Chương 63: Bây giờ thế tử điện hạ muốn làm cái gì nhất?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tựa như mọi ngày. Ánh sáng màu vàng nhạt chiếu rọi lên mái nhà của Tư Thiện Đường. Lãng đãng trong không khí là sự lạnh lẽo đầu đông. Mọi chuyện đều như bình thường. Nhưng chỉ có một điều khác biệt. Nhờ có Sung nội quan không biết vì nguyên nhân gì mà đại xá nên so với trước kia, nhóm nội thị không thông rảnh rỗi hơn nhiều.

Ra On cảm nhận sự khoan khoái của một ngày mới, nàng ngồi xuống bậc thềm chuẩn bị mang giày vào để ra ngoài. Lúc chuẩn bị đi thì nàng cảm thấy có một tầm mắt kỳ lạ. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen như mực đang nhìn nàng.

"Ai đó?"

Ra On nhìn thấy đôi mắt xa lạ ấy dần dần đi mất. Đi rồi sao? Ngay lúc nhớ đến sát ý khi nhìn đôi mắt ấy, nàng lại thấy một cô bé với đôi mắt to tròn đang mở cửa đi vào Tư Thiện Đường.

"Công chúa Young Eun."

Nghe thấy tiếng gọi của Ra On, Young Eun nở nụ cười ngượng ngùng. Công chúa Young Eun là con gái của chúa thượng điện hạ và thục nghi nương nương. Từ sau khi Ra On nhận nhiệm vụ đưa thư cho thục nghi nương nương thì đã có quan hệ mật thiết với vị công chúa này.

"Mới sáng ra sao công chúa lại đến đây?"

Ra On vừa hỏi xong thì nghe ở bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.

"Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ. Người đang ở đâu?"

Vừa nghe thấy tiếng mấy cung nữ đang ráo riết đi tìm công chúa, Young Eun lập tức kéo Ra On chạy vào trong Tư Thiện Đường.

"Công chúa điện hạ, sao lại làm thế? Chẳng phải họ đang tìm người sao? Người cũng nên tìm họ chứ."

Young Eun không trả lời, chỉ lắc đầu. Lúc đó, có một đám cung nữ chạy vào trong Tư Thiện Đường.

"Xin chào, cho hỏi điện hạ Young Eun có ở đây không?"

Oh thượng cung hầu hạ trong cung thục nghi vừa nhìn thấy Young Eun đang đứng cạnh Ra On thì thở phào một hơi.

"Sao lại ở đây? Có biết thục nghi nương nương lo lắng biết bao nhiêu không?"

Tựa như để trấn định lại tâm trạng hoảng sợ, Oh thượng cung lấy tay vuốt vuốt ngực mình. Sau đó Oh thượng cung tiến tới đặt hai tay lên vai Young Eun: "Công chúa điện hạ, mau quay về thôi, thục nghi nương nương đang đợi người đấy."

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, công chúa Young Eun không chịu nhúc nhích. Cô bé cố gắng hết sức gạt tay Oh thượng cung ra rồi chạy vòng ra trốn sau lưng Ra On.

"Người đang làm gì vậy công chúa điện hạ?"

Mặc kệ Oh thượng cung dỗ dành thế nào cũng vô ích. Công chúa Young Eun níu chặt lấy Ra On, liên tục lắc đầu, dùng cả cơ thể để thể hiện ý chí của mình.

"Người thế này là làm sao thế? Nếu cứ như thế tiểu nhân sẽ bị thục nghi nương nương đánh mất, vậy nên người hãy về cùng tiểu nhân đi."

Oh thượng cung vừa nói xong, những cung nữ khác cũng tỏ vẻ đau lòng khóc lóc cầu xin Young Eun.

Ra On ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt, nàng nghĩ một chút rồi nói với Oh thượng cung: "Hay là thế này đi. Tiểu nhân sẽ hầu hạ công chúa Young Eun cẩn thận."

"Không, không được."

"Thượng cung về trước đi, miễn cưỡng lôi kéo công chúa cũng vô ích thôi đúng không?"

"Cho dù là vậy đi nữa..." Oh thượng cung đang định tiếp tục từ chối, nhưng khi nhận thấy ánh mắt đỏ hoe của công chúa Young Eun khi đang trốn sau lưng Ra On, Oh thượng do dự một lát rồi nói: "Vậy thì... nhờ Hong nội quan."

Nói xong câu này, Oh thượng cung cùng các cung nữ khác ra khỏi Tư Thiện Đường. Tư Thiện Đường lúc này đã yên tĩnh trở lại.

