Chap 33 - Lọ Thủy Tinh Rỗng Và Lời Ước Nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thay đổi thì đã sao ?"

Lần đầu tiên Mbappe gặp được Neymar là khi hắn vừa đặt chân tới Paris Saint-Germain, tham quan gã nhà giàu nước Pháp với sự háo hức nên có của một cậu bé non nớt đi trên con đường ước mơ của mình.

Hắn còn nhớ, lúc ấy, nắng ban mai, mùi hương cỏ, sự lạnh lẽo thường ngày của Paris được thay bằng tia ấm áp của ánh mặt trời. Khung thành với tấm lưới trắng rung lên, tim hắn cũng hẫng đi một nhịp.

Thân hình nhỏ nhắn với nụ cười xinh đẹp rực rỡ như ánh mặt trời nhỏ tỏa sáng, sân bóng có rất nhiều người nhưng hắn chỉ nhìn thấy người trước mặt với năng lượng tích cực, vui vẻ đến nổi hắn cũng vô thức cười theo. Hàng mi Neymar tạo cong dài, tạo thành một lớp mỏng phủ lên làn da bánh mật, như một đôi cánh chim vùng vẫy dưới ánh nắng ngày hè.

Hắn cười và trái tim hắn cũng cười.

"Xin chào, anh là Neymar Junior. "

"Chào anh, em là Kylian Mbappe. "

Hồi tưởng về quá khứ khiến Mbappe xót xa nhìn tình cảnh của hắn và Neymar hiện tại, giống như bọn họ đã đi vào một mê cung, mê cung to lớn ngoằn ngoèo, lại rất tối. Hắn vô thức để lạc mất gã, hắn tìm mãi tìm mãi, tuyệt vọng gọi tên gã, hắn tìm không thấy gã.

"Thay đổi thì đã sao ?" Cùng với trái tim trĩu nặng, Mbappe nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Neymar "Thay đổi thì đã sao ? Em yêu anh, vì đó là anh, không phải vì tính cách của anh, không phải bất cứ một ưu điểm nào của anh. Nghĩa là, cho dù anh có thay đổi, anh vẫn là anh, còn em vẫn yêu anh."

Cái mê cung đáng sợ như nuốt chửng hắn, khiến hắn đau khổ tột cùng. Ngay lúc đó hắn lại tìm thấy gã, hắn vui, hắn rất vui, chạy đến muốn ôm gã, hạnh phúc đến nổi quên đi mọi đau khổ đã trải qua.

Cùng với sự ngạc nhiên của gã, hắn khụy gối, ôm lấy khuôn mặt tái nhợt, thì thầm "Vậy nên, anh đừng có nghĩ chỉ cần thay đổi em sẽ không yêu anh nữa. Thật ra anh có dày vò em như thế nào thì em vẫn yêu anh, là vì yêu anh nên em mới muốn ở bên bảo vệ cho anh, muốn giữ anh lại với thế giới này, hoàn toàn không phải vì áy náy hay gì cả."

"Em nói yêu anh nhiều như vậy, anh vẫn không tin là thật sao ?" Gã vẫn không đáp lời hắn, chỉ lặng im nhìn hắn, hắn thở dài, giọng nói trầm khàn, mang chút bất lực. "Không sao, dù thế nào em cũng không bỏ cuộc đâu."

Hắn không biết phải làm thế nào Neymar mới tin hắn yêu gã, nhưng hắn biết hắn không bỏ cuộc, hắn biết thật ra gã cần hắn, hắn biết rõ mỗi lần gã cố ý dày vò hắn sau đó sẽ âm thầm khóc, cũng sẽ đau lòng, cho nên hắn không bỏ cuộc.

Nhưng mà gã sớm nhận ra hắn lại lần nữa yêu gã, cũng đã sớm kết luận rằng gã không còn muốn tình yêu của hắn.

"Tôi phải làm thế nào cậu mới không yêu tôi nữa đây ?" Gã bất lực nói, nhỏ nhẹ như đang nói chính mình, hắn nghe thấy, rơi vào trầm mặc, không hỏi, cũng không có sự cho phép của gã, hắn ôm gã vào lòng.

