Chương 80: Như thế này một lát thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc nguy hiểm đến đột ngột khiến hai mắt Ra On trợn to.

Trong tay tên mặt tàn nhang cầm một thanh đoản đao, ánh mắt lóe lên sát khí. Ánh đao bổ nhào về phía ngực Lee Young lại tựa như khoét một lỗ trong tim Ra On, khiến cả người nàng lạnh toát.

"Không được!" Ra On hét to.

Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng vẻ mặt của Lee Young không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như cũ. Dường như đã dự đoán được đòn tấn công này, hắn chộp lấy cổ tay của nam nhân kia.

"A!"

Đoản đao của nam nhân nọ rơi xuống đất, Lee Young mau chóng dùng chân đá văng nó đi thật xa.

"Tên khốn kiếp!"

Trong chớp mắt, tên mặt tàn nhang lộn một vòng rồi xoay người muốn đá Lee Young, hắn mau trong tránh thoát rồi đá vào mặt sau đầu gối của tên nọ.

"A!" Thét một tiếng, nam nhân mặt tàn nhang té xuống đất.

"Cái gì?"

"Chết đi!"

Hai tên nam nhân còn lại cũng rút kiếm chạy đến, trong túi lớn mà họ cõng sau lưng không phải là tơ lụa và thảo dược mà là kiếm.

"Dừng lại."

Lee Young cất tiếng lạnh lùng, hai tên nam nhân kia lập tức dừng lại, vì lúc này Lee Young đang cầm một thanh đoản đao đặt lên cổ tên nam nhân cầm đầu.

"Còn bước thêm bước nào nữa thì mạng tên này không còn đâu."

Hai tên nọ nào dám bước lên nữa, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Lee Young.

"Chuyện này là thế nào vậy?" Ra On run rẩy hỏi. Vừa rồi nam nhân mặt tàn nhang đột nhiên chạy về phía Lee Young, rồi hai người còn lại còn rút kiếm ra nữa. Rõ ràng lúc nãy còn dùng ánh mắt thân thiện trò chuyện cùng họ, vậy mà chớp mắt một cái đã trở thành thổ phỉ rồi.

"Là người có thù với ta."

Lee Young không do dự trả lời, Ra On lại trợn to mắt.

"Là sơn tặc sao? Sơn tặc cũng là người mà, sao lại chọn lúc bão tuyết mà đi đánh cướp chứ?"

"Vậy thì... chắc chắn là người biết thân phận của ta."

"Chắc không phải là..."

Là thích khách đến ám sát thế tử? Nếu vậy thì chắc chắn có âm mưu đằng sau.

"Từ lúc nào mà người nhận ra thế?" Ra On hỏi.

"Ngay từ lúc đầu khi họ xuất hiện, ta đã cảm thấy rất kì lạ. Bọn chúng nói là buôn vải và dược liệu mà lại không biết thời gian là thứ quan trọng nhất trong việc vận chuyển dược liệu, không biết tiết trời lạnh thế này khiến dược liệu rất quý giá và càng khó tìm, vậy mà lại ngay lúc trời đổ tuyết dày thế này mà đi buôn hàng. Những việc này không thôi thì không nói. Nhưng giày của chúng..."

"Giày làm sao?"

"Tối hôm qua là đợt tuyết đầu tiên, mà còn là bão tuyết. Nhưng những người này lại giống như đã biết từ trước nên chẳng phải đã chuẩn bị giày cỏ thích hợp để đi trong tuyết sao?"

"À."

Thương nhân cho dù chuẩn bị kĩ lưỡng đến thế nào đi nữa thì lúc đi xa cũng khó tránh khỏi bất tiện, không thể biết trước hôm nay sẽ có tuyết rơi mà chuẩn bị giày chuyên đi trong tuyết như thế. Trong thời gian ngắn mà lại có thể phát hiện ra nhiều chuyện thế sao? Đúng là nhãn lực đáng sợ. Nhãn lực đáng sợ như thế sao lúc nhìn nữ nhân lại không phát huy tác dụng? Chuyện này về sau nàng phải tìm hiểu mới được. Bây giờ điều cần suy nghĩ là làm sao ứng phó với những thích khách này.

"Là ai phái các ngươi đến?"

Nghe thấy câu hỏi của Lee Young, tên mặt tàn nhang nghiến răng trả lời: "Là sơn tặc."

