Chương 52: Ta thích nữ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra On bước đi trên con đường buổi sáng sớm.

"A, hình như thấy cái không nên thấy rồi."

Tuy rằng đã qua một ngày, nhưng hình ảnh hôm qua nhìn thấy Lee Young và Byung Yeon nằm kề bên nhau vẫn cứ ở mãi trong tâm trí, sao mãi không xóa được thế này? Vừa nghĩ đến thôi là đã đỏ mặt rồi. Hai nam nhân ưu tú như thế tử Hoa Thảo và Kim huynh sao lại...

Ra On không nhịn được mà cất tiếng thở dài: "À mà, biết ăn nói làm sao với công chúa Tiêu Dương đây?"

Bất kể là làm gì thì công chúa Tiêu Dương cũng không tiếp cận được thế tử Hoa Thảo, bởi vì thế tử không có hứng thú với nữ nhân. Bảo nàng nói vậy với công chúa, nàng không cách nào mở miệng được.

Ngay lúc Ra On đang sầu não thì...

"Hong nội quan, Hong nội quan."

Nàng nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Quay đầu nhìn lại thì thấy Do Ki đang bước về phía nàng.

"A! Do nội quan! Từ khi đi Thái Bình Quán thì lâu rồi không gặp. Sao rồi? Vẫn ổn chứ?" Ra On vui vẻ chào hỏi.

"Ta rất khỏe. Còn ngươi thì sao?"

"Ta cũng may mắn là không ốm không đau gì."

"Phải, không có tin tức gì thì chính là tin tốt. Không đau không ốm gì là được rồi. À mà, ngươi có nghe tin đồn gì chưa?"

A! Cái người này mấy hôm nay không thấy mặt sao tự dưng giờ lại xuất hiện, nàng còn đang thấy tò mò điều này, thì ra là vì có tin tức muốn đi kể. Nàng còn đang nghi ngờ tin đồn trong cung thường truyền đi rất nhanh có phải do hắn hay không nữa.

"Tin đồn? Tin đồn gì?"

Do Ki nhìn một lượt bốn bề, sau đó nói nhỏ bên tai Ra On: "Nghe nói Sung nội quan bị người ta đánh thê thảm lắm, tạm thời không thể cử động được."

"Sung nội quan? Sao lại như thế được?"

"Ta đâu có biết."

"Chắc không phải do những người ôm hận trong lòng làm chứ?"

"Chắc không phải đâu. Nghe nói cấp bậc của Sung nội quan bị giáng đến tận 9 cấp. Hơn nữa, Ma Jong Ja, à không, cẩu Jong Ja kia bị cách chức rồi, lại trở thành thái giám thực tập. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như đã chọc giận phải ai đó rất lợi hại."

"Có chuyện này nữa sao?"

"Nghe nói hắn phạm tội gì đó tày trời lắm, chưa bị đuổi ra khỏi cung đã là may."

"Xem ra thật sự đã phạm tội lớn rồi."

"Tuy rằng không biết đã phạm phải tội gì, nhưng sa sút đến mức độ này thì giống như đặt cược gia sản tích góp 10 năm rồi mất sạch vậy. Chắc là đắng lòng lắm. Ái chà, xem ra ta phải đi truyền tin tức tốt này đến cho mọi người thôi. Ta đi trước đây, lần sau chúng ta gặp nhau nói tiếp."

"Được, đi thong thả."

Một nơi như hoàng cung thế này, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Nếu không cẩn thận bước sai một bước thì chính là rơi xuống vực sâu vạn trượng. Nơi đáng sợ như thế chính là hoàng cung.

Ra On lại lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ của hoàng cung, cả người run rẩy, nàng không hề biết hai người họ chính là vì nàng nên mới gặp bất hạnh.

"Ngươi lại đang lẩm bẩm cái gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói từ sau lưng, Ra On cuống quýt quay đầu lại: "A! Làm ta sợ hết hồn."

Đột nhiên một đôi mắt đen láy xuất hiện ngay trước mắt Ra On. Tiếp sau đó là khuôn mặt mỉm cười hòa nhã của Yoon Sung.

"Chào Hong nội quan."

"Đây chẳng phải là tham nghị đại nhân sao? Sao mới sáng sớm mà đại nhân đã ở đây?"

"Ta đến xem xem Hong nội quan có khỏe không."

"Sao? Đại nhân đi đến đây chỉ để biết chuyện này thôi à?"

