Chương 54: Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân cảm nhận được cơn đau đớn khó chịu đến mức tỉnh lại. Khẽ mở mắt ra, Ra On nhíu mày khó hiểu nhìn xung quanh, không biết bản thân đang ở đâu.

"Ưm." Ra On cúi đầu rên rỉ, rồi đột nhiên cảm giác hình như bên cạnh mình có động tĩnh.

"Hong nội quan, không sao chứ?" Yoon Sung ngồi bên cạnh hỏi.

"Ừ, hình như không sao."

Ra On cố gắng hết sức mở to đôi mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh. Nhưng ở nơi này tối đen như mực, chẳng nhìn thấy được gì cả.

"Nhưng mà... đây là chỗ nào vậy?"

Trước mặt có thể nhìn thấy không khí lạnh lẽo ẩm ướt đang lơ lửng. Ngửi thử trong không khí còn có mùi cỏ khô và xạ hương thoang thoảng.

"Hình như là kho hàng cũ nát ngoài cổng lớn phía Tây ngoài thành. Từ nãy giờ vẫn cứ luôn nghe thấy tiếng người xôn xao."

Ra On nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên có tiếng người xôn xao qua lại. Nhưng xem ra Yoon Sung cũng không biết chỗ này là chỗ nào rồi. Ánh mắt Ra On dần quen với bóng tối, trước mắt nàng dần hiện ra khuôn mặt của Yoon Sung. Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười như thường lệ của Yoon Sung, trong lòng Ra On thấy yên tâm hẳn. Đùa! Yên tâm chỗ nào chứ! Bây giờ là tình hình nào rồi mà đại nhân ấy còn cười được?

"Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?"

Tay chân Ra On bị trói chặt, nàng ngọ nguậy muốn thoát ra, còn Yoon Sung, tuy cũng bị trói nhưng khuôn mặt hắn vẫn không có gì khác với lúc thường. Ra On thấy hắn đúng kiểu cái gì cũng không quan tâm, hơn nữa giờ này vẫn còn cười được đúng là giỏi.

Yoon Sung hoàn toàn không có bộ dạng gì như là đang lâm vào nguy hiểm cả. Dươi tình huống này chẳng những không hề chán ghét mà vẫn còn cười được. Không, nói đúng hơn thì bộ dạng này của hắn giống như cảm thấy chuyện trước mặt vô cùng thú vị vậy.

"Hong nội quan, dù nghĩ thế nào thì cũng thấy hình như chúng ta bị bắt cóc rồi."

"Bắt cóc? Vì sao?" Nghe Yoon Sung nói đến từ "bắt cóc", Ra On lập tức hỏi bật lại.

"Cũng đúng, vì sao nhỉ?"

"Thông thường bắt cóc đều có lý do. Có thể là vì tiền, hoặc là vì muốn lợi dụng điểm gì đó từ người bị bắt cóc, nhưng ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra được lý do có người lại bắt cóc ta. Không lẽ..."

Có phải bắt cóc nhầm người rồi không?

Lúc Ra On còn đang muốn nói tiếp thì cửa nhà kho đột nhiên mở ra. Tiếp sau đó có ba, bốn nam nhân tay cầm đuốc tiến vào bên trong. Một người nam nhân cao lớn nhất trong số họ tiến đến, không chút do dự và dẫn Ra On và Yoon Sung ra. Hắn lấy đuốc dí sát vào mặt của Ra On và Yoon Sung rồi hỏi đám nam nhân đang đứng sau lưng hắn.

"Chắc chắn là hai tên này chứ?"

Ra On và Yoon Sung đều là những người trông trắng trẻo thư sinh, chẳng có chút uy hiếp nào. Vậy nên khó trách bọn chúng cũng không tự tin là mình đã bắt đúng người.

Một nam tử vội vã từ trong đám người đứng ra gật đầu: "Chắc chắn. Đại ca, lúc đó rõ ràng chính là hai tên này."

