Chương 7: Quái nhân ác thú lầu các phía đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói không chừng đây là do đứng nhìn ở dưới trăng tròn nên sinh ra ảo giác rồi. Có lẽ là do ánh trăng nhàn nhạt từ trên chiếu xuống quá mức quỷ dị. Ừ, mặc kệ là cái gì cũng không sao. Vấn đề là sao không phải là ai khác mà lại là vị nam tử kia.

Hong Ra On: "Gần đây ngủ không ngon giấc nên liền nhìn thấy những thứ không nên thấy rồi đấy."

Kết quả Ra On quyết định xem Lee Young đứng ở trước mặt như ảo ảnh rồi lấy mu bàn tay dụi dụi mắt sau đó bắt đầu cất bước chân đi khỏi. Nhưng lúc vừa định đi vài bước thì đã bị Lee Young túm lấy cái gáy.

Lee Young: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Nhìn về phía Ra On, Lee Young nhướng mày. Cái tên đã dịu dàng nói lời cự tuyệt trở thành người của hắn, thậm chí là chạy trốn sao lại ở đây được? Vì tìm người này mà hắn còn từng phái người đi, cuối cùng không tìm được gì nên đành thôi. Cái tên này lại có thể gặp ở nơi bất ngờ thế này, đúng là vừa sợ lại vừa kích động mà.

Ra On cũng kinh ngạc giống hệt: "Thật sự là thư sinh Hoa Thảo sao?". Vốn cứ tưởng là mình đang gặp ảo giác, đến lúc này Ra On mới mở thật to mắt ra hỏi.

Bỗng nhiên mùi hương từ thư sinh Hoa Thảo truyền đến kích thích chóp mũi của nàng. Mùi hoa dại trên núi? Hoa bách hợp mà mẫu thân thích? Hay là mùi hoa nhãn nhỉ? Mặc kệ là thế nào, trên người có mùi thơm như vậy chắc chắn không phải quỷ, lại càng không thể là ảo ảnh.

"Vẫn gọi ta bằng cái tên kì cục đó." Lee Young nhìn Ra On đen mặt nói. "Nhưng mà, sao ngươi có thể ở đây được?"

"Ta cũng muốn hỏi câu giống vậy đấy. Vì sao thư sinh Hoa Thảo lại ở chỗ này?" Đôi mắt đang mở trừng của Ra On bắt đầu híp lại: "Chắc không phải, huynh cũng đi theo ta vào đây chứ?"

Ra On nhớ tới chuyện người này thích nam nhân mà.

Hong Ra On: '"Chẳng lẽ ngày đó huynh xem trọng ta đến như vậy, đến tận nơi này theo ta sao?"

Trán Lee Young hơi nổi gân xanh vì những suy nghĩ của Ra On: "Đừng nói chuyện vô nghĩa, trả lời ta trước, vì sao lại ở đây?"

Hong Ra On: "Ta là vì có chuyện nên mới ở đây."

Lee Young: "Có chuyện?"

Lee Young đánh giá trên dưới Ra On một phen. Lập tức tiến vào trong mắt của hắn chính là y phục màu xanh lục. Đích thị là quan phục của nhóm nội thị. Lee Young toét miệng mỉm cười. Không biết vì lý do gì, nhưng hắn lại có cảm giác như cá lại lọt lưới lần nữa.

Lee Young: "Lần trước là giả mạo con nhà quý tộc, chẳng lẽ lần này là đang giả mạo nội thị sao? Ngươi thật là rất có bản lĩnh nha."

Cái tên lang thang ở phố Un Jong thế nào lại trở thành hoạn quan rồi? Hết tung bay sang đông lại phiêu lãng sang tây. Luôn đột ngột xuất hiện ở nơi mà người ta hoàn toàn không đoán trước được. Đúng là một tên bất ổn mà.

Hong Ra On: "Ngươi cho hoàng cung là nơi có thể tùy tiện vào vậy sao?"

Lee Young: "Thật là vừa ăn cướp vừa la làng, cái tên dám giả mạo còn nhà quyền quý thì còn có cái gì để nói, hẳn là nên trầm mặc không nói mới đúng, lại còn dám lớn tiếng với ai vậy hả?"

Nói như vậy cũng không phải không có lý. Ra On lập tức đem miệng khép lại thành hình chữ "Nhất" (là hình này nè: 一)

Lee Young: "Nếu không phải giả mạo thì ngươi thật sự đã thành nội thị sao?"

