Chương 9: Thân phận của thiếu nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đùng.

Cảm giác được cảm xúc xa lạ ở trên vai, Lee Young cúi đầu. Ánh mắt băng lãnh của hắn phản chiếu gương mặt của Ra On. Ra On đang như một con chim nhỏ nép vào vai hắn khiến cho bờ vai hắn đột nhiên có một cảm giác ngứa ngáy tê dại.

Lee Young giống phản xạ có điều kiện muốn dịch cái đầu của Ra On đang tựa trên vai hắn. Rõ ràng là trong đầu hắn không ngừng kêu gào phải làm như vậy, và hắn cũng chỉ có thể làm vậy. Nhưng cái cảm giác hồi hộp lo lắng lại truyền đến từng đợt trong lòng hắn khiến thân thể hắn không tự chủ được phản bội lý trí.

"Ngươi dám. . ." Kết quả, Lee Young chỉ có thể yếu ớt nói ra một câu không đâu vào đâu.

Không đành lòng quấy rầy Ra On đang ngủ say kia, cho nên hắn luôn cố gắng bảo trì tư thế ngồi thẳng người, vô cùng đoan chính cứng ngắc uống rượu.

Đại khái chắc là do ánh trăng hôm nay quá sáng tỏ tươi đẹp đi. Hoặc cũng có thể là do rượu bích hương làm hắn ngà ngà cũng không chừng.

Rõ ràng mọi cung nhân xung quanh đều sợ hãi hắn, các đại thần tào chính này nọ cũng không dám mạo phạm đến hắn, nhưng người này lại làm hắn có cảm giác không giống vậy, thậm chí muốn đối xử tử tế với người này. Rõ ràng tối nay vốn tâm trạng hắn không tốt định đến đây uống rượu giải sầu nhưng giờ lại khá hơn.

Đang lúc biểu tình của hắn giống như đông cứng thì Byung Yeon đi tới bên người hắn. Hình như là muốn mang Ra On đang ngủ say trên vai hắn kia cùng nhau trở về chỗ ở chung. Nhưng tay Byung Yeon còn chưa kịp đụng tới thân mình Ra On thì...

Lee Young dùng giọng nói lạnh lùng cản hắn lại: "Ngươi không cần lo đâu."

Kim Byung Yeon: "Nhưng mà. . ."

Lee Young: "Được rồi, tạm thời cho hắn mượn bả vai cũng không sao, với lại dù thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Nhất thời Byung Yeon liền nhìn về phía Lee Young. Hành động bây giờ của Lee Young vô cùng kì lạ. Có cảm giác xa lạ như đây mới là lần đầu tiên quen Lee Young vậy.

Kim Byung Yeon: "Không thấy cứng ngắc, mất tự nhiên sao?"

Byung Yeon hỏi xong, Lee Young lắc đầu: "Vậy lúc ngươi ở cùng hắn sẽ thấy mất tự nhiên sao?"

"Tuy là thảo dân ghét nhưng. . ." Nói đến đây thì Byung Yeon nhìn về phía Ra On đang ngủ say rồi tiếp: "Cũng không có gì là không được tự nhiên cả."

Lee Young: "Phải không?"

Sau đó Byung Yeon lại bày cái dáng vẻ như khúc gỗ nguyên xi bất động trước mặt Lee Young.

Lee Young: "Nhưng mà ngươi định chừng nào thì mới thôi làm cái bộ dạng này?"

Kim Byung Yeon: "Người đang nói gì vậy?"

Lee Young: "Ở trong này chỉ có hai người chúng ta, tới khi nào mới thôi dùng ngữ khí này nói chuyện với ta? Không phải ta đã từng nói rõ ràng rồi sao? Ngươi là bằng hữu tốt nhất mà ta biết."

Thật lâu trước kia, hai người đã trở thành bằng hữu duy nhất của nhau và đã giao ước cả hai tuy hai mà một. Cho nên, lúc này đây, ở nơi không có người ngoài, cả hai sẽ có đoạn hội thoại không phân biệt tôn ti địa vị.

