nụ cười hài lòng.

Công chúa Tiêu Dương lộ vẻ tự tin mở miệng trước: "Là công chúa Myung Eun đây mà."

"Đã muộn thế này công chúa Tiêu Dương còn có chuyện gì mà đến hậu viện thế?"

"Nghe nói hậu viện Xương Đức Cung rất đẹp nên ta muốn đến xem thử."

"Ồ, vậy sao?"

Trên mặt Myung Eun tràn đầy tự tin. Hậu viện Xương Đức Cung vốn là nơi người người ca tụng, khen không dứt miệng: "Không biết công chúa Tiêu Dương thấy thế nào? Ta rất tò mò, cũng thấy lo lắng, không biết công chúa có thấy hài lòng với cảnh sắc nơi đây không?"

Rồi công chúa Tiêu Dương nở một nụ cười vi diệu mở lời: "Nên nói thế nào đây nhỉ?"

"Vậy là có ý gì?"

"Thân là khách mà nói những lời này có chút ngượng ngùng. Nhưng nếu ta nói những lời trong lòng ra, e rằng sẽ khiến chủ nhà đỏ mặt mất."

Nháy mắt, công chúa Myung Eun khẽ nhướn mày đôi chút. Ý của Tiêu Dương là phong cảnh ở hậu viện không đẹp sao? Tuy nhiên Myung Eun vẫn lễ độ mỉm cười nói: "Ha ha ha. Công chúa nói gì vậy? Cứ nói ra đi, nghe ra có vẻ nơi này còn kém điều gì đó."

"Không thể chỉ ra được điểm nào cả."

"Ha ha ha, nói như vậy là có ý gì?"

"Ai dà, ta cũng đã cố hết sức rồi. Ha ha ha, ta chính là người có muốn giấu giếm chuyện gì cũng không giấu được. Luôn thành thật thẳng thắn là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của ta, phụ vương của ta cũng từng nói như thế, ha ha ha."

"Công chúa Tiêu Dương có lời gì cứ nói thẳng đừng ngại."

"Đã như vậy thì công chúa đừng hối hận nhé. Không biết công chúa nghe xong sẽ thấy thế nào chứ ta thấy... Joseon này càng nhìn càng thấy kỳ quái."

"Cái gì kỳ quái?"

"Bất kể là gặp phải chuyện gì hay vật gì, kể cả nữ nhân nữa, cái nào cũng chỉ có một màu, giản dị tới kỳ cục. Ha ha ha, cảnh tượng này ở triều Thanh không bao giờ thấy được đâu. Ngay cả người chỉ đến đây ngắm cảnh, ở tạm như ta cũng thấy quan ngại hết sức."

Khóe mắt Myung Eun giật giật. Cái này rõ ràng là không có cái gì lọt vào mắt được mà. Lấy sự vật và phong cảnh chỉ là cái cớ, chủ yếu là muốn nói nữ nhân ở đây "giản dị đến kỳ cục", nói tóm lại là chê Joseon nghèo hèn, chê Myung Eun cục mịch mộc mạc.

Nhất thời kích động, Myung Eun không tự chủ được thể hiện vẻ mặt cao ngạo, ngẩng cao đầu rồi nói: "Joseon vốn là quốc gia coi trọng sự mộc mạc tự nhiên, chứ quá mức chẳng phải cũng không tốt sao? Trang điểm không lòe loẹt và bày trí tự nhiên của quốc gia này ở trong mắt công chúa lại trở thành sự nghèo khó sao? Cũng phải, mắt nhìn của người thích trang điểm nồng đậm, to son trát phấn thật nhiều như bên nhà Thanh thì đương nhiên sẽ như vậy rồi."

"Công chúa vừa nói trang điểm nồng đậm sao?" Trên trán Tiêu Dương nổi gân xanh.

Myung Eun mỉm cười nói tiếp: "Ai nha, ta nói sai rồi. Cho phép ta hủy bỏ lời vừa nói."

"Đương nhiên phải..."

