Chương 67: Nếu là một thế giới như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ mới có dịp gặp gỡ ngươi."

Lão nam nhân gác bút lông xuống, ngẩng lên nhìn Ra On mỉm cười. Một nụ cười thâm sâu như ẩn chứa đao kiếm sắc bén.

Ra On mờ mịt nhìn lão nam nhân: "Đây chẳng phải là phủ viện quân đại nhân sao?"

Người nam nhân đang cười với Ra On không ai khác, chính là phủ viện quân Kim Jo Sun.

Ra On hoảng loạn. Chắc không phải chuyện phải làm chính là gặp phủ viện quân chứ?

"Ngồi đi." Kim Jo Sun khẽ gật đầu với Ra On, nói ngắn gọn.

Ra On do dự chốc lát rồi ngồi xuống.

"Cứ tưởng cô bé kia không có tác dụng gì, nhưng thì ra lại có tác dụng này."

"Sao ạ? Đại nhân nói gì cơ?"

"Theo hầu công chúa Young Eun đến đây đúng không?"

"Sao? À vâng."

"Ta nghĩ nếu bảo cô bé kia đến thì có lẽ ngươi cũng sẽ đến. Vậy nên... Ngươi không biết vì để gặp ngươi mà ta đã đợi bao lâu đâu."

"..." Cái gì vậy? Chắc không phải là gì gặp mình nên mới gọi công chúa điện hạ đến chứ? Vì sao?

Ra On dùng ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ nhìn thật kĩ Kim Jo Sun. Phủ viện quân Kim Jo Sun này có đôi mắt thật sắc bén. Nụ cười của người này vô cùng giống với một người khác. Quả thật là giống y hệt như cái người vẫn luôn cười nhưng chưa bao giờ là nụ cười xuất phát từ nội tâm mà Ra On vẫn hay gặp, lễ tào tham nghị Kim Yoon Sung.

Không, so với nụ cười của Kim Yoon Sung thì lại càng gian xảo hơn. Tựa như một chiếc mặt nạ, nụ cười của Kim Jo Sun càng khiến cho Ra On thấy lạnh sống lưng.

Sau khi nói câu muốn gặp nàng xong thì Kim Jo Sun chẳng nói thêm lời nào, chỉ một lần nữa tập trung vẽ tranh.

Là tranh gì vậy nhỉ?

Ra On lẳng lặng nhìn tranh phủ viện quân đang vẽ. Là một đàn cá chép đang bơi trong một cái hồ lớn. Trong phòng này treo đầy những bức tranh về cá chép. Là những bức tranh to lớn tràn đầy sống động, nhưng lại ẩn trong đó sự gượng gạo khó che lấp. Nhìn kĩ lại thì nguyên nhân hẳn đến từ chỗ toàn bộ cá chép đều không được vẽ mắt.

Ra On cúi đầu. Vì sao lại không vẽ mắt nhỉ?

"Thấy tò mò vì cá chép không có mắt sao?" Kim Jo Sun đột nhiên hỏi.

"Sao? Không phải." Ra On lắc đầu xong, suy tư trong chốc lát rồi quyết định nói thật: "Thật ra tiểu nhân đúng là có thấy tò mò."

"Vì chưa đến lúc."

"Chưa đến lúc?"

"Tất cả mọi việc đều phải dựa vào thời cơ. Tuy ta đã vẽ được thân hình của cá, nhưng mãi vẫn chưa có được cơ hội vẽ mắt cho chúng."

Cảm giác khi nói chuyện với người này thật khó chịu. Ra On cố gắng bình ổn cảm xúc rồi lại hỏi: "Vì sao lại muốn gặp tiểu nhân?"

Kim Jo Sun vẫn không hề ngừng bút lại mà trả lời: "Vì tò mò không biết con của hắn lớn lên trông như thế nào."

Nghe thấy câu trả lời của Kim Jo Sun, mặt mũi Ra On trắng bệch.

Phủ viện quân lại nói tiếp: "Ngươi có tin vào số mệnh không?"

Bút lông múa lượn trên trang giấy, là đang muốn vẽ hình ảnh sóng nước, thể hiện hình ảnh lúc cá chép quẫy đuôi làm tung bọt nước lên.

"Con người khi vừa mới sinh ra đã mang theo số mệnh của mình. Nghĩa là ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời thì con đường mà người đó phải đi đã được quyết định từ trước. Người đó phải đi theo con đường đã được định sẵn ấy, cái đó chính là số mệnh."