Trước câu nói của Lee Young, Byung Yeon hơi hơi mỉm cười: "Bây giờ ta không còn là, bằng hữu duy nhất của điện hạ nữa rồi."

Lý Thiên: "Nói cái gì vậy?"

Kim Byung Yeon: "Hình như hôm nay điện hạ đã kết giao được một bằng hữu khác nữa."

Byung Yeon nói xong, Lee Young nhìn về phía Ra On vẫn đang dựa vào vai trái của hắn ngủ say rồi xì cười một tiếng.

Lee Young: "Quả là một tên trong sáng."

Nhưng không chán ghét người trong sáng này. Không phải, ngược lại thấy cao hứng. Giống một tiểu đệ đệ đang làm nũng với hắn, khiến hắn thấy đáng yêu. Nếu có đệ đệ thì nhất định hắn sẽ có tâm trạng này đi.

Đã tìm ra lý do vì sao hắn đối xử tử tế với mỗi Ra On, Lee Young cao hứng hỏi: "Lần này khi nào thì rời đi vậy?"

Kim Byung Yeon: "Khó nói."

Vốn tưởng rằng hắn sẽ nói lập tức rời đi, Lee Young liền bày tỏ sự ngạc nhiên: "Hôm nay thật có nhiều chuyện làm người ta kinh ngạc."

Kim Byung Yeon: "Ở trong cung nghỉ ngơi một thời gian cũng không có gì là không tốt cả."

Lee Young: "Hoàng cung này chẳng phải rất nhàm chán sao? Chẳng phải vẫn luôn hoang mang làm sao để sống qua ngày sao?"

Kim Byung Yeon: "Lần này trở về lại thấy cũng không nhàm chán như trong tưởng tượng."

Lee Young: "Không nhàm chán sao?"

Kim Byung Yeon: "Ặc, là vậy đó, hơn nữa, còn sinh ra lòng hiếu kỳ."

Lee Young: "Chắc không phải vừa rồi nhìn thấy thiếu nữ khóc lóc kia xong thì liền nảy sinh lòng hiếu kỳ chứ?"

Chỉ là lời nói đùa mà thôi.

Nhưng Byung Yeon lại trông có vẻ hơi bối rối nhìn về Ra On rồi yên lặng ngồi uống rượu. Sau đó giống như tìm cớ nên hỏi ngược lại: "Cái tên kia nói không chừng có thể thật sự tìm được thiếu nữ kia ấy chứ?"

Lee Young: "Đó là chuyện không có khả năng, chỉ mới nhìn lướt qua được quần áo mặc trên người thôi thì làm sao có thể tìm được?"

Kim Byung Yeon: "Thì giống như tên kia nói vậy, sẽ có người quen biết với thiếu nữ đó."

Lee Young: "Trong mấy trăm cung nữ ở trong cung tuyệt đối không có ai quen biết nữ nhân đó đâu. Tuyệt đối không có!"

***

Chang nội quan: "Bộ dạng trông như thế nào?"

Sáng hôm sau, ngoài cửa lớn Tư Thiện đường. Chang nội quan và Ra On vô cùng thân thiết cùng ngồi trước cửa.

Mỗi buổi sáng, Chang nội quan tìm Ra On là để truyền đạt mệnh lệnh của Nội ban viện và đem những vật dụng hằng ngày mà Ra On nhờ đưa.

Đến ngày hôm qua vẫn là Chang nội quan đứng ở ngoài Tư Thiện đường kêu mãi Ra On mới từ từ lết ra, nhưng hôm nay Chang nội quan vừa đến đã thấy Ra On đang đứng ở cửa đợi hắn.

Sau tối hôm qua nhìn thấy thiếu nữ kia xong, Ra On liền nghĩ đến Chang nội quan, người vẫn luôn tự xưng là người có quan hệ rộng rãi ở trong cung này. Nói không chừng Chang nội quan sẽ biết gì đó.