Ra On và công chúa Young Eun nhìn nhau.

"Vì sao lại như thế? Chẵng lẽ người bị nương nương trách mắng sao?"

Trước câu hỏi của Ra On, Young Eun không trả lời mà chỉ cắn môi. Bả vai yếu ớt không ngừng run rẩy, trong đôi mắt trong vắt còn vương nước mắt lại ngập tràn sự hoảng sợ. Bộ dạng này của công chúa Young Eun thật sự rất bất thường.

Ra On nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay run rẩy của công chúa nhỏ: "Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thục nghi nương nương đã tìm người thì người vẫn nên đến gặp đi."

"..."

Young Eun lắc đầu, nhưng lát sau lại nhẹ gật đầu, tuy vậy cô bé vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Ra On thấy vậy liền nở một nụ cười dịu dàng.

"Tiểu nhân đi cùng người nhé?"

Nghe thấy câu này, hai mắt công chúa Young Eun khẽ sáng lên, cô bé liên tục gật đầu, thậm chí còn nở một nụ cười ngây thơ của trẻ con nữa.

Trên đường đến Tập Phúc Hiên, chỗ mà thục nghi nương nương ở, công chúa Young Eun vẫn nắm chặt lấy tay Ra On, tựa như đang nắm lấy sợi dây cứu mạng cho mình vậy. Cô bé nắm chặt đến mức bàn tay cũng vã cả mồ hôi. Ra On vì muốn khiến tâm trạng cô bé thả lỏng nên dọc đường đi vẫn luôn vừa nói vừa cười chọc cô bé vui.

Sau đó bờ tường màu đỏ của Tập Phúc Hiên hiện ra trước mắt. Ra On nhìn Young Eun. Lúc này, ánh mắt sợ hãi đã không còn, tâm trạng căng thẳng cũng đã giảm đi nhiều.

"Bây giờ đã về rồi, từ chỗ này có thể tự mình đi rồi chứ?"

Nghe câu hỏi của Ra On, Young Eun gật đầu.

"Tiểu nhân sẽ ở đây nhìn công chúa đi vào. Vậy nên người mau vào đi." Ra On khẽ đẩy Young Eun về phía trước.

Young Eun gật đầu cười với Ra On rồi bước đi. Tuy nhiên chưa đi được mấy bước, đột nhiên không đi nữa. Cả người cô bé như cứng lại, vẻ mặt đầy hoảng hốt chạy về phía Ra On.

"Người làm sao thế?"

Ra On cũng chạy về phía Young Eun, đồng thời nàng cũng hướng ra đằng sau cô bé xem tình hình. Từ xa có thể nhìn thấy phủ viện quân Kim Jo Sun và một vài viên quan khác. Ngay lúc đó, tay công chúa Young Eun lại run rẩy không ngừng.

"Công chúa điện hạ." Ra On giật bắn mình lập tức cầm tay cô bé.

Sao lại như vậy?

Lúc này, nhóm người đó đi ngang qua họ, Kim Jo Sun bỗng dừng lại: "Ôi là ai đây? Chẳng phải là công chúa Young Eun đây sao? Hôm nay đã gặp nhau hai lần rồi. Ta còn đang thấy tiếc nuối khi vừa rồi chưa kịp nhìn kĩ khuôn mặt của người đây. Giờ lại gặp mặt, tốt quá rồi, ha ha ha."

Trái ngược với vẻ sảng khoái vui vẻ của Kim Jo Sun, mặt công chúa Young Eun lúc này trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương.

Kim Jo Sun làm như không để tâm đến thái độ của Young Eun, ông ngẩng lên nhìn Ra On: "Ngươi là Hong nội quan đúng không?"

"Vâng, là tiểu nhân."

Ra On vội vàng gật đầu. Làm sao đây? Sao cái người có địa vị cao như thế mà lại biết nàng?

"Chắc ngươi cũng đã nghe nhiều về ta rồi, ta cũng mang sự kỳ vọng rất lớn dành cho ngươi đấy, ha ha ha." Kim Jo Sun nhìn xoáy sâu vào Ra On rồi khẽ mỉm cười khi nhìn Young Eun: "Lão đây xin phép cáo từ trước. Công chúa điện hạ, vài ngày nữa gặp nhé."

Nói xong Kim Jo Sun cứ thế đi thẳng.