"Đúng vậy. Ta đến đây chính là vì muốn biết điều này."

"Đại nhân không bận sao? Lúc trước nhìn thấy người xử lý công việc cứ chất chồng như núi vậy."

"Đương nhiên là bận rồi. Nhưng chuyện đi gặp Hong nội quan gấp hơn, nên phải gác lại hết mọi chuyện để đến đây. Ha ha ha."

Ra On cười méo xệch: "Đại nhân lại nói đùa rồi, đùa có hơi lớn nữa là đằng khác."

"Ta đâu có nói đùa, ta nghiêm túc mà."

"Ha ha ha, được rồi, đại nhân tìm ta có chuyện gì nào?"

Nghe Ra On hỏi xong, vẻ mặt của Yoon Sung trở nên mơ hồ không rõ, không biết là đang nói thật hay nói đùa. Hắn đột nhiên ghé sát vào tai Ra On rồi nói: "Ta bảo này, Hong nội quan, khi nào thì Hong nội quan rảnh vậy?"

"Hả?" Hơi thở ấm áp phả bên tai làm Ra On giật bắn mình, nàng lùi về sau một bước rồi hỏi lại.

"Ta đang nói chuyện đi dạo phố ấy, khi nào thì có thời gian?"

"Lại đi dạo phố sao? Không được, ta bận lắm, không đi đâu."

"Có biết trong cung này có bao nhiêu thái giám không? Mặc kệ nhiều việc bao nhiêu thì đều có thể tìm người làm giúp. Vậy nên Hong nội quan nói đi, chừng nào thì rảnh?"

"Tuy là vậy, nhưng mà..."

"Phải rồi, y phục lần trước Hong nội quan thích chứ?"

"Sao? Đẹp thì có đẹp, nhưng ta nhận cứ thấy hổ thẹn, cũng đâu có mặc đâu, vẫn nên trả cho đại nhân thì hơn."

"Đừng có nói một đằng nghĩ một nẻo."

Yoon Sung dùng đối mắt như thấu hiểu được tâm can mà nhìn Ra On rồi nở nụ cười. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng dừng cười rồi bày ra vẻ chân thành tha thiết: "Thật ra, ta đến tìm Hong nội quan..."

"Không phải vừa rồi đại nhân mới nói là chỉ vì muốn biết ta có khỏe không hay không sao?"

"Đúng vậy, cũng muốn biết Hong nội quan có khỏe không, nói chung là sẵn tiện ấy mà."

"Thì ra là sẵn tiện, vậy có chuyện gì?"

"Phải, ta đến tìm là vì có chuyện cần nhờ giúp."

Nghe Yoon Sung nói có chuyện cần nhờ giúp, Ra On đột nhiên thấy thót tim một cái.

"Có chuyện cần nhờ giúp? Ta đã hoàn thành nguyện vọng của đại nhân rồi. Đại nhân hy vọng ta mặc y phục nữ một lần, chẳng phải ta đã mặc rồi sao?"

"Đúng vậy, Hong nội quan nói không sai. Nhưng mục đích mặc y phục nữ là để cùng ta đi dạo phố, mà cái đó đã thực hiện đâu. Hơn nữa hôm đó ta là muốn mua y phục tặng người ta thích, nhưng cuối cùng ta vẫn hai tay trống không mà về, đúng không?"

"Cái gì?" Chắc không phải lại muốn mình xuất cung chứ?

"Hong nội quan có thể... xuất cung một chuyến nữa với ta không?"

Ra On vội lắc đầu: "Xin lỗi, ta không thể xuất cung nữa."

"Hong nội quan, làm ơn đi."

"Thật sự xin lỗi, nhưng ta cũng có chuyện phải làm nữa. Xin phép cáo từ."

Ra On cứng rắn từ chối yêu cầu của Yoon Sung sau đó nhanh chóng đi mất.

Thái độ lần này của Ra On khiến Yoon Sung thấy phiền não.

"Xem ra khó rồi đây." Trên mặt của hắn lại xuất hiện một nụ cười thần bí: "Vậy phải tìm cái cớ nào khác đây nhỉ?"