"Em biết, thật ra hôm qua anh cùng Richarlison diễn kịch cho em xem thôi, đúng không ?" Hắn biết người trong lòng ngạc nhiên, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn nhất quyết không buông, Neymar xem thường trí thông minh của hắn rồi. "Đừng nghĩ vài âm thanh nhỏ, một giấu hôn trên cổ là có thể lừa gạt em, vẻ mặt khi mới làm tình xong của anh vào hôm sau không có như sáng nay. Em cùng giường với anh năm năm, nhìn nét mặt ửng hồng của anh vào sáng sớm, sao mà không biết. Hơn nữa, mỗi lần làm xong, vào buổi sáng nhất định anh rất khó chịu, không có tốt như vậy đâu."

"Nhưng mà, thật ra anh đã lừa được em trong một đêm, đến sáng hôm sau em mới nhận ra mình bị lừa."

Bị lộ tẩy, Neymar cuối cùng cũng không tiếp tục muốn đẩy hắn ra nữa. Bàn tay to lớn xoa dịu tấm lưng nhỏ, để Neymar có thể thả lỏng mà dựa dẫm toàn bộ cơ thể lên người hắn.

"Vậy tôi phải làm sao đây ? Làm sao cậu mới từ bỏ ?" Gã hỏi

"Em đã nói em yêu anh, vì vậy mới chịu đựng sự dày vò của anh, nhưng em chỉ chịu đựng để cho anh làm đau em, anh muốn em thế nào cũng được, nhưng em không cho phép anh làm đau chính mình."

Bước vào mê cung, vô tình để mất người mình yêu, rồi lại tìm được người ấy vào lúc bản thân đau khổ nhất, hắn vui vẻ muốn ôm lấy người mình yêu. Nhưng mà, hắn quên mất bản thân và gã chưa thoát khỏi mê cung, cho đến khi bọn họ rơi vào ngõ cụt, không có đường thoát, mệt mỏi và kiệt sức.

Hắn có hối hận không ? Nếu ngay từ đầu, không có đêm ngọt ngào tỏ tình Neymar dưới ánh trăng cùng ánh sáng của tháp Eiffel thì sao ? À không, nếu ngay từ đầu không có sự gặp gỡ ở sân bóng vào cái ngày đặc biệt ấm áp đó, không nhìn thấy nụ cười đẹp hơn hàng ngàn đóa hoa đang thi nhau nở rộ đó, thì sao nhỉ ?

Không, hắn không hối hận.

Hồi tưởng lại, hắn không hối hận, chỉ có tiếc nuối.

Nếu lúc đó, hắn thông minh hơn một chút, cố gắng hơn một chút, có lẽ bây giờ đã tốt hơn, có lẽ hắn đang cùng gã thật hạnh phúc.

Lọ thủy tinh rỗng hợp với lời ước nguyện, câu chuyện "nếu như" vốn không thể thành hiện thực, cho dù có can tâm hay không.

Khi cái ôm kết thúc, Mbappe nhẹ nhàng đặt Neymar nằm xuống giường để không động đến vết thương, kéo chăn cho gã. Vừa định rời đi thì cổ của hắn bị hai tay Neymar ôm chặt, kéo xuống, trong sự ngỡ ngàng, gã hôn hắn.

Nụ hôn đến bất ngờ, đầy ước át và nhiệt tình của Neymar khiến hắn đờ người ra, không hiểu chuyện gì mà bị động để đầu lưỡi của gã trượt vào khoang miệng. Kỹ thuật hôn của Neymar rất tốt, đầu lưỡi thăm dò từng ngóc ngách không hề bỏ sót, chạm vào đầu lưỡi của hắn. Lúc này hắn mới hoàn hồn lại, đầu lưỡi chủ động quấn lấy lưỡi gã, triền miên không rời.

Đôi tay Neymar không hề rảnh rỗi, trượt từ sau gáy, sờ lên yết hầu, rơi xuống bờ vai rộng rồi lại sờ đến cúc áo của Mbappe, chầm chậm gỡ từng cái một. Phía dưới của hắn đã cứng và phồng to lên.

Hắn bỗng dừng lại, thoát khỏi nụ hôn, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Neymar.

"Không được, Ney anh đang bị thương."

"Không làm thì cút đi."

"Nhưng mà ...."

"Câm miệng, đi ra khỏi phòng tôi."

Ngay từ khi Neymar cởi áo ra, để lộ nửa thân trên quyến rũ hắn đã nhịn vì gã đang bị thương, vốn dĩ hắn nghĩ bản thân sẽ trở về tự xử lí, nào ngờ Neymar chủ động. Hắn vì gã bị thương nên nhịn, nhưng gã thẳng thừng đuổi hắn như vậy làm hắn bị kích thích từ thần kinh đến cái tôi của mình. Hắn mà còn nhịn nữa thì hắn không phải là đàn ông.