Nam nhân lấy tay chỉ thẳng vào mặt Yoon Sung, vừa đúng lúc đó Yoon Sung cũng đưa mắt sang nhìn hắn. Vừa chạm phải tầm mắt của Yoon Sung, nam tử nọ tựa như bị giật mình, hoảng sợ lùi về sau trốn sau lưng của đại hán cao to. Vẻ mặt hắn chứa đầy sự sợ hãi.

Nam tử nọ sau khi quyết tâm báo thù Yoon Sung thì vẫn luôn lén đi theo Yoon Sung. Nhưng hôm nay ngẫu nhiên phát hiện Yoon Sung đang đi cùng với Ra On, vậy nên bọn chúng quyết định bắt luôn Ra On.

Tuy vì muốn trả thù cho các huynh đệ bị Yoon Sung giết nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Yoon Sung, hắn vẫn thấy sợ vô cùng.

(Ở chương 44, lúc Yoon Sung và Ra On đi chợ đêm đã gặp một đám cướp, Yoon Sung cho tiền bọn chúng rồi sau đó lén quay lại giết hết cả đám. Đám người bắt cóc ở chương này là để trả thù vụ đó.)

Dưới tình huống như thế, Yoon Sung lại nở một nụ cười hòa nhã ấm áp rồi nói: "Hình như có chuyện gì đó hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm?" Nam tử cười nhạt hạ thấp người nói: "Hiểu lầm hay không chút nữa sẽ biết." Nam tử quay đầu lại ra lệnh cho đám người đang đứng sau lưng hắn: "Giết chết hắn rồi đem treo ở nơi thu hút ánh mắt người khác, rõ chưa?"

"Vâng, đại ca!"

Vẻ mặt của đám người này giờ đây như lũ sói đói từ từ dẫn Yoon Sung và Ra On ra ngoài.

"Rốt cuộc là người thế nào mà lại khiến họ sợ như vậy?"

Một thuộc hạ nhận nhiệm vụ canh chừng đưa mắt nhìn Yoon Sung và Ra On: "Phải đấy."

"Rốt cuộc đã làm ra chuyện xấu gì mà khiến họ sợ như thế?"

Ra On nhìn Yoon Sung với vẻ mặt mờ mịt rồi lầm bẩm: "Thật là muốn phát điên mà."

Làm sao đây? Làm sao đây? Có cách gì có thể trì hoãn thời gian được không nhỉ?

"Chờ chút!" Ra On hét to về phía nam tử cao to vừa rồi, tay hắn đang cầm thanh đao trông rất có tính uy hiếp.

"Cái gì?" Nam tử chán ghét nhìn Ra On rồi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

"Biết người mà hiện giờ các người bắt cóc là ai không?"

"Cái gì?"

"Tuy rằng không biết chính xác đại nhân ấy là ai, nhưng chắc chắn là người có thân phận có thể khiến các người thổ huyết mà chết đấy." Ra On cố tình dùng vẻ mặt khuyên nhủ chân thành nói với họ: "E rằng sẽ hối hận không kịp, vị này không động vào được đâu."

Thái độ tự tin của Ra On khi nói chuyện khiến cho nam tử nọ bắt đầu thấy hoang mang. Rốt cuộc tên này có thân phận gì ghê gớm đến vậy?

Đúng lúc đó, tên vừa rồi đứng ra xác nhận Yoon Sung lại nói xen vào: "Này, công tử xinh đẹp đáng yêu. Công tử chắc đến giờ vẫn chưa biết thế giới này tàn ác mức nào đâu nhỉ. Tên này dù cho có thân phận thế nào đi nữa bọn ta cũng không sợ, bởi vì..."

"Là tôn tử của thái sư."

"Cái gì?"

"Người mà hiện tại các ngươi đang bắt cóc, không phải ai khác mà chính là cháu của vương hậu nương nương, gọi vương hậu nương nương một tiếng "cô cô" đấy."