***

Mặt khác, sau khi chào tạm biệt Yoon Sung, Ra On vừa đi trên đường vừa tự nói chuyện với mình: "Lần nào cũng vậy cả. Thật sự không biết được tham nghị đại nhân đang muốn cái gì nữa. Kiểu gì cũng thấy cứ như đang lấy mình ra đùa giỡn vậy. Mà giờ nghĩ lại thì hình như xung quanh mình đều toàn những người thích trêu đùa mình thôi."

Điện hạ Hoa Thảo cũng vậy, tham nghị đại nhân cũng thế.

Ra On tràn đầy bất mãn than thở: "Ta cũng là người bận rộn mà."

Vừa bước vào Đông Cung Điện, Choi nội quan vốn đang đợi từ nãy đến giờ lập tức đến.

"Ta nói này, Hong nội quan."

"Choi nội quan."

"Nhanh lên, nghe nói thế tử đang tìm ngươi đấy."

"Điện hạ tìm ta?"

Thế tử điện hạ tìm Ra On thì chỉ có một nguyên nhân. Chính là khi có nữ nhân tiếp cận điện hạ.

Khi tiến vào nơi ở của Lee Young, trong phòng ngoài thế tử ra không còn ai nữa.

"Thế tử điện hạ, Hong nội quan đến rồi."

Nghe Choi nội quan nói xong, vốn đang đọc sách, Lee Young ngẩng đầu lên.

Ra On dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lee Young.

Ngay lúc đó Lee Young mở miệng: "Hong Ra On."

"Vâng."

"Chúng ta phải xuất cung, vậy nên chuẩn bị đi."

"Hả? Điện hạ nói là muốn xuất cung sao?" Mình vừa mới nói tuyệt đối không xuất cung mất rồi!

Thế là trong một diễn biến bất ngờ, Ra On chỉ có thể đi theo Lee Young xuất cung. Sau khi ra ngoài, Lee Young dẫn Ra On đi quanh co khắp nơi. Chỉ chốc lát sau, hai người dừng trước một ngôi nhà cổ vây quanh bởi những bức tường thật cao. Một lão bộc đã đứng đợi sẵn ngoài cửa, lão nhanh chóng mời họ vào trong. Hai người nhanh chóng tiến vào một gian phòng xa hoa.

"Điện hạ đến rồi?"

Lần này lại có một mỹ nữ đẹp như tiên đến hoan nghênh hai người.

Lee Young quen thuộc ngồi xuống, hắn đưa mắt nhìn Ra On đang đứng một đống trong góc: "Đứng đó làm gì? Còn không mau qua ngồi?"

Bộp bộp. Lee Young lấy tay vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh hắn.

"Ta cũng ngồi sao?"

"Đây là chỗ mà ngươi phải ngồi này."

"Hả? Chỗ ta phải ngồi?"

"Đây là chỗ ngồi ban thưởng cho ngươi, đương nhiên ngươi phải ngồi rồi."

"Ban thưởng?"

"Mấy hôm nay, bởi vì yến hội mà ngươi đã luôn phải ở bên cạnh hầu hạ ta. Bản thế tử ban thưởng cho ngươi, vậy nên ngồi xuống đi."

"Không cần, ta không sao."

"Ta có sao."

"Nhưng mà..."

"Tối qua công chúa Myung Eun có đến tìm ta, nói ta thành kẻ vô dụng nhất trên đời."

"Công chúa Myung Eun?"

"Đúng vậy. Nói đến người hầu của ta mà cũng không cho ăn no. Là một quân chủ không biết nặng nhẹ. Con bé ấy bảo nếu trong mấy ngày nay mà không nuôi cho ngươi ăn cho mập thây ra thì con bé sẽ tuyệt đối không tha cho ta đâu. Mắng xong thì con bé đi mất."

Trời đất! Công chúa Myung Eun... hôm qua cứ hỏi mãi là ta thích ăn món gì, kết quả lại chạy đến tìm điện hạ Hoa Thảo. To gan quá rồi! Lại dám uy hiếp vương thế tử một nước, trên đời này còn có một cô công chúa to gan như thế sao?

"Có chuyện này sao?"

"Vậy nên mau qua đây đi, ăn nhiều lên cho béo."

"Ta thật sự không sao mà."

"Thật sao?"

"Thật."

"Thật ư? Đây là lần cuối bản thế tử hỏi ngươi, thật sự không sao chứ?"

Lee Young vừa dứt lời, Ra On liền lập tức ngồi sát bên hắn.

