Chương 45: Đúng vậy, chính là như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn tưởng cơn mưa mùa thu sẽ rất dữ dội, nhưng chỉ ào xuống một lúc rồi lập tức ngừng. Cơn mưa vừa xuất hiện bất chợt ấy, bây giờ lại biến mất tăm. Ra On ngẩng đầu nhìn lên trời. Thật đúng là thời tiết thất thường, vừa mới mưa rơi tầm tã xong, bây giờ lại khô ráo như thường.

Dường như không biết được tâm trạng của nàng, Lee Young đi phía sau đột nhiên bước chân vội vã. Từ nơi nào đó truyền đến tiếng người huyên náo, tiếng bước nhân nhộn nhịp. Là ai vậy? Có chuyện gì gấp cần phải đi làm sao? Nhưng tiếng huyên náo đó không biết thế nào mà một lát sau đã bao quanh Lee Young và Ra On.

"Mua kẹo Hoàng Đỉnh đi, mua kẹo Hoàng Đỉnh ăn ngon tới độ muốn chết người luôn đi nào."

"Ăn thử bánh mật ong quý giá đi. Lỡ mà bỏ qua cơ hội này, thì sẽ không còn được ăn món ngon như vậy nữa đâu."

Một nhóm trẻ con chừng 10 tuổi trên tay cầm năm sáu cây kẹo và mấy cái bánh mật ong đang đứng xung quanh họ. Đã sắp sửa trung thu, nhưng bởi vì cơn mưa bất chợt mà không bán được hàng, hiện giờ mưa đã tạnh, lũ trẻ lập tức ào ra mời chào mua hàng với Ra On và Lee Young.

Ra On cất tiếng thở dài: "Còn có những đứa trẻ thế này nữa."

Sắp tới trung thu, thường sẽ thấy những thương nhân lợi dụng lòng thương người của người dân để bán hàng. Chẳng lẽ lần này là lợi dụng trẻ con sao? Lee Young vừa suy nghĩ trong đầu vừa nhìn lũ trẻ.

"Kẹo này bao nhiêu tiền?"

"3 lượng."

Nhìn thấy Lee Young có hứng thú, những đứa trẻ khác cũng nhào lên mời mọc.

"Bánh mật ong này giá 2 lượng 5 đồng, có thể đặc biệt bán rẻ cho đại nhân."

"Bánh chiên này cũng ngon lắm, bán đại nhân 2 lượng thôi."

Với giá tiền cắt cổ lũ trẻ đưa ra, Ra On nhíu mày. Mấy đứa nhóc này lại dám giở thủ đoạn hét giá. Những loại bánh kẹo mà lũ trẻ đem bán đều có thành phần nguyên liệu rẻ mạt. Cho dù ở đây bánh thịt chiên nhìn có vẻ quý nhất nhưng chẳng qua cũng chỉ là lấy bột và hương liệu nướng lên rồi giả làm thịt mà thôi.

"Cái gì? 3 lượng? 2 lượng 5 đồng? Mấy món đồ tụi nhỏ bán này cùng lắm chỉ giá 5 đồng thôi. Mấy bạn nhỏ này thật sự cắt cổ quá rồi."

Ra On muốn tụi nhỏ không được bán gian dối như thế nên muốn dạy cho một trận.

"Để nhớ xem, 3 lượng, 2 lượng, rốt cuộc lúc nãy nói bao nhiêu lượng quên rồi?"

"1 lượng.. à không, 2 lượng, là 2 lượng."

"Được rồi, thì ra là 2 lượng." Lee Young chiếu theo giá tiền tụi nhỏ đưa ra lần lượt mua từng món đồ.

Lũ trẻ vừa cầm được tiền liền giống như có một bầy ong đang đuổi sau lưng chúng, thế là chạy mất dạng. Sợ Lee Young đột nhiên đổi ý đòi tiền lại nên đều trốn đi rất xa.

Nhìn số lượng đồ Lee Young đã mua, Ra On ngán ngẩm. Tên quý tộc này sao lại mua nhiều thế chứ?

"Không biết là đang bị bọn nhỏ lừa sao?" Mặt Ra On lúc này như uống phải thuốc đắng. Nàng đấm ngực dậm chân, không nhịn được liền hỏi.