"Ney à, anh gan thật đấy, hôm nay em mà tha cho anh thì em làm con anh."

Mbappe cúi xuống, lần nữa ngậm lấy môi của gã, Neymar bị động để hắn hôn, hắn liên tục cắn mút môi gã hết lần này đến lần khác khiến gã cảm thấy vừa ngứa vừa đau, nhưng hắn không buông tha cho môi của gã. Hắn ôm lấy gã như một con hổ mạnh mẽ áp chế rồi vồ lấy con mồi và nuốt chửng nó khiến gã có chút hoảng sợ. Cho đến khi gã không thở nổi nữa mới buông tha.

Hắn nhíu mày nhìn dấu hôn đỏ bị Richarlison để lại trên cổ của Neymar, cắn đè lên dấu hôn một cái như để trừng phạt, gã cũng đau đớn mà kêu lên nhưng hắn không thương xót mà vừa liếm vừa mút lên đó, để lại một dấu đỏ rực mới đè lên dấu hôn cũ.

Mbappe liếm dọc xuống bên dưới cơ thể của Neymar để làm loạn, đầu lưỡi hắn đi đến đâu liền để lại dấu hôn ẩm ướt, ửng đỏ đến đó, vết hôn như những đóa hoa đỏ rực nở rộ trên màu da mật ong xinh đẹp. Hắn ngậm lấy hạt đậu nhỏ, bàn tay cũng không để bên còn lại cô đơn, mà Neymar chỉ biết nắm chặt grap giường rên rỉ, bỗng nhiên gã muốn rút lại những lời mạnh miệng mà mình vừa thốt ra.

Bàn tay của Mbappe trượt xuống dưới, cởi dây lưng quần gã, qua lớp quần lót mỏng manh, hắn xoa nắn cặp mông đầy đặn của gã. Hắn càng xoa càng bóp gã càng cảm thấy hắn mạnh bạo hơn, cho đến khi mông gã bắt đầu đỏ ửng lên từng mảnh, hệt như một quả đào chín mọng. Trong đầu hắn liên tưởng đến cảnh tượng Neymar mặc quần tam giác đó sẽ quyến rũ như thế nào, đợi sau này có cơ hội nhất định phải cho gã mặc thử.

Mà Neymar, người đang bị hắn tính kế vẫn không biết gì, chịu sự khoái cảm chi phối

"Ney ."

"Ưm...sao ?"

" Gọi tên em." Giọng nói hắn trầm đục hơn bình thường, mang đầy dục vọng, cởi quần lót của Neymar ra, vật bên trong đang hừng hực sức sống, ngóc đầu dậy từ bao giờ.

Hắn ngậm lấy cậu bạn đáng yêu của Neymar, chầm chậm mút vào, nhả ra rồi lại mút vào. Hắn đưa mắt nhìn nét mặt quyết rũ chết người khi bị dục vọng bao trùm lấy của gã, muốn ăn tươi nuốt sống gã ngay lúc này. "Ky....Kylian. "

"Em thích được gọi là Kyky hơn, mở mắt ra nhìn em đi Ney." Nói xong, hắn tiếp tục ngậm lấy cậu bạn của Neymar, gã nhìn thấy cảnh tượng đó, mặc đỏ nay càng đỏ hơn, đồng thời hắn cũng ngước lên nhìn gã trong khi miệng vẫn nuốt trọn cậu bé của gã, hắn ngậm toàn bộ không bỏ xót một tí nào. Lưỡi vươn ra liếm lấy hai hòn bi không để chúng cô đơn, một màn này khiến Neymar suýt chút nữa bắn ra.

Bỗng nhiên, gã cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn đau không báo trước xâm lấn não bộ gã khiến khoái cảm trong người rút đi, gã cắn chặt môi, đẩy Kylian ra. "Dừng lại...dừng lại đi Mbappe."

Nếu là bình thường, hắn sẽ không dừng lại, nhưng tính khí của Neymar đang ngóc đầu bỗng xụ xuống, hắn ngước lên nhìn sắc mặt vừa đỏ ửng trở nên trắng bệch của Neymar khiến hắn hoảng hốt.

"Ney, sao vậy ? Anh đau ở đâu ?"

"Ra ngoài..." Gã đẩy Mbappe ra, cố nhịn đau đuổi hắn ra ngoài, gã không thể để hắn thấy mình trong bộ dạng khổ sở này được. "Ra ngoài...tôi nói cậu nghe thấy không ?"