Chang nội quan vừa dứt lời, Ra On liền nhanh chóng kể lại y phục mà thiếu nữ kia mặc: "Tại vì là buổi tối nên không có thấy rõ ràng, vóc dáng hẳn là đến vai của ta, duy độc ánh mắt sáng ngời thật to chiếm gần nửa khuôn mặt. Còn có chóp mũi hơi nhọn thẳng, là một nữ hài đáng yêu có môi giống anh đào. . ."

Vừa nói xong đột nhiên có cảm giác kỳ cục. Đôi mắt thật to còn có mũi cao thẳng, môi anh đào. Rõ là một mỹ nhân khiến người ta yêu thích. Người này nếu như ở ngoài thì hẳn là nổi bật dễ tìm. Nhưng đang ở trong cung thì mỹ nhân xinh đẹp kiểu này cho dù có lấy hết các đầu ngón tay ngón chân ra đếm cũng không đếm hết được. Kiểu này nếu y phục cũng không có gì đặc biệt nữa thì đúng là khỏi mơ tìm ra thiếu nữ kia.

Ra On hờ hững thở dài một hơi. Nhưng nàng còn chưa kịp thở xong thì Chang nội quan mở miệng: "Thì ra là y nữ Wol Hee." Bộ dạng Chang nội quan nhìn như vô cùng nhẹ nhàng.

Đôi mắt Ra On mở to. Ra On vô cùng kinh ngạc vội vàng hỏi: "Huynh nói là ai?"

Chang nội quan: "Theo như những lời Hong nội quan vừa nói thì đúng là nội y nữ Wol Hee."

Hong Ra On: "Thật vậy sao?"

Ôi chao, làm sao có thể, dưới tình huống không có cái gì đặc biệt như vậy mà làm cách nào có thể hỏi phát trả lời ngay được đó là ai vậy?

Chang nội quan: "Thiếu nữ có đôi mắt to vô cùng, chóp mũi nhọn cao, quả thật là y nữ Wol Hee rồi."

Chang nội quan bỗng nhiên đứng lên: "Vừa vặn có việc đi nội y viện, không thì cùng đi đi. Đứa nhỏ Wol Hee đó, canh giờ này chắc hẳn vẫn còn ở trong nội y viện."

Ra On vội vàng bước chân đi theo Chang nội quan.

Cứ như vậy qua một khoảng thời gian.

Càng đến gần nội y viện Ra On càng thấy mù mịt. Trước lời nói hùng hồn của Chang nội quan, Ra On vẫn có một chút chờ mong. Nhưng trên đường đi theo từ Tư Thiện đường đến nội y viện, lòng nghi ngờ càng lúc càng dâng cao.

Bởi vì nhìn thấy có rất nhiều cung mạo có dung mạo tương tự Wol Hee. Thư sinh Hoa Thảo nói rất đúng. Trong cung đình rộng lớn thế này, trong số nhiều cung nữ như vậy mà đi tìm thiếu nữ kia thật sự giống như mò kim đáy biển.

Sớm biết như thế tối hôm qua nên cố hết sức túm lấy thiếu nữ kia hỏi luôn vì sao lại khóc thảm thiết như vậy. Nhưng mà, hối hận cũng đã muộn rồi. Có hối hận nữa cũng e là không có khả năng sẽ gặp lại được thiếu nữ kia, chắc có nghĩ cách thế nào đi nữa cũng khó mà có khả năng gặp lại rồi.... Ủa?

Cái gì? Gặp lại rồi! Miệng Ra On há to.

Trong một góc Nội y viện, một thiếu nữ tay cầm giỏ dược thảo, chân đang bước từng bước nhỏ kia. Không sai, chính là thiếu nữ bi thương khóc rống vào lúc đêm khuya tại lầu các phía đông của Tư Thiện đường.

Chang nội quan: "Có phải là thiếu nữ mà Hong nội quan đang tìm không?"