"Có thật không?"

Tên cao to nọ trừng mắt đe đọa Ra On, nàng cũng không chút tránh né ánh mắt hung tàn của hắn. Một lát sau, hắn xoay người đá cho tên đàn em phía sau một phát: "Tên điên này! Sao không nói?"

"Ta... ta cũng không biết mà đại ca."

Nhìn sự hoảng sợ trong mắt tên cao to và đàn em của hắn, Ra On nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tuy cũng thấy có lỗi với bọn họ, nhưng nếu không làm vậy thì mất mạng mất. Bất kể thế nào, phải giữ mạng cái đã.

"Ta vốn lúc đầu thấy ngươi không có tội gì nên dự định chừa cho ngươi con đường sống. Nhưng bây giờ xem ra không được rồi, để ngươi còn sống sẽ để lại hậu hoạn. Các ngươi, giết chết cả hai tên này rồi ném tới một nơi không ai nhìn thấy đi."

"Vâng, đại ca."

Ủa? Hình như có gì đó sai sai.

***

Cạnh chiếc bàn dài thật dài trong phòng có năm, sáu người đang ngồi. Hiện tại đang diễn ra hội nghị lâm thời của Bạch Vân Hội, Lee Young và Byung Yeon cùng những nhân vật quan trọng của Bạch Vân Hội đều đang ở đây tham dự hội họp. Thời gian họp kéo dài quá lâu so với dự kiến. Vì thế Lee Young ra lệnh chuẩn bị bữa cơm đơn giản cho những người tham dự cuộc họp.

Tuy rằng không muốn, nhưng không có chén đũa của riêng mình như ở trong cung, Lee Young cũng không thiết tha ăn uống gì lắm.

Hội nghị vẫn cứ tiếp tục, cửa được nhẹ nhàng đẩy ra. Thị vệ Han Yul của thế tử đi đến bên cạnh thế tử.

"Ngay đến trong cung cũng không thể canh chừng được sao?" Vẻ mặt Lee Young không chút biểu cảm mà hỏi.

Đã đến thời gian ước hẹn mà lại không thấy Ra On. Hắn cũng đã ra lệnh cho những người canh gác ngoài cửa cung phải canh chừng cho kĩ xem có thấy Ra On không. Vậy mà đến giờ vẫn còn chưa tìm được người cho hắn.

Nghe câu hỏi của vương thế tử, vẻ mặt của Han Yul càng trầm trọng.

"Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Lee Young vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn những hộ vệ của mình, nhưng chẳng ai trả lời hắn. Cuối cùng vẫn là Han Yul lên tiếng.

"Bẩm thế tử, không thấy ai xuất hiện ở chỗ đã hẹn cả."

"Đang nói cái gì vậy? Rõ ràng đã hẹn rõ là giờ Tuất sẽ gặp nhau ở quảng trường mà. Ra On không phải là người không tuân thủ ước hẹn như vậy đâu."

"Dạ?"

"Có thể là không tìm thấy địa điểm hẹn. Chắc bây giờ còn đang tìm nhưng chưa tìm ra đấy."

"...."

Lee Young kẽ cau mày.

Byung Yeon ngồi cạnh, nghe thấy cuộc hội thoại của Lee Young và Han Yul thì hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không thấy tên tiểu tử ấy đâu cả."

Lee Young nhỏ giọng trả lời, Byung Yeon nhẹ nhàng đặt chiếc thìa trên tay xuống: "Tiểu tử ấy? Đang nói đến Hong Ra On sao?" Byung Yeon theo bản năng nghĩ Ra On đã xảy ra chuyện.

"Đúng vậy, là tiểu tử ấy đấy." Lee Young gật đầu.