"Ta biết chứ."

"Vậy vì sao còn đưa tiền cho lũ trẻ ấy?"

"Chẳng phải chúng đều là bách tính của ta sao? Chăm sóc chúng không phải là chuyện ta nên làm à?"

À, thì ra là vậy, bách tính của ta. Nói ra thì điện hạ Hoa Thảo cũng chỉ đang chăm sóc lũ trẻ giống như chăm sóc cho ta vậy, đều vì bọn ta là bách tính của người. Trong lòng Ra On thấy không vui, cho dù là vậy đi nữa thì cũng không nên làm thế. Sao lại để tụi nhỏ lừa như vậy? Lo lắng quá, lo lắng quá. Điện hạ Hoa Thảo của chúng ta, thế gian này đen tối hiểm ác tới mức nào điện hạ biết không. Không biết sau này người làm sao đối diện với cái thế giới nhiễu nhương này nữa.

Dường như không biết những suy nghĩ trong lòng Ra On, Lee Young nở nụ cười thản nhiên. Nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt xa lạ, hắn quay đầu lại nhìn.

Cách hai người vài bước, có một bé gái khoảng chừng 6 – 7 tuổi đang nắm tay một tiểu đệ đệ nhỏ tuổi hơn nhìn Lee Young. Hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào số đồ ăn mà Lee Young đã mua hồi nãy rồi nuốt nước miếng. Y phục chúng mặc có vẻ cũ nát, tay chân thì khẳng khiu, trông rất đáng thương.

Lee Young từ từ bước đến gần hai tỷ đệ nọ, hắn quỳ một gối xuống để có thể ngang tầm mắt với bé gái kia rồi hỏi: "Hai ngươi cũng đến để bán thức ăn sao?"

Bé gái lắc đầu: "Không, không có gì để bán cả."

Lee Young nhìn bé trai đứng bên cạnh, khoảng chừng 4 – 5 tuổi, tay còn lại của bé trai đang cầm một chiếc đèn trời.

"Đèn trời đó, không bán sao?"

Bé gái lại lần nữa lắc đầu: "Không phải, đèn trời này ta vô tình được người ta cho, không bán được."

"Ta muốn có cái đèn trời đó, hay là bán cho ta đi?"

Tạm suy nghĩ một lát, rồi bé gái vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, ta không muốn mất đi đèn trời được người tốt bụng cho."

Nghe câu trả lời của bé gái, Lee Young mỉm cười. Nhưng sau đó hắn lại lập tức làm ra vẻ khó xử: "Ai dà, làm sao đây? Ta thật sự muốn có chiếc đèn trời này. Hay là làm thế này có được không?" Lee Young đem số thức ăn vừa mua được đưa cho bé gái: "Vì ngươi có được đèn trời miễn phí, có nhận tiền cũng không bán được. Ta thì lại rất muốn có đèn trời này, vậy chúng ta lấy thức ăn ra đổi có được không?"

"Thức ăn?" Hai mắt bé gái chợt mở to.

"Vì nhìn thấy có vẻ rất ngon nên ta mới mua. Có điều ăn mấy miếng thì ngán rồi. Ta không thèm nữa, đang muốn vứt đi đây. Vậy nên ngươi có thể lấy hết đống đồ ăn này rồi đưa đèn trời cho ta, thì thật là cảm tạ."

Nhưng bé gái lại thấy do dự. Đúng lúc này, tiếng kêu ọt ọt từ trong bụng bé trai đứng bên cạnh bất ngờ vang lên. Thật ra đôi tỷ đệ này đã vô cùng đói rồi. Từ lúc Lee Young cầm đống đồ ăn trên tay, đôi mắt của đứa bé trai vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đó không hề chớp mắt. Cuồi cùng bé gái gật đầu.

"Được rồi, nếu đưa đồ ăn thì đổi lại ta sẽ đưa đèn trời."

"Cảm ơn." Trên mặt Lee Young nở một nụ cười.

***

"Sao lần này không thấy ngươi nói gì nữa vậy?" Sau khi chia tay hai tỷ đệ nọ, không thấy Ra On chỉ trích gì nên Lee Young tò mò hỏi.