"Phải." Ra On nhìn chằm chằm vào y nữ Wol Hee mà trả lời.

Không có sai. Đôi mắt to thật to, ngũ quan khéo léo. Trái xem phải xem xác định đúng là thiếu nữ khóc lóc tối qua ở Tư Thiện đường.

Ra On dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chang nội quan: "Huynh rốt cuộc là ai vậy hả?"

Chang nội quan ưỡn ngực thẳng lưng tự cao tự đại trả lời: "Ta là Chang nội thị."

Cái đó ai mà không biết.

Hong Ra On: "Rốt cuộc làm sao làm được vậy? Rõ là một người không có gì đặc thù đáng kể mà sao có thể bốc ra được ngay vậy? Huống hồ nghe nói trong cung có tới hơn 500 cung nữ mà."

Chang nội quan: "Chính xác mà nói thì tổng cộng là 596 người."

Hong Ra On: "Nhiều cung nữ như vậy sao mà lập tức liền biết thiếu nữ mà ta đang nói tới chính là y nữ Wol Hee?"

Chang nội quan: "Hong nội quan không phải đã nói rồi sao, là một cung nữ có đôi mắt to tròn sáng ngời một cách đặc biệt không phải sao?"

Hong Ra On: "Đúng là từng nói vậy, nhưng trong lúc đi theo từ Tư Thiện đường đến Nội y viện, số cung nữ có đôi mắt thật to ta đếm thấy cũng đâu có ít đâu."

Ra On nói xong, Chang nội quan giơ ngón trỏ lên lắc trái lắc phải: "Không đúng, không đúng. Mắt to cũng có nhiều kiểu to khác nhau. Những người có đôi mắt đặc biệt to tròn sáng ngời, có Soo Duk của điện đại phi và Hyang Jin của điện trung cung, còn có y nữ Wol Hee. Nhưng Hong nội quan nói người đó tuổi tác nhỏ hơn cả Hong nội quan, vóc dáng nhỏ nhắn cỡ chừng này thì chỉ có y nữ Wol Hee, cho nên ta mới lập tức biết thôi."

Hong Ra On: "Chang nội quan."

Chang nội quan: "A, còn có nghi vấn gì sao?"

Hong Ra On: "Chắc không phải... huynh nhớ hết toàn bộ 596 cung nữ chứ?"

Chang nội quan: "Tại sao lại không chứ."

Hong Ra On: "Nói như vậy tất cả mọi người trong cung huynh cũng đều nhớ được hết sao?"

"Cái đó thì không." Cái dáng ưỡn ngực thẳng sống lưng của Chang nội quan có hơi xìu xuống: "Đại bộ phận những người trong cung thì có thể nhớ rõ, nhưng mặt của nhóm nô tỳ mới tiến cung thì mới nhớ được khoảng một nửa mà thôi."

Nhìn bả vai Chang nội quan rũ xuống chỉ vì lí do mới nhớ được mặt một nửa nhóm cung nữ mới tiến cung, Ra On không nhịn được bật cười.

Gì chứ? Nhiều người như vậy nhớ không được thì đã sao, đâu cần phải sa sút tinh thần đến vậy chứ. Mặt khác nên nghĩ đến chuyện trong cung này nhiều người ra ra vào vào như vậy mà vẫn có thể nhớ được toàn bộ chẳng phải nên vô cùng vui vẻ tự hào sao. Không đúng, không chỉ là nhớ rõ, còn dựa vào vài đặc điểm là đã có thể biết ngay đó là ai, đây gọi là tài năng không phải sao?

Có lẽ Chang nội quan là vật báu ở trong cung? Không đúng, vậy cũng không phải, chẳng lẽ các nhóm hoạn quan đều có năng lực giống như Chang nội quan?

Đắm chìm trong tưởng tượng, Ra On nhìn Chang nội quan dựng ngón cái: "Giỏi, rất giỏi."

Chang nội quan: "Không dám nhận, không dám nhận."

Hong Ra On: "Thật đó, thật sự rất là giỏi."

