Chương 69: Người chiến thắng chân chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự xuất hiện đột ngột của Yoon Sung khiến không khí ở đây thay đổi. Vốn dĩ bầu không khí đang hài hòa thả lỏng giờ đây cũng trở nên căng thẳng hơn. Ánh mắt Lee Young trở về dạng lạnh băng như thường, khuôn mặt của Byung Yeon cũng cứng lại. Yoon Sung mặc kệ bầu không khí nặng nề mà thong thả đi vào quán rượu.

"Ngươi đến đây làm gì?" Trong giọng nói của Lee Young chẳng hề che giấu sự ghét bỏ.

"Vậy thì... thiếu gia đến đây làm gì?" Yoon Sung mỉm cười nhìn Lee Young và Byung Yeon.

Ra On lén thở phào. Trước đây Yoon Sung còn gọi Lee Young là điện hạ, bây giờ đột nhiên sửa gọi thành thiếu gia. Chứ lỡ như không có mắt nhìn một cái buột miệng gọi điện hạ thì tình huống bình tĩnh hiện tại sẽ thay đổi.

Lúc này, Lee Young lạnh nhạt trả lời: "Thăm hỏi gia đình."

"Lời này là có ý gì?"

"Muốn chăm sóc người của ta thì đương nhiên phải chăm lo luôn cho cả người nhà của người ấy, đúng không?"

Nghe Lee Young nói, Yoon Sung lại cười: "Thiếu gia giàu tình cảm chăm sóc người ta như vậy sao? Ta đúng thật là không biết đấy."

"Ta chỉ giàu tình cảm với người của ta thôi. Chắc không phải ngươi đang định bắt chước ta đấy chứ?"

Ra On cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ cứ là lạ, vậy nên nàng nói chen vào: "Tham nghị đại nhân đến đây làm gì thế?"

"Trùng hợp đi ngang qua đây, có nghe thấy lời đồn liên quan đến chốn này. Nghe nói túi thơm ở đây được làm rất khéo vậy nên muốn đến đây xem thử. Thật sự không biết lại có thể trùng hợp gặp được Hong nội quan. Trùng hợp gặp nhau như vận mệnh thế này, xem ra duyên phận giữa chúng ta quả không phải tầm thường."

"À, phải."

Cứ như hạ quyết tâm đi theo người ta thì có, trùng hợp cũng hơi bị nhiều rồi. Nhìn nụ cười của Yoon Sung, Ra On thấy không tiện nói thêm gì, nàng chỉ đành cười ngại ngùng với hắn xem như trả lời.

Lúc này lập tức truyền đến giọng nói sắc bén của Lee Young: "Đừng có nói nhảm nữa. Thích túi thơm thì mua cho nhanh rồi rời khỏi chỗ này đi, chẳng phải là được rồi sao?"

Yoon Sung bình tĩnh đối đáp: "Sao mà như vậy được. Nếu đã được gặp Hong nội quan ở đây rồi thì ta muốn được ở lại thêm chốc lát."

"Chắc ngươi còn nhiều chuyện phải làm lắm chứ."

"Làm sao mà bận bằng thiếu gia được."

"..."

Rõ ràng Lee Young đã hạ lệnh đuổi khách rất rõ ràng. Nhưng Yoon Sung lại không đi. Mặc kệ lệnh đuổi khách, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp, tay hắn cầm túi thơm lên ngắm nghía.

"Túi thơm ở đây tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Vì sao lại hỏi thế?" Dan Hee tròn xoe mắt mà hỏi.

"Vì muốn mua toàn bộ nên mới hỏi." Yoon Sung cười lấy túi tiền từ trong tay áo ra, tỏ ý dù cho là bao nhiêu tiền cũng sẽ trả.

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt của Dan Hee trở nên kiên định: "Cảm ơn, nhưng không muốn bán."

Yoon Sung khựng lại, đưa mắt lên nhìn nàng: "Cô nương nói là không bán sao?"