Lee Young dùng chuôi đao đánh vào vai của tên mặt tàn nhang.

"A!"

"Còn nói những lời thừa thãi nữa, lần sau ta sẽ chém cho ngươi chảy máu đấy."

"Có giỏi thì giết ta đi."

Vẻ mặt của Lee Young càng thêm lạnh lẽo.

"A!"

Theo tiếng kêu thê thảm đó, máu từ trên vai hắn ồ ạt chảy xuống. Lee Young vừa dùng đao cứa lên vai hắn một nhát.

"Vị trí lần sau sẽ là ở tim của ngươi."

"..."

Cơ thể của tên mặt tàn nhang bắt đầu run rẩy. Xem vẻ mặt và ánh mắt lạnh lùng của Lee Young là biết, lời nói nhát tiếp theo sẽ là trái tim hắn tuyệt đối không phải lời nói hù dọa suông.

Ánh mắt của tên mặt tàn nhang đột nhiên trở nên quyết liệt: "Còn làm gì đó? Chuyện đã thế này rồi, mặc kệ ta, giết chúng đi!"

Hai tên kia lập tức nhặt kiếm lên phóng về phía họ. Một tên cầm kiếm chĩa vào Lee Young, người còn lại thì hướng về phía Ra On. Nhận thấy thanh kiếm chĩa vào Ra On, ánh mắt Lee Young khẽ thay đổi, hắn nhanh chóng di chuyển. Lee Young đá văng tên mặt tàn nhang, kéo Ra Ôn tránh thoát khỏi mũi kiếm nọ.

Vút!

Tiếng kiếm xé gió vang lên bên tai Ra On. Nàng đổ mồ hôi lạnh nhìn Lee Young. Nếu không có Lee Young thì nàng đã không còn có thể yên ổn đứng trên mặt đất như bây giờ rồi.

Tên mặt tàn nhang vừa thoát được khỏi tay Lee Young liền hung ác nhìn về phía họ: "Vốn chỉ muốn diệt trừ chúng trong yên lặng nhưng ai ngờ nhãn lực của hắn đúng là tốt như lời đồn."

Ra On tức giận nhìn tên mặt tàn nhang mà hét lên: "Đã biết vị này là ai mà các ngươi còn làm thế sao?"

Mặt tàn nhang nở nụ cười: "Biết thì đã sao? Không biết thì đã sao? Đao chém xuống máu chảy ra thì sẽ chết, là vương hay là bách tính thì cũng đều như thế."

"..."

Vương và bách tính... Lee Young nói đúng. Chúng biết thân phận thật sự của Lee Young. Ra On nheo mắt lại.

"Nếu vị này xảy ra chuyện gì thì bất kể là kẻ gây chuyện hay người nhà của hắn cũng không được bình yên đâu."

"Nếu sợ chuyện đó thì ta còn làm chuyện này sao? Đừng có lo. Bọn ta đều là những người không có người thân. Hôm nay mặc kệ là xảy ra chuyện gì, ngươi và bậc cao cao tại thượng kia cũng sẽ chôn thây ở đây."

Vừa nói thì ba tên nam nhân cùng xông lên.

"Lùi xuống."

Lee Young kéo Ra On ra sau lưng mình rồi xông về phía lũ người kia, cướp lấy đoản đao trong tay tên mặt tàn nhang để cản trở đường kiếm.

Keng! Keng!

Đi theo tiếng đao kiếm chan chát chính là ánh lửa ma sát bay ra bốn phía. Lee Young vẫn giống như bình thường, lạnh lùng bình tĩnh đối phó. Đối với những đường kiếm sắc lẻm hướng tới, mắt hắn cũng chẳng thèm chớp mà chỉ nhẹ nhàng di chuyển cơ thể. Lee Young đập mạnh vào vai của gã nam nhân đang xông về phía mình, dùng chân đá vào bụng một tên nam nhân khác ở trước mặt hắn. Lúc này, tên mặt tàn nhang đang từ từ tiến lại từ sau lưng Lee Young, chuẩn bị đánh lén.

Chính trong lúc nguy hiểm ấy.

"Dừng lại!"

Ra On nhào về phía tên mặt tàn nhang, liều mạng ôm hông gã hòng kéo gã lại.

"Tên khốn kiếp này!"