"Tiểu nhân ngu dốt, không hiểu đại nhân đang nói gì cả. Xin đại nhân đừng vòng vo nữa, người muốn nói gì?"

"Lá gan xem ra cũng không nhỏ." Kim Jo Sun nhìn Ra On trong chốc lát rồi dừng nét bút: "Từ mấy năm trước đã bắt đầu vẽ cá chép. Nhưng vẫn mãi mà không vẽ ra được bức tranh như ý. Tranh vẽ được thân hình cá thì lại không vẽ được mắt. Những bức vẽ mắt trước thì đến cuối cùng lại không vẽ ra được thân cá phù hợp. Ta đang nghĩ phải làm thế nào mới đúng đây."

"Có phải vì vẫn chưa đến lúc không?"

"Đúng vậy. Bất kể là do vấn đề tài vẽ hay là do mắt và thân không hợp nhau thì đều là do vẫn còn chưa đến lúc. Trong khi trình độ vẽ vời càng lúc càng tăng. Mặc kệ thế nào, ta cũng muốn hoàn thành. Ngươi nói xem, liệu ta có thể hoàn thành bức tranh này không?"

Lời này lại có ý gì?

Nghe những lời càng lúc càng khó hiểu, Ra On thấy đầu mình có hơi đau.

Kim Jo Sun dừng trong chốc lát rồi lại tiếp tục: "Ngươi có biết chuyện về phụ thân mình không?"

Ra On suy nghĩ đôi chút rồi lắc đầu: "Xin lỗi, tiểu nhân không biết chuyện gì về phụ thân cả. Chỉ biết năm đó phụ thân lâm bệnh nặng qua đời mà thôi."

"Phụ thân ngươi không phải bệnh nặng mà qua đời."

Câu nói này của Kim Jo Sun khiến cả người Ra On không tự chủ được mà khẽ run rẩy. Đột nhiên một giọng nói từ trong đầu nàng thốt ra, "quả nhiên là thế". Ngay từ nhỏ, nàng đã luôn nghi ngờ rằng phụ thân nàng không phải vì bệnh mà chết. Vì sao cả nhà nàng luôn phải trốn chạy. Vì sao mỗi khi nhắc đến phụ thân, vẻ mặt của mẫu thân lại luôn đau khổ trốn tránh như thế. Bỗng nhiên những ngày tháng trốn chạy cực khổ trước kia hiện về trong tâm trí nàng.

Mà dường như người trước mặt nàng bây giờ biết được nguyên nhân. Nếu nói nàng không thấy tò mò thì rõ là nói dối, nhưng đồng thời nàng cũng thấy sợ hãi. Dường như có một sự thật mà nàng không thể biết nên nàng thấy rất căng thẳng và sợ sệt. Ra On bị giằng xé giữa suy nghĩ không muốn nghe và nhất định phải nghe vì đó là chuyện của phụ thân nàng, nàng thấy đầu óc xoay mòng mòng.

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang rối loạn của Ra On, Kim Jo Sun nhếch miệng cười. Tựa như thời khắc vẽ bức tranh cho hoàn thiện đã tới. Thời cơ kể chuyện cho đứa bé này đã tới. Kim Jo Sun lại nhếch môi cười nhạt, chuẩn bị mở miệng nói tiếp.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào rối loạn.

Kim Jo Sun nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Nghe thấy câu hỏi bực dọc ấy, một cái bóng xuất hiện ngoài khung cửa bẩm báo: "Có người đang gây rối."

"Là ai dám gây rối ở nhà của ta?"

"Đội đấu lạp che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ được là ai."

"Đấu lạp? Nhưng vì nguyên do gì mà trong ngày hỉ của nhà người khác lại đến gây sự?"

"Người đó nói là cần tìm người."

Lúc đó Ra On đột nhiên nói chen vào: "Người đó có phải đang tìm Hong Ra On không?"

Cái bóng ngoài cửa im lặng. Kiểu im lặng này chính là mang tính khẳng định. Trên đời này người đội đấu lạp đi tìm Hong Ra On chắc chỉ có một.

Ra On lập tức nói: "Đại nhân, tiểu nhân phải đi rồi. Người đang gây rối ở bên ngoài hình như đang tìm tiểu nhân."