Cái gì vậy? Nụ cười đó là sao? Nhưng hiện giờ chuyện đó không quan trọng. Ra On căng thẳng quan sát tình huống của Young Eun.

"Công chúa, sao vậy? Là chuyện gì khiến người hoảng sợ đến thế?"

Tuy Ra On hỏi rất nhiều lần nhưng không hề nhận được câu trả lời. Môi Young Eun khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không thể phát ra âm thanh gì. Cô bé nhào vào lòng Ra On.

"Công chúa điện hạ."

Là chuyện gì đã khiến công chúa sợ hãi đến nhường này? Rốt cuộc là gì đây.

Ra On vừa suy nghĩ vừa lấy tay vuốt lưng công chúa Young Eun. Dần dần cô bé bình tĩnh lại.

"Công chúa, tiểu nhân phải cáo lui rồi." Ra On từ biệt xong, đi được mấy bước nàng quay đầu lại, thấy Young Eun vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn theo nàng: "Người mau vào trong đi."

Bộ dạng công chúa nhìn theo nàng như vậy khiến nàng cảm thấy công chúa thật đáng thương. Thật ra Ra On cũng muốn nghe theo nguyện vọng của công chúa để ở bên cạnh cô bé lắm, nhưng nàng có chuyện phải làm. Vừa rồi khi nàng đưa công chúa về Tập Phúc Hiên thì cũng đã muộn rồi.

Nàng thầm nghĩ rốt cuộc công chúa hốt hoảng như vậy là vì cái gì. Đột nhiên nàng nhớ đến vẻ mặt đầy sự hãi của cô bé khi nhìn thấy mấy viên quan nọ. Chẳng lẽ sợ quan? Không phải xấu hổ như thường ngày, mà rõ ràng là rất sợ. Thân phận công chúa tôn quý mà sợ cái gì?

Ngay lúc Ra On đang miên man suy nghĩ, cũng sắp đi tới Đông Cung Điện thì...

"Bây giờ mới đến sao?"

Một giọng nữ lớn khiến bước chân Ra On khựng lại.

"Là công chúa Tiêu Dương."

"Phải, là ta." Vẻ mặt của công chúa Tiêu Dương có phần hơi bất thường.

"Người đến đây làm gì?"

"Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là gặp ngươi."

"Là vậy sao?"

"Còn nữa, có phải ngươi đến làm việc muộn quá rồi không? Mặt trời cũng đã mọc đến đỉnh mái đình cung điện rồi."

Bây giờ còn chưa đến giờ Thìn (9 giờ sáng), mặt trời cũng chỉ đến bờ tường thôi. Công chúa Tiêu Dương nhìn ánh mặt trời chiếu lên bờ tường, nhăn nhó.

"Mặc kệ thế nào, ngươi đến muộn rồi. Ta đã đứng ở đây đợi ngươi rất lâu."

Đối với chuyện công chúa Tiêu Dương nói chuyện vô lý, Ra On cũng chỉ mỉm cười: "Sao người lại đợi tiểu nhân?"

"Không biết mới hỏi sao? Chuyện ta bảo ngươi làm đã lâu như vậy rồi, đến giờ vẫn chưa có tin tức ư? Biết trước như vậy ta đã tự mình đi hỏi thăm rồi."

Chuyện Tiêu Dương nói chính là chuyện ngày trước yêu cầu Ra On tìm hiểu những sở thích của Lee Young.

"Chuyện đó..."

Tiêu Dương vội ngắt lời Ra On: "Ta biết ngay là sẽ thế mà. Ngươi thật làm ta thấy phiền quá. Cũng may ta đã dự liệu trước. Thế này, ngươi cầm lấy thứ này đi." Tiêu Dương dùng vẻ mặt ngập tràn bất mãn dúi vào tay Ra On một cuốn sổ.

"Đây là gì?"

"Ta đã viết ra những chuyện ngươi nên làm rồi. Điều tra theo nội dung trong cuốn sổ này rồi đưa cho ta. Muộn nhất là sáng ngày mai phải đưa đến cung của ta."

Nói xong, công chúa Tiêu Dương chẳng thèm quan tâm đến Ra On sẽ trả lời thế nào, nàng cất bước đi thẳng về hướng tẩm cung của mình.

"Chuyện ta nên làm? Rốt cuộc là gì?"

Ra On vừa lẩm bẩm vừa mở cuốn sổ ra.