Chang nội quan: "Nhưng mà, Hong nội quan, vì sao tìm Wol Hee vậy? Có lẽ. . ."

Chang nội quan dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Ra On rồi lại nghĩ lẽ nào là coi trọng Wol Hee?

Trước sự hiểu lầm hoang đường đó Ra On vội vàng lắc đầu: "Ha ha, không có chuyện đó đâu."

Chang nội quan: "Chuyện nội quan trẻ tuổi luyến mộ cung nữ thường xuyên xảy ra lắm. Vậy nên không cần ngại ngùng đâu. Nếu đến chuyện này cũng không có thì cuộc sống ở trong cung sẽ trở nên chán nản vô cùng."

Hong Ra On: "Tuyệt đối không phải như vậy đâu."

Chang nội quan: "Vậy thì là cái gì?"

Hong Ra On: "Có chuyện muốn hỏi rõ ràng nên đến tìm."

Chang nội quan: "Có chuyện gì muốn hỏi chứ?"

Hong Ra On: "Muốn hỏi tối hôm qua vì sao khóc lóc bi thương như vậy trong Tư Thiện đường."

Chang nội quan: "Wol Hee đã khóc? Mà còn là ở trong Tư Thiện đường?"

Hong Ra On: "Phải, tối hôm qua đã khóc ở lầu các phía đông trong Tư Thiện đường."

Chang nội quan: "Lầu các phía đông sao? Có phải là lầu các trên hồ nước không?"

Hong Ra On: "Đúng, đã khóc ở trong lầu các trên hồ nước đấy."

Chang nội quan: "Khóc. . . Khóc. . . Ây da!"

Hong Ra On: "Làm sao vậy?"

Chang nội quan: "Quả nhiên vẫn là có mà."

Hong Ra On: "A?"

Chang nội quan: "Quả nhiên có oan hồn, oan hồn bộ dạng giống Wol Hee."

Hong Ra On: "Oan hồn?"

Trong đầu liền hiện ra những cử chỉ của Chang nội quan cho đến bây giờ. Từ lúc Ra On vào cung tới nay, Chang nội quan chưa một lần nào chịu vào trong Tư Thiện đường. Ra là còn có lý do này.

Hong Ra On: "Chang nội quan, vậy cho nên mới vô thanh vô tức tránh né ta là vì nguyên nhân trong Tư Thiện đường có oan hồn sao?"

Chang nội quan: "Quả nhiên có sao, quả nhiên. . ."

Hong Ra On: "Chang nội quan."

Chang nội quan: "Quả nhiên. . . Quả nhiên có sao, có. . oan hồn sao."

Hong Ra On: "Chang nội quan, trong Tư Thiện đường không có oan hồn này nọ đâu."

Chang nội quan: "Không phải mới nói sao? Oan hồn có bộ dạng giống y nữ Wol Hee, khóc ở trong lầu các phía đông của Tư Thiện đường vào tối hôm qua."

Chang nội quan lại bắt đầu vô thanh vô tức lui bước.

Hong Ra On: "Không có, Chang nội quan, không có oan hồn, là chính Wol Hee đang khóc thút thít thôi mà."

Ra On giải thích, nhưng vẫn là không có hiệu quả.

Không biết từ khi nào Chang nội quan lại biến mất mất tiêu. Trong đầu của mọi người trong cung, đặc biệt là trong đầu Chang nội quan, hễ người nào đi ra từ Tư Thiện đường thì đều bị cho là oan hồn.

Hong Ra On: 'Chắc không phải cũng xem ta là oan hồn chứ'.

Ra On không suy nghĩ nữa mà nhìn về phía y nữ Wol Hee.

Có phải là vì tối hôm qua đã khóc không?

Y nữ Wol Hee sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc. Không biết có phải vì có vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai hơn so với bạn cùng lứa tuổi hay là vì nguyên nhân gì khác, cẩm giỏ dược thảo cũng có cảm giác như đang cố gắng hết sức. Có nên giúp nàng ấy không? Nhìn bộ dạng khổ sở của Wol Hee, Ra On nhanh chóng bước về phía nàng ấy.