Nghe câu hỏi của hắn xong, Ra On thản nhiên trả lời: "Vậy chẳng phải sẽ rất quá đáng sao? Với những đứa trẻ bán thức ăn vừa nãy sau khi được cho số tiền lớn như vậy, tụi nhỏ sẽ không quên chuyện ngày hôm nay. Sẽ ngày ngày hy vọng có được khoản tiền lớn như thế, chỉ biết trông mong sẽ có người bỏ nhiều tiền thế ra lần nữa. Nhưng bé gái kia lại không giống như vậy."

"Khác thế nào?"

"Lồng đèn với đôi tỷ đệ đó mà nói, chỉ là một món đồ chơi tạm thời. Có cũng được, không có cũng không sao. Thức ăn mà điện hạ đưa cho họ mới là thứ cần kíp lúc này. Thật đó, ta thật sự nghĩ như vậy."

Lee Young và Ra On nhìn nhau mỉm cười. Nhưng rồi Ra On lại ủ rũ: "Nhưng mà đèn trời này phải làm sao đây?"

Đã đem mớ đồ ăn tùy tiện mua đưa hết cho đôi tỷ đệ kia rồi. Nhưng mà đèn trời này tính sao đây?

"Bây giờ chắc mọi người đều thả đèn trời cả rồi, không ai cần đèn trời nữa đâu."

Lee Young nhún vai: "Đèn trời chẳng phải nên đưa cho người cần nó sao?" Hắn cầm đèn trời đưa đến trước mặt nàng.

Đôi mắt nàng mở to, nhìn hắn chằm chằm: "Là đang nói ta sao?"

"Thì chúng ta vẫn còn chưa thả đèn trời mà."

"Đúng là vậy, nhưng mà..."

"Lúc nãy ở lầu các ngắm đèn trời là ta thấy ngươi như muốn bay theo đèn rồi, chẵng lẽ là ta nhìn nhầm sao?"

Ra On ngây ngốc một hồi rồi mỉm cười vui vẻ: "Cảm ơn người."

Nàng liền cầm lấy bút mà Lee Young đưa qua rồi viết điều ước lên đèn trời. Từ nhỏ đến lớn nàng cũng chỉ có một điều ước mà thôi.

"Cầu mong cho mẫu thân và Dan Hee luôn khỏe mạnh, có thể sống cuộc sống hạnh phúc."

Sau khi không hề do dự viết xuống điều ước ấy, Ra On chợt đơ ra. Lén liếc mắt nhìn Lee Young đang đứng phía sau, nàng lại viết thêm mấy chữ bé tí ti lên trên đèn trời.

Sau lưng truyền đến giọng nói của Lee Young: "Đã viết xong điều ước chưa?"

"Ừ, viết xong rồi."

"Vậy thì thả đèn thôi."

Hắn thắp nến bên trong đèn trời, từ từ nâng đèn lên, cứ thế chỉ trong chớp mắt, chiếc đèn đã bay lên cao. Ở một góc nhỏ của chiếc đèn trời, vì không để cho Lee Young nhìn thấy, nàng đã viết xuống những dòng chữ thật nhỏ: "Cầu mong cho mong ước của điện hạ Hoa Thảo và Kim huynh thành sự thật."

Nàng vừa đi vừa trò chuyện cùng Lee Young, phong cảnh cứ thế vùn vụt đi qua người nàng. Không biết họ đã đi bao lâu, chỉ biết lúc nàng bước chân của họ đã trở nên đồng bộ, hai người sánh vai nhau trò chuyện quên trời đất.

Rồi đột nhiên hai người cùng dừng lại một lúc. Ra On nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy một hàng cây rẽ quạt thật dài bên cạnh con sông.

"Hong cô nương."

Không biết từ lúc nào Yoon Sung đã nhìn thấy hai người nên liền hăm hở chạy lại.

A! Quên sạch sẽ mất rồi! Vốn dĩ ta cùng tham nghị đại nhân hẹn gặp nhau ở dưới hàng cây rẽ quạt mà.

"Hong cô nương, rốt cuộc đã đi đâu vậy? Ta tìm cô nương nãy giờ."