Ra On đột nhiên xông vào khiến mặt tàn nhang kinh hoảng mà tấn công thất bại, gã dùng sức lắc người để tống Ra On ra chỗ khác, trên mắt gã hiện lên sát khí.

"Nếu ngươi yên lặng đứng ở một bên thì ta sẽ từ từ động đến ngươi sau, tên khốn kiếp này đúng là muốn chết cho sớm mà." Mặt tàn nhang vung kiếm lên.

Lúc này, bên tai gã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi muốn giết ai?"

Lee Young dùng ánh mắt rét lạnh giận dữ nhìn tên mặt tàn nhang. Chốc sau, hai mắt gã mở to.

"Tên này sao có thể..."

Rõ ràng thế tử đang bận rộn chiến đấu với hai tên nam nhân kia mới đúng chứ. Nhưng đáp án nhanh chóng hiện ra. Nhìn thấy sau lưng Lee Young chính là bộ dạng máu me đầy người của hai tên nam nhân kia. Trong thời gian ngắn vậy mà đã đánh hạ chúng rồi sao? Xem ra tin đồn thế tử giỏi cả văn lẫn võ là sự thật, không, dường như còn vượt trội hơn cả tin đồn.

Tên mặt tàn nhang sợ run cả người, sát khí tỏa ra toàn thân Lee Young uy hiếp trực tiếp đến gã, nhưng gã không thể ngoan ngoãn bỏ chạy được. Từ khi gã nhận làm chuyện này thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho kết cục bây giờ. Mặt tàn nhang cầm chặt kiếm, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, gã đã bị người ta đá cho ngã lăn ra đất. Lee Young đã đứng trước mặt gã với tốc độ mà gã không thể cảm nhận được. Chỉ trong chốc lát đã khống chế được gã, đoạt lấy kiếm trong tay gã.

Lee Young kề kiếm lên cổ gã rồi hỏi: "Là ai? Nếu nói ra tên kẻ chủ mưu thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Tên mặt tàn nhang cười khẩy: "Ha ha, vẫn nên lo lắng cho mạng của ngươi trước đi thì hơn. Hôm nay mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thoát khỏi được ngọn núi này đâu."

"Có xuống núi hay không là do ta quyết định. Ngươi vẫn nên nói ra chủ mưu là ai thì hơn. Là ai? Là ai lại dám làm ra chuyện này?"

"Ta sẽ ngoan ngoãn nói ra sao?"

Không biết vì sao, tên mặt tàn nhang cười càng điên cuồng hơn, tiếng cười này không giống với lúc trước. Một loại dự cảm khó nói nên lời bao phủ lấy Lee Young, hắn nhanh chóng quay đầu lại. Qua một lúc sau, tình cảnh hắn không muốn nhìn thấy đã đập vào mắt.

Dưới chân núi, có 10 tên mặc y phục trắng đang cưỡi ngựa chạy về phía hắn. Vũ khí chúng cầm trong tay phản xạ dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng đáng sợ. Xem ra thích khách không chỉ có ba tên này.

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Các ngươi tuyệt đối không thoát khỏi ngọn núi này."

Nghe thấy lời của tên mặt tàn nhang, Lee Young lắc đầu: "Ngươi đừng có mơ."

Lee Young dùng sức đá vào cằm tên mặt tàn nhang đang cười quái dị kia khiến gã cắn phải lưỡi mà ngất xỉu. Hắn lạnh lùng nhìn tên mặt tàn nhang rồi gọi Ra On.

"Ra On à, Hong Ra On."

"Điện hạ."

"Lại đây."

Lee Young chìa tay về phía Ra On. Nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn. Lee Young lập tức ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của Ra On.

"A." Ra On hét lên một tiếng: "Điện hạ, cánh tay người đang chảy máu."

Lee Young nhìn thoáng ra cánh tay, không biết bị cắt trúng lúc nào, hiện giờ máu đang chảy thấm ướt một mảng áo: "Không sao, chỉ là bị cứa trúng chút thôi."

"Đây không phải là chuyện đùa đâu."