"Thì ra là ở trong này."

Một nam tử to con đi ngang trước mặt Ra On giành đường đi vào Nội y viện.

Trong nháy mắt, tầm mắt của mọi người trong Nội y viện tập trung lên người của nam tử nọ. Nam tử mặc y phục võ quan màu xanh lập tức đi qua sân thẳng hướng về phía Wol Hee.

"Ở trong này làm gì?" Giọng nói to lớn của nam tử phủ ngay trên đầu Wol Hee.

Wol Hee bị dọa đến rơi cả giỏ đựng thảo dược đang cầm ở trên tay. Ánh mắt cũng lập tức phủ đầy nước mắt.

Thấy Wol Hee không trả lời, nam tử tiếp tục dùng khuôn mặt dữ tợn kia xấn tới trước mặt Wol Hee: "Chưa từng nghe qua giờ Tỵ sơ (9 giờ sáng) phải đến cửa điện Đôn Hoa chờ lệnh sao?"

Wol Hee: ". . . Cái kia. . . vì việc làm ở đây chồng chất như núi nên..."

Vừa do dự lui bước tránh né khỏi nam nử, Wol Hee vừa dùng giọng nói nhỏ xíu trả lời lại. Đôi vai của Wol Hee run lên bần bật.

Rõ ràng là bộ dạng chịu ức hiếp.

Nhưng có vẻ như bởi vì tướng mạo người đó to lớn và dữ tợn. Trong Nội y viện không có một ai đến gần hai người nọ, mà chỉ đứng ở xa xa nhìn về phía này. Cứ như vậy, trước mặt những người đang đứng xem, hành động của nam tử lại càng to gan lớn mật.

Xem xét bốn phía xong, cánh tay nam tử thô lỗ túm lấy Wol Hee đang sợ hãi run rẩy.

"Ây da!" Miệng Wol Hee rốt cục cũng phải thấp giọng hô lên một tiếng than khóc.

Hong Ra On: "Người nọ thật là!"

Ra On cuộn nắm đấm tay lại. Lý do Wol Hee buồn bã khóc lóc trong đêm trăng tròn, có lẽ là tại nam nhân này đi. Cung nữ nhỏ bé lại bị một nam tử khuôn mặt dữ tợn ức hiếp, là một nữ tử không có chỗ dựa lại nhát gan thì chỉ có thể khóc lóc một mình thôi.

Ra On hạ quyết tâm ứng cứu.

Đúng lúc này. Ra On vốn dĩ đang xông về phía hai người nọ thì đột nhiên ngây người đứng yên tại chỗ.

Hong Ra On: "Cái gì? Nam nhân kia?"

Nhìn thấy nam tử tướng mạo hung tợn kia đưa vật gì đó vào trong tay Wol Hee. Sau đó khuôn mặt của nam tử giống như vừa mới chạy bộ trở về, trên khuôn mặt dữ tợn ấy không hiểu sao lại đột nhiên đỏ ửng.

Trong nháy mắt, khóe mắt Ra On híp lại. Đôi mắt Ra On nhìn chăm chú từ nam tử kia cho đến Wol Hee như đang đánh giá gì đó rồi tự nhiên cười rộ lên.

Hong Ra On: "Gì chứ? Thì ra chuyện là như vậy sao?"

Đại khái là có thể đoán được sao lại thế này rồi.

Hong Ra On: "Tóm lại, nam nhân đều. . ."

Vào lúc Ra On đang nhỏ giọng lầm bầm rồi đi về phía Wol Hee thì...

"Này, cái kia ngươi!"

Một âm thanh chói tai truyền đến từ sau lưng Ra On. Như phản xạ có điều kiện, Ra On quay đầu ra sau rồi không biết vì nguyên nhân gì lại thấy hô hấp như bị đình chỉ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net