Hong Ra On: "Đang trầm mặc không nói mà."

"Ơ hay!" Lee Young dùng ánh mắt đáng sợ như muốn ăn thịt người phóng thẳng về phía Ra On.

Hong Ra On: "Không phải không cho nói chuyện sao?"

Lúc Ra On đem một bụng oan khuất trút bỏ ra ngoài, khuôn mặt cứng ngắc của Lee Young lập tức tiến sát đến chóp mũi của Ra On.

Nháy mắt, Ra On nuốt nước miếng. Gì vậy? Sao lại đẹp tới vậy chứ? Nam nhân thế nào có thể còn đẹp hơn so với nữ nhân nữa vậy? Vô duyên vô cớ thấy hoang mang rối loạn, Ra On nhìn về phía xa xa hư không nói tiếp: "Bị tiền dụ dỗ, bị giấy cam đoan lừa liền biến thành thế này đây. Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng sao thư sinh Hoa Thảo lại ở chỗ này? Chắc không phải là vì tìm ta nên mới đến đây chứ?"

Lee Young: "Nhìn ta giống người rảnh rỗi như vậy sao?"

Hong Ra On "Nhưng mà nhìn cũng không thấy bận lắm à nha".

Lee Young: "Cái tên đã phạm tội còn dám chạy trốn mà cũng nói nhiều thật đấy".

Hong Ra On: "Ta không có chạy trốn."

Lee Young: "Không phải đã biến mất vô ảnh vô tung sao?"

Hong Ra On: "Vì có chuyện khác nên tạm thời rời khỏi nhà mà thôi. Còn nữa, thư sinh Hoa Thảo sao lại ở chỗ này? Biết nơi này là chỗ nào không? Nơi này mặc dù cỏ dại tươi tốt, nhưng nơi này là ở trong cung đấy."

Lee Young: "Ta biết."

Hong Ra On: "Huynh có nhầm hay không vậy? Có lẽ huynh thường xuyên lăn lộn chơi bời quá rồi nên xem thường sao? Nơi này thật sự là cung đình, là cung đình nơi hoàng đế bệ hạ ở đấy."

Lee Young: "Ta không phải đã nói là biết rồi sao?"

Hong Ra On: "Như vậy cũng biết nơi này là Tư Thiện đường?"

Lee Young: "Đương nhiên biết."

Sau khi Lee Young thản nhiên trả lời, Ra On dùng cái nhìn mới đánh giá lại một lần nữa. Thư sinh Hoa Thảo, vốn tưởng chỉ là một công tử nhà quyền quý nào đó thôi, xem ra không chỉ là như vậy.

Cũng phải, hồi tưởng lại thì ngay từ đầu đã là một nam tử có chỗ đặc biệt rồi. Từ mỗi một thứ vụn vặt mang theo trên người cho đến ngũ quan đoan chính đều không bình thường. Nhìn cử chỉ của hắn, giống như xem Tư Thiện đường như nhà của chính mình nên ra vào thản nhiên, xem ra không giống là người mới ở trong cung một hai ngày.

Ánh mắt Ra On nhìn về phía Lee Young lập tức thay đổi.

Có lẽ. . .

Ra On híp mắt một cái nhìn chằm chằm Lee Young, sau đó chậm rãi, cẩn thận mở miệng hỏi: "Có lẽ là. . . hoạn quan chăng?"

Nếu là hoạn quan thì có thể hiểu được. Thường nghe người ta nói trong này có rất nhiều hoạn quan là những nam tử có bộ dáng xinh đẹp. Lúc này mới bắt đầu hiểu được tại sao nam tử có dáng vẻ bất phàm này lại yêu thích nam nhân.

Ra On dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Lee Young. Tuy không có tự mình trải qua, nhưng vị tiên sinh chuyên nghiêm công kia đã miêu tả rất sinh động nỗi đau đớn khi trở thành hoạn quan rồi.

Nhìn chằm chằm Ra On xong, Lee Young làm ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Trong mắt ngươi, nhìn ta giống loại người này sao?"

Hong Ra On: "Không phải sao?"

Lee Young: "Không phải."

Hong Ra On: "Vậy là cái gì?"

Lee Young: "Ở trong mắt ngươi ta nhìn giống cái gì?"

Ra On lại dùng ánh mắt trong suốt đánh giá Lee Young một lần nữa. Sau đó tổng kết ra kết luận là. . .

Hong Ra On: "Giống hoạn quan."