Ra On vội vàng xé y phục trên người mình để băng bó vết thương trên tay cho hắn. Lee Young ngắm nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Ra On, như thể người bị thương hiện giờ là nàng chứ không phải là hắn. Chuyển tầm mắt nhìn tên mặt tàn nhang đã hôn mê bất tỉnh và đám người đang trèo lên đây từ dưới núi, hắn nhớ tới tên mặt tàn nhang đã nói rằng bất kể xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không thể xuống được núi. Không đâu, bất kể xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ xuống núi, vì người con gái trước mắt này, hắn không thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tuyệt đối không! Lee Young vừa thầm nghĩ vừa siết chặt tay cầm kiếm.

Những người ở dưới núi kia sắp đến được đây rồi. Đã sắp đến khoảng cách có thể nhìn thấy được mặt nhau.

Lee Young ôm Ra On chặt hơn: "Đừng lo lắng, để ta xử lý."

Giọng nói của Lee Young như một loại bùa chú vang lên bên tai Ra On. Trái tim hoảng sợ của nàng dần dần ổn định lại. Chỉ cần ở bên người này, cho dù là chết cũng sẽ mang trong tim cảm giác hạnh phúc mà chết. Ra On hạ quyết tâm.

Chính vào lúc này.

"Ra On à, Hong Ra On."

Giọng nói gọi tên nàng quen thuộc của Lee Young. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trong giọng nói của hắn có hơi run rẩy.

Ra On ngẩng đầu lên từ trong lòng Lee Young.

Trong khu rừng đã biến thành màu trắng do tuyết, hình ảnh hơn 10 người đang cưỡi ngựa đạp tuyết lao đến đập vào mắt.

Đó cũng là những người thù hận điện hạ Hoa Thảo sao? Sao lại đến nhiều thế này?

Nhìn kĩ lại, phía sau mười mấy người áo trắng là những người mặc trang phục khác biệt hơn hẳn. Đó chính là màu đỏ hoàn toàn tương phản với màu trắng của tuyết.

Cái gì? Màu đỏ?

"Kia chẳng phải là trang phục của Hữu Dực Ti sao?" Ra On không thể nào tin nổi, nàng đưa tay lên dụi mắt mình.

"Xem ra các thị vệ đã làm trái lệnh của ta."

"Cái gì?"

"Xem ra đã làm trái lại mệnh lệnh ở dưới núi đợi của ta, cuối cùng đã đến đây tìm ta về."

Võ sĩ hộ vệ đột nhiên xuất hiện với những kẻ mưu hại Lee Young mà nói chính là chuyện vô cùng bất ngờ. Nghe thấy tiếng võ ngựa càng lúc càng đến gần, đám thích khách trở nên hoảng loạn rồi bỏ chạy khắp nơi. Những hộ vệ mặc y phục đỏ chia nhau bám đuổi sau lưng chúng.

Cứ như thế qua một lúc.

Tiếng vó ngựa đạp trên nền tuyết càng lúc càng xa.

Đám thích khách muốn sát hại thế tử đã bị các hộ vệ bắt được hoặc là bị giết.

"Điện hạ, chuyện này là sao?"

"Ta cũng không biết, cũng đang rất tò mò đây." Lee Young vừa nói vừa nhìn về phía các hộ vệ mặc y phục đỏ.

Han Yul, thống lĩnh Hữu Dực Ti đứng đầu các hộ vệ, đang vội vàng xuống ngựa đi về phía Lee Young.

"Điện hạ, tiểu nhân đến muộn, xin thế tử trách phạt."

"Không, nếu không có các ngươi thì thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi. Nhưng vì sao lại làm trái lệnh ta?"

Các hộ vệ xuất hiện ở đây thật đúng là may mắn. Nhưng vì sao lại làm trái lệnh của Lee Young? Từ trước đến giờ họ chưa từng làm trái lệnh của hắn.

Han Yul bắt đầu giải đáp nghi vấn của Lee Young: "Lúc nhận được mệnh lệnh của điện hạ xong, Bạch Vân Hội cũng nhận được tin tức khả nghi."

"Bạch Vân Hội?"

"Vâng, hội chủ Bạch Vân Hội nhận được tin tức có nguy hiểm nên đến để ngăn cản chuyện nguy hiểm xảy ra."

"Hội chủ sao?"

Trước khi Han Yul kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng hô của Ra On.

"Kim huynh!"

Lee Young chuyển tầm mắt, lập tức nhìn thấy Ra On và người nam nhân kia.

"Kim huynh!"

Là vì quá yên tâm sao?

Ra On vừa nhìn thấy Byung Yeon thì nước mắt rơi như mưa.