"Thế tử điện hạ thích màu gì?" Ra On nuốt nước miếng rồi lật sang trang kế tiếp: "Thế tử điện hạ thích đi đến những nơi nào?" Lật tiếp: "Thế tử điện thích mùa gì? Thế tử điện hạ thích ăn món gì? Thế tử điện hạ thích nhạc cụ gì? Thích nghe nhạc khúc nào? Thế tử..."

Trời ạ, viết được thành cả một cuốn sổ sao?

Ra On dùng cặp mắt hoàn toàn mới nhìn bóng lưng công chúa Tiêu Dương tít đằng xa. Nàng ngơ ngác đi vào nơi ở của Lee Young.

Kết thúc một ngày bận rộn thường nhật, giờ đang là lúc Lee Young thảnh thơi nhất trong ngày. Hiện tại người đứng sau lưng hắn chính là Hong Ra On. Ra On lén nhìn Lee Young mấy lần, lúc này hắn đang ngồi xuống cạnh một chiếc bàn con để viết cái gì đó. Cả ngày nay, nàng đã luôn nghĩ đến chuyện về quyển sổ, nàng đang chờ đợi một cơ hội. Tuy rằng nàng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng đã nói sẽ giúp nên không thể giả vờ không biết được.

Mà nói thật thì đến nàng cũng tò mò. Cho đến bây giờ, cho dù nàng hầu hạ ở bên cạnh hắn, cũng đã biết được nhiều chuyện về hắn, nhưng nói thật nàng không hề biết hắn thích màu gì, thích mùa gì, bình thường nghĩ gì với lại thích kiểu nữ nhân thế nào. Nàng cũng rất tò mò về những điều này, chính nàng cũng muốn biết.

Nhưng hiện giờ chuyện khổ nhất lúc này cuốn sổ này ngày mai phải đưa cho công chúa Tiêu Dương rồi, bảo nàng mở miệng kiểu gì đây?

"Ngươi sao vậy?" Lee Young gác bút xuống, xoay người nhìn Ra On: "Sao cả ngày hôm nay cứ liếc liếc người ta thế?"

"Liếc? Ai liếc chứ?"

"Có gì muốn nói à?"

"Tuy rằng cũng không nhất định phải nói..."

"Nói đi."

Ra On khẽ đảo mắt, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi thẳng đến trước bàn đọc sách.

"Có vài việc ta thấy tò mò, có thể hỏi không?"

"Hỏi đi."

Rốt cuộc nàng cũng có hứng thú muốn biết chuyện của ta rồi sao?

Lee Young khẽ siết tay lại, vẻ mặt cực kỳ hứng thú.

"Ta đã thấy tò mò từ lâu rồi mới hỏi."

"Chuyện gì nào?"

Ra On lại đảo mắt, thể hiện vẻ mặt cứ như phát hiện ra chuyện gì hay ho lắm.

"Bình hoa đặt ở trên bàn này có màu xanh lam, điện hạ lại rất hay bảo đặt nó ở đây, có thể đoán được điện hạ thích màu xanh lam."

"..."

"Còn có cửa sổ này nữa, điện hạ rất thích ngồi ở vị trí này, lại còn thường xuyên nhìn khung cửa sổ này, là thích hoa văn của cửa sổ này sao?"

Đây là mấy câu hỏi kiểu gì vậy?

Ra On khẽ lôi quyển số ra, vì không muốn Lee Young nhìn thấy nên nàng quay lưng về phía hắn.

Không biết từ lúc nào Lee Young đã đứng sau lưng nàng, nhìn quyển sổ nàng cầm trên tay: "Là công chúa Tiêu Dương bảo ngươi làm sao?"

Nghe Lee Young nói bằng giọng chắc chắn như thế, Ra On hoảng hốt lắc đầu: "Không, không phải."

Điện hạ Hoa Thảo thật đáng sợ, biết cách đọc nội tâm người khác.

Lee Young giật quyển sổ trên tay Ra On: "Đưa ta xem."

Hắn nhanh chóng lật từng trang.

Một lúc sau.

Lee Young đọc quyển sổ xong đột nhiên ngước lên nhìn Ra On, mỉm cười: "So với màu xanh lam thì ta thích màu đỏ hơn. Ta thích mùa thu vì nó không nóng không lạnh. Thích đi dạo buổi sáng. Tuy ta không thích hoa lắm, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một loài hoa, thì ta thích hoa cúc nở vào mùa thu. Hơn nữa cũng không phải thích hoa văn trên cửa sổ mà nhìn hoài đâu, chỉ là thích ánh nắng buổi sáng xuyên qua khung cửa sổ thôi. Ta thích những thứ có hoa văn giản dị."