Kim Jo Sun dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Không tò mò chuyện liên quan đến phụ thân của ngươi sao?"

Giọng nói mang tính uy hiếp rõ ràng, tựa như nếu bây giờ mà bỏ đi thì về sau mãi mãi sẽ không được nghe nữa.

Ra On không hề do dự trả lời, đến bản thân nàng cũng thấy ngạc nhiên: "Ta cảm thấy đi gặp người hiện giờ đang tìm ta quan trọng hơn chuyện này." Nói rồi nàng khẽ cúi đầu, cất bước chuẩn bị ra ngoài.

Bỗng... cạch!

Kim Jo Sun mạnh tay gác bút lông xuống giá đỡ: "Ngươi đứng lại! Không có lệnh của ta mà ngươi dám đi ra khỏi căn phòng này?"

Ra On xoay người nhìn Kim Jo Sun, dường như lời nói của ông ta đã trở thành xiềng xích khóa bước chân nàng. Trên khuôn mặt Kim Jo Sun vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng nụ cười ấy tựa như chứa dao, lúc nào cũng có thể cứa cho người ta máu chảy đầm đìa.

Thế nhưng tiếng huyên náo ở bên ngoài vẫn không dừng lại. Thời gian càng lâu tiếng ồn ào lại càng lớn. Không biết từ lúc nào mà những âm thanh ấy đã đến rất gần đây.

Kim Jo Sun lại tức giận nói lớn tiếng ra ngoài cửa: "Các ngươi đang làm gì vậy? Chỉ có một tên vô danh tiểu tốt mà cũng không ngăn cản nổi, lại còn gây ra động tĩnh lớn như thế."

Võ sĩ canh gác ở ngoài cửa chưa kịp trả lời thì đã bị ai đó đạp văng vào trong phòng. Tiếng ồn ào lập tức biến mất. Trong không khí im lặng căng thẳng đó, Byung Yeon đầu đội đấu lạp xuất hiện.

"Kim huynh!"

Ra On gọi Byung Yeon, trong giọng nói trong ánh mắt đầu là sự yên tâm nhẹ nhõm. Byung Yeon không trả lời nàng, chỉ nhẹ gật đầu.

Kim Jo Sun nhìn hai người, trên mặt lại càng tỏa ra khí thế sắc bén: "Chưa được chủ nhà cho phép mà đã tiến vào, quả là một tên chẳng biết lễ nghĩa."

"Xin lỗi, có một người ta nhất định phải tìm được nên đã tạo ra huyên náo." Byung Yeon vừa nói vừa nắm tay Ra On.

Lúc này góc độ chỗ đứng của Kim Jo Sun vừa vặn nhìn thấy được góc nghiêng gương mặt của Byung Yeon, thế là ông ta lại lần nữa nở nụ cười: "Đây là ai thế này? Chẳng phải là tôn tử của tên phản tặc Kim Ik Seon sao?"

Tựa như nhìn thấy thứ gì đó rất thú vị, ánh mắt lạnh lẽo của Kim Jo Sun lóe ra chút ánh sáng khó đoán. Ông ta dùng một thái độ khác hẳn để nói chuyện với Byung Yeon và Ra On: "Ha ha ha. Quả là một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Ha ha ha. Thật là máu chảy thành sông."

Lời nói như có gai đâm vào tai Byung Yeon nhưng hắn cố gắng giả vờ như không có chuyện gì mà lôi kéo Ra On rời khỏi nơi này.

"Đã từ biệt với thế tử chưa?"

"Lời này có ý gì?"

"Ngươi nắm tay hắn nên ta mới hỏi ấy chứ. Bây giờ đã hoàn toàn buông tay thế tử điện hạ rồi sao?"

"Không có lí do gì phải trả lời ông."

"Quả là cha nào con nấy, gia gia của ngươi cũng từng nói thế. Ở đây thì giả vờ cúi đầu, sau lưng lại chạy đến chỗ kia bày tỏ lòng trung thành. Ngươi cứ đi vào vết xe đổ của gia gia ngươi đi. Ha ha ha."

"Ông nói cái gì?" Sắc mặt Byung Yeon trắng đến đáng sợ, mắt mở trừng trừng, bàn tay đang nắm tay Ra On cũng siết rất chặt

"Kim huynh..." Ra On lo lắng nhìn Byung Yeon.