Chỉ chốc lát sau, từng hàng dài khay thức ăn chỉnh tề được xếp trước mặt Ra On. Nhìn biết bao món ăn đang không ngừng được đưa lên, Ra On thật sự không thể không quay sang nhìn Lee Young.

"Nhìn cái gì?"

"Ta có thể ăn những thứ này sao?"

Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy một bữa tiệc thịnh soạn thế này, nhưng trước giờ đều là nàng phụ giúp sắp xếp bàn tiệc cho người khác, lần này nhìn thấy cả một bàn tiệc được bày ra cho mình, nàng cứ cảm thấy bất an.

"Chỗ thức ăn này, chắc không phải là mấy món ăn bí truyền gì đó của hoàng thất chứ? Nếu hôm nào đó bị người khác phát hiện đã ăn những món này, có phải lập tức sẽ bị trượng hình hay chém đầu không?"

"Ngồi trước cả một bàn thức ăn ngon như vậy mà ngươi cũng có thể nói bậy được à? Hay ta bảo họ dọn xuống hết nhé?"

"A, không phải. Đừng có dọn mà, ta ăn, ta muốn ăn."

Lo sợ Lee Young sẽ ra lệnh dọn thức ăn xuống, Ra On bắt đầu ăn lấy ăn để. Cứ như thế giờ ăn bắt đầu, nàng ăn hết cả buổi trời. Quả thực là ăn cho đến khi thở không nổi nữa mới thôi. Ra On buông đũa, nở một nụ cười mỹ mãn.

Lee Young nhìn nàng rồi cũng mỉm cười vui vẻ. Sau đó hắn đưa mắt sang nhìn nữ tử đang đứng hầu ở phía sau.

"Chuyện ta dặn dò chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Vâng, đã chuẩn bị xong từ lâu." Nữ tử dập đầu rồi nhẹ nhàng lùi xuống mở cửa.

Chỉ chốc lát sau, có mười nữ tử lần lượt đi vào, trong đó có năm người đang bê những hộp trang sức được sơn màu đỏ, những người còn lại mỗi người đều đang bê những bộ y phục xinh đẹp như được những thợ thủ công lành nghề nhất làm ra vậy.

"Thoải mái chọn đi."

"Chọn cái gì?"

"Không phải ta đã nói rồi sao? Ngươi gần đây có công ở bên cạnh hầu hạ ta, những cái này là thưởng cho ngươi. Vậy nên những thứ này, nếu có món nào mà ngươi thích thì cứ lấy tự nhiên đi."

"Thật sự có thể làm như vậy sao?"

"Đây là mệnh lệnh của vương thế tử."

Mệnh lệnh kiểu như vậy thì có tới 10 cái, à không, 20 cái thì ta đều có thể nhận được hết.

Khóe miệng Ra On tràn đầy vui vẻ bắt đầu nhảy chân sáo đến chỗ những nữ tử đang bưng bê đống trang sức và y phục kia.

Trang sức san hô, trâm cài tóc hổ phách, trâm cài và nhẫn vàng có nạm thạch anh tím khắc hình bươm bướm như đang nhảy múa. Nhìn thấy những món đồ tỏa sáng chói lòa đó, mắt Ra On như hoa hết cả lên. Nhiều đồ đẹp quá rồi, hết biết chọn cái gì luôn.

Trầm tư một lát, Ra On cầm hai bộ y phục cùng một cây trâm bạc mộc mạc và một dây buộc tóc màu hồng.

"Cái gì? Chọn cái này sao?" Nhìn thấy Ra On cầm những món đồ đó lên, Lee Young không nhịn được mà hỏi.

"Đưa cho mẫu thân và Dan Hee mỗi người một bộ y phục, trâm bạc thì đưa cho mẫu thân, dây buộc tóc màu hồng này chắc là hợp với Dan Hee. Vậy là đủ rồi."

Nghe Ra On nói xong, Lee Young thấy nghẹn họng.

Nhìn vẻ mặt như sắp bùng nổ của Lee Young, Ra On lén lút trả lại dây buộc tóc màu hồng.

"Lấy nhiều lắm phải không? Ta tham quá hả?"

"Đồ ngốc."

"Sao?"

"Những người khác khi thấy có nhiều món đồ tốt như vậy trước mặt thì chỉ hận không thể lấy hết toàn bộ, còn ngươi lại chỉ lấy có chừng đó sao? Lại còn chọn những món rẻ nhất nữa!"