Byung Yeon lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Trước hội nghị hôm nay ta có đi cùng tiểu tử ấy. Trước khi đi đến đây ta có hẹn hắn đến giờ Tuất sẽ gặp lại nhau ở quảng trường nhưng hắn lại không có tới. Ta nghĩ không biết có phải lại gặp chuyện nguy hiểm gì giống như lần trước bị Myung Eun bắt đi hay không."

Lee Young vừa dứt lời, Byung Yeon lập tức đứng lên, mở cửa đi mất.

"Có chuyện gì vậy? Sao hội chủ lại bỏ đi mất rồi?" Mọi người hốt hoảng nhìn Lee Young hỏi nguyên nhân.

Lee Young khẽ lắc đầu, không hề nói rõ tình huống. Sự kiên trì của hắn khiến người khác cảm thấy e ngại không dám tiếp tục hỏi.

Lee Young tràn ngập hy vọng nhìn theo hướng Byung Yeon biến mất. Hắn trầm giọng nói với những thành viên của Bạch Vân Hội: "Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây."

"Cái gì?"

"Điện hạ."

Mọi người bắt đầu nháo nhào hốt hoảng. Còn nhiều chuyện khẩn cấp cần xử lý như vậy, hôm nay lần đầu tiên Lee Young phá vỡ quy tắc, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

"Hội nghị tạm thời chấm dứt ở đây, vì hiện tại có chuyện quan trọng cần phải làm." Vẻ mặt Lee Young vô cùng lạnh lùng, hắn nói tiếp: "Bây giờ lập tức tập hợp lực lượng của Bạch Vân Hội chia nhau ra tìm người. Những chuyện khác đều tạm gác lại, tập trung toàn bộ vào chuyện này."

"Vâng, điện hạ."

Nhận được lệnh hắn, mọi người nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

"Ra On à, bây giờ nàng đang ở đâu? Thật là, sao nàng cứ khiến ta lo lắng mãi thế? Đợi ta tìm được nàng, nhất định phải trừng trị nàng một trận. Trước khi ta tìm thấy nàng, nàng phải bình an đấy. Xin nàng nhất định phải bình an."

***

"Đợi... đợi đã!"

Vừa rồi nghe thấy tên cao to nọ nói giết cả nàng và Yoon Sung, Ra On lập tức hét to. Những chuyện xưa cũ như chậm rãi lần lượt xuất hiện trước mắt Ra On. Không, nàng không thể ở đây chờ chết được.

"Sao hả? Ngươi lại muốn nói cái gì nữa?"

"Bây giờ giết bọn ta chắc chắn các người sẽ hối hận."

Đột nhiên đối diện với nguy cơ mất mạng, lời đe dọa kia Ra On cứ thế nói ra một cách thản nhiên. Không được, bây giờ là cơ hội cuối cùng rồi. Cả người nàng đang run rẩy, nhưng nàng tự nhủ tuyệt đối không được để chúng phát hiện ra nàng đang sợ hãi.

Ra On hắng giọng rồi sau đó nói bằng một giọng chắc thắng vui vẻ: "Nói đúng hơn là, các người đang đánh mất cơ hội được hối hận của mình đấy. Đời người được mấy lần có cơ hội sửa sai chứ."

"Cơ hội?" Tên cao to quay đầu lại nhìn Ra On. Muốn ép tôn tử của phủ viện quân vào chỗ chết mà được cho là cơ hội có một không hai trên đời? Phải là nguy cơ có một không hai trên đời này mới phải.

Ra On tặc lưỡi nói: "Vẫn chưa hiểu sao? Suy nghĩ kĩ lại đi. Làm gì có chuyện đột nhiên bắt cóc được tôn tử của phủ viện quân chứ, trừ phi ngươi vốn là người có bản lĩnh muốn bắt ai thì bắt. Hiện giờ người quyền quý như vậy cũng đã rơi vào tay ngươi, còn có chuyện gì không thể xảy ra được đây?"

"Vậy sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không giết hắn đâu."

"Không giết thì làm gì?"