Hả? Trong thời gian ngắn như vậy mà đã học thuộc hết những câu hỏi trong đó rồi sao? Không, quan trọng hơn là...

"Đợi đã! Nói nhanh như thế thì sao mà ta ghi lại cho kịp?"

Ra On nhanh chóng lấy giấy bút, nhưng lại bị Lee Young đoạt mất.

"Được rồi."

"Nhưng mà..."

"Mấy câu hỏi trong quyển sổ này theo ta thấy đều là những câu vô nghĩa. Chỉ có câu cuối cùng thì lại khiến ta muốn trả lời cho tử tế."

"Câu hỏi cuối cùng?" Ra On cuống cuồng lật quyển sổ tìm ra câu hỏi đó: "Bây giờ thế tử điện hạ muốn làm chuyện gì nhất?"

"Chuyện mà bây giờ ta muốn làm nhất là..." Lee Young đặt tay lên vai Ra On, xoay người nàng, để nàng nhìn thẳng vào hắn.

"Gì vậy? Sao lại làm thế?"

Lee Young ngắm nhìn khuôn mặt của nàng, lặng lẽ áp sát.

"A!"

Cái này có phải là muốn hôn không?

Ra On phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước. Nhưng nàng lùi bao nhiêu, Lee Young tiến lên bấy nhiêu. Rồi thì cuối cùng cũng đến lúc không còn đường để lui.

"A."

Khi lưng nàng chạm vào tường lạnh, Ra On khẽ thở ra một hơi. Đồng thời, Lee Young lại khẽ cười. Thật đúng là chuột sập bẫy.

Làm sao bây giờ? Ra On nhanh chóng lấy tay bịt miệng mình lại. Như vậy điện hạ Hoa Thảo sẽ không thể hôn được.

Nhưng mà...

"Sao lại làm thế?"

Lee Young nói bằng giọng nhẹ nhàng trầm thấp rồi đột nhiên giữ lấy tay Ra On. Hai tay hắn giữ lấy hai tay Ra On đặt lên tường. Vì có bức tường ở phía sau nên hắn thoải mái áp sát.

"Điện hạ, tại sao?"

"Vậy theo ngươi là vì sao?"

"Điện hạ Hoa Thảo, xin đừng làm vậy. Điện hạ chẳng phải là quân tử sao? Gia gia ta nói quân tử không thể làm ra những hành động vi phạm đạo nghĩa."

"Xem ra gia gia ngươi không dạy ngươi chuyện khác rồi. Quân tử cũng là người. Nếu trong lòng có người mình thích, thì đây chỉ là biểu hiện bình thường của một nam nhân mà thôi, còn nữa..." Lee Young khẽ cúi đầu ngắm Ra On, cất giọng thì thầm: "Làm chuyện này với mình thích không hề vi phạm đạo nghĩa, là thuận theo ý trời."

Vừa dứt lời, hắn liền hôn lên môi Ra On.

"Không, không được."

Nàng vừa mở miệng, đầu lưỡi hắn lập tức nhân cơ hội chen vào. Tim Ra On đập loạn xạ. Nhưng nàng không thể tiếp nhận được. Vội vàng lấy lại tinh thần, Ra On tìm cách tránh đi sự ngọt ngào khi tiếp xúc với đôi môi của Lee Young. Nàng nghiêng đầu sang một bên.

"Điện hạ Hoa Thảo."

"Vẫn còn muốn nói sao?"

"Không thể làm thế được."

Nhưng khi nàng vừa nói mấy từ đó xong, môi của Lee Young lại dán lên, lúc thì dịu dàng, khi thì thô bạo, đầu lưỡi hắn nóng như lửa, khiến đầu óc Ra On trống rỗng. Đôi mắt trợn to của nàng dần dần nhắm lại, suy nghĩ trong đầu như bị đứt đoạn, từ từ rã ra như tuyết tan. Hơi thở của họ hòa vào nhau.

Một lúc sau.

Sự thô bạo trên môi dần mất đi, hơi thở áp sát trên người nàng cũng ké dãn ra một khoảng cách nhỏ.

"Bây giờ còn muốn nói gì không?" Lee Young nói khẽ vào tai Ra On.

Hong Ra On tựa như một đứa trẻ hờn dỗi nghiêng mặt qua một bên: "Không nói."

"Vì sao?"

"Mỗi lần ta mở miệng, chẳng phải người sẽ hôn sao?"

