Chương 46: Cung nữ Hong Dan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm bao trùm lên khắp chốn. Ánh trăng không biết từ lúc nào đã mọc lên cao. Có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang nhỏ tiếng trò chuyện.

"Để ta tiễn Hong nội quan đến cửa cung đi." Yoon Sung nói với giọng chân thành tha thiết: "Đã khuya rồi, để một nữ nhân đi một mình trên đường, ta tuyệt đối không thể để nó xảy ra được." Hắn cố chấp muốn được đưa Ra On về tận cửa cung.

Ra On lắc đầu: "Không cần đâu, ta thật sự không sao mà. Cũng đâu phải đại nhân không biết. Ta không giống với các nữ nhân khác. Cả đời ta vẫn luôn giả trang làm nam nhi mà sống. Trời vừa tối một chút thế này thì đã là gì."

"Không phải lo lắng vì trời tối."

"Vậy thì..." Tạm thời suy nghĩ lời nói của Yoon Sung, Ra On dùng giọng điệu tràn đầy tự tin nói tiếp: "Không cần lo đâu. Loại nam nhân nào mà lại có ý đồ xấu với ta được chứ? Nếu như thật sự có người như vậy, ta sẽ nhanh chóng lấy đèn lồng soi lên mặt ta."

"Dùng đèn lồng soi lên mặt, như vậy là có ý gì?"

"Mặt chính là vũ khí đấy, chưa từng nghe nói sao? Trời tối quá chưa nhìn rõ mặt ta nên mới mon men tới, chỉ cần thấy rõ mặt ta rồi thì sẽ quay đầu bỏ đi ngay."

Yoon Sung không hiểu nổi lời của Ra On, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

"Sao lại nhìn ta như vậy?"

"Bởi vì tò mò."

"Tò mò chuyện gì?"

"Hong nội quan là thật sự không hiểu, hay là rõ ràng biết mà còn giả vờ. Thật sự khiến ta thấy không hiểu nổi."

"Ta đang giả vờ gì cơ?"

Yoon Sung cầm đèn lồng đến gần mặt Ra On: "Hong nội quan nhìn khuôn mặt này đi. Hong nội quan cho rằng nam nhân nhìn thấy khuôn mặt này sẽ bỏ đi sao? Chẳng lẽ chưa từng soi gương tự nhìn mình à?"

"Ừ."

"Cái gì?" Nghe câu trả lời của Ra On xong, Yoon Sung đột nhiên thấy chóng mặt.

Ra On hỏi ngược lại hắn: "Ta không soi gương thì đã làm sao?"

"Vì sao? Vì sao lại không soi gương? Sao lại có nữ nhân không soi gương chứ?"

Ra On bị Yoon Sung nói mấy câu, càng lúc càng thấy không hiểu gì: "Đầu tiên, ta không có tiền mua gương. Cho dù có tiền thì cũng không có thời gian và công sức mà đi làm đẹp cho mình."

"Cho dù là vậy thì Hong nội quan vẫn là nữ mà."

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Tình huống của ta không giống với các nữ nhân khác, ta cũng thành Hong nội quan rồi còn đâu." Nói rồi Ra On mỉm cười.

Nhìn thấy Ra On như vậy, Yoon Sung đột nhiên không biết phải nói gì. Giống như có thứ gì đó đè nặng nơi lồng ngực của hắn, hắn trầm mặc hồi lâu rồi lại mở miệng: "Hong nội quan... chưa từng một lần nào nghĩ đến chuyện trở lại thành nữ nhân sao?"

"Ta có người cần phải bảo vệ."

Đây là chuyện khiến nàng buồn bã nên Ra On không muốn nói thêm. Cho tới bây giờ, trong cuộc sống của nàng, cái loại suy nghĩ như trở lại làm nữ nhân thật sự là xa xỉ. Hơn nữa, cuộc sống sau này và hiện tại cũng không khác biệt gì cả.