"Ngươi nghĩ xem. Nếu phủ viện quân biết được tôn tử của mình bị bắt cóc thì sẽ thế nào? Chắc chắn là sẵn sàng trả bất cứ giá nào để chuộc được người về."

"Bất cứ giá nào?"

Quả nhiên tên này đã hỏi câu mà Ra On muốn hắn hỏi. Ra On tiếp tục bồi thêm: "Mặc kệ thế nào đi nữa, ông sao có thể bỏ mặc cháu mình được. Vì yêu thương mà không tiếc tiền vì tôn tử, e là dù ngươi muốn bao nhiêu tiền thì cũng sẽ thu xếp để đón được tôn tử về. Vậy nên so ra lời hơn giết hắn đi nhiều."

"Quả nhiên là vậy."

Vẻ mặt của tên cao to đã xảy ra biến hóa. Không chỉ hắn, lũ đàn em của hắn cũng trông rất hứng thú với đề tài này. Nghe đến tiền thì ai mà không hứng thú chứ.

"Suy nghĩ kĩ lại lần nữa đi. Lấy được ngàn vạn lượng vàng từ phủ viện quân chẳng phải tốt hơn sao? Không thì, chẳng lẽ ngươi chọn giết cả hai chúng ta rồi cả phần đời còn lại sống trong trốn chạy khỏi sự truy sát của phủ viện quân à?"

"Ha ha ha. Đương nhiên ngàn vạn lượng vàng tốt hơn rồi."

Tên đại ca cao to lớn cười ha hả, đàn em của hắn cũng cười theo.

"Được, thay đổi kế hoạch. Bây giờ lập tức phái người đến báo phủ viện quân về tiền chuộc. À không, để ta trực tiếp đi."

Ở phía sau hắn, Ra On cất giọng hỏi nhỏ: "Nhận được tiền chuộc rồi thì sẽ thả bọn ta đi chứ?"

"Đương nhiên. Sẽ cân nhắc dựa trên giá trị tiền chuộc của từng người."

"Cái gì?"

Cửa nhà kho đóng lại. Không khí ngập tràn sự im lặng.

"Sai rồi. Bất kể chúng ta làm gì thì kết cục cũng sẽ như vậy thôi."

Tên đại ca kia cuối cùng lại có thể nghĩ đến tiền chuộc là tiền chuộc, trả thù là trả thù, hai chuyện không liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng mà trả thù chuyện gì chứ? Yoon Sung đại nhân rốt cuộc đã làm cái gì?

Đúng lúc này, Yoon Sung mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Không ngờ lại như vậy, Hong nội quan."

"Thật xin lỗi, lúc nãy vì muốn tranh thủ thời gian để sống sót nên mới nghĩ ra cách kia."

"Quả là diệu kế. Còn ta vì sợ hãi quá độ mà chẳng nghĩ ra được kế gì cả."

"Chuyện đó..."

Nghe thấy lời khen ngợi của Yoon Sung, Ra On nhìn chằm chằm lên không trung. Làm ơn đừng có dùng khuôn mặt hòa ái dễ gần đó khen ngợi ta.

"Nhưng mà con trai của hắn thật sự do đại nhân hại chết sao?"

"Đúng vậy, xem ra có liên quan đến ta rồi."

"..."

Làm chuyện tàn nhẫn như vậy rồi mà sao đại nhân còn cười được thế?

"Bất kể thế nào, chắc là có hiểu lầm gì đúng không?"

"Làm gì có hiểu lầm nào, thật sự chuyện này là vì ta mà xảy ra."

"Hả? Cái gì? Đại nhân nói vậy là sao?"

"Tóm lại, lần này thật sự rất xin lỗi. Hong nội quan, là vì ta nên ngươi mới gặp phải chuyện này."

Ra On đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, sao lần nào nàng xuất cung cũng có chuyện hết vậy?