"Vậy sao? Chẳng phải ngươi cũng không ghét à?"

"Cái gì?"

Chuyện đó thì làm sao giải thích đây?

Nghe Lee Young nói xong, mắt Ra On lại mở to, nhưng không lâu sau đó đôi mắt ấy lại nhắm lại, vì Lee Young đã bắt đầu tấn công đôi môi Ra On một lần nữa.

***

Vào khoảng giờ Hợi (9 giờ tối).

Ra On ra khỏi Đông Cung Điện. Hai gò má đỏ như phát sốt. Choi nội quan đứng canh gác ở bên ngoài thấy nàng thì né tránh ánh mắt nàng mà nhanh chóng đi vào trong. Nhìn thấy phản ứng đó của ông, Ra On cúi gằm mặt xuống.

Cho dù buổi tối trời đã trở lạnh nhưng vẫn không thể làm nguội đi cơn nóng trên mặt nàng. Nàng lấy tay sờ lên môi mình.

Quay đầu lại nhìn Đông Cung Điện, nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng Lee Young hắt lên khung cửa sổ thư phòng. Lee Young cho rằng hôn môi cùng người mình thích là chuyện đương nhiên. Vậy nên hắn không do dự mà hôn nàng. Tuy nàng luôn tự nhủ rằng không được, nhưng chính nàng cũng lại không thể tránh được đôi mắt đen như mực của hắn.

Kỳ lạ nhưng cũng thích, cả người tê dại, trái tim đập như điên cuồng. Đây rốt cuộc là tình cảm gì? Tình yêu đến thần hồn điên đảo chính là cái này sao?

Nàng là người cả đời phải lấy thân phận nam nhân mà sống, nàng đã nghĩ cả đời này sẽ không yêu thương ai cả. Nhưng ngay từ ban đầu, con tim nàng đã rung động. Nhớ nhung, muốn được ở cùng nhau trong một không gian. Khi hôn môi, tim nàng đập rộn ràng. Cả chân tay nàng đều cảm thấy mềm nhũn, nhưng kỳ lạ là nhìn vật gì cũng có cảm giác như chúng đang phát sáng.

Trong lòng nàng rất ấm áp, chỉ một chuyện nhỏ thôi nàng cũng cảm thấy vui vẻ. Đây chính là cảm giác ái mộ một người.

Và cảm giác đau đớn này ở trong lòng cũng là vì ái mộ một người. Ra On đột nhiên nở nụ cười chua chát. Nàng theo thói quen sờ lên môi rồi đóng cửa lại, ngăn cách thế giới giữa nàng và Lee Young.

Chuyện xảy ra trong đó chỉ như một giấc mộng, rất hạnh phúc. Đứng trước điện hạ Hoa Thảo, cõi lòng một thiếu nữ không thể khống chế được mà rung động. Nhưng loại hạnh phúc ấy như một con thiêu thân lao vào lửa, rất bất an. Cũng tựa như giang tay bắt lấy một con bướm, vui thích khi có được nó, nhưng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nó bay mất. Tuy rằng hạnh phúc, nhưng lại không hoàn toàn hạnh phúc.

Điều đau lòng hơn nữa, trong lòng điện hạ Hoa Thảo không phải yêu thích nữ nhân tên Hong Ra On, mà là nội quan Hong Ra On.

Không, nói không chừng cho dù điện hạ biết ta là nữ thì vẫn có thể tiếp nhận ta. Chẳng phải trước kia đã nói rồi sao? Bất kể ta là nam hay nữ thì cũng đều không sao cả.

Không, không phải đâu. Nói không chừng chỉ là trong lúc nhất thời tham luyến, vì muốn có được ta nên mới thuận miệng nói vậy thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng mong ngóng vào lời hứa mong manh đó, trong lòng nàng thấy ấm áp.

Mà bây giờ nàng và hắn đang diễn tuồng gì đây? Hắn bước đến, nàng lùi lại. Rõ ràng biết rõ không thể tiếp nhận tấm lòng của hắn, nhưng lại cũng không thể nào kiềm nén được tình cảm trong lòng mình. Đúng là vừa hạnh phúc lại vừa bi thương.

Hay là rời khỏi nơi này? Nhân lúc tình cảm này vẫn còn chưa quá sâu nặng mà rời khỏi đây chẳng phải tốt hơn sao? Mà nếu làm thế, một nhà ba người của nàng lại phải sống những ngày chạy trốn. Nếu chỉ có mình nàng thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net