Lee Young: "Không phải, ít nhất là người vĩ đại hơn so với cái đó."

Hong Ra On: "Như vậy là cái gì? Chắc không phải muốn nói là hoàng tộc chứ?" Nói xong, Ra On có cảm giác mình vừa nói một chuyện không có khả năng nên liên tục xua tay .

Bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía Ra On càng thêm thâm trầm. Hắn cúi đầu nhìn về phía Ra On, sau đó hỏi: "Ngươi, không sợ ta sao?"

Đôi mắt đen của Lee Young lại lóe ra chút ánh sáng xanh, hơi thở lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc bén dần dần tản ra.

Hong Ra On: "Sợ cái gì, không sợ chút nào cả."

Đối diện tầm mắt trong nháy mắt đã trở nên băng lãnh của Lee Young, nhất thời có hơi sợ hãi. Nhưng Ra On không biểu lộ ra. Ông nội đã từng nói rồi. Nam nhân có tính tình khá tương tự với động vật, nếu phát hiện đối phương có một chút yếu thế thì sẽ lại càng xem thường người đó. Ánh mắt âm trầm của nam tử với Ra On mà nói là chuyện bình thường. Nơi nơi trong phố Un Jong đều đầy rẫy những nam nhân thô lỗ.

Ra On gắt gao nhìn chằm chằm Lee Young: "Còn lâu mới sợ, ta là loại người sẽ sợ hãi dưới cái loại hiếp bức này sao?"

"Ngươi, tên gọi là gì?" Lee Young vẫn dùng ánh mắt hứng thú nhìn Ra On rồi hỏi.

Hong Ra On: "Trước khi hỏi tên người khác chẳng phải nên tự giới thiệu tên của mình mới phải phép sao?"

Sau câu nói ấy, Lee Young tạm thời không biết phải làm sao: "Tên của ta?"

Hong Ra On: "Đúng vậy, tên của thư sinh Hoa Thảo."

Lee Young: "Tên sao. . ."

Không ai hỏi qua tên của hắn cả. Mới trước đây, những người ở trong đại điện đó cũng từng gọi tên hắn vài lần, từ sau khi sắc phong thái tử thì chỉ còn danh xưng thái tử mà thôi.

Nhưng này cái không phải tên.

Đó là danh hiệu dành cho người cầm quyền, là danh hiệu để cho kẻ khác phải biết mà phục tùng thôi. Đó là vận mệnh vốn có kể từ khi ở trong bụng mẹ. Bất kể lúc nào cũng được gọi là thái tử điện hạ khiến hắn đã quên luôn cả chuyện bản thân hắn cũng có tên.

Trong nháy mắt, Lee Young khẽ nâng ánh mắt đẹp đẽ của mình lên nhìn người đối diện. Được ai đó gọi tên đã là chuyện từ rất lâu trước đây rồi.

Ra On nhìn biểu tình của Lee Young rồi thở hồng hộc nói: "Không muốn nói sao? Vậy ta cũng không nói."

Ra On bước lùi tránh khỏi Lee Young. Lúc này từ sau lưng lại truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Young." Lee Young nhìn khuôn mặt Ra On rồi nói tiếp: "Tên của ta là Young, Lee Young."

Hong Ra On: "Ta là Ra On, Hong Ra On! Đây là tên ông nội ta đặt, ý muốn nói mặc kệ lúc nào cũng đều phải vui vẻ mà sống."

Sau đó Ra On nở một nụ cười ngọt ngào như một nàng tiên hoa.

***

Sau khi trải qua một phen khẩu chiến, Ra On cùng Lee Young cùng ngồi trên cỏ dại.

Ra On trộm ngắm Lee Young một chút rồi suy nghĩ: "Cứ tiếp tục như vậy có hơi khó khăn".

Thư sinh Hoa Thảo, mặc dù tìm rất nhiều cớ, nhưng xem ra thật là bộ dạng cùng tới đây rồi. Nếu không thì không có khả năng lại gặp được nhau ở một nơi như thế này.

Hong Ra On: 'Lúc mới đầu ánh mắt nhìn về phía ta đã có hơi bất thường rồi.'

Nhớ tới lời nói của hắn lúc gần đi.

Lee Young: 'Làm người của ta đi.'

Đương nhiên, cũng không phải không muốn. Đứng ở góc độ nữ nhân mà nói thư sinh Hoa Thảo là một nam tử quá sức tuấn mỹ. Nhưng hắn có một khuyết điểm phi thường nghiêm trọng. Chính là yêu thích nam nhân.

