Chương 73: Chỉ còn một phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Lão Han à, điện hạ đã vào đó bao lâu rồi?"  

Nghe thấy câu hỏi của Park Do Young, Han Sang Ki chậm rãi trả lời: "Hơn 2 canh giờ rồi."

"Nhưng mà vì sao lại chẳng có chút tin tức gì thế?"

Mặt trời cũng sắp xuống núi luôn rồi. Park Do Young bắt đầu thấy bất an.

"Làm sao ta biết được."

"Liệu có phải Tam Mi tiên sinh vẫn đang cố chấp không chấp nhận mệnh lệnh của điện hạ không? Lo quá đi mất."

"Mới đó mà nhanh chóng chấp nhận chẳng phải sẽ càng lạ hơn sao?"

"Nhưng mà điện hạ đã hạ lệnh rồi, sao có thể không chấp nhận được."

"Đừng nói là điện hạ. Cho dù là đích thân bệ hạ ra lệnh thì lão già ấy chưa chắc đã thay đổi."

"Cái gì? Họ Han kia, rốt cuộc ông đứng về phe nào thế?"

"Không đứng phe nào cả. Ta chỉ nghĩ sao nói thế thôi. Ông nghĩ đi, lấy biết bao chuyện ra làm cớ, ở ẩn 18 năm. Không chỉ có thế, ông ta đã tan nhà nát cửa, vậy lần này nếu muốn ông ta lại lần nữa nhúng tay, chẳng lẽ ông ta sẽ ngoan ngoãn mà làm ngay sao?"

"Ai bảo ông ta đi tin Thiên Chúa Giáo. Nếu muốn truy cứu đến cùng thì người lập kế hoạch phản loạn chẳng phải chính là lão ấy sao?"

"Lúc sự kiện Bột Hải và sự kiện Bạch Thư của Hwang Sa Yeong* xảy ra năm Tân Dậu là khoảng thời gian Tam Mi tiên sinh đang chịu án đày 18 năm. Như vậy làm sao có thể là chủ mưu của chuyện đó được."

"Chuyện đó..."

"Họ Park kia, cho dù như thế nào cũng phải ăn nói cho cẩn thận chứ. Tam Mi tiên sinh phải chịu đi đày thời gian lâu như vậy chính là vì những thủ đoạn của phái Lão Luận** và ngoại thích trong triều. Chuyện này đến con chó chạy ngoài đường cũng biết."

Nghe Han Sang Ki nói một tràng xong, chợt Park Do Young mỉm cười, dường như đã nắm được điểm gì đó trong những lời nói ấy: "Họ Han kia, ông nói hay lắm. Thì giống như ông nói đấy, Tam Mi tiên sinh bị lưu đày là do phái Lão Luận và ngoại thích, vậy đâu có liên quan gì đến điện hạ. Cũng đâu phải lỗi của điện hạ chúng ta đâu."

"Sao ông biết một mà chẳng biết hai vậy?"

"Ta không biết cái gì?"

"Trong người điện hạ đang chảy một nửa dòng máu của ngoại thích."

Park Do Young nhướng mày: "Họ Han kia, ông lão này, sao câu nào cũng đâm chọt ta vậy?"

"Ừ, nhưng ta đâu có nói sai."

Chính vào lúc đó.

"Như vậy nghĩa là sao thế?"

Ra On đột nhiên xen vào cuộc hội thoại của hai lão thái giám. Lại qua một lúc, Lee Young xuất hiện sau lưng Ra On, hai lão thái giám liền giật mình cúi đầu chạy đến bên người hắn.

"Điện hạ, mọi chuyện sao rồi ạ?"

"Tam Mi tiên sinh nói sao ạ?"

Lee Young không trả lời mà nhìn xung quanh: "Nhưng mà Park tiên sinh đâu rồi?"

"À, Park tiên sinh sao? Một canh giờ trước đã vội vã quay về Han Yang rồi."

"Về Han Yang?"

"Có thư truyền đến nói là mẹ già ở nhà đột nhiên đổ bệnh, nguy hiểm tính mạng."

"Lại đúng ngay cái lúc không thể có chuyện gì được thế này."

"Nhưng mà điện hạ, có chuyện gì vậy? Tam Mi tiên sinh..."

"Bất kể thế nào, hôm nay không thể hồi cung rồi."

Lee Young nói một cách bình tĩnh rồi đến gần ngựa, dường như chuẩn bị cưỡi ngựa đi đâu đó. Park Do Young nhìn theo, sắc mặt ngưng trọng.