"Đúng vậy, không bán."

"Những túi thơm này không phải được trưng bày ra đây là để bán sao? Vì sao lại không bán?"

"Cảm ơn đại nhân, nhưng gia gia đã từng nói ý tốt đột ngột không lí do cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm, vậy nên mới từ chối."

Nét cười trên miệng Yoon Sung hơi nhạt đi. Quả nhiên là muội muội của Hong nội quan, tuổi nhỏ mà cũng sắc bén như vậy.

"Là ta thất lễ. Thật ra thì ta chỉ muốn thân cận hơn một chút với Hong nội quan thôi. Xem ra không được rồi. Ta muốn được Hong nội quan thích, vậy nên cô nương giúp ta đi."

Dan Hee nhìn Ra On rồi lại nhìn Lee Young và Byung Yeon: "Xin lỗi. Nếu là nguyên nhân đó thì lại càng không bán. Gia gia thường nói, người vô duyên vô cớ một lòng muốn tiếp cận mình thì lại càng nguy hiểm."

Nghe Dan Hee kiên quyết từ chối như thế, ánh mắt Ra On tỏ ý không hài lòng: "Dan Hee à."

Nào ngờ Lee Young lập tức chộp lấy tay nàng, không cho nàng bước ra ngăn Dan Hee: "Quả là một gia gia tốt, ta thật muốn đến xin làm quen."

Nghe Lee Young nói xong, đến Byung Yeon nãy giờ vẫn trầm lặng như tượng đá cũng gật gật đầu.

Mấy người này thật là!

"Mọi người đừng gây chuyện nữa." Ra On nhẹ nhàng khiển trách Lee Young và Byung Yeon.

"Không, Hong nội quan. Là do bản thân ta khinh suất." Yoon Sung nhìn Dan Hee: "Không phải vô duyên vô cớ đâu, là vì thật lòng yêu thích. Xin lỗi, trong lúc vô tình đã khiến cô nương không vui, mong cô nương tha thứ."

Dan Hee lắc đầu: "Xin lỗi. Vì là chuyện của ca ca nên đành phải thất lễ với đại nhân, mong đại nhân không trách tội."

"Điều này ta có thể hiểu được mà. Nhưng làm sao đây? Ta vẫn mong được Dan Hee cô nương giúp đỡ."

Dan Hee lại tròn mắt: "Vẫn còn muốn mua túi thơm của ta sao?"

"Tính cách của ta có chút cố chấp. Một khi đã hạ quyết tâm, nếu không làm được sẽ tuyệt đối không cam lòng."

"Nhưng ta sẽ không bán túi thơm cho đại nhân."

"Nếu vậy thì làm thế này được không?"

"...?"

"Để xin lỗi, bán cho ta đi được không?"

"Ta vừa mới nói rồi, thứ không cần thiết cho mình thì đại nhân không cần phải mua."

"Không, không phải ta mua. Ta là muốn bán cho người cần nó."

"Đợi đã! Bây giờ tham nghị đại nhân đang muốn làm ăn buôn bán ở đây sao?" Nhận thấy tình hình đang phát triển theo chiều hướng kỳ lạ, Ra On kinh ngạc nói xen vào.

Yoon Sung bày ra vẻ mặt đương nhiên mà gật đầu.

"Không đúng! Quý tộc như đại nhân sao lại buôn bán ở đây?"

"Có gì mà không được chứ? Bây giờ vẫn chưa mở được cửa hàng ở đây, hôm nay chỉ đến đánh tiếng thôi."

"Cho dù vậy cũng không thể được. Nếu tham nghị đại nhân đứng bán hàng ở đây thì ai mà đến mua..."

"Cho hỏi túi thơm này có bán không?"

Ra On còn chưa dứt lời thì một giọng nữ mềm nhẹ khác đã cất lên. Người nọ cầm túi thơm hỏi Yoon Sung.