Hong Ra On: 'Thư sinh Hoa Thảo một đường đi theo là vì tưởng ta là nam nhân rồi.'

Nếu biết ta là nữ nhân còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Đối Ra On mà nói cái này tất trở thành nhược điểm lớn nhất. Chuyện chính mình là nữ nhân nếu như bị phát hiện khẳng định sẽ xảy ra kết quả không thể chấp nhận được. Không đơn giản là chỉ có chính mình, còn có người nhà, có lẽ còn có những người có liên quan đến mình như nghiêm công tiên sinh kia có thể sẽ chịu chém cả nhà.

Hong Ra On: 'Không thể tiếp tục như vậy được.'

Ra On lắc lắc đầu. Có mối quan hệ với thư sinh Hoa Thảo, tốt nhất nên chấm dứt triệt để ở đây để không còn hậu hoạn. Chẳng lẽ không có cớ nào để nàng lấy ra dùng sao?

Đang xem xét bốn phía thì trong mắt Ra On xuất hiện thân ảnh Byung Yeon đang đi tới.

Hong Ra On "Kim huynh sao có thể đi đến đây?"

Tuy là tò mò nhưng hiện tại chuyện quan trọng không phải cái này. Quan trọng là Byung Yeon lười nhác kia vừa vặn xuất hiện ở tại thời điểm Ra On cần nhất.

Lúc này nghĩ tới phương pháp có thể bỏ thư sinh Hoa Thảo. Trong lòng vui sướng hài lòng, Ra On miễn cưỡng làm bộ như nghiêm túc nói: "Trái lo phải nghĩ vẫn là có cảm giác không tầm thường."

"Cái gì?" Lee Young nhìn Ra On nói.

Hong Ra On: "Hai người chúng ta luôn chạm mặt, theo ta thấy không phải duyên phận bình thường rồi."

Lee Young: "Duyên phận? Không phải ác duyên sao?"

Hong Ra On: "Ác duyên cũng coi như là duyên phận."

Ra On dùng ánh mắt ưu sầu nói tiếp: "Nói không chừng kiếp trước chúng ta là vợ chồng."

Lee Young: "Tự nhiên lại giở trò gì thế này?"

Người này lại muốn làm gì đây. Lee Young dùng biểu tình nửa chờ mong, nửa tò mò nhìn Ra On.

Hong Ra On: "Không phải giở trò, đầu tiên là ánh mắt, ngay từ khi mới gặp, liền có cảm giác như thế này. Người này, không hề xa lạ."

"Ta cảm giác rất xa lạ." Lee Young kiên quyết phản đối.

Ra On lắc đầu: "Không cần miễn cưỡng phủ nhận, rõ ràng là có cái loại cảm giác này."

Còn phải nói sao, không đến vạn bất đắc dĩ sao đi đến tận đây mà còn gặp nhau được?

Ra On đề cao âm thanh hơn rồi nói tiếp: "Mặc kệ nói như thế nào, vừa mới bắt đầu có hơi không xác định, nhưng hôm nay ở đây lại gặp nhau khiến ta lĩnh ngộ được thì ra chúng ta có duyên phận không tầm thường."

Lee Young: "Đúng là có hơi không tầm thường, nói không chừng có thể trở thành oan gia không đội trời chung."

Hong Ra On: "Đã nói là vợ chồng."

Lee Young: "Ai nói?"

Người này, vụng trộm muốn thấy sang bắt quàng làm họ sao. Ăn gan hùm mật gấu! Không đúng, người này còn không biết thân phận của ta mới đúng. Như vậy, vì sao lại nói những lời như thế?

Lập tức có câu trả lời.

Hong Ra On: "Ý trời vốn là như vậy. Mặc kệ có nguyện ý hay không, cứ luôn để người ta gặp nhau rồi lại vô duyên vô cớ lại chia lìa, cho nên duyên phận chính là thích nhất chuyện trêu chọc người khác."

Ra On thở dài liên tục đột nhiên cầm tay Lee Young lên. Giống như phản xạ có điều kiện, Lee Young muốn chống cự lại, nhưng đến khi nhìn thấy biểu tình của Ra On thì lập tức ngẩn ra.

Là vì ánh mắt to tròn của Ra On đang ngưng tụ đầy nước mắt.