"Lão Han, hình như không thành công rồi."

"Phải, ta đã nói gì nào. Chẳng phải đã nói còn chưa đến lúc sao?"

Xoay người nhìn hai người đang nói chuyện, Lee Young nói: "Han thượng thiện và Park nội thị phủ sứ phải ở lại đây."

"Đã biết ạ. Nếu 10 lần không được thì 100 lần, Tam Mi tiên sinh..."

"Đừng có dài dòng, lo mà giúp tiên sinh thu dọn hành lý đi. Tiên sinh khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, nhất định phải chuẩn bị chu toàn."

Nghe thấy Lee Young hạ lệnh, Park Do Young và Han Sang Ki đều trợn tròn mắt.

"Điện hạ, người nói vậy là sao?"

"Tiên sinh đã đồng ý giúp sức cho ta rồi."

"Tiên sinh thật sự đồng ý hợp tác với người rồi?"

"Ừ."

Dù đã nghe thấy câu trả lời của Lee Young, Park Do Young vẫn thấy không thể tin được mà hỏi lại lần thứ ba: "Jeong Ah Young thật sự, thật sự nói sẽ giúp điện hạ sao?"

Lee Young gật đầu.

Đến giờ mới dám tin, Park Do Young xoay người nhìn Han Sang Ki: "Lão Han, nghe thấy chưa? Nhanh tay nhanh chân lên. Phải tranh thủ trước khi tiên sinh đổi ý mà chuẩn bị xong hết hành lý." Sau đó dường như sực nhớ ra, Park Do Young nhìn Lee Young hỏi: "Nhưng mà điện hạ, bây giờ người đi đâu vậy?"

Ánh mắt Lee Young khẽ ánh lên vẻ vui vẻ, nói: "Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tiên sinh đưa ra thỉnh cầu với ta, bây giờ ta đi tìm thứ tiên sinh muốn."

"Cái gì?" Park Do Young trợn tròn mắt: "Thứ tiên sinh muốn là gì?"

"Là... quả đào." Ra On ở bên cạnh Lee Young trả lời thay hắn.

Đúng là bó tay, lúc gia gia lớn tiếng nói điều kiện ra, Ra On thật sự không còn gì để nói. Tuy rằng đã lâu rồi không gặp mặt, nhưng gia gia chẳng thay đổi gì cả. Gia gia đột nhiên nói muốn ăn đào. Trời mùa đông thế này biết đi đâu mà tìm đào, rõ ràng đang bày trò trêu học người ta mà. Gia gia quả nhiên là gia gia, tâm tình đùa giỡn điện hạ Hoa Thảo kia quả là đoán không ra.

Nghe Ra On trả lời xong, Park Do Young giật giật khóe môi: "Cái gì?" Lão nghiến răng ken két nói tiếp: "Điện hạ, Tam Mi tiên sinh đúng là mất trí rồi. Trời đông lạnh lẽo này nói muốn ăn đào. Thà từ chối luôn đi cho rồi, lại còn bày điều kiện vô lý này ra..."

Han Sang Ki cũng không nhịn được mà tiếp lời: "Lão già ấy cho mình là ai mà dám đứng trước mặt thế tử bảo người đi tìm đào. Chẳng lẽ lão ta ốm nghén thèm ăn sao? Trời đông lạnh giá này đào ở đâu ra? Tiểu nhân, đúng là không nhịn nổi nữa mà."

Park Do Young và Han Sang Ki dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cánh cổng nhà Tam Mi tiên sinh.

"Mặc kệ lão ta có là Tam Mi tiên sinh đi nữa, hôm nay ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn đâu. Lão Han."

"Biết rồi, đi thôi."

Nhìn hai lão thái giám hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong, Lee Young mỉm cười. Nhưng hắn lại mau chóng khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Han Yul."

Hắn vừa dứt lời, hộ vệ Han Yul của thế tử lập tức xuất hiện. Ra On đứng cạnh hắn giật bắn cả mình, tuy rằng biết mỗi lần Han Yul xuất hiện đều là như thế, nhưng vẫn không thể không hết hồn.

"Han Yul, ngươi đi xem thử những người kia làm việc thế nào."

"Người đang nói đến các hộ vệ khác sao?"

Lúc đến nơi này, vì để tránh ánh mắt của ngoại thích nên đã để các hộ vệ ở chỗ khác.

"Bọn họ đang làm rất tốt, không ai bám theo chúng ta cả."