Yoon Sung lập tức trưng ra nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ, nhanh nhẹn trả lời: "Đương nhiên là bán rồi. Cô nương thích cái nào?"

"Cái này trông cũng đẹp."

"Quả là có mắt nhìn. Túi thơm màu vàng thêu hình bươm bướm này như trái tim của người con gái đắm chìm trong ngày xuân ấm áp vậy. Tuy nhiên, theo ta thấy chiếc túi thơm thêu hình hoa thủy tiên ở bên kia cũng cực kì phù hợp với khí chất tựa thiên tiên như cô nương đây."

"Vậy ta sẽ lấy thêm túi thêu hoa thủy tiên kia nữa."

Ra On tới giờ vẫn chưa khép miệng lại được, nàng cứ thế mở mắt tháo láo nhìn tình cảnh trước mắt. Trong một cái chớp mắt, Yoon Sung đã bán được hai chiếc túi thơm. Và đó chỉ là mới bắt đầu thôi.

"Nếu được thì có thể giúp ta chọn túi thơm không?"

"Ta cũng không biết nên chọn cái nào, đang sầu đây. Có thể nói ta biết nên chọn cái nào không?"

Các cô gái bắt đầu đứng xoay quanh Yoon Sung, cứ thế đã xếp hành hàng.

Ngay trong tình cảnh người người nhìn vào đều thấy kinh ngạc ấy.

Một nữ nhân đang xếp trong đội ngũ trước mặt Yoon Sung bỗng rụt rè đi về phía Byung Yeon đầu đội đấu lạp.

"Nếu được thì có thể giúp ta chọn túi thơm không?"

"..." Byung Yeon ngây người đưa mắt nhìn sang Ra On và Dan Hee.

Cửa tiệm lâm vào sự im lặng ngắn ngủi. Sau đó Ra On tỉnh táo lại, nàng chạy đến chỗ nữ nhân nọ.

"Xin lỗi cô nương, huynh ấy không phải người bán..."

Nàng còn chưa dứt lời, Byung Yeon đã cầm một chiếc túi thơm thêu hình hoa mẫu đơn lên.

"Ý huynh là cái này hợp với ta sao?"

"... Phải."

Nghe thấy Byung Yeon trả lời mình, khuôn mặt nữ nhân nọ lập tức rạng rỡ như hoa: "Vậy ta sẽ mua cái này."

Lại có thêm mấy cô gái nhanh chóng chạy đến chỗ Byung Yeon. Các cô gái này từ lúc vào tiệm đã chú ý đến Byung Yeon, nhưng vì khí chất lạnh nhạt của hắn mà không dám tiếp cận. Giờ nhìn thấy hắn chịu nói chuyện với cô gái kia nên các cô ấy lập tức chạy đến.

"Kim huynh! Tham nghị đại nhân!" Hai người đang làm cái gì vậy?

Một vị là đại nhân chức vị cao, người còn lại thì vốn lạnh nhạt không thích tiếp xúc với người khác lại đột nhiên đứng đây bán túi thơm. Ra On cảm thấy bản thân nàng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhưng nàng lại mờ mịt chẳng biết nên làm gì.

"Người mau đi ra ngăn cản họ đi. Chuyện này phải làm sao bây giờ?" Ra On nhìn Lee Young cầu cứu.

Lee Young nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên. Sau đó hắn lẩm bẩm: "Ta cũng giúp được mà."

"Điện hạ Hoa Thảo?"

Cái gì vậy? Sao chuyện lại thành ra thế này? Ba người bọn họ đang cạnh tranh sao?

Một lúc sau.

Ra On nhìn về phía Yoon Sung đang ngồi bên trái của quán. Khóe miệng vẫn nở nụ cười ấm áp đẹp mắt, giọng nói hiền hòa dễ nghe, lại còn thêm đại nhân vốn dĩ đã khéo ăn nói. Cứ thế khiến các cô nương cười đến không khép miệng lại được. Trước mặt Yoon Sung đang có khoảng 10 cô nương đang xếp hàng.