Hong Ra On: "Ta thấy duyên phận cả đời này của chúng ta chỉ có thể đến đây."

Lee Young: "Vì sao?"

Hong Ra On: "Thật là tiếc nuối. . . Ta hiện tại đã sắp thuộc về người khác."

"Cái gì?" Lee Young theo thói quen lập tức nhướng mày.

Sao kì lạ là hắn lại thấy lo lắng nhỉ? Tuy tên này lại đi nghĩ rằng có thể thấy sang bắt quàng làm họ là chuyện không có khả năng xảy ra. Nhưng cái cách nói kiếp trước có lẽ là vợ chồng lại làm cho hắn cảm thấy buồn cười vô cùng.

Cái này có thể gọi là cảm giác bó tay không?

Lee Young: "Ai vậy?" Là kẻ nào khiến hắn dám vứt bỏ thái tử ta?

Như là muốn trả lời hắn một cách thuyết phục, Ra On lập tức chạy về hướng nào đó.

Chỉ chốc lát, đã cùng dẫn về một nam tử mặc hắc y quay lại.

Hong Ra On: "Chính là vị này."

Lee Young: ". . ."

Hong Ra On: "Vị này cùng ta, hai người chúng ta, đã trở thành quan hệ sống cùng. Cho nên mới nói không thể ở bên thư sinh Hoa Thảo được."

Không phải lời nói dối. Cùng Byung Yeon cùng ở chung một gian phòng, cho nên xem như là sống cùng.

Tuy là, Ra On nói sống cùng chắc hẳn sẽ khác biệt với lí giải của thư sinh Hoa Thảo về chuyện sống cùng này. Nhưng có thể làm sao được nữa? Vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn. Chỉ cần làm vậy có thể khiến thư sinh Hoa Thảo hồi tâm chuyển ý thì sao cũng được.

Đều đã nói như vậy rồi thì chắc vị này sẽ bỏ cuộc rồi chứ, đã sống cùng người khác rồi còn đâu, kết quả...

Lee Young: "Vậy thì đã làm sao?"

Trước lời nói ngoài ý muốn của Lee Young, đôi mắt Ra On trừng trừng mở to.

Hong Ra On: "A?"

Lee Young nhìn Ra On cùng Byung Yeon rồi thản nhiên hỏi: "Chuyện ngươi cùng vị kia sống cùng với chuyện ngươi làm người của ta thì có liên quan gì đâu?"

Hong Ra On: "Không sao hết sao?"

Lee Young: "Không sao cả."

Hong Ra On: "Có lẽ không biết cái gì gọi là sống cùng sao? Kim huynh cùng ta, là quan hệ cùng nhau ngủ đó, thư sinh Hoa Thảo tuy nói là không sao, nhưng ta có sao, không đúng, là Kim huynh của chúng ta thấy có sao. Đúng không, Kim huynh?"

Ra On vụng trộm ám chỉ cho Byung Yeon.

Lee Young: "Kim huynh?"

Hong Ra On: "Đúng, vị này chính là Kim huynh của ta."

Lee Young: "Kim huynh của ngươi?"

Hong Ra On: "Đúng, chuyện là như vậy đấy".

Lee Young có biểu tình không mấy hài lòng, bỗng nhiên nhìn về phía Byung Yeon hỏi: "Trở về từ khi nào vậy?"

Kim Byung Yeon: "Được vài ngày rồi."

Lee Young: "Đã về rồi không phải nên đến tìm ta trước sao?"

Kim Byung Yeon: "Không phải đã đến đây rồi sao?"

"Làm càn." Nói là nói vậy, nhưng trong ánh mắt của Lee Young nhìn về phía Byung Yeon không có hung ác như vậy.

"Hai người. . . biết nhau sao?" Ra On đang đứng ở giữa hai người, thấy tình cảnh này xong thấp giọng hỏi Byung Yeon.

Hong Ra On: "Không lẽ vị kia cũng từng nói với Kim huynh những câu như hãy làm người của ta sao?"

Trước câu hỏi của Ra On, Byung Yeon trầm mặc. Rõ ràng là trầm mặc mang tính khẳng định.

Lee Young híp mắt nhìn về phía Ra On.

Người này, hoàn toàn là ngựa quen đường cũ. Cứ hễ nam tử nào có ngũ quan đoan chính đều muốn hốt về làm thành người một nhà. Có lẽ lý do Kim huynh luôn ở trên xà ngang là vì tránh né thư sinh Hoa Thảo chăng? Như vậy không cho đi lầu các phía đông cũng đều là vì thư sinh Hoa Thảo sao?