Byung Yeon vẫn đang đội đấu lạp trên đầu, mở miệng nói bằng chất giọng như thể chẳng quan tâm một cách độc đáo của mình: "Mặt mũi sao lại thế này? Cứ như ngươi nhìn thấy ma vậy."

Nghe Byung Yeon nói xong, Ra On mau chóng lau khô nước mắt rồi cười.

"Đúng là dọa ta sợ chết khiếp, làm sao huynh biết được chỗ này mà đến? Chẳng lẽ... thật sự là ma sao? Ta chết rồi ư?"

Byung Yeon không trả lời mà lại búng lên trán của Ra On.

"Ui da, đau thế này thì xem ra ta đúng là chưa chết rồi."

"Không bị thương ở đâu chứ?"

Ra On giơ hai tay lên huơ qua huơ lại vô cùng khỏe mạnh, cười nói: "Không có bị thương, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?"

"Điện hạ bị thương rồi."

Byung Yeon lúc này mới quay đầu lại nhìn Lee Young.

"Bây giờ mới nhìn thấy ta à?" Lee Young cất giọng khó chịu.

Nhìn thấy bộ dạng huynh muội thân thiết giữa Byung Yeon và Ra On, Lee Young rầu hết biết.

Byung Yeon nhìn cánh tay bị thương của Lee Young, sau đó lại nhìn về phía Ra On.

"Hình như điện hạ đâu có sao."

"Nhưng mà... cánh tay..."

"Không sao, bị thương như thế không chết được đâu."

Vừa nói, Byung Yeon vừa quan sát Ra On thật kĩ. Ánh mắt ấy tựa như đang hỏi có còn bị thương ở chỗ nào khác không, có bị nội thương không.

"Này, người bị thương là ta đấy."

Nghe thấy câu nói của Lee Young, Byung Yeon chẳng thèm nhúc nhích, cũng chẳng thèm quay đầu lại: " Bị thương ở mức ấy thì không sao đâu."

Chính vào lúc này.

"Điện hạ, người không sao chứ?"

Từ trong khu rừng yên tĩnh đột nhiên có âm thanh náo loạn, sau đó Park Do Young lạch bạch chạy đến trước mặt Lee Young.

"Điện hạ! Điện hạ! Có bị thương ở đâu không? Ôi không, cánh tay! Cánh tay của điện hạ!"

"Không sao, thầy Tam Mi thế nào rồi?"

"Bây giờ vấn đề ấy không quan trọng, cánh tay của điện hạ..."

"Chẳng phải ta vừa hỏi thầy thế nào sao?"

"Họ Han đang chăm sóc cho người ấy rất cản thận. Xin đừng lo lắng. Còn nữa, điện hạ không cần chữa trị sao? Mọi người đều đang làm gì thế? Còn không mau chăm sóc điện hạ."

"Ta không sao."

Nhưng chẳng ai nghe lời Lee Young nói. Từ lúc bị Park Do Young nằng nặc mời lên ngựa, Lee Young vẫn luôn nhìn chằm chằm Ra On và Byung Yeon đứng ở xa.

***

"Cuối cùng cũng về đến nơi."

Đêm về khuya.

Ra On vừa bước vào Tư Thiện Đường thì liền thở phào một hơi nhẹ lòng.

Ngày hôm nay đúng là một ngày dài. Trải qua cửa ải sống chết mới có thể về đến Tư Thiện Đường, cảm thấy bình an và vui vẻ hơn bất cứ lúc nào.

"Điện hạ không sao chứ?" Ra On nhìn về hướng Đông Cung Điện mà ngơ ngác hỏi.

"Đã hỏi cả trăm lần rồi, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Không biết từ lúc nào, Byung Yeon đã đi đến ngồi bên cạnh Ra On.

"Nhưng mà Kim huynh, làm sao huynh biết được nơi đó mà đến?"

"Ngược lại ta muốn hỏi ngươi ở đó làm gì đấy."

"Ừ, thì là thế đấy." Ra On cũng chẳng biết phải nói sao, nàng chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm: "À phải rồi, huynh đã nghe nói chưa? Người mà điện hạ luôn tìm lại chính là gia gia của ta."

"Cũng nghe được một chút tin tức."

"Chẳng lẽ huynh không cảm thấy đây là duyên phận thần kì sao?"