Ra On lại nhìn về phía Byung Yeon đang đứng bên tay phải nàng. Trái ngược với Yoon Sung đang cố gắng vô cùng bên kia, Byung Yeon bên này không làm gì cả. Không dùng những lời ngọt ngào dụ những cô nương kia mà chỉ cầm túi thơm lên ướm cho các cô, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu. Từ đầu đến cuối vẫn không nói một từ nào. Ấy vậy mà các cô nương vẫn vây quanh hắn như bướm bay quanh hoa. So với việc chọn túi thơm, các cô càng muốn nhìn được rõ mặt Byung Yeon hơn. Trước mặt hắn hiện tại có khoảng 15 cô nương.

"Thật sự quá lợi hại, Kim huynh à."

Trong lòng Ra On vừa không ngừng khen ngợi Byung Yeon vừa đảo tầm mắt nhìn về phía Lee Young đang ngồi ở giữa. Tia nắng nhàn nhạt chiếu lên chiếc ghế mà hắn ngồi. Dường như làn da trắng của hắn phối hợp với tia nắng càng làm cho hắn có vẻ vừa đẹp lại vừa xa cách, có một loại khí thế vô cùng thần bí. Hắn đang dùng vẻ mặt ngập tràn tự tin nhìn các cô nương. Ra On không thể không thừa nhận là điện hạ Hoa Thảo rất tuấn tú. Với sự tuấn tú này, chắc hẳn sẽ có nhiều cô nương lắm đây. Nàng nhìn phía trước mặt Lee Young, đừng nói là mỹ nữ như mây... một cô cũng không có.

Ra On cảm thấy rất kì lạ. Vì sao chẳng có một ai đến gần điện hạ Hoa Thảo? Thậm chí đã qua một lúc mà tình hình vẫn không có gì thay đổi.

Khuôn mặt vốn tràn đầy tự tin của Lee Young cũng dần cứng lại. Yoon Sung thì thôi không nói, nhưng đến Byung Yeon cũng có đầy cô nương vây quanh, cớ gì đến hắn thì không có một ai? Nhưng mà câu này bảo hắn làm sao hỏi ra miệng được.

Lee Young lần đầu nếm trải cảm giác thất bại nặng nề, khổ không đâu tả cho hết. Vì nguyên nhân gì chứ? Sao chẳng có cô nào đến thế này? Nghĩ đến hắn vậy mà lại chẳng thể giúp gì cho Ra On và Dan Hee, tinh thần hắn sa sút vô cùng, đến đầu cũng dần hơi cúi thấp xuống.

Bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt hắn, tai hắn nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc.

"Xin hãy chọn giúp ta một chiếc túi thơm."

Lee Young ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt xinh tựa thiên thần của Ra On. Nàng đang nở nụ cười về phía hắn, nụ cười đẹp hơn bất kì một loài hoa nào. Điều này khiến cho tâm trạng xuống dốc của Lee Young phải nói là thăng đầy cấp lại trong một cái chớp mắt. Trên mặt hắn lại xuất hiện vẻ tự tin căng tràn như vừa rồi. Tuy rằng trước mặt hắn chỉ có một người, nhưng người này còn có giá trị gấp ngàn lần những cô nương kia.

"Đúng vậy, cũng không biết vì sao ta cũng cảm thấy rất sợ."

Nghe thấy những lời thì thầm của các cô nương mua túi thơm, Dan Hee cũng không nhịn được mà phụ họa theo. Vốn dĩ xét về độ tuấn tú thì Lee Young rõ ràng là người tuấn tú nhất. nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn thì sẽ thấy tim như muốn ngừng đập. Cảm thấy hắn quá mức cao quý, đến mức dù trong lòng có thấy thích thì việc nhìn ngắm hắn cũng là một sự xúc phạm đến hắn. Vậy nên nguyên nhân thất bại của Lee Young chính là vì khí chất hắn quá sức khác biệt.