"Vậy có từng hy vọng sẽ có ai đó đứng ra bảo vệ Hong nội quan không?"

"Ta có lòng tin có thể tự bảo vệ mình."

Yoon Sung nhìn Ra On giơ nắm đấm lên trời với ánh mắt lấp lánh thì mỉm cười một lúc lâu. Người từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện dựa vào ai khác như Ra On khiến trong lòng Yoon Sung nổi sóng. Thậm chí trong lòng hắn còn có một cảm giác đau nhói khó tả. Nhưng hắn mau chóng che giấu nó đi, thể hiện ra vẻ mặt thư thái và nụ cười ấm áp như ngày thường.

Ra On nhìn Yoon Sung, cũng nở nụ cười theo. Rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, Ra On cúi đầu xuống: "Hôm nay thật sự đa tạ đại nhân. Nhờ có đại nhân mà hôm nay ta đã có những kỉ niệm quý giá."

"Thật đúng là vậy, nhờ có Hong nội quan mà ta đã có khoảng thời gian vui vẻ."

"Nếu không có tham nghị đại nhân, ta sẽ không có những trải nghiệm này. Làm sao ta có thể có được bộ y phục quý giá này chứ. Còn được thả đèn trời. Nói thật ra thì hôm nay là lần đầu tiên ta được thả đèn trời đó. Hôm nay tham nghị đại nhân đã chăm sóc ta rất nhiều rồi. Vậy nên không cần đưa ta đến cổng cung làm gì nữa đâu."

"Nhưng mà..."

"Nếu bây giờ đưa ta về cung rồi tham nghị đại nhân lại trở về tư gia thì chắc trời sẽ sáng luôn mất. Đại nhân lại trăm công nghìn việc chuẩn bị đủ loại yến tiệc, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi thôi."

"Mặc kệ thế nào thì cũng..."

"Trong lòng ta sẽ thấy không thoải mái nên mới nói vậy."

"Nếu thật sự là như vậy thì cũng không còn cách nào khác. Nào, cầm cái này đi."

Yoon Sung từ trong tay áo lấy ra lệnh bài đưa Ra On. Đây là lệnh bài dùng để ra vào hoàng cung, nếu không có nó thì tối nay Ra On không thể về cung được.

"Tham nghị đại nhân, hôm nay thật sự rất cảm ơn đại nhân. Vậy sau này gặp nhau trong cung nhé."

Sau khi cúi đầu chào Yoon Sung, Ra On thong thả đi về hướng hoàng cung. Đi được một lúc nàng ngoảnh lại nhìn, Yoon Sung vẫn đang đứng y nguyên chỗ cũ, thấy nàng quay đầu liền đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt.

Quả đúng là người tốt.

Ra On lại lần nữa khẽ cúi người hành lễ rồi bước đi. Yoon Sung vẫn không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ.

Ra On đi một khoảng khá xa rồi lại ngoảnh lại nhìn, lúc này nàng không nhìn thấy bóng dáng Yoon Sung nữa. Cũng không vì nguyên nhân gì khác, chẳng qua nàng đã đi khá xa rồi, giờ Yoon Sung có còn đứng tại chỗ đi nữa thì nàng cũng nhìn không tới nữa. Hiện giờ nàng mới thật sự còn lại một mình. Đột nhiên cảm thấy từng cơn gió lạnh dưới chân, Ra On lần nữa cất bước.

"Nếu có thư sinh Hoa Thảo đi ở đằng sau lưng như vừa rồi thì thật là tốt."

Nhớ tới lúc mưa gió Lee Young đã dùng ống tay áo để che mưa cho nàng, tạo ra một không gian ấm áp dịu dàng chỉ thuộc về nàng. Nghĩ đến khoảnh khắc ấm áp ấy, nàng không nhịn được nở nụ cười.

"Đúng rồi, điện hạ Hoa Thảo. Bây giờ vào cung rồi, mỗi ngày lại gặp mặt, liệu có nhận ra ta không nhỉ?"