"Đúng vậy."

"Nhưng mà Kim huynh, có chỗ nào không khỏe sao? Sao huynh lại trở nên gầy thế này?"

"Ngươi đang lo cho ta sao?"

"Đương nhiên rồi. Tự nhiên huynh biến mất như thế là đi đâu vậy? À mà, lần này là về thật rồi chứ?"

"Có thể cho là vậy."

"Cái gì? Lại muốn đi nữa sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Không thể nói với ta được ư?"

"Nói với ngươi cũng không thay đổi được gì."

"Ta không thể nói gì sao? Những chuyện khác thì ta không biết, nhưng lắng nghe buồn phiền của người khác thì ta nghe rất nghiêm túc chăm chú đấy, vậy nên huynh hãy nói với ta đi." Ra On tràn đầy tự tin mà cười rộ lên.

"Tên phiền phức."

"À, so với chuyện này thì trước tiên ăn cái gì đi đã. Rõ ràng còn chưa được ăn một bữa cho tử tế mà."

Lúc Ra On vội vàng chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Byung Yeon không biết từ lúc nào đã bước đến ôm Ra On từ đằng sau.

"Kim huynh... huynh làm gì vậy? Có chuyện gì sao?"

Ra On bất ngờ bị kéo vào lòng Byung Yeon, nàng lo lắng hỏi. Byung Yeon lại chẳng trả lời câu hỏi của nàng mà khẽ nhắm mắt lại. Trong giọng nói của Ra On vừa rồi tràn ngập sự lo lắng.

Đúng vậy, câu ta muốn nghe chính là câu này, điều ta muốn nhìn thấy chính là vẻ mặt này. Là ánh mắt và vẻ mặt ngập tràn lo lắng dành cho ta.

Vậy nên mới muốn quay trở về đây.

Muốn nhìn thấy gương mặt này đến phát điên lên được.

"Kim huynh."

"Đợi chút, cứ như thế này một lúc thôi."

"Kim huynh."

"Bây giờ có thể thở được rồi, xem như sống lại rồi."

Hiện giờ hắn đã có ý muốn sống tiếp rồi. Cho dù hắn thế này đi nữa cũng muốn tiếp tục sống.

Cứ như thế qua một lúc.

Tư Thiện Đường vẫn yên tĩnh như trước kia. Nhưng không giống như thường ngày, người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng lúc này lại là Byung Yeon. Khẽ buông Ra On ra, hắn nói.

"Cháo thịt gà xé."

"Gì cơ?"

"Ta muốn ăn món cháo thịt gà xé do tên tiểu tử ngươi nấu, bây giờ có thể nấu cho ta ăn không?"

Ra On nở nụ cười sáng lạn, gật đầu nói: "Đương nhiên là được, huynh đợi ta một lát nhé. Ta lập tức đi nấu cho huynh ăn."

Vừa dứt lời, Ra On liền giống như sợ Byung Yeon đổi ý mà chạy trối chết.

"Nàng thật là..." Byung Yeon lẩm bẩm.

Lồng ngực và đôi tay vừa chạm vào Ra On, hiện giờ vẫn còn ấm áp.

***

"Kim huynh cũng thật là."

Ra On đi ra khỏi Tư Thiện Đường rồi quay đầu lại nhìn cái bóng hắt lên cửa sổ của Byung Yeon ở trong.

Rõ ràng huynh ấy đang có buồn phiền rất lớn. Nhưng cứ cảm thấy Byung Yeon của bây giờ không giống với Buyng Yeon bình thường nàng nhìn thấy. Co cảm giác huynh ấy đang rất mệt mỏi.

Rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy Byung Yeon hôm nay rất kì lạ.

Hơn nữa...

"Sao huynh ấy lại gầy đi nhiều thế nhỉ? Cứ như chẳng ăn uống gì vậy."

Ra On vừa nói vừa mở thùng gạo.

Đây là lần đầu tiên Byung Yeon mở miệng nói muốn ăn món gì đó. Ra On cảm thấy vô cùng vui vẻ, nàng lấy gạo ra chuẩn bị nấu cháo gà.

Ngay lúc nàng vừa đậy nắp thùng gạo rồi xoay người thì phía sau vang lên tiếng bước chân.

"Kim huynh, huynh đợi chút, sẽ xong ngay..."

Một bàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net