"Nhưng sao lại có cảm giác người chiến thắng thật sự lại là vị công tử ấy nhỉ."

Dan Hee nhìn tỷ tỷ nàng đang đứng đước mặt vị công tử đáng sợ nọ nở nụ cười, bỗng nhiên nàng cũng cười theo. Nàng dường như nhìn ra được sự hạnh phúc của tỷ tỷ nàng, cũng nhìn ra được sự vui vẻ của công tử nọ. Vậy nên, tỷ tỷ, tỷ tuyệt đối đừng buông tay. Muội cũng sẽ giúp tỷ, để hai người có thể hạnh phúc. Chẳng hiểu sao trong lòng Dan Hee lại hạ quyết tâm như thế.

***

"Khó khăn lắm mới được ra ngoài, nhưng lại không gặp được mẫu thân, thật là tiếc." Lee Young vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Ra On nói.

Mẫu thân Ra On đi phụ bếp cho bữa tiệc của nhà Yoon đại nhân ở thôn bắc, đến tối cũng chưa về. Tuy chuyện mẫu thân đi làm phụ bếp cho nhà người ta cũng không có gì là lạ, nhưng trong lòng Ra On đúng là vẫn thấy đáng tiếc. Vốn dĩ nàng có chuyện muốn hỏi mẫu thân mà.

"Không sao, cũng đâu phải chỉ có mỗi lần này." Để xua đi sự tiếc nuối trong lòng, nàng trả lời Lee Young bằng một giọng vui tươi.

"Phải, cũng đâu phải chỉ có mỗi dịp này. Đợi lần này đi công việc về xong, ta sẽ cho ngươi nghỉ phép khoảng 3 ngày. Lúc đó về đây tha hồ tâm sự với mẫu thân và Dan Hee."

"Thật sao?" Nghe Lee Young nói xong, Ra On vui đến mắt và miệng đều mở to, nàng chạy lại gần Lee Young mà hỏi.

"Ừ, là thật."

"Cảm ơn."

"Đúng là một chuyện đáng để cảm ơn đấy. Ta đã làm vậy vì ngươi rồi, có phải cũng nên làm chút chuyện vì ta không?"

Trong lời nói của hắn rõ ràng có chứa ý khác. Hắn nâng tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Ra On, kéo nàng lại càng gần hắn.

"Cái gì?"

Điện hạ Hoa Thảo, sao lại thế nữa rồi?

Ra On cảm thấy hiện tại đứng gần Lee Young rất nguy hiểm. Nàng kéo dài khoảng cách với hắn, nhanh chóng chạy biến theo hướng đi về hoàng cung.

"Cái tên này." Lee Young nhìn theo hướng Ra On chạy trốn, bật cười: "Phải làm sao với nàng đây? Mà còn tên kia nữa, phải làm sao với hắn đây?"

Lee Young quay đầu nhìn về hướng một con đường tối tăm không ánh sáng. Vừa rồi sau khi bán xong túi thơm, Byung Yeon không cùng trở về hoàng cung. Byung Yeon chỉ nói với Lee Young rằng phải rời khỏi mấy ngày, sau đó thì biến mất ở con đường nọ. Chắc chắn là đã có chuyện gì đó.

Lee Young ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đêm. Tối nay là một buổi tối mùa thu không một cơn gió.

"Quyết định đi vào tối hôm nay cũng không tồi. Nhưng Byung Yeon à, đừng đi lâu quá đấy." Lee Young cất giọng thì thầm.

Hy vọng bằng hữu của hắn không bị thương, hy vọng bằng hữu của hắn không gặp chuyện buồn.

***

"Huynh nói ngay tối hôm nay sẽ khởi hành sao?"