Nghe Han Yul bẩm báo, Lee Young gật đầu: "Vậy nên lại càng khiến người ta bất an. Rõ ràng đó là những người không dễ gì bị lừa mà lại chẳng có động tĩnh gì. Đi xem xem có phải bên đó đã xảy ra chuyện gì không đi."

"Nhưng nếu tiểu nhân rời đi thì ai sẽ bảo vệ thế tử điện hạ? Có cần phái hộ vệ đến không?"

Lee Young lắc đầu: "Ta đã sắp xếp thủ vệ khác ở Bạch Vân Hội rồi, không cần lo. Mặc kệ thế nào, thái độ của hộ vệ rất lạ. Họ không cử người đơn độc đi theo cũng rất lạ. Đi giám sát họ đi."

Như thế tử điện hạ nói, nếu hộ vệ mà bị ngoại thích mua chuộc thì đó là một vấn đề nghiêm trọng.

"Tuân lệnh." Vừa dứt lời, bóng dáng Han Yul liền biến mất không thấy tăm hơi.

Lee Young phủi tay, nở nụ cười hài lòng: "Bây giờ những kẻ phiền phức đều bị đuổi đi rồi."

Park Do Young và Han Sang Ki sẽ ở lại đây, Han Yul thì đi giám sát đội hộ vệ. Đương nhiên không phải vì thái độ của hộ vệ có gì kì lạ cả, chỉ là tạm thời muốn tránh khỏi tầm mắt nhìn chằm chằm của Han Yul thôi.

"Bây giờ chỉ còn lại ta và Ra On thôi." Lee Young xoay người nhìn Ra On. Dưới bầu trời buổi đêm, Ra On đang đứng cạnh con ngựa, nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ: "Vậy chúng ta cũng đi thôi."

"Đi đâu?"

"Chẳng phải ngươi đã nói rồi sao? Đi tìm đào thôi."

"Trời đông lạnh giá thế này tìm đào ở đâu ra? Vô lý quá rồi. Gia gia chỉ đang đùa thôi. À, ta quên không nói với người. Sở trường của gia gia ta chính là đùa giỡn đấy."

"Tiên sinh đã nói đi đến đây sẽ có thể tìm thấy đào, đi rồi sẽ biết là có thể tìm được đào hay là tiên sinh đang đùa thôi."

"Nếu như buổi tối đi vào trong núi bị lạc đường thì sao?"

"Lạc đường cũng không tệ."

"Cái gì?"

"Chỉ cần ở bên cạnh ngươi, cho dù có lạc đường cũng chẳng phải là chuyện gì xấu cả."

"Hình như trong lời nói có ẩn ý gì đó, xin đừng có ở nơi này mà nói lời nói đùa nhàm chán thế."

"Ngươi còn định trả lời kiểu đó đến bao giờ? Cứ đứng đây nói chuyện sẽ lãng phí thời gian đấy. Giờ ngươi muốn sao đây? Cứ vừa đi vừa nói không nhìn đường để lạc đường, hay là đi sớm về sớm, mau chóng lấy đồ tiên sinh muốn rồi an toàn trở về đây hả?"

Ra On tăng nhanh bước chân: "Phải nhanh chóng đi tìm, nếu cứ tiếp tục thế này thật sự sẽ bị lạc trong núi đấy."

"Tiểu tử này."

Trên lưng ngựa, Lee Young một tay nắm dây cương, một tay ôm eo Ra On. Lúc bắt đầu còn không thoải mái nhưng dần dần đã trở nên rất tự nhiên.

***

"Đại nhân, người cao quý như vậy sao có thể đưa đến nơi đó được. Trời cũng đã tối rồi, buổi đêm nhất định sẽ có tuyết rơi, họ lại không quen thuộc đường núi, sao mà trở về trong thời gian ngắn được."

Những tùy tùng bên người Jeong Ah Young không ngừng hỏi ông.

"Không cần lo, ta đã đưa họ bản đồ đi đến nhà trọ Hải Úc rồi, nhất định có thể tìm thấy."

"Nhà trọ Hải Úc... chẳng phải là chỗ của bà lão Ok Seon sao?"

Không biết vì sao, thiếu niên bên cạnh bắt đầu phát run.

"Hình như bà lão Ok Seon bị chứng đãng trí người già."

"Ta biết chứ, người thỉnh thoảng vẫn đi khám bệnh cho bà ấy như ta sao không biết được."