"Đúng vậy, lấy chừng này thôi. Gia gia ta luôn nói, người nếu tham lam sẽ trở nên không an phận, một ngày nào đó sẽ bị tham dục phản pháo lại."

"Cho nên ngươi chỉ cần những món này thôi?"

"Đúng vậy, có những món này tiểu nhân đã thỏa mãn rồi."

Sự giản dị của Ra On làm Lee Young vô cùng bất mãn: "Chọn một cái cho ngươi nữa đi."

"Hả? Nhưng những món này là của nữ nhân mà." Ra On xấu hổ cười nói.

Điện hạ Hoa Thảo, mọi người đều biết ta là một thái giám.

Nhưng hình như không hiểu được lời nói của nàng, Lee Young bắt đầu tỉ mẫn nhìn từng món đồ dành cho nữ tử kia. Sau đó hắn cầm lên bộ y phục trang nhã nhất, được may tinh xảo khéo léo nhất đến trước mặt Ra On. Đây chính là món quà mà hắn đã cho người chuẩn bị từ trước, cố ý đặt may để tặng cho Ra On.

"Cầm thêm cái này nữa."

"Ta có đủ rồi, không cần thêm nữa."

"Cầm thêm cái này đi." Đây là y phục bản thế tử cho người may vì một mình nàng, vậy nên không cần phải mặc bộ y phục Kim Yoon Sung kia mua cho nàng nữa.

Nhưng Lee Young lại không thể nói những lời này, vậy nên hắn chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo: "Đợi một ngày nào đó ngươi có người trong lòng thì đem bộ y phục này tặng cho người đó cũng được mà."

Nếu Ra On mà mặc bộ y phục này, chắc hẳn là sẽ rất xinh đẹp. Tuy là rất muốn một lần nữa được nhìn thấy Ra On trong y phục nữ nhân, nhưng trước mắt vẫn phải nhịn. Phải đợi chính miệng người này nói ra hết mọi chuyện mới được.

Nhận được những món quà quý giá không ngờ tới khiến Ra On cứ đứng ngơ ngẩn. Toàn bộ những món mà Ra On đã chọn, cộng với bộ y phục mà Lee Young vừa đưa tới, tất cả đều đã được gói ghém thật đẹp đặt trong lòng Ra On. Nhìn những món quà được đặt trong lòng mình, Ra On không nhịn được cứ cười mãi.

"Xem ra ta đã có được một cái bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống rồi."

"Vui đến vậy sao?"

"Rất là vui."

"Người này thật là..."

Lee Young dịu dàng xoa đầu Ra On, người đang không ngừng cười ngô nghê trước mặt hắn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Lee Young cất giọng trầm thấp gọi tên Ra On: "Hong Ra On."

"Vâng, điện hạ."

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Có chuyện muốn nói? Là chuyện gì?" Ánh mắt chân thành tha thiết của Lee Young khiến Ra On cũng nghiêm túc hẳn lên.

Lee Young do dự giây lát rồi nói: "Ta không phải người giống như ngươi tưởng."

Câu nói không đầu không đuôi của Lee Young khiến Ra On lúc lắc đầu ngơ ngẩn: "Người ta tưởng tượng?"

"Ta đang nói đến chuyện tối qua ngươi nhìn thấy."

"Nếu là chuyện tối qua thì..." Trong nháy mắt của khuôn mặt Ra On trở nên đỏ bừng: "Không cần để ý đâu, chuyện này ta biết lâu rồi."

"Ta đã nói là không phải!"

"Không sao mà. Có những sở thích không giống người bình thường, mọi người đều có một hai cái như thế."

"Tên vớ vẩn này, đã nói là không phải rồi còn..."

Bụp!

Lee Young gõ lên trán Ra On rồi gằn từng chữ: "Ngươi nghe kĩ cho ta, ta tuyệt đối không phải là kiểu nam nhân như thế."

"Vậy chuyện tối hôm qua là sao?"

"Đó chẳng qua là đang đùa giỡn với tên Byung Yeon kia, không cẩn thận mới thế, đừng có mà hiểu sai."

Nhìn thấy Lee Young sống chết giải thích, Ra On chợt thấy thật tội nghiệp. Điện hạ Hoa Thảo thật đáng thương, đến kiểu mượn cớ như thế này mà cũng lấy ra nữa. Cũng phải, đường đường là vương thế tử của một nước, làm sao có thể để người ta biết được mình có sở thích yêu thích nam sắc cho được chứ. Đã nói đến mức này rồi, thì cứ tin đi, à không, hãy giả vờ là tin đi.