Không biết liệu Lee Young có để ý thấy vừa rồi Yoon Sung gọi Ra On là Hong cô nương không. Lần đầu tiên nghe thấy danh xưng này, Ra On cảm thấy rất ngượng ngùng. Mặt mũi đỏ hết cả lên.

Yoon Sung vui vẻ khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của Ra On, sau đó giơ đèn trời trong tay của mình lên, tủm tỉm cười nói: "Nhìn xem đây là cái gì này."

Ra On nhìn về phía chiếc đèn trời trong tay Yoon Sung: "Đây không phải là đèn trời sao?"

"Đúng vậy, ta cố ý giữ lại cho Hong cô nương đấy."

"Cho ta?"

"Đúng vậy, ta muốn cùng cô nương viết điều ước lên đó rồi thả lên trời."

Nghe xong câu nói của Yoon Sung, Ra On liền bối rối. Vừa rồi nàng đã thả đèn trời cùng điện hạ Hoa Thảo rồi còn đâu, nhưng không thể nói như thế với Yoon Sung đại nhân được. Ra On quay đầu nhìn Lee Young, vẻ mặt hắn không hề thể hiện sự quan tâm nào cả. Ra On lại quay đầu nhìn Yoon Sung.

"Tham nghị đại nhân đã viết điều ước vào chưa?"

Yoon Sung bối rối gãi ót, lâm vào trầm tư rồi ngượng ngùng nói: "Đột nhiên như vậy biết viết cái gì giờ? Cũng không có điều ước gì cả, điều ước gì đây?"

"Bình thường đại nhân có ước nguyện gì cấp thiết không?"

"Nếu nói tới nguyện vọng cấp thiết thì..." Yoon Sung đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ra On, mỉm cười thật tươi: "Hong cô nương chắc là hiểu được nỗi lòng của ta mà."

"Ha ha, đại nhân nói đùa rồi."

Ra On dùng ánh mắt không tin nhìn Yoon Sung. Cái người này sao cứ hay nói đùa như vậy chứ?

"Lần này lại xem lời ta nói là lời nói đùa ư?"

"Chẳng lẽ đại nhân thật sự muốn làm nông dân? Đừng có đùa nữa, mau nói ra điều ước của đại nhân đi."

"Nhưng ta nói thật mà." Sự thật lòng của bản thân lại không được thấu hiểu. Yoon Sung tự mình lẩm bẩm, sau đó chuyển tầm mắt sang Lee Young: "Ta.. à không, đường huynh, nguyện vọng của huynh là gì?"

Vì đang ở chỗ đông người nên Yoon Sung gọi Lee Young là đường huynh. Nhưng vừa nghe đến hai chữ này, nét mặt Lee Young liền lộ vẻ không thoải mái, đôi mày lại nhíu lại.

Yoon Sung vờ như không hề nhìn thấy những chuyện đó, vẫn tiếp tục thản nhiên hỏi: "Nguyện vọng của đường huynh là gì? Có thể nói ra không?"

Vừa nghe câu hỏi của hắn, Lee Young liền trả lời không do dự: "Ước cho trên mảnh đất này không còn thế lực ngoại thích nào nữa."

Nghe xong câu nói ấy, nét cười trên mặt Yoon Sung cứng đờ, nhưng sau đó lại mau chóng nở nụ cười như thường lệ: "Ha ha ha, đường huynh cũng thật là. Đùa như vậy ngoại thích nghe được có khi sẽ bị giật mình đấy."

"Ta nói thật lòng mà." Lần này cũng là câu trả lời không hề do dự.

Quan sát thấy sắc mặt của hai người đều không ổn, Ra On tìm cách đổi đề tài: "Ngoại trừ những nguyện vọng như thế ra, không còn nguyện vọng nào khác sao? Sao không có ai ước thế này nhỉ? Kiểu như ước gì trên trời rơi xuống một thùng vàng to chẳng hạn."

"Nếu tất cả mọi sinh mệnh tồn tại trên mảnh đất này có thể hạnh phúc là tốt rồi." Lee Young lại một lần thành thật trả lời câu hỏi được đưa ra: "Nguyện vọng của ta là tạo ra một thế giới nơi không có ai bị ốm đau. Nếu bị ốm đau đi nữa cũng có thể không cần lo lắng không có tiền chữa bệnh mà chỉ cần đến chỗ đại phu thôi. Là một nơi không có nghèo đói."