"Nhưng ở nơi này thì cái gì cũng không qua được sự mộc mạc giản dị cả. Y phục trang sức hoa lệ quá mức làm người ta hoa cả mắt thì cũng không có hay đâu, chỉ gây đau mắt cho người nhìn thôi. Mà ở quốc gia của ta thì kĩ nữ rất ưa thích loại hình lòe loẹt này, nên con gái nhà lành mà trang điểm như thế sẽ không thích hợp, sẽ bị cho là hạng đê hèn. A! Đương nhiên không phải nói công chúa rồi, chẳng qua chỉ là sở thích và phong tục của các quốc gia không giống nhau thôi."

Những lời của Myung Eun thành công chọc giận Tiêu Dương: "Y phục và trang sức hoa lệ của ta là tượng trưng cho địa vị cao sang quyền quý. Hừ, dựa vào điều kiện của quốc gia bé tí này, có muốn được hoa lệ e rằng cũng không có điều kiện làm được."

"Không phải không có điều kiện làm được mà là không thích làm thôi. Trong phòng ta còn nhiều trang sức lắm, cho dù ta ở địa vị này đi nữa cũng không quan tâm đến bề ngoài như thế. Vì sao? Bởi vì không trang điểm mới là vẻ đẹp thật sự, không cần trang sức. Chỉ có những người không tự tin vào dung mạo của mình mới dùng phấn son và trang sức để ngụy trang, tô điểm thêm cho mình mà thôi. Vậy nên với ta mà nói là không cần thiết."

"Ý công chúa là ta không tự tin về dung mạo của mình?" Đột nhiên, Tiêu Dương nổi nóng.

"A, ta đâu có nói là công chúa đâu."

"Không phải công chúa đang nói mỹ mạo của ta đây không bằng công chúa sao?"

"Công chúa nghĩ như vậy ta cũng hết cách, nhưng nhìn thấy công chúa tức giận như vậy thì xem ra bị ta nói trúng rồi."

"Công chúa quả là tự tin về dung mạo của mình quá đấy."

"Cho đến giờ cũng chưa từng nghe ai nói ta không bằng người đó."

Hai nữ tử dùng sức trừng mắt nhau. Cuộc chiến không tiếng động giữa hai vị công chúa cứ thế diễn ra. Rồi họ cùng nhìn về phía những cung nữ thái giám đi theo mình mà hỏi.

"Theo ý của ngươi thì ai đẹp hơn?"

"Nói, ai đẹp hơn?"

"Chuyện này... chuyện này..."Ai mà dám trả lời câu này chứ!

"Rồi cứ thế dẫn đến trận chiến cho đến ngày hôm nay."

Nghe Do Ki kể xong, Ra On dời tầm mắt nhìn về phía hai vị công chúa. Cả hai người này đều là quốc sắc thiên hương, khó mà phân định ai đẹp hơn ai.

"Cứ nhìn nhau như thế thì có thể tìm ra đáp án sao?" Ra On hỏi.

Do Ki nhanh nhảu đáp: "Vậy nên hôm nay đã mời đến một trọng tài."

"Trọng tài?"

"A, vừa khéo, trọng tài đến rồi."

Ra On nhìn về phía Do Ki đang chỉ. Xa xa có một cô bé mang gương mặt tươi cười đang đi tới.

"Vị này không phải là công chúa Young Eun sao?"

"Đúng vậy, chỉ có công chúa Young Eun mới có thể phán định thắng bại mà thôi."

"Vì sao?"

"Ánh mắt của trẻ con là trung thực chính trực nhất. Hơn nữa tính tình của công chúa trước giờ vẫn thẳng thắn nên chỉ cần do công chúa Young Eun nói ra thì tin là hai vị công chúa kia sẽ chấp nhận thôi."

"A, thì ra là thế." Ra On gật đầu.

Phía sau, công chúa Young Eun tiến vào Vinh Hoa Đường rồi chuyển tầm mắt hết từ công chúa Myung Eun đến công chúa Tiêu Dương. Trên đường đi cô bé đã được nghe kể về tình hình rồi.