Jeong Ah Young là người tài biết nhiều lĩnh vực, trong đó có trung y. Những người bị bệnh xung quanh đây đều đến tìm ông chữa bệnh. Bà lão bị đãng trí Ok Seon cũng là một trong những bệnh nhân của ông.

Nghe câu trả lời của ông lão xong, một tùy tùng trẻ tuổi không chịu nổi mà đấm ngực dậm chân: "Sao lại bảo một người cao quý như thế đến nơi đó? Có tới mấy người đã bị bà lão Ok Seon cầm chân rồi chỉ đường bậy bạ rồi đấy trời ơi! Ngay đến thương nhân thường đi qua nơi này cũng không trọ ở chỗ bà ấy."

"Vậy nên mới bảo họ đến đó."

"Cái gì?"

"Từ rất lâu trước đây ta đã hứa một chuyện với cháu gái."

"Hứa chuyện gì?"

"Nếu đã là mối duyên không thể có kết quả thì hãy để nó bớt đau thương."

"Trên đời này làm gì có mối duyên nào bớt đau thương."

"Nếu là bà lão Ok Soen thì có lẽ sẽ giảm được chút đau khổ."

"Cái gì?"

"Cũng giống như mối quan hệ chiến thắng nghịch cảnh. Nếu trong tình trạng chưa biết gì mà đã lộ ra thì sẽ giảm bớt đau đớn. Ta chỉ đánh họ khẽ thôi."

"Đại nhân đang nói gì vậy, ta nghe chẳng hiểu gì cả."

"Nếu đánh càng đau thì người đánh sẽ càng thấy đau."

Tùy tùng chán nản nhìn ông lão cứ tự nói chuyện với chính mình, chỉ đành nước mắt lưng tròng nhìn những bông tuyết nhẹ rơi từ trên bầu trời tối đen.

***

"Đây là nơi nào?"

Lee Young và Ra On đi dưới bầu trời đen. Từng hạt tuyết be bé trăng trắng rơi xuống đầu, xuống vai họ.

Sột soạt.

Cứ mỗi khi bước một bước thì dưới chân lại truyền đến tiếng tuyết bị giẫm kêu lên sột soạt. Hai người lặng lẽ bước đi cạnh nhau, Ra On khẽ thở dốc. Trên nền đất tuyết trên núi thế này, ngựa trở nên vô dụng. Lee Young buộc ngựa vào một gốc cây dưới chân núi, rồi từ đó hắn và Ra On đi bộ lên núi. Ra On liên tục nhìn bản đồ trên tay, là bản đồ gia gia đưa để chỉ nơi có quả đào.

Là ở đây.

Con đường mà gia gia chỉ rõ ràng là ở đây. Nhưng rốt cuộc là sao vậy? Dù nhìn thế nào cũng thấy đừng nói là quả đào, đến cây đào cũng không thấy nữa.

"Chẳng phải chúng ta đã đi đến con đường này rồi sao?"

"Tuyệt đối không phải."

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ra On, Lee Young thấy hết nói nổi: "Tên này, đi cùng nhau thế này thì phải cười chứ, nói chuyện nghiêm túc thế làm gì."

"Bây giờ còn cười được sao? Lạc đường rồi, hơn nữa còn là mùa đông ở trong núi nữa."

Gia gia à, chuyện này rốt cuộc là sao? Bây giờ người muốn con đến địa ngục ăn đào sao?

"Chúng ta mau chóng quay về chỗ gia gia nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai lại đến đây tìm thử."

Mùa đông ở trong núi, một khi mặt trời lặn thì cái lạnh thấu xương sẽ tràn ra. Chân nàng hiện tại đã đông cứng, mất cảm giác từ lâu, các đầu ngón tay cũng từ từ cứng lại. Ngược lại với nàng, Lee Young không có vẻ gì dao động mà tựa như đang đi dạo trong núi.

"Không được, chuyện còn chưa bắt đầu, không thể bỏ cuộc được."

"Cho dù là bỏ cuộc cũng còn tốt hơn chết cóng ở trong núi!"

Ra On dùng giọng nói cực kỳ không thoải mái và đầy lo lắng thốt ra lời nọ, đúng vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, chết chỉ là chuyện sớm muộn.

Lee Young lặng lẽ nhìn Ra On, đột nhiên bật cười: "Cũng may không bị chết cóng."

"Cái gì?"

Lee Young nhấc tay lên chỉ về một hướng. Xoay đầu nhìn lại, ánh đèn lồng màu vàng đập vào mắt. Trong buổi đêm tối đen như mực lại nhìn thấy ánh sáng yếu ớt, thật sự hạnh phúc không gì sánh bằng.