Nghĩ đến bộ dạng xem mình như người xa lạ của Lee Young vừa nãy, nụ cười trên mặt Ra On héo đi một ít.

Đang nghĩ cái gì vậy không biết, phải mau chóng quay về cung thôi. Rồi đột nhiên Ra On nhớ ra một chuyện.

"A! Bộ y phục này!"

Ra On đột nhiên nhớ tới mình còn một chuyện vẫn chưa làm, bây giờ trên người nàng vẫn còn đang mặc bộ y phục xinh đẹp của nữ nhân. Nàng quên mất chuyện phải thay lại trang phục của hoạn quan rồi. Nếu ăn mặc thế này mà tiến cung, đột nhiên bị người ta nhận ra thì sao? Chính là sấm sét giáng xuống đó.

"Xảy ra chuyện lớn rồi, sẽ muộn mất."

Trước khi cửa cung đóng mất, phải mau chóng đổi y phục mới được. Ra On bắt đầu gấp gáp chạy vội.

"Trời tối rồi lại chạy nhanh như vậy, lỡ bị ngã thì phải làm sao?" Yoon Sung tự mình lẩm bẩm.

Rốt cuộc có chuyện gì mà gấp vậy?

Ra On từ đằng xa đang gấp gáp chạy tới. Tuy rằng hắn không thích bám theo Ra On, nhưng cũng không thể để nàng một mình tiến cung được.

Yoon Sung chậm chậm đi theo đằng sau nàng, khóe miệng nở một nụ cười.

Thế nhưng chính bản thân hắn cũng không nhận ra, nụ cười hiện tại của hắn là nụ cười thật sự xuất phát từ đáy lòng. Là một nụ cười không chút giả dối.

Ngay khi hắn đang mỉm cười một cái vui vẻ thì phía sau truyền đến tiếng bước chân. Hắn lập tức không cười nữa.

Yoon Sung không quay đầu lại phía sau mà trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?" Tuy rằng giọng nói rất nghiêm túc lạnh nhạt, nhưng vẫn có thể nghe ra được cảm giác khó chịu ở trong đó.

"Không biết kế hoạch người đang làm bây giờ đã tiến hành được tới đâu nên đến để xem thử." Từ trong bóng tối truyền đến giọng nói của một nam nhân.

"Ta sẽ xử lý thỏa đáng."

Yoon Sung nhìn người nam tử kia rồi nở một nụ cười giả dối. Nụ cười này không hề giống với nụ cười mà hắn dành cho Ra On. Nhưng vì trong đêm tối, nên không ai nhìn thấy ánh mắt của Yoon Sung.

Giọng nói của nam nhân kia lại truyền đến: "Không có chuyện gì tiểu nhân có thể giúp đỡ sao? Xin cứ sai bảo, tiểu nhân sẽ giải quyết những chuyện rắc rối cho người." Nam tử nọ vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Ra On.

Ánh mắt Yoon Sung nhìn về phía hắn lập tức lạnh như băng: "Kiểu suy nghĩ đó ngay cả trong mơ ta cũng không nghĩ tới."

"Sao ạ?"

"Đây là chuyện của ta. Nếu có ai đó dám nhúng tay vào, ta cũng không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu." Nụ cười của Yoon Sung ngày càng thâm sâu. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhẫn rồi nhanh chóng biến mất.

***

"Có ai không? Này! Làm ơn mở cửa đi! Này!" Ra On vừa hét vừa lấy tay đập lên cánh cửa đã đóng chặt của cửa hàng vải.

Đùng đùng đùng.

Trên con đường vắng vẻ chỉ nghe được tiếng đập cửa bang bang của Ra On, nhưng cánh cửa tiệm vải vẫn im lìm không có phản ứng. Bất kể thế nào, hình như bên trong thật sự không có người.

"Thôi tiêu rồi."