"Không được, anh đang không ổn."

Hắn vẫn không chịu ra ngoài, muốn đỡ gã, lại bị gã gạt tay ra "Cậu phục vụ không chu đáo, tôi không có cảm giác với cậu, cút đi." Gã bước xuống giường, kích động đẩy hắn ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Cánh cửa bị đóng lại, hắn không biết mình đã làm gì sai, hắn cũng không để tâm, chỉ để ý đến sắc mặt nhợt nhạt của Neymar trước khi đuổi mình ra ngoài.

Dù sao thì hắn cũng không thể rời đi hắn sẽ ở đây đợi gã.

Mbappe ngồi dưới đất, dựa lưng vào cửa phòng gã, thân thể cao lớn cuộn lại, đầu rũ xuống thấp, môi mím thành một đường.

Mà Neymar trong phòng vội mặc lại đồ, lục tìm thuốc nhưng chợt nhớ ra thuốc của gã vừa hết. Gã đau muốn chết đi sống lại, bám vào tường để đi đến phòng tắm, xả nước rửa mặt.

Nước trong bồn rửa tay biến thành màu đỏ, gã giật mình nhận ra đó là máu của gã, máu từ mũi liên tục chảy ra.

Đau quá, làm ơn cứu tôi !

Nhưng mà, không ai có thể cứu gã, vậy nên gã đành phải tự mình chịu đựng hết thảy.

Quần áo trên người đã ướt sủng, gã yếu ớt bước ra phòng. Thuốc ngủ vẫn còn, gã có thể uống thuốc rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ không đau nữa.

Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở, gã hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy Mbappe nổi giận giật lấy lọ thuốc trên tay gã, đôi mắt hắn ửng đỏ. Hắn hét lớn.

"Tổ sư nhà anh Neymar anh lại muốn bỏ tôi một lần nữa đúng không ?"

Hắn như mất bình tĩnh, xông đến nắm lấy cổ áo gã "Con mẹ nó, trái tim anh có phải làm bằng sắt đá không ?"

Neymar không có trả lời hắn, cái gì gã cũng không nói, chỉ nhìn hắn, dùng cách thức mềm mại mà đau đớn nhất đáp trả hắn.

Cuối cùng hắn cũng buông gã ra, rồi lùi lại vài bước, giọng nói hắn khô khốc, từng chữ quấy đảo làm người khác đau lòng.

"Nếu anh không muốn tôi yêu anh nữa, tôi chiều theo ý anh là được chứ gì ? Anh đừng có lại muốn chấm dứt cuộc sống của mình một lần nữa có được không ?"

Sau đó, hắn gào lên " Neymar Junior, tôi không yêu anh nữa, tôi không yêu anh nữa, tôi sai rồi."

Đột nhiên hắn bật khóc, không biết từ khi nào mà hắn dễ khóc như vậy, lại hay khóc, bằng chứng là đây, vào lúc này, hắn đứng trước mặt gã, tuyệt vọng mà khóc. Khóc khi phải tự nói lời chấm dứt mối tình đầu mang đến bất hạnh cho người hắn yêu.

Trận khóc này khiến hắn đau đến tận xương tủy, mà gã khi nghe thấy hắn khóc, đột nhiên cũng không còn cảm thấy cơn đau trong người gã quan trọng nữa.

Xoay người lại, để không phải đối diện với hắn, để trốn tránh tất cả, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là dòng sông xanh cùng những ánh đèn lấp lánh.

Gã muốn khóc, và rồi gã khóc. Khóc vì đau lòng, khóc vì tuyệt vọng, khóc vì mối tình của hắn và gã.

Bên ngoài, trời nổi sấm chớp, tia sét đánh ngang trời.

Không biết qua bao lâu, gã nghe thấy tiếng động ở sau lưng mình Quay người lại, tim gã như ngừng đập vào cái khoảng khắc nhìn thấy thân thể to lớn của Mbappe đổ gục, hộp thuốc ngủ trống rỗng đang lăn lóc dưới sàn.

"KyKy !" Gã chạy đến bên hắn, đỡ hắn dậy, hắn nói với gã.

"Em...em không thể...làm sao đây....em không thể hết yêu anh...nhưng mà em có thể đi cùng anh...em đi trước một bước, ở thiên đường đợi anh."

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên giữa đêm, trời bắt đầu đổ cơn mưa tầm tã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net