"A..." Quả là một nguyện vọng không hề tầm thường chút nào, điện hạ Hoa Thảo.

"Nguyện vọng của Hong cô nương là gì?" Yoon Sung hỏi Ra On.

"Nguyện vọng của ta là..." Nguyện vọng của ta đã bay theo chiếc đèn trời vừa rồi mất rồi. Bây giờ cũng không còn nguyện vọng gì nữa cả.

Yoon Sung nhìn về phía những chiếc đèn trời đang bay trên kia: "Không có nguyện vọng gì sao?" Vì không biết Ra On đang nghĩ gì nên hắn lại hỏi.

"Nghĩ kĩ thì hình như không có nguyện vọng nào đặc biệt cả."

"Không muốn cho ta biết, vậy chẳng lẽ cuộc sống của Hong cô nương viên mãn vậy sao?"

"Tuy rằng không giàu có gì, nhưng cũng không có gì phải hối tiếc cả."

Trước đây, muội muội nhỏ tuổi bị ốm, vẫn luôn rất lo lắng cho sức khỏe của muội ấy. Nhưng mà hiện tại, bệnh của muội ấy cũng đã khỏi rồi. Vả lại bây giờ tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng nhà của ta cũng không còn bị đói nữa.

Cuộc sống của ta đã không còn có vấn đề gì lớn nữa. Nếu vẫn còn tham lam có thêm yêu cầu gì nữa, thượng đế sẽ tức giận mất. Nhưng nếu như được phép tham lam một chút... thì thật muốn được ở bên cạnh điện hạ Hoa Thảo và Kim huynh thêm một thời gian thật lâu nữa. Dưới ánh trăng đêm, cùng bằng hữu uống rượu hàn huyên.

Cuối cùng, đây là nguyện vọng mà nàng không thể nói ra được, Ra On trầm mặc.

Lee Young nhìn nàng chằm chằm cũng không hề lên tiếng.

Không gian cứ thế rơi vào sự im lặng.

Cứ như thế qua một lúc, từ xa truyền đến tiếng gõ mõ.

"Chút nữa là sẽ đến giờ Dậu, đợt thả đèn trời cuối cùng đấy nhé."

Vì tiếng hét của người gõ mõ mà những người xung quanh nháo nhào lên. Yoon Sung liền nhanh chóng lấy bút lông ra viết một chữ "nguyện" cực to trên đèn trời.

"Vậy là có ý gì?" Ra On hỏi.

"Chính là có ý cầu nguyện cho mọi nguyện vọng."

"Là bất kể là nguyện vọng của ai, là nguyện vọng gì cũng mong sẽ trở thành hiện thực sao?"

Chỉ trong chốc lát, đợt thả đèn trời cuối cùng của đêm trung thu cứ thế bắt đầu. Từ hai bên bờ sông, những chiếc đèn trời bắt đầu sáng một góc trời. Chúc cho phụ mẫu an khang, chúc cho con cháu bình an, chúc cho dung mạo của người yêu luôn đẹp đẽ.

Những chiếc đèn lồng mang theo ước nguyện của mọi người dần bay lên cao, tạo nên cả một khung trời lung linh. Bầu trời đêm mùa thu lập tức được những chiếc đèn trời nhuộm một màu sáng sủa.

Vui vẻ thì đâu có gì sai. Thời gian bây giờ trôi qua nhanh hơn rất nhiều so với thường ngày. Trong nháy mắt, cơn mưa đã ngừng rơi, mây đen đã tan đi, ánh trăng sáng tỏ lại một lần nữa treo trên bầu trời. Ánh trăng tròn vành vạnh ngày rằm dần dần khuất sau núi.

***

Sau khi từ biệt Yoon Sung và Ra On ở chỗ ngắm đèn trời, Lee Young ngự giá hồi cung. Ngay khi bước chân vào Đông Cung Điện thì Choi nội quan liền lập tức chạy đến.

"Người đã về rồi sao?"