Ra On thất vọng ngồi chồm hỗm xuống hiên trước của cửa hàng. Thật ra vốn dĩ nàng muốn ngồi bệt xuống luôn, nhưng có câu "người dựa vào y phục, ngựa dựa vào vó", nàng sợ làm hỏng bộ y phục quý giá này nên cuối cùng cũng không dám ngồi cho thoải mái. Đặt cằm lên đầu gối ngồi thu lu một chỗ, Ra On chợt nghe tiếng mõ báo giờ Sửu.

Bây giờ, chỉ cần qua một lúc nữa sẽ đến giờ Dần (3 giờ sáng). Hôm nay là ngày diễn ra yến hội, vậy nên toàn bộ nội thị đều đã được thông báo là vào giờ Dần ngày hôm nay phải tập hợp lại để nhận thông báo. Nếu như đến trễ hoặc là không tham dự...

Nghĩ đến khuôn mặt của Ma Jong Ja và Sung nội quan, Ra On nổi da gà khắp người. Cúi đầu nhìn xuống lệnh bài ra vào trong tay mình, nàng nhìn về phía cửa cung xa xa.

"Chỉ cần có được lệnh bài này thì có thể thoải mái vào cung."

Nhưng lỡ bị người quen nào đó nhìn thấy bộ dạng mặc y phục nữ này của nàng thì sao?

Ra On nghĩ một hồi cuối cùng đứng lên. Nếu còn suy nghĩ tiếp thì không còn thời gian nữa, chỉ có thể liều thôi. Hít một hơi thật sâu, Ra On đi về phía hoàng cung.

Một lúc sau.

"Muốn vào sao?" Lính gác cửa cung hỏi Ra On.

Ra On gật đầu. Sợ người lính đó để ý đến khuôn mặt mình, nàng nghiêng mặt sang một bên.

Hành động kỳ quái này của nàng lại khiến người lính nọ thấy nghi ngờ.

"Sao lại đứng kiểu kỳ lạ vậy?"

"Sái cổ."

"Đi chơi trễ như vậy sao?" Binh lính nọ vừa cười vừa vươn tay ra.

"Sao?"

Binh lính nhìn thấy Ra On trợn to mắt khó hiểu thì nói: "Đưa lệnh bài cho ta xem."

"À, lệnh bài."

Binh lính cầm lệnh bài của Ra On đối chiếu với một quyển sổ.

"Có lệnh bài là được qua rồi. Ngươi thuộc cung nào?"

"Sao thúc lại muốn hỏi?"

"Có nhiều cung nữ ra ra vào vào quá đó mà."

Đại thúc, ta mới ra khỏi cung lần thứ hai thôi mà.

"Rốt cuộc là người của cung điện nào vậy?"

"Chuyện... chuyện đó..."

Vào lần đầu tiên là xuất cung cùng với điện hạ Hoa Thảo và Kim huynh nên nàng không biết còn có chuyện này. Vừa rồi lúc xuất cung, không biết Yoon Sung đã điền tên nào ở trong danh sách nữa. Tóm lại, hiện giờ còn phải thông qua danh sách kia. Chính xác thì họ phải dò thấy tên nàng trên danh sách đó, nàng mới được vào. Trong đầu nàng thấy trống rỗng, phải trả lời thế nào đây?

Trong lúc nàng hoang mang không biết phải làm sao, bên tai truyền đến một giọng nói thúc giục.

"Này, đừng có tiếp tục như thế nữa."

Thế rồi ngay lúc đó.

"Chuyện gì vậy?"

Giữa lúc hai người đang tranh cãi thì có một giọng nói xa lạ chen vào, là thủ vệ tướng.

"Thuộc hạ đang hỏi cung nữ này là người của cung nào."

Nghe binh lính nói thế, thủ vệ tướng liền nhìn Ra On chằm chằm.

"Lệnh bài đâu?"

"Ở đây."

Binh lính lấy lệnh bài từ trong tay Ra On đưa cho thủ vệ tướng. Sau khi xác nhận lệnh bài không có gì bất thường, thủ vệ tướng lại nhìn Ra On.