"Sống rồi, chúng ta được cứu rồi."

Ra On lộ ra vẻ mặt như được hồi sinh, nhanh chóng cất bước chạy đến nơi nọ, Lee Young chầm chậm đi theo sau nàng.

Qua một lúc, Ra On thấy rõ dần căn nhà tranh. Trên đèn lồng mà nàng nhìn thấy có ghi hai chữ "quán trọ".

"Ở trong núi thế này sao lại có quán trọ?"

"Chắc là quán trọ để cho những người đi đưa hàng dừng chân."

Nghe Lee Young suy đoán, Ra On gật đầu.

"Xin hỏi có ai không? Xin hỏi có ai ở đây không?"

Ra On mang theo tâm trạng vui mừng mà gọi cửa. Thế nhưng gọi mấy lần mà chẳng có ai trả lời.

"Xin hỏi có ai không? Xin hỏi có ai ở đây không?"

Đến lúc Ra On gần như sắp mất kiên nhẫn, cánh cửa trước mặt được mở ra một khe nhỏ. Dường như người bên trong sợ gió lạnh lùa vào nên chỉ mở cửa một tí đủ nhìn ra được bên ngoài thôi.

Cũng may là có người.

"Ai vậy?" Một giọng nói già nua cất lên rồi nhanh chóng bị gió tuyết át đi: "Có chuyện gì?"

"Bà lão, ta bị lạc ở trong núi. Trời đã tối muộn, muốn ở đây nghỉ ngươi một đêm. Nếu còn phòng thì xin cho ta hai gian."

Nghe thấy lời Ra On nói, bà lão nở nụ cười để lộ hàm răng đã rụng mất mấy cái, sau đó giơ ngón trỏ lên: "Chỉ còn một phòng thôi."

"Cái gì?"

"Chỉ còn một phòng trống thôi."

"Bọn ta cần hai phòng."

"Nhưng chỉ có một phòng thôi."

Bà lão dùng giọng nói cứng rắn ngắt lời Ra On. Ra On lập tức quay đầu lại nhìn Lee Young.

Cùng nhau ngủ chung một phòng, đây vốn không phải là lần đầu tiên. Nhưng mà... đó là vì còn tưởng Lee Young không biết nàng là nữ. Còn nếu Lee Young đã biết nàng là nữ thì chuyện này lập tức khác đi.

Nam nữ từ năm 7 tuổi đã không được tiếp xúc gần gũi, lúc thánh hiền nói câu này chắc chắn có đạo lý của nó.

Vậy nên ngủ chung một phòng là chuyện tuyệt đối không thể.

Tình huống này thật làm khó người khác mà.

Phải làm sao đây?Chương 76: Chỉ còn một phòng

"Lão Han à, điện hạ đã vào đó bao lâu rồi?"

Nghe thấy câu hỏi của Park Do Young, Han Sang Ki chậm rãi trả lời: "Hơn 2 canh giờ rồi."

"Nhưng mà vì sao lại chẳng có chút tin tức gì thế?"

Mặt trời cũng sắp xuống núi luôn rồi. Park Do Young bắt đầu thấy bất an.

"Làm sao ta biết được."

"Liệu có phải Tam Mi tiên sinh vẫn đang cố chấp không chấp nhận mệnh lệnh của điện hạ không? Lo quá đi mất."

"Mới đó mà nhanh chóng chấp nhận chẳng phải sẽ càng lạ hơn sao?"

"Nhưng mà điện hạ đã hạ lệnh rồi, sao có thể không chấp nhận được."

"Đừng nói là điện hạ. Cho dù là đích thân bệ hạ ra lệnh thì lão già ấy chưa chắc đã thay đổi."

"Cái gì? Họ Han kia, rốt cuộc ông đứng về phe nào thế?"

"Không đứng phe nào cả. Ta chỉ nghĩ sao nói thế thôi. Ông nghĩ đi, lấy biết bao chuyện ra làm cớ, ở ẩn 18 năm. Không chỉ có thế, ông ta đã tan nhà nát cửa, vậy lần này nếu muốn ông ta lại lần nữa nhúng tay, chẳng lẽ ông ta sẽ ngoan ngoãn mà làm ngay sao?"

"Ai bảo ông ta đi tin Thiên Chúa Giáo. Nếu muốn truy cứu đến cùng thì người lập kế hoạch phản loạn chẳng phải chính là lão ấy sao?"