Ra On cẩn thận túm tay áo Byung Yeon. Sau đó dùng thanh âm nhỏ xíu nỉ non hỏi: "Kim huynh, có phải là cái này không?"

Kim Byung Yeon: "Cái gì?"

Hong Ra On: "Huynh bảo ta chú ý lầu các phía đông, bảo có ác nhân quái thú gì đó, có phải là thư sinh Hoa Thảo không?"

Ra On chỉ Lee Young hỏi.

Nháy mắt, cả hai nam tử đồng thời mở miệng.

Lee Young: "Ngươi nói ai là ác nhân quái thú lầu các phía đông hả?"

Kim Byung Yeon: "Thư sinh Hoa Thảo?"

Sau đó là một hồi trầm mặc.

Nhìn nhìn Lee Young xong, Byung Yeon đột nhiên cất tiếng cười kì quái: ". . . Ho ha ha."

Đồng thời chỗ Lee Young lại vang lên âm thanh hừ lạnh.

Hong Ra On: "Tức giận sao?"

Lee Young: "Chứ không lẽ ngươi nghĩ ta đang vui sao?"

Hong Ra On: "Vậy nên ta mới nói nhỏ đó".

Tai thính quá rồi đó, rõ ràng ta nói nhỏ xíu mà, làm sao có thể để hắn nghe được mà mất hứng chứ.

"Ngươi muốn tìm cái chết có phải không." Lee Young như một con mãnh thú tức giận rít gào với Ra On.

Đúng lúc này.

"Hu hu... hức hức... hu hu".

Không biết là tiếng khóc từ nơi nào truyền đến, ba người trong nháy mắt đều bất động.

"Nghe thấy không?" Bảo trì động tác đang trốn tránh, Ra On hỏi.

"Nghe được." Bảo trì động tác đang đi về hướng Ra On, Lee Young trả lời.

"Hình như là bên kia." Byung Yeon ngồi ở bên cạnh rất không tình nguyện chỉ về hướng lầu các.

Tầm mắt ba người đồng loạt tập trung tại lầu các cũ nát.

"Hu hu hu, hu hu, hu hu hu." Chẳng lẽ bị phát hiện sao?

Tiếng khóc lại một lần nữa truyền đến.

Hong Ra On: "Lần này cũng nghe được chứ?"

Ra On lại xác nhận lần nữa, Lee Young lại trả lời.

Lee Young: "Nghe được."

Hong Ra On: "Xác định là tiếng khóc?"

Lee Young: "Xác định."

Lee Young vừa nói xong Ra On liền lập tức cất bước. Nhưng lần này đi chưa được mấy bước đã bị Lee Young túm gáy.

Hong Ra On: "Ây da! Làm gì vậy?"

Lee Young: "Như vậy ngươi muốn làm gì? Bây giờ lại muốn đi vào trong đó sao?"

Ra On chỉ về phía bụi cỏ, chính là cái nơi truyền đến tiếng khóc như ma quỷ.

Lee Young: "Nơi đó thì sao?"

"Không thấy tò mò sao?" Ra On chớp mắt hỏi lại.

Lee Young: "Cái gì?"

Hong Ra On: "Vì nguyên nhân gì mà lại khóc một cách cực kì bi thương như vậy, thực sự không thấy tò mò sao?"

Chốc lát sau. Từ trong bụi cỏ dại mọc tươi tốt, lộ ra ba khuôn mặt. Ba người ngừng thở rình coi bên trong lầu các.

Ánh trăng chiếu rọi một góc trong lầu các, thiếu nữ mặc y phục màu tím đang ngồi ở nơi đó. Không biết là vì nguyên nhân gì, thiếu nữ liên tục dùng tay áo lau nước mắt đang rơi đầy mặt kia.

Tránh ở trong bụi cỏ, Ra On nhìn thấy tình huống này xong, quay đầu nói khẽ với Lee Young: "Huynh có ý kiến gì không? Là người? Hay là ma?"

Lee Young: "Rất khó nói, thoạt nhìn cũng không giống như là ma quỷ, nhưng đêm khuya thanh vắng êm đẹp lại ở nơi này khóc lóc thì có hơi kỳ lạ. . ."

Không phải nơi khác mà lại là trong Tư Thiện đường này.

Hong Ra On: "Nhưng vì sao lại khóc?"

Lee Young:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net