Ra On đang trên đường về Tư Thiện Đường thì gặp Chang nội quan. Sau khi trò chuyện với Chang nội quan, nàng lập tức tăng tốc đi đến Thái Bình Quán. Ở đó, đoàn người của công chúa Tiêu Dương đã chuẩn bị xong mọi thứ, sẵn sàng khởi hành quay về nhà Thanh, hiện chỉ còn đợi mỗi công chúa. Sau khi công chúa Tiêu Dương đến Đại Phi Điện và Trung Cung Điện từ biệt xong sẽ đến đây rồi lập tức về nước. Quyết định đột ngột này của nàng khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên, bao gồm cả Ra On.

"Thật sự phải đi sao?"

Vì sao vậy? Người mà ai cũng nghĩ là chắc sẽ không bao giờ rời đi thì lại đột nhiên nói phải đi? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Ra On cảm thấy không thể tin nổi nên lại hỏi Chang nội quan lần nữa.

"Phải đấy."

"Sao đột nhiên lại thế?"

"Chuyện cụ thể thế nào ta cũng không biết."

"...?"

"Công chúa Tiêu Dương ở lì trong Thái Bình Quán mấy ngày, rồi đột nhiên nửa đêm đòi về nước. Xem ra..."

"Xem ra thế nào?"

"Xem ra đã phải chịu đả kích nào đó."

"Đả kích?"

Trong đầu Ra On hiện ra tình cảnh công chúa Tiêu Dương vừa khóc vừa chạy ra khỏi nơi ở của điện hạ Hoa Thảo. Lúc đó họ đã nói chuyện gì?

Đúng lúc nàng đang tò mò không chịu nổi, có tiếng bước chân của rất nhiều người truyền đến. Thì ra công chúa Tiêu Dương đã từ chỗ Đại Phi Điện và Trung Cung Điện trở về. Thần sắc công chúa vẫn giống như trước, không thấy có gì bất thường. Nhưng không hiểu sao nàng không ngồi kiệu mà lại từ từ đi bộ từng bước, thái giám và cung nữ xếp hàng dài theo sau lưng nàng.

Qua một lúc, công chúa Tiêu Dương nhìn thấy Ra On, đột nhiên rẽ hướng đi về phía nàng. Công chúa đến trước mặt Ra On, vẫy tay cho cung nữ lui xuống rồi ghé vào tai Ra On nói nhỏ.

"Làm cho tốt vào nhé."

Một câu cỗ vũ đơn thuần. Nhưng chẳng hiểu sao Ra On lại có cảm giác rất kỳ lạ.

"Công chúa nói gì?"

"Muốn ta nói cho ngươi nghe một bí mật không?"

"Bí mật?"

"Ta..." Công chúa Tiêu Dương lại càng ghé lại gần tai Ra On, nói một cách từ tốn: "Biết ngươi là nữ nhi."

Đôi mắt Ra On mở to.

Biết rồi sao? Đã biết nhưng giả vờ như không biết ư? Thế nhưng chuyện khiến Ra On ngạc nhiên không chỉ dừng lại ở đó. Câu tiếp theo của công chúa Tiêu Dương càng khiến tim Ra On như ngừng đập.

"Hơn nữa, người ấy cũng biết."

Ra On cứng người lại. Người mà công chúa Tiêu Dương đang nói tới có phải người mà nàng đang nghĩ không?

"Công chúa nói vậy là sao?"

Thế nhưng nàng chẳng thể nghe được câu trả lời, vì sau khi nói xong câu nọ, công chúa Tiêu Dương đã xoay người bước lên xe ngựa như một cơn gió.

Ra On ngơ ngác nhìn theo đoàn người của công chúa Tiêu Dương đi ra khỏi Thái Bình Quán. Sau đó nàng lấy tinh thần quay đầu nhìn về phía Đông Cung Điện.

Điện hạ Hoa Thảo.

Người đó cũng biết rồi sao?

Biết sự thật ta là nữ nhi?

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net