"Ngươi là người của cung nào?"

"Chuyện... chuyện đó..." Lưng Ra On toát mồ hôi lạnh, nàng lắp bắp nói: "Đông... Đông Cung Điện."

"Đông Cung Điện? Nếu là người của Đông Cung Điện..."

Nhìn thấy thủ vệ tướng đang lật mở quyển sổ, Ra On khẽ cắn môi. Làm sao đây? Làm sao đây?

Ngay lúc đó.

"Đây rồi, cung nữ Đông Cung Điện, Hong Dan."

"Sao?"

"Có phải Đông Cung Điện không? Cung nữ đi ra khỏi Đông Cung Điện chỉ có Hong Dan thôi, là ngươi đúng không?"

"Sao? À đúng, ta chính là cung nữ Hong Dan. Đúng, ta chắc chắn chính là Hong Dan."

Tuy rằng không biết cung nữ Hong Dan nọ là ai, nhưng thật xin lỗi. Ra On thầm tạ tội với người cung nữ không quen biết kia.

"Vào đi."

Thủ vệ tướng đứng tránh qua một bên, nói rồi khẽ gật đầu. Ra On lập tức chạy như bay vào trong.

Binh lính nọ ngây ngốc nhìn bóng lưng của nàng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thủ vệ tướng.

"Có chuyện gì vậy? Không phải nói là muốn ngủ một lát sao?"

"Có lẽ là già rồi, thấy khó ngủ quá."

Binh lính già nhìn thủ vệ tướng còn trẻ kia với ánh mắt trợn to, không còn lời gì để nói. Đây là đang giả vờ già nua trước mặt mình sao?

Bính lính nhìn theo Ra On rồi lẩm bẩm: "Đông Cung Điện có một cô cung nữ đẹp thế sao? Tên Hong Dan à?"

***

Chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ Dần.

"Choi nội quan, ngươi đang ở đâu?"

Choi nội quan đang trông chừng ngoài cửa tẩm điện của thái tử. Vừa nghe Lee Young gọi, hắn liền đi vào.

"Người tìm nô tài sao điện hạ?"

"Hiên tại có một chuyện cần ngươi đi nghe ngóng."

"Xin người cứ hạ lệnh."

"Đến chỗ thủ vệ tướng hỏi thử có phải Hong Dan để hồi cung rồi không."

"Sao? Cung nữ Hong Dan sao?"

Mới sáng tinh mơ đi tìm cung nữ gì vậy? Vì sao cứ phải là cung nữ Hong Dan gì gì đó? Trong cung này có cung nữ tên như vậy sao?

Lee Young nhìn Choi nội quan đang ngu ngơ mờ mịt, cất giọng hối thúc: "Không mau nghe ngóng mà còn đứng đây làm gì?"

Choi nội quan không còn cách nào khác, chỉ có thể tất bật chạy đi.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lee Young nở nụ cười.

Cung nữ Hong Dan. Thật ra cái vụ cung nữ Hong Dan này Lee Young mới bịa ra. Ngoài thủ vệ tướng ra thì sẽ không có ai hiểu cả.

Lúc Lee Young đi với nàng đã để ý trên y phục của nàng có mùi vải mới, trong tay lại không cầm gì cả. Lúc nãy hắn chia tay nàng ở ngoài thì thời gian cũng đã khá muộn, e rằng nàng sẽ không kịp thay trang phục nội quan. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, có thể nàng đã cất y phục nội quan ở đâu đó không chừng. Nhưng vì để đề phòng nàng bị hiểu lầm, hắn vẫn muốn sắp xếp sẵn. Cũng không biết có hiệu quả không nữa.

Một lúc sau Choi nội quan lật đật trở về.

"Điện hạ." Choi nội quan thấp giọng bẩm báo: "Cung nữ Hong Dan vừa mới trở về được một lúc."

"Vậy sao?" Lee Young mỉm cười vui vẻ.

***

"May quá, không bị ai nhìn thấy cả."

