Chap 19 - Chỉ Là Em Rất Sợ ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy quanh sân vận động với một bộ đồ bó giữa cái lạnh Paris là điều mà Neymar ngày ngày đối mặt. Gã sợ lạnh, gã cũng ghét lạnh, nhưng gã phải chạy trên sân hàng giờ liền và gã cười đùa với đồng đội của mình che dấu đi tình trạng sức khỏe đang dần xấu đi.

Hôm nay, ở phòng thay đồ, gã lại buồn nôn, gã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn hết số thức ăn mà cả ngày hôm qua gã nạp vào người, rồi ngồi xụi lơ ở đó. Cho đến khi gã phát hiện máu của mình đổ trên sàn, máu từ mũi gã chảy ra từng giọt, từng giọt, thật nhiều.

Gã tự hỏi mình đang bị cái gì thế nhỉ ?

Gã tưởng mình đã khá hơn, gã tưởng mình sẽ không phải giải nghệ.

Tệ thật, gã cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức rồi.

Hôm nay Kylian Mbappe không đến.

Như một cổ máy gần cạn kiệt nguồn điện, gã chạy trên sân, cười đùa rồi thẩn thờ, cho đến khi Leo hoặc ai khác gọi gã, gã lấy lại ý thức, rồi lại chạy, rồi lại cười đùa, rồi lại ngẩn người.

Cho đến khi huấn luyện viên trưởng gọi gã lại, bảo với gã rằng, gã được nghỉ phép một tuần.

Chắc là vì trạng thái gần đây của gã tồi tệ. Gã nghĩ.

Hoặc là psg sắp bán gã thật rồi.

Gã nói rằng gã chưa muốn nghỉ ngơi, trong tuần tới có một giải đấu khá quan trọng.

Huấn luyện viên và ban lãnh đạo ép gã nghỉ, gã tình cờ nghe được khi các nhà lãnh đạo nói chuyện, rằng Kylian Mbappe là người đề ra ý tưởng để gã nghỉ phép và vắng mặt trong trận đâu tiếp theo.

Phẫn nộ, uất nghẹn là những gì gã có ngay lúc này.

Hay thật Kylian Mbappe, con rùa chết tiệt, miệng thì nói yêu mình, sau lưng lại âm thầm muốn đuổi mình. Gã nghĩ, vậy ra đây là cách để hắn ta thử xem vắng gã, Paris Saint-Germain sẽ làm được những gì à ?

Vậy nên, gã hậm hực chạy về nhà, cầm lấy cốc nước mà Richarlison đang chuẩn bị uống ném thẳng vào Kylian Mbappe.

"Ney, anh sao thế ?" Hắn tròn mắt, kinh ngạc nhìn chú báo nhỏ nổi giận đùng đùng trước mặt. Còn ném thẳng cái cốc đầy nước vào người hắn, bộ đồ hắn mới thay cũng ướt đẫm một mảng.

"Cậu muốn đuổi tôi khỏi Paris Saint-Germain thì nói thẳng, cần gì phải làm như vậy ?"

À thì ra con báo nhỏ phát hiện rồi. Hắn thở dài.

"Anh bình tĩnh, nghe em giải thích."

"Được, cậu giải thích đi."

Trên phim truyền hình, khi nam chính nói muốn giải thích, nữ chính đều bảo rằng không muốn nghe và chạy đi mà nhỉ ? Vậy nên Kylian Mbappe lậm ngôn tình áp dụng theo cách đó, để Neymar giận dỗi bỏ đi, không tiếp tục hỏi hắn, để hắn có thời gian nghĩ ra một cái lý do hợp lý, sau đó đi dỗ báo nhỏ.

Sự thật đã chứng minh, mấy bộ phim ngôn tình mà hắn hay xem toàn điêu.

Bởi vì Neymar đã vô cảm đứng đó, đợi hắn giải thích. Nhưng hắn biết giải thích làm sao đây ? Giải thích rằng hắn trọng sinh trở về quá khứ, rồi tìm cách để gã tránh xa mọi nguy hiểm à ?

Chính hắn cũng không tin, lấy gì người khác tin đây ?

"Sao ? Cậu không giải thích được à ?"

Richarlison ngồi ở đó xem kịch, từ chối nhận lời cầu cứu của Mbappe.

"Ney, em xin lỗi, hiện tại em không thể nói được. "

Sau đó hắn bị gã đuổi ra ngoài.

Gã không biết rằng, hắn đang âm thầm kéo gã tránh xa trận đấu tiếp theo. Gã không biết rằng, ở kiếp trước, chính mình vượt qua ngày hôm đó đau đớn như thế nào.

Mặc kệ Richarlison cố lựa lời ngăn cản gã đi bar, gã vẫn muốn chìm đắm trong men say một lần nữa. Cũng lâu lắm rồi gã không động đến bia rượu, nhân cơ hội này, giải tỏa một chút, còn không cho phép Richarlison đi cùng.

Quán bar mà gã hay đến, vừa hay hôm nay đóng cửa, có một vị khách vip đã bao hết quán.