Không sao chứ? Sao sắc mặt huynh ấy trắng vậy? Những lời phủ viện quân nói rốt cuộc là có ý gì? Ra On nghe mà chẳng hiểu có chuyện gì cả, thật là nhức đầu.

Byung Yeon nhìn nàng, lấy lại bình tĩnh, khẽ lắc đầu: "Ta không sao, đi thôi."

Nhưng hắn lại không đi được. Bởi vì đã có rất nhiều võ sĩ chạy đến trước mặt hắn ngăn cản.

"Lại đến nhiều như thế."

Nhìn thấy nhân số đến càng lúc càng đông, vẻ mặt Byung Yeon ngày càng trầm xuống. Không chỉ vì người đến thật nhiều, mà còn vì khí thế của những người này không thể khinh thường. Dường như không thể bình an đi ra khỏi chỗ này được.

"Kim huynh, lại lần nữa vì ta mà..." Ra On rụt rè mở miệng.

Kim Jo Sun cất tiếng át giọng nàng: "Hôm nay là ngày vui, không muốn nhìn thấy tình cảnh đánh nhau gà bay chó sủa. Để tên nội quan đó ở đây rồi đi đi, vậy thì ta sẽ xem như không có chuyện hỗn loạn vừa rồi."

Nhưng Byung Yeon không hề nhúc nhích.

"Không thể làm vậy, à không, là không muốn làm vậy."

"Vậy sao? Ha ha ha, khí chất này lại không hề giống với gia gia ngươi."

Vừa cười, Kim Jo Sun vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho các võ sĩ. Mười mấy tay võ sĩ lập tức đồng loạt rút kiếm ra.

"Kim huynh." Ra On bật thốt lên: "Kim huynh, huynh đi đi. Ta sẽ trò chuyện với phủ viện quân theo yêu cầu của ông ấy."

"Đừng nói bậy."

"Kim huynh."

"Ngươi không biết ông ta là loại người gì đâu. Vậy nên đừng nói bậy, đứng sau lưng ta."

"Nhưng mà..." Những người này... không hề đùa đâu. Xin huynh đừng vì ta mà như thế, xin đừng vì ta mà chịu nguy hiểm.

"Tên phiền phức. Ta sẽ bỏ ngươi ở đây mà đi sao? Ta tuyệt đối không thể bỏ mặc ngươi không lo. Không, không thể đi được. Vậy nên đi theo ta, không được buông tay ta ra."

"Kim huynh."

Giữa rừng đao rừng kiếm, Ra On run run cất tiếng gọi, chân cũng không tự chủ được mà run rẩy. Nhưng nguyên nhân sợ hãi không phải vì lo cho mình mà là vì sợ Kim huynh bị thương, sợ huynh ấy vì nàng mà gặp nạn.

Chính ngay lúc này, Byung Yeon nắm chặt lấy tay nàng: "Có ta ở đây, đừng sợ."

Nháy mắt, trái tim hoảng loạn của Ra On cũng dần bình tĩnh lại. Tựa như chỉ cầ nắm tay Byung Yeon, có gặp chuyện gì ở trên đời cũng có thể yên tâm.

Byung Yeon cầm tay Ra On bước đi từng bước. Cứ mỗi bước hai người đi thì những người xung quanh lại càng áp sát vòng vây. Byung Yeon từ từ kéo Ra On ra sau lưng. Ánh mắt hắn lóe lên sự kiên định. Vẻ mặt hắn cũng dần dần nhiễm một tầng sát khí nặng nề.

Trong bầu không khí căng như dây đàn đó.

"Thế tử điện hạ giá đáo!"

Theo tiếng hô cao vút ấy, những võ sĩ đang vây quanh Ra On và Byung Yeon như rẽ sóng ra hai bên. Các võ sĩ nhận được ánh mắt của Kim Jo Sun xong thì mau chóng thu kiếm lại, cúi đầu xuống.

Qua một lúc, Choi nội quan xuất hiện, phía sau chính là Lee Young. Hắn làm ra vẻ như vô tình quét mắt nhìn tình hình bốn phía rồi chầm rãi bước đến trước mặt Ra On và Byung Yeon.

"Ta còn tưởng là đi đâu chứ, hóa ra là ở đây."

"Sao lại đến đây?" Byung Yeon cúi đầu hỏi.

"Nghe nói ngươi trở thành hộ vệ cho Ra On và Young Eun, ta tò mò không biết sẽ là bộ dạng gì nên đến xem."