"Được, ta biết rồi."

Tuy giọng nói của Ra On đã cố ra vẻ ngập tràn tin tưởng, nhưng Lee Young chỉ cần nhìn một cái là đã có thể thấu tâm tư của nàng, hắn trừng mắt liếc nàng.

"Ta nói ta không phải kiểu nam nhân ấy, ta nói thật đấy".

"Ừ."

"Đã nói là ta nói thật mà."

"Ta sẽ tin, à không, ta tin mà."

Nhìn thấy Ra On cứ không chịu hiểu, Lee Young bí bách bực bội đến hét to: "Ta... thích nữ nhân! Hơn nữa ta còn có người trong lòng rồi!"

"Vậy sao?" Vốn chỉ đang thuận miệng phụ họa, đột nhiên Ra On trợn to mắt.

Điện hạ Hoa Thảo vừa nói cái gì? Có người trong lòng? Rốt cuộc là ai?

***

Thời gian cứ như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.

Lee Young và Ra On đi ra khỏi khu nhà cổ rồi đi dạo trong khu chợ. Từ xa nhìn lại, trông họ như một đôi huynh đệ.

"Điện hạ, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Cái này à... ngươi muốn đi đâu?"

"Sao?"

"Có nơi nào ngươi muốn đi không? Nếu có thì cứ nói ra."

"Ta nói ra rồi là có thể đi sao?"

"Ừ."

"Ta có thể nói là muốn về nhà không?"

"Có gì mà không thể chứ."

Lee Young đồng ý một cách thoải mái rồi chuẩn bị dợm bước đi. Ngay lúc ấy, hộ vệ đi bên cạnh hắn lập tức tiến lên.

"Điện hạ."

Hộ vệ nói nhỏ gì đó với Lee Young, vẻ mặt của Lee Young lập tức trở nên âm trầm.

"Hong Ra On." Lee Young cất tiếng gọi Ra On đang nhảy nhót phía trước: "Ta đột nhiên có việc, chắc sẽ mất thời gian rất lâu."

"A, vậy sao? Vậy ta có thể hồi cung trước không?"

Tuy rằng đã cố gắng giả vờ như không sao cả, nhưng trong giọng nói của nàng vẫn không che giấu được sự thất vọng. Vốn tưởng rằng khó khăn lắm mới lại có cơ hội thăm mẫu thân và Dan Hee mà.

Lee Young chăm chú nhìn Ra On rồi khẽ lắc đầu: "Cũng đã xuất cung rồi, về nhà một chuyến thì có sao đâu."

"Nhưng mà..."

"Khoảng chiều tối là ta sẽ làm xong việc, đến lúc đó chúng ta lại gặp mặt ở đây đi."

Đột nhiên Lee Young nhớ đến lần trước khi cùng xuất cung thì Ra On bị Myung Eun bắt đi mất, vậy nên hắn nói thêm: "Nhớ phải cẩn thận, đến đây đúng giờ đấy." Rồi sau đó, không hề cố kỵ, hắn lại xoa đầu Ra On, nhìn nàng lưu luyến không rời. Cuối cùng xoay người hòa mình vào dòng người nơi phố chợ.

"Thật tốt quá, lâu lắm mới có được cơ hội gặp mặt mẫu thân và Dan Hee."

Trong lòng tràn đầy vui mừng, Ra On ôm chặt túi đồ trong lồng ngực, rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó, nàng quay đầu lại nhìn hướng Lee Young vừa biến mất: "Nhưng vì sao hôm nay điện hạ Hoa Thảo phải xuất cung nhỉ?" Có thật là vì muốn ban thưởng cho mình nên mới vậy không?

Đúng lúc Ra On đang vừa đi trên đường vừa trầm tư thì...

Bụp bụp.

Trên lưng nàng truyền đến âm thanh như có một chú chim non đang mổ nhẹ lên lưng vậy.

"Ai vậy?" Ra On quay đầu lại thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Xin chào."

"Tham nghị đại nhân!"

Yoon Sung nhìn Ra On, giả vờ như vô cùng kinh ngạc rồi nói: "Đây là ai thế này? Chẳng phải là Hong nội quan một tấc cũng không rời cửa cung sao?"

"Ha ha ha." Ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net