"Cho dù chết thì cũng muốn trước khi chết được tặng quà." Ra On nhỏ giọng lầm bầm.

Muốn tặng quà cho điện hạ Hoa Thảo, tặng quà cho mẫu thân và muội muội. Còn muốn mặc y phục nữ tử thật đẹp cho ba người đó ngắm nữa.

"Tặng quà gì?"

"Quà cho mẫu thân và muội muội thôi."

"A, Hong nội quan sống cùng mẫu thân và muội muội sao?"

Khuôn mặt Ra On ngập tràn hạnh phúc như một đóa hoa: "Đúng vậy."

"Nếu là người nhà của Hong nội quan thì chắc hẳn cũng thú vị như Hong nội quan vậy."

"Đúng vậy, lúc ở bên nhau rất là vui. Dan Hee nhà chúng ta rất biết nói những câu dí dỏm. Bắt đầu từ nhỏ đã hay bị bệnh, mỗi ngày đều đọc rất nhiều sách. Mỗi ngày ta về nhà, muội ấy nhất định sẽ nói lại cho ta nghe toàn bộ nội dung sách hôm đó đã đọc. Chừng đó thôi là đủ hiểu muội ấy thú vị thế nào rồi." Ra On ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhà kho: "Còn có mẫu thân nữa, mẫu thân rất ấm áp. Trên đời này không có gì ấm áp hơn cái ôm của mẫu thân."

Yoon Sung nhìn chằm chằm gương mặt hạnh phúc của người con gái ấy. Nét mặt hắn có một nửa là hâm mộ, nửa còn lại dường như là một loại mong ước và hy vọng khó bề lý giải. Thì ra nhắc đến gia đình là có thể cười một cách trong sáng như vậy.

Khóe miệng Yoon Sung nhếch lên tạo thành một nụ cười chua xót: "Là như vậy sao?"

Nụ cười trên môi Yoon Sung lúc này không hề giống với nụ cười khi nhắc đến người nhà của Ra On. Nụ cười lúc này nhìn thế nào cũng thấy dường như có đôi chút đau khổ.

"Con người ta khi cười có khi chẳng phải vì vui vẻ, mà chẳng qua là để che giấu nội tâm của mình mà thôi."

"Nhưng mà..." Ra On vội vàng lắc đầu: "Gia gia của ta từng nói, không phải cứ mỗi lần có chút chuyện thôi cũng có thể cười. Nói chuyện cũng chưa chắc cảm thấy hạnh phúc. Mỗi khi mỉm cười thì tốt nhất là vì bản thân thật sự muốn cười thì hẵng cười."

Nghe Ra On nói xong, Yoon Sung mạnh mẽ đứng lên. Rõ ràng trong tay Ra On không có được nhiều thứ như hắn, nhưng có thể nhìn ra được Ra On trông hạnh phúc hơn hắn nhiều. Hắn lại nhớ đến nụ cười của Ra On. Hắn nghĩ nếu có thể sống cùng với một người như vậy, Hong Ra On, nếu có thể sống với nàng thì có lẽ ta cũng có thể nở nụ cười hạnh phúc giống như nàng vậy.

Thật muốn có được nàng. Hong Ra On, ta thật sự muốn chiếm được trái tim của nàng.

"Hong nội quan nói đúng lắm. Mỉm cười như vậy thấy vui hơn nhiều."

Cũng trong khoảng thời gian ấy.

"Hội chủ, bên ngoài có người cầu kiến."

"Vào đi."

Byung Yeon đang ở bên trong chờ người.

"Chuyện gì vậy?"

"Hình như bị bắt cóc rồi."

"Có biết ai là kẻ bắt cóc không?"

"Là một lũ ô hợp lỗ mãng."

Byung Yeon nghe xong thì nội tâm càng nặng nề. Hong Ra On, nàng không sao chứ? Hy vọng chưa có chuyện gì xảy ra, phải bình an vô sự đấy, nhất định phải bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net