Myung Eun mang vẻ mặt ôn hòa tươi cười mở miệng nói: "Young Eun à, muội thấy ai là người xinh đẹp nhất ở đây?"

Nghe được lời này, công chúa Young Eun trợn tròn hai mắt nhìn quanh bốn phía.

"Không cần sợ, chỉ là mọi người tò mò muốn biết nên mới hỏi muội thôi. Cứ nói đúng theo cảm giác của muội là được, trong mắt của muội, ai là người xinh đẹp nhất ở đây nào?"

Công chúa Tiêu Dương cũng tiến về phía trước, nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng với Young Eun rồi nói: "Ở trong mắt muội ai xinh đẹp nhất vậy? Muội đến nắm tay người đó đi."

Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào công chúa Young Eun. Sẽ chọn công chúa Myung Eun cùng là người Joseon với nhau hay là sẽ chọn công chúa Tiêu Dương mỹ lệ sáng chói của nhà Thanh đây?

"Nhanh chọn đi."

"Còn đang do dự gì vậy? Mau chóng đến nắm tay một người đi."

Hai vị công chúa cứ thế đồng thời hỏi dồn, nhưng công chúa Young Eun vẫn không nhúc nhích.

Một lúc sau, công chúa Young Eun bắt đầu di chuyển. Cô bé nắm lấy tay của người xinh đẹp nhất nơi này. Người đó chính là người vốn dĩ đang đứng ở sau lưng Young Eun hóng hớt chuyện ở đây, Ra On.

"Hả? Cái gì vậy?" Ra On cuống quýt kêu lên.

Công chúa Young Eun cầm tay Ra On, lẳng lặng viết vài chữ: "Theo ta, trong những người ở đây, Hong nội quan là người xinh đẹp nhất."

"Đa... đa tạ." Đối mặt với tầm mắt không mấy tốt đẹp của mọi người, Ra On toát mồ hôi lạnh nở nụ cười cứng ngắc.

Young Eun dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên đặc hữu của một đứa trẻ nhìn Ra On rồi cứ thế nắm tay Ra On ra khỏi Vinh Hoa Đường. Hai người đi rồi không khí lập tức thay đổi, cả đám người tụ tập ở chỗ này không ai dám nói chuyện cả.

Không biết vì sao lại có cảm giác thất bại ập đến, Tiêu Dương cắn đôi môi đỏ mọng. Không phải thua dưới tay công chúa Myung Eun mà lại là một thái giám ti tiện. Công chúa Myung Eun cũng bị đả kích cực lớn, nàng cũng đứng im không nhúc nhích. Cả hai người cứ thế bất động.

Không biết qua bao lâu. Hai vị công chúa cuối cùng cũng di chuyển, cứ thế từng người lần lượt đi khỏi Vinh Hoa Đường.

Nhìn bộ dạng ủ rũ của hai vị công chúa, Sung Yeol hỏi Do Ki: "Nhưng mà Do nội quan này, vậy trận này ai thắng?"

Do nội quan ngập ngừng nói: "Hong nội quan chăng?"

***

Người chiến thắng trong cuộc thi sắc đẹp ấy hiện đang mang vẻ mặt mệt mỏi trở về Tư Thiện Đường. Nhớ đến lúc công chúa Young Eun cầm tay mình, nàng lại thấy tâm tình phức tạp.

"Ta đã trở về."

Trở về chỗ ở Ra On theo thói quen hô to, nhưng trong phòng không có ai cả.

"Đã đi đâu rồi sao?" Nhìn chung quanh không có một bóng người, Ra On lẩm bẩm. "Ơ? Đây là tiếng gì vậy?" Không biết tiếng nước chảy phát ra từ nơi nào.

Tiếp theo, tiếng đổ nước ào ào lại đập vào tai. Ra On bắt đầu đi về hướng phát ra tiếng nước. Âm thanh hình như truyền từ nhà bếp của Tư Thiện Đường.

"Ở đó... có ai sao?" Ra On vươn đầu nhìn qua khe cửa, nhỏ giọng hỏi.

Trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net