Đúng là đại gia hay ra dẻ, gã bực bội mắng, gã quên rằng mình cũng từng tiêu tiền bao hết cả quán bar đắt đỏ nhất Paris.

Vị đại gia đó không ai khác ngoài Kylian Mbappe, vì Neymar không nghe lời, hắn đành phải dùng tiền của mình để khiến các quán bar mà gã có thể vào đóng cửa.

Hắn đã cố gắng như thế nào mới nuôi được cái bụng của gã, hiện tại không thể để nó bị chủ nhân vô tâm tiếp tục hành hạ được.

"Muốn hại con của em, anh đừng có hòng."

Nhìn con báo nhỏ giận dữ quay trở lại xe về nhà, hắn hài lòng vô cùng.

Trời tối, gã ghét màn đêm tĩnh mịch. Ông trời biết gã ghét bóng tối, nên không cho lấy một ngôi sao nào, vậy nên gã cũng không thích ông trời. vừa hay đường về đến nhà gã, phủ một màu đen khá rùng rợn, không có lấy một chiếc đèn đường nào.

Tuyệt, gã vẫn sẽ làm như những lần trước, nhấn ga chạy thật nhanh qua đoạn đường ấy.

Đó là ý định của gã, cái suy nghĩ vừa len lỏi trong đầu đã phải bị dập tắt. Đèn vụt sáng, gã ngạc nhiên mở cửa bước xuống xe, trước mắt gã, một đoạn đường sáng với nhiều ánh đèn lung linh rực rỡ như những vì sao. Ánh đèn long lanh tô điểm cho hai hàng hoa anh đào rực rỡ, từng cánh hoa anh đào bị gió thổi tách khỏi cành, hòa cùng hương thơm bay khắp con đường.

Gã đưa tay hứng lấy một cách hoa anh đào hồng hồng đáng yêu, vô thức mỉm cười, nụ cười xinh đẹp như một thiên thần nhỏ đứng trước cảnh đẹp lãng mạn.

Ở gần đó, Kylian Mbappe nhìn ngắm gã, nhìn ngắm nụ cười của gã, nhìn ngắm hoàn tử của mình tung tăng nghịch những cách hoa anh đào một cách hồn nhiên.

Như mặt trời nhỏ giữ rừng hoa anh đào.

Neymar ghét bóng tối, hắn biết.

Một đoạn đường ngắn dẫn đến nhà Neymar rất tối, hắn biết.

Vậy nên hắn đã cất công chuẩn bị món quà này dành cho người hắn yêu để đổi lấy một nụ cười.

Đáng chứ ! Rất đáng.

Cho dù nụ cười đó không dành cho hắn, cho dù người hắn yêu mãi mãi không biết hắn là tác giả của đoạn đường sáng, long lanh và trải đầy những cánh hoa này.

Chỉ mong, sau này, người hắn yêu, Neymar Junior, mãi mãi giữ nụ cười như ánh mặt trời nhỏ, mãi hạnh phúc, vui vẻ.

....
Neymar không biết rằng làm cách nào mà mình có thể dễ dàng nhận lời theo bản hợp đồng quảng cáo nhỏ mà trở về quê hương Brazil, đến lúc yên vị trên máy bay gã vẫn ngu ngơ.

Chuyện là Mbappe trở lại cầm theo một bản hợp đồng quảng cáo trên tay, nói với gã rằng PSG mang đến cho gã.

Một bản hợp đồng quảng cáo nhỏ, của một công ty nhỏ ở Brazil.

Và thế là không đợi gã đồng ý, hắn dục gã vào phòng soạn đồ rồi kéo gã ra sân bay.

Bất ngờ hơn, Richarlison, người hôm trước vừa bảo với gã rằng bị mất giấy tờ, không thể lên máy bay trở về nước, giờ lại cầm đầy đủ giấy tờ theo gã đến sân bay, ngồi cạnh gã và Mbappe.

Ừ thì bỏ qua cái ánh mắt rực lửa như muốn ăn tươi nuốt sống của Mbappe dành cho Richarlison.

Và rồi máy bay hạ cánh đến Brazil, quê hương của gã.

Mùi quê hương, thật yên bình.

Bản hợp đồng quản cáo đó, thật ra Mbappe đã bỏ nó ra sau đầu cách đây vài tháng, hắn không thích làm những chuyện vô bổ.

Và rồi khi hắn vò đầu bức không được mấy cọng tóc, nghĩ cách đưa Neymar ra khỏi Paris, về lại quê hương Brazil nơi mà gã luôn nhớ đến, hắn phát hiện bản hợp đồng này.

Mọi chuyện hoàn hảo, trừ việc con chim cánh cụt Richarlison thích bám người yêu của hắn đi theo. Nghĩ đến lại tức.

Thế là bọn họ có mặt ở Brasilia - thủ đô Brazil.

Brazil không lạnh như Paris, mùa xuân nắng ấm vừa phải, thích hợp để hẹn hò. Ngoài việc có thêm con chim cánh cụt theo sau. Mbappe lại liếc nhìn Richarlison lần nữa.