Tấm mắt Lee Young dừng ở bàn tay đang nắm lấy tay Ra On của Byung Yeon. Hắn nhíu mày, sau đó nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường. Hắn làm bộ như vô ý mà bước vào giữa Byung Yeon và Ra On, tách tay họ ra. Khóe miệng Byung Yeon ở bên dưới đấu lạp nở một nụ cười hiếm thấy. Mặc kệ tình cảnh kỳ cục, Lee Young tà tà ngồi xuống vị trí ghế ngồi của Kim Jo Sun.

"Ta nhận được thông báo thế tử không đến dự." Kim Jo Sun đứng đối diện Lee Young mà nói.

"Ta muốn dọa các ngươi một chút nên cố ý làm vậy đấy. Ta gây cản trở các ngươi sao?"

"... Không có."

"Nhưng mà..." Lee Young đảo mắt nhìn những hộ vệ đứng đầy cả sân: "Ngày vui như vậy mà không khí có vẻ nặng nề nhỉ."

"Lui ra hết đi."

Kim Jo Sun vừa hạ lệnh, những võ sĩ lập tức ẩn mình đi.

Lee Young một lần nữa hướng mắt nhìn Byung Yeon và Ra On: "Hai ngươi cũng lui xuống đi. Lúc ta đến thấy Young Eun đã chuẩn bị hồi cung rồi, đừng để con bé đợi lâu quá."

"Tuân lệnh." Byung Yeon khẽ nói xong lại nắm tay Ra On đi ra ngoài.

"Tên này, buông tay ra rồi đi." Lee Young có vẻ vô cùng bất mãn mà tự lẩm bẩm một mình.

***

Trước mặt Lee Young và Kim Jo Sun đều có bàn thức ăn của riêng mình. Lee Young khẽ nhấp ngụm trà, mở miệng nói.

"Ở đây có nhiều tranh vẽ cá chép thật đấy."

"Chỉ là nhân lúc rảnh rỗi mà vẽ thôi. Bị thế tử nhìn thấy thế này quả là xấu hổ. Thế tử cũng là người có thành tựu đột phá về hội họa. Không biết liệu thế tử có thể vì lão già này mà vẽ một bức không?"

Nghe phủ viện quân nói xong, Lee Young lắc đầu: "Ta nào có giỏi như thế, đều là do những kẻ rỗi hơi dùng ba tấc lưỡi đặt điều xằng bậy. Thực lực của ta tuy rằng có, nhưng kĩ năng thì vẫn chưa đủ. Vậy nên đại nhân hãy rút lại lời vừa nói đi." Hắn ngước mắt lên nhìn bức tranh cá chép cực to trên tường: "Có người nói cá chép có lúc cũng như rồng."

"Còn có cách nói như vậy sao?"

"Hơn nữa rồng lại còn là loài động vật tựa như vua."

Kim Jo Sun nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lee Young xong thì vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc: "Loài cá chép vẫy vùng trong bùn đất làm sao so sánh với loài rồng tôn quý được. Những người thích nói như thế thật sự đã miễn cưỡng quá rồi."

"Đúng không? Quả nhiên là chuyện do những kẻ rỗi hơi dùng ba tấc lưỡi đặt điều văn vẻ. Loài cá chép không thể tách khỏi nước làm sao so với rồng cưỡi mây trên trời?"

Trong lời nói của Lee Young có dao. Hàm ý sâu xa trong lời nói của hắn, Kim Jo Sun đương nhiên hiểu. Trên môi lão lại nở nụ cười nhân từ.

"Ha ha ha. Là vậy sao? Ha ha ha."

Nhìn nụ cười của Kim Jo Sun, Lee Young lại nói tiếp: "Vốn dĩ vạn vật trên đời đều có vị trí thuộc về mình. Cá chép rời khỏi nước thì chỉ có con đường chết."

***

Lee Young bước ra khỏi phòng tranh của Kim Jo Sun. Đi được một lúc thì có một người đứng chắn trước mặt hắn. Là Yoon Sung. Y vẫn nở một nụ cười ấm áp như mọi ngày.

"Thế tử về bây giờ sao?"

"..."

"Bình thường dù có mời thế nào thế tử cũng sẽ không tham gia những hoạt động thế này. Hôm nay đột nhiên lại đến, cả nhà đều loạn hết cả lên."

"Vậy sao?"