Có thể là chỉ mới sáng sớm thôi nên không ai nhìn rõ. Ra On mau chóng đi vào Tư Thiện Đường. Chỉ khi vào trong Tư Thiện Đường rồi nàng mới có thể thở dài một hơi.

"Suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn rồi, bây giờ cuối cùng cũng đã có thể nằm xuống một lát."

Nàng mau chóng ngả người nằm xuống. Có phải do quá căng thẳng không nhỉ? Cả người nàng đau nhức, nàng từ từ đám bóp mấy cơ thịt trên người.

Không biết qua bao lâu.

Mặt trời buổi sáng bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên. Sắp sửa có tiếng trống báo thức cho nội quan cung nữ rồi.

Ra On nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị thay lại y phục nội quan.

Nhưng mà...

Ra On đảo mắt nhìn xung quanh. Sao nàng cứ có cảm giác trong phòng có người nhỉ? Ra On xoay người đi thắp đèn lên nhìn cho rõ. Nàng theo thói quen ngẩng đầu lên xà ngang, sau đó mỉm cười hô lên: "Kim huynh!"

Byung Yeon biến mất mấy bữa cuối cùng đã xuất hiện trở lại trên xà ngang rồi. Chẳng trách nãy giờ cứ có cảm giác trong phòng có người. Ra On vui vẻ tiến lại gần xà ngang.

"Kim huynh, huynh trở về lúc nào vậy? Không phải huynh nói phải đi mấy ngày lận sao?"

Byung Yeon nghe thấy giọng Ra On thì hé mắt ra một chút rồi nói: "Cái tên này sao mà nói nhiều quá."

Byung Yeon lầm bầm làu bàu, mở mắt ra nương theo ánh sáng nhìn Ra On. Vẫn là khuôn mặt ấy, đôi mắt to tròn, mũi nhỏ. Rồi hắn vô tình nhìn lướt qua y phục nàng... ngay lúc đó ánh mắt của hắn đột nhiên ngây dại.

Ra On nào biết được trong lòng Byung Yeon đang thấy thế nào, nàng tiếp tục gọi: "Kim huynh." Nàng cứ thế thể hiện ra khuôn mặt sáng rỡ và nhìn hắn bằng đôi mắt long lay kia.

Nghe thấy tiếng gọi hớn hở của Ra On, Byung Yeon vẫn trầm mặc không có phản ứng. Sự im lặng này không hề giống với sự im lặng của ngày thường. Dường như là do hắn đang hốt hoảng, hắn liền vội vàng nhảy xuống đất từ xà ngang. Tuy nhiên cú nhảy này không hề hoàn hảo như bình thường, nói đúng hơn thì giống như hắn vừa ngã từ xà ngang xuống.

"Kim huynh!"

Ra On kinh ngạc chạy đến đỡ Byung Yeon.

"Kim huynh, huynh không sao chứ? Không bị thương chứ?"

"..." Trước ánh mắt ngập tràn lo lắng của Ra On, Byung Yeon vẫn ngơ người im lặng.

Hắn vẫn duy trì tư thế như lúc nhảy xuống khỏi xà ngang, gập một đầu gối lại. Cả người hắn như hóa đá nhìn chằm chằm Ra On.

"Kim huynh! Huynh sao vậy?"

Chẳng lẽ bị thương nặng ở chỗ nào rồi sao? Đến mức nói không ra lời luôn à?

Đang lúc Ra On lo lắng loạn cả lên, Byung Yeon khó khăn mở miệng, phun ra hai từ: "Y phục."

A! Chết rồi! Y phục ta đang mặc trên người.

Cuối cùng Hong Ra On nàng cũng bị lộ thân phận nữ nhi.

Trong nháy mắt đó, cả Byung Yeon và Ra On đều dùng ánh mắt kinh hoảng mà nhìn nhau. Mặt Ra On như không còn chút máu nào.

Hôm nay nàng thật sự đã bị phát hiện rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net