"Này Richarlison, tôi hỏi thật nhé ? Bộ Tottenham Hotspur rảnh lắm hả ?" Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Tôi được nghỉ phép" Richarlison vui tươi rạng rỡ trả lời.

Được rồi, hắn nhịn.

Từ khi đặt chân xuống sân bay Brazil, Neymar có cảm giác rất lạ, có chút ớn lạnh, như ai đó đang nhìn mình chằm chằm.

Gã tự trấn an bản thân, chắc lại là triệu chứng của bệnh trầm cảm.

Hình như sự "tự trấn an" này không hiệu quả lắm. Gần đây tần suất đau đầu của gã giảm đi, nhưng số lần gã gặp ảo giác lại tăng lên.

Như lần này, gã nhìn thấy, hai người đàn ông cao to, đi cùng chuyến bay với gã, nhìn gã chằm chằm. Gã thấy bọn họ, nụ cười đáng sợ, như những tên biến thái.

Gã bắt đầu sợ hãi, vô thức quay sang bên cạnh, úp mặt vào hõm cổ Kylian Mbappe, gã cũng tự hoảng hốt với hành động này của mình.

Nhưng hắn lại ôm gã, không cho gã thoát, tay vuốt ve tấm lưng gầy gò của gã. Bằng giọng nói trầm ấm, dịu dàng, hắn hỏi "Ney, sao vậy ?"

Gã lắc đầu, hắn lại càng lo. Richarlison ở bên cạnh cũng lo không kém.

"Anh khó chịu ở đâu à ?" Hắn muốn kiểm tra xem người trong lòng có bị thương ở đâu không, nhưng gã ôm chặt hắn hơn.

Không hiểu sao, hắn có một cảm giác bất an len lỏi.

Gã nói "Tôi mệt, chúng ta đến khách sạn thôi."

"Được, chúng ta đi."

....

Buổi chụp ảnh quảng cáo diễn ra suôn sẻ, gã và hắn chỉ mất nửa ngày để hoàn thành tất cả công việc. Cả ngày bay mệt mỏi, cộng thêm buổi chụp ảnh làm gã cảm thấy uể oải. Nhanh chóng về khách sạn, đóng sầm cửa lại, cạnh phòng gã là phòng của Mbappe và Richarlison ở phòng đối diện.

Gã muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lại chẳng thể ngủ được, vậy nên, gã ra ngoài đi dạo. Cũng đã rất lâu gã không đi dạo phố ở chính quê hương của mình, có chút hoài niệm.

Không có gì ngạc nhiên khi nhiều nơi gã đi qua, gã nhìn thấy những điệu nhảy samba quen thuộc ở đường phố, mấy đứa trẻ chạy nhảy tung tăng cùng trái bóng, cùng sự kì diệu của âm nhạc Brazil, những biển quảng cáo lớn in hình của gã và những người đồng đội Brazil.

Cho đến khi, gã đi lạc, lạc đến con hẻm tối nào đó.

Gã lại có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Cơn ớn lạnh truyền thẳng đến sống lưng, cùng tiếng bước chân ở đằng sau.

Gã càng bước nhanh hơn, tiếng bước chân dồn dập, gã bắt đầu chạy, chạy thật nhanh, chạy đi đâu cũng được, miễng là thoát khỏi con hẻm tối tăm cùng với hai cái bóng đen luôn đi theo phía sau gã.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy gã, khi gã gần như kiệt sức và tiếng bước chân ngày càng gần. Cổ họng khô khốc, không thể thoát ra tiếng kêu cứu.

Không, gã không thể để mình gục ở đây, vì vậy gã càng liều mạng chạy về phía trước, nơi có ánh đèn mờ như cọng rơm cứu mạng của gã.

Một bàn tay túm lấy gã, gã hoảng sợ dùng hết sức bình sinh mà quơ loạn xạ, giẫy giụa muốn thoát.

"Ney, Ney, bình tĩnh lại, nhìn em." Giọng nói ấm áp quen thuộc, gã ngẩn đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Kylian Mbappe.

Gã muốn khóc.

"Ai cho phép anh ra ngoài một mình hả ? Có biết nguy hiểm lắm không ?" Hắn tức giận, quát lớn, tay vẫn ôm chặt gã.

Gã khóc. Nước mắt thi nhau tràn khỏi hốc mắt, từng dòng nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt xanh nâu xinh đẹp phủ một lớp sương, long lanh, như một bé mèo con đáng thương. Nhìn người hắn yêu như vậy, hắn không khỏi xót xa.

"Ngoan, không khóc, em xin lỗi,chỉ là em rất sợ..."

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn ôm chặt người trong lòng, để gã gục vào ngực mình, đặt một nụ hôn thuần khiết lên đỉnh đầu đối phương, nhẹ nhàng xoa mái tóc xoăn của người mình yêu.

Tim hắn vẫn đập rất nhanh, chẳng ai biết hắn đã hoảng loạn thế nào khi phát hiện Neymar không có ở trong phòng, hắn đã hoảng sợ thế nào khi không tìm thấy gã.

Cũng may, cuối cùng hắn cũng tìm được gã.

"Chỉ là em rất sợ...anh sẽ lại bỏ em đi."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net