Yoon Sung dợm bước theo sau Lee Young: "Ta có thể hỏi là vì nguyên nhân nào không?"

"Nguyên nhân? Là đang hỏi nguyên nhân vì sao lại đi con đường bình thường không đi ư?"

"Đúng như người nói. Rốt cuộc là nguyên do gì? Có phải là vì Hong nội quan không?"

Lee Young dừng bước, xoay người lại nhìn Yoon Sung: "Cái gì?"

"Có phải vì Hong nội quan nên mới đột nhiên thay đổi ý định mà đến nhà của ta không? Có phải vì người đó ở đây nên điện hạ mới tới?'

"Không được sao?"

Yoon Sung lại nở nụ cười sáng lạn, trả lời: "Xin người vứt bỏ tấm lòng ấy đi."

Lee Young nhướng mày: "Lặp lại lần nữa xem."

Nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lee Young, Yoon Sung lại càng cười nho nhã: "Trái tim hướng về Hong nội quan của thế tử... vẫn nên dẹp đi thì hơn."

"Cái gì?"

"Điện hạ biết Hong nội quan là người thế nào không?"

"Biết."

"Điện hạ thật sự tự tin cho rằng mình biết tất cả về người đó chứ?"

"Có thể nói là tự tin."

"Vậy thì điện hạ lại càng nên hiểu rõ một điều. Điện hạ tuyệt đối không phải người có thể đem lại hạnh phúc cho Hong Ra On. Điện hạ và người ấy... sẽ không có kết quả."

"..."

"Một giấc mơ không cách nào biến thành sự thật, vẫn nên từ bỏ đi thì hơn."

"Ngươi muốn nói gì?"

"Ta thích Hong Ra On."

Lee Young lập tức đanh mặt lại khi nghe lời nói ấy của Yoon Sung.

Yoon Sung biết được chuyện Ra On là nữ nhân. Từ khi nào? Làm sao mà biết? Không, những điều này không quan trọng. Quan trọng là Yoon Sung thích Ra On.

Khí thế của Lee Young lúc này lại càng sắc bén như một thanh gươm.

"Nếu là ta, ta sẽ biến giấc mơ không thể thành hiện thực đó của điện hạ thành sự thật. Ta có thể làm được, nhưng điện hạ thì không."

"Ngươi có thể làm được, còn ta thì không ư?"

"Phải."

Câu trả lời chắc như đinh đóng cột ấy như một cây kim đâm vào tim Lee Young. Hắn lập tức nói ra lời nói mang khí thế ra lệnh, như không cho phép bất kì ai phản kháng.

"Ta không tò mò muốn biết giấc mơ của ngươi là gì. Lại càng không hứng thú với hiện thực mà ngươi muốn thực hiện. Nhưng nếu giấc mộng đó là với người của ta... thì ta tuyệt đối không cho phép giấc mơ đó của ngươi thành hiện thực."

"Thế tử điện hạ sẽ không làm được gì đâu."

"Ngươi nói cái gì?"

"Bởi vì người là thế tử!"

"Sao?"

"Thế giới của thế tử điện hạ không thể chứa được nàng ấy. Người sẽ không thể đứng bên nàng ấy. Người sẽ làm hại nàng ấy. Người buông tay đi. Đừng để nàng ấy bị tổn thương, đừng để nàng ấy phải buồn khổ."

Lee Young dùng ánh mắt lạnh lẽo có thể đông cứng trái tim của bất kì ai mà nhìn Yoon Sung. Rồi hắn từ từ mở miệng, nói chậm rãi từng câu.

"Nếu là thế giới như vậy thì ta lại càng không thể từ bỏ. Nếu Hong Ra On đã là người của ta mà lại phải sống trong một thế giới như thế... thì ta sẽ hủy diệt thế giới ấy."

Chính là như thế.

Ra On à, nếu là thế giới mà khiến nàng phải chịu thương tổn, ta nhất định sẽ phá nát nó, không chừa lại gì cả. Như vậy mới có thể sáng tạo ra một thế giới mới. Một thế giới nơi nàng có thể mỉm cười, nơi bách tính của ta có thể sống cuộc sống thoải mái yêu thương lẫn nhau.

Chính tay ta sẽ sáng tạo ra nó. Cho dù vì nó mà phải mất đi mọi thứ bây giờ ta có.

Hong Ra On, ta không muốn buông tay nàng ra. Không muốn mất đi nàng.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net