Lee Young nhẹ gật đầu với Choi nội quan rồi đi thẳng về phòng ngủ. Choi nội quan lập tức bám theo sau như chiếc bóng của hắn.

"Hôm nay người về muộn hơn bình thường nên nô tài có chút lo lắng."

"..."

"Ngay đến Hữu Dực vệ binh cũng đã cử người âm thầm đánh xe đi tìm điện hạ. Thật sự rất là lo lắng cho người đó."

"Chỉ là đi xem thử bách tính chơi lễ thế nào thôi mà."

"Là vậy sao?" Choi nội quan hầu hạ Lee Young thay y phục thể hiện vẻ mặt bối rối, do dự mở miệng: "Nhưng mà, điện hạ... có chuyện gì phiền lòng sao?"

Về đến Đông Cung Điện, thế tử điện hạ không giống với bình thường. Tuy rằng vẫn không có biểu hiện gì ra ngoài như bình thường, nhưng khí chất trên người có vẻ gì đó rất trầm mặc.

Nhưng nhờ câu nói quả quyết của Lee Young mà Choi nội quan không còn lo lắng: "Không có việc gì cả."

Choi nội quan liền yên tĩnh cúi đầu: "Vậy tiểu nhân xin phép cáo lui."

Lão nội quan hầu hạ thế tử thay y phục xong liền rời khỏi, ngay khi lão nội quan nhẹ nhàng cẩn thận đóng cửa tẩm cung lại thì...

"Ha ha ha ha ha ha."

Choi nội quan hoảng sợ, lập tức mở tung cửa tẩm cung ra.

"Ha ha ha." Lee Young vẫn cười to liên tục.

"Tiểu nhân hoảng sợ." Sau đó lập tức đóng cửa lại.

Thế tử điện hạ mặt lạnh sao cười sảng khoải vậy được? Ta nghe lầm sao?

Ngay lúc đó, như để khẳng định sự nghi ngờ của Choi nội quan, tiếng cười của Lee Young ngày càng vang đội hơn.

"Ha ha ha, ha ha ha, đúng vậy, chính là như thế. Chính là như thế."

Lão nội quan đã hầu hạ thế tử biết bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thế tử cười to đến như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là làm sao mà lại cười như thế? Điện hạ của chúng ta sao lại thế này?

Choi nội quan tò mò đến lòng dạ như lửa đốt, nhưng thật sự không có gan đi hỏi thế tử nên chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Rốt cuộc là sao lại vậy nhỉ?"

Tuy không biết là vì chuyện gì, nhưng cười như thế này thì chắc chắn là có chuyện gì đó vui vẻ rồi.

Trong lúc đó, Lee Young đang cười ngặt nghẽo trong phòng thì có một bóng người xuất hiện.

"Yul à."

Người vừa im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng của Lee Young chính là Han Yul. Đây chính là Hữu Dực Vệ luôn như cái bóng âm thầm theo sau bảo vệ thế tử điện hạ.

Nhìn thấy Han Yul, Lee Young nói: "Có chuyện này cần ngươi đi làm."

"Xin điện hạ cứ ra lệnh."

"Giúp ta điều tra một người."

"Cần phải điều tra ai vậy?"

"Không biết vì sao lại trở thành một nam tử..."

Lee Young đang đưa ra mệnh lệnh thì lại không nói nữa, hắn nhíu mày lại. Cái này hình như cũng không ổn. Lén lút điều tra sau lưng người khác, đây không phải là chuyện bằng hữu nên làm với nhau.

"Không, không, không cần nữa."

Han Yul gật đầu rồi lại biến mất trong bóng tối.

Còn lại một mình Lee Young, hắn tự lẩm bẩm với mình: "Tuy rằng ta không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng nhất định phải đợi cho tên đó tự mình nói ra mới được. Như vậy mới là lễ nghĩa nên có giữa bằng hữu với nhau đúng không? Nhưng mà Hong Ra On, ngươi lại dám lừa gạt ta? Có biết đã mắc phải tội gì không? Vậy thì, ta nên trừng phạt thế nào với kiểu tội này đây?"

Trên khuôn mặt Lee Young nở một nụ cười khiến người ta nhìn mà thấy ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net