"Lúc sự kiện Bột Hải và sự kiện Bạch Thư của Hwang Sa Yeong* xảy ra năm Tân Dậu là khoảng thời gian Tam Mi tiên sinh đang chịu án đày 18 năm. Như vậy làm sao có thể là chủ mưu của chuyện đó được."

"Chuyện đó..."

"Họ Park kia, cho dù như thế nào cũng phải ăn nói cho cẩn thận chứ. Tam Mi tiên sinh phải chịu đi đày thời gian lâu như vậy chính là vì những thủ đoạn của phái Lão Luận** và ngoại thích trong triều. Chuyện này đến con chó chạy ngoài đường cũng biết."

Nghe Han Sang Ki nói một tràng xong, chợt Park Do Young mỉm cười, dường như đã nắm được điểm gì đó trong những lời nói ấy: "Họ Han kia, ông nói hay lắm. Thì giống như ông nói đấy, Tam Mi tiên sinh bị lưu đày là do phái Lão Luận và ngoại thích, vậy đâu có liên quan gì đến điện hạ. Cũng đâu phải lỗi của điện hạ chúng ta đâu."

"Sao ông biết một mà chẳng biết hai vậy?"

"Ta không biết cái gì?"

"Trong người điện hạ đang chảy một nửa dòng máu của ngoại thích."

Park Do Young nhướng mày: "Họ Han kia, ông lão này, sao câu nào cũng đâm chọt ta vậy?"

"Ừ, nhưng ta đâu có nói sai."

Chính vào lúc đó.

"Như vậy nghĩa là sao thế?"

Ra On đột nhiên xen vào cuộc hội thoại của hai lão thái giám. Lại qua một lúc, Lee Young xuất hiện sau lưng Ra On, hai lão thái giám liền giật mình cúi đầu chạy đến bên người hắn.

"Điện hạ, mọi chuyện sao rồi ạ?"

"Tam Mi tiên sinh nói sao ạ?"

Lee Young không trả lời mà nhìn xung quanh: "Nhưng mà Park tiên sinh đâu rồi?"

"À, Park tiên sinh sao? Một canh giờ trước đã vội vã quay về Han Yang rồi."

"Về Han Yang?"

"Có thư truyền đến nói là mẹ già ở nhà đột nhiên đổ bệnh, nguy hiểm tính mạng."

"Lại đúng ngay cái lúc không thể có chuyện gì được thế này."

"Nhưng mà điện hạ, có chuyện gì vậy? Tam Mi tiên sinh..."

"Bất kể thế nào, hôm nay không thể hồi cung rồi."

Lee Young nói một cách bình tĩnh rồi đến gần ngựa, dường như chuẩn bị cưỡi ngựa đi đâu đó. Park Do Young nhìn theo, sắc mặt ngưng trọng.

"Lão Han, hình như không thành công rồi."

"Phải, ta đã nói gì nào. Chẳng phải đã nói còn chưa đến lúc sao?"

Xoay người nhìn hai người đang nói chuyện, Lee Young nói: "Han thượng thiện và Park nội thị phủ sứ phải ở lại đây."

"Đã biết ạ. Nếu 10 lần không được thì 100 lần, Tam Mi tiên sinh..."

"Đừng có dài dòng, lo mà giúp tiên sinh thu dọn hành lý đi. Tiên sinh khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, nhất định phải chuẩn bị chu toàn."

Nghe thấy Lee Young hạ lệnh, Park Do Young và Han Sang Ki đều trợn tròn mắt.

"Điện hạ, người nói vậy là sao?"

"Tiên sinh đã đồng ý giúp sức cho ta rồi."

"Tiên sinh thật sự đồng ý hợp tác với người rồi?"

"Ừ."

Dù đã nghe thấy câu trả lời của Lee Young, Park Do Young vẫn thấy không thể tin được mà hỏi lại lần thứ ba: "Jeong Ah Young thật sự, thật sự nói sẽ giúp điện hạ sao?"

Lee Young gật đầu.

Đến giờ mới dám tin, Park Do Young xoay người nhìn Han Sang Ki: "Lão Han, nghe thấy chưa? Nhanh tay nhanh chân lên. Phải tranh thủ trước khi tiên sinh đổi ý mà chuẩn bị xong hết hành lý." Sau đó dường như sực nhớ ra, Park Do Young nhìn Lee Young hỏi: "Nhưng mà điện hạ, bây giờ người đi đâu vậy?"

Ánh mắt Lee Young khẽ ánh lên vẻ vui vẻ, nói: "Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tiên sinh đưa ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net